“Được.” Dù sao cũng là khách mua cà chua nhiều nhất, nghỉ chân ăn cơm sáng thôi mà, chẳng phải chuyện gì lớn, Lục Thanh Tửu không nghĩ nhiều liền đồng ý luôn, mời Triều Thiên Vũ vào trong nhà.
Sau khi Triều Thiên Vũ vào cửa thì thấy Tiểu Hắc với Tiểu Hoa đang nằm trên mặt đất, ánh mắt sáng ngời cả lên, nhưng rất nhanh, ánh mắt anh ta lia sang bên người Tiểu Hắc với Tiểu Hoa, nhìn về đám gà con bên cạnh, anh ta ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Tửu, há miệng thở dốc, đang định nói gì đó thì thấy Bạch Nguyệt Hồ đi ra từ trong phòng.
Bạch Nguyệt Hồ thấy Triều Thiên Vũ cũng không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng nhìn anh ta một cái. Triều Thiên Vũ như bị ánh mắt của mãnh thú quét qua vậy, chẳng những dừng bước chân lại, mà trên trán còn toát ra từng giọt mồ hôi lạnh.
“Bạch…… Bạch tiên sinh.” Triều Thiên Vũ gượng gạo chào hỏi với Bạch Nguyệt Hồ.
Bạch Nguyệt Hồ liếc mắt qua dò xét anh ta, nói: “Cậu vào đây làm gì?”
“À, tôi thấy Triều tiên sinh chưa ăn cơm sáng, muốn mời anh ta vào ăn chung.” Lục Thanh Tửu đứng bên cạnh tiếp lời. Bữa sáng hôm nay gồm có cháo và bánh, là bánh nhân thịt, đêm qua trước khi về Doãn Tầm đã băm sẵn thịt, hôm nay Lục Thanh Tửu dậy sớm làm, sau khi gói bánh xong thì cho vào chảo dầu chiên lên, bây giờ bánh vẫn còn chút ấm.
“Ừ.” Bạch Nguyệt Hồ đáp lại một câu.
Vốn Lục Thanh Tửu tưởng rằng Bạch Nguyệt Hồ sẽ từ chối việc để Triều Thiên Vũ ăn cơm chung với hắn, không ngờ vậy mà hắn lại dễ dàng đồng ý như thế, chuyện này làm Lục Thanh Tửu có đôi chút kinh ngạc, từ trước đến nay Bạch Nguyệt Hồ cực kì bảo vệ thức ăn của hắn, trừ phi là người hiểu biết, bằng không nếu muốn đụng đến đồ ăn của hắn thì không phải chuyện gì dễ dàng. Mấy bác gái trong thôn đã mơ ước cà chua của Bạch Nguyệt Hồ trồng từ lâu, mà hắn vẫn chưa bao giờ cho dù chỉ một trái.
Tuy nhiên không lâu sau, Lục Thanh Tửu đã hiểu tại sao Bạch Nguyệt Hồ lại dễ dàng cho Triều Thiên Vũ vào như thế, bởi vì căn bản là hắn đã chuẩn bị sẵn để không cho Triều Thiên Vũ chạm vào một chút bánh nhân thịt nào của hắn.
Miếng bánh có nhân thịt rất đầy đặn, chỉ có lớp vỏ hơi mỏng bên ngoài, cắn một miếng là nước thịt đậm đà ngập tràn khoang miệng, trong nhân thịt còn bỏ thêm vào chút ngó sen, thêm mỗi như vậy, dầu mỡ trong nhân thịt ăn vào cảm thấy không ngán chút nào, hương vị ăn ở trong miệng cũng rất nhiều trình tự, bởi vậy, bánh nhân thịt hôm nay rất được yêu thích, từ động tác ôm chặt không chịu buông tay của Bạch Nguyệt Hồ là hẳn có thể nhìn ra rồi.
Mà mỗi lần Triều Thiên Vũ có ý đồ đưa đôi đũa gấp bánh nhân thịt thì sẽ bị ánh mắt của Bạch Nguyệt Hồ liếc qua, rốt cuộc ánh mắt kia có ý gì, Lục Thanh Tửu cũng không rõ, tuy nhiên Triều Thiên Vũ bị ánh mắt này nhìn chằm chằm thì rụt đôi đũa về ngay tức khắc, chưa kể đến hai người cấp dưới mà anh ta mang theo.
Doãn Tầm ngồi bên cạnh Lục Thanh Tửu, cậu ta tới khá là trễ, không biết đã xảy ra chuyện gì, đưa ánh mắt dò hỏi về phía Lục Thanh Tửu xem rốt cuộc có cái quái gì đã xảy ra. Lục Thanh Tửu dùng ánh mắt ý chỉ Bạch Nguyệt Hồ, Doãn Tầm thấy thế xong có chút dở khóc dở cười, may mà cậu ta cũng thông minh, không nói gì thêm, tiếp tục lẳng lặng ăn bánh nhân thịt.
Vì ánh mắt ấy của Bạch Nguyệt Hồ, bữa cơm sáng này Triều Thiên Vũ chỉ ăn được duy nhất món cháo Lục Thanh Tửu nấu, bánh nhân thịt gì đó thì không được nếm thử miếng nào. Trừ anh ta ra thì ba người kia ăn uống no nê, sau khi Doãn Tầm ăn xong còn không nể mặt xíu nào nói đã ăn no căng bụng rồi, thế là ánh mắt của Triều Thiên Vũ càng thêm u oán.
Lục Thanh Tửu nhìn xong thật sự có hơi buồn cười, nhưng cậu cũng không muốn dính líu vào người này, từ những chuyện đã xảy ra đêm đó thì có khi Triều Thiên Vũ cũng không phải nhân loại, nếu không phải nhân loại, chuyện của bọn họ vẫn nên tự giải quyết nội bộ đi.
Bữa cơm này có lẽ là bữa cơm đau khổ nhất trong cuộc đời Triều Thiên Vũ, với địa vị của anh ta thì làm gì có ai có thể không cho anh ta ăn miếng nào, nhưng chú em đen lắm vì ngồi ngay trước mắt một vị đại boss, anh ta không chịu thua thì không được, bánh nhân thịt trước mặt anh ta tỏa ra hương vị mê người, rõ ràng đưa tay ra là có thể gắp được, nhưng vì ánh mắt không mấy thiện cảm của vị hung thần trước mặt mà khiến anh ta chỉ có thể cúi đầu húp chén cháo trắng, dưa muối cũng không dám gắp nhiều——nếu anh ta nói ra việc này chỉ sợ không có ai tin.
Cho đến khi cái bánh bột ngô cuối cùng bị Bạch Nguyệt Hồ cầm trong tay, Triều Thiên Vũ vẫn không thể thỏa mãn nguyện vọng của mình là có thể cắn một miếng bánh nhân thịt, mà Lục Thanh Tửu thì bị ánh mắt u oán của anh ta nhìn chằm chằm từ đầu tới cuối, không khỏi sởn hết cả da gà……
Cơm nước xong, Bạch Nguyệt Hồ rất tự nhiên cầm chén bát vào nhà bếp, trong phòng chỉ còn lại Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm ngồi tiêu hóa thức ăn.
“Này, Bạch tiên sinh đi vào phòng bếp làm gì thế?” Triều Thiên Vũ nhìn bóng dáng Bạch Nguyệt Hồ hỏi, anh ta nghĩ liệu trong phòng bếp có còn chút bánh nhân thịt nào không.
Lục Thanh Tửu thành thật trả lời: “Rửa chén đó.”
Mặt Triều Thiên Vũ nhăn như đít khỉ: “Rửa chén á?!”
Lục Thanh Tửu nói: “Không thì sao?” Hầu như chén đĩa trong nhà đều là do Bạch Nguyệt Hồ rửa, cậu và Doãn Tầm đã quen với điều đó.
Triều Thiên Vũ: “……” Anh ta trầm mặc trong giây lát, có vẻ là đang cố tiêu hóa lời nói của Lục Thanh Tửu.
Lục Thanh Tửu đã ăn no, tâm trạng khá tốt, đứng lên mời Triều Thiên Vũ xuống ruộng hái cà chua. Triều Thiên Vũ hít sâu một hơi, ánh mắt lưu luyến nhìn cái bàn trống rỗng, nói: “Được rồi, đi thôi.”
Lục Thanh Tửu nhìn ánh mắt anh ta, không nhịn được mà buồn cười, có lẽ lần sau khi đi lên trấn, có thể mang mấy cái bánh nhân thịt đến cho Triều Thiên Vũ, tuy nhiên hôm nay thì…… có khi bọn họ chỉ được húp cháo thôi.
Triều Thiên Vũ phải húp đầy một bụng cháo, tuy hơi hận đời nhưng cũng không thể nề hà, vẫn đi theo Lục Thanh Tửu ra ruộng rau gần đó để chuẩn bị hái cà chua.
Quả nhiên cà chua do Bạch Nguyệt Hồ trồng khác rất nhiều so với cà chua trồng bên cạnh, hầu như quả nào quả nấy đều tròn trịa bóng loáng, màu sắc hồng nhuận, trên mặt quả không có tí nào gọi là sứt sẹo hay lỗ sâu đục gì hết. Bình thường thì dân trồng rau sẽ rải không ít thuốc trừ sâu lên để phòng ngừa rau dưa bị sâu đục, nhưng Bạch Nguyệt Hồ thì không sử dụng những thứ đó, cũng không có con sâu nào dám canh me quả cà chua của hắn.
Số lượng của đợt cà chua này rất nhiều, mấy người phải tốn thời gian cả một buổi trưa mới hái được hết, sau khi đem cân thì thấy khối lượng khoảng hơn hơn nghìn lạng, hơn rất nhiều so với đợt đầu tiên.
Lục Thanh Tửu để lại cho nhà mình mấy chục cân, còn lại bán hết cho Triều Thiên Vũ.
Triều Thiên Vũ không dong dài, tính tiền đưa thẳng cho Lục Thanh Tửu, tiếp đó thuận tay bẻ quả dưa chuột trong nhà Lục Thanh Tửu bỏ vào miệng cắn, nói: “Dưa chuột nhà cậu có bán không?”
“Dưa chuột à?” Lục Thanh Tửu nói, “Dưa chuột không bán, có mỗi một ít đó thôi, nhà còn không đủ ăn.”
Triều Thiên Vũ tỏ vẻ tiếc nuối: “Vậy còn những thứ khác thì sao? Tôi mua hết.”
Lục Thanh Tửu nhìn quanh ruộng rau, không nói trước điều gì: “Chờ chín rồi tính tiếp, nếu còn dư nhiều tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.”
“Được.” Triều Thiên Vũ gật đầu, mang cà chua chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi đi thì chợt nhớ ra gì đó, dặn dò Lục Thanh Tửu một câu, “Dạo này đừng đi lên thị trấn nhiều, trên thị trấn đang không yên ổn đâu.”
“Xảy ra chuyện gì sao?” Lục Thanh Tửu rất ít xem tin tức địa phương, về việc nơi đó đã xảy ra chuyện gì thì cậu cũng không rõ.
“Đã có người chết.” Triều Thiên Vũ nói, “Có khi sẽ còn chết thêm mấy người nữa.” Anh ta nói xong, mắt nhìn về phía Lục Thanh Tửu đang đứng, “Nhưng ở trong thôn thì sẽ an toàn hơn.”
Lục Thanh Tửu nói: “Được, tôi đã biết, cảm ơn anh.”
Triều Thiên Vũ gật đầu, lên xe với hai thuộc hạ rồi đi mất.
Lục Thanh Tửu trở về nhà, thấy Bạch Nguyệt Hồ lại nằm trên ghế nhìn bầu trời, hình như gần đây hắn rất có hứng thú với bầu trời, thậm chí còn không hay ngủ trương xác lên nữa.
“Đang nhìn gì vậy?” Lục Thanh Tửu thuận miệng hỏi một câu.
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Nhìn thứ trên bầu trời.”
Lục Thanh Tửu ngẩng đầu, nhìn lên theo ánh mắt của Bạch Nguyệt Hồ, nhưng chỉ thấy đám mây trắng treo giữa bầu trời xanh, cậu nhìn mãi một lúc, chắc chắn là mình không nhìn thấy cái gì hết: “Thứ nào cơ?”
Bạch Nguyệt Hồ chỉ chỉ lên đỉnh đầu.
Lục Thanh Tửu biết mình có nhìn thì cũng chẳng tới, vì thế quyết định từ bỏ cuộc chơi, nhún nhún vai rồi vào phòng bếp nấu cơm.
Sau khi Tiểu Hắc và Tiểu Hoa bị lộ chuyện mình biết nói tiếng người thì không thích ở trong chuồng heo nữa, bắt đầu đi tới đi lui khắp sân, vốn Lục Thanh Tửu lo rằng bọn nó sẽ đấm nhau với đám gà con, nhưng thấy cả hai bên đều yên tĩnh vô sự thì cũng mặc kệ, để bọn nó tự do đi lại.
Món chính của bữa trưa hôm nay là thịt bò luộc, thịt bò đã được mua từ trước đó, sáng sớm lấy ra để rã đông, Lục Thanh Tửu còn chuẩn bị thịt viên để chiên, lấy cà chua mới hái hôm nay để làm canh cà chua thịt viên.
Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm đều có thể ăn được cay, lúc Lục Thanh Tửu bắc nồi nước luộc thịt bò thả khá nhiều ớt, nhưng sau khi thả ớt cay vào nồi thì luồng hơi bốc lên có hơi bị cay mắt, hai mắt Lục Thanh Tửu bị dính hơi cay lên đỏ bừng, đang định tìm cái khăn lông ướt lau một chút, điện thoại đặt trong túi lại vang lên.
Lục Thanh Tửu tay chân luống cuống lấy ra, thấy trên điện thoại hiện lên hai chữ: Hồ Thứ. Cảnh sát này gọi cho cậu làm gì nhỉ? Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì? Lục Thanh Tửu nhíu mày lại, vẫn ấn nút nhận cuộc gọi, nói: “Alô.”
“Alô, là Lục tiên sinh phải không?” Giọng Hồ Thứ truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.
“Đúng vậy.” Lục Thanh Tửu nói, “Có chuyện gì không?”
“Là thế này.” Hồ Thứ nói, “Tôi muốn tìm cậu để tìm hiểu chút chuyện về cái giếng kia……”
Lục Thanh Tửu nghi ngờ nói: “Giếng sao? Không phải vụ này đã được kết án rồi sao? Lại xảy ra chuyện gì ư?”
Hồ Thứ nói: “Nói ra thì rất dài, tối nay cậu có rảnh không, tôi đến đó một chuyến, chúng ta gặp mặt mới có thể nói rõ được?”
Lục Thanh Tửu nói: “Được, vậy chú đến đi.” Cậu đồng ý.
Dù sao Hồ Thứ cũng là cảnh sát, cảnh sát có yêu cầu này, Lục Thanh Tửu là một công dân thì tất nhiên phải có nghĩa vụ phối hợp, tuy nhiên không biết liệu tối nay Hồ Thứ có thể ở lại nhà cậu ăn cơm hay không, nhỡ đâu lại khiến Bạch Nguyệt Hồ không vui.
Tầm khoảng ba giờ chiều, Lục Thanh Tửu còn đang ngủ trưa mơ mơ màng màng bị điện thoại đánh thức, cậu nghe điện thoại, mới biết là Hồ Thứ đã tới trước cửa nhà cậu.
“Ha……” Ngáp một cái, mắt Lục Thanh Tửu còn lờ mờ buồn ngủ mở cửa cho Hồ Thứ, nói: “Cảnh sát Hồ, vào đi.”
“Còn đang ngủ trưa hả?” Hồ Thứ nói, “Làm phiền rồi.”
Lục Thanh Tửu xoa xoa tóc: “Chú cứ tìm chỗ nào ngồi trước đi, tôi đi rửa mặt cho tỉnh cái đã…… Đừng ngồi trên cái ghế bập bênh kia là được.”
Ghế bập bênh là của Bạch Nguyệt Hồ, tuy không biết bây giờ hắn đã đi đâu, nhưng nếu lúc quay về nhìn thấy Hồ Thứ ngồi trên ghế của hắn, chỉ có quỷ mới biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Hồ Thứ cũng không hỏi gì thêm về việc ấy, chỉ tùy ý tìm cái ghế gỗ rồi ngồi xuống.
Lục Thanh Tửu về phòng rửa mặt chải đầu cho tỉnh táo hơn một chút, sau đó mới đi ra sân ngồi đối diện với Hồ Thứ, nói: “Cảnh sát Hồ, xin hỏi có chuyện gì mà cần phải gặp tôi vậy?”
“Lúc cậu mới đến nơi này, trong sân nhà cậu có xuất hiện tình huống kỳ quái gì không?” Hồ Thứ hỏi.
“Có đó.” Lục Thanh Tửu nói, “Tôi đã gặp ác mộng.”
Hồ Thứ nói: “Vậy sau đó thì sao? Sau khi án mạng kia kết thúc thì cái giếng đó có xảy ra vấn đề gì không?”
Vấn đề thì……Nếu có người đến lạy thì tóc sẽ dài ra có tính là vấn đề không? Lục Thanh Tửu suy nghĩ, cảm thấy mình vẫn không nên nói tình huống này ra, vì thế chỉ có thể nói một câu qua loa cho có lệ: “Có chuyện gì vậy? Tại sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này?” Lẽ ra nếu như đã kết án, về sau cái giếng kia gây ra ảnh hưởng gì đó…… Chỉ cần không xảy ra chuyện, thì hẳn cảnh sát sẽ không cần phải đặc biệt chú ý đến.
“Ừm, là như thế này.” Trong lời nói của Hồ Thứ có chút chần chừ, “Tôi muốn biết là nếu như giếng nhà cậu còn gây ra ảnh hưởng gì khác, cậu sẽ xử lý như thế nào, tìm người, hay là lo cho bản thân mình trước?”
Ông ta vừa nói ra lời này, Lục Thanh Tửu lập tức hiểu rõ ý của ông ta, cậu nói: “Là do cục cảnh sát các chú lại gặp vụ án kiểu thế này nữa sao?”
Hồ Thứ ho khan một tiếng: “Chuyện này vốn nên giữ bí mật……”
Lục Thanh Tửu chớp chớp mắt không nói tiếp, chờ Hồ Thứ tiếp tục nói.
“Nhưng cậu cũng nên biết, một số việc thật sự không có cách nào dùng lẽ thường để giải thích được.” Giọng nói của Hồ Thứ có chút chua xót, “Ngay từ đầu chúng tôi cũng đã điều tra theo phương hướng do con người gây ra, nhưng càng điều tra sâu thì càng cảm thấy không ổn……”
Lục Thanh Tửu nói: “Tình huống như nào?”
Hồ Thứ do dự một lát: “Cậu có thể bảo đảm về sau sẽ không nói cho người thứ ba chứ?”
Lục Thanh Tửu nói: “Cái này tôi có thể bảo đảm.”
Bấy giờ Hồ Thứ mới gật đầu, lấy từ trong ngực ra một đống ảnh chụp, đưa tới trước mặt Lục Thanh Tửu: “Cậu xem thử mấy cái này trước đi, chuẩn bị tâm lý tốt vào, có hơi máu me đó.”
Lục Thanh Tửu cầm ảnh chụp lên nhìn. Quả nhiên như lời Hồ Thứ nói, ảnh chụp này vô cùng đẫm máu, trong đó có hai người chết, tình trạng khi chết của hai người này vô cùng thê thảm, khắp toàn thân đều là vết thương, quả thực như bị hành hạ đến chết vậy. Những tấm ảnh kế tiếp là ảnh người chết lúc còn sống, trên ảnh chụp có một nam một nữ, đều tươi cười xán lạn, thoạt nhìn trông rất đẹp đôi.
Lục Thanh Tửu nhìn xem một lúc, nhưng vẫn không thấy tí manh mối nào bên trong ảnh chụp, nói: “Xem xong rồi, sao thế?”
Hồ Thứ nói: “Vấn đề ở chỗ đây đều là ảnh chụp mặt.” Ông ta cầm ảnh chụp người chết tử vong trong tay, “ Ảnh chụp số 7 này là ảnh hiện trường tử vong khi chúng tôi phát hiện ra, nhưng cái này ——” Ông ta lại chỉ chỉ ảnh chụp người chết đang nở nụ cười tươi rói kia, “Còn ảnh chụp số 12 này là ảnh chúng tôi lấy được từ người thân của bọn họ, trên ảnh chụp có hiển thị cả ngày nữa, bức ảnh này là được chụp cùng một ngày.”
Lục Thanh Tửu nói: “Có thể là do người thân nói dối hay không?”
“Không, không phải.” Hồ Thứ nói, “Rất nhiều người đã xác định lời bọn họ nói, nếu là nói dối, cũng không thể nào nói dối trót lọt như vậy được, hơn nữa mỗi người đều rất chắc chắn.”
Lục Thanh Tửu nói: “Vậy ý các chú là sao…… Người chết sống lại ư?”
Hồ Thứ thở dài một hơi, hình ảnh đôi mắt ông ta đầy tơ máu còn trên cằm thì đầy râu, điều này nói cho Lục Thanh Tửu biết rằng rõ ràng ông ta đã liên tiếp gặp phải phiền não vì chuyện này suốt mấy ngày nay rồi, trông cả người hốc hác tiều tụy đi hẳn.
“Đúng vậy, sống lại.” Hồ Thứ nói, “Trước đó chúng tôi vẫn luôn tìm kiếm theo thân phận của người chết, nhưng vẫn không tìm được, vốn còn nghĩ liệu có phải đây là người nước ngoài hay không, nhưng sau đó mới phát hiện, nguyên nhân chúng tôi tìm không thấy thân phận người chết này thật ra là do người này vẫn còn sống.” Nếu còn sống, vậy chắc chắn sẽ không có người thân nào tới báo cảnh sát, hơn nữa mọi thứ có thể chứng minh thân phận ở trên người của người chết đều đã bị lục soát, công tác điều tra căn bản khó có thể triển khai được.
Lục Thanh Tửu nhíu mày lại, nói: “Vậy…… Có khả năng hung thủ ngụy trang thành người chết không?”
Hồ Thứ nói: “Không thể nào, bởi vì sau khi người chết sống lại, người đó đã sinh sống cùng người nhà của bọn họ ít nhất một tuần, cho đến tận khi cảnh sát tìm tới cửa thì mới đột nhiên mất tích, bấy giờ người nhà bọn họ vẫn không phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường.”
Lục Thanh Tửu trầm mặc, đúng vậy, nếu tất cả khả năng đã bị loại trừ, vậy chỉ còn lại một sự thật dù không muốn nhưng vẫn phải chấp nhận sự thật ấy, quả thực vụ án này tràn ngập những nhân tố mà khoa học khó có thể giải thích.
Lục Thanh Tửu trả ảnh chụp lại cho Hồ Thứ, nói: “Ừm…… Việc này đúng thật là rất kỳ quái, vậy nên hôm nay cảnh sát Hồ đến đây là có gì muốn hỏi tôi?”
Hồ Thứ nói: “Tôi muốn hỏi rốt cuộc là chuyện cái giếng sau sân nhà cậu đã giải quyết như thế nào?” Vụ của Lục Thanh Tửu chắc chắn là vụ án thần quái nhất mà ông ta từng gặp được, hơn nữa tình hình của hai tên trộm lẻn vào nhà mấy ngày hôm trước kia, khiến ông ta không khỏi suy đoán có khi xung quanh Lục Thanh Tửu cũng tồn tại mấy thứ này.
Lục Thanh Tửu gõ gõ ngón tay trên đầu gối, nói: “Là thế này, thật ra cái giếng sau sân nhà tôi cũng không thể nói là đã được giải quyết, nó chỉ không gây chuyện nữa mà thôi, sau khi vụ án kia kết thúc, tôi có mời bà cốt về nhà, nhưng giờ thì bà cốt kia đã không còn nhận mấy vụ kiểu này nữa.”
Hồ Thứ nói: “Vậy cậu có ý kiến gì đối với vụ án này không?”
Lục Thanh Tửu nói: “Tôi hỏi cái này, đây là lần đầu tiên mấy người gặp phải vụ án thế này sao? Lúc trước chưa gặp bao giờ à?”
Hồ Thứ lại thở dài: “Chắc cũng từng gặp rồi đó, cái vụ lần trước của cậu không được coi là chuyện thần quái sao. Thật ra mấy vụ như thế này, nếu điều tra đến cuối cùng mà phát hiện ra lại là kiểu tình huống này, bình thường chúng tôi sẽ mau chóng kết án, tuy nhiên chuyện lần này thì khó có thể kết thúc nhanh như thế được, bởi vì…… Mới buổi chiều ngày hôm qua, chúng tôi lại phát hiện thêm một thi thể thứ 3.”
Lục Thanh Tửu sửng sốt, quả thực, nếu điều tra ra là quỷ thần muốn báo thù thì cũng mặc kệ cho qua, suy cho cùng nếu như tên hung thủ giết người xong thì biết mất, chuyện này cũng coi như có thể sớm kết thúc vụ án, nhưng nếu tên quỷ thần này không chịu dừng tay lại, vụ án này sẽ vĩnh viễn không bao giờ kết thúc, trừ khi phải tìm ra cho bằng được thủ phạm.
Nói đến đây, về cơ bản là Lục Thanh Tửu đã hiểu rõ tình huống, nhưng cậu cũng chẳng thể hứa hẹn điều gì với Hồ Thứ, bởi vì bản thân cậu cũng chỉ là một người thường, cậu nói: “Vậy như thế này, chú về trước đi, để tôi suy nghĩ thêm chút nữa, nếu nghĩ ra được cái gì có thể giúp được, tôi sẽ gọi điện thoại lại cho chú.”
Hồ Thứ nhìn Lục Thanh Tửu, thấy biểu cảm thản nhiên và giọng điệu khẳng định của cậu như vậy thì đã hiểu trước mắt việc này cũng chỉ có thể như thế, ông ta thu dọn đồ lại cất đi: “Thôi được, tôi sẽ chờ tin tức của cậu.”
Lục Thanh Tửu đưa ông ta ra cửa.
Hồ Thứ đi rồi, Lục Thanh Tửu ngồi đung đưa trên cái ghế của Bạch Nguyệt Hồ, chờ Bạch Nguyệt Hồ trở về. Mấy ngày nay Bạch Nguyệt Hồ rất thích chạy ra bên ngoài, chẳng biết đi làm cái gì, trông cái tính hắn lười như vậy, bình thường có thể đứng lên đi vài bước đã là chuyện khó……
Khoảng nửa tiếng sau khi Hồ Thứ đi, Bạch Nguyệt Hồ đã trở lại.
“Nguyệt Hồ.” Lục Thanh Tửu bò dậy từ cái ghế, nói, “Anh về rồi.”
“Ừm.” Bạch Nguyệt Hồ đáp lại.
“Doãn Tầm không đi cùng anh sao?” Lục Thanh Tửu hỏi.
“Không.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Nhà mình có người lạ tới hả?”
Lục Thanh Tửu nói: “Đúng vậy, nãy vừa có cảnh sát tới nhà.” Cậu nói lại một lần chuyện của Hồ Thứ cho Bạch Nguyệt Hồ, trong lúc đó còn cẩn thận quan sát sắc mặt Bạch Nguyệt Hồ, thấy hắn không có gì gọi là không kiên nhẫn, mới nói hết chuyện ra.
Sau khi Bạch Nguyệt Hồ nghe xong vẫn không có phản ứng gì hết, lúc Lục Thanh Tửu đã tưởng hắn không có hứng thú với chuyện này, hắn lại mở miệng dò hỏi: “Vẫn có thêm người chết à?”
Lục Thanh Tửu gật gật đầu, cậu lại nghĩ tới lời dặn dò của Triều Thiên Vũ khi rời đi lúc buổi sáng, cậu nói: “Đúng rồi, Triều Thiên Vũ cũng nói với tôi nếu gần đây đi lên thị trấn thì nhất định phải cẩn thận một chút, nói là trong trấn không yên ổn lắm, xem ra hẳn đó chính là chuyện Hồ Thứ đã nói.” Một mặt của vụ này đã được chứng minh rằng không phải do nhân loại làm ra, mà là cùng kiểu phi nhân loại như Triều Thiên Vũ.
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Chết ở đâu?”
Lục Thanh Tửu nói: “Nghe nói là đoạn từ thị trấn tới gần quốc lộ lên thành phố, khi bị phát hiện thì thi thể đã bị nghiền qua vài lần, bây giờ còn chưa tìm ra thân phận của người chết.”
Bạch Nguyệt Hồ không nói gì, có vẻ như đang tự hỏi, hắn nói: “Tôi muốn xem ảnh chụp hai người chết kia.”
Lòng Lục Thanh Tửu nhẹ nhõm hẳn đi, biết Bạch Nguyệt Hồ đã có hứng thú với việc này, cậu nói: “Được, vậy ngày mai tôi tìm thời gian đi lên thị trấn lấy ảnh chụp.”
Bạch Nguyệt Hồ nhìn lên bầu trời, nói: “Tốt nhất là nhanh lên, mấy ngày nữa thôi, trăng sẽ tròn.”
Bấy giờ Lục Thanh Tửu mới nhớ ra mấy ngày nay Bạch Nguyệt Hồ cứ nhìn bầu trời mãi, cậu nói: “Trăng tròn thì có ảnh hưởng gì sao?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Ừm, có thứ thích ánh trăng.”
Lục Thanh Tửu cảm thấy chắc chắn thứ kia chẳng phải là thứ gì tốt……
Nếu Bạch Nguyệt Hồ có hứng thú nhúng tay vào chuyện này thì tốt quá rồi, bằng không thì dù Lục Thanh Tửu có lo lắng đến đâu cũng không muốn cố tình làm phiền Bạch Nguyệt Hồ phải ra tay, cậu chẳng có hiểu biết đối với mấy chuyện như này, nhỡ đâu hung thủ là hạng vô cùng độc ác, khiến Bạch Nguyệt Hồ bị thương thì phải làm sao bây giờ.
Buổi tối Lục Thanh Tửu gọi điện thoại cho Hồ Thứ, nói ngày mai mình sẽ tới cục cảnh sát một chuyến, bảo ông ta chuẩn bị sẵn ảnh chụp.
Hồ Thứ cũng thông minh, không hỏi tại sao, chỉ nói lại là được.
Ngày hôm sau, Lục Thanh Tửu lái xe vận tải nhỏ nhà mình đi lên trấn trên, lấy vài tấm ảnh ở Cục Cảnh Sát.
Hồ Thứ nói: “Có cao nhân nào nguyện ý ra tay rồi sao?”
Lục Thanh Tửu bất đắc dĩ nói: “Anh ta chỉ muốn xem thử trước thôi, chưa chắc là có thể đưa ra ý kiến gì then chốt, các anh đã xác nhận được thân phận người chết chưa?”
“Chưa đâu.” Hồ Thứ nói, “Thi thể bị phá hủy trầm trọng, thông tin thân phận cũng bị lấy đi mất, vẫn đang tìm.”
Lục Thanh Tửu nói: “Vậy cameras thì sao? Có quay được thứ gì không?”
Hồ Thứ nói: “Aizz, đừng nói nữa, xem camera thì thấy thi thể đột nhiên xuất hiện, giây trước thì chưa thấy gì, qua giây sau đã có thi thể nằm trên mặt đất rồi.” Đây cũng là nguyên nhân tại sao bọn họ có thể chắc chắn tội phạm không phải là nhân loại như vậy, nếu cameras bị hỏng thì vẫn còn ổn, nhưng cái kiểu mà mới giây trước mà giây sau đã có tình huống xảy ra, giải thích thế nào được nữa.
Lục Thanh Tửu cầm ảnh chụp rời đi, hứa sau đó sẽ báo tin tức lại với Hồ Thứ rồi lái xe về nhà.
Bạch Nguyệt Hồ đang ngồi trong sân, Lục Thanh Tửu thấy hắn liền đưa ảnh chụp qua.
Bạch Nguyệt Hồ nhận lấy ảnh chụp, nhìn kỹ, cuối cùng dừng mắt lại ở tấm ảnh chụp người sống, nhẹ nhàng giơ tay rồi đặt ảnh chụp người sống trước chóp mũi ngửi ngửi.
Lục Thanh Tửu thấy động tác của hắn, lộ vẻ tò mò.
Bạch Nguyệt Hồ không nói gì mà đưa ảnh chụp cho Lục Thanh Tửu, nói: “Cậu ngửi thử đi?”
Lục Thanh Tửu nghe vậy, học theo động tác của Bạch Nguyệt Hồ ngửi ngửi bức ảnh, ngay sau đó lộ vẻ ngạc nhiên, mặt trên ảnh chụp có chút mùi của nến, tuy rằng rất nhẹ, nhưng lại cực kì rõ ràng, Lục Thanh Tửu sợ mình ngửi sai nên còn ngửi thêm tận mấy lần nữa, lúc ấy mới phát hiện ra chỉ có trên mặt tấm ảnh chụp người sống mới có thứ mùi này, nhưng tấm người chết thì lại không có.
“Là mùi của nến ư?” Lục Thanh Tửu nhìn về phía Bạch Nguyệt Hồ, xác nhận rằng mình đã ngửi thấy mùi ấy.
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Đúng vậy, mùi của nến.” Hắn nở một nụ cười hiếm có, “Chính là mùi trên người tên kia.”
Lục Thanh Tửu nói: “Tên kia…… Là chỉ hung thủ sao?”
“Không.” Làn môi mỏng của Bạch Nguyệt Hồ khẽ mở, nói ra một câu: “Là hung thần.”