Ai lại không thích một bé con hồ ly nhỏ nhắn mềm mại bóp ra nước chứ —— nếu áp dụng những lời này với Bạch Nguyệt Hồ, như vậy chắc sau chữ ‘thích’ sẽ có thêm một chữ ăn.
Đáng lẽ từ đầu có thể ăn một phát hết luôn, nhưng vì có Lục Thanh Tửu che chở, sau khi Bạch Nguyệt Hồ suy nghĩ nghiêm túc thì quyết định tha cho nó một đường sống, tuy nhiên không ăn nó, không có nghĩa là Bạch Nguyệt Hồ có thể chịu đựng ngày nào nó cũng ở chung nhà giành đồ ăn với mình—— kể cả dù đó chỉ là một hai miếng không đủ nhét kẽ răng.
Để dỗ Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu phải tìm thời gian rảnh vào thứ bảy, tranh thủ dẫn Doãn Tầm và nhóc hồ ly lên trên trấn, chuẩn bị mua con dê về nướng. Doãn Tầm đi chung với Lục Thanh Tửu là để tiện lấy đồ, còn nhóc hồ ly thì do còn sợ ở chung với Bạch Nguyệt Hồ, bò vào trong túi xách Lục Thanh Tửu kéo mãi không ra. Lục Thanh Tửu lăn lộn với nó nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ mà mang nó đi cùng.
Từ khi biết thân phận thật sự của xe vận tải nhỏ nhà mình, cảm giác của Lục Thanh Tửu đối với nó trở nên khá là vi diệu, quả thực nguyên hình của nó có đôi chút khiến người ta khó mà thích nổi, nhưng bộ dáng xe vận tải nhỏ bây giờ thì vẫn rất đáng yêu, đặc biệt là khi hai cái đèn xe màu cam vàng lấp lóe, thỉnh thoảng còn bấm còi xe bíp bíp để nói chuyện với cậu. Quan trọng nhất chính là, xe vận tải nhỏ đã từng cứu Lục Thanh Tửu, tuy nhiên…… Quá trình cứu thế nào thì giờ Lục Thanh Tửu không muốn nhớ lại.
Doãn Tầm thì không thể nào biết mình đang ngồi lên thứ gì, chỉ có thể oán giận rốt cuộc tại sao xe này lại thế này, tại sao có đôi khi ngồi xuống luôn cảm thấy phía sau lưng ngứa cực kì. Lục Thanh Tửu nghĩ nghĩ, vẫn không nói chân tướng cho Doãn Tầm, mà chỉ mồm điêu qua loa.
Lên tới trấn trên, hai người chọn một con dê béo, nhờ ông chủ giết thịt xong thì đưa vào xe vận tải nhỏ. Lục Thanh Tửu ra một khu chợ gần đó mua nguyên liệu và các loại gia vị để nướng dê, còn nhân tiện mua thêm mấy cân khoai tây với hành tây linh tinh để chuẩn bị nướng kèm.
“Con dê lớn như vậy Bạch Nguyệt Hồ ăn được hết à?” Tuy đã biết Bạch Nguyệt Hồ ăn thùng uống vại, nhưng Doãn Tầm vẫn cảm thấy ăn hết nguyên con dê thì chắc chỉ nói quá vậy thôi.
“Chắc là ăn được hết nhỉ?” Thật ra Lục Thanh Tửu khá tin tưởng Bạch Nguyệt Hồ, dù sao từ khi Bạch Nguyệt Hồ bắt đầu đến nhà cậu, hắn chưa từng nói câu mình ăn no rồi bao giờ, cùng lắm chỉ nói là cũng tàm tạm. Còn rốt cuộc cái tàm tạm này là bao nhiêu thì chẳng ai biết được, quả thực dạ dày Bạch Nguyệt Hồ y như vực sâu không đáy vậy.
“Hừm, tôi nghĩ là đừng nướng nhiều quá, ăn không hết thì phí lắm.” Doãn Tầm nói, “Được chứ?.” Dê nướng nguyên con này vừa nướng xong là phải ăn ngay, nếu nướng rồi mà để qua ngày thứ hai sẽ không ngon nữa.
Hai người mua đủ đồ xong quay ra xe, thấy nhóc hồ ly ở trong xe như bị thứ gì đó trêu đùa vậy, nhảy tới nhảy lui, Doãn Tầm đứng ngoài cửa sổ xe quan sát một lúc, sợ hãi nói: “Nó đang chơi đùa cùng thứ gì đấy hả?” Quả thực hồ ly có thể nhìn thấy thứ mà bọn họ không thể thấy.
Lục Thanh Tửu đã biết tất cả, tuy nhiên cậu chẳng nói gì, mà đi mở cửa xe ra, xách nhóc hồ ly lên nhét vào trong túi của mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nó ý bảo nó ngồi im một chút.
nhóc hồ ly trông thế nhưng thật ra rất hiểu tính người, bị Lục Thanh Tửu vỗ một cái là bất động ngay, ngoan ngoãn cuộn thành một cục trong túi cậu.
Mấy tiếng sau, ba người về đến căn nhà cổ.
Lục Thanh Tửu đỗ xe xong, Doãn Tầm giúp khiêng các thứ từ xe vận tải xuống. Lần này bọn họ không chỉ mua đồ ăn, mà còn mua nguyên con dê nướng và than nướng chuyên dụng, Lục Thanh Tửu thuê giá sắt trên thị trấn, mấy ngày nữa sẽ mang trả lại. Thật ra cách làm dê nướng nguyên con chính xác nhất là bỏ vào bếp lò rồi nướng, thịt dê được nướng như thế ăn mới là ngon nhất, nhưng ở đây không có điều kiện như vậy, chỉ đành tạm chấp nhận.
Lục Thanh Tửu vào phòng bếp bắt đầu xử lý thịt dê, còn Doãn Tầm mang nhóc hồ ly nhỏ ra ngoài chơi.
Ở cùng nhau được mấy ngày nay, nhóc hồ ly đã có một chút cảm giác an toàn nên không suốt ngày bám theo Lục Thanh Tửu nữa, nhưng lúc có Bạch Nguyệt Hồ thì vẫn không dám đi vào trong sân, trừ khi có người đi cùng nó.
Món dê nướng nguyên con yêu cầu phải dùng thịt dê đã được ướp sẵn trước đó một khoảng thời gian, bây giờ Lục Thanh Tửu đang chuẩn bị để buổi tối đi nướng, có khi phải tới 8-9 giờ mới được ăn cơm.
Ngoài thịt dê nướng, cậu còn chuẩn bị một ít đồ ăn khác, thời tiết này quá là nóng, ăn thịt dê vào thì càng nóng hơn, tốt nhất là nên làm một số món ăn nguội như dưa chuột với rau trộn linh tinh để giải nhiệt.
Lục Thanh Tửu đang còng cả lưng để nấu cơm, Doãn Tầm lại mò tới, nói: “Thanh Tửu, có một vị khách tới nhà cậu kìa.”
Lục Thanh Tửu nói: “Khách gì?”
Doãn Tầm nói: “Tôi không quen, hình như là đồng hương của Bạch Nguyệt Hồ.”
Lục Thanh Tửu nghe vậy xong dừng cả động tác, đồng hương của Bạch Nguyệt Hồ? Chẳng phải đồng hương của Bạch Nguyệt Hồ chính là hồ ly sao? Hồ ly lông xù xù…… Lục Thanh Tửu nghĩ đến cái đó thì ánh mắt sáng lên ngay lập tức, nói: “Ở đâu?”
Doãn Tầm nói: “Tự dưng cậu kích động thế? Ở trong sân đấy.”
Lục Thanh Tửu nói: “Tôi đi xem xem.”
Cậu rửa tay sạch sẽ, đi ra sân hóng hớt. Quả nhiên theo như lời Doãn Tầm, trong sân có một người xa lạ, đó là một thanh niên có ngoại hình vô cùng xinh đẹp, tuy vẻ mặt khá là nghiêm túc, nhưng phần đuôi lông mày dưới khóe mắt tràn đầy vẻ phong tình, đặc biệt là cặp mắt đào hoa kia, hơi hơi rũ trông có vài phần từng trải, khiến người khác nhìn vào đều cảm thấy không thể bắt nạt được anh ta.
Nhưng hiển nhiên, Bạch Nguyệt Hồ chỉ có hứng thú với đồ ăn thì hoàn toàn không thèm quan tâm chút nào. Đối mặt với tình thế mỹ nhân rơi lệ cầu xin, hắn vẫn nằm lắc lư trên cái ghế của mình như cũ, đôi mắt chưa mở tí nào.
“Bạch tiên sinh.” Giọng của thanh niên rất trong trẻo, mang theo ý cầu xin, “Cầu xin ngài giúp tôi đi, chỉ cần ngài đồng ý với tôi, tôi sẽ chấp nhận làm mọi thứ cho ngài.”
Doãn Tầm đứng ở sau Lục Thanh Tửu, cái đầu nghiêng về một góc với Lục Thanh Tửu cùng nhau hóng hớt ăn dưa chuyện tình cảm mãnh liệt này, cậu ta nhỏ giọng nói: “Này, tình hình thế nào rồi, người này xinh đẹp ghê đó, Thanh Tửu, cậu không đi ra sao? Hồ ly tinh muốn quyến rũ Bạch Nguyệt Hồ kìa.”
Lục Thanh Tửu liếc mắt nhìn Doãn Tầm, nghĩ thầm Bạch Nguyệt Hồ chính là hồ ly tinh chính gốc, còn sợ bị dụ dỗ nữa sao.
Thanh niên nói xong lời này thì chuẩn bị quỳ thẳng xuống, nhưng vào lúc này Bạch Nguyệt Hồ mở mắt ra, lạnh lùng nhìn anh ta một cái, động tác anh ta lập tức cứng đờ lại.
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Muốn gì thì ăn nói cho đàng hoàng, đừng làm trò trước mặt tôi.”
Vẻ mặt thanh niên sửng sốt: “Cái gì?”
Giọng điệu Bạch Nguyệt Hồ có hơi lạnh: “Còn muốn để tôi nói lại lần thứ hai?”
Hắn vừa nói dứt lời, Lục Thanh Tửu trốn ở một góc hóng hớt, lúc này cậu không còn thấy nụ cười đầy quyến rũ trên mặt thanh niên này đâu nữa, khí chất cũng biến đổi vi diệu. Thanh niên thở dài rồi mở miệng, vừa mở miệng một phát đã khiến Doãn Tầm và Lục Thanh Tửu bị sặc, anh ta nói: “Bạch tiên sinh, hôm nay chúng tôi cần nhờ ngài làm chuyện này, ngài xem có được hay không?” —— Một câu này dùng khẩu âm thô lỗ của đàn ông Sơn Đông nói ra, Lục Thanh Tửu có cảm giác như bị sét đánh. Hiển nhiên Doãn Tầm cũng hoảng muốn chết, tóm lấy cánh tay Lục Thanh Tửu nửa ngày không buông ra.
“Không được.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Nhà này nhỏ lắm, chứa không nổi.”
Thanh niên nói: “Thằng nhỏ nó nhát gan, nên luôn bị bên kia bắt nạt, nếu ngài chịu đồng ý với tôi, tôi có thể……” Anh ta nói tới đây, tiến đến gần bên tai Bạch Nguyệt Hồ, thấp giọng thì thầm vài câu.
Bạch Nguyệt Hồ lười nhác khép hờ đôi mắt, hắn liếc mắt nhìn thanh niên, vẫn không đồng ý gì hết.
Mắt thanh niên ngó ngang ngó dọc, chợt quay đầu nhìn về phía hai người Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm đang đứng ở cạnh cửa nhìn lén. Hóng hớt ăn dưa bị người ta phát hiện, Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm đều có hơi xấu hổ, vì thế gượng gạo nở nụ cười với anh thanh niên.
Anh thanh niên phi thẳng đến chỗ Lục Thanh Tửu, bước chân anh ta ngừng trước mặt Lục Thanh Tửu, nói tiếng phổ thông: “Lục tiên sinh.”
Lục Thanh Tửu bị điểm danh, nói: “À, chào ngài.”
“Tôi tên là Tô Diễm.” Thanh niên cười thật tươi với Lục Thanh Tửu “Ngưỡng mộ đã lâu.”
Khoảng cách của hai người rất gần, Lục Thanh Tửu mới chú ý tới nơi khóe mắt của thanh niên có một nốt ruồi nho nhỏ, thật ra chính cái nốt ruồi này làm cho anh ta có thêm vài phần khí chất khiến người ta quý mến—— trừ lúc anh ta nói ra cái khẩu âm như Sơn Đông kia.
“Ngưỡng mộ đã lâu?” Lục Thanh Tửu nói, “Anh biết tôi sao?”
“À……” Có vẻ Tô Diễm đã phát hiện ra lời nói của mình có chút không ổn, lập tức thay đổi cách nói, cười nói, “Có nghe người ta nhắc tới thôi.”
Lục Thanh Tửu nói: “À, ra vậy.”
Khi Tô Diễm nói chuyện, một cái đầu nhỏ màu trắng lòi ra từ túi áo anh ta, kia đúng là nhóc hồ ly nhỏ được Lục Thanh Tửu nhặt ở ven đường về, tuy nhiên sau khi nhóc hồ ly này bị cắt lông xong thì càng giống với mấy con chó xù, nhóc hồ ly kêu vài tiếng chíp chíp, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Diễm.
Tô Diễm nói: “Ai bảo mày chạy lung tung hả, lông trên người sao lại thành ra thế này……” Anh ta hiển nhiên không biết lông này là do Lục Thanh Tửu cắt thành như vậy, còn tưởng rằng nó bị ai bắt nạt, “Ai đã biến lông mày thành thế này, chờ lát nữa ba mày bàn chuyện xong, ba mày sẽ dạy dỗ chúng nó.”
Lục Thanh Tửu ho khan một tiếng, vẻ mặt có hơi xấu hổ.
Tô Diễm không để ý tới Lục Thanh Tửu đang mất tự nhiên, xách nhóc hồ ly nhỏ trong tay mình lên, nói: “Lục tiên sinh, tôi muốn gửi nuôi Tô Tức ở nhà ngài một khoảng thời gian.”
Lục Thanh Tửu nói: “Hả…… Không phải anh tới đón nó về nhà sao?”
Tô Diễm nói: “Thật ra tôi cũng nghĩ vậy, nhưng trông cái dáng vẻ này của nó, có vẻ không đồng ý về nhà với tôi.”
Lục Thanh Tửu ngạc nhiên.
Tô Diễm cười khổ, giải thích đơn giản tình huống của mình là như thế nào, đương nhiên, bởi vì có người ngoài là Doãn Tầm ở đây, anh ta nói khá là khéo léo, dùng từ ‘vật cưng’ để ám chỉ sự tồn tại của Tô Tức, Lục Thanh Tửu nghe đã hiểu rõ, hóa ra trong nhà Tô Diễm có rất nhiều đứa nhỏ, Tô Tức là con út, ốm yếu bệnh tật từ nhỏ, vốn đã tới tuổi hóa hình rồi vậy mà vẫn không thể nào biến thành người. Cuộc sống của yêu quái bọn họ vốn chính là kiểu cá lớn nuốt cá bé, kể cả là có là anh chị em, Tô Tức vẫn rất dễ bị bắt nạt như trước. Ngày xưa mọi người đều là những hồ ly nhỏ, dù có bắt nạt thì cũng không đến nỗi quá đáng, tuy nhiên sau khi mấy anh chị em đồng loạt hóa hình biến thành người, Tô Tức càng bị chì chiết thảm hại hơn.
Tuy đám nhóc hồ ly kia đã biến thành người nhưng tính tình vẫn có chút trẻ con, xuống tay không biết nặng nhẹ, cho nên bọn chúng ném Tô Tức nhỏ đáng thương tới thôn Thủy Phủ —— bởi vì trong truyền thuyết mà chúng nó nghe được bảo rằng ở thôn Thủy Phủ có quái vật hồ ly lớn, muốn để Tô Tức dẫn quái vật tới.
“Được, tôi hiểu rồi.” Lục Thanh Tửu nói, “Nguyệt Hồ đồng ý chưa?”
“Đây là nhà của ngài, tất nhiên phải được ngài đồng ý trước.” Tô Diễm rất biết điều, “Tất nhiên, dù sao Tô Tức cũng là nhóc hồ ly nhà tôi, mỗi tháng chúng tôi sẽ chi trả phí nuôi nấng nó.”
Lục Thanh Tửu thấy Bạch Nguyệt Hồ không có ý phản đối, liền gật đầu đồng ý: “Cứ vậy đi.” Cậu cũng không hỏi chi phí nuôi nấng trả bao nhiêu, dù sao một con hồ ly bé xíu thì ăn được mấy chứ.
Tô Diễm thấy Lục Thanh Tửu đã đồng ý, thở phào nhẹ nhõm, anh ta nói: “Thật sự rất cảm ơn ngài, Lục tiên sinh.”
“Khách sáo rồi.” Vốn Lục Thanh Tửu muốn mời Tô Diễm ăn cơm chiều, nhưng cậu lại lo rằng Bạch Nguyệt Hồ không vui, nên cuối cùng vẫn không nói ra lời mời ấy.
Sau khi Tô Diễm giao Tô Tức cho Lục Thanh Tửu thì liền rời đi ngay, Lục Thanh Tửu quay về phòng bếp tiếp tục làm dê nướng nguyên con, chỉ có Doãn Tầm vẫn còn đắm chìm trong giọng nói Sơn Đông của Tô Diễm không thể nào thoát ra được, cuối cùng còn đưa ra một kết luận, mặc kệ mỹ nhân đẹp thế nào, chỉ cần đi đôi với giọng địa phương đều có thể khiến người ta sinh ra một cảm giác như hai linh hồn lệch lạc.
Buổi tối, Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm dọn giá sắt ra ngoài sân, sau khi đốt than lửa xong, Lục Thanh Tửu đặt thịt dê đã ướp mấy tiếng lên.
Thịt dê rất tươi, bên trong còn có các loại hương liệu và gia vị, từng giọt dầu mỡ lăn theo thớ thịt nhỏ giọt trên than lửa, phát ra tiếng tách tách. Hương thơm đậm đà quẩn quanh khắp cái sân nhỏ, tất cả mọi người ngồi trong sân nhìn thịt Lục Thanh Tửu đang nướng.
Mắt của Tiểu Hắc và Tiểu Hoa trông mong nhìn, còn thường xuýt xoa nước miếng trong miệng, nhóc hồ ly ngồi trên đùi Doãn Tầm, đôi mắt màu xanh xinh đẹp dính chặt vào thịt dê. Lục Thanh Tửu sợ bọn họ đói nên đã làm thêm cơm chiên cho bọn họ lót bụng từ trước, nhưng mấy người chỉ nhìn chằm chằm thịt dê mà chưa động đũa, trừ cái vị Bạch Nguyệt Hồ ăn thùng uống vại chưa bao giờ lo mình sẽ no kia đang bưng chén cơm nhét từng miếng từng miếng vào miệng.
Đã nướng được tầm khoảng hai tiếng, Lục Thanh Tửu xác nhận thịt dê đã chín, lấy giá sắt ra đặt thịt dê lên mặt trên, sau đó rải hành thái và thì là với ớt bột đã chuẩn bị sẵn, nói: “Để tôi xé hay là cắt luôn đây?”
Dùng dao cắt ăn khá là ngon, sẽ không phá hư vân da của thịt dê, với cả dùng tay xé thì ăn không tiện, nhưng nếu xé thì thịt dê tất cả đều là sợi, có thể nhấm nháp được mùi vị ban đầu của thịt.
“Xé.” Bạch Nguyệt Hồ nói.
Lục Thanh Tửu nói: “Được.” Cậu buông dao nĩa, sau đó mấy người cùng nhau đi rửa sạch tay, chuẩn bị ăn.
Tuy là lần đầu tiên Lục Thanh Tửu làm thịt dê kiểu này, nhưng lại vô cùng thành công, lớp da bên ngoài xốp giòn, thịt non bên trong mềm cực kì, bởi vì trước đó đã ướp thịt cho thấm đậm gia vị, hơn nữa thịt dê tươi ngon, cho nên không bị nặng mùi tanh, mọi người ăn rất vui vẻ.
Lục Thanh Tửu vừa ăn mà vừa phải chăm cho ba em động vật nhà mình, nhóc hồ ly thì không nói, nhưng Tiểu Hắc với Tiểu Hoa cũng muốn ăn thịt, cơ mà chúng nó tự giác ra phết, Lục Thanh Tửu chỉ cần ném một miếng thịt xuống là cả ba con chia đều mà ăn.
Phần thịt trên người con dê này cũng khoảng ba bốn mươi cân, dù gì Lục Thanh Tửu vẫn là người thường, ăn một lúc đã no rồi, Doãn Tầm chiến đấu hết mình nhưng không lâu sau đó cũng rời khỏi cuộc chơi, vì thế chỉ còn lại một mình Bạch Nguyệt Hồ tiếp tục ăn. Dùng mắt thường có thể thấy tốc độ ít đi của thịt dê, Lục Thanh Tửu nhìn bụng Bạch Nguyệt Hồ, nơi đó vẫn bằng phẳng im lìm, không căng lên xíu nào.
Doãn Tầm không sợ chết ngồi bên cạnh lặng lẽ nói một câu: “Cậu nhìn cái bụng không biết cố gắng của Bạch Nguyệt Hồ kìa……”
Lục Thanh Tửu: “……” Cậu hơi buồn cười, nhưng phải nỗ lực nhịn xuống.
Từ trước đến nay tốc độ và chất lượng đồ ăn của Bạch Nguyệt Hồ đều rất cao, cuối cùng lúc dừng tay thì con dê chỉ còn lại mỗi bộ xương lớn, hầu như trên khung xương chẳng còn tí thịt nào. Lục Thanh Tửu chọn khúc xương nào lớn cho nhóc hồ ly để nó mài răng, cơ mà trông khúc xương ấy còn to hơn cả nhóc hồ ly, nó dùng hết sức mới cắn được nhưng cuối cùng mệt quá đành luyến tiếc buông miệng ra, sau khi cắn xong thì răng sắp lung lay đến nơi, Doãn Tầm rất không biết điều ngồi bên cạnh cười ha hả.
Cơm nước xong, Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ dọn dẹp những thứ còn sót lại, Lục Thanh Tửu đi vào sân sau hái nho. Những trái nho đã sắp bắt đầu chín, từng chùm óng ánh mượt mà treo trên cành thoạt nhìn vô cùng vui mắt, trước đó Lục Thanh Tửu đã ăn thử, nho nhà cậu ngọt cực kì, nhưng trong ngọt vẫn lẫn một chút vị chua nhè nhẹ, dùng làm điểm tâm sau khi ăn cơm là hết sẩy.
Cậu hái nho xong, rửa sơ qua một chút liền mang ra ngoài sân.
“Tôi không ăn đâu, đi về trước đây.” Doãn Tầm nói, “Hẹn gặp lại nha.”
Lục Thanh Tửu nói: “Hẹn gặp lại.” Cậu do dự một lát, nói, “Đúng rồi, Doãn Tầm, có khi tháng sau tôi phải đi về một chuyến.”
Doãn Tầm nói: “Trở về thành phố à?”
“Ừa.” Lục Thanh Tửu trả lời.
“Được.” Doãn Tầm nói, “Cậu đi mấy ngày? Đừng lo lắng nha, cậu đi rồi tôi đảm bảo sẽ chăm chỉ nấu cơm thật ngon.” Cậu ta vừa nói dứt lời, Bạch Nguyệt Hồ đang ngồi bên cạnh nghỉ ngơi nhìn cậu ta một cái, Doãn Tầm rụt cổ lại nhanh như chớp.
“Chắc là khoảng hai ba ngày.” Trong nhà có mấy miệng ăn đang chờ đợi, Lục Thanh Tửu cũng không dám đi lâu lắm, chỉ là có chuyện cậu cần thiết phải trở về, cho nên trước tiên phải nói cho Doãn Tầm, để cậu ta chăm sóc Bạch Nguyệt Hồ —— tuy nói là chăm sóc Bạch Nguyệt Hồ, nhưng cùng lắm tình huống xấu nhất là hai người ăn tạm mì gói sống qua ngày.
Doãn Tầm gật đầu, đi về nhà.
Lục Thanh Tửu và Bạch Nguyệt Hồ giải quyết đống nho sau đó định đi ngủ, tuy nhiên khi Lục Thanh Tửu đứng dậy chuẩn bị đi vào, Bạch Nguyệt Hồ chợt hỏi: “Cậu trở về làm gì?”
Lục Thanh Tửu dừng bước chân lại: “Trong nhà có chút chuyện……”
Bạch Nguyệt Hồ thấy trên mặt Lục Thanh Tửu có nét chần chừ, hắn bình thản nói: “Không muốn nói thì thôi.”
Lục Thanh Tửu mím môi, giọng có hơi bé, nhưng lời nói ra lại khiến người ta chấn động, hắn nói: “Tôi phải quay về tảo mộ cho cha mẹ tôi.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Tảo mộ?”
“Ừm.” Lục Thanh Tửu bình tĩnh nói, “Khi tôi học đại học thì cha mẹ xảy ra chuyện.”
Bạch Nguyệt Hồ im lặng một lát: “Có thể nói rốt cuộc là chuyện xảy ra thế nào hay không?…… Không muốn cũng không sao.”
Lục Thanh Tửu thở dài, kỳ thật lúc ấy chuyện này gây cho cậu cú sốc rất lớn, cho nên cậu vẫn luôn không muốn nghĩ lại, bây giờ nghe Bạch Nguyệt Hồ hỏi tới, trong lòng lại chỉ còn sự bình tĩnh và trống vắng, cậu xoay người, đi đến bên Bạch Nguyệt Hồ, ngồi xuống: “Khi đó tôi mới vào đại học, đang là kì nghỉ hè, ba mẹ trở về thăm bà ngoại tôi, thế mà đột nhiên bị sạt lở núi, hai người họ đã biến mất.”
Bạch Nguyệt Hồ lẳng lặng nghe.
“Những người trong thôn cùng nhau tìm mãi không thấy, đến khi cả đội cứu hộ cũng tới đây, nhưng thi thể vẫn chưa tìm được.” Lục Thanh Tửu nói, “Mà mấy năm sau, bà ngoại tôi cũng mất. Tôi lập mộ chôn di vật của ba mẹ ở trên thành phố…… Mộ bà ngoại thì ở trong thôn.”
“Sao tự dưng lại bị sạt lở núi?” Bạch Nguyệt Hồ hỏi, “Chuyện xảy ra tháng mấy?”
“Tháng tám.” Lục Thanh Tửu nói, “Lúc ấy là cao điểm mùa mưa, đây cũng là chuyện bình thường, vậy mà không ngờ rằng ba mẹ tôi lại gặp phải.” Trong giọng nói của cậu có chứa sự chua xót nặng nề, “Tôi……”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Nén bi thương.”
Có một số việc không cần phải nói quá nhiều, vì không lời nào có thể xoa dịu nỗi đau thương quá lớn, trên đời vốn chẳng có ai đồng cảm với những chuyện như thế ngoài chính bản thân mình.
Lục Thanh Tửu vẫn có chút biết ơn vì Bạch Nguyệt Hồ không biểu hiện cảm xúc thương hại, thật ra khoảng thời gian xảy ra chuyện ấy, chỉ cần mỗi khi cậu gặp người quen đều sẽ nhìn ra trong ánh mắt bọn họ một thứ cảm xúc khó khiến người ta thoải mái nổi.
“Đứa nhỏ này thật đáng thương, mới hơn hai mươi tuổi mà đã mất cha mẹ.”
“Đúng vậy, đáng thương thật đó, nghe nói nhà cậu ta cũng không còn thân thích gì nữa.”
“Chẳng phải còn một bà ngoại đã già rồi sao? Chờ đến ngày cậu ta cũng phải về đó xử lý hậu sự……”
Mọi ngôn từ như thế Lục Thanh Tửu đã nghe đến chết lặng, mới đầu còn có chút tức giận, sau đó thì không có mong muốn giải thích gì nữa, lúc ấy chỉ còn một thân một mình về thôn, chuyện phải đi tiếp nhận tro cốt của cha mẹ đã mất khiến Lục Thanh Tửu hao phí quá nhiều sức lực, đồng thời khiến cậu mau chóng trưởng thành.
Sở dĩ Lục Thanh Tửu thân thiết với Doãn Tầm như vậy, còn vì một nguyên nhân là khi xảy ra chuyện Doãn Tầm giúp cậu không ít việc, hơn nữa đối với chuyện ấy thì hai người rất ăn ý, từ sau khi Lục Thanh Tửu trở về, cậu ta chưa từng hỏi qua một câu, hiển nhiên là sợ đụng đến chuyện đau lòng của Lục Thanh Tửu.
“Nói chung tình huống là như thế.” Lục Thanh Tửu nói, “Cho nên tháng tám hàng năm tôi đều đi tảo mộ, đi đi về về chắc tầm hai ngày thôi, nhanh lắm.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Muốn lái xe nhà mình về không?” Bình thường lái xe đường dài sẽ khá là mệt, tuy nhiên xe nhà bọn họ thì đặc biệt hơn cả, nếu Lục Thanh Tửu muốn lái xe về thì chỉ cần thay đổi trạng thái của xe vận tải nhỏ là xong, còn không cần tự mình điều khiển nữa.
“Lái xe á? Không đâu.” Lục Thanh Tửu nói.
“Để nó tự lái rồi đưa cậu về.” Thái độ Bạch Nguyệt Hồ rất kiên quyết, “Chẳng những không tốn nhiều thời gian, mà còn tiện hơn đi xe lửa nhiều.”
Lục Thanh Tửu nói: “Nhưng mà……”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Đi sớm về sớm.”
Lục Thanh Tửu: “……” Ừ ha, lần này đi nhiều ngày, không biết lúc về nhà sẽ thấy được cảnh tượng thê thảm cỡ nào, những thứ Doãn Tầm làm ra đều có độc, chắc chắn Bạch Nguyệt Hồ sẽ không ăn, Bạch Nguyệt Hồ không ăn thì vẫn ổn vì dù sao hắn là hồ ly tinh sẽ không chết đói, nhưng trong nhà vẫn còn có mấy đứa phải ăn, nhất là nhóc hồ ly chỉ to bằng bàn tay kia, Lục Thanh Tửu thật sự sợ Doãn Tầm sẽ cho nó ăn linh tinh rồi lăn ra chết ngắt…… Thế thì sau đó giải thích kiểu gì với nhà bên kia bây giờ.
“Được, tôi ngủ trước đây.” Lục Thanh Tửu nói, “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Bạch Nguyệt Hồ nói.
Buổi tối hôm nay Lục Thanh Tửu ngủ khá ngon, không gặp ác mộng kỳ quái gì hết, ngủ một mạch tới sáng sớm ngày hôm sau.
Cơ mà không biết có phải mắc tội mùa hè ăn thịt dê hay không, khi cậu rời giường thì cảm thấy mũi mình cứ ngứa ngứa, quệt một cái thì tay đầy máu.
“A!” Lục Thanh Tửu ngẩng cao đầu chạy nhanh ra sân trước, rửa sạch máu trên tay sau đó tìm hai mảnh giấy nhét vào hai bên lỗ mũi. Thế mà khi Doãn Tầm tới, trong lỗ mũi cũng nhét hai mảnh giấy, hai người đồng thời nhìn thấy bộ dạng khó coi của đối phương, không nhịn được mà nở nụ cười.
“Cậu cũng bị chảy máu mũi?” Doãn Tầm nói có giọng mũi.
Lục Thanh Tửu nói: “Đúng vậy.”
“Chắc là do thịt dê bổ quá.” Doãn Tầm mơ hồ nói, “Thứ chúng ta ăn có phải dê thật không nhỉ? ”
Lục Thanh Tửu: “……Cậu nói câu này có ý gì đấy hả?”
Doãn Tầm nói: “Không, tôi nói lung tung ấy mà.” Cậu ta khịt mũi, chuyển đề tài, “Bữa trưa hôm nay chúng ta ăn gì đấy?”
“Cậu muốn ăn gì?” Lục Thanh Tửu suy nghĩ, nói, “Đúng rồi, ngày hôm đó hai người bắt cá ở đâu? Cậu đi bắt cùng Bạch Nguyệt Hồ à?”
“Không phải.” Doãn Tầm trả lời, “Tôi đi nửa đường thì gặp Bạch Nguyệt Hồ vừa đi bắt cá về, giúp anh ta cầm túi thôi.”
“À.” Lục Thanh Tửu nói, “Ra là vậy.” Cậu nhìn mắt Doãn Tầm, thấy trên mặt bạn tốt của mình chỉ có sự thản nhiên, không tiếp tục thăm dò nữa.