Lục Thanh Tửu lái chiếc xe vận tải nhỏ đã thay đổi hình dạng đi trên đường, qua mười mấy tiếng đồng hồ xóc nảy, cuối cùng đã tới được thành phố mà mình đã từng lựa chọn rời đi. Qua nửa năm rồi, khung cảnh thành phố không có quá nhiều thay đổi, vẫn như cũ là lầu cao chót vót, ngựa xe trên đường như nước, cảnh tượng đường xá vẫn luôn tấp nập ồn ào.
Đã quen ở nông thôn an tĩnh, Lục Thanh Tửu trở lại nơi này có chút không thoải mái, xe vận tải nhỏ cũng ngoan hơn rất nhiều, không biết có phải bị cảnh tượng xa lạ này dọa sợ hay không.
“Thanh Tửu, Thanh Tửu! Bên này nè!” Sáng sớm Chu Miểu Miểu đã đến chỗ hẹn đón Lục Thanh Tửu, vẫy tay về phía cậu.
Lục Thanh Tửu đã nhìn thấy cô, lái xe qua.
Chu Miểu Miểu nói: “Cậu không ngủ bao lâu rồi? Để chị lái xe cho nhé?” Lục Thanh Tửu đã xuất phát từ sáng sớm, nhưng tối nay mới đến nơi, lái xe cả ngày trên đường cao tốc chắc chắn là rất mệt mỏi.
“Không cần đâu.” Lục Thanh Tửu nói, “Không mệt cho lắm.” Trên thực tế cậu cũng không cần lái lâu lắm, đều là xe vận tải nhỏ tự điều khiển phương hướng và tốc độ, cậu chỉ cần nắm tay lái ngủ một giấc……
“Ừ, vậy được rồi.” Chu Miểu Miểu nói, “Thế đến nhà tôi trước nha.”
Lục Thanh Tửu gật gật đầu.
Tuy rằng đã ở thành phố rất nhiều năm, nhưng Lục Thanh Tửu không mua nhà ở đây, lúc trước vẫn thuê phòng để ở, bởi vì phải về quê, cho nên đã trả phòng lại từ lâu. Lần này Lục Thanh Tửu trở về vốn muốn thuê khách sạn ở, nhưng Chu Miểu Miểu một mực không đồng ý, nói rõ ràng là nhà cô ấy có phòng cho khách ở, Lục Thanh Tửu còn đi ra khách sạn làm quái gì chứ, ở nhà tiện hơn so với ở khách sạn bao nhiêu.
Lục Thanh Tửu không cãi nổi, chỉ có thể đồng ý.
Đỗ xe ở gara xong, Chu Miểu Miểu đưa Lục Thanh Tửu ra cửa chung cư ăn cơm tối, đã có thói quen ăn đồ nhà làm từ lâu, giờ được nếm thử đồ ăn bên ngoài, Lục Thanh Tửu mới cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng.
“Aizz, vẫn là đồ ăn chỗ đó của các cậu ăn ngon hơn nhiều.” Chu Miểu Miểu bùi ngùi chuyện ấy mãi, “Đồ ăn trong thành phố luôn thiếu chút mùi vị gì đó.”
Lục Thanh Tửu cười nói: “Em có mang cho chị chút nho khô nhà trồng nè, ăn rất ngon, chị ăn thử xem.”
Chu Miểu Miểu lấy một quả, nhét vào trong miệng sau đó lộ vẻ kinh ngạc: “Ăn ngon lắm luôn, nho này ngọt thật ấy.”
“Đúng vậy.” Lục Thanh Tửu nói, “Bao giờ chị có thời gian rảnh thì qua chỗ nhà em chơi.”
Chu Miểu Miểu cười gật đầu.
Bởi vì đã lái xe trên đường suốt cả ngày, Chu Miểu Miểu cũng sợ Lục Thanh Tửu mệt mỏi, cho nên nhanh nhanh đưa cậu về nhà rồi dẫn đến phòng cho khách, hai người chúc ngủ ngon với nhau, Lục Thanh Tửu rửa mặt xong rồi vào căn phòng cho khách mà Chu Miểu Miểu đã chuẩn bị sẵn cho mình.
Chu Miểu Miểu sống ở tầng hai mươi trong trung tâm thành phố, cách đó không xa là khu phố buôn bán náo nhiệt, ngước mắt nhìn xa hơn, có thể thấy ánh đèn của cảnh vật hội tụ lại, những chiếc xe qua lại ven đường để lại ánh sáng loe lóe. Đây là cảnh đêm thuộc về thành phố, khác hoàn toàn với thôn Thủy Phủ, nhưng cũng rất đẹp.
Lục Thanh Tửu ngắm nhìn chốc lát rồi nằm lên giường chuẩn bị ngủ, buổi sáng ngày mai còn phải dậy sớm.
Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức gọi Lục Thanh Tửu dậy từ trong cơn mơ, cậu rời giường thì thấy Chu Miểu Miểu còn đang ngủ, cậu rón rén đi rửa mặt sau đó ra khỏi nhà một mình.
Lục Thanh Tửu xuống gara lái xe vận tải ra ngoài, hai người đi theo hướng tới nghĩa trang.
Nghĩa trang ở vùng ngoại ô, lái xe đến đó chắc khoảng một tiếng đồng hồ.
Tới nghĩa trang rồi, trước tiên Lục Thanh Tửu mua nhang đèn cùng tiền giấy, mua thêm một bó hoa cúc tươi. Bởi vì không phải ngày hội cũng không phải ngày nghỉ nên nghĩa trang rất yên tĩnh, cây tùng cao lớn đứng sừng sững ngay ngắn ở hai bên đường, không khí thật trang nghiêm. Vẫn còn sót lại những giọt sương trên những phiến lá vạn niên thanh thấp bé, Lục Thanh Tửu đi xuyên qua chỗ đó, để lại dấu vết ướt át trên ống quần.
Không lâu sau cậu đã tìm được mục tiêu của mình, một bia mộ đặt ở tít trong góc.
Vì cha mẹ đồng thời gặp phải chuyện ấy nên được an táng cùng nhau, mặt trên bia mộ dùng những đường kẻ vàng để khắc họa ra họ tên hai người, phía trên họ tên là hai ảnh chụp trắng đen. Người đàn ông thì tuấn tú, người phụ nữ thì dịu dàng, nếu người ta nhìn thấy sẽ khen ngợi ngay đây là một cặp rất đẹp đôi.
Lục Thanh Tửu đặt hoa tươi trong tay xuống, cắm nhang đèn ở phía trước ngôi mộ, sau đó hơi ngồi xổm xuống, bắt đầu đốt tiền giấy trong tay. Tiền giấy ở trong ngọn lửa hóa thành thứ tro tàn màu xám, theo gió biến mất trên bầu trời, Lục Thanh Tửu nói: “Ba mẹ, con về thăm hai người rồi đây.”
Tất nhiên sẽ không có ai trả lời.
Lục Thanh Tửu tiếp tục thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Bây giờ con đã trở về quê, thực sự sống tốt lắm, hai người không cần lo lắng, nếu ở dưới có cần gì thì nhớ báo mộng cho con, đã rất lâu rồi con không mơ thấy hai người nữa.”
Cậu tạm dừng một lát, hơi hạ thanh âm xuống: “Không biết…… Còn có thể có cơ hội mang hai người trở về hay không.”
Lúc ấy ngọn núi bên cạnh thôn Thủy Phủ bị sạt lở, cha mẹ Lục Thanh Tửu đi trên đường thì bị chôn luôn ở bên trong, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy, chỉ tìm được một ít vật phẩm tùy thân. Ngay lúc đó Lục Thanh Tửu hoàn toàn không thể tiếp thu sự thật này, cậu chạy xuyên đêm về thôn Thủy Phủ, muốn tìm hài cốt của cha mẹ, nhưng khi cậu thấy cảnh một phần núi sạt lở đổ sụp xuống, cậu mới ý thức được, gần như ý nghĩ này là không có khả năng.
Con người khi đứng trước sức mạnh của thiên nhiên, thật sự quá mức gầy yếu, gầy yếu như châu chấu đá xe, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có đã mất đi tính mạng.
Lục Thanh Tửu vừa đốt tiền giấy vừa lẩm bẩm một số điều trong cuộc sống sinh hoạt, đốt tiền giấy xong, lời cậu muốn nói cũng đã hết, đưa tay sờ sờ ngôi mộ, dịu dàng nói: “Ba mẹ, con đi trước đây, chờ đến thanh minh năm sau sẽ đến đây tiếp, hai người có gì muốn nói với con thì cứ làm theo cách con đã nói nhé.”
Yên tĩnh không một tiếng động, đôi nam nữ trên bia mộ vẫn nở nụ cười ấm áp như cũ.
Lục Thanh Tửu thu dọn các thứ của mình, rời khỏi nghĩa trang, cậu ngồi trên xe, đột nhiên điện thoại vang lên, cầm lên thì thấy là số điện thoại của Chu Miểu Miểu.
“Thanh Tửu.” Chu Miểu Miểu nói, “Buổi tối có muốn ăn một bữa cơm với chúng tôi hay không? Công ty tổ chức liên hoan, hội anh Vân cũng ở đây đó.”
Lục Thanh Tửu nói: “Công ty liên hoan tôi đi sẽ không ổn lắm đâu.”
Chu Miểu Miểu nói: “Không sao mà, người mà cậu ghét sẽ không tới đâu, tôi nói với bọn họ là cậu đã trở lại, bọn họ đều rất vui vẻ.”
Lục Thanh Tửu suy nghĩ: “Được vậy đi.” Thật ra cậu rất thích những đồng nghiệp trong công ty, bình thường mọi người ở chung với nhau rất tốt, không phải cậu chủ động từ chức mà là bị sa thải, đương nhiên những việc này mấy Chu Miểu Miểu cũng không biết, bởi vì bên trong ẩn giấu chút chuyện mà Lục Thanh Tửu không muốn nhắc lại. Nếu người cậu ghét nhất đã không ở đó, vậy ăn một bữa cơm cũng không vẫn đề gì, Lục Thanh Tửu sảng khoái đồng ý lời mời của Chu Miểu Miểu.
Địa điểm là ở một nhà hàng gần công ty, Lục Thanh Tửu nhàn rỗi không có việc gì nên trước tiên dạo qua một vòng trong thành phố, mua một chút đồ ăn vặt cho Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ.
Thị trấn ở thôn Thủy Phủ vẫn quá nhỏ, rất nhiều thứ không có, đơn cử là loại kẹo có nhân thạch trái cây bên trong mà Lục Thanh Tửu cực kì thích ăn nhất, ở trên trấn không thấy ai bán. Tuy rằng có thể mua ở trên mạng, nhưng mỗi lần lấy hàng chuyển phát nhanh lại phải đi lên thị trấn, thực sự quá là phiền phức.
Lục Thanh Tửu mua vài bịch kẹo mềm thật to đặt ở trong xe, tự dưng lại nhớ tới cái gì đó, cậu vỗ vỗ đầu xe con nhà mình, nói: “Mày ăn được đường không?”
Đèn của xe vận tải nhỏ sáng lên, bíp bíp, sau đó lại bíp một tiếng.
“Ăn được hả? Vậy miệng mày ở đâu?” Lục Thanh Tửu hỏi.
Ken két một tiếng, mui xe ô tô được mở ra, Lục Thanh Tửu nhìn vào bên trong, thấy vị trí vốn nên có động cơ lại rỗng tuếch, mui xe phía trước còn sạch sẽ hơn cả khoang sau…… Hình ảnh này thực sự có hơi kích thích người xem, Lục Thanh Tửu sợ người khác thấy, vội vàng xé túi kẹo trong tay rồi để vào bên trong. Mui xe phía trước lập tức đóng lại, Lục Thanh Tửu đang muốn hỏi xe vận tải nhỏ có thích hay không thì liền thấy xe nhỏ nhà cậu vốn đang một thân đen như mực bắt đầu nhấp nháy đầy màu sắc—— giống như màu của viên kẹo vậy.
Đây là sao? Ăn ngon đến đổi màu? Lục Thanh Tửu nhanh chóng gọi xe vận tải nhỏ, kêu nó đừng kích động, bị người khác thấy là toi đời.
Bấy giờ xe vận tải nhỏ mới bình tĩnh lại, tuy nhiên không biết có phải là ảo giác của Lục Thanh Tửu hay không, cậu cảm thấy xe vận tải nhỏ ăn kẹo mềm xong thì vui sướng hơn bình thường rất nhiều……
Khoảng 6 giờ chiều, Lục Thanh Tửu tới địa chỉ mà Chu Miểu Miểu nói, thấy trong chỗ ăn đã có không ít gương mặt quen thuộc đang ngồi, trên mặt cậu hiện lên nụ cười, đi tới chỗ mọi người.
“Thanh Tửu, cậu đã về rồi!!”
“Thanh Tửu, rốt cuộc thằng nhóc nhà cậu cũng chịu đến gặp bọn này rồi!”
“Anh Lục, mau tới ngồi bên này nè!”
Mọi người thấy Lục Thanh Tửu là sôi nổi nhiệt tình tiếp đón, tính cách Lục Thanh Tửu ấm áp, làm việc đáng tin cậy lại có trách nhiệm, quan hệ ở công ty khá là tốt, chuyện đột nhiên từ chức lúc ấy vốn làm mọi người có chút khó hiểu, về sau còn rời luôn khỏi thành phố về quê càng khiến mọi người đoán già đoán non.
Lục Thanh Tửu ngồi bên cạnh Chu Miểu Miểu, cười nói: “Chào mọi người, đã lâu không gặp.”
Lão tiền bối lúc trước là anh Vân cũng có mặt ở đây, thấy Lục Thanh Tửu ngồi xuống liền vỗ bàn nói: “Thằng nhóc nhà cậu, cứ rời đi không một tiếng động như thế, giờ còn dám trở về, có muốn tôi đè cậu xuống đất rồi đạp bẹp dí lên không!”
Lục Thanh Tửu cười nói: “Mong anh Vân hạ thủ lưu tình——”
Chu Miểu Miểu ngồi bên cạnh rót rượu: “Đừng nói nữa, hôm nay cậu chạy không thoát đâu.”
Sống thanh tĩnh khiến tâm con người ta cảm thấy yên tĩnh theo, nhưng thế tục ồn ào cũng không làm người ta chán ghét, Lục Thanh Tửu uống hơi nhiều, trên má có hơi ửng đỏ nhàn nhạt, trong mắt cũng có một lớp hơi nước mỏng manh, Chu Miểu Miểu ngồi bên cạnh nói giỡn bảo Lục Thanh Tửu uống say thật đáng yêu.
Lục Thanh Tửu nói: “Sao có thể nói đàn ông là đáng yêu chứ.” Cậu đang định tiếp tục rót rượu vào ly, vốn đám người đang ồn ào đột nhiên yên tĩnh lạ thường, Lục Thanh Tửu cảm giác điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn, thấy một người đàn ông đi vào từ cửa.
“Sao anh ta lại tới đây!” Chu Miểu Miểu vốn đang hơi say, vừa nhìn thấy người này đã hoàn toàn tỉnh rượu, cô nói, “Không phải đã nói hôm nay không tới sao!”
“Sao tôi biết được chứ.” Anh Vân cũng hơi nhức đầu, “Nhưng mà thực sự anh ta đã nói là sẽ không tới……”
Chu Miểu Miểu căng thẳng liếc mắt nhìn Lục Thanh Tửu, thấy trên mặt Lục Thanh Tửu không thay đổi gì cho lắm, chỉ có ánh mắt hơi lạnh nhạt đi một ít.
Người đàn ông rất cao lớn, ngoại hình cũng không tệ, mọi người trong công ty đều biết, anh ta có mâu thuẫn với Lục Thanh Tửu.
Lục Thanh Tửu nói: “Tôi đi vệ sinh.” Cậu đứng lên đi tới toilet, Chu Miểu Miểu nhìn bóng dáng cậu, lộ vẻ lo lắng.
Người đàn ông kia tên là Ngô Hiêu, là cấp trên của Lục Thanh Tửu, tuy nhiên tính cách anh ta với Lục Thanh Tửu quả thực chính là hai người đối lập, tuy rằng có năng lực, nhưng tính tình khá là xấu. Lúc Lục Thanh Tửu mới vừa vào công ty thì thái độ của anh ta với Lục Thanh Tửu còn tàm tạm, nhưng mà không biết tại sao, sau này lại càng ngày càng kém, thậm chí bắt đầu còn chỉ chuyên nhắm vào Lục Thanh Tửu, thậm chí mấy người Chu Miểu Miểu suy đoán rằng chuyện Lục Thanh Tửu từ chức có liên quan tới Ngô Hiêu.
Đương nhiên, với lời suy đoán này, Lục Thanh Tửu không hề nói ra một đáp án chắc chắn.
Lục Thanh Tửu đi vệ sinh xong, đang cúi đầu rửa tay, nghe thấy bên cạnh truyền đến một câu nói đầy lạnh nhạt và chán ghét: “Sao cậu lại quay lại đấy, không phải tôi đã nói với cậu, đừng có xuất hiện trước mắt tôi nữa rồi sao?”
Lục Thanh Tửu quay đầu thì nhìn thấy Ngô Hiêu, “Ngô tổng.”
Ngô Hiêu tới thẳng trước mặt Lục Thanh Tửu, nói: “Sao đây, cậu tưởng tôi nói giỡn à? Sau khi rời khỏi đây cậu đã làm quái gì mà tự dưng khiến Trương Sở Dương đổi cái nhìn khác về cậu thế? Lục Thanh Tửu, nếu tôi là cậu thì đã thông minh hơn một chút, tránh xa khỏi cái công ty này rồi.”
Lục Thanh Tửu đã uống không ít rượu, nhưng cảm thấy đầu óc mình còn minh mẫn hơn cả bình thường, cậu nhìn Ngô Hiêu, cười nhạt: “Ngô tổng, chẳng phải anh tò mò muốn biết mấy thứ kia của tôi là từ đâu ra sao?”
Ngô Hiêu cảnh giác nhìn Lục Thanh Tửu.
“Tôi nói cho anh biết nhé?” Lục Thanh Tửu nở nụ cười, chất cồn khiến khí chất ôn hòa của cậu giảm bớt, mà lại có thêm phần bén nhọn, ánh mắt cậu vừa lạnh nhạt vừa giễu cợt, khiến Ngô Hiêu cảm thấy có hơi không dám nhìn thẳng.
“Con mẹ nó chẳng phải cậu thích nhiều chuyện sao?” Ngô Hiêu nói, “Còn nói cái gì với tôi nữa?!”
Lục Thanh Tửu cười lạnh một tiếng, ngoắc tay với hắn: “Anh đi với tôi.”
Ngô Hiêu không ngờ Lục Thanh Tửu lại dám kiêu ngạo như vậy, nhất thời bị cậu khơi dậy lửa giận, hai người một trước một sau đi thẳng ra bên ngoài phòng ăn, khiến Chu Miểu Miểu đang lo lắng càng thêm hoảng sợ.
“Bọn họ đi ra ngoài rồi, bọn họ muốn làm gì vậy.” Chu Miểu Miểu hoảng sợ nói, “Tôi phải đi ra xem, lỡ đâu Thanh Tửu bị người ta đánh thì làm sao bây giờ, cái đầu Ngô Hiêu còn lớn hơn cả cậu ấy.”
Anh Vân kéo Chu Miểu Miểu lại: “Đừng, cô lại chả đi hóng hớt ấy chứ, thật ra con người Ngô tổng không tệ lắm đâu, tuy tính tình có hơi nát, nhưng dù sao thì hai người họ cũng không đánh nhau đâu.”
Chu Miểu Miểu nói: “Anh nói xem vì chuyện gì mà Ngô tổng không thích Thanh Tửu thế……”
Anh Vân nói: “Biết chết liền.”
Ngô Hiêu là người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, bị lãnh đạo trực tiếp nhắm vào thì tất nhiên không phải chuyện gì dễ chịu, tuy nhiên đến giờ bọn họ vẫn không hiểu, rốt cuộc tại sao Ngô Hiêu lại không thích Lục Thanh Tửu, còn suốt ngày chỉ nhắm vào cậu.
Lục Thanh Tửu lên xe của mình đỗ ở bên ngoài, Ngô Hiêu lại tóm lấy tay cậu kêu cậu xuống xe.
“Làm gì đấy?” Lục Thanh Tửu có chút không kiên nhẫn, “Tôi đã bảo tôi muốn dẫn anh đến một chỗ mà.”
Ngô Hiêu nói: “Con mẹ nó cậu say rượu mà còn muốn lái xe chắc?”
Lục Thanh Tửu: “……” Cậu xém quên cả chuyện ấy, quả nhiên bình thường hay quen xe vận tải nhỏ sẽ tự mở cửa sau cho cậu, nhiều lần như vậy đã có thói quen rằng xe tự lái, về sau sẽ sửa lại.
Ngô Hiêu trầm mặt ngồi xuống ghế lái, nói: “Địa chỉ?”
Lục Thanh Tửu nói: “Cửa công ty.”
Ngô Hiêu: “……” Anh ta muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, tuy nhiên ánh mắt càng ngày càng không ổn, cứ nhìn Lục Thanh Tửu cứ như nhìn bệnh nhân tâm thần vậy.
Lục Thanh Tửu cũng lười với giải thích anh ta, cậu vừa uống rượu xong, bây giờ cả người cứ như trên mây, nói chuyện còn chẳng thèm cẩn thận mồm mép nữa, cậu nói: “ Ngô tổng, trước kia anh đã từng thấy ma quỷ bao giờ chưa?”
Ngô Hiêu đang lái xe, nghe mấy câu này của Lục Thanh Tửu, cười lạnh một tiếng: “Sao nào? Cậu định lấy chuyện ma quỷ ra để ăn vạ à?Hừ, trên thế giới này làm gì có chuyện ma quỷ?”
Lục Thanh Tửu bắt được trọng điểm trong lời nói của Ngô Hiêu: “Cho nên anh chưa từng thấy bao giờ đúng không?”
Ngô Hiêu trầm mặc một lát, sau đó gật đầu cho có lệ, nói: “Khi còn nhỏ từng thấy rồi.” Anh ta đã từng thấy được những thứ dơ bẩn đó, hơn nữa khi còn nhỏ còn thấy thường xuyên, mỗi lần thấy xong đều phát bệnh, người nhà anh ta phải đi tìm người chuyên về phương diện này, người nọ nói bát tự anh ta quá yếu, lớn lên thì sẽ ổn hơn. Câu nói này rất đáng tin cậy, bởi vì sau khi anh ta lớn lên thì không còn gặp phải mấy thứ đó nữa.
“Thảo nào.” Lục Thanh Tửu nói.
Ngô Hiêu nói: “Cậu muốn nói cái gì?”
Lục Thanh Tửu không nói chuyện, lười nhác dựa vào lưng ghế phụ: “Tôi nói bao nhiêu lần nữa thì anh cũng không tin, chờ tới nơi rồi anh sẽ biết tôi muốn nói cái gì.”
Ngô Hiêu mím môi, ánh mắt hiện ra sự cực kì không vui, ở trong mắt anh ta, Lục Thanh Tửu là người vô cùng lắm chuyện, bề ngoài thì phong khinh vân đạm có vẻ ôn hòa nhưng tất cả là giả vờ hết, đến nỗi vì sao lại có ấn tượng như vậy, đơn giản là vì có mấy lần mình đã bắt gặp lúc Lục Thanh Tửu đang tám chuyện trong WC, đặc biệt là một lần gần nhất, thậm chí còn đề cập tới hạng mục cơ mật của công ty. Bởi vì chuyện này, Ngô Hiêu yêu cầu Lục Thanh Tửu từ chức, hơn nữa còn cứng rắn tỏ vẻ, nếu cậu không từ chức thì sẽ tự mình sẽ sa thải cậu.
Đối với quyết định của Ngô Hiêu, Lục Thanh Tửu không đưa ra bất cứ nghi ngờ gì, mà dứt khoát quay người nhẹ nhàng rời đi. Điều này cũng khiến Ngô Hiêu chắc chắn mình đã không nhìn lầm, quả thực Lục Thanh Tửu là tiểu nhân ngụy trang thành quân tử, loại người mà Ngô Hiêu ghét nhất, cho nên mỗi khi thấy Lục Thanh Tửu là sẽ không ra vẻ hoà nhã gì với cậu hết.
Cho đến khi tới nơi, Lục Thanh Tửu vẫn không muốn giải thích, Ngô Hiêu dừng xe, tức giận hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”
Lục Thanh Tửu nói: “Lại đây.” Cậu bước vào tòa nhà, đi đến cửa thang máy, nhấn nút thang máy.
Ngô Hiêu nhíu mày lại đi theo sau Lục Thanh Tửu, đúng là anh ta muốn nhìn thử xem, rốt cuộc Lục Thanh Tửu có thể dùng thủ đoạn gì.
Thang máy đi thẳng một đường lên trên, tới tầng cuối cùng của công ty bọn họ. Bởi vì hôm nay liên hoan, phần lớn số nhân viên đều đã tan tầm, chỉ còn lại một ít người không đi được vẫn đang tăng ca.
Bảo vệ ở cửa công ty thấy Lục Thanh Tửu và Ngô Hiêu thì lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, còn chào một tiếng Ngô tổng.
Ngô Hiêu gật đầu, nói: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì đây hả?” Anh ta đã hơi không kiên nhẫn.
Lục Thanh Tửu không để ý đến anh ta, tiếp tục đi về phía trước, hai người xuyên qua hành lang thật dài của công ty, không lâu sau đã tới cửa nhà vệ sinh, cậu đẩy cửa nhà vệ sinh ra, làm một động tác mời với Ngô Hiêu.
Ngô Hiêu thấy động tác của Lục Thanh Tửu xong mặt đơ hết cả lại, anh ta nói: “Cậu có ý gì?”
Lục Thanh Tửu chớp chớp mắt: “Không phải anh muốn biết đáp án sao, giờ tôi đang cho anh đáp án nè.”
Ngô Hiêu: “…… Đáp án ở trong WC ư?” Anh ta hoài nghi nhìn Lục Thanh Tửu, không biết nghĩ tới cái gì. Trên má tự dưng có chút đỏ ửng khó giải thích, “Tôi không thích đàn ông đâu.”
Lục Thanh Tửu: “……” Cậu bị chấn động bởi mạch não của Ngô Hiêu, vì thế dứt khoát không nói lời nào, đi vào trước.
Tuy rằng Ngô Hiêu chần chừ thật, nhưng nếu đã tới cửa rồi thì đành phải đi theo Lục Thanh Tửu vào trong WC.
Nhà vệ sinh có cái cửa sổ thật lớn, trên cửa sổ treo cửa thông gió, đèn nhỏ trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng yếu ớt, nói chung là dù có thế nào, WC vẫn không phải là nơi khiến người ta vui sướng.
Ngô Hiêu nói: “Tôi vào rồi đây, đáp án tôi muốn đâu?”
Lục Thanh Tửu hít sâu một hơi, đi đến cạnh cửa sổ, hô lớn ra bên ngoài: “Bác cây, bác cây, bác đâu rồi? Còn đang ngủ hả?”
Ngô Hiêu: “……”
Lục Thanh Tửu nói: “Bác mau tỉnh lại đi, bác cây ơi?!”
Ngô Hiêu dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn qua, hiển nhiên anh ta đã cảm thấy Lục Thanh Tửu điên rồi.
Lục Thanh Tửu không để ý đến Ngô Hiêu, miệng vẫn cố gọi vài tiếng, khoảng chừng một hai phút sau, một giọng nói giống y đúc Lục Thanh Tửu truyền ra từ phòng vệ sinh, giọng nói kia trả lời: “Tiểu Tửu? Cậu đã quay lại rồi à?”
Nghe âm thanh này xong, sự hoảng sợ trong mắt Ngô Hiêu như sắp tràn ra ngoài, anh ta há hốc miệng, run rẩy chỉ vào Lục Thanh Tửu, rồi lại chỉ vào âm thanh phát ra trong phòng vệ sinh, hiển nhiên đang dò hỏi rốt cuộc vụ này là sao, tại sao bên trong lại có một Lục Thanh Tửu khác đang nói chuyện.
Lục Thanh Tửu nhún vai, đi tới phòng vệ sinh đó, đưa tay ra mở cửa, sau khi cửa bị mở ra, bên trong phòng rỗng tuếch, không có thứ gì hết, cũng không có Lục Thanh Tửu thứ hai.
“Đây là chuyện gì vậy??” Ngô Hiêu kinh hoàng, nếu không phải chính tai anh ta nghe thấy, anh ta tuyệt đối sẽ không tin chuyện như vậy.
“Bác cây.” Lục Thanh Tửu thở dài, “Tôi đã bảo rồi, khi bác tám chuyện thì đừng dùng giọng của tôi chứ, vì chuyện này mà bác hại tôi thảm lắm luôn.”
“Ha ha ha ha……” Trong phòng WC kia lại phát ra giọng nói giống y đúc Lục Thanh Tửu, tuy nhiên giọng nói kia có chút xấu hổ, “Tôi đâu biết rằng vậy mà còn có người có thể nghe thấy giọng tôi, đúng là lúc tám chuyện không để ý lắm.”
Lục Thanh Tửu nói: “Bác xem, bác hại tôi bị hiểu lầm đây này.”
Bác cây không hé răng.
Bác cây này là lúc Lục Thanh Tửu mới vào công ty không lâu sau đó thì phát hiện ra sự tồn tại thần kỳ này, lần đó Lục Thanh Tửu ở trong WC, nghe thấy có người khe khẽ nói nhỏ một ít chuyện phiếm vô cùng riêng tư, nhưng mà Lục Thanh Tửu cảm thấy có gì đó sai sai, bởi vì trong công ty không có ai có giọng nói này, lúc ấy cậu vì muốn tìm ra rốt cuộc là ai đang nói chuyện nên đã đợi ở trong WC rất lâu, đến tận khi thấy rằng không ổn—— rõ ràng trong WC không có ai.
Từ lúc phát hiện ra sự khác thường, Lục Thanh Tửu hay tìm cớ để dụ đồng nghiệp cùng đi WC, khi đồng nghiệp kia đi vào thì bảo mình không nghe thấy giọng nói nào hết. Đến lúc ấy, Lục Thanh Tửu mới hiểu âm thanh này không thuộc về nhân loại, sau này cậu ở công ty lâu rồi, mới biết âm thanh này đến từ một cây đại thụ ở gần cửa công ty, cây đại thụ kia cũng phát hiện ra Lục Thanh Tửu có thể nghe hiểu mình nói gì, hay thường xuyên qua lại như thế, hai người bắt đầu kết bạn. Giọng nói trước kia của cây đại thụ rất kỳ quái, sau khi kết thân với Lục Thanh Tửu thì bắt đầu cố tình học theo giọng nói của Lục Thanh Tửu, nghe nói trong tộc cổ thụ của bọn họ, đây là biểu hiện khi quý mến ai đó. Lúc đó Lục Thanh Tửu cũng không để tâm quá nhiều về việc này, nhưng không ngờ đó là mầm tai họa đã được chôn xuống cho ngày sau.
Dễ nhận thấy là Ngô Hiêu không có sự mẫn cảm với mấy chuyện phi nhân loại này như Lục Thanh Tửu, cho nên phải ngẫu nhiên lắm mới nghe thấy được cây đại thụ nói chuyện, cây đại thụ này biết toàn bộ chuyện riêng tư nhất trong công ty, đồng nghiệp A không phải xin nghỉ thường mà xin nghỉ đi phẫu thuật thẩm mỹ, B tổng đi chơi gái xong bị sida các thứ, khi cái cây nói chuyện với người ta toàn dùng giọng của Lục Thanh Tửu, bị Ngô Hiêu không biết chuyện gì nghe được, tất nhiên sẽ gây ra hiểu lầm.
Ngô Hiêu do hiểu lầm Lục Thanh Tửu là tên lắm chuyện thích đi truyền bá lung tung nên hạ thẳng tối hậu thư cho Lục Thanh Tửu, cho cậu hai lựa chọn, một là bị sa thải, hai là tự mình chủ động từ chức để giữ mặt mũi.
Tuy rằng có hơi khó giải thích, nhưng Lục Thanh Tửu vẫn lựa chọn cái sau là rời khỏi công ty. Bây giờ nghĩ lại, quả thực những việc này đúng là tai bay vạ gió.
Sau khi Ngô Hiêu nghe Lục Thanh Tửu giải thích xong, trên mặt là sự xấu hổ vô cùng, anh ta ho khan một tiếng: “Xin lỗi, tôi không ngờ…… Trên thế giới còn có vật như vậy.”
Lục Thanh Tửu bất đắc dĩ nói: “Anh thấy cái dáng tôi giống như người lắm chuyện thế sao?”
Ngô Hiêu: “Thì…… Có giống một chút?”
Lục Thanh Tửu: “……” Được, anh vui là được.