Nông Trường Ảo Tưởng

Chương 36: Chuyện cũ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Lục Thanh Tửu rời khỏi thôn Thủy Phủ, trong một khoảng thời gian rất dài, Doãn Tầm đều là tự chơi một mình.
Cậu ta lên núi một mình, xuống nước một mình, trèo lên trên cối xay mà hai người đã từng thích nhất một mình, ngắm nhìn cảnh ở nơi phương xa.
Phương xa kia có một con đường nhỏ uốn lượn ở trong núi, mỗi khi có người lạ tới, hoặc là người cũ quay về thôn Thủy Phủ, đều nhất định sẽ đi qua con đường này.
Lúc Doãn Tầm nhìn đường, trong lòng bàn tay nắm chặt mấy đồng tiền xu, mấy đồng tiền xu trò chơi này là do cậu ta xài hết tiền tiêu vặt của mình mua được từ trong thị trấn, vốn định đưa cho bạn thân Lục Thanh Tửu làm quà, đáng tiếc cuối cùng cũng không thể tặng tận tay cho bạn thân.
Doãn Tầm không cam lòng, cậu ta nhớ rõ khi Lục Thanh Tửu rời đi đã hứa với mình, Lục Thanh Tửu đã nói, cậu còn sẽ trở về. Doãn Tầm liền nghĩ, chờ đến khi Lục Thanh Tửu trở về, cậu ta nhất định phải trao mấy đồng xu này tận tay bạn thân của mình.
Tình hình trong gia đình Doãn Tầm không khác Lục Thanh Tửu là mấy, cha mẹ đều ra ngoài làm công, trong nhà chỉ còn lại người già và đứa nhỏ. Chỉ là cha mẹ Lục Thanh Tửu có trách nhiệm hơn một chút, sớm đã dẫn Lục Thanh Tửu ra khỏi thôn Thủy Phủ để đến học ở trong thành phố. Doãn Tầm thì không có may mắn như vậy, tình hình kinh tế của cha mẹ cậu ta đều thuộc loại bình thường, cho nên cậu ta còn phải ở trong thôn Thủy Phủ hẻo lánh nhiều năm.
Từ nhỏ Doãn Tầm đã chơi cùng với Lục Thanh Tửu, hiện tại Lục Thanh Tửu vừa đi, cậu ta liền trở thành một người cô đơn.
Doãn Tầm chờ mong thằng bạn mình trở về từng ngày như vậy, chờ, chờ, chờ mãi thẳng cho đến……vào một đêm giữa mùa hè.
Cho đến nay Doãn Tầm cũng còn nhớ rất rõ thời tiết của ngày hôm đó, sáng chói, nóng bức, trên bầu trời nhìn không thấy một đám mây nào. Ánh trăng sáng tỏ treo ở trên không giữa màn đêm màu đen, ánh sao rực rỡ như thắp sáng cả một bầu trời đêm. Bên tai là tiếng ve ồn ào, tới gần nơi ven đường, còn có thể thấy một chút ánh sáng lập loè của đom đóm trong bụi cỏ rậm rạp.
Đây là một cảnh đêm rất bình thường không thể bình thường hơn ở trong thôn, đối với Doãn Tầm sống thời gian dài ở thôn Thủy Phủ mà nói, cậu ta cũng không cảm thấy có thứ gì khác thường cả. Khi đó cậu vẫn là hạt đậu chưa đến 1m5, mặc áo thun rộng thùng thình cùng với quần đùi, trên chân mang dép lê, bước đi có chút không thoải mái, bà nội hứa với cậu ta khi mùa hè này kết thúc thì sẽ mua cho cậu ta đôi giày mới.
Doãn Tầm ngồi ở trên cối xay ngay cửa thôn, trong tay cầm hai con dế kêu réc réc, hai con dế này mới vừa bị bắt từ trong bụi cỏ ra, lúc này tinh thần vẫn còn tràn đầy phấn chấn, khi bị Doãn Tầm đặt ở trong tay giãy giụa không ngừng.
Tuy rằng trời đã tối, nhưng Doãn Tầm vẫn không có ý định muốn về nhà.
An ninh của thôn Thủy Phủ rất tốt, hơn nữa gần đây cũng không có nguồn nước nào sâu để bọn nhỏ đùa nghịch cả, cho nên mấy đứa nhỏ trong thôn gần như chưa từng xảy ra sự cố gì, mấy phụ huynh đều rất yên tâm. Ông nội và bà nội chăm sóc Doãn Tầm cũng đã lớn tuổi, người già tuổi lớn tinh thần và sức lực sẽ không còn tốt nữa, mà mấy đứa nhỏ trong thôn thông thường đều được nuôi thả, cho nên tối muộn như vậy Doãn Tầm vẫn chưa về nhà, người trong nhà cũng không cần đi tìm.
Nếu như giống trước kia khi Lục Thanh Tửu chưa rời đi, Doãn Tầm đại khái sẽ cùng thằng bạn dắt tay nhau trở về, chỉ là hiện tại, Lục Thanh Tửu đã không còn ở đây nữa rồi.
Doãn Tầm ngồi ở trên cối xay chơi, mơ mơ màng màng ngủ quên mất, cối xay rất cứng, ngăn chặn sự đau đớn trước mắt, trong cơn buồn ngủ mông lung, Doãn Tầm giống như nghe được tiếng nước chảy.
m thanh này vang càng ngày càng lớn, Doãn Tầm bị ồn ào mà mờ mịt mở bừng mắt, nhưng khi cậu ta mở to mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh mình thì lại sợ ngây người, chỉ thấy phía dưới cối xay không biết từ khi nào đã xuất hiện một vũng nước rất lớn, từ bên trong vũng nước xuất hiện xoáy nước rất to, tiếng nước ào ào dồn dập càng khiến cho dòng nước phá lệ chảy xiết hơn.
Doãn Tầm nhìn vũng nước trước mặt chính mình, lộ ra biểu cảm kinh ngạc, đang trên mặt đất bằng phẳng ……Tại sao lại có ao nước ở đây.
Khi Doãn Tầm còn đang ngây người nhìn chằm chằm vũng nước, một đôi tay mọc đầy lông màu đen vươn từ trong vũng nước ra, nó hướng tới bắt lấy Doãn Tầm. Đôi tay kia rất dài, sức lực lại cực lớn, nó bắt được cổ chân Doãn Tầm dễ như trở bàn tay, sau đó thì bắt đầu kéo cậu ta vào trong xoáy nước đang chảy xiết kia.
“A!!” Bị một màn này dọa sợ, Doãn Tầm hoảng sợ phát ra tiếng kêu thảm thiết, cậu ta phản xạ có điều kiện duỗi tay nắm lấy cối xay, nhưng sức lực lại hoàn toàn không thể nào chống lại quái vật ở trong vũng nước này, chỉ có thể giãy giụa hai ba giây thì liền bị cứng rắn kéo xuống.
Nước nhanh chóng tràn vào miệng mũi Doãn Tầm, cậu ta trợn tròn đôi mắt, dùng hết toàn lực giãy giụa, nhưng cũng không thể để cho cậu ta thoát khỏi cảnh nguy hiểm, mà ngược lại…… Càng ngày càng nhiều dưỡng khí thoát ra khỏi miệng cậu ta, lần đầu tiên, Doãn Tầm ngửi được hơi thở tử vong rõ ràng đến như thế.
Theo dưỡng khí từ phổi dần dần thở ra, đôi mắt Doãn Tầm dần dần vô lực khép lại, cậu ta từ giữa sự hoảng hốt, giống như nghe được một tiếng thanh thúy, tiếng đồng xu rơi xuống đất.
A…… Tôi còn chưa chờ được Thanh Tửu trở về đâu…… khi nghĩ đến sự thật này trong nháy mắt đó, Doãn Tầm lại lần nữa bạo phát ra sức mạnh cực lớn, cậu ta lại trực tiếp giãy giụa thoát khỏi bàn tay độc ác, bơi lên phía trên vũng nước.
Tôi không muốn chết…… Tôi không muốn chết…… Doãn Tầm nghĩ, tôi còn chưa mang đồng xu…… giao cho Thanh Tửu đâu.
Với chấp niệm như vậy, ý thức Doãn Tầm lại dần dần mơ hồ, tầm mắt cuối cùng đã bị bóng tối bao phủ.
Khi người trong nhà phát hiện không thấy Doãn Tầm đâu chính là giữa trưa ngày hôm sau.
Ông nội và bà nội làm cơm xong, lại không thấy cháu trai chính mình trở về, sau khi phát hiện không ổn thì liền tìm kiếm khắp nơi, tìm suốt cả một ngày, cuối cùng mới tìm được tung tích cháu trai chính mình.
Đó là một đôi dép lê nhỏ bị rơi lộn xộn ở phía dưới cối xay, nhìn ra được khi chủ nhân của chúng nó rời đi đã phải hoảng loạn đến thế nào.
Không tìm thấy đứa nhỏ tất nhiên là một chuyện lớn, ông nội và bà nội báo cảnh sát, cũng đi hỏi mọi người trong thôn, nhưng vẫn không thể nào tìm thấy Doãn Tầm. Khi nghe được tin tức cha mẹ của Doãn Tầm cũng chạy về nhà, biết tin con trai mất tích thì đau lòng muốn chết.
Trong thôn có người điên điên khùng khùng nói đứa nhỏ đã bị khỉ nước bắt đi, những người khác đều coi ông ta đang nói bậy nói bạ, thôn Thủy Phủ này rõ ràng không có nước, chỉ có một dòng suối nhỏ cao đến cẳng chân, dòng suối nhỏ chưa từng có ai bị chết đuối trong đó cả, làm sao lại có khỉ nước chứ.
Cảnh sát đưa ra kết luận nói có lẽ đứa nhỏ đã bị bọn buôn người đi ngang qua thôn bắt đi, nhưng vào lúc này, lại có người tìm đến nhà Doãn Tầm.
Doãn Tầm chưa bao giờ gặp qua người này, cậu ta chỉ thông qua lời miêu tả của ông nội với bà nội, biết đó là một người đàn ông rất trẻ tuổi, dùng khăn che mặt, chỉ có thể thấy một đôi mắt màu đen, cặp mắt kia thoạt nhìn vô cùng khủng bố —— chỉ có đồng tử, không có tròng trắng mắt.
Người đàn ông đi vào trong nhà Doãn Tầm, nói cho cha mẹ Doãn Tầm biết, Doãn Tầm đã gặp nạn.
Cha mẹ Doãn Tầm cực kỳ đau lòng, đồng thời nghi ngờ có phải tên đàn ông này giết chết Doãn Tầm hay không, người nhà đang muốn trói tên đàn ông này lại rồi mang đến Cục cảnh sát, nhưng lại trơ mắt nhìn người đàn ông biến thành một vũng nước, cứ như vậy biến mất ở trước mặt bọn họ. Nếu không phải bọn họ thấy trên đôi tay còn ướt dầm dề cùng với vũng nước trước mắt, chỉ sợ bọn họ sẽ càng muốn tin bản thân chỉ vừa mới gặp phải một cơn ác mộng cổ quái mà thôi.
Ngày hôm sau, người đàn ông hóa thành vũng nước lại đến.
Lần này cha mẹ Doãn Tầm cha mẹ không dám ra tay với nó nữa, mà rất có quy củ nghe lời người đàn ông kia nói.
“Con trai các người sẽ không trở về được nữa.” Người đàn ông nói, “Cậu ta đã chết.”
Bà nội Doãn Tầm nghe vậy thì trực tiếp ngất xỉu, cha mẹ cậu ta cùng nhau gào khóc, trong phòng tràn ngập không khí bi thương.
“Nhưng, tôi có một biện pháp cứu cậu ta trở về.” Người đàn ông nói, “Nhưng sau khi cứu cậu ta sống lại được thì cả đời này cậu ta sẽ không thể rời khỏi thôn Thủy Phủ, cậu ta phải canh giữ ở chỗ này, cho đến khi cuối cùng.”
“Cuối cùng?” Ông nội là người duy nhất còn lý trí hỏi, “Cái gì gọi là cuối cùng chứ?”
Người đàn ông cười lắc đầu: “Không cần tôi giải thích, tự cậu ta sẽ biết.”
Tuy rằng lai lịch người đàn ông này rất khó lường, lại rất khả nghi, nhưng người trong nhà không có cách nào chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp, bọn họ làm theo phương pháp mà người đàn ông nói, lập bia mộ cho Doãn Tầm, tổ chức lễ tang một lần, lễ tang đó rất long trọng, toàn bộ người trong thôn đều tới tham gia. Theo lý khi đứa nhỏ chết trẻ, không nên làm lớn, nhưng nhà Doãn Tầm lại làm đến tầm khoảng bảy ngày bảy đêm.
Vài ngày sau khi lễ tang long trọng kết thúc, cả người Doãn Tầm ướt dầm dề xuất hiện ở trước cửa nhà. Chân cậu ta trần trụi, biểu cảm có chút không thể tin được, như không rõ tại sao bản thân lại ở chỗ này.
Sau khi cha mẹ của Doãn Tầm nhìn thấy con trai mình thì vui mừng khôn xiết, người mẹ vừa khóc vừa cười mà ôm cậu ta vào nhà.
Bởi vì trước đó vẫn không tìm thấy thi thể Doãn Tầm, chuyện đứa nhỏ đột nhiên trở về này cũng rất nhanh được người trong thôn tiếp nhận. Nếu Doãn Tầm đã trở lại thì chứng minh lời người đàn ông kia nói không sai, người nhà Doãn Tầm dựa theo lời nói của người đàn ông này mà lập một cái am thờ ở trên núi thôn Thủy Phủ, lấy tên Doãn Tầm dâng thư, dâng nhang đèn, trái cây, theo như lời của người đàn ông, ngọn đèn dầu ở trong điện thờ này không thể tắt, cũng không thể không có trái cây.
Người nhà Doãn Tầm cái gì cũng làm theo, chỉ là trong lòng mẹ của Doãn Tầm lại sinh ra ý niệm khác, chị ta muốn dẫn con trai mình rời khỏi thôn Thủy Phủ.
“Con không thể dẫn nó đi, người đàn ông kia nói rồi, Doãn Tầm không thể rời khỏi thôn Thủy Phủ.” Ông nội muốn ngăn cản mẹ cậu ta.
Nhưng người mẹ đã mất đi đứa con một lần, lại vô cùng kiên quyết, chị ta nói: “Nơi này có vấn đề, người nơi này cũng có vấn đề, con không thể để đứa nhỏ ở lại nơi này nữa, con muốn dẫn nó rời khỏi nơi này!” Dường như chỉ có rời khỏi nơi này, chị ta mới có thể rời khỏi hết tất cả những chuyện điên khùng này, quên đi cặp mắt đen đáng sợ của người đàn ông kia.
Người cha trầm mặc không nói, ông nội và bà nội không thể ngăn lại, vì thế ngày hôm sau, người mẹ đã ôm Doãn Tầm còn nhỏ lên xe rời khỏi thôn Thủy Phủ.
Người cha đã sớm gọi ôtô tới cổng thôn chờ, một nhà ba người cùng nhau đi đến chiếc ô tô kia
Mà khoảng khắc khi người mẹ bước ra khỏi thôn Thủy Phủ, chị ta phát hiện Doãn Tầm trong lòng ngực vẫn luôn không nói gì bắt đầu hòa tan, trên người cậu ta chảy nước xuống, thân thể cũng dần dần trở nên trong suốt.
“A a a a!!!” Thấy một màn như vậy người mẹ như bị điên lên, chị ta thét chói tai quăng Doãn Tầm xuống đất rồi té ngã lộn nhào chạy ra khỏi thôn, “Đây không phải là con tôi, nó không phải là con tôi, nó là quái vật —— quái vật ——”
Doãn Tầm ngây ngốc nhìn mẹ mình, cậu ta chỉ nhớ rõ mình bị vũng nước kéo vào, chuyện còn lại hoàn toàn không có bất kỳ ký ức nào cả, cậu ta còn cho rằng không khí trong nhà kỳ quái như thế là do bản thân ham chơi dẫn tới, lại không nghĩ đến nguyên nhân sâu xa này.
Mẹ đi rồi, không dẫn theo Doãn Tầm, cha và mẹ cứ vậy mà ngồi trên xe rời khỏi thôn Thủy Phủ, từ đó về sau không còn trở về nơi này một lần nào nữa.
Doãn Tầm bé nhỏ đã bị vứt bỏ ở trong thôn xóm này.
Cũng may ngoại trừ không thể rời khỏi thôn Thủy Phủ ra, trên người Doãn Tầm cũng không khác mấy đứa trẻ khác.
Doãn Tầm cứ như vậy mà chậm rãi trưởng thành, cậu ta cũng dần dần phát hiện trên người chính mình có chỗ nào khác lạ, ông nội và bà nội lúc đầu cũng tính không nói chuyện này với cậu ta, nhưng mãi cho đến một ngày nọ, cậu ta phát hiện bà nội đi lên núi cúng một cái am thờ Phật…… mà trên đó lại viết tên của cậu ta.
Khi Doãn Tầm nhìn am thờ Phật kia, mơ hồ cảm giác được gì đó, một lúc lâu sau, cậu ta mới hiểu được cái loại cảm giác này rốt cuộc là gì.
Đó là sứ mệnh, sứ mệnh vĩnh viễn canh giữ ở thôn Thủy Phủ.
Có người đã cứu Doãn Tầm vốn nên chết đi, cũng lấy truyền thừa để đánh đổi, giao cho Doãn Tầm một sinh mệnh mới.
Ông nội và bà nội nói cho Doãn Tầm biết chuyện xảy ra năm đó, về người đàn ông kỳ quái kia, về mẹ, về vì sao không thể rời khỏi thôn Thủy Phủ.
Tuy rằng vẫn chưa thử, nhưng Doãn Tầm biết ông nội nói đều là sự thật, vận mệnh đã chú định, cậu ta thậm chí mơ hồ đã biết chính mình vì sao lại biến thành dáng vẻ này. Nhưng những việc này, đều là không thể nói ra, lời nói có thể thành lời nguyền, có một số thứ, chỉ cần nói ra thì có thể sẽ làm thay đổi hiện thực.
Thời gian sau đó, ông nội và bà nội đều qua đời, Doãn Tầm cũng dần dần lớn lên.
Sau khi Doãn Tầm trưởng thành thì phạm vi bị hạn chế được rộng ra một ít, cậu ta có thể rời khỏi thôn Thủy Phủ đến thị trấn cùng thôn xóm gần đây. Còn rốt cuộc có thể đi xa hơn một chút hay không, Doãn Tầm cũng chưa từng thử qua, bởi vì khi cậu ta có ý niệm này thì bên trong núi lớn sẽ có lúc giống như truyền ra tiếng nói thủ thỉ, nói với cậu ta, không thể đi, nếu đi rồi, sẽ chết đấy.
Thủy Phủ là mạng của Doãn Tầm, cậu ta căn bản không thể rời đi.
Câu chuyện xưa đến đây, vốn nên cứ kết thúc bằng một dấu chấm câu như vậy, nhưng Lục Thanh Tửu đã đến, lại tăng thêm một tình tiết mới cho câu chuyện xưa ấy.
“Cho nên, cuối cùng cậu là thứ gì thế?” Nghe xong câu chuyện xưa dài dòng này, Lục Thanh Tửu mới bắt đầu hỏi, cậu chọc chọc cánh tay Doãn Tầm, phía trên vẫn còn xúc cảm mềm mại của con người như vậy, khác xa hoàn toàn với người chết.
Doãn Tầm nói: “Tôi nghĩ, tôi có khả năng truyền thừa một nhân vật mang tên Sơn Thần linh tinh gì ấy……”
“Sơn Thần?” Lục Thanh Tửu hỏi.
“Ừm” Doãn Tầm nói, “Trên núi phát sinh chuyện gì tôi đều biết hết, nhưng thật ra cũng chỉ là biết, cũng không làm được chuyện gì cả, tôi cảm thấy bản thân mình cũng không khác người bình thường cho lắm.”
Lục Thanh Tửu nói: “Trên núi có chuyện gì đều biết? Vậy lần đó chúng ta và Chu Miểu Miểu lên núi gặp quỷ đả tường là chuyện gì thế?”
Doãn Tầm nói: ‘’Haizzz, lúc ấy thật sự tôi cho rằng có đứa nhỏ bị con quái vật vũng nước kia bắt được, con quái vật vũng nước kia thật sự rất phiền phức, tôi cũng không đuổi nó đi được, chỉ có thể giương mắt nhìn nhau với nó mà thôi.”
Lục Thanh Tửu nói: “Ồ……”
Doãn Tầm nói có chút mệt nên bưng ly nước trà trước mặt uống một ngụm, cậu ta nói: “Thanh Tửu, đây là chuyện mà tôi từng trải qua, hiện tại tôi đã nói hết với cậu rồi, cậu không cần sợ tôi đâu, tôi sẽ không tổn thương cậu.”
Lục Thanh Tửu gật đầu, nhưng không nói chuyện, như đang tự hỏi chuyện gì đó.
Doãn Tầm cho rằng Lục Thanh Tửu không chấp nhận được thân phận của cậu ta, nên liền dùng một ánh mắt chân thành nhìn Lục Thanh Tửu, muốn nói cho cậu biết mình là người tốt mà.
Lục Thanh Tửu chợt mở miệng, cậu nói: “Trên núi có chuyện gì cậu đều biết sao?”
Doãn Tầm nói: “Đúng vậy, một cọng cỏ hay cây cối, hoặc một bông hoa một cái cây, tôi đều biết.”
Lục Thanh Tửu nói: “Nhiều thêm một thứ cậu cũng biết?”
Doãn Tầm gật gật đầu.
Lục Thanh Tửu nói: “Vậy……” Cậu đột nhiên đặt câu hỏi, “Năm đó khi cha mẹ tôi gặp phải núi lỡ, cậu biết thi thể của bọn họ rốt cuộc là ở đâu không?”
Doãn Tầm cứng họng, cậu ta nhìn ánh mắt nghiêm túc của Lục Thanh Tửu, nháy mắt hiểu được vấn đề vô cùng quan trọng này.
Cũng phải, người chết đều chú ý chuyện xuống mồ an ổn, nghĩ đến cha mẹ của chính mình ngay cả quan tài cũng không có thì phận làm con cái cũng khó mà yên tâm được.
“Tôi không biết.” Doãn Tầm nói, “Tôi có tìm, nhưng mà không thấy thi thể cha mẹ cậu.” Cậu ta nhẹ giọng xuống, “Xin lỗi, lúc ấy tôi chỉ phát hiện ba lô của cha mẹ cậu, nhưng lại không tìm thấy bọn họ.”
Lục Thanh Tửu thở dài, cậu không nói gì, mà chỉ cho Doãn Tầm một cái ôm, cậu nói: “Không sao, chuyện này không liên quan cậu, cậu cũng đã làm hết sức rồi, không cần tự trách, không phải cậu sai.”
Thật ra sau khi chuyện này xảy ra, Lục Thanh Tửu cũng không còn hi vọng có thể tìm được xác của cha mẹ mình, suy cho cùng cậu cũng từng thấy được hiện trường, biết ngọn núi kia gần như đã sụp một nửa. Dưới sức mạnh của thiên nhiên, con người quả thực giống như con kiến vậy, có thể tìm được di vật ba lô của cha mẹ, Lục Thanh Tửu đã cảm thấy vậy là đủ rồi. Sở dĩ cậu hỏi Doãn Tầm vấn đề này, cũng không phải vì muốn trách cứ cậu ta, chỉ là muốn biết đại khái vị trí nơi cha mẹ mình bị chôn, tuy rằng có thể bởi vì chôn quá sâu mà không thể đào ra, nhưng ít ra cũng có thể đi cúng bái.
Nhưng mà Doãn Tầm lại nói, cậu ta không nhìn thấy xác của cha mẹ Lục Thanh Tửu, điều này khiến Lục Thanh Tửu kinh ngạc rất nhiều, hơi có chút thất vọng.
Nếu Doãn Tầm thật sự là Sơn Thần thôn Thủy Phủ, cậu ta cũng không thể tìm thấy xác của cha mẹ Lục Thanh Tửu, vậy có thể suy đoán xác của họ có lẽ đã trôi theo đất đá ra khỏi phạm vi của thôn Thủy Phủ khi núi lở, phạm vi này quá rộng, Lục Thanh Tửu chỉ có thể từ bỏ thôi.
“Hay là để tôi thử lại xem?” Doãn Tầm vẫn có chút khó chịu.
“Không cần đâu.” Lục Thanh Tửu lắc đầu, “Đừng miễn cưỡng.” Cậu biết tính cách Doãn Tầm, nhất định là sau khi đã xác nhận đáp án nhiều lần thì mới nói cho cậu biết như vậy. Trên mặt cậu nở một nụ cười, “Cha mẹ tôi là người rộng rãi, sẽ không cố chấp mấy chuyện này đâu, bọn họ chỉ cần tôi có cuộc sống tốt là được rồi.”
Lúc này Doãn Tầm mới lộ ra vẻ mặt nhẹ nhàng.
Tâm sự nói chuyện cả đêm, Lục Thanh Tửu cuối cùng cũng đã mở ra được nút thắt ở trong lòng Doãn Tầm, bọn họ còn hẹn nhau lần sau sẽ đi lên núi xem am thờ Phật mà ông nội và bà nội Doãn Tầm đã lập nên, sau đó hai người tạm biệt nhau ở trong sân, Lục Thanh Tửu nhìn Doãn Tầm mang theo nụ cười biến mất ở trong tầm mắt, lúc này cậu mới xoay người chuẩn bị vào nhà.
Khi quay người lại, Lục Thanh Tửu phát hiện Bạch Nguyệt Hồ không biết từ khi nào đứng ở phía sau cậu, ánh mắt hai người tương đối trầm mặc, Lục Thanh Tửu không chịu nổi trước, cậu nở một nụ cười khổ.
“Người này, còn có chuyện gạt tôi.” Lục Thanh Tửu nói, “Tôi đã đến nơi đó, nơi đó đối với Doãn Tầm mà nói là có ý nghĩa gì chứ?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Linh hồn.”
Một cái cây chết khô, một ngôi mộ cô đơn, đám cỏ dại mọc khắp nơi, trên cỏ dại còn có gai có thể khiến người ta chảy máu tươi đầm đìa, đó chính là linh hồn Doãn Tầm.
Lục Thanh Tửu nhớ tới nụ cười xán lạn của Doãn Tầm, cùng răng khểnh trắng tinh bên môi của cậu ta.
Lúc cười Doãn Tầm đã suy nghĩ điều gì, lúc khóc thì đã suy nghĩ điều gì, khoảnh khắc khi bị chính mẹ ruột của mình quăng xuống đất, hoàn toàn bị bỏ rơi kia, có phải lúc đó trong lòng cậu ta đã sinh ra loại cỏ dại không tên rồi không.
Còn có một con quạ đứng ở trên cành cây khô, quạ đen kêu tên Lục Thanh Tửu ……
Lục Thanh Tửu nặng nề thở dài, cậu nói: “Nơi đó có một con quạ đen gọi tên tôi.”
Bạch Nguyệt Hồ lẳng lặng nhìn Lục Thanh Tửu.
“Trước đó tôi còn cho rằng quạ đen là vì muốn dẫn tôi ra khỏi chỗ đó mới gọi tên tôi.” Lục Thanh Tửu nói, “Sau lại cẩn thận nghĩ lại.” Giọng điệu của cậu mang theo chút chua xót, “Anh nói xem, khi tôi không ở đó, quạ đen cũng có kêu tên tôi như vậy không?”
Về vấn đề của Lục Thanh Tửu, Bạch Nguyệt Hồ biết đáp án, nhưng hắn không nghĩ tới Lục Thanh Tửu sẽ nhẹ nhàng đoán được như thế. Từ trước đến nay Bạch Nguyệt Hồ luôn thích người thông minh, vì thế hắn phát hiện bản thân càng lúc càng thích thanh niên tên là Lục Thanh Tửu ở trước mắt này. Ánh mắt hắn nhìn Lục Thanh Tửu tràn đầy dịu dàng, Bạch Nguyệt Hồ muốn nuốt luôn người trước này vào trong bụng, đây có lẽ sẽ là chuyện khiến hắn sung sướng nhất, tựa như hành động hắn đã từng làm đối với những thứ yêu thích của mình vậy. Nhưng nếu cứ thế nuốt vào như vậy, thanh niên có làn da bóng loáng màu lúa mạch này có thể sẽ bị răng nhọn làm bị thương hay không, nếu mà như vậy thì hắn sẽ cảm thấy có chút đáng tiếc…… Bạch Nguyệt Hồ phát hiện, ước chừng đây là một loại cảm giác khác với thích là muốn ăn kia, nó vô cùng mới lạ.
“Nguyệt Hồ?” Lục Thanh Tửu bị ánh mắt Bạch Nguyệt Hồ nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, không biết vì sao, cánh tay cậu chợt nổi da gà, tuy rằng đầu óc không ý thức được, nhưng cơ thể theo bản năng nói cho cậu người trước mắt này đang vô cùng nguy hiểm luôn đấy.
Bạch Nguyệt Hồ nở nụ cười, nụ cười của hắn rất đẹp, mắt phượng hẹp dài gợi lên độ cung mê hoặc người, hắn nói: “Dù sao cậu cũng đã trở về rồi.”
Lục Thanh Tửu nhìn hắn cười, đột nhiên hiểu rõ tại sao Liêu Trai Chí Dị sẽ có nhiều thư sinh bị hồ ly tinh mê hoặc như thế, cũng may tâm thần cậu vẫn ổn định, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, cũng may tôi đã trở về.”
“Ngủ đi.” Ngay sau đó, Bạch Nguyệt Hồ thu lại nụ cười trên mặt, khôi phục thành dáng vẻ lười biếng ngày thường, “Không còn sớm nữa.”
“Ừm, không còn sớm nữa rồi.” Lục Thanh Tửu ngẩng đầu nhìn bầu trời, lại là một buổi tối sáng sủa, rất giống với mọi đêm, “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Bạch Nguyệt Hồ nói.
Lục Thanh Tửu xoay người trở về phòng, Bạch Nguyệt Hồ vẫn đứng ở trong sân một hồi lâu không nhúc nhích, lâm vào trầm tư nào đó.
Sáng sớm, thời tiết nóng bức đánh thức con người ta thức dậy từ trong cơn mơ, Lục Thanh Tửu rời giường nấu bữa sáng, lại nhìn thấy Tiểu Hoa đang đánh nhau với Doãn Tầm ở trong sân.
Thân phận Đương Khang của Tiểu Hoa đã bại lộ, vì thế nó cũng ứ thèm bận tâm nữa, thái độ đối với Doãn Tầm chính là dùng mười tám câu chất vấn, sử dụng từ ngữ vô cùng sắc bén, khiến cho Lục Thanh Tửu đứng ở bên cạnh nghe đến trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng da mặt Doãn Tầm hiển nhiên còn dày hơn cả da của Tiểu Hoa, cậu ta ôm Tiểu Hoa hoàn toàn không hề có ý định buông tay, rất có kiểu dù cho mày có hung hăng thì chẳng qua cũng là gió mát thổi ngang núi này(*).
(*) trích Cửu Dương Chân Kinh trong tiểu thuyết Kim Dung
Tiểu Hoa nói: “Doãn Tầm, anh có biết xấu hổ hay không, anh đừng ôm tôi nữa, nóng quá rồi đó!!”
Doãn Tầm: “Tiểu Tửu này, giữa trưa làm món thạch chua cay* ăn nha?”
IMG_1630052250541_1630060990168
(1)*Thạch chua cay:
Tiểu Hoa: “Con mẹ nó ——”
Doãn Tầm: “Này nhỏ, còn con nít thì hông có nên chửi tục nha.”
Tiểu Hoa: “……”
Lục Thanh Tửu ở bên cạnh nghe đến vui vẻ. Xử lý xong chuyện thân phận của Doãn Tầm rồi, trong nhà đã khôi phục lại vẻ hòa thuận như ngày xưa.
Bạch Nguyệt Hồ trở lại trên ghế của mình lắc lư, lười giống như một ông cụ hơn 80 tuổi vậy, Doãn Tầm ôm Tiểu Hoa đến sân trước cho gà ăn, chỉ là lúc cho gà ăn lại hoảng hốt la làng lên: “Này, Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, mày bị làm sao vậy, mày tỉnh lại tỉnh lại đi!”
Tiểu Hoa vừa rồi còn mắng mỏ, hiện tại đã nằm liệt trong lòng ngực cậu ta vẫn không nhúc nhích, nó bị Doãn Tầm xách lên đi tới đi lui vẫn nhắm chặt con mắt như cũ, hô hấp cũng vô cùng mỏng manh, dáng vẻ y như có thể sẽ tắt thở bất cứ lúc nào vậy.
Doãn Tầm thấy thế không ổn, vội vàng ôm Tiểu Hoa vọt tới trong nhà hỏi Lục Thanh Tửu con Tiểu Hoa bị sao thế này, Lục Thanh Tửu nhìn tình hình thì nói: “Tôi cũng không biết, cậu đi hỏi Bạch Nguyệt Hồ thử xem? Chắc anh ta biết đấy!”
Doãn Tầm chột dạ nói: “Vẫn là cậu đi thì hơn, ngày hôm qua tôi ăn cái đùi gà của Bạch Nguyệt Hồ, hôm nay làm sao dám nói chuyện với anh ta chứ.”
Lục Thanh Tửu suy nghĩ rồi ôm Tiểu Hoa đi qua.
Nghe Lục Thanh Tửu nói xong, Bạch Nguyệt Hồ đang nhắm mắt lại nâng mí mắt lên, liếc mắt nhìn Tiểu Hoa một cái, trong miệng phun ra ba chữ: “Bị cảm nắng.”
Lục Thanh Tửu nghe vậy thì giật mình nói: “Bị cảm nắng? Đương Khang cũng có thể bị cảm nắng sao? Vậy làm sao bây giờ?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Tôi thấy có lẽ không cứu được rồi.”
Lục Thanh Tửu: “……”
Quả nhiên, câu tiếp theo của hắn chính là: “Làm thịt kho tàu luôn đi.”
Lục Thanh Tửu: “……” Sao anh lại thành thạo như vậy, rốt cuộc trong lòng anh đã lén tưởng tượng ra bao nhiêu món ăn thế??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.