Mấy căn phòng thường hay cần sử dụng trong nhà cổ cơ bản đã được dọn dẹp xong cả rồi, chỉ còn lại mấy gian phòng Lục Thanh Tửu không đụng đến, mấy phòng đó đã hư hỏng từ lâu, nóc nhà cũng có chỗ thủng, huống hồ bình thường cậu cũng không dùng đến, chờ rảnh rỗi rồi tìm người đến sửa nóc nhà một chút cũng được.
Sau khi Lục Thanh Tửu đến nơi đây thì gần như toàn dính trên giường, bệnh mất ngủ hay quấy rầy cậu ngày xưa đã biến mất dạng.
Không khí ở nông thôn rất tốt, đặc biệt là vào sáng sớm, Lục Thanh Tửu thức dậy lúc 7h sáng, sau khi ăn sáng qua loa xong thì lấy đậu đã ngâm trong nước từ trước đó ra, mang theo túi đậu lớn đó đi đến cối xay ở đầu làng.
Hôm nay cậu và Doãn Tầm hẹn nhau sẽ làm tào phớ (*)ăn, ngày hôm qua Doãn Tầm đã mang đậu từ nhà đến.
Phần lớn người trong thôn Thủy Phủ đều đã biết tin Lục Thanh Tửu từ thành phố trở về, cho nên dọc theo đường đi các thôn dân rất nhiệt tình chào hỏi Lục Thanh Tửu, thái độ vô cùng thân thiết, thoạt nhìn là rất thích cậu sinh viên từ thành phố về này, Lục Thanh Tửu cũng vui vẻ đáp lại, cậu còn muốn ở chỗ này lâu dài, tạo quan hệ tốt với các thôn dân cũng không phải chuyện gì xấu.
Khi đến chỗ cối xay, Doãn Tầm đã ngồi bên cạnh đó rồi, trong tay cầm một nắm hạt bí cắn, thấy Lục Thanh Tửu tới thì đứng lên chào hỏi cậu: “Tới rồi à?”
“Ừ.” Lục Thanh Tửu nói, “Cậu tới sớm vậy?”
“Ngày hôm qua mặt sưng dữ quá không ngủ được.” Doãn Tầm nói, “Buổi sáng mới đỡ hơn được một chút.”
Lục Thanh Tửu nhìn Doãn Tầm, phát hiện mặt cậu ta đã bớt sưng thì mới yên tâm, nói: “Cậu bỏ đậu vào đi, tôi đẩy cối.”
“Được.” Doãn Tầm cũng không giành việc với Lục Thanh Tửu.
Vì thế hai người phân công, nhanh chóng xay đậu.
Cối xay này có ở thôn đã mấy chục năm rồi, Lục Thanh Tửu nhớ khi còn nhỏ mình thích bò lên cối xay chơi rồi toàn bị bà ngoại bắt xuống tét mông, khi còn nhỏ cậu rất nghịch ngợm, cùng một đám bạn nhỏ chạy chơi khắp núi đồi, có khi khắp mọi góc ngách trong thôn chẳng chỗ nào thiếu dấu chân cậu. Tiếc là bây giờ đám bạn nhỏ trong thôn ấy đều đã rời đi, chỉ còn lại một mình Doãn Tầm ở lại.
Đậu do nhà Doãn Tầm trồng, chất lượng rất tốt, sữa từ hạt đậu nành xay ra vừa trắng vừa lỏng, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của đậu. Chờ lát nữa mang về nấu sôi, sau đó đổ một ít nước muối vào, chờ đến khi sữa đậu nành đặc thành mảng, như vậy là món tào phớ đã hoàn thành.
Một thau đậu giờ đã hoàn toàn biến thành dòng sữa đậu nành màu trắng ngà, Doãn Tầm cất bã đậu vào túi, bả đậu này cho heo ăn rất tốt, bỏ đi lại phí.
Hai người một trước một sau, Doãn Tầm cầm bã đậu, Lục Thanh Tửu cầm sữa đậu nành quay về nhà cổ.
“Tôi đi cho heo ăn cái đã.” Doãn Tầm giơ lên đồ vật trong tay.
“Đi đi.” Lục Thanh Tửu nghĩ nghĩ, mở miệng nói, “Đúng rồi, ngày hôm qua nhóc con hàng xóm bên nhà tôi đã đặt tên cho hai con heo rồi đấy.”
Doãn Tầm nói: “Lý Tiểu Ngư à? Nó đặt tên gì?”
“Con lớn tên Tiểu Hoa, nhỏ tên Tiểu Hắc.” Lục Thanh Tửu trả lời.
“Tại sao lại tên Tiểu Hoa?!” Doãn Tầm nói, “Cậu vẫn còn muốn lặp lại câu chuyện đau đớn của tôi sao!”
“Là nhóc con đó đặt, tôi cũng đâu nói được gì.” Lục Thanh Tửu bất đắc dĩ giải thích với Doãn Tầm.
“Ồ.” Sau khi Doãn Tầm nghe xong cũng không nói gì nữa, chỉ là mặt đầy đau buồn nói: “Con lớn kia chắc chắn sẽ ngon hơn con nhỏ……”
Lục Thanh Tửu: “……” Cầu xin cậu mau câm miệng giùm cái đi.
Thừa dịp Doãn Tầm cho heo ăn, Lục Thanh Tửu đổ sữa đậu nành vào trong nồi, sau đó vặn lửa lớn, đun trên lửa lớn một hồi thì giảm bớt lửa lại, vừa nấu vừa cho thêm một chút muối rồi dùng cái muỗng ép thật chặt xuống. Ép tào phớ cần một kỹ thuật linh hoạt, ép mạnh thì tào phớ sẽ quá nhão, ép nhẹ thì tào phớ lại không thành hình được. Lúc trước Lục Thanh Tửu đã từng làm ở nhà, cho nên còn có chút kinh nghiệm, nồi sữa đậu nành bắt đầu dần dần có trạng thái cố định.
Đang làm tào phớ, trong sân lại truyền đến tiếng la của Doãn Tầm: “Thanh Tửu! Có người tìm!”
“Ai thế?” Lục Thanh Tửu đáp, “Ai tìm tôi?”
“Cậu ra xem sẽ biết.” Doãn Tầm trả lời.
Lục Thanh Tửu mở lửa nhỏ lại, quay người đi ra sân, nhìn thấy Doãn Tầm đang đứng trong sân, nhưng người thu hút sự chú ý của cậu lại là người đàn ông đứng bên cạnh Doãn Tầm.
“Anh…… Xin chào.” Lục Thanh Tửu vốn định chào hỏi hắn một câu, nhưng trên tay còn đang cầm cái muỗng, vì thế chỉ có thể xấu hổ quơ quơ cái muỗng trên tay.
“Chào.” Người đàn ông mở miệng, giọng hắn cực nhẹ, nhưng lại có thể nghe được rất rõ ràng.
“Anh đến có việc gì sao?” Bị người đàn ông nhìn chằm chằm như vậy, Lục Thanh Tửu có cảm giác mất tự nhiên kì lạ. Người đàn ông này vô cùng đẹp, vẫn là dáng vẻ lười biếng như từng gặp mấy ngày trước đây, đôi mắt phượng độc đáo, mũi cao thẳng, cả người tràn ngập vẻ cổ điển thủy mặc.
“Tôi nói là tôi sẽ đến tìm cậu.” Người đàn ông nói, “Giờ tôi đến rồi.”
Lục Thanh Tửu: “……”
Cậu nhớ rõ tên của người đàn ông này là Bạch Nguyệt Hồ, cũng nhớ rõ những lời người đàn ông từng nói khi hai người gặp ở chợ, chỉ là không ngờ rằng hắn sẽ tìm đến cửa thật.
“Sao vậy, cậu quên rồi à?” Bạch Nguyệt Hồ nhìn thẳng vào đôi mắt Lục Thanh Tửu.
“Đâu có, tôi đâu có quên đâu.” Lục Thanh Tửu nói, “Đến…… Đến rồi thì ăn tào phớ không?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Tào phớ là cái gì?”
Lục Thanh Tửu nói: “Một món rất ngon…… anh có hành lý gì không? Mang vào trong phòng trước nha?”
Bạch Nguyệt Hồ gật gật đầu.
Lục Thanh Tửu dẫn hắn đến một căn phòng cho khách mới vừa quét dọn xong, thấy Bạch Nguyệt Hồ đi vào, trong lòng mới nhẹ nhõm thở phào.
Doãn Tầm mắt chữ A mồm chữ O đứng một bên nhìn, giơ tay kéo Lục Thanh Tửu lại, nhỏ giọng nói: “Này, cậu cứ mời anh ta vào như vậy sao?”
“Anh ta là người tốt.” Lục Thanh Tửu nói.
“Sao cậu biết?” Doãn Tầm trừng mắt.
Lục Thanh Tửu nói: “Bởi vì anh ta đẹp trai.”
Doãn Tầm: “……”
Đương nhiên là Lục Thanh Tửu nói giỡn, trên thực tế cậu dám để Bạch Nguyệt Hồ ở lại là bởi vì cái túi Bạch Nguyệt Hồ từng đưa cho cậu, cái đuôi thằn lằn trong túi đã chứng thực suy đoán nào đó của Lục Thanh Tửu, tất cả những việc xảy ra buổi tối hôm đó không phải cảnh trong mơ, mà là sự thật có tồn tại, nếu không có người đàn ông này, có lẽ cậu đã thành đồ ăn trên đĩa của con thằn lằn kia rồi.
“Cậu không cần lo lắng cho tôi, dù sao tôi cũng là một thằng đàn ông, có thể xảy ra chuyện gì được chứ.” Lục Thanh Tửu vỗ vỗ bả vai Doãn Tầm, an ủi bạn tốt của mình.
Doãn Tầm nhìn Lục Thanh Tửu rồi lại nhìn người đàn ông trong phòng, lẩm bẩm: “Đàn ông thì sao, thời buổi này đàn ông cũng không an toàn đâu, dù gì thì người không an toàn cũng chưa chắc là cậu ……”
Lục Thanh Tửu kinh ngạc: “…… Cậu có ý gì?”
Doãn Tầm: “Cậu nghe lầm rồi, tôi không nói gì hết ráo.’’
“Tôi lười nói chuyện với cậu, tào phớ còn ở trong nồi đấy, cậu luộc thịt đi, chờ lát nữa tôi xào thịt chín hai lần(1) rồi ăn luôn.” Lục Thanh Tửu kéo Doãn Tầm vào nhà bếp.
Thịt này do Doãn Tầm mua lúc sáng sớm, là thịt ba rọi chính tông, dùng để xào món thịt chín hai lần thì đúng là đỉnh của chóp. Lục Thanh Tửu ép tào phớ xong thì lấy thịt ba chỉ từ trong nồi ra cắt thành miếng to bằng ba ngón tay, sau đó chờ dầu nóng thì cho vài cọng hoa tỏi và đậu đã lột vỏ vào xào. Thịt sau khi cho vào chảo tỏa ra mùi thơm nồng đậm đặc trưng của thịt, phần thịt mỡ trắng được xào ra dầu trơn, chuyển sang màu vàng óng hấp dẫn, những miếng thịt ba chỉ chín giòn cuộn lại, còn chưa nếm qua mùi vị ra sao nhưng chắc chắn sẽ rất ngon.
Doãn Tầm nhịn không nổi dùng đũa gắp một miếng, nhai mấy cái liền nuốt cảm thán nói: “Ngon quá, thịt này thơm thật.”
“Cậu mang ra đi, tôi nấu thêm canh trứng cải trắng.” Lục Thanh Tửu giơ tay lau mồ hôi trên cằm mình, nói, “Dọn cơm và tào phớ ra trước đi, chờ lát nữa tôi làm gia vị ăn chung với tào phớ.”
“Được rồi.” Doãn Tầm vui vẻ làm việc.
Lục Thanh Tửu làm xong những thứ còn lại, hai người bên ngoài kia đã ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn, ánh mắt trông mong chờ cậu. Doãn Tầm thì thôi bỏ đi, thế mà Lục Thanh Tửu cũng nhìn ra sự chờ mong trên mặt Bạch Nguyệt Hồ.
Lục Thanh Tửu đặt đồ ăn lên trên bàn, nói: “Ăn thôi.”
Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ nghe vậy cùng nhau cầm lấy đôi đũa nhắm ngay đĩa thịt.
Lục Thanh Tửu cũng gắp một miếng thịt chín hai lần kia, nếm thử thì cảm thấy mùi vị đúng là không tồi, thật ra tài nấu ăn của cậu chỉ thường thường, nhưng không biết có phải nguyên nhân do nguyên liệu nấu ăn hay không mà khiến cho món thịt chín hai lần này thơm hơn, mỡ thịt ba chỉ xào lên cũng không bị béo lắm, ngược lại rất mềm và thơm vô cùng.
Lục Thanh Tửu lại nếm thử tào phớ, món tào phớ này làm cũng rất thành công, mềm mại và dẻo thơm, ăn kèm với một số gia vị đặc chế thì ngon hết nấc, một mình Lục Thanh Tửu có thể ăn hẳn một bát to.
Cậu ăn hai chén cơm thì đã no rồi, Doãn Tầm cũng ăn như vậy, nhưng nhìn tư thế của Bạch Nguyệt Hồ hình như vẫn chưa định dừng lại, kỳ lạ nhất là động tác ăn cơm của hắn cực kì ưu nhã, có cảm giác như không phải là đang ăn mấy món bình dân, mà là đang ăn mấy món gì đó rất quý hiếm của nước ngoài.
Doãn Tầm sờ sờ cái bụng của mình, nói: “Tôi no rồi.”
“Tôi cũng no rồi.” Lục Thanh Tửu nói, “Nguyệt Hồ, chờ lát nữa anh rửa chén nha.”
Bạch Nguyệt Hồ nghe vậy rồi rất tự nhiên gật đầu, có vẻ như đã hoàn toàn hòa nhập với tập thể gia đình này rồi.
Lục Thanh Tửu cũng không cảm thấy bảo hắn rửa chén có chỗ nào không đúng, tuy rằng không biết tại sao hắn muốn ở nơi này, nhưng nếu muốn ở nơi đây thì nhất định phải quen với những việc này.
Doãn Tầm ăn no thì đứng dậy tạm biệt, nói phải về nhà ngủ trưa một giấc.
Mà Bạch Nguyệt Hồ đang thu dọn chén đũa, xắn tay áo đi vào nhà bếp. Lục Thanh Tửu cũng chuẩn bị ngủ một lát nên dọn mấy cái ghế dựa vào trong sân, định phơi nắng rồi chuẩn bị đi ngủ. Mặt trời đầu xuân dịu dàng hơn nhiều so với mùa hè, tia nắng xuyên thấu qua tầng mây chiếu vào người chỉ cảm thấy cả người đều ấm áp.
Khi Lục Thanh Tửu ngồi trên ghế nằm mơ mơ màng màng sắp ngủ, lại cảm thấy có thứ gì đó rơi trên mặt mình, cậu đột nhiên bừng tỉnh mới phát hiện không biết khi nào mặt trời chói chang trên đỉnh đầu đã không còn thấy bóng dáng, chỉ còn lại đám mây đen nghìn nghịt. Những hạt mưa li ti rơi từ trên mây xuống, tí tách tí tách nhỏ giọt trên má cậu.
Trời sắp mưa? Lục Thanh Tửu đưa tay sờ sờ chóp mũi mình, cảm giác được một chút ướt át, cậu ngồi hẳn dậy, đang muốn đi vào trong phòng thì lại nghe thấy tiếng vang quái dị …… bụp, bụp, bụp, như kiểu có người đang dùng cục đá đập thật mạnh vào thứ gì đó, có lẽ thứ đó là thịt, bởi vì Lục Thanh Tửu rõ ràng nghe được tiếng vang dính nhớp.
Bước chân Lục Thanh Tửu chậm rãi chuyển động, cậu vòng qua góc tường, nhìn thấy sân sau được bao phủ trong làn mưa. Một người đàn ông đưa lưng về phía cậu, trên tay cầm một cục đá nặng, cục đá dính đầy máu đỏ tươi, gã ta cúi người dùng sức đập vào thứ trước mặt từng cú từng cú một. Tuy rằng Lục Thanh Tửu đứng cách xa nhưng cũng thấy rõ ràng gã ta đang đập thứ gì, đó là một người dính bê bết máu, khuôn mặt đã mơ hồ không nhìn rõ, mái tóc dài xen lẫn với da thịt bị đập nát, người đó tuyệt đối không thể còn sống.
Nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ như vậy, hô hấp Lục Thanh Tửu như ngừng lại, lên tiếng quát lớn: “Anh đang làm cái gì đó!”
Động tác của người nọ ngưng lại, dễ nhận thấy là đã nghe được tiếng la của Lục Thanh Tửu, gã ta chậm rãi quay đầu để Lục Thanh Tửu thấy được mặt gã, khuôn mặt đó chẳng thể nào được coi là mặt người nữa, mái tóc đen rậm rạp che kín khuôn mặt ấy, chỉ có thể hơi hơi thấy được mắt mũi. Sau khi người đàn ông thấy Lục Thanh Tửu thì phát ra tiếng hét thê lương thảm thiết, tiếp đó mái tóc màu đen kia càng ngày càng dài, cuối cùng quấn hết lấy người đang dính đầy máu kia lại.
Tõm! Lại là tiếng vật nặng rơi xuống nước, Lục Thanh Tửu như bị người ta đánh một đòn cảnh tỉnh, cả người tỉnh táo lại trong nháy mắt. Lúc này cậu mới phát hiện bản thân vẫn đang nằm ở ghế dài, Bạch Nguyệt Hồ đã rửa chén xong đang đứng ở bên cạnh cậu, vẻ mặt không cảm xúc nhìn cậu.
“Hình như tôi nằm mơ.” Lục Thanh Tửu mơ hồ nói.
“Đúng vậy.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Cậu nằm mơ.”
Lục Thanh Tửu nói: “Mơ thấy có người chết chỗ cái giếng ở sân sau.”
Bạch Nguyệt Hồ nhìn cậu không lên tiếng.
Lục Thanh Tửu nói: “Mấy cái đó là thật sao?”
Bạch Nguyệt Hồ im lặng một lát, không đáp mà hỏi lại: “Tại sao cậu trở về đây?”
Lục Thanh Tửu nhíu mày: “Tôi chỉ cảm thấy ở trong thành phố rất mệt, muốn trở về.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Chỉ như thế?”
Lục Thanh Tửu ngậm miệng, trên thực tế cậu không muốn nhắc đến nguyên nhân cậu muốn trở về nơi này, bởi vì quá mức hoang đường, hoang đường đến mức nói ra sẽ khiến người khác chê cười.
Lục Thanh Tửu không nói, Bạch Nguyệt Hồ cũng không hỏi nữa, hắn nhìn lên không trung, nói câu trời sắp mưa rồi, sau đó quay người vào nhà.
Lục Thanh Tửu nhìn quanh sân, bỗng nhiên cảm thấy mới đầu xuân mà lại lạnh đến thấu xương.
Cậu đứng lên đi tới khoảng sân sau, lại chỉ thấy cái giếng đen lẳng lặng ở sân sau trống trải, Lục Thanh Tửu nhìn cảnh tượng này thì gật gật đầu rồi trở vào nhà.
Quả nhiên, theo như lời Bạch Nguyệt Hồ nói, rất nhanh trời đã bắt đầu rơi tí tách những hạt mưa.
Mưa xuân quý như dầu, đối với nhà nông thì câu đó càng thêm đúng, Lục Thanh Tửu nhìn nước mưa tưới lên vạn vật thật trơn bóng, cảm giác bản thân cũng được hưởng chút thư thái.
Nhưng Bạch Nguyệt Hồ ngồi bên cạnh hiển nhiên không nghĩ như vậy, hắn giơ tay về phía Lục Thanh Tửu, nói: “Cho tôi chút hạt dưa.”
Lục Thanh Tửu à một tiếng rồi chia một nửa chỗ hạt dưa cho Bạch Nguyệt Hồ.
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Vừa rồi cậu vào sân sau, có suy nghĩ gì không?”
Lục Thanh Tửu nói: “Thời cơ chưa đến.”
Tròng mắt Bạch Nguyệt Hồ trầm lặng: ‘’Cậu định chờ tới khi nào?”
Lục Thanh Tửu: “Mùa hè!”
Bạch Nguyệt Hồ: “Chờ đến mùa hè rồi thì sao?” Hắn đang định nói cái thứ trong giếng kia dù xuân hay hạ thì nó cũng có ngán mùa nào đâu thì lại nghe Lục Thanh Tửu thở dài một tiếng: “Cái này anh không hiểu đâu, mùa hè mới có thể trồng dưa hấu, nho linh tinh này kia, sân nhỏ quá, chỉ có thể trồng mấy loại thực vật dây leo mà thôi.”
Bạch Nguyệt Hồ: “…… Cậu chỉ nghĩ dọn sân để trồng cây thôi sao?”
Lục Thanh Tửu khó hiểu-ing: “Nếu không thì sao?”
Bạch Nguyệt Hồ: “……” Hắn đành tiếp tục im lặng cắn hạt dưa.
Lục Thanh Tửu chống cằm, phun vỏ dưa vào thùng rác bên cạnh, thở dài: “Tôi giỡn thôi, vẫn nên báo cảnh sát trước vậy, nhất định là trong giếng có thứ gì đó rồi.”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Ừ.”
Hai người an tĩnh ngồi một lát, Lục Thanh Tửu lấy hết can đảm quay đầu nhìn Bạch Nguyệt Hồ: “Tôi còn có vấn đề này……”
“Tôi là hồ ly.” Không đợi Lục Thanh Tửu hỏi hết, Bạch Nguyệt Hồ đã nghiêm túc mở miệng, “Chính là loại yêu quái mà loài người các cậu thích nhất đấy!”
Lục Thanh Tửu: “……” Ơ, cậu đã hỏi đâu?
Cũng không biết biểu cảm Lục Thanh Tửu khiến Bạch Nguyệt Hồ hiểu lầm cái gì, hắn đứng lên phủi phủi người, quay lưng về phía Lục Thanh Tửu nói: “Tôi thật sự là hồ ly đấy.” Nói xong lời này, mấy cái đuôi to xù lông từ dưới quần Bạch Nguyệt Hồ liền bật tung ra ngoài.
Cái đuôi kia có bộ lông trắng như tuyết, xoã tung mềm mại, trông sờ vào rất đã, Lục Thanh Tửu có chút ngứa tay, nhưng không dám thò ra, chỉ nói: “À, tôi biết rồi.”
Không biết có phải ảo giác của Lục Thanh Tửu hay không, cậu cảm giác sau khi mình nói xong câu này, Bạch Nguyệt Hồ vô cùng khó tả mà nhẹ nhàng thở ra, có vẻ như đã yên tâm cái gì đó rồi.
Hồ ly sao có thể để lộ thân phận trắng trợn như thế, không sợ sẽ hù dọa mình sao? Lục Thanh Tửu có chút cô đơn đồng thời lại cảm thấy có chút kỳ quái, cậu luôn cảm thấy biểu hiện Bạch Nguyệt Hồ có chút kỳ quái, thật sự giống như…… sợ mình không tin hắn là hồ ly vậy.
Hmm, nhưng anh ta cũng đâu có lý do gì để giả thành hồ ly? Lục Thanh Tửu giải thích với bản thân như thế.
Có lẽ là khát vọng với cái đuôi màu trắng lông xù trong ánh mắt Lục Thanh Tửu quá mức rõ ràng, Bạch Nguyệt Hồ nhíu mày lại nhìn Lục Thanh Tửu một cái, nói một câu: “Có thể sờ.”
Lục Thanh Tửu không phản ứng kịp hả một tiếng.
“Có thể sờ.” Bạch Nguyệt Hồ lặp lại một lần nữa, mấy cái đuôi lông xù còn nhẹ nhàng run run.
Lục Thanh Tửu vừa nghe lời này, lập tức sáp lại chạm tay vào cái đuôi lông xù xù kia, thậm chí cậu còn nghe thấy tiếng thở dài vui sướng của linh hồn mình, cái đuôi lớn mềm mại mịn màng, xúc cảm y như sờ vào tơ lụa mềm mại vậy…… Lục Thanh Tửu hung hăng vuốt hết một lượt, hồi lâu sau mới lưu luyến thu tay lại: “Cảm ơn, anh Bạch.” Đây là lần đầu tiên trong đời cậu được sờ đuôi hồ ly tinh, cũng có thể là lần cuối cùng ấy chứ.
Bạch Nguyệt Hồ nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc của Lục Thanh Tử thì gật gật đầu, đứng dậy đi về phòng.
Lục Thanh Tửu vẫn không nhúc nhích, thật ra cậu đã gặp được quá nhiều chủng loại sinh vật kỳ quái này kia nên cũng khó lòng mà phòng bị.
Sau một thời gian dài, cậu đã tạm quen dần, nếu đổi lại là người bình thường gặp được Bạch Nguyệt Hồ tự khai thân phận như vậy thì không bị dọa đến chết khiếp mới là lạ ấy.
Nhưng mà nói thật, đây là lần đầu tiên Lục Thanh Tửu gặp một yêu tinh giữ hình người mà tinh thần vẫn còn tỉnh táo giống Bạch Nguyệt Hồ này, đại đa số mấy thứ lúc trước cậu thấy đều không có ý thức. Ví dụ một cái cây lớn ở gần công ty của cậu, nó hay lặp lại mấy câu chuyện phiếm mà những người khác đã nói…..
Trải qua giấc mộng vừa rồi, Lục Thanh Tửu đã xác định sân sau nhà mình nhất định là có thứ dơ bẩn nên lấy di động báo cảnh sát. Đương nhiên cậu không nói là mình nằm mơ thấy, chỉ nói hình như trong nước giếng có thứ gì đó, cậu nghi có người không cẩn thận ngã vào.
Cảnh sát nghe xong tỏ vẻ sẽ mau chóng đến, bảo Lục Thanh Tửu nhớ bảo vệ hiện trường ổn thỏa. Trong thôn không có cảnh sát, cảnh sát phải lái xe từ thị trấn đến đây, đến được đây thì không chừng trời cũng đã tối rồi.
Lục Thanh Tửu vào nhà bếp nhồi bột mì, đánh mấy quả trứng gà, nướng một cái bánh trứng(*) siêu to khổng lồ, nấu một nồi cháo khoai lang đỏ, lấy thêm hai trái dưa chuột, chuẩn bị một bữa tối vô cùng đơn giản.
Ba người ngồi bên cạnh giếng ăn cơm chiều, Doãn Tầm có hơi không hiểu, nói: “Hai người ngồi đây làm gì thế, canh miệng giếng làm gì, giếng có trò gì vui à?”
Lục Thanh Tửu: “Có ma.”
Doãn Tầm gặm miếng bánh, mơ hồ nói: “Có ma thì cậu gọi cảnh sát làm quái gì? Bọn họ còn phụ trách cả chuyện này sao?”
Lục Thanh Tửu nói: “Có ma thì tất có nguyên nhân, lỡ như thi thể con ma đó còn ở trong giếng thì sao.”
Doãn Tầm: “……” Cậu ta cảm thấy miếng bánh trong miệng hình như có thêm mùi gì khác…… Cậu ta yên lặng buông cái bánh trong tay xuống.
Tầm khoảng 10 giờ, âm thanh còi cảnh sát vang lên ở cửa thôn, tiếng còi cảnh sát chạy thẳng đến trước cửa nhà cổ của Lục Thanh Tửu, theo sau có hai cảnh sát từ trên xe xuống.
“Là cậu báo cảnh sát sao?” Cảnh sát trẻ tuổi gõ cửa.
“Là tôi.” Lục Thanh Tửu nói.
“Cậu nói trong giếng nhà cậu có người rơi xuống?” Cảnh sát hỏi, “Cậu chắc không?”
“Vẫn chưa chắc chắn lắm nên mới báo cảnh sát.” Lục Thanh Tửu nói: “Tôi nghe thấy hình như có thứ gì rơi xuống giếng.”
Hai cảnh sát liếc nhau, người già hơn nói: “Dẫn chúng tôi đi xem trước đi.”
Vì thế nhóm người lại quay về sân sau, cảnh sát trẻ tuổi cầm đèn pin chiếu xuống dưới, sau đó cau mày lẩm bẩm: “Hình như nơi này có thứ gì đó.”
Cảnh sát già không nói chuyện, sau khi cẩn thận quan sát thì lấy một sợi dây thừng từ trong túi ra, trên dây thừng có một cái móc sắt, ông ta quăng dây thừng vào giếng, sau đó dùng sức kéo một cái từ dưới nước lên, nói: “Móc được rồi.”
“Có thể kéo lên không?” Cảnh sát trẻ tuổi hỏi.
“Tôi thử xem.” Cảnh sát già cố dùng sức, nhưng thứ trong nước hình như rất nặng, cố thế nào cũng không kéo lên được, ông ta lắc đầu, biểu cảm trở nên nghiêm túc, “Không thể, nặng quá.”
“Có khi nào là người không?” Cảnh sát trẻ tuổi bắt đầu trở nên khẩn trương.
“Tôi gọi điện thoại về Cục, bảo bọn họ phái thêm người và thiết bị đến đây xác nhận một chút.” Biểu cảm cảnh sát già rất là khó tả mà nhìn Lục Thanh Tửu một cái, nói. “Có thể là người thật.”
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của cảnh sát, Lục Thanh Tửu nghĩ thầm ông nhìn tôi cũng vô dụng, chuyện này thật sự không liên quan gì đến tôi. Đương nhiên, cậu nói như vậy cảnh sát nhất định sẽ không tin, suy cho cùng cậu là người báo cảnh sát nói bên trong giếng có người ngã xuống mà.