*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bất luận là đồ vật nào sau khi trở nên nhỏ nhắn đều sẽ trở nên vô cùng đáng yêu, vốn dĩ Vũ Sư Thiếp rất khủng bố nhưng sau khi bị thu nhỏ kích thước lại thêm vẻ mặt không vui vẻ ngồi ở trên vai của Bàng Tử Kỳ, trông cũng có chút đáng yêu…… Đương nhiên, chỉ là một chút.
Thấy Lục Thanh Tửu vào phòng, Bàng Tử Kỳ dừng tranh cãi chào hỏi bọn họ.
“Hiện giờ anh thấy thế nào rồi?” Lục Thanh Tửu tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, hỏi thăm anh ta.
“Tôi sao? Hiện giờ tôi cảm thấy khá tốt.” Bàng Tử Kỳ nói, “Nếu không phải chưa có động tĩnh gì từ cấp trên, tôi còn nghi ngờ thi thể của Vũ Sư Thiếp đã được xử lý rồi đấy chứ.” Anh ta cũng là người có linh cảm, tuy rằng không nhìn thấy Vũ Sư Thiếp nhưng cũng có thể cảm giác được chút gì đó. Bắt đầu từ đêm qua anh ta cảm thấy cơ thể của mình nhẹ nhàng không ít, giống như thứ gì đó có trọng lượng đang đè ở ở trên người mình đã được lấy xuống rồi vậy.
Lúc ấy Bàng Tử Kỳ còn tưởng rằng chính mình bị ảo giác, cho đến sáng sớm hôm nay anh ta mới xác định loại cảm giác này là thật.
Lục Thanh Tửu à một tiếng, cũng không nói đến chuyện thi thể, chỉ là nói thẳng cho Bàng Tử Kỳ biết bên cạnh anh ta đã không còn nhìn thấy Vũ Sư Thiếp nữa rồi.
“Nhìn không thấy, không thể nào?” Bàng Tử Kỳ nói, “Bọn họ còn đang tính chuẩn bị xuống mộ lần nữa mà.”
“Bảo bọn họ đừng đi.” Lục Thanh Tửu nói, “Tôi không cảm giác được sự nguyền rủa nữa rồi.” Tuy rằng thi thể Vũ Sư Thiếp đã bị Bạch Nguyệt Hồ ăn, nhưng cậu thực sự có chút sợ đám người kia đi vào bên trong mộ lại xúc động gặp phải tai họa khác nữa.
Bàng Tử Kỳ nghi ngờ nói: “Cậu thật sự không nhìn thấy cô ta nữa sao?”
“Không nhìn thấy nữa.” Lục Thanh Tửu thản nhiên trả lời.
Bàng Tử Kỳ nói: “Vậy được rồi, tôi gửi tin lại cho bọn họ, nếu tôi thật sự không bị sao nữa, vậy cũng không cần bọn họ đi.”
Lục Thanh Tửu gật đầu.
Hai người bọn họ ngồi ở trong phòng bệnh chốc lát thì định đứng dậy tạm biệt, chỉ là trước khi đi Lục Thanh Tửu tìm cớ đi về trước, cậu duỗi tay chụp lên trên vai Bàng Tử Kỳ rồi thuận tay vớt Vũ Sư Thiếp nhỏ xíu đang ngồi ở trên vai trừng mắt vẻ mặt không vui vào trong tay đi, sau đó làm như không có chuyện gì cùng Doãn Tầm rời khỏi đây. Động tác tự nhiên của Lục Thanh Tửu được Doãn Tầm nhìn hết vào trong mắt, lúc cậu ta nhìn Lục Thanh Tửu chụp lấy Vũ Sư Thiếp thì tròng mắt giống như sắp rớt luôn ra ngoài, thật vất vả mới nhịn xuống không kêu ra tiếng, đợi đến khi hai người vừa ra khỏi phòng bệnh thì hoảng sợ nói: “Thanh Tửu, cậu mang thứ này ra đây làm gì?”
Lục Thanh Tửu mở bàn tay ra, một Vũ Sư Thiếp nho nhỏ xuất hiện ở lòng bàn tay cậu, Vũ Sư Thiếp bô bô nói một đống thứ mà Lục Thanh Tửu nghe không hiểu nổi, nhưng mà từ biểu cảm có thấy chắc là đang mắng người. Đối với chuyện này Lục Thanh Tửu cũng vô cùng bình tĩnh, cậu nói: “Thứ này để lại bên cạnh của Bàng Tử Kỳ không an toàn, ai biết được cô ta còn biến lớn trở lại hay không, vẫn nên mang về cho Bạch Nguyệt Hồ thì hơn.”
Doãn Tầm nói: “Mang về cho Bạch Nguyệt Hồ ăn hả?”
Lục Thanh Tửu nói: “Không nhất định phải ăn luôn, nói không chừng còn có phương pháp xử lý khác.”
Doãn Tầm suy nghĩ, cảm thấy Lục Thanh Tửu nói hình như cũng có lý, vì thế liền mạnh dạn vươn đầu ngón tay chọc chọc Vũ Sư Thiếp đang đứng trong lòng bàn tay Lục Thanh Tửu, Vũ Sư Thiếp bị Doãn Tầm chọc liền ngã ngồi ở trong tay Lục Thanh Tửu, cô ta dùng ánh mắt không dám tin nhìn Doãn Tầm, đôi mắt không có đồng tử kia nháy mắt tràn đầy nước mắt, trực tiếp khóc nức nở lên.
Lục Thanh Tửu: “……” Cậu yên lặng liếc mắt nhìn Doãn Tầm một cái.
Doãn Tầm: “……Mẹ nó, tôi không phải cố ý, sao cô ta lại khóc thế này chứ?”
Lục Thanh Tửu nói: “Cậu chọc người ta khóc, vậy cậu dỗ đi.” Nói rồi cậu đưa Vũ Sư Thiếp tới trên tay Doãn Tầm.
Doãn Tầm luống cuống tay chân nhận lấy, vẻ mặt mờ mịt: “Mẹ nó, mẹ nó, tôi thật sự không phải cố ý, giờ làm sao đây.”
Lục Thanh Tửu suy nghĩ, từ trong túi móc ra kẹo mềm thạch trái cây mà xe vận tải nhỏ thích nhất, cầm một viên vị táo đưa tới bên miệng Vũ Sư Thiếp. Vũ Sư Thiếp lúc đầu không chịu ăn, cho đến khi miệng nhỏ nếm được vị của viên kẹo, thì cô ta mới dừng tiếng khóc nức nở lại, duỗi tay ôm lấy kẹo mềm, nhắm nháp từng chút một.
Doãn Tầm tay vẫn luôn cứng đờ, run giọng nói: “Này, nếu tôi dùng sức có khi nào sẽ bóp cô ta chết luôn không?”
Lục Thanh Tửu nói: “Chắc không, cô ta cũng không mềm yếu như vậy, cậu để trong áo túi cũng được đấy.”
Doãn Tầm vẫn là cảm thấy có chút không ổn, cậu ta sợ sau khi chính mình bỏ Vũ Sư Thiếp vào trong túi thì sẽ vô ý bóp chết cô ta. Lúc này thế mà Doãn Tầm lại quên mất, mấy ngày trước bọn họ còn ước gì Vũ Sư Thiếp sớm biến mất cho rồi…… Con người mà, đối với thứ gì nhỏ nhắn đáng yêu rất dễ sinh ra thiện cảm.
Sau khi đến thăm Bàng Tử Kỳ, Lục Thanh Tửu đến thành phố mua cái lò nướng bằng điện, lại nhân tiện mua không ít giấy bạc cùng khuôn đúc, còn có vài nguyên liệu cần thiết để làm bánh trung thu, tính sau khi trở về ngày mai sẽ bắt đầu làm bánh trung thu.
Lúc cùng Doãn Tầm dạo siêu thị, Lục Thanh Tửu cảm thấy mình giống như dẫn theo đứa nhỏ, chỉ là đứa nhỏ Doãn Tầm này đặc biệt ngoan, muốn ăn cái gì cũng không dám nói, chỉ dùng ánh mắt trông mong nhìn vào thứ đó, Lục Thanh Tửu chú ý tới ánh mắt cậu ta thì sẽ bỏ thứ đó vào trong xe đẩy, Doãn Tầm nhìn thấy có chút vui vẻ, lộ ra răng khểnh trắng tinh bên môi, thật sự như đứa nhỏ dễ dỗ dành.
Từ nhỏ Doãn Tầm đã sống ở trong thôn, cũng chưa rời khỏi thôn bao giờ, tuy rằng sau này trưởng thành nhưng vẫn bị hạn chế trong sự nghèo khó như vậy, nếu Lục Thanh Tửu không về thì cậu ta cũng sẽ không tới thành phố, càng không cần phải nói đến chuyện vào thành phố mua đồ.
Hiện tại kinh tế của Lục Thanh Tửu rất tốt, lúc trước Trương Sở Dương cho cậu hơn mấy chục vạn tiền, hơn nữa gần đây Chu Miểu Miểu còn bàn với cậu ý tưởng mới giúp Lục Thanh Tửu kiếm tiền, cụ thể làm thế nào chờ khi cô nghỉ trung thu sẽ đến đây nói tỉ mỉ với Lục Thanh Tửu.
Mua một túi đồ ăn vặt cùng các loại nguyên liệu, Lục Thanh Tửu cùng Doãn Tầm cảm thấy mỹ mãn về lại trên xe vận tải nhỏ.
Sau khi lên xe, Doãn Tầm nhìn túi áo chính mình, thấy Vũ Sư Thiếp đã ngủ ở bên trong rồi, viên kẹo mềm thạch trái cây cũng chỉ ăn một nửa, có điều tuy rằng chưa ăn xong, cô ta vẫn ôm thật chặt, dáng vẻ cứ sợ bị người khác lấy đi vậy.
Doãn Tầm nói: “Cô ta đáng yêu thật đấy.”
Lục Thanh Tửu nói: “Đáng yêu sao?”
Doãn Tầm nói: “Đáng yêu đó.”
Lục Thanh Tửu nói: “Cậu thử tưởng tượng nếu cô ta khôi phục kích cỡ lớn bằng người bình thường xem.”
Doãn Tầm: “……” Cậu ta rùng mình một cái, yên lặng khép túi áo mình lại, vẫn đừng nên suy nghĩ thì hơn, tưởng tượng đến dáng vẻ cô ta đặt cằm ở trên vai Bàng Tử Kỳ, toàn thân cậu ta liền nổi đầy da gà.
Sau khi về nhà, chuyện đầu tiên Lục Thanh Tửu làm chính là xách theo Vũ Sư Thiếp phiên bản mini đến cho Bạch Nguyệt Hồ xem. Ai ngờ Vũ Sư Thiếp vừa nhìn thấy Bạch Nguyệt Hồ thì bắt đầu run bả vai khóc lên, còn không dám khóc thành tiếng, dáng vẻ y như đang sợ cả người phát run vậy.
Bạch Nguyệt Hồ chắc là nhớ tới mùi vị của Vũ Sư Thiếp, vừa thấy cô ta liền nhíu mày lại.
“Sao lại cô ta lại biến nhỏ như vậy?” Lục Thanh Tửu nói, “Có còn tiếp tục truyền nhiễm nguyền rủa không?”
“Thi thể không còn cô ta sẽ không có sức mạnh.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Hẳn sẽ không còn ảnh hưởng đến con người nữa.”
Lục Thanh Tửu nói: “Vậy có cần thiết ăn cô ta luôn không?”
Bạch Nguyệt Hồ trầm mặc một lát: “Chắc không cần.” Xem ra hắn thật sự không muốn nếm lại mùi vị của Vũ Sư Thiếp, hắn tạm dừng một lát, lại bổ sung nói, “Nếu cậu không thích, tôi cũng có thể ăn.”
Nhìn dáng vẻ khó xử của Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu nhịn không được nở nụ cười, cậu nói: “Thôi, không cần miễn cưỡng, trông cô ta cũng rất đáng yêu, nếu không có gì nguy hiểm vậy thì cứ để ở trong nhà đi, bỏ ở sân sau để làm bạn với chị nữ quỷ cũng được đấy.”
Bạch Nguyệt Hồ gật đầu, xem như đồng ý cách nói Lục Thanh Tửu.
Thiếp Vũ Sư nho nhỏ lại rất được các con vật trong nhà chào đón nồng nhiệt, đặc biệt là nhóc hồ ly hình như rất thích cô nàng, nhìn thấy cô liền đến liếm, Vũ Sư Thiếp bị liếm cả người ướt dầm dề, cô vốn dĩ muốn né tránh, nhưng chân ngắn nhỏ hoàn toàn không chạy thoát khỏi nhóc hồ ly, cuối cùng chỉ có thể ấn ở dưới móng vuốt hồ ly sau đó tiếp tục bị liếm, liếm đến nổi tủi thân mà khóc lên.
Tuy rằng Lục Thanh Tửu cảm thấy khá buồn cười, nhưng vẫn ngăn hành động của nhóc hồ ly lại, nói nó đừng bắt nạt Vũ Sư Thiếp, nhóc hồ ly kêu i i, mở to cặp mắt màu lam vô tội xinh đẹp kia nhìn Lục Thanh Tửu, giống như nói với Lục Thanh Tửu nó thích cô ấy mà.
Lục Thanh Tửu nói: “Vậy cũng không cần liếm quá mức, liếm quá mức cô ấy sẽ khóc, cô ấy sẽ không thích nhóc nữa.”
Nhóc hồ ly gật gật đầu, xem như đồng ý.
Sau đó Lục Thanh Tửu lau khô nước miếng ở trên người của Vũ Sư Thiếp rồi đặt cô lên trên cổ nhóc hồ ly, Vũ Sư Thiếp cũng thích những đồ vật lông xù xù ấm áp, cô nàng núp ở trong cổ nhỏ xinh đẹp của nhóc hồ ly không thấy bóng dáng đâu.
Sau khi ở nhà dàn xếp cho Vũ Sư Thiếp xong, Lục Thanh Tửu cầm cái sàng đi vào sân hái được một ít hoa quế sum xuê, tính làm bánh hoa quế.
Lục Thanh Tửu hái hoa quế xuống, lại tỉ mỉ lọc lại phấn hoa ở bên trong một lần, sau đó trộn hoa quế cùng bột củ sen trộn lại sau đó bỏ vào ít bột mì để tiến hành lên men, công đoạn cuối cùng là bỏ vào bên trong lồng hấp khoảng 30 phút là có thể lấy ra. Bánh hoa quế mới vừa chưng còn bốc lên khói nóng, tản ra mùi hương hoa quế đậm đà.
Lục Thanh Tửu đặt bánh hoa quế một bên cho nguội, lại pha một ấm trà, coi như buổi chiều trà.
Mùa thu với những làn gió mát mẻ là mùa nhàn nhã nhất, lúc ba người ngồi ở trong sân ăn bánh hoa quế, Lục Thanh Tửu nói với bọn họ sẽ tìm một ngày có thời tiết tốt lên núi hóng gió dã ngoại một chuyến.
“Còn có thể thả diều.” Trong miệng Doãn Tầm chứa bánh hoa quế mơ hồ nói, “Đã lâu rồi tôi chưa được đi thả diều.”
“Không phải mùa xuân mới thả diều sao?” Lục Thanh Tửu nói.
“Mùa thu cũng có thể mà.” Doãn Tầm tỏ vẻ, “Mùa thu gió cũng rất lớn.”
Lục Thanh Tửu nhún nhún vai, nghe theo Doãn Tầm vậy.
Bánh hoa quế mới vừa làm nên mùi vị đặc biệt ngon, vị mềm mại, bởi vì hoa quế cũng là còn tươi, cho nên mùi hương vô cùng nồng đậm, chỉ cần đặt ở một bên cũng có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt. Trà tuy rằng là trà bình thường, nhưng cũng đủ để rửa sạch rớt hương vị ngọt có chút ngán trong khoang miệng, tăng thêm vài phần nhẹ nhàng thoải mái.
Lục Thanh Tửu kêu Doãn Tầm đừng ăn quá nhiều, lát còn ăn cơm chiều nữa.
Doãn Tầm ngoài miệng nói được, động tác trong tay lại không ngừng, cho đến khi ăn no, mới ngạc nhiên phát hiện hình như mình đã ăn quá nhiều rồi.
Mùa thu là mùa ăn các món hầm để giữ gìn sức khỏe, buổi tối Lục Thanh Tửu làm món rong biển hầm giò heo(*), giò heo là thịt heo trong thôn, rong biển là mới mua hôm nay, cách ăn giò heo nơi này của bọn họ không giống với những nơi khác, có giống cũng là phối hợp đĩa với đầy gia vị cay rát. Sau khi giò heo to được hầm đến mềm nhừ, bọc lên một vòng gia vị chua cay bên ngoài, hoàn toàn không nhìn thấy dầu mỡ, vô cùng thích hợp ăn với cơm. Canh giò heo cũng đặc biệt tươi ngon, Lục Thanh Tửu uống vào mấy chén mới cảm thấy thỏa mãn.
(*)rong biển hầm giò heo
Buổi chiều ăn quá no Doãn Tầm rốt cuộc cũng nếm qua hậu quả xấu để lại, cậu ta muốn ăn, cơ mà bụng căng đến sắp nổ luôn rồi, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn một mình Bạch Nguyệt Hồ xử lý hết toàn bộ nồi canh, khóc mà không tìm được nơi để khóc.
Lục Thanh Tửu chỉ có thể an ủi cậu ta nói qua mấy ngày sau sẽ hầm nữa, bảo cậu ta đừng có buồn.
Vào khoảng hơn 9 giờ tối, Lục Thanh Tửu nhận được điện thoại của Chu Miểu Miểu, nói trung thu cô sẽ đến đây, hỏi Lục Thanh Tửu có muốn mua thứ gì hay không.
Lục Thanh Tửu cũng không khách sáo với cô, nói cô gửi thêm cua đến đây, thuận tiện mua giúp cậu kẹo mềm thạch trái cây mà nơi này mua không được, Chu Miểu Miểu đồng ý, vỗ bộ ngực nói không có vấn đề gì.
Trung thu lẽ ra là ngày đoàn tụ gia đình, nhưng mà đáng tiếc Lục Thanh Tửu chỉ còn một mình ở trên đời này. Nhưng cũng may mắn, ở trong cái sân không lớn này còn có Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm ở bên cạnh cậu.
Chờ đến ngày Chu Miểu Miểu chuẩn bị tới, Lục Thanh Tửu bắt đầu bắt tay làm bánh trung thu, lần đầu tiên cậu làm món bánh này, cho nên cũng không thành thạo cho lắm, có điều cũng may công đoạn làm bánh cũng không tính quá khó, chỉ là hương vị của nhân phải cần tìm tòi nghiên cứu trước. Lục Thanh Tửu đem lòng đỏ trứng muối bọc ở bên trong nhân hạt sen, trong lòng tính toán năm nay chính mình sẽ làm trứng muối.
Doãn Tầm ở bên cạnh giúp đỡ Lục Thanh Tửu, ấn bánh trung thu vào khuôn đúc xong rồi lấy ra.
Lục Thanh Tửu còn làm thêm bánh trung thu nhân thịt(*), bánh trung thu nhân thịt không giống nhân ngọt lắm, thông thường vỏ ngoài đều xốp giòn, hơn nữa vừa ra lò ăn là ngon nhất.
(*)bánh trung thu nhân thịt
Lúc cậu tính cho bánh trung thu vào lò nướng, thì Chu Miểu Miểu gọi điện thoại đến, nói hơn nửa giờ nữa cô sẽ đến trạm.
Lục Thanh Tửu giao việc canh lửa bánh trung thu cho Doãn Tầm, để cậu ta nhìn chằm chằm nó, còn mình lái xe vận tải nhỏ đi lên thị trấn đón Chu Miểu Miểu trở về.
Chu Miểu Miểu từ thành phố tới, mang theo bao lớn bao nhỏ, Lục Thanh Tửu hỏi tại sao cô lại mang theo nhiều hành lý như vậy, cô vỗ nhẹ vào cái thùng cười nói: “Cái này không phải hành lý, tất cả đều là đồ ăn đó, còn không phải sợ cậu không mua được mấy thứ này ở trên thị trấn sao, cho nên tôi liền mua đến hết cho cậu luôn này.”
Lục Thanh Tửu nghe vậy nở nụ cười, nói: “Vất vả rồi.”
“Vất vả gì chứ.” Chu Miểu Miểu nói, “Tôi còn phải cảm ơn cậu, lần trước sau khi cậu trở về có phải đã nói cái gì với Ngô Hiêu không thế? Tính tình anh ta đột nhiên tốt hơn rất nhiều, làm chúng tôi đều nghi ngờ có phải anh ta đã biến thành người khác rồi hay không ấy……”
Nhắc tới Ngô Hiêu, Lục Thanh Tửu có chút chột dạ, cơ mà từ sau lần đó, Ngô Hiêu không còn liên lạc với cậu nữa, nhìn dáng vẻ có lẽ chắc chung sống với bác cây cũng không tệ lắm. Lục Thanh Tửu cũng không biết kết hôn với tộc thụ cuối cùng sẽ sinh ra ảnh hưởng thế nào, nhưng trước mắt xem ra, ảnh hưởng này hình như cũng là mặt tốt.
Khi hai người về đến nhà bánh trung thu cũng vừa lúc ra lò, mặt trên còn bóc ra khói nóng. Chu Miểu Miểu ngồi xe lửa lâu như vậy cũng có chút đói bụng, lấy cái lòng đỏ trứng hạt sen ăn vào, vừa ăn vừa khen tay nghề Lục Thanh Tửu. Bánh trung thu nhà làm, tất nhiên sẽ không bỏ mấy thứ như chất bảo quản vào, mỗi cái bánh Lục Thanh Tửu đều bỏ vào bên trong hai lòng đỏ trứng, lòng đỏ trứng bọc mỏng trong nhân hạt sen, cắn xuống rất là mềm mại, lòng đỏ trứng tản ra ở trong miệng, mùi vị ngọt mặn ngập tràn khoang miệng.
“Ngon quá đi!” Chu Miểu Miểu khen ngợi.
Lục Thanh Tửu cười nói: “Ngon thì chị ăn nhiều một chút.” Cậu đem bánh trung thu đưa cho Bạch Nguyệt Hồ đang ngồi trong sân, còn lại một ít thì cho những người hàng xóm quan hệ không tệ.
Bánh trung thu nhân thịt cũng rất ngon, có chút giống với bánh nhân thịt, nhưng vỏ ngoài dày hơn bánh nhân thịt, rất thích hợp cho động vật ăn thịt như Bạch Nguyệt Hồ vậy.
Chu Miểu Miểu vừa ăn bánh trung thu, vừa nói với Lục Thanh Tửu mục đích đến lần này của mình.
“Tiểu Tửu này, cậu có từng nghĩ tới một cách khác có thể hái ra tiền không?” Chu Miểu Miểu mơ hồ không rõ nói, “Tôi nhìn thấy nơi này của cậu cũng không thể không kiếm tiền, trong nhà còn có hai người đang há mồm chờ ăn cơm……”
Lục Thanh Tửu: “……” Cậu nghe lời này của Chu Miểu Miểu cảm thấy có chút muốn cười, vì thế ra vẻ ưu sầu nói, “Đúng vậy, người trẻ tuổi choai choai, ăn nghèo ông đây.”
Chu Miểu Miểu: “Đúng vậy đúng vậy, anh đẹp trai kia thật rất biết ăn, tôi ở nhà cậu chưa từng thấy qua cơm thừa bao giờ.”
Cô nói tới đây thì nhìn nhau với Lục Thanh Tửu, hai người nhịn không được đều nở nụ cười.
“Thôi, nói giỡn thôi.” Chu Miểu Miểu nói, “Đề nghị trước đó của tôi đấy, cậu thử suy xét xem thế nào?”
Lục Thanh Tửu nói: “À, ý tưởng này thật ra rất được, nhưng mà em không biết nước giếng rốt cuộc có tác dụng hay không?”
Chu Miểu Miểu nói: “Thử xem chẳng phải sẽ biết, công ty chúng ta có rất nhiều người còn đang chờ thử mà.”
Lục Thanh Tửu nói: “Vậy thử xem.”
Trước đó Chu Miểu Miểu ở trong điện thoại đã nói qua chuyện này, nói là kêu Lục Thanh Tửu mở cái giếng ở sân sau nhà cậu ra, cống hiến một chút cho công cuộc trị rụng tóc của thế gian đi. Nếu nước giếng sân sau có hiệu quả như đã nói, Chu Miểu Miểu có thể giúp Lục Thanh Tửu mở một cái shop online, mở rộng tiêu thụ ở bên trong shop online đó.
Lục Thanh Tửu đương nhiên không quên đi Bạch Nguyệt Hồ nhờ cố vấn thử xem nước giếng có thể để lại di chứng gì hay không, Bạch Nguyệt Hồ tỏ vẻ sẽ không có, miệng giếng kia có thể làm tóc người ta phát triển chính là nhờ chấp niệm của cô gái kia, chấp niệm đó cũng không có hại gì đối với cơ thể của con người, từ mức độ nào đó mà nói thậm chí còn có thể rất có ích cho con người. Đương nhiên, tiền đề là, nước giếng phải thật sự có hiệu quả.
Từ lúc Lục Thanh Tửu từ chức về nhà, Chu Miểu Miểu vẫn luôn lo lắng cho cậu bạn này của mình ở trong thôn sống không tốt, cô không giống với Lục Thanh Tửu, từ nhỏ đã sống ở trong thành phố, hiện tại cậu đang sống ở một thôn nhỏ phải mất tận hai tiếng mới đến được siêu thị, vì vậy mà luôn não bổ cho rằng Lục Thanh Tửu sống ở nông thôn rất gian nan, cái gì mà ngàn dặm xa xôi gánh nước tưới ruộng, cái gì mà dưới trời nắng to phải đi xuống cắt cỏ linh tinh. Không nghĩ tới việc nặng trong nhà trên cơ bản đều được anh đẹp trai háu ăn trong miệng cô làm hết, việc nặng nhất mà Lục Thanh Tửu làm cũng chính là nhỏ cỏ dại ở trong sân, làm cơm heo cho hai con heo trong nhà.
“Đúng rồi, Thanh Tửu này, bên này cậu có dư nông sản nào hay không, có thể đem lên mạng bán luôn.” Chu Miểu Miểu ở trong thời gian cơm chiều còn tự đưa ra thêm ý tưởng kinh doanh cho Lục Thanh Tửu, “Lúc trước không phải trong nhà có rất nhiều nho ăn không hết sao?”
Lục Thanh Tửu nói: “Đều bị người ta mua cả rồi.” Triều Thiên Vũ chính là mỗi ngày đều nhìn chằm chằm nhà cậu đấy, chỉ cần có đồ ăn gì ăn không hết, anh ta đều bảo đảm trước một tháng nó chín là sẽ gọi điện thoại nhắc tới hẹn.
“Mua rồi sao?” Chu Miểu Miểu kinh ngạc nói, “Ai mua vậy?”
Lục Thanh Tửu nói: “Một nhà hàng.”
Chu Miểu Miểu nói: “Giá cả bọn họ ra thế nào?”
Lục Thanh Tửu nói: “Cũng được, gần bằng giá thị trường, em cũng từng nghĩ đến việc bán ở trên mạng, nhưng mà đường thôn Thủy Phủ khó đi, vận chuyển khó khăn, đồ ăn cùng trái cây giữ tươi đều rất ngắn, không dễ vận chuyển để đảm bảo chất lượng.”
Lời này nói ngược lại cũng có lý, Chu Miểu Miểu sờ sờ cằm: “Vậy cậu có thể suy xét phát triển nghề phụ khác, ví dụ như…… bánh trung thu này rất ngon.” Cô cảm thấy tay nghề nấu ăn của Lục Thanh Tửu nhất định sẽ được chào đón rất nồng nhiệt.
Lục Thanh Tửu cười nói: “Nói sau đi.” Mấy thứ này dù cũng nhà mình làm, kinh doanh đồ ăn cần phải có trình tự giấy phép kiểm dịch linh tinh, muốn làm còn phải phiền phức hơn trong tưởng tượng.
Hai người nói chuyện trong chốc lát, cuối cùng trước khi rời đi thôn Thủy Phủ, Chu Miểu Miểu thí nghiệm trước xem nước giếng có thể mọc tóc được hay không trước, sau đó sẽ xem xét mà mở shop trên Taobao.
Qua hai ngày nữa là đến trung thu, kế hoạch của Lục Thanh Tửu là sẽ nấu một bữa tiệc lớn vào ngày hôm đó, cùng mọi người ăn một bữa thật no nê. Bởi vì Chu Miểu Miểu đến đây, Lục Thanh Tửu cũng muốn cô cũng nếm thử hương vị cá Văn Diêu, hỏi Bạch Nguyệt Hồ có thể bắt hai con đem về hay không, trung thu ngày đó vừa lúc có thể làm cá ăn.
Bạch Nguyệt Hồ đồng ý, ngày hôm sau mang cá Văn Diêu còn tươi cho Lục Thanh Tửu, còn có một con dê con bị lột bỏ da cắt bỏ phần thừa, đã được xử lí rất sạch sẽ.
Đương nhiên, tuy rằng Bạch Nguyệt Hồ nói đây là con dê, nhưng Lục Thanh Tửu vẫn cảm thấy có chút không đúng, thịt trên người con dê này không có chút mùi tanh nào, ngược lại lộ ra một mùi hương nhàn nhạt, chất thịt cũng vô cùng ngon, Lục Thanh Tửu cắt một miếng thịt xuống, thấy đường vân trên miếng thịt có hình bông tuyết rất đẹp, nhìn vô cùng mê người.
Thịt này Lục Thanh Tửu dùng một phần hầm canh, một phần dùng để xào thịt, thịt xào ra hương vị vô cùng chắc, nạc mỡ đan xen, vừa không dầu mỡ nạt cũng không mỏng, làm người không dừng được chiếc đũa.
Chu Miểu Miểu sở dĩ thích chạy đến thôn Thủy Phủ như vậy, còn có một nguyên nhân quan trọng khác chính là thức ăn nơi này thật sự quá ngon, cô ở chỗ này bất luận ăn cái gì đều ngon gấp mất lần bên ngoài, cô thích ăn cá, khi nếm đến cá Văn Diêu hầm cải chua do Lục Thanh Tửu làm, cảm thấy hương vị ngon cực kỳ này làm cô muốn luôn cả nuốt đầu lưỡi vào trong bụng.
“Á á á, ngon quá đi.” Đũa của Chu Miểu Miểu không dừng lại được, ăn đến bụng tròn trịa cũng cố uống vào một ngụm canh.
Lục Thanh Tửu nói: “Chị đừng ăn quá no, cẩn thận dạ dày đó.”
Chu Miểu Miểu lắc đầu nói: “Đời này tôi chưa ăn cá nào ngon như vậy, đây là cá gì vậy?”
Lục Thanh Tửu lừa gạt nói: “Cá trắm cỏ bình thường thôi.”
“Sau khi về hưu tôi nhất định sẽ chuyển tới nơi này sống.” Chu Miểu Miểu thề nói, “Nhất định ——”
Lục Thanh Tửu nở nụ cười: “Nơi này muốn mua gì cũng không dùng chuyển phát nhanh được đâu.” Có chuyển phát nhanh phải đến thị trấn mà lấy, có thể nói giao thông vô cùng bất tiện
Chu Miểu Miểu rung đùi đắc ý: “Có thể ăn cá mỗi ngày như vậy, không cần có chuyển phát nhanh cũng đáng.” Bụng của cô ăn thật sự quá căng, muốn đứng lên đi lại một lúc, lại cảm giác dạ dày chính mình hình như không thể duy trì động tác này, vì thế sau khi đứng dậy lại bất đắc dĩ ngồi xuống.
“Này? Đó là cái gì thế?” Chu Miểu Miểu ngồi nghỉ ngơi chợt chuyển ánh mắt, chú ý tới cục cầu bông màu trắng ở cửa, “Thanh Tửu, cậu nuôi chó hả?”
Lục Thanh Tửu nói: “Không có, là hồ ly.” Nhóc hồ ly nhát gan, có chút sợ người lạ, từ lúc Chu Miểu Miểu đến thì gần như luôn trốn trong phòng ngủ, lúc này chắc là đói bụng nên mới can đảm mở mắt ra cẩn thận quan sát Chu Miểu Miểu thế này, giống như đang đánh giá cô gái này có an toàn hay không. Lục Thanh Tửu nhìn thấy dáng vẻ nó đáng yêu thì nhìn nó vẫy vẫy tay, lúc này nó mới chậm rãi đi tới bên cạnh Lục Thanh Tửu, vươn đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay Lục Thanh Tửu.
“Hồ ly?” Chu Miểu Miểu nhìn tạo hình của chú hồ ly trước mặt, rất là nghi hoặc, “Sao lông nhóc hồ ly này, ai lại cắt ra như chó quý tộc thế?”
Nghe được Chu Miểu Miểu đặt câu hỏi, Lục Thanh Tửu làm chuyện xấu chột dạ dời ánh mắt đi, cứng đờ ho khan một tiếng quăng nồi “À, Doãn Tầm cắt đấy, là lần đầu tiên, nên không có kinh nghiệm gì.”
Chu Miểu Miểu như suy tư gì: “Hừm, ra là vậy, cậu không nói tôi còn tưởng là cậu làm chứ.”
Lục Thanh Tửu cười gượng: “Ha ha ha ha, sao mà vậy được.”
Doãn Tầm ở trong phòng bếp rửa chén đột nhiên không thể hiểu nổi mà hắt xì, cậu ta xoa xoa cái mũi, lẩm bẩm nói: “Ai đang nói xấu mình vậy cà……”