*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi cái hầm đã được quét dọn sạch sẽ, Lục Thanh Tửu lại trải lên trên sàn một lớp giấy dầu thật dày để khi nào mang cải trắng vào đây dự trữ cũng không cần phải đặt trực tiếp ở trên sàn nhà. Cậu cũng mang luôn cái hộp gỗ kia ra khỏi hầm, dùng giẻ ướt lau rửa sạch thật cẩn thận, khiến lớp bụi bẩn thỉu bay đi mất.
Lúc trước ở trong hầm không nhìn rõ, sau khi lấy ra lau chùi sạch sẽ, Lục Thanh Tửu mới để ý thấy cái hộp gỗ chỉ có một màu đen nhánh, bề ngoài không có bất cứ hoa văn gì cả, là một cái hộp bóng loáng, tuy nhiên đường vân gỗ của hộp vô cùng đẹp, dùng tay sờ vào có cảm giác rất là thoải mái.
Mặt trước cái hộp có chiếc khóa văn tự màu đen nhỏ xinh. Khóa văn tự là một loại khóa cổ đại, khá là giống với khóa mật mã, chỉ khác mỗi là thay mật mã bằng văn tự, mà yêu cầu của khóa văn tự này cần phải giải ra ba văn tự, theo lý thuyết thì hẳn là sẽ giải được rất nhanh, nhưng mà Lục Thanh Tửu đã ôm hộp thử tất cả các khả năng có thể, nhưng mãi vẫn chưa giải được.
Chẳng lẽ là do để lâu nên khóa đã hỏng mất rồi? Lục Thanh Tửu định là sẽ tìm thời gian phá luôn cái khóa luôn cho nhanh, thế là tùy tay ném hộp gỗ sang một bên.
Lúc trước Lục Thanh Tửu nói biết làm hạt dẻ rang đường, thế là ngày nào Doãn Tầm cũng nhắc mãi muốn đi tìm cát mịn, buổi tối hôm nay không biết cậu ta tìm ở đâu ra được một túi cát mịn thật, nháo nhào muốn ăn hạt dẻ rang đường trong truyền thuyết.
(*) Hạt dẻ rang đường
Lục Thanh Tửu cười nói: “Rửa cát này đi đã, chờ phơi khô rồi là rang được.”
“OK luôn.” Doãn Tầm xắn tay áo, xung phong nhận việc chạy đi rửa sạch cát mịn.
Tuy nhiên sau khi thả cát vào nước, vo sạch hai thau rồi mà không ra một tí cặn bẩn nào hết, cát mịn trắng tinh sạch sẽ, không bẩn xíu nào. Tuy Lục Thanh Tửu có tò mò, nhưng vẫn không hỏi Doãn Tầm tìm được cát ở đâu, dù gì thì Doãn Tầm cũng là Sơn Thần, tìm chút cát này chắc là cũng dễ thôi.
Sau khi rửa cát xong thì đặt chúng lên tấm giấy nhựa bên ngoài sân để phơi, chờ hạt cát khô là có thể rang hạt dẻ.
Hôm nay có rất nhiều việc phải làm, Lục Thanh Tửu bận bịu suốt cả ngày nên cảm thấy hơi mệt, cậu dọn đống cát cho hẳn hoi rồi đi ngủ sớm, vừa lên giường đã thấy chiếc hộp gỗ được đặt ở tủ đầu giường của mình thì nghĩ nếu sáng sớm ngày mai có rảnh thì sẽ mở hộp gỗ ra xem xem.
Nhưng mà Lục Thanh Tửu không ngờ rằng, sáng sớm hôm sau khi cậu vừa làm xong bữa sáng, định cầm cái kìm muốn bấm gãy khóa của hộp gỗ thì lại phát hiện ra thứ khiến cậu khiếp sợ —— những văn tự trên ổ khóa đã thay đổi.
Những văn tự trên đó đã hoàn toàn đổi thành văn tự mới, bởi vì ngày hôm qua Lục Thanh Tửu đã thử giải rất lâu, cho nên gần như đã nhớ rõ hết những văn tự trên ổ khóa, nhưng bây giờ, những văn tự đó lại biến thành những văn tự xa lạ hoàn toàn khác, Lục Thanh Tửu chắc chắn rằng mình chưa từng thấy những chữ mới này bao giờ.
Tại sao lại như vậy? Lục Thanh Tửu nhìn chằm chằm vào ổ khóa văn tự một hồi lâu, mới chắc chắn rằng mình không phải đang bị ảo giác.
Cậu nghĩ nghĩ, cầm lấy cái kìm dùng sức cắt ổ khóa văn tự, nhưng mà cái ổ khóa vốn trông có vẻ cực kì yếu ớt kia lại không có chút phản ứng nào, thậm chí Lục Thanh Tửu đã dùng hết toàn lực nhưng mà thậm chí trên cái khóa còn chẳng có một xíu dấu vết nào để lại.
Lục Thanh Tửu thử thêm vài lần, cái khóa văn tự ấy vẫn kiên cố như lúc ban đầu, còn cái kìm bằng sắt kia thì bị khóa văn tự hằn ra một vết lõm nho nhỏ.
Nếu Lục Thanh Tửu là người bình thường, có lẽ cậu sẽ cảm thấy rất kỳ quái, thế nhưng trong nhà cậu đã có nhiều sinh vật kỳ quái thế kia, chiếc hộp mở mãi không ra thế này chắc có lẽ cũng không phải là chuyện kỳ quái gì. Đã bất lực với chiếc khóa văn tự, Lục Thanh Tửu ôm hộp đi tìm Bạch Nguyệt Hồ đang trong sân, hỏi hắn xem cái hộp này có gì đặc biệt không.
Hôm nay thời tiết khá đẹp, ánh mặt trời chiếu rọi khắp sân, làm người ta cảm thấy lười biếng.
Bạch Nguyệt Hồ đang phơi nắng ở trong sân, hắn nhận cái hộp rồi nhìn, hỏi: “Cậu tìm được ở đâu thế?”
“Trong hầm nhà mình ấy.” Lục Thanh Tửu trả lời đúng sự thật.
Bạch Nguyệt Hồ nhìn chăm chú hộp gỗ kia, vẻ mặt trở nên hơi nghiêm túc, Lục Thanh Tửu rất ít khi thấy hắn có vẻ mặt nghiêm túc như thế, tự dưng cậu cũng khẩn trương hẳn lên, liếm liếm môi nói: “Sao vậy, cái hộp gỗ này đặc biệt lắm hả?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Đúng là có chút đặc biệt.” Hắn dùng tay vuốt ve chiếc khóa văn tự, “Loại khóa văn tự này, chỉ có vào đúng một thời điểm nào đó thì mới mở ra được.”
Lục Thanh Tửu nói: “Hả?”
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Tuy trên mặt khóa chỉ cần ba văn tự, nhưng trên thực tế thì ngày nào văn tự cũng sẽ thay đổi, chỉ có vào một ngày riêng biệt nào đó mới có thể hiện ra văn tự chính xác.” Hắn chớp chớp mắt, “Đây là đồ của ai?”
Lục Thanh Tửu nói: “Tôi tìm thấy trong hầm…… Chắc là, của bà ngoại tôi.”
“Ừm.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Có lẽ đây là thứ mà bà ngoại muốn để lại cho cậu.” Hắn nói rồi trả lại hộp gỗ cho Lục Thanh Tửu.
Lục Thanh Tửu ôm hộp gỗ, có hơi ngơ ngác: “Nhưng mà, cái hộp gỗ này hẳn không phải là đồ vật của nhân loại đúng không, chẳng lẽ, bà ngoại tôi cũng biết về những thứ phi nhân loại kia sao?”
Thái độ của Bạch Nguyệt Hồ đối với chuyện này rất bình thản, nói: “Ai cũng có bí mật của riêng mình.”
“Ừm, hợp lý.” Lục Thanh Tửu đồng ý với quan điểm của Bạch Nguyệt Hồ, cậu nói, “Nhưng mà tôi vẫn không biết mật khẩu của cái hộp, cũng không biết khi nào mới có thể mở được nó ra, có cách nào cưỡng chế mở nó ra được không?”
Thế mà Bạch Nguyệt Hồ lại lắc đầu: “Chất liệu của cái hộp và ổ khóa này khá là đặc biệt, không phải thứ thuộc về thế giới con người, nếu muốn cưỡng ép mở nó ra thì có khi đồ vật ở trong hộp sẽ bị hư hại mất.”
Lục Thanh Tửu nghe vậy thì chỉ có thể từ bỏ.
Bạch Nguyệt Hồ thấy cậu có chút mất mát, an ủi nói: “Sáng sớm mỗi ngày cậu cứ nhìn cái hộp thử xem, nếu thứ này là do bà ngoại cậu cố ý để lại cho cậu thì tất nhiên bà sẽ cho cậu một ít manh mối, nếu bà đã không muốn cậu mở ra, có lẽ, chắc là chưa tới thời điểm ấy.”
Lục Thanh Tửu nói: “Đành vậy thôi.” Cậu cười nói cảm ơn với Bạch Nguyệt Hồ, rồi một mình ôm hộp về phòng ngủ.
Huyết thống của nhà Lục Thanh Tửu khá là ít ỏi, gần như là không có họ hàng gì, trừ cha mẹ của cậu ra thì chỉ có bà ngoại. Bà ngoại nuôi cậu tới năm tám tuổi, cha mẹ mới đón cậu lên thành phố, có thể nói, ký ức tuổi thơ của Lục Thanh Tửu chỉ toàn là về bà ngoại.
Bà ngoại cậu cao cao gầy gầy, có thể thấy được chắc chắn khi còn trẻ bà là một mỹ nhân, bà không thích nói những câu tình cảm, nhưng mặc dù bà không nói, Lục Thanh Tửu vẫn có thể cảm nhận từ ánh mắt của bà rằng bà rất thương cậu.
Sau khi cha mẹ đột nhiên qua đời, bà ngoại là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mới chỉ qua một đêm mà già hẳn đi. Khi đó Lục Thanh Tửu vẫn còn chưa hoàn thành việc học, vốn cậu định đưa bà ngoại lên sống cùng, nhưng bất kể nói thế nào thì bà ngoại cũng không đồng ý, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ việc này.
Nhưng đây chính là quyết định đã khiến Lục Thanh Tửu hối hận nhất đời, nếu như lúc ấy cậu quay lại thôn Thủy Phủ ở với bà ngoại, có lẽ bà cụ sẽ không đi sớm như vậy.
Lục Thanh Tửu bỏ cái hộp xuống, ánh mắt đặt trên mặt khóa văn tự, cậu không biết rốt cuộc bí mật của bà ngoại là gì, nhưng cậu biết, dù bất kể thế nào thì bà ngoại cũng sẽ không hại cậu.
Nếu bà không để lại mật mã cho cậu mở ra, vậy chắc có lẽ là giống như lời Bạch Nguyệt Hồ nói…… Còn chưa tới thời điểm.
Lục Thanh Tửu điều chỉnh lại tâm trạng, quyết định nghe lời Bạch Nguyệt Hồ nói, sáng sớm ngày nào cũng check mật mã khóa thử xem, cậu vẫn có cảm giác rằng một ngày nào đó mình có thể giải được mật mã, xem xem rốt cuộc bên trong chiếc hộp này có thứ gì.
Cất cái hộp đi xong, Lục Thanh Tửu lại đi làm việc khác, đầu tiên là bỏ cát đã phơi khô vào nồi sắt, sau đó đơn giản rang qua một chút, sau đó đổ hạt dẻ vào phần cát đã nóng, đảo thật chậm rãi. Chỉ cần đảo hạt dẻ đến khi chín tới, như vậy mới ngon, sau khi đảo hạt dẻ thêm một lúc thấy ổn rồi thì đổ một lượng lớn đường trắng vào trong, bắt đầu đảo thật đều tay, tránh cho đường bị dính ở đáy nồi, đảo tới khi nào thấy được rồi thì để nồi nguội một chốc, xong là bắc nồi ra.
Phải nói rằng, làm hạt dẻ rang đường phải có một thể lực rất lớn, Lục Thanh Tửu chỉ ngồi đảo cái nồi mà mồ hôi đầy đầu, cơ mà hạt dẻ tỏa ra hương thơm ngào ngạt hấp dẫn tất cả mọi người tụ tập hết qua đây, hai con heo và nhóc hồ ly ngồi xổm bên chân Lục Thanh Tửu, mắt cứ lóng nga lóng lánh nhìn, Doãn Tầm thì đứng ôm cửa thèm nhỏ dãi.
“Ổn ổn rồi đó.” Lục Thanh Tửu lau mồ hôi trên trán, bảo Doãn Tầm vào chia hạt dẻ ra ăn.
Doãn Tầm phi thẳng tới cái nồi, Lục Thanh Tửu còn chưa kịp nói gì đã thấy cậu ta thò tay vào cái nồi hạt dẻ, tay vừa mới đụng tới hạt dẻ đã bị nóng rồi gào cái mồm lên: “AAAAAAA nóng quá, ĐM!”
Lục Thanh Tửu: “……”
Doãn Tầm bị nóng, sau khi rụt tay lại nhưng lúc sau đã mặc kệ mình bị nóng tới nỗi ra vết bỏng, cứ thế bắt đầu đào hạt dẻ từ trong đống cát ra.
Lục Thanh Tửu thật sự không nhìn nổi nữa: “Cậu không đau tay à?”
“Không đau lắm đâu.” Doãn Tầm nói, trong tay cầm một viên hạt dẻ bắt đầu lột vỏ, sau khi lột xong thì nhét vào miệng, lập tức xúc động rớt nước mắt, ‘’Ngon quá đi mất huhu, hạt dẻ này ngon quá đi.” Hạt dẻ lúc mới đầu rất giòn, sau khi đảo chín xong thì trở nên mềm, đường trắng tăng thêm độ ngọt cho hạt dẻ, vị đường cháy hòa trộn với vị bùi bùi của hạt dẻ tạo ra hương vị caramel……
Doãn Tầm vừa ăn vừa rớt nước mắt.
Lục Thanh Tửu ngồi bên cạnh nhìn đến đơ luôn, không biết Doãn Tầm khóc là do tay bị bỏng đau hay là vì hạt dẻ ngon quá nữa.
“Ăn quá ngon luôn.” Doãn Tầm miệng lồm bồm nói, “Tôi xin tuyên bố, thứ hoa quả ngon nhất trên thế giới này chính là hạt dẻ!”
Lục Thanh Tửu: “…… Ăn đi, thích thì ngày mai rang thêm cho cậu.” Cậu đưa cho hai con heo và nhóc hồ ly thêm mấy viên, còn không quên bẻ một miếng nhỏ cho Vũ Sư Thiếp đang mong chờ tới lượt ở trong lông nhóc hồ ly.
Đương nhiên, cũng không bị bỏ quên người tham ăn nhất trong nhà là Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu bới hạt dẻ từ trong đống cát ra, sau đó mấy người mang ra ngoài sân cùng nhau gặm.
Đông hạt dẻ cậu rang chắc phải tầm bảy tám cân, nhưng có thể thấy nhiêu đó vẫn không đủ ăn, Doãn Tầm ăn ễnh cả bụng mà vẫn chưa muốn dừng tay. Bạch Nguyệt Hồ là động vật ăn thịt những vẫn rất có hứng thú với hạt dẻ, tuy phải lột vỏ thì hơi phiền một chút, nhưng hương vị khi lột vỏ rồi và chưa lột vỏ khác nhau rất nhiều……
Ăn hết mấy cân hạt dẻ này, coi như tiết kiệm được bữa cơm tối, Lục Thanh Tửu bảo với Doãn Tầm là sáng sớm ngày mai muốn đi lên thị trấn, cậu đã đặt hàng với ông chủ không ít trứng vịt dùng để làm hột vịt muối, còn định làm cả thịt khô nữa.
Doãn Tầm gật đầu trả lời, nói vậy để mai cậu ta sẽ qua đây sớm một chút.
Gió thu thổi xào xạc, đã tới mùa thu hoạch, cây hồng ở phía đông thôn đã treo đầy những quả hồng vàng óng, như chiếc đèn lồng vàng bé xinh xinh, treo trên cành lắc lư theo gió.
Mùa thu là mùa thu hoạch, trong thôn toàn là cảnh tượng trù phú, đi ở bên ngoài, đâu đâu cũng thấy được những người dân trong thôn tải theo lương thực, trên mặt họ tràn đầy niềm vui mùa thu hoạch.
Năm nay mưa thuận gió hoà, không có thời tiết kì lạ, trông mùa thu hoạch này của thôn Thủy Phủ có vẻ rất bội thu.
Lục Thanh Tửu đi dạo một vòng quanh thôn để tiêu cơm, đúng lúc cậu định về đi ngủ thì chú Lý nhà hàng xóm lại tới gõ cửa nhà cậu.
“Chú Lý, có chuyện gì thế ạ?” Lục Thanh Tửu hỏi.
“Thanh Tửu, ngày kia thôn mình sẽ tổ chức lễ tế mùa thu để mừng mùa thu hoạch.” Chú Lý nói, “Đến lúc đó chú mày đừng quên tới nha, ở chỗ cái đập lớn ngoài đầu thôn ấy.”
Bấy giờ Lục Thanh Tửu mới nhớ ra đó là truyền thống của thôn Thủy Phủ, gật đầu nói: “Vâng, hôm đó con nhất định sẽ tới.”
Lý thúc nói: “Ừ, chú chỉ sợ mày quên mất, nến đến nhắc nhở mày một tiếng.”
“Cảm ơn chú Lý.” Lục Thanh Tửu cười cảm ơn.
Vì nhờ trời mới có cơm ăn, cho nên vào mùa thu hàng năm thôn Thủy Phủ sẽ làm một lễ tế mùa thu mừng vụ thu hoạch, chủ yếu là mỗi nhà mỗi hộ sẽ cống hiến một phần rau dưa hoặc là lương thực, những người phụ nữ trong thôn sẽ dùng số lương thực đó để làm thành đồ ăn, hiến tế xong thì tất cả mọi người cùng ăn. Đầu tiên là để dâng tặng lễ vật cho Sơn Thần xin cho mùa thu hoạch năm sau bội thu, còn thứ hai là để gắn bó tình cảm của những người dân trong thôn.
Lâu lắm rồi Lục Thanh Tửu không trở về, thế là vụ này đã bị cậu quên sạch sành sanh, Doãn Tầm cũng không nói gì, chắc hẳn là bởi vì lễ tế mùa thu mừng vụ thu hoạch này vốn là để hiến tế cho Sơn Thần, nếu cậu ta mà đi thì xấu hổ chết mất.
Ngày hôm sau, lúc ở trên xe, Lục Thanh Tửu nói về lễ tế mùa thu mừng vụ thu hoạch ấy với Doãn Tầm.
Sau khi Doãn Tầm nghe xong thì im lặng một chốc, nói: “Hmmm, lễ tế mùa thu mừng vụ thu hoạch kia, cậu muốn đi hả?”
“Chắc chắn là phải đi rồi.” Lục Thanh Tửu thấy hình như Doãn Tầm có vẻ không vui chút nào, hỏi, “Sao vậy, cậu không thích à?”
Doãn Tầm nói: “Không thích……”
Lục Thanh Tửu tò mò: “Vì sao?”
Doãn Tầm nói: “Bởi vì đồ bọn họ hiến tế cho Sơn Thần toàn là đồ sống, còn bọn họ toàn được ăn đồ chín.” Cậu ta dỗi ghê gớm, “Hơn nữa lần nào tôi cũng không thể dùng thân phận nhân loại để tham gia, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ ăn.”
Lục Thanh Tửu nghe Doãn Tầm nói xong thì cười ngoác mồm, cậu tưởng tượng ra hình ảnh ấy, cảm thấy Doãn Tầm đúng là thảm thật.
Như Doãn Tầm nói, tới lúc tổ chức lễ tế thu mừng vụ thu hoạch cậu ta cần phải khôi phục thân phận Sơn Thần của mình để tới nhận hiến tế của các thôn dân, tuy nhiên nếu vậy thì cậu ta sẽ không thể dùng thân phận nhân loại để tham gia được, cứ như vậy nhiều lần, người trong thôn còn tưởng rằng cậu ta có ý kiến gì với thôn mình, thậm chí thôn trưởng còn tới nói chuyện với cậu ta một lần, mà Doãn Tầm chỉ có thể xấu hổ nói là do mình sợ chỗ đông người mà thôi.
Hẳn rồi, năm nay cũng không ngoại lệ, chỉ có Lục Thanh Tửu và Bạch Nguyệt Hồ đi.
Lục Thanh Tửu mua không ít trứng vịt và thịt ở trên thị trấn, còn bổ sung thêm tất cả các gia vị đã gần hết trong nhà. Sau khi về nhà thì bắt tay vào làm hột vịt muối, vốn cậu định tranh thủ mấy hôm nay làm cả món chao(*) nữa, nhưng mà do có lễ tế mùa thu mừng vụ thu hoạch, nên đã phải trì hoãn mấy ngày rồi.
(*) Chao: Chao hay đậu phụ nhự, là một loại đậu phụ lên men, một món ăn của ẩm thực Quảng Đông và Việt Nam. Ở Việt Nam, chao phổ biến hơn ở miền Trung và miền Nam.
Vì lễ tế mùa thu mừng vụ thu hoạch, thôn núi bình thường luôn yên tĩnh giờ lại náo nhiệt hẳn lên, mấy đứa trẻ con cứ như ăn tết vậy, trong tay đứa nào cũng có nhiều thêm đồ ăn vặt.
Lục Thanh Tửu định sẽ mang thịt bò và một ít rau dưa đi tham gia lễ tế mùa thu mừng vụ thu hoạch, năm nay là năm đầu tiên cậu quay lại thôn Thủy Phủ, tạo quan hệ tốt với những người dân trong thôn là điều cần thiết.
Bạch Nguyệt Hồ không hứng thú lắm với cái lễ hội hàng đống người tụ tập này, tỏ vẻ mình chỉ ở nhà ăn mì gói là xong.
Lục Thanh Tửu cười nói: “Ăn mì gói làm gì, tôi hấp xôi sườn cho mấy anh rồi đó, đến lúc đó thì tắt bếp rồi ăn là được, đừng quên cho cả nhóc hồ ly ăn nữa đó.”
Bạch Nguyệt Hồ gật gật đầu, bảo Lục Thanh Tửu đi sớm về sớm.
Lục Thanh Tửu nói được, xách thịt ra khỏi nhà, hôm nay mãi vẫn chưa thấy bóng dáng Doãn Tầm, Lục Thanh Tửu đoán chắc hẳn cậu ta đã đi làm Sơn Thần rồi.
Đã có không ít người tụ tập ở nơi làm lễ chỗ cái đập lớn đầu thôn, Lục Thanh Tửu xách túi thịt qua đó, vừa vào đến nơi đã có các cô các bác trong thôn nhiệt tình chào hỏi cậu, sau khi thấy thịt bò trong tay cậu thì nụ cười trên mặt càng tươi hơn, Lục Thanh Tửu vội đưa thịt cho cô đó, rồi tùy tiện tìm vị trí để ngồi xuống.
Ở chính giữa con đập bày một cái đài bằng gỗ thật lớn, đặt trên đài là bức tượng Sơn Thần được điêu khắc bằng đá. Đương nhiên, tượng Sơn Thần nào mà chẳng giống nhau, đều có bộ dáng gồm chòm râu dê, gương mặt hiền từ, chẳng liên quan xíu nào tới dáng vẻ ngáo ngơ kia của Doãn Tầm.
Nhóm phụ nữ trong thôn đem các loại thực phẩm mà những người dân trong thôn mang đến đặt trước đài, chờ tới giờ chính ngọ, trưởng thôn dẫn đầu mọi người quỳ gối trước tượng Sơn Thần tế bái thắp hương, còn cầu xin Sơn Thần phù hộ cho thôn Thủy Phủ năm sau mưa thuận gió hoà.
Có lẽ là vì vị trí của thôn Thủy Phủ khá là hẻo lánh, gần như cách ly với xã hội hiện đại, cho nên mới giữ lại được phương thức hiến tế cổ xưa này.
Lục Thanh Tửu nhìn lên bức tượng Sơn Thần, nhưng mà không biết có phải cậu gặp ảo giác hay không, cậu cứ cảm thấy lúc mình đang nhìn tượng Sơn Thần, chòm râu dê kia của Sơn Thần hướng về phía cậu rồi mỉm cười. Nhưng khi cẩn thận nhìn kỹ lại, phát hiện ra Sơn Thần kia vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc như cũ, hai mắt nhìn thẳng về phía hư không.
Sau khi tế bái Sơn Thần xong, trưởng thôn liền bảo mọi người bưng tế phẩm xuống, đặt lên bệ bếp đã được chuẩn bị từ trước để chế biến thành đồ ăn.
Vốn người ngoài như Lục Thanh Tửu sẽ dễ bị ra rìa, ngồi ở những bàn ngoài, nhưng có lẽ là bình thường cậu khá hào phóng với cả quan hệ với nhóm hàng xóm cũng không tồi, thế là được chú Lý mời tới ngồi ở bàn gần sát bên trong.
Sau khi đồ ăn làm xong thì được dọn lên mâm để bưng lên bàn, vẫn còn bốc hơi nóng hôi hổi. Mùi vị đồ ăn khá là bình thường, nhưng đủ số lượng cho mọi người, bởi vì khi mùa đông, thời tiết ở thôn Thủy Phủ khá là khắc nghiệt nên gần như chẳng có ai ra khỏi nhà, vì vậy lễ tế mùa thu mừng vụ thu hoạch này lại có điểm rất giống như Tết Âm Lịch.
Trừ đồ ăn ra thì còn có món rượu mạnh mà nhóm đàn ông thích nhất. Rượu cũng là rượu trắng tự nhà mình ủ, uống vào miệng cứ như nuốt ngọn lửa vào trong vậy, nhưng như thế mới đã, rất được nhóm đàn ông hoan nghênh. Cả một năm mệt mỏi bán thân cho đồng ruộng, uống một trận cho hả hê, cũng chẳng có gì là sai cả.
Lục Thanh Tửu uống một ngụm rượu, cảm giác được rượu trượt theo yết hầu mình xuống dưới, lướt qua chỗ nào thì chỗ đó có cảm giác nóng rát đau đớn, đến khi xuống tới dạ dày thì một luồng nhiệt xông lên, đau đớn lúc trước đã biến thành sự sảng khoái.
“Rượu ngon.” Lục Thanh Tửu khen.
“Ửm, uống đi.” Chú Lý tự hào nói, “Đây là rượu nhà chú ủ đấy, hôm nay lấy tới để chiêu đãi mọi người, uống thoải mái, không say không về!”
Độ rượu này khá là cao, kể cả người có tửu lượng cao uống hết nấc thì chỉ sợ cũng chẳng uống được bao nhiêu, tuy trong tên Lục Thanh Tửu có chữ rượu (Tửu), nhưng tửu lượng chỉ bình thường, một ly rượu trắng xuống bụng, trên má đã có áng đỏ ửng, ánh mắt cũng trở nên ươn ướt.
Toàn thôn đang trong cảnh náo nhiệt, tiếng nói chuyện phiếm, tiếng chơi đùa, có ồn có vui, khiến Lục Thanh Tửu cũng không khỏi nở một nụ cười thật tươi. Lâu lắm rồi cậu chưa được ăn bữa cơm nào náo nhiệt như vậy, thỉnh thoảng có bữa ồn ào như thế, có vẻ cũng không tệ.
Vừa nói chuyện, vừa ăn, vừa uống rượu, chẳng biết từ lúc, Lục Thanh Tửu đã say mất.
Đầu cậu bắt đầu choáng váng, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, vậy mà lại không có cách nào để khống chế hành động của mình, lúc cậu nằm úp trên bàn nghĩ mình nên về nhà thì có một gương mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mặt Lục Thanh Tửu.
Bạch Nguyệt Hồ tới rồi.
Hắn tới từ đầu làng bên kia, sau khi quét ánh mắt băn khoăn lướt nhìn trong đám người thì liền để ý thấy được Lục Thanh Tửu có vẻ đã bất tỉnh nhân sự đang nằm úp trên một cái bàn nào đó ở trong góc.
Mọi người vẫn ầm ĩ như cũ, khắp nơi nơi đều là những người đã uống say ngã trái ngã phải, trong không khí tràn ngập mùi rượu gay mũi, làm người ta có chút chán ghét. Bạch Nguyệt Hồ đi về phía Lục Thanh Tửu, hắn đã tìm thấy Lục Thanh Tửu uống say ngất ngây rồi.
Tuy tửu lượng của Lục Thanh Tửu không tốt, nhưng tính tình sau khi say không tệ, uống say rồi không ầm ĩ không nháo loạn, ngoan ngoãn nằm sấp xuống bàn, không nhúc nhích, đến tận khi Bạch Nguyệt Hồ nhẹ nhàng gọi tên của cậu, cậu mới ngơ ngác ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt ướt át nhìn Bạch Nguyệt Hồ. Thần kinh bị cồn làm tê liệt trở nên có hơi chậm chạp, Lục Thanh Tửu quan sát một lúc mới nhận ra thân phận của người trước mắt, cậu nở nụ cười, khóe mắt cong lên, miệng ậm ờ kêu: “Nguyệt…… Nguyệt Hồ……”
Bạch Nguyệt Hồ không lên tiếng, cứ như vậy nhìn Lục Thanh Tửu.
Lục Thanh Tửu nói: “Hình như…… tôi say rồi.” Cậu khịt khịt mũi, muốn đứng lên, nhưng chân tay lại không nghe theo sai khiến, thế là bắt đầu nói giọng mũi còn lẫn thêm một xíu tủi thân, “Sao mà…… hông đứng dậy nổi vậy nè……”
Bạch Nguyệt Hồ đưa tay ra, tóm lấy cánh tay Lục Thanh Tửu, kéo cậu vào ngực mình.
Lục Thanh Tửu ngoan ngoãn tùy theo động tác của Bạch Nguyệt Hồ, nhưng sau khi dựa vào ngực Bạch Nguyệt Hồ, cậu lại ngửi thấy một mùi gì đó rất thanh đạm, tất nhiên mùi hương này được truyền ra từ người Bạch Nguyệt Hồ rồi, nếu đây là bình thường, chắc hẳn Lục Thanh Tửu sẽ làm bộ như không ngửi được, nhưng giờ uống nhiều rồi nên cậu chẳng đắn đo gì nữa, cậu như mất dây thần kinh xấu hổ mà ngẩng đầu lên, y hệt chú cún tìm xương mà làm loạn trên người trên cổ Bạch Nguyệt Hồ, vừa ngửi vừa nói: “Ai chà, Nguyệt Hồ, anh thơm ghê ta……”
Bạch Nguyệt Hồ mang vẻ mặt khó nói mà nhìn người trong ngực mình.
Lục Thanh Tửu ngửi mãi một lúc, nhưng vẫn không ngửi được gì, vì thế liền ngoan ngoãn dừng động tác, dựa vào ngực Bạch Nguyệt Hồ ngủ gà ngủ gật.
Bạch Nguyệt Hồ đỡ Lục Thanh Tửu ra khỏi đám người, sau đó ôm luôn cậu lên, cứ như vậy đi về nhà.
Doãn Tầm cũng vừa về tới nhà, đang ngồi trong sân ăn xôi sườn thì thấy Bạch Nguyệt Hồ ôm Lục Thanh Tửu đã say bất tỉnh nhân sự đi từ ngoài cửa vào, cậu ta thấy vậy, vội vàng nhổ cục xương trong miệng ra, nói: “Đã về rồi hả, Thanh Tửu uống say rồi sao?”
Bạch Nguyệt Hồ gật gật đầu.
“Anh đặt cậu ấy lên trên giường đi, tôi nấu cho cậu ấy ít canh giải rượu.” Doãn Tầm nhìn Lục Thanh Tửu đang ăn vạ trong ngực Bạch Nguyệt Hồ, sau đó run như cầy sấy, hiện tại Lục Thanh Tửu vẫn chưa biết rõ rốt cuộc Bạch Nguyệt Hồ là cái gì, nhưng cậu ta thì biết rất rõ, một khi khiến vị này nổi giận, đừng nói là Lục Thanh Tửu, mà kể cả toàn bộ thôn Thủy Phủ cũng sẽ gặp phải họa lớn.
Bạch Nguyệt Hồ nói: “Không cần đâu, cậu trở về đi, để tôi làm.”
Doãn Tầm nghe vậy xong hai mắt trợn trừng, cậu ta còn muốn nói gì đó, nhưng lại để ý thấy ánh mắt lạnh nhạt của Bạch Nguyệt Hồ, vì thế đành nuốt hết những lời sắp phun ra lại vào miệng, cậu ta cười gượng vài tiếng, gãi gãi đầu, lấy hết can đảm nói: “Thanh Tửu uống nhiều quá, ngài đừng so đo với cậu ấy nhé.”
Bạch Nguyệt Hồ nhàn nhạt nói: “Chẳng lẽ tôi ăn cậu ấy chắc?”
Doãn Tầm cười gượng: “Đúng vậy, ăn mất rồi về sau ai nấu cơm.” Cậu ta biết mình lắm lời rồi cũng vô ích, cho nên ngoan ngoãn rời khỏi sân, tuy trong lòng vẫn có đôi chút lo lắng, nhưng cậu ta vẫn biết chắc chắn rằng Bạch Nguyệt Hồ sẽ không ăn Lục Thanh Tửu, dù sao nếu Bạch Nguyệt Hồ muốn ăn thịt người thì hoàn toàn không cần đuổi cậu ta đi, chỉ cần hắn vui là hoàn toàn có thể ăn sạch cả cậu ta và Lục Thanh Tửu, khỏi cần nhả xương luôn.