Ngày hôm sau, Lý Kỳ Thù phái Mai Lan đến tìm Lữ Yên Hàn, chủ động nói muốn thương nghị chuyện quan trọng với hắn.
Sau khi Lữ Yên Hàn nhận được tin tức thì đang đứng trong thư phòng nhìn chằm chằm vào bàn khẽ cười, trong tay thì lại khẽ vuốt ve chiếc áo choàng màu chàm, nụ cười xua đi mệt mỏi và lạnh lùng của mấy ngày điều tra, nhuệ khí trên mày kiếm cũng nhạt đi mấy phần, giờ phút này chỉ còn lưu lại vui sướng.
Khi hắn dậy sớm còn do dự hồi lâu không nỡ mặc, hơn nữa hắn biết, cái này không giống với cái hắn để lại, là mới, là làm theo vóc người của hắn.
Trong đầu đều là: đây là, Công chúa tạng. Công chúa, tặng hắn.
Lữ Yên Hàn đã lâu không vui vẻ như vậy, cả trái tim như được bao bọc bởi đường mật. Đại thắng trên chiến trường chẳng qua chỉ để hắn thả lỏng tâm thần, nhưng áo bào trước mặt lại làm cho hắn toát ra ý vui vẻ từ tận sâu trong lòng.
Ưng Quý trời vừa sáng đã đi cướp bánh bột ngô hạt vừng nhà Tô đại nương, mới vừa trở lại tư trạch liền bắt gặp Trúc Cúc đến đây truyền tin.
Hắn một mặt vui cười nói: "Ơ, đây không phải là tiểu tỳ nữ bên người Công chúa kia sao."
"Hừ! Cần ngươi quan tâm!" Trúc Cúc một mặt ghét bỏ nhìn Ưng Quý bên mép vẫn còn hạt vừng, vẫy vẫy tay bảo hắn tránh ra.
Ưng Quý đột nhiên phản ứng lại chuyện này không đúng, liền lau miệng nói: "Ngươi tìm Thế tử gia nhà chúng ta, không đúng.... Các ngươi----"
Trúc Cúc mắt thấy hắn chuẩn bị ồn ào nói ra hai từ "Công chúa", nhảy dựng lên vội vàng bịt kín miệng rộng của hắn: "Ngươi nhỏ giọng một chút."
Ưng Quý khi đột nhiên bị che miệng đầu óc như ngừng lại, hương thơm thoang thoảng quanh quẩn trên chóp mũi, khác một trời một vực với mùi mồ hôi trên người nam nhân.
Trúc Cúc lườm hắn một cái, sau đó đẩy hắn đi về phía cửa: "Đi vào!"
Thật ra sức lực của Trúc Cúc không lớn, nhưng lúc này Ưng Quý có chút ngốc, bị người phía sau chỉ huy liền tiếng vào cửa tư trạch.
Đợi sau khi tiến vào mới tỉnh lại, nhìn thấy Trúc Cúc dáng người bé nhỏ đứng bên cạnh bỗng nhiên nghĩ đến chính mình sợ là bị nàng xúc phạm. Chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu nhỏ như cuộn băng mà thôi!
Nhưng vừa muốn dùng cái lưỡi ba tấc không lạn* quát lại đã bị mấy lời kế tiếp của Trúc Cúc chặn lại.
(*Ý chỉ những người có tài ăn nói, hay nói lý lẽ.)
"Công chúa nhà chúng ta có chuyện muốn thương lượng với Thế tử gia nhà các ngươi!"
Ưng Quý nghe xong lời này, liên quan đến chuyện hôn nhân đại sự của Thế tử gia, không thể làm lỡ, dù sao Thế tử gia đã 20 rồi còn chưa thành hôn, hắn làm thị vệ của Thế tử cũng gấp nha, gia nhà mình ở bên ngoài bị đồn đại thành như vậy rồi, sau này bảo bọn thuộc hạ dưới trướng như hắn còn tìm vợ thế nào được chứ!
Liền bĩu môi, nghĩ bản thân vẫn là không so đo với một tiểu tỳ nữ đi.
"Ngươi về trước đi, ta nói với Thế tử gia."
"Ngươi đi?" Trúc Cúc trợn hai mắt, hiển nhiên là không tin tên thị vệ to lớn này có thể làm nên chuyện.
Ưng Quý thấy dáng vẻ ấy của Trúc Cúc, cảm giác năng lực của mình bị khiêu khích: "Ngươi tiểu tỳ nữ này, sao không biết tốt xấu chứ? Ta đã nói rồi, ngươi còn muốn đợi thêm chút nữa hả?"
Trúc Cúc cũng một đôi mắt to long lanh nhìn Ưng Quý, nói: "Ta chờ thêm một chút." Nàng còn không quá yên tâm tên thị vệ khoe khoang này.
Tức giận của Ưng Quý không có chỗ phát tác, không nhịn được nói: "Thích chờ thì chờ." Trong lòng lại thầm mắng thật không biết lòng tốt.
Khi tiếng gõ cửa ngoài thư phòng vang lên, Lữ Yên Hàn còn tưởng là người phái ra đi dò la tin tức về rồi, nhanh chóng thu y phục lại, đặt trong rương gỗ bên trong thư phòng, nơi đó còn có rất nhiều đồ vật nhỏ.
Sau khi ngồi lại ghế dựa, hắn mới nói một câu: "Vào đi." Sau khi cửa mở, mới phát hiện là Ưng Quý.
"Chuyện gì?"
Ưng Quý hơi nghiêng đầu, không vui nói: "Bên ngoài là tỳ nữ của Công chúa, nói Công chúa có chuyện quan trọng muốn tìm người thương lượng."
Nghe thế, Lữ Yên Hàn lập tức đứng lên: "Đi." Nhưng trong lòng lại không nén được gấp gáp.
Công chúa, chủ động tìm ta rồi. Trong đầu Lữ Yên Hàn toàn là cái này.
Ưng Quý chưa từng thấy Thế tử vội vã như vậy, âm thầm tặc lưỡi, quả nhiên, từa xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Chờ đến khi thật sự đến Tĩnh An Tự, sắp gặp được Lý Kỳ Thù, Lữ Yên Hàn cũng không đi nhanh như vậy nữa.
Trúc Cúc theo sau Lữ Yên Hàn, đột nhiên thấy người phía trước càng đi càng chậm thì có chút kỳ quái: "Thế tử gia?"
Lữ Yên Hàn nắm điểm tâm mua trên đường đến, trả lời: "Không có chuyện gì, đi thôi." Hắn vừa mới đang suy nghĩ Công chúa tìm hắn có chuyện gì, đối với chuyện hạ độc, hắn vốn là muốn sau khi giải quyết hết mọi chuyện mới nói cho nàng biết, nhưng bây giờ Công chúa đã biết được, mình cũng không tiện lừa gạt, vậy sau khi nàng biết thì sao? Sẽ làm thế nào?
Hắn thật sự không thể tưởng tượng được tiểu cô nương khi còn bé xước ra liền kêu đau kia biết được mình không còn sống lâu sau cùng đợi chờ cái chết.
Bi thương quá mức, cho dù là hắn cũng không dám gợi đến.
Nhưng đợi đến khi hắn thật sự gặp được Lý Kỳ Thù rồi, Lữ Yên Hàn phát hiện ra nàng tất cả như thường, thậm chí còn có mấy phần tinh thần hơn bình thường lúc này mới yên lòng hơn một chút.
Lý Kỳ Thù cho người bên cạnh lui ra, Lữ Yên Hàn thấy thế cũng bảo Ưng Quý ở bên ngoài canh chừng.
Hắn đặt hộp cơm xuống, nói một tiếng: "Công chúa có khỏe?"
Lý Kỳ Thù mím môi cười: "Có gì mà không tốt? Dù sao cũng không phải chưa từng...." Đột nhiên phản ứng lại mình lỡ miệng, Lý Kỳ Thù im lặng, sau đó sửa lời nói: "Dù sao đời người đều là sinh lão bệnh tử, chẳng qua chỉ là chết sớm một chút mà thôi. Thế tử gia không cần lo lắng quá nhiều."
Tuy rằng lúc ấy Lý Kỳ Thù đã kịp thời xoay chuyển, nhưng Lữ Yên Hàn vẫn nghe được chút đầu mối.
Dù sao cũng không phải chưa? Là cũng không phải chưa từng chết sao?
Lữ Yên Hàn bưng chén trà, khẽ nhấp một ngụm, trong mắt như hồ sâu, chôn dấu ngờ vực của chính mình, các loại hành động khác đời trước của Lý Kỳ Thù trước đó như đang đồng thời hiện lên, còn có bi thương và bất lực của nàng sau khi đào hôn, tất cả đều xoay quanh đầu Lữ Yên Hàn.
Theo lý mà nói nửa năm sau khi thành hôn là những ngày vui vẻ nhất của Công chúa, đời trước mình cũng là vì chuyện này mà từ từ giảm bớt sự quan tâm tới Lý Kỳ Thù, hơn nữa nóng lòng dùng công vụ để làm mình quên đi phiền muộn, không còn thời thời khắc khắc biết được động tĩnh thường ngày của Công chúa nữa.
Nhưng lần này sau khi hắn trở lại, Công chúa lại xác thực không giống lúc trước.
Khi Lữ Yên Hàn suy nghĩ mặt mày đều lộ ra vẻ lạnh lùng, Lý Kỳ Thù ở bên cạnh vừa mở hộp cơm Lữ Yên Hàn mang đến chuẩn bị gọi hắn cũng thử một chút đột nhiên nhìn thấy hắn như vậy cũng không muốn làm phiền, ngay cả tay cầm điểm tâm cũng nhẹ hơn chút.
Lữ Yên Hàn thấy động tác của Lý Kỳ Thù, giúp nàng lấy điểm tâm ra: "Công chúa lần này tìm thần có chuyện gì?"
Lý Kỳ Thù hít sâu một hơi, trên mặt không lộ ra khác thường: "Cũng không phải là đại sự gì, chỉ là nghe nói Thế tử đang tra chuyện ta bị trúng độc, muốn tìm người tâm sự."
Có thể thản nhiên trò chuyện với người khác về sự sống chết của mình, như là đàm luận chuyện của người khác như vậy, sự cứng cỏi của Lý Kỳ Thù có thể tưởng tượng được.
"Đúng vậy, nhưng Công chúa không cần lo lắng, việc này cứ giao cho thần đi, Công chúa nếm thử bánh táo này trước." Lữ Yên Hàn gắp một miếng bánh táo ngọt mà không ngấy vào chén của Lý Kỳ Thù.
"Đa tạ Thế tử, ta biết Thế tử muốn giải quyết việc này xong mới nói cho ta biết. Nhưng này dù sao cũng là chuyện liên quan đến tính mạng của ta, ta không thể hoàn toàn giao phó lại cho Thế tử làm."
Sau đó Lý Kỳ Thù thả lỏng âm thanh mấy phần: "Hơn nữa, Thế tử gia không nên quên, ta là Công chúa duy nhất của Ly Triều, tuy nói không dũng mãnh thiện chiến bằng Thế tử, hay võ nghệ cao cường như Thế tử, nhưng ta cũng là Công chúa, ít nhất ta có tiền tài, giao thiệp để góp sức mọn cho chuyện này, dù sao đây cũng chính là tính mạng của ta, nói gì ta cũng sẽ không cứ như vậy mà buông tay."
- - Đây chính là tính mạng của ta, nói gì ta cũng sẽ không cứ như vậy mà buông tay.
Câu nói này gợn lên dòng sóng lớn trong lòng Lữ Yên Hàn.
Hắn im lặng một lúc, không nói gì. Tay còn nắm đũa, tinh thần lại nghĩ đi nơi khác.
Công chúa nói không hề sai chút nào, tư vị tính mạng của mình bị người khác nắm trong tay xác thực không dễ chịu.
Nhưng nếu tham gia vào đó, tất cả những đau khổ phải chịu đựng càng thêm khó nhịn, giống như là mấy người mắc bệnh nan y kia, người nhà càng muốn gạt hắn, cho rằng đa số mọi người đều không cứng cỏi như vậy, nếu là nói cho hắn, sợ là sau đó sẽ vì áp lực trong lòng, bệnh tình của hắn sẽ càng thêm nặng.
Sau đó Lữ Yên Hàn mỉm cười, nụ cười này mang theo tia thoải mái: "Là thần xem nhẹ Công chúa rồi." Hắn đúng là đã quên, tiểu cô nương sợ đau khi còn bé cho dù bị ngã nhiều lần hơn nữa, đau hơn nữa, cũng sẽ không từ bỏ việc muốn tự mình leo lên cây lấy diều.
Nàng đã nói chỉ có như vậy, diều này mới thật sự vì nàng mà bay.
Mà bây giờ, cũng cần bản thân nàng phải tranh thủ.
Từ nhỏ trên người Lý Kỳ Thù đã có ngạo khí, cho dù sau này khi lớn lên bên ngoài dịu dàng như nước, nhưng từ trong xương cốt vẫn cứng cỏi cao ngạo như cũ. Dù cho đến bây giờ, cũng không từng mất đi.
Lữ Yên Hàn lại lấy ra một đĩa bánh ở tầng thấp nhất, khẽ cười một tiếng: "Công chúa thật sự chưa không thay đổi."
Lý Kỳ Thù khẽ nhướng mày: "Sao Thế tử lại nói thế?"
Lữ Yên Hàn nhìn nàng chăm chú nói: "Giống y như người hồi bé." Lộ ra một tia rất quen thuộc thân thiết.
"Thật sao?"
Khi đó Lỳ Kỳ Thù cũng sáu bảy tuổi, sau này bị chuyện trong cung giày vò, liền không để cho mình nhớ lại chuyện khi còn bé, kể cả những ký ức vui vẻ cũng đã quên hơn nửa.
Nhưng hôm nay được nghe dáng vẻ của bản thân hồi bé từ người khác nói, lại hết sức vui vẻ. Nàng biết, hôm nay mình đã thật sự thả lỏng. Dù cho thật sự có những hắc ám kia thì sao chứ?
Bản thân nàng là một ánh nắng, liền sẽ không sợ bóng đêm.
"Thật sự." Âm thanh của Lữ Yên Hàn trầm thấp khiến người ta không tự giác mà tin tưởng.
Lý Kỳ Thù thoáng chốc lộ ra nụ cười rực rỡ, không giống với sự dịu dàng vô thân sau khi thu lại gai nhọn toàn thân ngày xưa, nhiều hơn mấy phần sắc bén và tự tin, thật giống như nàng vốn là như vậy.
Người có mục tiêu liền tràn đầy nhiệt tình, Lý Kỳ Thù cũng là như thế. Còn làm ni cô cái gì gì lúc này đều để phía sau đầu, nói gì cũng phải tìm hung thủ hại mình trước đã.
Lúc Lữ Yên Hàn rời đi có để lại một câu: "Nghe nói quả Ngọc Sơn của Phùng Liễu Sơn rất mỹ vị, Công chúa đã từng hưởng qua?"
"Mùi vị đó, xác thực không tồi." Lý Kỳ Thù nghĩ đến đời trước sau khi thành hôn thì đi đến Phùng Liễu Sơn một lần, tặc lưỡi nói.
Lữ Yên Hàn nở nụ cười: "Vậy sau này đến Phùng Liễu Sơn một chút đi, xuân hạ chi giao, nghe nói nơi đó phong cảnh rất đẹp."
Lý Kỳ Thù ngẩng đầu lên: "Được, nếu điều tra rõ hung thủ, chắc chắn sẽ đi." Trong đôi mắt chứa đầy ánh sao.
Lữ Yên Hàn bây giờ khẳng định một chuyện, Công chúa cũng là trọng sinh.
Phùng Liễu Sơn cách Trường An ngàn dặm, quả Ngọc Sơn yếu ớt nên khó có thể di chuyển đường dài, chỉ có thể ăn ngay nơi đó. Mà Lý Kỳ Thù chỉ là sau khi đại hôn mới đến chỗ đó.
Nhưng Lữ Yên Hàn cũng không nghĩ kỹ nên thẳng thắn với nàng như thế nào.
**
Sau một tháng, thánh thượng phái người đến Tĩnh An tự để đón Lý Kỳ Thù hồi phủ, kết thúc thời gian hối lỗi của nàng.
Nguyên Lộ năm thứ 16 ngày 7/4, cũng chính là ngày thứ ba sau khi Lý Kỳ Thù hồi phủ, trong cung tổ chức lễ Thiên Thu, chúc mừng ngày mừng thọ của thánh thượng, Lý Kỳ Thù cũng theo thường lệ tiến cung tham gia gia yến.
Ngày đó, trong cung đại yến, Lý Thái An vui vẻ ban thưởng châu báu kim ngân, vải vóc tơ lụa cho sủng phi nhi tử và nữ nhi. Ngay cả đối với Lý Kỳ Thù sắc mặt cũng tốt hơn chút.
Hồ Cẩm Tâm ngồi chếch bên dưới Lý Thái An, bên trên lại là sủng phi Tạ Bình An được ngồi gần thánh thượng.
"Thánh thượng ~~~" Tạ quý phi ở một bên bưng chén rượu đưa đến Lý Thái An ở bên cạnh.
"Ái phi có lời gì muốn nói?"
"Thiếp hôm nay ngẫu nhiên làm ra một bài thơ, khá hợp với náo nhiệt hôm nay, muốn bêu xấu một phen." Tạ quý phi mị nhãn lưu chuyển, quyến rũ ngồi bên cạnh Lý Thái An nói rằng.
"Nha? Ta cũng không biết nàng học được những thứ này từ lúc nào đấy." Lý Thái An cười vuốt râu mép.
"Vậy thiếp thân cho người dâng lên."
Lý Thái An nhìn nhìn chữ nhỏ xinh đẹp trước mặt, nhỏ giọng đọc "Trời yên biển lặng oanh ca thịnh thế, trời quang mây tạnh yến vũ thái bình. Ưng lang một khúc thái bình, không để hỗn tạp đoạt giang sơn." Khi đọc đến Ưng lang thì dừng lại một chút, sau đó lại giống như không có chuyện gì mà tiếp tục đọc.
Tiệc rượu náo nhiệt, chỉ có hai người gần cạnh nhau mới nghe thấy.
"Chữ của nàng đúng là ngày càng tinh xảo, thật sự là tự mình viết?" Lý Thái An vỗ nhẹ vai Tạ Bình Nhi nhẹ giọng nói.
"Trò mèo này của thiếp thân thật sự không chạy thoát được mắt rồng của thánh thượng" Tạ Bình Nhi một mặt tiếc nuối bị nhìn thấu, sau đó lại nói: "Đây là mấy ngày trước ta phái người mua về, nghe bài thơ này vừa hay đúng với người thức khuya dậy sớm, lo lắng quốc sự. Sao nào, nghe hài lòng không?"
Nghe nói như thế, đôi mắt Lý Thái An hơi chìm xuống, sau đó cười nói với Tạ Bình Nhi đơn thuần ở bên cạnh: "Đa tạ ái phi, bài thơ này rất hay, ta nhất định sẽ cất giữ cẩn thận."
Tạ Bình Nhi nghe đến lời này vô cùng tủi thân, nhỏ giọng nhắc nhở: "Hừ, chẳng lẽ ngài còn không nghe ra ta đang biểu thị mấy ngày nay người không đến thăm ta sao, ngày ngày đều vùi trong tấu chương cũng không có thời gian thăm ta rồi."
"Thật là một tiểu nha đầu, ta còn không hiểu tâm tư của nàng sao? Nhiều năm như vậy cũng không thay đổi, vẫn ngốc như vậy." Trong lòng Lý Thái An, Tạ Bình Nhi nhiều năm như vậy cũng chưa từng thay đổi, từ lần đầu tiên nàng ta cứu hắn ra khỏi miệng hổ, cả một trái tim liền treo trên người mình, nàng không cha không mẹ, không có chỗ dựa, bởi vậy hắn đương nhiên phải sủng ái nàng.
Nghe đến lời này, Tạ Bình Nhi lại lộ ra bộ dáng ngây thơ, quay đầu nói với Lý Thái An mình không ngốc. Sau đó lại lui xuống, ngồi về chỗ của mình.
Đợi đến khi tiệc rượu kết thúc, Lý Thái An lại lấy tờ giấy viết bài thơ này ra.
Bài thơ này nhìn thì bình thường, hai câu trước chẳng qua chỉ là tán thưởng hắn cần chính yêu dân, không có vấn đề gì.
Nhưng hai câu sau, lại làm hắn kiêng kị. Ưng lang này thật ra là cách gọi kính trọng của Đột Quyết với Lữ Yên Hàn, nhưng nói kính trọng, nhiều hơn là sợ hãi, dù sao ở trong mắt bọn họ, Lữ Yên Hàn là đại tướng quân đánh đâu thắng đó của Ly triều, là thần hộ mệnh của Ly triều.
Lý Thái An đối với lần này không thể không phủ nhận, hắn cũng vô cùng thưởng thức Lữ Yên Hàn, thế nhưng sau khi ưng mọc cánh có giương cánh bao cao không kiêng dè gì không? Hắn là đế vương, đối với chuyện này cũng cảm thấy kiêng kị.
Lữ gia từ trước đến giờ hắn luôn coi trọng, nhất là vì Lữ Mông là cùng hắn vào sinh ra tử chém giết phiên vương mới giúp hắn leo lên đế vị, hai là Lữ Yên Hàn mười tuổi đã ở bên cạnh hắn làm Thiên Ngưu Vệ, hắn cũng vô cùng thích đứa nhỏ này, phẩm hạnh trung thành, quyết đoán mãnh liệt.
Nhưng hắn không có dây thừng buộc con ưng này lại, nếu có một ngày nó muốn tránh thoát, Lữ gia muốn tránh thoát, có thể nói là không người ngăn trở.
Lý Thái An nắm chặt tờ giấy trong tay, cuối cùng đặt lên ánh nến, lụi tàn theo lửa.
Bài thơ này của Tạ Bình Nhi không thể nghi ngờ làm tăng thêm nghi kỵ của Lý Thái An đối với Lữ Yên Hàn.
Mà giờ khắc này trong Bồng Lai điện, Tạ Bình Nhi dùng muôi bạch ngọc múc một bát tổ yến tốt nhất, đáy mắt lộ ra tia trào phúng.
- - Tiểu tử Lữ gia này muốn tham dự vào trong chuyện này, vẫn là quá nhỏ rồi. Mình ở trong cung mưu tính nhiều năm không phải là mất trắng sao, nói thế nào đi nữa, nàng cũng sống nhiều hơn hắn mấy năm đấy.
- - Tuổi trẻ thì làm gì chứ, nhất định phải cuốn mình vào trong một đống hỗn độn sắp nổ tung. Nàng vốn còn định giữ hắn lại để sau đó làm mồi dẫn phá hủy giang sơn Lý gia, xem ra, bây giờ cũng không cần rồi.
Dù sao, cái kiểu ngờ vực này cũng không phải một chốc có thể tan biến. Lại giống như một trận 'bất ngờ' bảy năm trước, rõ ràng chính nàng ta cố ý, nhưng lại thành kẻ ngu dốt là Hồ Cẩm Tâm hãm hại. Sao nàng lại có thể để cho người khác vô duyên vô cớ hãm hại chứ?
Nếu nàng ta muốn bảo vệ đứa bé ai cũng không có cách giở trò.
Chẳng qua là, nàng ta không muốn để lại dã chủng làm cho người ta căm ghét mà thôi. Chuyện nàng ta cần làm, không nên có bất kỳ chướng ngại vật.
Cho dù, là con của chính mình.