Lữ Yên Hàn và Lý Kỳ Thù ở trong một căn phòng, mặc dù là cô nam quả nữ nhưng cũng không hề có chút kiều diễm nào.
Nguyên nhân là bên trên bàn vuông gỗ lê vàng khăn trải hoa văn nỉ, dưới ánh đèn vàng, là một tin tức mới đưa lên.
Lữ Yên Hàn mím môi mỏng: "Tình thế thật sự giống như chúng ta tưởng tượng."
Ngay cả Lý Kỳ Thù cũng nhíu mày lại, trong tay nắm một tờ giấy mỏng: "Xác thực, có điều, vẫn phải cảm ơn huynh đã nói cho ta biết những thứ này." Sau đó lại một bộ không quá để ý đến đồ vật bên trên tờ giấy kia.
"Ta nên làm." Lữ Yên Hàn suy nghĩ hồi lâu mới lấy những gì đã tra được ở huyện Kim Thủy ra, vốn nghĩ rằng tiểu cô nương sau khi xem xong những thứ này ít nhiều cũng sẽ khó chịu, nhưng bây giờ xem ra, vẫn rất tốt.
Hắn tin nàng sẽ không vì vậy mà mất hết hy vọng, bởi vì mấy ngày nay, Công chúa ngày càng giống chính mình, không giống ngày trước, lúc nào cũng cười cười nói nói, đối với tất cả mọi chuyện đều thanh thanh thản thản, hoàn mỹ không tì vết, rồi lại làm người đau lòng.
"Còn có cái này." Lữ Yên Hàn lại đưa cho Lý Kỳ Thù một tờ giấy: "Tên thợ thủ công kia cùng với tung tích người đưa thuốc kia đều trùng lặp ở Kim Thủy huyện, bọn họ đều thường đến một cửa tiệm thuốc, hơn nữa... Đều đột nhiên biến mất, vì thế ta cảm thấy giữa hai người có lẽ có liên quan."
Mấy ngày gần đây, Lữ Yên Hàn cũng đã điều tra được đại khái người ở Kim Thủy huyện, ngoại trừ lão đại Hắc Thủy của chợ đêm trong bóng tối vẫn luôn thần thần bí bí kia ra, người và việc liên quan cũng tra gần đủ rồi.
Người ở huyện Kim Thủy đối với người ngoài khá là mẫn cảm, sẽ không dễ dàng bộc lộ chuyện liên quan đến người địa phương, một là để tránh gây phiền phức cho mình, hai cũng không dễ gây phiền phức cho người khác, dù sao cũng không ai biết người đến hỏi là người hay quỷ.
Cái này cũng là nguyên lần trước Lữ Yên Hàn phái người đến điều tra nghe ngóng tin tức hoàn toàn không có.
Mà lần này có thể lần nữa giành được một trận, hơn nữa lại thêm vào Tần gia vốn có nhiều giao lưu với nơi này, nhờ cậy còn có rất nhiều con đường ẩn giấu có thể lợi dụng.
Lý Kỳ Thù thoáng lóe qua, sau đó lại ngẩng đầu lên: "Không nói cái này nữa, lần trước huynh nói tìm Tần gia mượn thân phận này là bởi vì Tần nhị gia là sư phụ của huynh sao? Ta nhớ lần kia ở Quốc An tự, huynh nói chữ trên tấm bia kia cũng là sư phụ huynh khắc?"
"Ừ, Tần nhị gia chính là... Sư phụ ta."
Không biết tại sao, Lý Kỳ Thù nghe ra được một tia nghẹn ngào, nhưng lại chỉ là một thoáng qua rồi biến mất.
"Nếu nhắc đến chuyện đau lòng của huynh, đừng nói nữa." Nói xong, Lý Kỳ Thù ra khỏi căn phòng.
Lữ Yên Hàn khẽ ngẩng đầu, nhưng lại nhìn thấy Lý Kỳ Thù đột nhiên rời đi, cửa vẫn còn để lại một khe hở, vẫn có thể nhìn thấy sắc trời tối đen như mực bên ngoài, hắn hơi khép mắt.
Đây là sợ mình thương tâm muốn cho mình yên tĩnh sao.
Lữ Yên Hàn quả thật có chút mệt mỏi, liền thật sự nhắm mắt lại hồi lâu, tâm tình trong lòng che đi động tĩnh xung quanh.
Chờ đến khi mở mắt lại, chỉ nhìn thấy trên bàn bày một cái bình nhỏ.
"Nào, Lữ huynh, ta mời huynh."
Nói xong, Lý Kỳ Thù liền đưa lên một bát, những lễ nghi phiền phức lúc trước kia không biết đã sớm bị nàng vứt vào xó xỉnh nào, thậm chí uống rượu cũng không cần cốc, sảng khoái dùng bát.
Lữ Yên Hàn thấy buồn cười, nhìn rượu mát lạnh trước mặt, lại ngước mắt: "Đa tạ ---- tiểu muội." Nói xong uống một hơi cạn sạch.
"Ta cũng phải mời muội."
"Mời ta?" Lý Kỳ Thù hơi nghi hoặc một chút, nàng cảm giác mình không có gì phải mời cả.
"Mời muội... Kéo ta ra ngoài nhìn thấy ánh mặt trời."
Đôi mắt như hồ nước dao động, đột nhiên bởi vì gặp được bờ mà giao hòa tán loạn, trong con ngươi của Lữ Yên Hàn phản chiếu hình ảnh của Lý Kỳ Thù, trong đôi mắt của Lý Kỳ Thù là hình bóng của Lữ Yên Hàn.
Còn Lý Kỳ Thù Lữ Yên Hàn nói cái gì cũng không nghe được.
Không cần ngôn ngữ, không cần động tác.
Tất cả tình cảm trong nháy mắt này rõ ràng như vậy..
Nháy mắt một cái, Lý Kỳ Thù mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Quả thật sắc đẹp hại người, không nghĩ đến Lý Kỳ Thù nàng từ trong xương cốt cũng là một người tùy tiện như vậy.
Sau đó nàng mới ho nhẹ hai tiếng: "Lữ huynh, sắc trời cũng muộn rồi, uống xong chén này cũng nên nghỉ ngơi sớm chút đi."
"Ừ." Lữ Yên Hàn có chút mất mát, mặc dù có chút muốn nói những lời hắn chưa bao giờ nói, nhưng mỗi tiếng nói hành động của hắn từ lâu đã rất rõ ràng.
Tâm tư của hắn, Công chúa biết không?
Đợi sau khi hai người bái biệt, Lý Kỳ Thù trở lại phòng của chính mình, trái tim đập mạnh vẫn là thật lâu không thể ngừng lại. 𝗥a chương nhanh nhấ𝙩 𝙩ại { Т𝗥Ù𝙈Т𝗥 U𝒀Ệ𝑵.V𝑵 }
Đúng là bởi vì sắc đẹp sao?
Nàng Lý Kỳ Thù đời này gặp quá nhiều người đẹp, nhưng xưa nay không có một người nào có thể làm cho nàng như vậy, muốn giấu hắn đi, không để cho bất cứ người nào nhìn thấy. Lại muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy sự tốt đẹp của hắn. Nàng vốn cũng không ngoan ngoãn như vậy, chẳng qua chỉ là giấu tất cả đi mà thôi. Sau khi chút khúc mắc được mở ra, rất nhiều chuyện đều trở nên thích làm gì thì làm.
Ngày ấy, Lý Kỳ Thù nhớ lại rất nhiều chuyện.
Những câu chuyện khô khan mà khó hiểu trong miệng Dương ma ma lại như sống động lên.
Thỉnh thoảng nàng đến thư phòng của phụ thân nhìn thấy cây cổ thụ trăm năm trong cung kia, cành to xum xuê.
Quá dễ trèo.
Đây là suy nghĩ đầu tiên khi nàng nhìn thấy cái cây đó.
Nhưng bản thân lúc trước chân quá ngắn, cung nữ bên cạnh hầu như một bước cũng không rời đi theo bên mình, mỹ danh là: Công chúa quá nhỏ, không thể để cho nàng bị thương.
Nhưng đợi đến khi mình lớn hơn một chút, chân cũng không ngắn như vậy nữa, nàng tâm tâm niệm niệm đi trèo cái cây kia, liền nhân dịp ngủ trưa, trong phòng không có người trông mình, trộm đi từ Phượng Dương Các ra ngoài, ỷ vào vóc người nhỏ nhắn hơn nữa biết được đường nhỏ trong cung, tránh được hộ vệ.
Sau đó kéo ống tay áo lên, thử chinh việc cây cổ thụ sống không biết nhiều hơn mình mấy thập niên này.
Nàng thành công, thành công leo lên cành cây, ngồi bên trên vô cùng vui vẻ.
Nhưng mà... Leo lên cây dễ, xuống cây khó.
Khi nàng thử hồi lâu, vẫn không thể nào xuống, ngày đó khi trời nắng chang chang, bản thân lúc đầu còn tràn đầy hứng khởi đã sớm bị mặt trời chiếu cho ỉu xìu rồi.
Sau đó, thiếu niên y phục xanh biếc thêu hoa điền tay cầm ngự đao, nhẹ nhàng bay lên cây đại thụ, sau đó ôm mình bay xuống. Sau đó cái gì cũng không để lại, thậm chí cả tên cũng không nói.
Lý Kỳ Thù cảm thấy, người này mặt mũi quá lạnh lùng, tâm địa lại rất tốt đẹp.
Sau đó, nàng biết đó là Thiên Ngưu Vệ bên cạnh phụ thân.
Con cháu thế gia, dung mạo mỹ lệ. Nàng nhớ chuyện này khi đó mẫu thân đã nói tiêu chuẩn chọn lựa với mình khi đó.
Lý Kỳ Thù khi đó số lần đến thăm phụ thân ngày càng nhiều hơn, chỉ là vì.... Nhìn thấy tiểu ca ca mặt lạnh ngày hôm đó.
Ca ca lớn lên rất đẹp, này Lý Kỳ Thù sớm biết, sau đó nàng cũng rất thích quấn quýt bên hắn, không biết tại sao, trong lòng nàng vẫn luôn có một giọng nói: Muốn cho ca ca cười, để hắn vui vẻ.
Cho nên nàng thích đưa tất cả những gì mình cho là tốt cho hắn.
Dù cho tiểu ca ca vẫn không để ý đến nàng, đều là nghiêm mặt, nhưng nàng vẫn kiên trì không ngừng.
Lý Kỳ Thù biết, chính mình khi còn bé là khi lớn lên khác một trời một vực, nhưng sau một giấc mộng mới biết được, thì ra khác biệt nhiều như vậy....
Thật giống như... Đây không phải là chính mình.
Cái bóng người nhỏ bé vẫn sống trong thế giới của chính mình, can đảm bạo dạo, kiên nhẫn, cái gì cũng không sợ.
Lý Kỳ Thù nhắm mắt lại, bỗng nhiên có chút xấu hổ.
Chính mình lớn rồi đúng là ngay cả khi còn bé cũng không bằng.
Một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt rơi xuống, mở to đôi mắt sáng ngời bị che phủ bởi mông lung, Lý Kỳ Thù nhìn chằm chằm vào nóc giường, mãi cho đến khi một trận gõ cửa liên tục vang lên.
"Tỷ! Ăn cơm! Tỷ phu ta ở bên ngoài đợi hồi lâu rồi!" Tiểu tử không chút e lệ nào, vì chuyện đại sự cả đời của tỷ tỷ mà phấn đấu.
Từ lần trước sau khi Lý Kỳ Thù và Lữ Yên Hàn ra ngoài gặp phải quản sự buổi đấu giá, trở về liền bảo mọi người sửa lại xưng hô. Mà Lý Ngoan tốc độ tiêu hóa nhanh, làm cho Lý Kỳ Thù cũng phải trợn mắt há miệng.
"Đến đây!" Lý Kỳ Thù lau nước mắt, nuốt tiếng nghẹn ngào xuống.
Lý Ngoan sờ đâu, rời khỏi cửa phòng, trong miệng còn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao lại cảm giác... Tỷ tỷ hôm nay trung khí không đủ nhỉ?" Sau đó lại đến bàn cơm, tán gẫu với tỷ phu đến lên giời. Khí thế tất vì hạnh phúc tương lai của tỷ tỷ mà thăm dò rõ ràng.
Câu hỏi của hắn phát ra như pháo liên thanh.
"Tỷ phu, huynh có người mình thích sao?"
"Tỷ phu, phụ thân huynh có từng chỉ hôn cho huynh chưa?"
"Tỷ phu, huynh cảm thấy tỷ ta thế nào?"
Thật ra Lý Ngoan cũng không cần phải gọi Lữ Yên Hàn là tỷ phu, nhưng hắn từ đầu đến cuối vẫn kiên trì gọi, chính là vì... Để tỷ tỷ đã từng đào hôn của mình, bây giờ đến cả việc hôn sự chính thức cũng không dễ tìm của mình có một nơi quy tụ.
"Lý --- Ngoan." Vừa ra tới liền nghe thấy lời này, Lý Kỳ Thù có chút nghiến răng nghiến lợi.
"A, cái kia, tỷ tỷ, tỷ phu, ăn trước, ta ---" Sau đó nhanh chóng cầm lấy hai cái bánh.
Sau đó xa xa truyền đến mấy chữ "Đi trước."
Lý Kỳ Thù bây giờ cũng đã quen với dáng vẻ ấy của đệ đệ, liền quay lại đối diện với Lữ Yên Hàn nói rằng: "Đệ đệ ta... Nó chính là bộ dáng này, huynh đừng để ý."
Lữ Yên Hàn mang theo ý cười, nhìn tiểu cô nương đối diện cẩn thận từng chút mà quan sát biểu hiện của chính mình, nhẹ nhàng nói: "Không sao. Ta không thích những người khác, phụ thân từng chỉ hôn nhưng cũng bị thối hôn, hơn nữa... Muội cũng rất tốt."
Lý Kỳ Thù vừa mới chuẩn bị nói: Huynh không cần giải thích với ta.
Sau đó liền đỏ mặt, ánh mắt lấp lánh, này này, chuyện này... Lời này rốt cuộc có ý gì.
Lý Ngoan ở nơi xa lén lút dò đầu ra từ một cây cột, nhìn tỷ tỷ khi còn bé đuổi đánh chính mình, mỹ danh là để cho mình học đi nhanh hơn một chút, lắc lắc đầu.
"Sao không biết lấy ra chút khí thế lúc đánh ta chứ."
Lý Ngoan thật ra vẫn rất sợ Lý Kỳ Thù, khi còn bé hắn mãi mãi là cậu bé đi sau Lý Kỳ Thù kia, Lý Kỳ Thù tự biết ăn cơm hắn còn không biết đi, Lý Kỳ Thù biết viết chữ hắn còn đang đấu tranh với đường đi.
Tỷ tỷ cái gì cũng làm tốt hơn hắn, thậm chí... Ngay cả cây cũng biết trèo hơn hắn,
Chính là càng lớn càng khó chịu, hắn cũng hầu như thích kích nàng, nghĩ.... Nghĩ nghe tỷ tỷ dù mắng mình mấy câu cũng tốt.
Nhưng tỷ tỷ như là tự nhốt mình vào một cái lồng tre, nàng không ra, mình cũng không vào được.
Như một cái bóng mơ hồ, ngay cả người thân cận nhất cũng không sờ được.
Hắn rất ghét... Rất ghét tỷ tỷ như vậy, như một con rối không có sức sống, khi những người bên ngoài kia đều nói tỷ tỷ đoan trang thục đức, cử chỉ hào phóng, hắn thật sự rất muốn nói với mọi người: "Ngươi cái rắm, khi tỷ tỷ ta leo cây bắt giun ngươi có thấy không!"
Thậm chí thỉnh thoảng hắn nhắc đến tỷ tỷ trước mặt bạn tốt, bọn họ cũng không tin.
Có điều, giống như bây giờ, tỷ tỷ mới trở lại được.
Hắn đúng là cảm thấy tỷ phu này cũng không tệ lắm, chí ít, tỷ tỷ thật sự vui vẻ. Là kiểu thật sự vui vẻ.
Lý Ngoan cắn bánh trong tay, nhíu mày nhìn nhân bên trong một chút: "Tại sao lại là mặn." Sau đó phi phi hai cái, thở dài một hơi nhìn về phía bầu không khí mơ hồ có chút ái muội ở phía bàn bên kia, lại ủ rũ cắn bánh trong tay.
Quên đi, hạnh phúc của tỷ tỷ là quan trọng.
Bỗng nhiên trong đầu lóe lên hình ảnh thiếu nữ giương nguyệt trượng, Lý Ngoan từ trước đến giờ không tim không phổi, hiếm thấy đỏ mặt.
Trong viện vui vẻ, thế nhưng bên ngoài viện, lại có không ít người kỳ quái tới lui.
Mấy ngày sau, ngay cả Lữ Yên Hàn cũng đã nhận ra khác thường trong đó. Liền tăng cường thủ vệ phụ cận.
Lữ Yên Hàn gần đây mở một cửa tiệm ở Kim Thủy huyện, ngay cả người mở cửa tiệm cũng là tìm tại nơi đây, chỉ vì không muốn rước lấy hoài nghi, cửa hàng này vừa hay mở bên cạnh cửa tiệm lần trước có chút hoài nghi.
Những gì hắn tra được quá ít, điều này làm cho Lữ Yên Hàn cảm thấy rất bất an, loại bất an bị người khác khống chế trong lòng bàn tay này làm cho người ta không tránh được lo lắng.
Hơn nữa, hắn không biết người kia có thể lần nữa ra tay hay không.
Lữ Yên Hàn vốn đang trầm tư, trong đầu chợt thoáng hiện lên tình cảnh chạy trối chết của tiểu cô nương khi dùng cơm lần trước, khóe miệng cong lên.
Chính mình, hẳn là bức quá chặt rồi.
Hắn chẳng qua cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi, Lý Ngoan đã rõ ràng như vậy, không trả lời, luôn cảm thấy không tốt.