Nữ Ân Sư

Chương 45: Châu báu




Bạch Đàn là một người, như phụ thân nàng nói chính là trời sinh phản nghịch, không phải là bất trung bất nghĩa, chỉ là quá có chủ kiến mà thôi.
Khi còn nhỏ phụ thân dạy nàng học chữ, nàng đã thích bới lỗi bắt lỗi, gặp vấn đề gì luôn phải truy hỏi đến cùng mới thôi. Sau khi lớn lên cũng không nghe lời, mọi việc đều tự có chủ trương, sắp xếp hôn sự cũng bị nàng gạt hết, sau đó còn trở mặt bỏ ra ngoài tự lập môn hộ.
Trước kia Bạch Đàn không hề để ý đến lời nhận xét này của phụ thân, bây giờ lại cảm thấy dường như mình cũng giống thế thật. Như bây giờ, không ngờ nàng lại bỏ trốn với học trò của mình.
Sau khi Tư Mã Tấn mang nàng lên đường, nàng mới phát hiện mức độ nghiêm trọng của chuyện này. Người đời vẫn nói "Thiên hạ tam tài, nhất thanh nhị bạch", từ nay chỉ sợ không còn có nhị bạch nữa rồi.
Nàng im lặng nhìn trời, xin lỗi Hi Thanh, xin lỗi chị họ, sau này hai người nhất thanh nhất bạch đi.
Nói đi cũng phải nói lại, quyết định này của nàng cũng không phải hoàn toàn vì tâm huyết dâng trào. Nếu Tư Mã Tấn vẫn là một lựa chọn cho thái tử tương lai, chắc chắn nàng sẽ không làm như vậy.
Nhưng bây giờ hắn chỉ là một thứ dân, nàng lại đã mất hết danh tiếng, còn có gì phải ngại nữa, tùy tâm mà làm, không cần e ngại bất cứ ai.
Tư Mã Tấn ôm nàng thúc ngựa phi nhanh, lưng nàng dựa vào ngực hắn, có thể nghe thấy tiếng tim đập dồn dập, chắc là lúc này hắn cũng có chút kích động.
Trái tim nàng như bị thứ gì đó siết chặt, nhưng lại tiết ra thứ gì đó ngòn ngọt. Thật là kì quái, vốn cho rằng đến tuổi của nàng bây giờ sẽ không còn có tâm tư kì dị này nữa, tại sao lại như là thiếu nữ đôi tám thế?
Nghĩ như vậy lại cảm thấy không tự nhiên, suốt dọc đường không ngừng suy nghĩ miên man.
Mặt trời lên cao bằng cây sào, Tư Mã Tấn ghìm chặt cương gnwaj, thoạt nhìn đã ra khỏi phạm vi thành Kiến Khang.
Trên đường cái quan thỉnh thoảng có người qua lại, gần đó có một ngọn núi. Tư Mã Tấn bế Bạch Đàn xuống ngựa, dẫn nàng đi về phía ngọn núi đó.
Bạch Đàn biết hắn phải tránh tai mắt của mọi người, không biết tại sao lại cũng có cảm giác có tật giật mình, bất giác giãn ra xa hắn một chút.
Tư Mã Tấn đưa tay về phía nàng, nàng chần chừ nhìn mà không nắm lấy. Hắn đi thẳng tới nắm tay nàng kéo đến bên cạnh mình: "Vừa rồi chính nàng nói phải bỏ trốn theo ta, bây giờ lại xấu hổ à?"
Bạch Đàn dịch vào gần người hắn để tay áo rộng che khuất ngón tay hai người, vẻ mặt nghiêm trang: "Từ trước đến nay ta đã nói là luôn giữ lời".
Tư Mã Tấn nắm chặt tay nàng, dắt nàng đi lên triền núi. Hai người đi rất chậm, lòng bàn tay hắn ấm áp: "Trên đường có thể có rất nhiều nguy hiểm".
Bạch Đàn nói: "Không cần ngươi nói ta cũng nhìn ra được".
Tay Tư Mã Tấn nắm ngày càng chặt, dường như nắm một thứ châu báu.
Triền núi thoai thoải, cây cối không rậm rạp. Đã là cuối mùa thu nên càng không có gì che chắn, hoàn toàn khác ngọn núi hôm qua.
Tư Mã Tấn một tay dắt Bạch Đàn, một tay dắt ngựa, đi xuyên qua núi sang bãi sông đối diện. Hắn buộc ngựa lại, lấy lương khô từ trong bọc hành lý trên lưng ngựa ra đưa cho Bạch Đàn rồi cầm túi nước đi đến bờ sông lấy nước.
Lương khô là một tảng bánh mì rắn đanh, Bạch Đàn cắn một miếng suýt nữa gãy răng. Nàng lật qua lật lại xem mấy lần, hỏi Tư Mã Tấn đang ngồi bên mép nước: "Đây là lương khô trong quân đội à?"
Nàng đọc trong sách được biết lương khô trong quân đội thời này đa phần là bánh làm bằng một ngô trộn bột mì để tiện cho cất giữ và vận chuyển.
Tư Mã Tấn ờ một tiếng, đi tới đưa túi nước cho nàng.
Bạch Đàn đã đoán được vài phần: "Sau khi rời khỏi kinh thành ngươi đã đến quân doanh?"
"Không sai". Tư Mã Tấn ngồi xuống bên cạnh nàng, bộ quần áo đen bám bụi đất nhưng hắn vẫn thản nhiên như không, tư thế tao nhã quý phái như ngồi trên đài ngọc mười trượng.
Những gì được giáo dục từ nhỏ sẽ được khắc vào trong lòng mỗi người, bất cứ điều gì cũng khó mà thay đổi được.
Bạch Đàn cũng ngồi đoan đoan chính chính, chỉ có điều bây giờ không còn phải giữ phong phạm sư biểu nữa, vẻ mặt thoải mái hơn rất nhiều: ": "Thảo nào ngươi lại bố trí cho Đoàn Giám cản hậu".
Tư Mã Tấn cũng biết nàng có rất nhiều nghi hoặc, nhân lúc còn sớm chưa cần phải lên đường, hắn liền giải thích cho nàng một phen.
Sau khi rời đô hắn không lập tức đi ngay mà đến quân doanh ở một đêm, dặn dò Kỳ Phong và Cố Trình một số việc. Bây giờ triều đình không lấy lại được binh phù của hắn, quân doanh đương nhiên chỉ có thể tạm thời để hai người này quản lý.
Đoàn Giám trước kia từng theo Lịch Dương Vương, mặc dù hắn không yên tâm nhưng dùng để quấy nhiễu tai mắt người khác cũng đủ rồi. Nếu Đoàn Giám làm tốt, sau này hắn có thể tiếp tục dùng, còn nếu làm không tốt cũng không sao, vốn hắn cũng không trông chờ người khác bảo vệ.
Còn binh phù, tượng thú bằng đồng thau hắn đồ giả cổ hắn cố ý làm, hắn hoàn toàn không nói với Vệ Tuyển đó là binh phù.
Như hắn đã nói, hắn không tin bất cứ ai trừ Bạch Đàn.
Bạch Đàn nghe xong đã hiểu. Lúc rời đô hắn không có thứ gì, bây giờ lại có đủ chiến mã và vũ khí, tất nhiên là phải có người chuẩn bị cho hắn.
"Mấy ngày nay ngươi vẫn bị đuổi giết à?" Nàng hùng hổ bẻ một miếng bánh, quả thực có thể nói là nghiến răng nghiến lợi: "Dữu Thế Đạo đúng là coi trời bằng vung".
"Những kẻ đuổi giết ta lúc trước đích xác là người của Dữu Thế Đạo, nhưng những người đuổi giết ta hôm qua thì cợ là không phải, nếu không sao lại biết lợi dụng nàng để ép ta xuất hiện?"
Bạch Đàn sửng sốt, chẳng lẽ còn có người khác đang nhằm vào hắn sao?
Tư Mã Tấn đột nhiên ghé vào gần, nắm cổ tay nàng nâng lên, uống một ngụm nước từ túi nước trong tay nàng. Những giọt nước theo khóe môi hắn chảy xuống cằm, hắn lại dùng luôn mu bàn tay để lau. Ánh nắng thu dần gắt hơn, từ trên đỉnh đầu chiếu vào mắt hắn, hai mắt hắn như có hai ngọn lửa.
Thật là khó tin, trong lúc gian nan nhất này, nàng lại đang ở bên cạnh hắn.
Bạch Đàn bị ánh mắt hắn làm cho ngơ ngẩn, những nghi hoặc trong lòng cũng bị nhấn chìm, đột nhiên nhét miếng bánh trong tay vào miệng hắn.
Tư Mã Tấn ngậm miếng bánh dở đó, ngồi thẳng lên, lại từ từ ăn hết thật.
Bạch Đàn nhìn thấy môi hắn chạm đến chỗ mình vừa cắn, mặt lập tức nóng lên, vội uống một ngụm nước nhưng rồi lại nhớ ra hắn cũng vừa mới uống xong...
Ăn xong tiếp tục lên đường, dọc theo bờ sông đi xuôi dòng. Đây là đường nhỏ, quả nhiên không gặp truy binh nữa.
Bạch Đàn đoán Tư Mã Tấn không có điểm đến rõ ràng nên không hỏi hắn đang định đi đâu. Con sông nhỏ này quanh co khúc khuỷu không có điểm cuối, cũng không biết đã đi bao lâu, đột nhiên mặt sông trở nên rộng rãi, phía trước không ngờ lại có một bến đò.
Bây giờ nàng mới biết con sông nhỏ này vốn là một nhánh của sông Trường Giang.
Đường gần bến đò đương nhiên dễ đi hơn, Tư Mã Tấn ôm Bạch Đàn lên ngựa, phi nhanh một mạch mười mấy dặm, mặt sông lại hẹp dần như trước.
Nhưng Bạch Đàn cho rằng đó không phải là nhỏ hẹp do tự nhiên. Hai bên đều là vách núi, cũng không biết lúc trước xảy ra chuyện gì mà đá núi sụp xuống, gần như một nửa ngọn núi đã biến mất. Bây giờ tất cả đá núi đều chồng chất bên bờ sông, hợp lại thành một con đập chắn ngang dòng sông, chỉ còn một khe hở rất hẹp. Vì thế chỉ thấy nước sông từ bên mực nước cao cố gắng chảy qua khe hẹp đó xuống phái hạ lưu mực nước thấp hơn.
Tư Mã Tấn đột nhiên nói: "Thảo nào lúc trước nước sông lại dâng cao, đê nam khó sửa".
Bạch Đàn thoáng nhìn con đạp bằng đá núi chặn ngang dòng sông, trầm tư suy nghĩ. DÒng sông này từ thành Kiến Khang uốn lượn đến đây, nước sông bị chặn lại ở đây, lúc trước mưa to liên tiếp đương nhiên không có nơi thoát, thảo nào mực nước lại tăng không ngừng như thế, thì ra mấu chốt là ở chỗ này.
Nàng hơi kinh ngạc: "Ngươi cố ý đến đây chính là để xem cái này?"
Tư Mã Tấn giơ roi ngựa trong tay lên chỉ đống đá núi đó: "Lâu như vậy mới bị nước sông phá được một lỗ hổng, có thể thấy trước đó bị lấp rất kín. Mùa này sẽ không vô duyên vô cớ lở núi, đương nhiên là do con người".
Bạch Đàn nhíu mày, thảo nào lần trước hắn không hề để tâm đến chuyện sửa đê, thì ra hắn sớm đã nghi ngờ có người đang nhằm vào hắn.
"Việc này có liên quan với vụ án mưu hại thân vương không?"
Tư Mã Tấn lắc đầu: "Tạm thời không thể biết được. Ta phải đi tìm quan chức gần đây".
Hắn giật dây cương chuẩn bị rời khỏi nơi này, Bạch Đàn đột nhiên nắm cánh tay hắn, đưa tay chỉ sang mặt bên.
Cách đó không xa chính là đường cái quan, có một đội nhân mã chạy nhanh tới. Tư Mã Tấn dùng một tay ôm nàng, lập tức thúc ngựa phi đi, đến chỗ rẽ liền chuyển hướng chạy thẳng về phía nam.
Đến lúc cắt đuôi được những người đó thì trời đã tối, hai người nhìn thấy đèn đuốc ở dịch quán xa xa mới biết đã đến địa giới quận Đan Dương.
Vào ở trạm dịch quá dễ bị mọi người để ý, huống hồ cũng không có thân phận gì mà vào ở. Đến gần còn phát hiện ngoài cổng trạm dịch có dán cáo thị phế truất Lăng Đô Vương, Bạch Đàn cũng không muốn để Tư Mã Tấn bực bội trong lòng nên đề nghị: "Chúng ta ngủ ngoài trời một đêm cũng được".
Tư Mã Tấn thì không có vấn đề gì, hắn nhiều năm chinh chiến sa trường, đã quen lấy trời làm màn, lấy đất làm giường, lấy kiếm làm gối chờ trời sáng, chỉ là lo lắng Bạch Đàn không chịu nổi.
Nhưng Bạch Đàn lại hết sức kiên quyết, nhảy thẳng xuống ngựa nói: "Đi vào rừng núi bên kia, ta còn chưa ngủ ngoài trời bao giờ".
Nói thì rất oai, nhưng phi ngựa cả ngày đến giờ hai chân nàng đã bủn rủn, vừa nhảy xuống ngựa đã ngã bệt xuống đất, hình tượng phóng khoáng lập tức vỡ vụn.
Nét cười thấp thoáng trong mắt, Tư Mã Tấn xoay người xuống ngựa, ngồi xoay lưng lại trước mặt nàng: "Lên đi".
Bạch Đàn lấm lét nhìn khắp nơi, vùng hoang vu này đương nhiên không có người, nàng cũng không rụt rè nữa, nằm lên lưng, vươn tay ôm cổ hắn.
Tư Mã Tấn nhẹ nhàng cõng nàng lên, một tay dắt ngựa đi về phía trước.
Bạch Đàn ôm cổ hắn, thì thầm bên tai hắn: "Nếu có người nhìn thấy cảnh này, chắc là sẽ kinh hãi không nói nên lời. Lăng Đô Vương giết người không chớp mắt mà lại cõng một người đi trên đường sao?"
Tư Mã Tấn nói: "Người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ kinh hãi không nói nên lời, nhưng mà là vì đường đường một văn tài thanh bạch lại bỏ trốn theo ta".
Bạch Đàn gục đầu vào bên cổ hắn, ngậm miệng lại.
Đêm thu lành lạnh, Bạch Đàn thoải mái nhắm mắt lại trên lưng hắn, đột nhiên nhớ tới Tư Mã Tấn gầy gò năm xưa. Bây giờ bờ vai đó đã rộng rãi thế này, có thể yên tâm dựa vào rồi.
Cách đó không xa có một cánh rừng dưới chân núi. Tư Mã Tấn dừng lại bên ngoài bìa rừng, đặt Bạch Đàn xuống, đốt một đống lửa dặn Bạch Đàn đừng đi lung tung rồi cầm cung vào rừng.
Bạch Đàn ngồi bên đống lửa nhẹ nhàng đấm chân, cuối cùng đỡ mỏi hơn một chút.
Tư Mã Tấn nhanh chóng quay lại, trong tay cầm một con thỏ hoang, không ngờ còn có cả một con gà rừng.
Động tác của hắn rất thành thạo, mổ bụng moi ruột, đến bên suối rửa sạch, mang về lấy một mũi tên xiên qua gác trên đống lửa nướng.
Bạch Đàn rất bội phục, dùng cành cây cời đống lửa, nói: "Hình như ngày xưa chạy nạn, chúng ta cũng đã từng ngồi bên đống lửa sưởi ấm như bây giờ".
Nàng nhớ mang máng khi đó phía xa xa còn không ngừng có tiếng la hét của phản quân, những người bảo vệ lần lượt ngã xuống, bọn họ lại lấy tinh thần tiếp tục lên đường.
Tư Mã Tấn nghiêng đầu nhìn nàng: "Đúng là có chuyện đó".
Bạch Đàn sờ sờ mũi: "Sao trước kia ta lại không nhớ rõ nhỉ?"
Tư Mã Tấn xoay mũi tên trên đống lửa, hừ lạnh một tiếng: "Khi đó trong mắt nàng chỉ có Tư Mã Huyền".
Nghe hắn gọi thẳng tên húy của bệ hạ, Bạch Đàn tặc lưỡi một tiếng, đúng là hay ghen. Có điều nghĩ lại thì dường như đúng là thế thật, sau đó ấn tượng sâu nhất của nàng đối với Ngô Quận là hình ảnh sau khi phản quân bị xua đuổi, Tư Mã Huyền mũ áo hiên ngang cưỡi ngựa vào Ngô Quận nghênh đón thế gia về đô.
Còn gã hoàng tử trầm lặng kiệm lời đó, nàng thật sự không để trong lòng.
Bạch Đàn nhìn vẻ mặt ủ dột của Tư Mã Tấn, thôi, việc này không thể nói với hắn được, nếu không bữa tối cũng không được ăn.
Tư Mã Tấn là người đã quen với cuộc sống hoang dã bên ngoài, mặc dù không có bất cứ gia vị gì nhưng thịt nướng vẫn tươi mềm đúng độ.
Bạch Đàn sáng nay thức dậy quá sớm, lại cưỡi ngựa cả ngày, vừa mệt vừa đói, ăn đến lúc hai tay đầy mỡ. Cảm thấy xấu hổ, nàng đến bên suối rửa tay, lúc về thì Tư Mã Tấn đã đứng dậy đi xem xét địa hình.
Nàng cởi áo ngoài trải xuống bên cạnh đống lửa, nằm lên áo nhìn bầu trời đầy sao, lại cảm thấy hết sức thú vị. Thật sự đã quá mệt, nàng nhanh chóng mơ mơ màng màng ngủ mất.
Đột nhiên một thân thể ấm áp dán vào sau lưng, nàng xoay người chui vào trong lòng hắn, chợt tỉnh lại mở mắt ra nhìn, nhìn thấy cằm Tư Mã Tấn. Hắn đã cởi áo ngoài đắp lên người nàng, một tay ôm nàng.
Bạch Đàn hơi mất tự nhiên nhưng nhanh chóng bị khí lạnh đêm thu xua tan, ngày càng chui vào trong lòng hắn, nhanh chóng thiếp đi.
Tư Mã Tấn lại không ngủ, hắn vẫn duy trì cảnh giác, sau nửa đêm nghe thấy động tĩnh lại lặng lẽ mò dậy, còn đi ra ngoài giải quyết mấy người. Lúc quay về lưỡi kiếm và trên tay đều dính máu, hắn ra bờ suối rửa sạch rồi mới về ôm Bạch Đàn tiếp.
Nàng vẫn ngủ ngon, thiên hạ vẫn thái bình.
Trời còn chưa sáng, Hi Thanh đã vào cung.
Sau khi Lăng Đô Vương bị biếm truất, Tư Mã Huyền quỳ một đêm trước bài vị tiên đế trong tông miếu, hôm sau liền nhiễm phong hàn, kéo dài mấy ngày đến bây giờ vẫn chưa khỏi, triều sớm cũng bị dừng, bây giờ chỉ giải quyết công việc ở tẩm điện.
Trong điện xông hương, Hi Thanh đuổi cung nữ ra ngoài, lại sai người mở cửa sổ cho thoáng, đi đến bên giường xem mạch cho Tư Mã Huyền, lắc đầu như thật, dặn dò vài câu, lại kê đơn thuốc giao cho nội thị coi như xong việc.
Tư Mã Huyền vẫn không nói gì, Bạch Hoán Mai đứng bên cạnh hắn lại có vẻ như muốn nói gì đó.
Hi Thanh biết Bạch Hoán Mai lo cho Bạch Đàn, cũng không tiện nói nhiều, thu thập đồ đạc đi ra ngoài, quả nhiên Bạch Hoán Mai cũng đi ra theo.
Hi Thanh đành phải dừng lại trước bậc thềm, đợi Bạch Hoán Mai đi đến nơi liền cười hì hì, nói một câu: "Yên tâm đi, Bạch Đàn đến Ngô Quận rồi".
Bạch Hoán Mai làm sao yên tâm được: "Nó đi một mình à? Trên đường sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Sẽ không có chuyện gì đâu. Đợi cô ấy thu xếp ổn thoả, hôm nào ta sẽ đến thăm cô ấy, có chuyện gì sẽ nói với quý phi sau". Hi Thanh nói như mây mờ gió nhẹ, cất bước định đi.
"Thế còn Lăng Đô Vương thì sao?"
Hi Thanh dừng bước: "Đã không còn Lăng Đô Vương nữa, quý phi nương nương phải nhớ điều đó". Nói xong liền đi luôn.
Bạch Hoán Mai còn muốn gọi hắn lại hỏi một số việc nữa, nhưng hắn đã bôi mỡ vào chân, chạy ngày càng nhanh khiến Bạch Hoán Mai không hiểu có chuyện gì.
Hi Thanh chạy ra ngoài cung lại gặp Dữu Thế Đạo đang trên đường vào cung. Hắn nghiêng người nhường đường, lại nhìn thấy Bạch Ngưỡng Đường cũng chuẩn bị vào cung.
Vốn hắn định đi tiếp, nhưng phát hiện thái độ của Dữu Thế Đạo và Bạch Ngưỡng Đường sau khi gặp mặt có vẻ tế nhị, lại không khỏi dừng bước nghe ngóng.
Hai người mặc dù chào nhau nhưng Bạch Ngưỡng Đường thì lộ vẻ cao ngạo, Dữu Thế Đạo lại có vẻ thù hận, vừa nhìn đã biết là kẻ thù.
Hi Thanh quyết định viết thư nói với Bạch Đàn nhưng lại không biết nàng ở đâu. Trong lòng hắn rất rõ ràng, Bạch Đàn lúc này đến Ngô Quận, lại chưa hề nói với hắn tiếng nào, tám phần là đã chạy với Tư Mã Tấn rồi.
Ôi, Đàn Đàn nhà hắn cuối cùng vẫn bị người khác chiếm mất rồi!
Bạch Đàn mà hắn vừa than thở lúc này đã dậy, cùng Tư Mã Tấn lên đường.
Tối qua mặc dù ngủ ngon nhưng ngủ dưới đất cả đêm dù gì cũng không thoải mái, Tư Mã Tấn liền cho nàng dựa vào trong lòng mình, đánh ngựa đi chậm rãi.
Gần trưa thì đến quận Đan Dương, Bạch Đàn xuống ngựa, theo Tư Mã Tấn đi xuyên qua chợ đến thẳng nơi ở của phủ doãn, không ngờ hắn lại biết đường.
Bạch Đàn đến gõ cổng, gia đinh ra mở cửa, vừa nhìn thấy Tư Mã Tấn trên người mang vũ khí liền giật bắn mình, vội đi vào thông báo cho lão gia, hiển nhiên là đã gặp Tư Mã Tấn.
Một người trung niên nhanh chóng chạy ra, vừa ra đến cổng đã biến sắc mặt: "Điện..."
Hai tiếng điện hạ tắc nghẹn ở cổ họng rồi bị nuốt xuống bụng. Hắn cười mỉa đứng bên cổng, có vẻ không muốn mời khách vào nhà cho lắm.
Trong mắt Tư Mã Tấn có ánh sáng lạnh thăm thẳm, Bạch Đàn nhìn thấy vội giành nói: "Tại hạ Bạch Đàn, nghe nói phủ doãn giỏi thư pháp, muốn đến học hỏi một hai".
Phủ doãn cũng là người tinh đời, sớm đã phát hiện Tư Mã Tấn đặt tay lên chuôi kiếm, bây giờ có thang để xuống, vội nói: "Thì ra là văn tài Bạch Đàn, tại hạ quả thật yêu thích thư pháp, học hỏi thì không dám nhận, chỉ mong tiểu thư lưu lại một vài chữ để thưởng thức".
Thế là có lí do mời hai người này vào nhà, vừa không đắc tội sát thần này, lại dễ bề giải thích với thượng cấp.
Đi vào nhà, phủ doãn lập tức sai hạ nhân pha trà, lại kêu người mang văn phòng tứ bảo ra mời Bạch Đàn viết chữ. (ND: văn phòng tứ bảo là bốn thứ bút, mực, giấy, nghiên)
Bạch Đàn nâng tay áo chấm mực, Tư Mã Tấn cũng không quấy rầy nàng, kéo phủ doãn đi sang bên cạnh, lạnh lùng nói: "Hôm nay ta tới tìm ngươi là vì chuyện nước sông ngoài thành Đan Dương. Đá núi sụt lở là ngươi sai người làm đúng không?"
Phủ doãn sợ hãi quỳ xuống, lại cảm thấy không nên quỳ trước thứ dân, nhưng đối mặt với hắn vẫn không dám đứng dậy, mồ hôi lạnh đầy đầu: "Hạ quan... Bản quan cũng không thể làm khác được".
Tư Mã Tấn đột nhiên buông hắn ra, gọi Bạch Đàn đi ra cổng.
Bạch Đàn lưu một bức tự cho phủ doãn thật, sau khi ra cổng hỏi Tư Mã Tấn: "Ngươi chỉ hỏi một câu thế là xong à?"
Tư Mã Tấn nói: "Còn lại không cần hỏi nhiều, hỏi nhiều hắn cũng sẽ không nói".
Bạch Đàn cũng hiểu, dù sao bây giờ không còn vương tước, đó chỉ là người ta sợ bản thân hắn thôi, chứ người ta có trị hắn tội danh tự ý xông vào phủ thì hắn cũng không làm gì được.
Hành tẩu trên đường cần có đồ tiếp tế, Tư Mã Tấn và Bạch Đàn không vội vã lên đường mà ra chợ mua vài thứ đã.
Ra khỏi thành lên ngựa phi nhanh, buổi tối đến thị trấn tiếp theo, lần này may mắn có thể ở cư xá tư nhân.
Vào phòng rồi Bạch Đàn mới biết Tư Mã Tấn chỉ thuê một phòng đơn, lập tức mắt to nhìn mắt nhỏ.
Không có chỗ ngủ phải ngủ ngoài trời là một nhẽ, bây giờ có chỗ ngủ mà sao còn phải ở chung phòng thế này?
Tư Mã Tấn tháo đồ trên người xuống, nhìn thấy sắc mặt nàng liền biết ngay nàng đang nghĩ gì: "Chẳng lẽ nàng không rõ bỏ trốn theo ta có nghĩa là gì sao? Nghãi là nàng chính là người của ta, còn có gì phải ngại ngùng nữa?"
"..."
Bạch Đàn không biết nói sao.
Cơm nước được đưa lên rất tầm thường, có điều so với lương khô thì vẫn tốt hơn nhiều, có cơm nóng canh nóng là tốt lắm rồi, thậm chí bây giờ có bát canh Vô Cấu nấu cũng ăn được.
Còn chưa ăn xong, bên ngoài đã có động tĩnh. Tư Mã Tấn ra ngoài nhìn một cái, nhanh chóng lui vào cài chốt cửa, thổi tắt đèn, kéo Bạch Đàn nằm lên trên giường.
Bên ngoài có tiếng bước chân qua lại, Bạch Đàn nhỏ giọng hỏi: "Lại là truy binh à?"
Tư Mã Tấn khẽ ờ một tiếng, bàn tay đang ôm nàng chuyển lên vỗ vỗ mặt nàng: "Yên tâm, sẽ nhanh chóng thoát khỏi bọn chúng".
Bạch Đàn gật đầu, tóc cọ vào cằm hắn, hơi ngứa ngứa.
Trong lòng Tư Mã Tấn cũng có chút ngứa ngáy, tay vuốt tóc nàng, cúi đầu hôn lên mắt nàng. Tiếng bước chân ngoài cửa đã đi vào phía trong, hắn thả lỏng toàn thân, nâng cằm Bạch Đàn lên hôn.
Tim Bạch Đàn đột nhiên đập dữ dội, ôm chặt lấy người hắn, cảm nhận được hơi thở càng ngày càng nặng nề của hắn, môi cũng bị mút càng ngày càng mạnh, nàng gần như không thở nổi nữa. Cuối cùng đến lúc hắn buông ra, nàng vừa mới thở gấp, đôi môi hắn lại trượt xuống bên cổ nàng, lại trượt xuống tận xương quai xanh, sau đó khẽ cắn nàng một cái.
Bạch Đàn khẽ kêu một tiếng nhưng lại vội ngậm miệng. Tư Mã Tấn khác người thường, vạn nhất nàng càng kêu hắn lại càng cao hứng thì làm thế nào.
Nghĩ vậy, nàng chỉ còn cách cố chịu đựng.
Tư Mã Tấn đã động tình, đưa tay cầm dây lưng nàng, nhưng tiếng bước chân ngoài cửa lại đi từ phía trong ra, hắn lập tức thu lại tâm tình, tập trung toàn bộ tinh thần cảnh giác.
Cuối cùng tiếng bước chân đã hoàn toàn biến mất, Bạch Đàn co trong lòng hắn, thân thể cứng đờ, lại nóng bỏng như chín mọng. Hắn ôm nàng vào lòng, chậm rãi thở dài một hơi.
Truy binh theo sát, đương nhiên không thể ở lại lâu. Hôm sau trời còn chưa sáng, Tư Mã Tấn đã gọi Bạch Đàn dậy.
Bạch Đàn mơ mơ màng màng ngồi dậy, bên trong cổ áo hơi mở còn có một dấu vết. Tư Mã Tấn thản nhiên đưa tay kéo chặt cổ áo che kín cho nàng.
Bầu trời vẫn màu xanh xám, Tư Mã Tấn ôm nàng lên ngựa ra khỏi thành đi thẳng về phía nam, đến tận lúc mặt trời lên cao bằng con sào, Bạch Đàn mới hoàn toàn tỉnh ngủ.
Hôm trước nàng lưu chữ ở chỗ phủ doãn, gióng trống khua chiêng đi vào phủ, lúc đó đã biết truy binh sẽ biết tin, nhất định sẽ lục soát khắp Đan Dương.
Bạch Đàn đã đoán được Tư Mã Tấn đi không phải không có mục đích, nhưng đi được một đoạn đột nhiên phát hiện đang đi thẳng về phía nam, không khỏi bất ngờ: "Tại sao ta cứ cảm thấy con đường này quen quen nhỉ?"
Tư Mã Tấn buông mắt nhìn nàng: "Trước kia nàng đã từng đi qua, đương nhiên là quen rồi".
Bạch Đàn bàng hoàng tỉnh ngộ, đây chẳng phải con đường dẫn đến Ngô Quận mà trước kia chạy nạn đã đi qua hay sao?
Không nghĩ tới hắn lại bằng lòng đến Ngô Quận, trái tim nàng như nhảy nhót.
Thực ra Tư Mã Tấn không hề muốn đi trên con đường này một lần nữa, nhưng nếu đi cùng nàng thì hắn lại sẵn sàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.