Nữ Ân Sư

Chương 74: Long phượng




Tư Mã Tấn dùng thủ đoạn mạnh mẽ vang dội trở thành nhiếp chính vương, đặt vương tọa trên kim điện chỉ thấp hơn ngai vàng chút xíu, chút chút xíu. Lễ phục thân vương đổi thành màu đỏ đen, chỉ còn thiếu hình thêu rồng đạp mây lành mà thôi. Mỗi ngày lên triều bãi triều không khác đế vương chút nào cả.
Trên phố lại còn không ngừng nói lời hay khen ngợi hắn, Lăng Đô Vương không thèm nhân cơ hội làm hoàng đế, cũng không giết quân vương có tội, đúng là rất có phong độ, phải chăng hắn đã cải tà quy chính?
Vương thừa tướng bị ép khơi khơi sinh bệnh.
Nhà họ Vương xem ra không gượng dậy được nữa, các thế gia đại tộc đều rất bối rối. Tất cả việc làm của Tư Mã Tấn rõ ràng là đang thu gom hoàng quyền, chèn ép thế gia, hoặc là trải đường để chính mình sau này có thể quang minh chính đại làm hoàng đế, hoặc là trải đường cho con trai hắn làm hoàng đế.
Nhưng rất bất ngờ, Tư Mã Tấn mặc dù đã tước quyền to của Vương Phô nhưng lại đề bạt Vương Hoán Chi, thoạt nhìn vẫn rất coi trọng nhà họ Vương, chẳng qua chỉ là đổi một người khác mà thôi.
Nhà họ Vương cũng yên tâm, tâm tình xao động của các thế gia cũng được xoa dịu một chút.
Tư Mã Tấn làm như vậy cũng là xuất phát từ suy nghĩ lâu dài, sĩ tộc thế mạnh, muốn tan rã cũng chẳng phải việc một ngày hai ngày có thể làm được, phải ổn định mới có thể từ từ gạt bỏ.
Cục diện triều đình đã ổn định, chuyện riêng cũng nên bắt đầu làm.
Vài ngày sau hắn đã hạ chiếu chỉ: Sắc phong Bạch Đàn làm nhiếp chính vương phi, phong tước ngang nhất đẳng thân vương, sau đó đưa sính lễ đến phủ thái phó.
Bạch Ngưỡng Đường và Bạch Đống trợn mắt nhìn sính lễ bày đầy phòng mà không nói được gì, sắc phong cũng đã xong rồi mới đến đưa sính lễ, đây rõ ràng là tiền trảm hậu tấu mà.
Bách tính nghe tin lập tức cảm thấy mình vẫn còn quá non, không ngờ lại cho rằng Lăng Đô Vương, à không, nhiếp chính vương đã cải tà quy chính, thế mà hắn lại vẫn cưới chính giáo viên của mình.
Dường như sợ bách tính thảo luận không đủ, Tư Mã Tấn không những sắc phong mà còn cử hành hôn lễ long trọng.
Đội danh dự từ đô thành đi thẳng đến Đông Sơn nghênh đón vương phi vào phủ, quả thực là phố dài mười dặm rực rỡ sắc hồng. Xe trâu buộc lụa đỏ chạy ở giữa, đại công tử Vương Hoán Chi của họ Vương ở Lang Gia đích thân dắt ngựa cùng đi, toàn bộ quan chức trọng thần lên thành chờ đón.
Tư Mã Tấn mặc đồ chú rể đánh ngựa đi trước, rõ ràng sắc mặt lạnh như băng mà vẫn khiến bao nhiêu thiếu nữ đô thành tâm tình cuộn sóng.
Nhân vật như vậy, trận thế như vậy quả thực khiến các nàng chỉ hận không thể lập tức hô to một câu: "Lấy chồng phải lấy người như nhiếp chính vương!"
Đến lúc đón dâu về, vào thành bá quan đứng chào, bình dân quỳ lạy càng khiến mọi người hâm mộ sự may mắn của tiểu thư nhà họ Bạch, quả thực long trọng không kém gì hoàng hậu.
Đô thành vì chuyện này mà náo nhiệt vài ngày, nhưng không ai biết hôm đó hoàn toàn chính là đi xe không về xe không, bản thân nhiếp chính vương phi không hề có mặt ở đô thành.
Ngô Quận cuối thu hết sức động lòng người, sắc núi như than, bích hồ gợn sóng, thu hút rất nhiều văn nhân mặc khách.
Vốn trước khi đến Ngô Quận Bạch Đàn đã tìm được chỗ ở nhưng sau khi đến vẫn ở tòa nhà của quận thủ Chu Hoài Lương, bởi vì Tư Mã Tấn đã bỏ tiền ra mua từ lâu rồi.
Chu Hoài Lương dù sao cũng không có nhiều tâm tình của văn nhân mặc khách, chỉ là một tòa nhà mà thôi, họ đã thích thì bán cho họ cũng không có gì, huống hồ Tư Mã Tấn còn trả giá rất cao.
Bạch Đàn đặt tên cho tòa nhà là "Thu Thiện Cư", đề một tấm biển treo ở trên cửa, cũng là vì ngày thu ở trong nhà này xem cảnh sắc Thái Hồ cực kì tươi đẹp.
Còn bây giờ về cơ bản nơi này đã xem như hành để của nhiếp chính vương, nếu không phải người ngoài hoàn toàn không biết Bạch Đàn đang ở chỗ này, chỉ sợ ngưỡng cửa đã bị giẫm mòn rồi.
Ngô Quận bởi vì thông thương tấp nập cho nên dân sinh rất giàu có. Hi Thanh thói quen khó sửa, dạo này lại ra ngoài chào hàng dược liệu một lượt. Kết quả bởi vì danh hiệu y tài bị phát hiện nên cung không đủ cầu, hắn kiếm được đầy bát đầy mâm, không còn nói không thích Ngô Quận nữa, gã phản quân cầm dĩa đã bị hắn quên béng từ lâu.
"Điện hạ đúng là nâng lên được đặt xuống được, hoàng đế cũng không làm mà lại làm một nhiếp chính vương". Buổi tối hắn ngồi trong thư phòng, vừa đếm tiền vừa cằn nhằn với Bạch Đàn mà không thèm ngẩng đầu lên.
Bạch Đàn đâu có tâm tư để ý đến hắn, nàng còn đang mải đọc thư của Tư Mã Tấn, quả thực dở khóc dở cười.
Tư Mã Tấn trực tiếp sắc phong nàng là một nhẽ, lại còn tổ chức hôn lễ rình rang, làm thế để làm gì chứ, nàng có tận mắt nhìn thấy đâu?
Thấy nàng không nói, thấy ngẩng đầu nhìn lên, nheo mắt hỏi: "Làm nhiếp chính vương phi cảm giác thế nào?"
Bạch Đàn liếc hắn một cái: "Rất tốt, sau này có đánh ngươi đến chết, ngươi cũng phải quỳ xuống cầu xin tha thứ".
"..." Hi Thanh bỗng nhiên đứng phắt dậy: "Không có ta ngươi có thể làm vương phi được không? Ta chính là người mai mối, ngươi lại qua cầu rút ván hả?"
Bạch Đàn không nhịn được cười, đến tận lúc bị em bé trong bụng đá một cái mới dừng lại.
Sau khi làm nhiếp chính vương, Tư Mã Tấn rất bận rộn, nội dung thư ngắn hơn một ít nhưng vẫn kiên trì mỗi nửa tháng một lá thư.
Bạch Đàn hồi âm lại ngày càng lơ đãng, thật sự là bởi vì hành động không tiện, ngồi ở đó viết một lá thư thật sự quá mệt mỏi, lại không muốn người khác viết thay, cuối cùng biến thành vài hàng chữ cho xong chuyện.
May mà Tư Mã Tấn hiểu, lúc viết thư đến dứt khoát viết hai chữ cuối thư: "Chớ về".
Thời tiết dần dần chuyển lạnh, bụng Bạch Đàn cũng càng ngày càng to.
Vốn nàng không để ý lắm, hôm lập đông trước lúc đi ngủ, Xảo Linh cởi ngoại sam cho nàng, Vô Cấu nhìn thấy sợ hãi kêu lên một câu: "Sư tôn, bụng sư tôn đã to thế này rồi cơ à? Có phải sẽ sinh ra một thằng nhóc mập mạp không?"
Phưởng Vân bật cười hì hì: "Cho dù là bé mập thì với dung mạo của điện hạ và vương phi cũng sẽ là một bé mập xinh đẹp".
Xảo Linh nói: "Bụng to mới tốt, em bé khỏe mạnh, mẹ cũng khỏe mạnh".
Bạch Đàn im lặng cúi đầu nhìn mới phát hiện hình như là hơn to quá, lập tức bắt đầu hoảng hốt.
Tính toán ngày tháng thì đã sắp đủ rồi, chắc chắn là sắp phải sinh rồi.
Đêm đó nàng mơ thấy cảnh tượng Bạch Hoán Mai sinh con, dáng vẻ đau đến chết đi sống lại đúng là đáng sợ. Nàng bừng tỉnh giữa đêm khuya, không sao ngủ được nữa.
Hôm sau ma xui quỷ khiến viết một bức thư cho Tư Mã Tấn, quay đi quay lại chỉ nói một câu: Nàng sợ.
Kết quả thư một gửi đi nàng đã hối hận, đúng là quá mất mặt, nàng đường đường văn tài mà lại sợ đau dẫn đến sợ sinh con, truyền ra ngoài quả thực sẽ làm người ta cười đến rụng răng.
Có điều nghĩ lại thì đọc sách nhiều và sợ đau có quan hệ gì không? Hình như là không có.
Có thể suốt ngày ở trong nhà dễ nghĩ ngợi lung tung, Bạch Đàn quyết định thường xuyên ra ngoài cho khuây khỏa.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, bầu trời âm trầm như có thể rơi tuyết bất cứ lúc nào.
Trong chợ có mấy quầy thuốc đều là khách hàng lớn của Hi Thanh, mùa đông chính là lúc cần nhiều thuốc, hắn lại làm xong một phi vụ, từ hiệu thuốc đi ra, ra khỏi cửa rẽ về phía đầu ngõ bên cạnh, từ xa đã nghe thấy trong ngõ truyền ra tiếng ngâm nga "Quan quan thư cưu, tại hà chi châu".
Trong ngõ nhỏ, bốn năm em bé ngồi dưới đất, trên mặt trên tay đều nhem nhuốc, chỉ có sách trên tay là sạch sẽ, đứa nào cũng lúc lắc đầu học bài. Đoàn Giám canh gác ở đầu ngõ, bên cạnh là Vô Cấu. Bạch Đàn dựa vào tường, miệng nhai đồ ăn vặt, nhìn thấy hắn đến liền đứng thẳng người lên: "Xong rồi à?"
Hi Thanh gật đầu: "Ờ, về đi".
Bụng Bạch Đàn có mặc áo rộng đến mấy cũng không giấu được nữa, ngồi nhiều ngại mệt, đứng lâu cũng ngại mệt, dạo này lại luôn thích cùng hắn đi ra ngoài, hắn khuyên thế nào cũng khuyên không nổi, đành phải để cho nàng đi theo. Không ngờ sau vài lần qua lại, nàng lại quen mấy đứa trẻ con ở đây, tặng sách cho bọn nó, mỗi lần đến còn dạy bọn nó, hôm nay đã dạy đến Kinh Thi.
Bạch Đàn nói một tiếng với mấy em bé đó rồi đi ra, một tay đỡ eo, một tay bám cánh tay Vô Cấu.
Hi Thanh bên cạnh lắc đầu thở dài: "Nếu mấy thằng nhóc bình dân đó biết người dạy bọn họ là ai thì chắc sẽ sợ chết mất".
Bạch Đàn nói: "Chỉ cần ngươi không nói ra thì bọn nó làm sao biết được?"
Hi Thanh cười giả lả: "Bí mật của vương phi ta sao dám nói ra, bây giờ ta phải sợ ngươi rồi".
"..." Bạch Đàn suýt nữa sai Đoàn Giám tẩn hắn một trận.
Trời lạnh, trên đường rất ít người đi đường. Xảo Linh và Phưởng Vân xoa tay bên cạnh xe ngựa chờ phái trước, nhìn thấy Bạch Đàn đến vội vàng đi tới khoác áo cho nàng, một trái một phải đỡ nàng trèo lên xe.
Hi Thanh ở phía sau tóm Vô Cấu trêu chọc: "Vô Cấu này, về giã thuốc giúp ta nhé, ta sẽ trả tiền công cho ngươi".
Hắn cười tít mắt, quả nhiên nhìn thấy mặt Đoàn Giám đen sì.
"Hi công tử không cần làm phiền Vô Cấu, để ta giã thuốc giúp công tử".
Từ lúc nhìn ra quan hệ giữa hai người này, Hi Thanh lúc không có việc gì lại thích trêu chọc họ, lập tức lắc đầu nói: "Ngươi không được, ngươi là đàn ông tám thước, đâu được cẩn thận tỉ mỉ như người ta. Ta thích những cô gái thông minh khéo tay, làm việc chu đáo như Vô Cấu".
"..." Đoàn Giám im lặng kéo Vô Cấu giấu ra sau lưng mình.
Hi Thanh vui đùa xong liền trèo lên xe, hắn không hề khách sáo, ngồi cùng xe với Bạch Đàn cũng không có người nào dám nói gì.
Vô Cấu cũng muốn ngồi cùng xe với Bạch Đàn, chân vừa bước lên lại bị Đoàn Giám kéo tay áo.
Hắn ghe stowis nói nhỏ: "Cô nương cưỡi chung ngựa với tại hạ, trong xe nhiều người như vậy sẽ rất chật chội".
Hi Thanh thính tai, ôm ngực mở cửa xe ra, dường như bị kích động rất mạnh: "Ai da, không nhìn ra tên nhóc ngoại tộc nhà ngươi cũng biết chòng ghẹo con gái nhà lành như vậy, bội phục!"
Đoàn Giám hất cằm lên, dường như còn rất đắc ý.
Bạch Đàn đưa tay vén rèm nhìn ra, như cười như không: "Đoàn Giám, đây là trên phố lớn, ngươi cùng cưỡi một ngựa với Vô Cấu là phải chịu trách nhiệm".
Đoàn Giám liên tục gật đầu: "Chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm!"
Vô Cấu nói: "Chưa đến mức nghiêm trọng như vậy, ngày trước sư tôn cũng từng cưỡi chung ngựa với nhiếp chính vương rất nhiều lần mà".
Nụ cười của Bạch Đàn đông cứng, nghe thấy tiếng nhịn cười bên cạnh liền tức giận nói: "Cho nên bây giờ vi sư đã trở thành vương phi của hắn".
"A a". Rất có lí, Vô Cấu đã hiểu.
Bạch Đàn căm giận buông rèm xe xuống, còn chưa lệnh đánh xe đột nhiên ôm bụng kêu một tiếng.
Xảo Linh và Phưởng Vân vội đỡ lấy nàng: "Vương phi đừng tức giận, chỉ vui đùa thôi".
Hi Thanh nghiêm mặt, nắm cổ tay nàng nhìn sắc mặt nàng: "Đây không phải bị chọc tức, rõ ràng là săp sinh rồi".
Bạch Đàn tái mặt, chỉ hận không thể hét lên.
Nhưng bây giờ hối hận còn kịp sao? Có thể không sinh hay sao?
***
Một thớt tuấn mã phi nhanh vào cổng thành Ngô Quận, trên trời bắt đầu có tuyết li ti, rõ ràng còn đang là ban ngày mà lại âm u như sắp tối.
Cổng Thu Thiện Cư mở ra, đám người hầu vội vàng quỳ khắp đất.
Tư Mã Tấn bước nhanh vào cửa, trên áo choàng, thậm chí trên mặt đều dính bụi tuyết, cũng không kịp phủi đi. Hắn đi một mạch tới hậu viện, trong tai nghe thấy tiếng kêu đau của Bạch Đàn, chân ngày càng bước nahnh hơn.
Hi Thanh qua lại ở ngoài cửa, nhìn thấy hắn đến kinh ngạc trợn hai mắt: "Điện hạ làm sao lại đến?"
Tư Mã Tấn không có tâm tư trả lời, cởi áo choàng xuống ném cho Hi Thanh rồi mở cửa đi vào.
Xảo Linh và Phưởng Vân canh giữ ở gian ngoài, nhìn thấy hắn lập tức quỳ xuống không dám ngẩng đầu lên.
Tư Mã Tấn trực tiếp vén rèm cửa đi vào phòng trong, bên trong than đốt rừng rực rất ấm áp, hắn mang theo khí lạnh, trước hết đứng bên cửa một lát không vội vã đi vào.
Trong phòng có một đống bà đỡ vú già chen chúc, bận rộn qua lại xung quanh giường, nhìn thấy hắn vào đều sợ đến ngẩn người, vội chuẩn bị chào lại bị hắn giơ tay cản lại.
"Điện... điện hạ, nơi này là phòng sinh, đàn ông đi vào e không cát lợi". Bà đỡ đi tới, khó xử nhìn hắn.
Tư Mã Tấn lạnh lùng nhìn một cái, bà đỡ lập tức im bặt.
Ôi chao, đúng là mình hồ đồ rồi, người ta vốn là sát thần, còn sợ gì không cát lợi nữa.
Bạch Đàn còn kêu rên trên giường, đầu đầy mồ hôi, nước mắt cũng sắp chảy ra rồi: "Ta không sinh nữa, ta không sinh nữa, đau chết ta rồi".
Tư Mã Tấn đi tới ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay nàng, vừa thương vừa buồn cười: "Không sinh thì có thể biến đi đâu?"
Nhìn thấy hắn, nước mắt Bạch Đàn trào ra, nặng tay véo hắn một cái: "Đều tại ngươi, biết trước đau như vậy, ta còn khuya mới chịu sinh con cho ngươi".
Tư Mã Tấn cúi đầu, nắm tay nàng áp lên má mình: "Trách ta đi, trách ta đi, nàng đánh thế nào cũng được, cố gắng sinh con ra đã".
Những người xung quanh chết đứng cả lượt, Lăng Đô Vương mà lại nhẹ giọng dỗ dành người khác nưh vậy, mình không nhìn lầm chứ?
Bạch Đàn vật vã một hồi cũng mệt, nằm thở hổn hển, cuối cùng nghe thấy bà đỡ nói em bé thò đầu ra rồi, cảm thấy bàn tay Tư Mã Tấn nắm tay mình siết mạnh, nàng hít sâu lấy hơi rặng mạnh, cuối cùng nghe thấy tiếng khóc của em bé.
"Trời ạ". Bạch Đàn lẩm bẩm, quả thực hơi ngơ ngác, quay lại nhìn thấy Tư Mã Tấn đang mỉm cười nhìn mình mới tỉnh táo hơn một chút.
"Nàng nhìn xem, chẳng phải đã sinh được rồi sao?" Tư Mã Tấn vuốt mặt nàng.
Một mà vú đang tắm cho em bé, Tư Mã Tấn quay sang hỏi một câu: "Có phải con gái không?"
Bà vú chỉ thấy người ta hỏi có phải con trai không, ngẩn ra một lát mới cười lên: "Ôi chao, chúc mừng điện hạ, là một tiểu thế tử".
"Con trai!" Tư Mã Tấn cau mày, quay lại nhìn về phía Bạch Đàn: "Cũng được, ít nhất đế vị đã có người kế tục".
Bạch Đàn suýt nữa cho hắn một cái tát, tại sao ngươi lại thành kiến với con trai như vậy? Ghét nó lắm à?
Nhưng nàng còn chưa nói ra lại rên lên vì đau.
Bà đỡ đứng ở cuối giường sợ hãi kêu lên: "Trong bụng vương phi còn có một đứa nữa".
Bạch Đàn quả thực sụp đổ, dứt khoát cầm lấy cổ tay Tư Mã Tấn co vào miệng cắn một miếng, nước mắt rơi xuóng lã chã.
Tư Mã Tấn cũng không kêu đau, dùng tay áo lau nước mắt và mồ hôi cho nàng: "Tốt rồi tốt rồi, đều tại ta, đều tại ta".
Lại một tiếng khóc lanh lảnh nữa, bà đỡ bế em bé thi lễ với Tư Mã Tấn: "Chúc mừng điện hạ, lần này là một bé gái".
"Thật không?" Mắt Tư Mã Tấn sáng lên.
"Không thể sai được". Bà đỡ cũng đầy vẻ khó tin: "Nô tì đã đỡ đẻ hơn hai mươi năm, đây vẫn là lần đầu tiên thấy long phượng thai, vương phi đúng là người đại phúc".
Tư Mã Tấn nắm tay Bạch Đàn đưa lên miệng hôn, nét cười đầy mắt: "Nàng vất vả rồi".
Bạch Đàn vốn đau đến chết đi sống lại, lúc này lại cảm thấy rất đáng giá, nhắm mắt thở phào.
Xảo Linh bưng một bát canh tới hầu hạ nàng uống. Cổ họng Bạch Đàn kêu khản giọng đã dễ chịu hơn một chút. nàng ngồi dậy dựa vào đệm lót dày, lúc này mới chú ý tới cổ tay Tư Mã Tấn bị nàng cắn tím bầm.
Lúc trước thật sự quá đau, nghĩ lại những lời lúc đó cũng rất, nàng thật sự khó xử, ho khan một tiếng hỏi: "Sao chàng lại chạy tới đây?"
Tư Mã Tấn nói: "Ta vốn tính ngày để đến, lại nhận được thư của nàng nói sợ nên đến sớm. May mà đến sớm nếu không thì không kịp mất".
Bạch Đàn trợn mắt há mồm, mọi người ở đây chắc chắn đều nghe thấy nàng sợ, đúng là quá mất mặt.
May mà mọi người biết điều, sau khi tắm rửa sạch sẽ cho hai nhóc tì đưa tới đều lùi ra ngoài.
Tư Mã Tấn bế hai đứa con một trái một phải, đầy mặt thoả mãn: "Ông trời đối xử với ta đúng là quá tốt".
Bạch Đàn kinh ngạc, hắn vốn là người nên oán trách trời cao nhất mà lại nói ra lời này, nàng sao có thể không kinh ngạc cho được?
Nàng dịch tới dựa vào vai hắn: "Chàng đáng được như vậy".
######
Thực ra thì sinh đôi một trai một gái là mong ước của toàn bộ người TQ từ nhiều năm nay. Mà có cầu thì có cung, người đọc thích thế thì người viết viết thế, không có gì lạ. Cũng như nhiều người TQ ghét Nhật, thế thì viết truyện cứ chửi Nhật thoải mái vào, người đọc sẽ thích. Quanh đi quẩn lại vẫn không thoát được hai chữ YY.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.