Nữ Cầm Đồ Của Ác Hoàng Tử

Chương 17:




Đêm dài người không tĩnh.
Trong phòng vẫn cứ chiến hỏa thịnh vượng.
Dưới thân nữ nhân cả người vô lực nằm ở trên giường lớn, mệt đến mức ngay cả ánh mắt đều không mở ra được, hắn vẫn không chịu buông tha nàng.
Hắn không hề ủ rũ, hôn môi lên ánh mắt nửa khép kia, ở bên tai thì thầm trấn an.
Không có biện pháp!
Đạn dược nhiều lắm, dự trữ đã rất lâu, không bắn ra hết, hắn sẽ thất khổng đổ máu chết bất đắc kỳ tử bỏ mình.
Nàng là nữ nhân của hắn! Nữ nhân mà hắn nhớ nhung đã lâu như thế……
Thời gian qua thật mau, trong nháy mắt lại là một năm.
Nguyễn Chân Chân nhớ tới ngày này một năm trước, nàng vừa bước vào trấn nhỏ này; Một năm sau hôm nay, nàng ngồi ở trong quầy cao của Nguyên ký hiệu cầm đồ, ngón tay đánh bàn tính tính sổ sách tháng này
Càng xem càng thở dài, cuối cùng rõ ràng đối với sổ sách đang xem không kiên nhẫn nổi nữa.
Nàng không hiểu được Nguyên ký hiệu cầm đồ là kinh doanh như thế nào, lại có thể chống đỡ được đến hiện tại, quả thực là một kỳ tích.
Bởi vì từ bảy năm trước, ở Ô Long Trấn khai trương từ ngày đó đến giờ, hiệu cầm đồ chỉ sở hữu lợi nhuận gần như bằng không.
Vì sao còn muốn tiếp tục kinh doanh? Vì sao kiếm không đến một phân tiền? Vì sao bồi không ít bạc đi ra ngoài?
Nàng từng hỏi qua Nguyên Dắng, nghe hắn đúng lý hợp tình không chút nào xấu hổ nói cho nàng, hiệu cầm đồ tiếp tục mở là đương nhiên, bởi vì ở trong này buôn bán tuyệt đối không cần sợ nhà khác đến cạnh tranh, áp lực chi tiêu nhỏ đến mức gần như không cần tính toán.
Kiếm không được tiền cũng là đương nhiên, bởi vì nơi này hoàn toàn vắng vẻ, không hề có người kinh doanh gì nhiều, hơn nữa đương gia hoàn toàn tùy hứng không tin nổi, muốn mở cửa liền mở cửa, không muốn mở cửa liền bãi công, muốn đến cầm đồ còn phải xem sắc mặt ông chủ, kiếm được tiền mới là lạ!
Trong hiệu cầm đồ không có lợi nhuận gì, nhưng trong kho hàng thật ra có rất nhiều vật có giá trị liên thành, nón nhà được lót bằng lông chim Khổng Tước được dệt thành, bên chân có vô số bình Bạch Ngọc Thất Bảo, góc tường có chất đống Lưu Kim bảo tháp, có đôi khi không chú ý, còn có thể vấp vào những chậu hoa bằng ngọc phỉ thúy ngã chỏng vó.
Vũ khí thì càng nhiều hơn, “Nhật nguyệt ô kim luân” của Miêu Cương ngũ thần môn, “Cổ Trản đao” của Ma Thiên giáo ở Tây Vực, “Thanh hồng kiếm” của Lê hoa phái Trung Châu, ngày đó nàng còn thấy một quyển “Thần trộm bí kíp”, của thần trộm môn Ngô Việt quốc nằm ngổn ngang trên đống đồ, cũng không hiểu được là thật là giả.
Mấy thứ này đều thực đáng giá, nhưng mang đi bán đấu giá mới tính là vô giá, nhưng tướng công nhà nàng không có hứng thú làm mấy chuyện này, có hay không đều được, bảo vật đành phải cùng đống đồ vụn vặt khác đặt tại một khối thành phế phẩm, hơn nữa thành một đống lớn.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Chân Chân thở dài, Nguyên Dắng người này, nếu ngày nào đó hai tay trống trơn nói với nàng rằng đã phá sản, chỉ có thể làm khất cái đi xin cơm, nàng cũng sẽ chẳng có gì lạ.
Thành thân một năm, tùy hứng, xảo quyệt, duy lợi của hắn một chút cũng không sửa, còn càng lúc càng trở nên lợi hại hơn.
Nàng chính mắt thấy hắn thống lĩnh một đám trẻ con trong trấn đem một con chó đuổi chạy trối chết, sau lại vui quá hóa buồn bất hạnh rơi vào trong hồ nước, nếu không phải nàng vừa khéo ở bên cạnh đó giặt quần áo, nhanh nhẹn vươn cây dài gọi hắn tóm lấy, mới không còn làm ra tai ương ngập đầu.
Xảo quyệt của hắn lại càng làm cho nàng mở mang tầm mắt, cơm nấu nhão không ăn; Đồ ăn xào lạt cũng không ăn; Chỉ uống rượu phường rượu Bàn Cổ; Chỉ mặc y phục Minh Phượng Tú trang may; Ngủ thế nào cũng phải ngủ bên trái, cánh tay còn phải ôm nàng.
Duy trì lợi ích là tác phong trước nay của hắn, nhưng chỉ là không thấy hắn mang tiền bạc trở về.
Trước kia có lão bộc nuông chìu hắn, hiện tại tuy rằng bọn họ không ở, nhưng thay nàng phải chịu hắn náo loạn, hắn mới có thể đem những chuyện đó phát dương quang đại nâng cao một bước, trừ những chuyện đó ra, hắn còn càng ép buộc nàng.
Vừa đến buổi tối, hắn liền tinh thần gấp trăm lần, quấn quít lấy nàng không để yên, dường như trước kia chưa bao giờ từng hưởng thụ quá cá nước thân mật, trong đầu lúc nào cũng toát ra ý tưởng hoan ái ngạc nhiên cổ quái làm Nguyễn Chân Chân xấu hổ đến mức muốn không tự sát, thầm nghĩ nện hắn một trận rồi nói sau.
Nhưng hắn lại đối xử với nàng tốt lắm, từ lúc chính thức cưới nàng vào cửa, không hề thấy hắn trêu hoa ghẹo nguyệt, liếc mắt đưa tình, nhóm “Nguyên tiêu” ái mộ hắn ngày xưa đều giải tán hết, đại bộ phận biến hóa nhanh chóng thành nhóm ái mộ “Khúc Khúc”, đó là tên thân mật đám Fan đó dành tặng cho Khúc trướng phòng
Một năm nay, hắn mỗi ngày cũng chưa bao giờ quên nấu thuốc giúp nàng, Nguyệt đại phu nói dư độc trong cơ thể nàng chưa hết, phải thường xuyên uống thuốc đều đặn, hắn cũng không đem việc này mượn tay người khác làm, vẫn tự tay mang đến trước mặt nàng, tận mắt thấy nàng uống trống trơn mới vừa lòng.
Mỗi khi có rảnh rỗi, hắn liền mang nàng đến núi Lưu Lưu ở trấn Tây Nhất , nắm tay tản bộ ở Bích Thủy Hồ, câu cá, ngắm hoàng hôn, nước hồ Bích Thủy trong suốt thấy đáy, có thể nhìn thấy những chú cá lượn lờ dưới những cánh bèo, ánh mặt trời vàng óng ánh từng chút chiếu vào trên mặt hồ, cảnh đẹp đến mức như tiển cảnh giữa chốn nhân gian.
Hạnh phúc sao? Đúng vậy. Vui vẻ sao? Đúng vậy.
Nhưng nàng thực an tâm sao? Nàng thật có thể được thần may mắn chiếu cố, luôn luôn hưởng thụ loại cuộc sống bình thường mà lại ấm áp này, hai tay không còn dính đầy máu tanh, mà chỉ vuốt ve mái tóc người yêu, giặt quần áo, làm thức ăn sao?
Cuộc sống càng bình an, càng không một tia gợn sóng, nàng sẽ càng nảy sinh ra sợ hãi, vương quốc Bắc Hán xa xôi kia, hiện thời bị quân Tống chiếm lĩnh quê hương, một năm nay đã như thế nào rồi?
Còn có Tín Dương Hầu tâm lý biến thái, sư phụ không hề lương thiện, ác mộng kinh hoàng nàng vĩnh viễn không thể quên được, bọn họ thực sự sẽ buôn tha nàng sao
Nàng thật sự rất sợ hãi đây chính là yên tĩnh trước cơn bão, nàng rất sợ khi bão táp rốt cục đến, nàng không có năng lực bảo hộ Nguyên Dắng.
Cho nên mỗi ngày nàng đều cầu nguyện, hy vọng ác mộng tới chậm một chút, lại chậm một chút, đến khi đó, nàng sẽ không chút do dự bứt ra rời đi, vì an nguy của Nguyên Dắng, chẳng sợ từ nay về sau chìm đắm vào địa ngục, chỉ cần hắn hảo hảo còn sống, nàng sẽ chấp nhận tất cả!
Không dám vọng tưởng vào, nhưng chỉ cần là vì Nguyên Dắng, mình có thể làm bất cứ thỏa hiệp gì, bởi vì với nàng mà nói, hắn chính là người quan trọng nhất trên đời này, chỉ cần được nhìn hắn, ở bên cạnh hắn, nàng đã vô cùng thõa mãn, nhưng đây có thể xem là tình yêu không?
Đúng vậy, đây là tình yêu, nàng yêu Nguyên Dắng, cho dù hắn yêu nàng hay không.
“Chân Chân tỷ tỷ!” Ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện tiểu nha đầu, tóc cột thành hai sừng dê, đang nhảy chồm chồm muốn cho Nguyễn Chân Chân chú ý.
“Nhị Nữu.” Nàng phục hồi tinh thần lại, đi ra ngoài kéo tiểu nha đầu vào trong quầy: “Sao muội chạy tới đây?”
“Chân Chân tỷ, sao tỷ còn ở đây? Nguyên công tử đặc biệt phái muội đến gọi tỷ, trận đấu đã sớm bắt đầu, huynh ấy nói nếu tỷ không nhanh đến sẽ không nhìn thấy lễ trao giải đâu!” khuê nữ Nhị Nữu của ông chủ Tiệm gạo liên thanh thúc giục.
“Trận đấu gì?”
“Nguyên công tử đoán được tỷ nhất định sẽ quên, huynh ấy muốn muội nói với tỷ rằng đêm qua trước khi tỷ ngất xỉu ở trên giường lần thứ hai, huynh ấy có nói chuyện “Cuộc so tài Ăm sạch cơm, ăn sạch thùng cơm” ở Ô Long Trấn lần thứ sáu” mà!” Nhị Nữu cười hì hì nói: “Nhanh lên nhanh lên, muội muốn nhìn thấy Tiểu Cù ca ca liên tục đoạt giải quán quân a! Huynh ấy đã tiến vào trận chung kết a!”’
Nguyễn Chân Chân vừa nghe, mặt đỏ tai hồng thiếu chút tìm một chỗ trốn đi, nhưng nghĩ đến cuộc so tài gì đó, lại không nhịn được “Phốc xuy” Cười ra tiếng.
Ở trong này một năm, nàng phát hiện hương dân nơi này thật có thể tự đùa tự vui, không chỉ có chợ “Có gan tới giết ta”, “Tứ chi phát đạt đại hội thể dục thể thao”, “Hàm sắt, răng đồng thi biện luận”, còn có “Ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh anh hùng bảng”, “Người tình trong mộng tình lang bảng”, “Đệ nhất giàu có phú hào bảng” Do các hộ bình chọn ra những danh hiệu khiến cho người ta dở khóc dở cười là mọi việc như thế, nghe xong đã muốn cười sặc sụa, cuộc so tài “Ăn sạch cơm, ăn sạch thùng cơm” đã được ra đời!
“Hôm nay tất cả cửa hàng trong trấn đều đóng cửa để đến xem trận đấu, thật náo nhiệt! Những nhà tài trợ toàn nhữn người có tiếng tăm nha, Bảo cô nương, Tạ chưởng quầy, Phong đại gia…… Còn có tướng công nhà tỷ nữa đó!”
Nguyễn Chân Chân hé miệng cười không ngừng, vội vàng đem sổ sách thu dọn xong xuôi, nhưng ngoài quầy lại xuất hiện thêm một người nam nhân xa lạ, tuổi ước chừng sắp ba mươi tuổi, tuy rằng mặc giản dị, nhưng theo tướng mạo cử chỉ cũng không phải dân chúng bình thường ở nông thôn.
Người này chưa bao giờ xuất hiện ở trong trấn, một thân phong trần mệt mỏi, hiển nhiên đã đi đoạn đường rất dài.
“Xin hỏi cô nương, nơi này là Nguyên ký hiệu cầm đồ?” Hắn từ quầy cao nhìn dò xét xung quanh bên trong, nhìn về phía Nguyễn Chân Chân.
“Đúng vậy.”
“Thật tốt quá, tiểu nhân rốt cục tìm được rồi.” Nam nhân thở phào nhẹ nhõm, lộ ra ý cười.
“Ngài có chuyện gì sao?” Nguyễn Chân Chân phái Nhị Nữu lòng như lửa đốt đi trước một bước, lại từ sau quầy cao đi ra.
“Xin hỏi Nguyên công tử có ở đây không? Tiểu nhân có việc gấp tìm ngài ấy.”
“Chàng hiện tại đang ở quảng trường xem trận đấu, ta đang muốn đến đó, hay ngài đi cùng ta nhé?”
Kỳ quái, rõ ràng không phải dân chúng bình thường, một đại nam nhân sao phải tự xưng là tiểu nhân”?
“Vậy quá tốt rồi, cám ơn cô……” Nam nhân đánh giá trang điểm của nàng, thấy nàng đem mái tóc đen búi cao, liền biết nàng đã làm thê tử người khác, vội vã sửa miệng gửi lời cảm ơn: “Không, cám ơn đại tẩu.”
“Không cần khách khí, mời theo ta.” Hai người một trước một sau ra khỏi cầm đồ, lại hướng quảng trường trong trấn đến, còn chưa đến gần trung ương quảng trường, đã nghe thấy từng đợt tiếng vỗ tay, tiếng reo hò, cùng với tiếng cỗ vũ cho tuyển thủ đinh tai nhức óc
Trung ương Quảng trường có xây một cái đài hình tròn, có treo một biểu ngữ đỏ thẫm thật to, trên đó viết “Cuộc thi ăn sạch cơ, ăn sạch thùng cơm ở Ô Long Trấn lần thứ sáu”, bốn phía phủ đầy hoa tươi hai bên còn có hai câu đối rất bắt mắt.
Vế trên là “Thùng cơm ăn một lần, một lần ăn một thùng; Vế dưới là Một con sông đầy nước, uống nước một con sông.
Nguyễn Chân Chân xa xa nhìn xung quanh, thiếu chút nữa cười ha hả, lại nhìn lên, trên đài dựa vào bên trái ngồi một loạt các đại nhân vật trong trấn có mặt có mũi , trừ bỏ Nguyên Dắng, còn có cô chủ khách sạn, chưởng quầy quan tài phô, Khúc trướng phòng……
Bên kia, , phụ trách đảm nhiệm người chủ trì, Hoa đạo sĩ cùng Hoàng Phủ tiên sinh, đều tự tay cầm một cái loa giấy, trên cổ áo còn treo một đóa hoa loa kèn, đang ra sức tiến hành giải thích hiện trường.
“Các vị hương thân, các vị phụ lão! Trận đấu đã đến hồi kết thúc, mời mọi người mở to hai mắt, ngừng hô hấp, để chiêm ngưỡng quán quân của cuộc so tài “Ăn cơm thùng, ăn sạch thùng cơm” lập tức sẽ xuất hiện ngay!” Hoa đạo sĩ kêu to.
“Người cuối cùng có thể đoạt giải quán quân là tiểu Cù đã liên tục ba lần đoạt giải nhất, hay là nhân tài mới xuất hiện Mập Hổ đây? Mời mọi người mỏi mắt mong chờ!” Hoàng Phủ tiên sinh cũng đồng thời ra sức thét to.
Nguyễn Chân Chân mang theo nam nhân muốn tìm cô chủ khách sạn xâm nhập đám người, muốn đến gần đài thêm chút nữa, bất đắc dĩ người đến xem náo nhiệt rất nhiều, chen thế nào cũng chen không lọt.
“Trời ạ! Mời các hương thân chú ý, Mập Hổ đang đem cái bánh bao thứ hai đếm ngược nhét vào miệng…… Không tốt rồi! Bị nghen sao? Vì sao sắc mặt lại khó coi như thế? Hắn có thể nuốt được hay không? Có thể hay không, có thể hay không, có thể hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.