Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ

Chương 53: Bạch Lăng:Đại huynh đệ, ngươi thật là một người tốt - Lục Lâm Sinh




“Cái U Phù Sơn gì đó, đến tột cùng ở chỗ lang nào nha!” Bạch Lăng đặt mông ngồi lên một nhánh cây khô, đối diện rừng xanh mênh mang, phát ra một tiếng kêu rên.
Nàng vớt một vỏ sò màu tím treo bên hông lên, “Lão vỏ sò, không tìm thấy đường, ta không muốn điđâu lặc.”
Vỏ sò màu tím lúc đóng lúc mở, thở dài nói: “Tiểu chủ nhân a, người hóa hình rồi đi U Phù Sơn bái Huyền Thương thượng thần làm sư phụ, đây là lão chủ nhân trước lâm chung phân phó a, nhất định phải đi.”
Bạch Lăng sắp quỳ xuống với lão vỏ sò này, nàng phát điên nói: “Lão vỏ sò, ngươi nghe rồi đấy, khôngphải lão tử không muốn đi tìm cái U Phù Sơn quỷ gì đó, bái cái thần gì kia, là lão tử xác thật tìm khôngthấy đường a, ta ở trong khu rừng quỷ ám này đi lại nửa tháng cũng chưa đi ra ngoài được, đến bóng người cũng không nhìn thấy, ta sắp điên mất lặc!”
Lão vỏ sò bị nàng nói liền trầm mặc. Tiểu chủ nhân Bạch Lăng của hắn, là tiểu công chúa tộc bạch long, là một con rồng trắng duy nhất còn sót lại trên thế gian này. Năm đó bạch long diệt tộc, chỉ có công chúa điện hạ nhỏ nhất còn ở trong trứng chưa phu hóa, được lão tộc trưởng giấu trong linh quật ở Lạc Thủy, bởi vậy mới có thể bảo tồn. hắn làm người hầu trung thành nhất của tộc bạch long, vẫn luôn gánh vác trách nhiệm chiếu cố tiểu công chúa trong trứng rồng, thật vất vả chờ đến lúc trứng rồng ấp nở ra, tiểu công chúa có thể từ hình rồng hóa thành hình người, kết quả không biết thế nào, hắn cảm thấy tiểu công chúa cùng không quá giống trong tưởng tượng của mình.
Ở trong tưởng tượng của hắn, tiểu công chúa mới sinh ra hẳn là tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên, thiện lương lại đáng yêu, nói chuyện mềm mềm mại mại, không phải như bây giờ ——
PS: Lời editor, bạn Bạch Lăng là xuyên qua, bạn ý toàn nói những khẩu âm của vùng nào đó, toàn đệm thêm lang lang với lạc lạc nên lão vỏ sò bị shock, mình ko biết dịch mấy cái chữ đó thế nào, mọi người thông cảm nha.
Bạch Lăng tháo giày màu trắng, cầm ngược mũi giày đảo xuống, đổ ra hai viên đá nhỏ, ném giày xuống đất, trong miệng khó chịu nhỏ giọng mắng: “Bái sư cái lang gì, đường lại nhận không ra, người lại tìm không thấy, mẹ nó bán phê.”
Lão vỏ sò: “……” Tuy rằng thanh âm xác thật mềm mại, nhưng vì sao ngữ khí nghe thế nào cũng đều không đúng? Lão chủ nhân a, là ta thực xin lỗi ngài, ta không dạy được tiểu công chúa!
“Vỏ sò lão đầu nhi, ngươi lấy chương trình ra, xem chúng ta nên làm cái lang gì bây giờ?” Bạch Lăng đập đập vỏ sò tím trong tay, “Dù sao cha ta cũng đã chết, ông ấy cũng không nhìn thấy, làm sao biết được ta có đi bái sư hay không, chúng ta dứt khoát không cần đi nữa lặc.”
Nàng vốn dĩ không muốn đi, nếu không phải bị lão vỏ sò mỗi ngày nhắc mãi đến đau sọ não, nàng căn bản sẽ không ra khỏi địa giới Lạc Thủy. Cảm giác về phương hướng của nàng đời trước đã không tốt, đời này biến thành rồng, đồng dạng vẫn không tốt, lại không có bản đồ, chỉ nói đi hướng Đông Nam, đitới đi tới nàng dù không phải lạc đường, cũng không biết hiện tại rốt cuộc đang trong một góc xó xỉnh nào.
Lão vỏ sò còn đang có ý đồ giãy giụa, dùng ngữ khí dỗ tiểu hài tử nói: “Tiểu chủ nhân, nói không chừng chúng ta sắp tới nơi rồi, hay là người hóa thành hình rồng bay lên đi, chúng ta bay sẽ nhanh hơn nhiều.”
Bạch Lăng bưng kín mặt, không sai, nàng có thể hóa thành hình rồng, rồng có thể bay, nhưng mà, nàng không thể, bởi vì nàng sợ độ cao. Có ai tin không, biến thành rồng rồi tật xấu sợ độ cao nửa điểm không tốt hơn, thậm chí còn càng nghiêm trọng. Lần đầu tiên nàng ở trong hình rồng bay lên, nhìn mặt nước phía dưới, toàn bộ vảy cùng bốn cái móng đều mềm nhũn, cảm giác mình mơ hồ, choáng đầu ghê tởm muốn nôn, sau đó trực tiếp lạch cạch ngã vào trong nước, không bao giờ chịu bay nữa, lúc ở hình rồng chỉ chịu đi bộ.
Cảm tạ rồng có móng vuốt, bằng không nàng cũng chỉ có thể giống rắn bò trên mặt đất.
“Lão vỏ sò, hết hy vọng đi, lão tử không bay, nhốt chết ở chỗ này cũng không bay lặc.”
Lão vỏ sò vô cùng đau đớn, làm một con rồng cuối cùng của tộc bạch long, tiểu chủ nhân của hắn có vảy mỹ lệ cùng dáng người lưu sướng như vậy lại không bay! Rồng không bay còn gọi là rồng sao? Vấn đề này, hắn đã đau lòng tám trăm lần, đáng tiếc, không có hiệu quả.
một rồng một vỏ sò lâm vào trầm mặc.
Đột nhiên, có bóng người chợt lóe lên trong rừng cây. Có người?! Bạch Lăng nhìn thấy bóng người kia, nháy mắt tinh thần tỉnh táo. “Lão vỏ sò ngươi xem, bên kia có người!” Nàng nhảy lên, hưng phấn đuổi theo.
Nàng đi đường uyển chuyển nhẹ nhàng không tiếng động, cỏ cây trong rừng lại bởi vì hơi thở trên người nàng mà tự động tránh ra, vì thế thực nhanh đuổi kịp bóng người phía trước kia.
Nhìn qua xác thật đó là người, chỉ là thân mình co quắp, mặc một thân quần áo rách nát như bao tải, đầu tóc rối bù, nhìn qua dơ hề hề, nếu không nghiêm túc nhìn, còn tưởng là dã thú nào trong rừng. hắntựa hồ rất hoảng loạn, một chút cũng không chú ý chung quanh, buồn đầu chui vào trong lùm cây, giống như bị thứ gì đáng sợ đuổi theo.
Bạch Lăng gọi hắn lại: “Ai, đại ca phía trước, ngươi chờ một lát ha!”
Người kia đột nhiên bị thanh âm vang lên dọa sợ, dưới chân lảo đảo một cái, lăn vào bụi gai.
Bạch Lăng không nghĩ tới hắn phản ứng lớn như vậy, vội vàng chạy lên hỗ trợ giải cứu hắn từ bụi gai ra. Cứ như vậy bị gai đâm chi chít, đại huynh đệ cả người nhìn qua càng không ổn, mặt mũi tay chân đều bị cào ra vết máu. Bạch Lăng kéo hắn ra nhìn kỹ, phát giác huynh đệ này thật sự lớn lên quá độc đáo.
trên nửa khuôn mặt hắn mọc lên một loại nhọt giống như hoa văn, hai con mắt sát vào nhau, càng đáng sợ chính là trên môi hắn, phía dưới cái mũi đều trống không thiếu hụt, có thể nhìn thấy hàm răng lộ ra bên ngoài, vô cùng kỳ quái. Nếu người bình thường, nhìn hắn khả năng sẽ hét ra tiếng, nhưng Bạch Lăng thì không, ở Lạc Thủy có mấy tiểu yêu quái, hóa hình không thành công, hình thù kỳ quái, nàng nhìn đã quen.
“Ngươi không có chuyện gì đi?” Bạch Lăng căn cứ tinh thần chủ nghĩa nhân đạo quan tâm một câu, nhưng huynh đệ này ngơ ngác đứng ở đó, ngớ ngẩn nhìn nàng, tròng mắt cũng không xoay, sau mộtlúc lâu bỗng nhiên thình thịch một tiếng quỳ xuống, không ngừng dập đầu với nàng, khóc lóc thảm thiết, “Thần tiên, cầu xin người, cầu xin người cứu ta, cầu người…… nói cho ta, vì sao ta phải sống ở trên đời này…… Cầu người……”
hắn họ Lục, tên là Lâm Sinh, bởi vì nương hắn sinh hạ hắn ở trong rừng. Thôn Bành gia dưới chân núi có mấy chục hộ gia đình, đều họ Bành, chỉ có một mình hắn họ Lục, bởi vì nương hắn là do một lão tửu quỷ trong thôn không biết từ nơi nào mua về làm tức phụ, nhưng mua về không được mấy ngày, lão tửu quỷ trượt chân rơi xuống nước chết, Lục nương tử thành quả phụ, ở trong thôn không nơi nương tựa, mỗi người đều có thể khi dễ nàng, Lục Lâm Sinh cũng không biết là sản vật do ai khi dễ Lục nương tử rồi sinh ra.
hắn mới vừa sinh ra chính là bộ dáng xấu xí, người nào nhìn hắn cũng nói “Nhìn qua tựa như yêu quái, Lục nương tử không phải là sinh ra quái vật đi, quá dọa người.”
Lục nương tử sau đó chết đi, Lục Lâm Sinh liền một mình lớn lên trong căn nhà nát, trong thôn không ai quản hắn, hắn liền đi theo mấy con chó nhặt thực ăn khắp nơi, thậm chí chạy đến lều heo nhà người ta trộm cơm heo ăn, cứ như vậy kỳ tích trưởng thành. hắn trước nay chính là đối tượng để những người khác tùy ý trêu đùa, khi dễ.
Từ một tiểu hài tử chỉ biết đã đói bụng muốn ăn, trưởng thành một thanh niên hiểu cái gì là nhục nhã, hắn thống khổ vô cùng, bởi vì hắn không thể tránh thoát những kể đó tùy ý cười nhạo cùng đánh chửi. Bởi vì ăn cơm heo chó lớn lên, hắn cũng chỉ có thể sống giống heo chó.
Thống khổ, oán hận, mỗi lần bị những người trẻ tuổi trong thôn đùa cợt đánh chửi, hắn liền hận khôngthể giết bọn họ. Nhưng hắn không dám, từ nhỏ bị đánh lớn lên, đối mặt những quyền cước đó, theo bản năng chỉ cảm thấy sợ hãi, chỉ biết súc thành một đoàn chờ bọn họ đánh xong.
hắn cho rằng ngày tháng sẽ vẫn luôn như vậy trôi qua, nhưng đêm qua, hắn giết người. tiểu nhi tử Bành Hữu Phúc nhà Bành tứ thẩm trong thôn ngày thường là người thích nhất khi dễ hắn nhất, hắn ta đã từng dùng cục đá đập vỡ mũi hắn, đánh rơi răng hắn, còn đã từng đá hắn vào hồ nước, dùng gậy trúc gõ đầu hắn, thiếu chút nữa làm hắn chết đuối, ngày thường tâm tình không tốt, nhìn thấy hắn liền phải đánh hắn một trận hết giận.
Ngày hôm qua, Bành Hữu Phúc uống chút rượu, say khướt đi qua cửa phòng nhỏ nhà hắn, hôm đó hắnlại xin được một ít đồ ăn, Bành Hữu Phúc tới, một chân đạp đồ ăn của hắn lên mặt đất, cười dùng sức đá bụng hắn.
“Ngươi loại đồ vật xấu xí này, cũng xứng làm người sao, cũng xứng ăn đồ ăn của người sao?”
hắn ta nói hắn không xứng làm người, nhưng ‘ người ’ chẳng lẽ là thứ gì tốt sao?
Lục Lâm Sinh cũng không biết thế nào, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, chờ phục hồi tinh thần lại, hắn đã dùng cây gỗ bên cạnh đánh chết Bành Hữu Phúc. Đập một bên đầu chảy ra thứ gì đỏ đỏ trắng trắng, người vừa rồi còn cười mà đá đánh hắn nằm trên mặt đất, một chút thanh âm cũng không có.
hắn giết người. Lục Lâm Sinh lộ ra một cái tươi cười quỷ dị hỗn hợp của sợ hãi và vui sướng trên gương mặt đáng sợ giống như ác quỷ. hắn vừa sợ hãi vừa cao hứng, run run rẩy rẩy nương bóng đêm kéo thi thể vào núi, vẫn luôn đi vào trong núi. hắn muốn tìm một chỗ chôn thi thể này, hắn không thể bị bất kì kẻ nào phát hiện, chỉ cần không có ai phát hiện hắn giết người, vậy hắn sẽ không có việc gì.
Đúng, sẽ không có việc gì, sẽ không có ai biết là hắn giết người.
hắn đi vào núi sâu, chôn cổ thi thể trong một cái hố đất to, trên người hắn dính đầy bùn đất, đôi tay đều là bùn. Lúc chuẩn bị về thôn, hậu tri hậu giác sợ hãi thật lớn bao phủ hắn, đần độn đi về phía trước thân mình run rẩy kỳ cục.
Đến khi bị một thanh âm thanh thúy gọi lại, cả người hắn run lên, ngã vào bụi gai, mà từ trong bụi gai đi ra, thấy rõ ràng người gọi mình lại, Lục Lâm Sinh ngây ngốc.
hắn chưa bao giờ gặp người đẹp như vậy, ngay cả huyện lệnh tiểu thư ở huyện thành lúc trước xa xa nhìn thấy một lần, cũng so ra kém nữ tử trước mặt này. Đôi mắt nàng sạch sẽ trong sáng, da thịt trắng nõn như tuyết, mặc váy trắng tinh, hoa văn màu bạc dưới ánh mặt trời tản ra quang mang mông lung, cả người nàng đều đang sáng rực, quả thực giống như là…… giống như là thần tiên không tồn tại ở thế gian.
Nàng là thần tiên sao? Lục Lâm Sinh nghĩ, nàng nhất định là thần tiên, mà thần tiên cái gì cũng biết, nàng nhất định biết hắn giết người.
Sợ hãi, ngoài sợ hãi còn có một loại áp lực ở trong lòng nói không rõ phẫn hận hay không cam lòng đánh tan hắn, làm hắn quỳ trên mặt đất khóc rống thất thanh. hắn cũng không biết mình đến tột cùng muốn nói cái gì.
không biết tình hình, Bạch Lăng quả thực bị đại huynh đệ trước mặt khóc gào dọa đến bay lên, đây là làm cái gì, nước mắt bay loạn, khóc cũng quá thảm.
Nàng có chút ngốc, chỉ có thể ngồi xổm xuống, sờ soạng lấy cái khăn tay ra giúp hắn xoa xoa nước mắt, “Thế này, ngươi trước lau nước mắt đã, chúng ta có chuyện từ từ nói lặc.”
Qua một lúc lâu, Lục Lâm Sinh dừng khóc, vẻ mặt si ngốc quỳ trên mặt đất cùng với Bạch Lăng mắt to trừng mắt nhỏ.
“Ngài…… Ngài không phải thần tiên sao?”
“không phải a.” Là rồng mà thôi.
“Ngài, vậy tại sao ngài lại ở chỗ này, không không, ngài có gì phân phó?”
Huynh đệ thật biết điều, Bạch Lăng lập tức nói: “Ta muốn hỏi đường, ta lạc đường ở chỗ này, ngươi có thể mang ta đi ra ngoài không?”
Lục Lâm Sinh cúi đầu không dám nhìn nàng, xấu hổ hổ thẹn mà che khuất nửa khuôn mặt của mình, gật gật đầu liên thanh đáp ứng: “Được…… được, ta mang ngài đi ra ngoài.”
Bọn họ một trước một cái sau đi ở trong núi, Bạch Lăng nói nhỏ với lão vỏ sò, lão vỏ sò nói: “Tiểu chủ nhân, người phải cẩn thận a, nhân loại chính là có rất nhiều người xấu, nói không chừng thấy ngài lớn lên đẹp, sẽ làm ra chuyện xấu gì.”
Bạch Lăng: “Nếu hắn là người xấu, ta đây liền biến thành que dài, hù chết tại chỗ quy tôn này.”
Nhưng Lục Lâm Sinh chỉ một đường đưa nàng ra khỏi khu rừng già, lúc nhìn thấy một mảnh khói bếp dưới chân núi, Bạch Lăng kích động hoan hô một tiếng, “Cảm ơn ngươi a đại ca, ngươi thật là người tốt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.