Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ

Chương 77: Lão vỏ sò nhìn không nổi, vỏ sò khép lại, tự bế




Lão vỏ sò hậu tri hậu giác phát hiện bọn họ ngủ trên di mộng châu, sau khi hắn giải thích công năng của di mộng châu, Bạch Lăng cuối cùng hiểu rõ vì sao mình trải qua một giấc tựa mộng không phải mộng này, nguyên lai đều là do máy chiếu tự động trong não.
“Ngươi không phải sợ, ta sẽ phụ trách ngươi, nửa đời sau ngươi cứ theo ta, hiểu được không?” Bạch Lăng ngồi lên cái mũi hắc long nói với hắn mấy lời, hắc long Lục Lâm Sinh vui vẻ chỉ biết hừ hừ, cái đuôi hắc long thật lớn từ từ vung ở phía sau, bắn lên một mảnh bọt nước.
Bạch Lăng chú ý suy xét chu toàn, nghĩ yêu đương mấy năm trước, chờ làm chết Huyền Thương cái đồ con cháu rùa già đó, bọn họ liền trở về Quy Nhất tiên tông gặp sư phó sư huynh, lúc ấy làm hôn lễ cũng được. Nàng đang suy xét hỉ yến phải mời người nào, còn Lục Lâm Sinh trong lòng vẫn đang cao hứng Bạch Lăng nguyện ý cho mình luôn đi theo nàng, còn bạn trai là thứ gì, hắn cũng không biết.
Chỉ lão vỏ sò, hắn nghe thấy tiểu chủ nhân tự an bài chung thân đại sự của mình, trong lòng rất mệt mỏi. Tiểu chủ nhân nàng đến tột cùng có nhớ mình vẫn là một con rồng con hay không? Ngượng ngùng, bởi vì trong tư tưởng bản chất chính là người trưởng thành, mặc dù biến thành rồng con, Bạch Lăng cũng không coi mình là vị thành niên, nếu dựa theo thân thể trưởng thành để tính tuổi, Lục Lâm Sinh hiện tại chính là tổ tông của nàng.
Mắt thấy tiểu chủ nhân không có tự giác này, lão vỏ sò chỉ có thể tự mình nghĩ cách. Biện pháp của hắn rất đơn giản, chính là mang theo Bạch Lăng lại lần nữa xuống Long Cung đáy biển, tìm được một ít cỏ.
“Cái này là Khổ Dịch Thảo, ăn vào có thể trợ giúp Long tộc trưởng thành, trước kia rồng nhỏ trong tộc đều phải ăn loại cỏ này, rất tốt cho thân thể. Tuy rằng hương vị không ngon chút nào, nhưng mà……”
không chờ hắn nói xong nhưng mà, Bạch Lăng đã đi lên răng rắc gặm một miếng, sau đó vui mừng quá đỗi, “Đây không phải rong biển sao!”
“Quá tốt lạc, đã lâu ta không được ăn rong biển, ta cắt cái này phơi khô làm miếng rong biển để ăn!”
Lão vỏ sò: “???” Khổ Dịch Thảo tuy rằng tốt cho rồng con, có thể đẩy nhanh hơn tốc độ đổi sừng, nhưng Long tộc bình thường đều không thích hương vị này, các con rồng nhỏ càng phải cưỡng bức mới bằng lòng ăn một hai miếng, hắn còn tưởng rằng nếu muốn tiểu chủ nhân ăn cái này thì phải phí công phu thật lớn một phen, không nghĩ tới tiểu chủ nhân thích như vậy?
Bạch Lăng tìm được một tảng lớn ‘ rong biển ’, vui vui vẻ vẻ thu hoạch toàn bộ, trải từng mảnh ra phơi trên lưng hắc long.
“Bỗng nhiên thật muốn ăn lẩu.” Bạch Lăng nhìn ‘ rong biển ’ cảm thán.
Lục Lâm Sinh vẫn không nhúc nhích giúp nàng phơi rong biển, nghe vậy nói: “Vậy ăn lẩu.”
“Được, để ta làm lẩu!” Bạch Lăng là tính cách vừa thu lại phát, nghĩ ra lập tức đi làm, liền bắt đầu nghĩ làm như thế nào. Ở trong biển, đương nhiên chính là ăn lẩu hải sản. Nàng vơ vét một đống lớn các loại cá, tất cả đều ném vào trong phiến hải vực nhỏ Hải Trung Hải đó, lại ở quanh Hải Trung Hải tìm ra sò ngao và tôm cua, còn bắt được một con bạch tuộc, nhưng chờ nàng trở lại Hải Trung Hải, phát hiện cá lúc trước ném vào đều chạy mất.
“Lục Lâm Sinh, ngươi quấn thân thể thành một cái vòng.”
Hắc long theo lời cuộn quanh thân thể thành một vòng tròn, Bạch Lăng liền ném nguyên liệu nấu ăn bắt được vào chỗ thân thể hắn khoanh ra, toàn bộ Lục Lâm Sinh liền biến thành cái giá đựng nguyên liệu nấu ăn.
Bạch Lăng lấy ra cái vỏ sò thật lớn làm nồi lẩu, ném vào trong bó lớn ớt cay cùng các loại gia vị. Bỗng Lục Lâm Sinh cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, thân thể đau đớn. hắn rất quen thuộc loại cảm giác này, là ý thức và bản năng còn sót lại của Ma Long đang muốn phát tác, nhưng hắn gắt gao áp chế loại chuyển biến này, không muốn giao quyền khống chế cho Ma Long —— nếu giao cho Ma Long, nguyện liệu làm lẩu trên người bị hắn xốc đổ thì làm sao bây giờ, Bạch Lăng tìm lâu như vậy, mắt thấy là sắp có thể ăn.
Bằng vào loại tín niệm kiên định này, Lục Lâm Sinh đem thân thể gắt gao đè ép trở về ác niệm cuồn cuộn cùng tham dục của Ma Long, xong rồi hắn quay đầu nhìn trên người, phát hiện rong biển không rớt, cá không chạy, lúc này mới yên tâm, chỉ có một con cua to có ý đồ vượt ngục, đã bò lên trên đuôi hắn, bị hắn vung đuôi quăng ngã trở về.
Nguyên liệu đơn sơ, chỉ có thể tạm chấp nhận. Bạch Lăng vốn dĩ muốn làm nồi lẩu uyên ương, lại nghĩ đến Lục Lâm Sinh căn bản ăn không được, vì thế nàng trực tiếp làm nồi lẩu cay, chính mình ăn cho sảng khoái. Đồ long bảo đao của nàng trước khi đồ long đã đồ một con bạch tuộc, thái thành từng vòng ném vào trong nồi mùi cay bốn phía, còn thịt cá tuyết trắng không thứ nào không tươi mới, mực nhỏ và tôm đỏ, hải sâm thật to…… đương nhiên không thể thiếu rong biển.
“Trừ lẩu, còn muốn nướng BBQ ăn, bạch tuộc nướng ăn càng ngon.” Trừ đồ long bảo đao, Bạch Lăng lần sau đi kho bảo vật còn cầm thêm một món vũ khí làm dự phòng, nếu lúc đánh nhau vũ khí bị rớt còn có thể có lựa chọn khác. Cái vũ khí dự phòng này là tam xoa kích uy phong lẫm lẫm, lão vỏ sò nói đại danh của nó nhưng Bạch Lăng không nhớ được, vẫn gọi nó là đại ngư xoa, dùng để cắm chân bạch tuộc nướng BBQ thực không tồi.
Bạch Lăng ăn, Lục Lâm Sinh ở một bên nhìn, hỏi nàng một câu: “Ăn ngon sao?”
Bạch Lăng gật gật đầu, thấy hắn an tĩnh nhìn mình ăn, có chút đau lòng. Lục Lâm Sinh cắn nuốt Ma Long rồi, có thể là bởi vì Ma Long quá bổ, thần chí thanh tỉnh đồng thời tâm trí tăng trưởng, lúc này còn nhạy bén nhận ra tâm tư của Bạch Lăng, an ủi nàng nói: “hiện tại ta không đói bụng. Nàng xem, đến nước miếng cũng không chảy.”
Đúng, hắn bình thường lúc thèm đều chảy nước miếng, vẫn đang nhìn nàng, hắn khả năng thật không muốn ăn gì. Bạch Lăng ăn một mình lập tức yên tâm thoải mái ăn tiếp. Nàng ăn hơn mười cọng rong biển, vào ban đêm liền cảm thấy ngứa đầu, biến trở về hình rồng chính là sừng rồng ngứa. Rồng con nếu lớn nhanh là sẽ thường xuyên đổi sừng, đại khái tựa như trẻ con thay răng.
Bạch Lăng đầu ngứa đến không ngủ được, không tự giác lấy đầu chọc hắc long, đâm hắn tỉnh.
Nho nhỏ một con rồng trắng bơi tới bên đầu hắn, cho hắn xem sừng trên đầu, “Đầu ngứa.”
Hắc long không phản ứng, Bạch Lăng ngửa đầu liền phát hiện đôi mắt hắc long là màu đen, thuần màu đen mang theo ác ý, không phải thuộc về màu đỏ trong sáng của Lục Lâm Sinh, tức khắc trong lòng cả kinh. Tới, là Ma Long!
Nàng xông lên đâm vào đầu Ma Long, đang chuẩn bị lại đâm một cái, liền phát hiện Ma Long không công kích, hơi hơi cuộn tròn lên, đôi mắt bắt đầu chậm rãi biến thành màu đỏ.
“Lục Lâm Sinh?”
Lục Lâm Sinh không nhìn nàng, đôi mắt nhìn mặt biển, Bạch Lăng nhìn lên, phát hiện hai cái sừng rồng quen thuộc. Vừa va chạm, đã đâm rớt sừng rồng nàng sắp đổi. Lục Lâm Sinh yên lặng vớt sừng sồng bị gãy của nàng lên, đặt ở trước mặt nàng, thận trọng nhìn nhìn đỉnh đầu nàng đã bị trọc.
Bạch Lăng lúc này mới cảm giác được đau đầu, nhưng nàng sờ sờ, không phải thực để ý, cầm hai cái sừng rồng hỏi Lục Lâm Sinh: “Ngươi có muốn ăn cái này không, đã gãy xuống, dứt khoát cho ngươi ăn đi lặc.”
Nàng thật sự nhét vào trong miệng Lục Lâm Sinh. Hắc long nhai răng rắc hai cái, nuốt hết sừng gãy của nàng, an nhàn ghé vào một bên.
“Hương vị như thế nào?” Bạch Lăng tò mò hỏi.
||||| Truyện đề cử: Vượng Gia Tiểu Nông Nữ |||||
“Ừm…… là giòn.” Lục Lâm Sinh nói.
Bạch Lăng cảm thấy giống như hắn đang hình dung bánh quy nhỏ, vì thế nói: “Ta cũng thật muốn ăn bánh quy nhỏ.”
Sừng của nàng hiện tại không ngứa, nhưng đau, nhịn không được duỗi móng đi sờ, Lục Lâm Sinh cúi đầu, liếm liếm đỉnh đầu của nàng.
Bạch Lăng: “…… thật ăn ngon như vậy? Ngươi còn muốn liếm mâm.”
Lục Lâm Sinh phản ứng trong chốc lát đã bị nàng chọc cười, “không phải, ta nhìn một chút ký ức của Ma Long, sừng rồng con bị gãy, để Long tộc thành niên liếm liếm như vậy sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.”
Lý do chính đáng. “Được rồi, vậy ngươi liếm đi.” Được nàng chấp thuận, Lục Lâm Sinh liền nghiêm túc liếm cái đầu đang sưng lên cho nàng.
Bạch Lăng cảm thấy Lục Lâm Sinh giống như đang liếm chiếc đũa, tự mình nghĩ nghĩ hi hi ha ha cười rộ lên, duỗi thẳng căng thân mình, bày ra hình chiếc đũa, “Ngươi xem, giống như ngươi đang liếm chiếc đũa không?”
Lục Lâm Sinh ăn yêu ma không dùng đũa, nhưng chuỵen này cũng không ngăn cản hắn cùng cười với Bạch Lăng.
Lão vỏ sò: Ta không nên ở mặt biển, ta hẳn là nên ở đáy biển.
An tĩnh nhìn ánh trăng một lát, Bạch Lăng dựa vào bên đầu Lục Lâm Sinh, gãi gãi râu rồng của hắn: “Vừa rồi ngươi phản ứng thật nhanh, ta đụng phải lập tức ngươi tỉnh tạo lại lặc, ta còn tưởng rằng vừa rồi phải cùng Ma Long đại chiến ba trăm hiệp!”
Lục Lâm Sinh: “không cần, nàng đâm hai lần khẳng định ta sẽ tỉnh, nhiều nhất ba lần.” Lại đâm nhiều vài cái, phỏng chừng đầu nàng sẽ bị đâm chảy máu, nghĩ đã đau lòng, hắn thế nào cũng phải giãy giụa tỉnh lại mới được.
Bạch Lăng: “Cũng không thể đâm nhiều, đâm hai lần còn không tỉnh, ta liền chạy lặc.” Bằng không va chạm nhiều, lại đâm Lục Lâm Sinh choáng váng thì làm sao, hắn đang thông minh lại bị ngốc đi.
Lục Lâm Sinh an ủi nàng: “hiện giờ nàng ở bên cạnh, ta càng có thể dễ dàng khống chế thân thể này.” hắn và Ma Long chính là ở trạng thái bên này giảm bên kia tăng, Thô bạo và sát ý của Ma Long bị hắn áp chế ngày càng tán loạn, ý thức của Ma Long phụ thuộc vào sát ý mà tồn tại cũng suy yếu theo. Qua một thời gian nữa, hắn có thể hoàn toàn cắn nuốt ngược hết thân thể Ma Long.
hắn hiện ở hình rồng, kỳ thật như cũ ở vào tình huống bị cắn nuốt, chờ đến khi hắn có thể biến thành nguyên hình, tức là hắn hoàn toàn cắn nuốt ngược Ma Long. Bất quá bây giờ hắn cảm thấy hình rồng cảm giác cũng không tồi, có thể cùng Bạch Lăng ở trong nước.
Bạch Lăng không ngủ được, nàng lấy ra một đống vỏ sò, đều là làm lẩu nướng BBQ dư lại, “Lục Lâm Sinh, ta chơi ném vỏ sò lên mặt nước cho ngươi xem. Ta thật là lợi hại, có thể ném nảy lên sáu lần!”
Tiểu bạch long biểu diễn một chút cho đại hắc long xem dùng vỏ sò ném trên mặt biển giống ném đá trên sông như thế nào, nàng dùng hình rồng đi ở trên mặt biển, hắc long cũng học nàng đi như vậy, hai con rồng xiêu xiêu vẹo vẹo ném chơi, trường hợp một lần nữa mười phần thiểu năng trí tuệ. Lão vỏ sò nhìn không được, vỏ sò đóng lại, tự bế.
Vào nửa đêm, một vòng minh nguyệt thật lớn nổi trên mặt biển, vỏ sò bị Bạch Lăng ném ra cơ hồ bay vào ảnh ngược của mặt trăng, giờ này khắc này, Bạch Lăng nghĩ đến một câu thơ —— hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì.
Nàng an tĩnh lại, cọ cọ Lục Lâm Sinh bên cạnh.
So với bọn họ nói chuyện yêu đương, đã bị định nghĩa là BOSS, trạng thái của Huyền Thương thượng thần thật không tốt, dùng sứt đầu mẻ trán cũng không đủ để hình dung tình huống của hắn. thật vất vả nhìn thấy tốc độ tan vỡ của đông đảo tiểu thế giới chậm lại, hắn thu thập tốt tâm tình một lần nữa trở về thân thể Huyền Thương thượng thần ở tiểu thế giới này, chuẩn bị đẩy nhanh hơn tốc độ, kết quả đâu? một mảnh thế cục rất tốt bị hủy sạch sẽ, đầu sỏ gây tội chính là …… biểu nhân cách của hắn, cũng chính là hắn.
Biết được thế này thật là dữ dội nghẹn khuất, hắn muốn mắng to ngu xuẩn, lại nhịn xuống.
Mắng người khác có thể, mắng chính mình không được, cho dù làm chuyện ngu xuẩn, vậy cũng chỉ là bởi vì người khác làm sai.
“Truyền U Thủy tiên nhân tới.” Huyền Thương thượng thần lạnh như băng phân phó.
U Thủy tiên nhân mấy ngày nay bởi vì giết chết Bạch Lăng, cái gai trong thịt cái đinh trong mắt, tâm tình rất tốt, đáng tiếc tâm tình tốt này nhìn thấy Huyền Thương thượng thần liền xong rồi.
“Tìm Bạch Lăng trở về.” Huyền Thương thượng thần ập xuống ném cho nàng một câu như vậy.
U Thủy tiên nhân tươi cười cứng lại, cho rằng mình nghe lầm, nhưng Huyền Thương thượng thần chỉ thị minh xác nói cho nàng, không sai, chính là yêu cầu vô cớ gây rối như vậy.
“Nhưng mà, thượng thần, là ngài phân phó đem Bạch Lăng……”
Huyền Thương thượng thần ngắt lời nàng: “hiện tại bản tôn sai các ngươi đi tìm nàng.”
U Thủy tiên nhân bóp ngón tay mình trong tay áo, miễn cưỡng lộ ra tươi cười sợ hãi, “nói không chừng long nữ hiện đã chết, rốt cuộc Ma Long với nàng như hổ rình mồi, mất đi U Phù Sơn che chở ……”
Huyền Thương thượng thần: “Nàng còn chưa chết, cho dù đã chết, cũng phải tìm ra thi thể nàng cho bản tôn.” Hệ thống còn chưa xuất hiện cảnh cáo dị thường, Bạch Lăng hẳn là còn sống.
Giống như mỗi một cấp dưới có thủ trưởng bá đạo tùy hứng, cho dù âm thầm ngưỡng mộ Huyền Thương thượng thần đã lâu, U Thủy tiên nhân, giờ phút này cũng nhịn không được mắng to ở trong lòng. Thượng thần hắn đây hỉ nộ vô thường, thay đổi xoành xoạch, rốt cuộc có phải bị bệnh gì hay không? Chẳng lẽ thần sống lâu đều sẽ bị điên?
“đi đi, trong vòng 10 ngày bản tôn muốn thấy Bạch Lăng xuất hiện ở trước mặt.” Huyền Thương thượng thần ném xuống một câu như vậy, phất tay áo cho U Thủy tiên nhân ra ngoài Thần Điện.
U Thủy tiên nhân nghiến răng nghiến lợi với trăng sáng, tự lôi cổ áo ngứa ngáy, kéo kéo ra phía trước, nhỏ giọng mắng: “Điên rồi, thật là điên rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.