Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ

Chương 100: Nào có vợ chồng như vậy




Khương Vũ Triều nghe được tiếng bước chân, nhìn thấy idol.
Hề Trác Ngọc vẫy tay với nàng, cười nói: “Vương phi, trở về ăn cơm trưa.”
Khương Vũ Triều đứng lên, “Ca ca, cái này là anh làm?”
Hề Trác Ngọc đi tới nhìn cái trạm xe, “Là mấy năm trước ta làm, người khác cũng không biết. Khi đó trong phủ ở phía tây xây một kho hàng, ta đi cầm chút vật liệu gỗ, một mình lén lút làm cái này, làm thực thô ráp.”
Con chó đang phơi nắng ra vòng vòng ở bên chân hắn, dựa gần chân hắn lại nằm xuống. Hề Trác Ngọc sờ sờ nó, lại giơ tay chỉ một tấm bản đồ phía dưới trạm, “Nếu tôi không tới đón cô, cô có thể xem cái bản đồ này, hẳn là có thể tìm đường về. Nếu cô không nhớ rõ đường, có thể bóc bản đồ ra, lần tới rôi sẽ bù một tờ mới.”
Khương Vũ Triều sắp bị idol nghiêm túc này đáng yêu muốn chết.
“Nơi này trừ ca ca, thường xuyên còn có những người khác lạc đường tới đây?”
Hề Trác Ngọc dứt khoát ngồi xuống, cũng không vội đi, “Tôi ở chỗ này làm cái trạm như vậy, không nói với người khác, còn có bị ai phát hiện hay không, thật ra tôi không rõ lắm.”
Khương Vũ Triều: “Vậy, ca ca là bởi vì tưởng niệm cuộc sống hiện đại, mới làm cái trạm này?”
Hề Trác Ngọc thấy nàng đầy mặt yêu thương mà nhìn mình, cảm thấy rất bất đắc dĩ. Là cái dạng này, fans luôn cảm thấy hắn chịu khổ, nhưng kỳ thật chính hắn không cảm giác ra, chỉ cảm thấy ở nơi nào cũng khá tốt. hắn giải thích: “Cũng không phải hoài niệm hiện đại, ban đầu chỉ ngẫu nhiên muốn tìm nơi ngồi một mình, nơi này phơi nắng tốt, lại yên lặng, liền chọn nơi này, sau đó có một ngày trời mưa, ta ở đây không có chỗ trú nên bị ướt, liền muốn dựng cái lều có thể tránh mưa, trong quá trình làm đột phát kỳ tưởng, liền xây thành cái trạm.”
Khương Vũ Triều gật đầu: “Sau đó ca ca cảm thấy trạm để tránh mưa, lại vẽ đường và bản đồ?”
Hề Trác Ngọc cười: “Có phải cảm thấy hành vi này thực nhàm chán hay không?”
Khương Vũ Triều: “không, em sắp bị anh đáng yêu muốn chết, trời ạ, trên thế giới sao có người đáng yêu như vậy! Hôm nay cũng thật yêu ca ca!”
Hề Trác Ngọc: “Khụ.” Mỗi ngày bị fan cứng mặt đối mặt thổ lộ cuồng nhiệt, thật là cảm thấy da mặt mình cũng hơi dày một chút.
Khương Vũ Triều: “Bất quá, nơi này là địa bàn của một mình ca ca, bây giờ bị em biết, không phải quấy nhiễu ca ca thanh tĩnh sao.”
Hề Trác Ngọc cười chớp chớp mắt với nàng, “không sao, cô và những người khác không giống a, tôi cho cô giấy thông hành.”
Khương Vũ Triều bị idol vô ý thức liêu trúng trái tim, nhưng thực nhanh nàng liền lấy tố chất fan cứng ưu tú bỏ thêm cho mình cái BUFF, đạp cho trái tim đang nhảy lên lại yên ổn về. Động cái gì mà động, ca ca trước mặt không được lỗ mãng!
Cùng lúc đó, hệ thống xanh hoá cho Dục Vương một nhắc nhở —— “Đinh —— cảm tình chếch đi 5%.”
Dục Vương cả kinh, “Cái gì?” Sao đột nhiên chếch đi? không đúng, không phải sớm nên chếch đi sao, đây là hệ thống đang gạt người đi?
Hoài nghi mới vừa dâng lên, hệ thống lại thực nhanh bắn ra nhắc nhở —— “Đinh —— cảm tình chếch đi về 0, không có chếch đi.”
Dục Vương mặt tối sầm, “Ngươi định trêu đùa ta?”
Hệ thống xanh hoá: Số liệu chính là biểu hiện như vậy, trách ta sao?
Dục Vương: “A, ngươi cho rằng ta sẽ còn tin tưởng ngươi?”
thật bá, không tin thì thôi. Hệ thống xanh hoá bảo trì trầm mặc, không muốn làm một hệ thống tốt tận chức tận trách nữa, nó nên làm một hệ thống cẩu bức mới xứng với chủ nhân cẩu bức này.
……
Ngày xuân đến, tuy rằng không lạnh như trời đông giá rét, nhưng mưa dầm kéo dài cũng làm người ta cảm thấy ướt lạnh. Trong điện đốt lửa than còn chưa ngừng, taok một không gian tương đối khô ráo. Thời tiết như vậy, Khương Vũ Triều không thể đi ra ngoài, nàng liền ở trong điện cầm bút vẽ. Bút than này cảm giác có chút giống bút chì, là Hề Trác Ngọc cho nàng dùng.
Khương Vũ Triều đang vẽ một thùng xe, bố trí bên trong, hình dáng bên ngoài, dùng vật liệu gì, còn có từng bộ phận ghép nối. Từ khi thấy cái trạm của Hề Trác Ngọc, Khương Vũ Triều vẫn luôn muốn làm điểm gì đó, cuối cùng nàng quyết định làm một thùng xe đặt ở bên cạnh. Rốt cuộc ngày mưa ngồi ở kia trạm vẫn bị gió thổi đến, nếu có thể có thùng xe đóng kìn thì tốt rồi.
Trước kia nàng không muốn làm gì, cảm thấy không có ý nghĩa còn lãng phí thời gian, nhưng sinh hoạt cùng với idol, hắn là người phi thường ‘ lãng mạn ’, cho nên chậm rãi nàng cũng có chút biến hóa.
Lan Kiều đốt ngọn đèn tới đây, “Chủ tử, ngài lại đang vẽ cái này a, cẩn thận trời tối tổn thương đôi mắt.”
Khương Vũ Triều tùy ý ừ một tiếng.
Lan Kiều thăm dò nhìn nhìn, hiếu kỳ nói: “Chủ tử, rốt cuộc người vẽ cái gì a, hình thù kỳ quái, nhìn lại không giống nhà ở, lại không giống cái đình.”
Khương Vũ Triều: “Là thứ ngươi không biết.”
Lan Kiều nhìn ra cửa đại điện, do dự nhỏ giọng hỏi: “Chủ tử, tối nay Vương gia lại không tới a?”
Khương Vũ Triều ngẩng đầu nhìn nàng: “Thế nào, là lão tổng quản hay là ma ma bên kia nhờ ngươi tới hỏi?”
“không đúngn không đúng.” Lan Kiều lắc đầu, “Ta chính là lo lắng ngài a, chủ tử và Vương gia rõ ràng ở chung tốt như vậy, sao buổi tối lại không ngủ bên nhau, nào có phu thê dạng này?”
Khương Vũ Triều: Cho nên nói không phải phu thê.
Nhưng quan hệ của nàng và idol lại không thể nói cho người khác, những người khác cũng không thể lý giải tâm tình của nàng. Nàng có thể yêu bất kì nam nhân nào khác, nhưng không thể yêu idol, bởi vì đối với idol mà nói là chuyện thực bối rối. Idol chỉ cận một đồng bạn, mà không phải bạn lữ, cho nên nàng cần thiết giữ phân cách này, bảo trì phương thức ở chung nhẹ nhàng mà sung sướng —— một quan hệ khi phát triển thành luyến ái, luôn sẽ có nhiều, rất nhiều quy tắc làm người khó có thể tiếp thu, nghiêm khắc như là xiềng xích.
Ở trong một tòa điện bên cạnh, Hề Trác Ngọc buông sách, hôm nay hắn tiến cung một chuyến, có chút mệt mỏi, chuẩn bị nghỉ ngơi sớm.
Tổng quản hầu hạ thử thăm dò hỏi hắn: “Chủ tử, tối nay lại không đi chỗ Vương phi?”
Hề Trác Ngọc: “Ừ, không đi.” Buổi tối chạy đến chỗ fan cứng người ta, hắn cũng không phải lưu manh a, đã nói không ngủ với fan.
Tổng quản thở ngắn than dài, “Vương gia, ngươi như vậy, Vương phi sẽ khổ sở.”
Hề Trác Ngọc có tai như điếc, rung chăn lên, “Ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi.”
Tổng quản: “Chủ tử, có phải ngài có cái gì bất mãn với Vương phi không, chẳng lẽ để ý những chuyện trước đó của nàng?”
Hề Trác Ngọc: “không có, nàng rất tốt, ta rất…… thích.”
Tổng quản không rõ, “Nếu ngài cũng thích Vương phi, vì sao phải xa cách nàng như vậy? Ta thấy ban ngày người chỉ đi tìm nàng nói chuyện, còn thường xuyên tặng lễ vật, ban đêm sao lại không đi?”
Hề Trác Ngọc thở dài, “Ngươi không hiểu.” Vương phi tận chức tận trách, hoàn toàn coi mình như thần tượng, nếu hắn có ý tưởng gì khác, Tiểu Khương cô nương khẳng định sẽ không được tự nhiên, cho nên như vậy thì tốt rồi.
Tổng quản xác thật không hiểu, nhưng thấy chủ tử không định thay đổi chủ ý, đành phải đi ra.
Hề Trác Ngọc nằm ở trên giường, nghĩ những lời tổng quản vừa nói, nhất thời không ngủ được. Cảm giác của hắn với Khương Vũ Triều thực phức tạp, hắn ở thế giới này cảm giác cô độc vẫn luôn không biến mất, chỉ cảm thấy dường như mình là một cô hồn dã quỷ, phát hiện Khương Vũ Triều, loại cô độc này dần dần bị nàng mang đi. Nếu nói thích, hắn xác thật là thích nàng, nếu không thích ‘ fan ’ này, hắn tuyệt sẽ không quan tâm trợ giúp như thế, thậm chí làm đối phương trở thành Vương phi của mình.
Nhưng nếu để hắn tiến thêm một bước nữa, cùng nàng nói tình yêu nam nữ, trong lòng hắn lại rất rõ ràng như vậy không được. Chính hắn không biết nên nói thế nào, người ta đối với hắn cũng không có tâm tư khác, sớm đã nói rồi. Loại chuyện này, không nên nghĩ nhiều.
“Cốc cốc cốc ——”
“Chủ tử, ngài ngủ chưa?”
Nghe bên ngoài truyền đến thanh âm người hầu, Hề Trác Ngọc đáp: “Chuyện gì? Tiến vào nói.”
Tiểu thị chạy vào, “Chủ tử, hôm qua Hồng Lệ không phải sinh một ổ chín con chó con sao, mới vừa đi xem, lại phát hiện ổ không, chúng ta tìm mấy nơi, ở bên hồ chỗ cái mương cỏ lau, nhìn thấy ổ chó con. Nếu đặt ở đó mặc kệ, đêm nay trời mưa, ngày mai cái mương liền bị ngập, chúng ta muốn đưa chó con đổi đến chỗ khác, Hồng Lệ lại không chịu cho chúng ta tiếp cận, chúng ta cũng không biết nên làm gì bây giờ.”
Hồng Lệ là một con chó mẹ ngày xưa trông cửa chính, phi thường hung hãn, cũng khó trách nhón người hầu chuyên môn nuôi chó này không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hề Trác Ngọc mặc quần áo, phân phó: “Đốt đèn lồng, theo ta đi nhìn xem.”
Bên này trong điện của hắn có động tĩnh vang lên, Khương Vũ Triều bên cạnh liền phát hiện. Nàng còn chưa ngủ, dưới ánh đèn đang vẽ bản vẽ, nghe thanh âm đẩy cửa sổ ra nhìn nhìn, trong bóng đêm nhìn thấy mấy ngọn đèn từ bậc thang đi xuống, tới bên hồ cách đó không xa. Bóng người trong ánh đèn kia, dù cách xa nàng cũng nhìn ra được là idol của mình.
“Phát sinh chuyện gì?” Khương Vũ Triều buông đồ, rửa bút rửa tay, cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Lan Kiều chạy tới, “Đó là Vương gia? Buổi tối bọn họ đi làm gì? Ta đi hỏi một chút.”
Khương Vũ Triều: “không cần, ngươi đốt đèn lồng cùng ta đi tới.”
Nàng cũng không mang những người khác, chỉ mang theo Lan Kiều đuổi theo Hề Trác Ngọc.
“Sao cô lại tới đây, muộn như vậy còn không nghỉ ngơi sao?” Hề Trác Ngọc phát giác nàng tới, dừng bước chân tại chỗ đợi nàng.
Khương Vũ Triều: “Còn chưa ngủ, ca ca anh đây là muốn đi đâu, có phải xảy ra chuyện gì?”
“không có việc gì, nếu cô muốn xem thì cùng nhau tới đi.” Hề Trác Ngọc vừa đi vừa nói việc này với nàng.
Khương Vũ Triều khó hiểu hỏi: “Con chó to đấy cái sau muốn ngậm chó con đến nơi nguy hiểm như vậy? Là cảm thấy ổ không an toàn, muốn đặt chó con tới chỗ an toàn?”
Hề Trác Ngọc lắc đầu, “không phải, nó thực thông minh, biết nơi đó sẽ bị nước ngập, ngậm chó con tới đó là vì muốn đuối chết bọn nó.”
Khương Vũ Triều: “…… Vì sao?”
Hề Trác Ngọc: “Có thể là bởi vì những con chó con có vấn đề gì, có thể nó một thai sinh quá nhiều, có thể là nguyên nhân khác, tôi cũng không rõ, nhưng chuyện này không phải lần đầu tiên xảy ra, từ trước ngẫu nhiên cũng có chó mẹ làm như vậy, còn có chó mẹ cắn chết chó con mới vừa sinh ra.”
Mưa phùn rào rạt, bung dù, trên người như cũ treo đầy bọt nước, đèn lồng bị gió thổi không ngừng đong đưa, ánh nến bên trong cũng lay động theo. Ánh đèn cũng không sáng ngời, chỉ có thể khó khăn lắm chiếu sáng ở bên chân, cách đó không xa bụi cỏ lau đắm chìm trong một mảnh đen nhánh.
Khương Vũ Triều nghe thấy hai tiếng chó sủa, là cái loại tràn ngập cảnh cáo. Bên cạnh Hề Trác Ngọc gọi hai tiếng: “Hồng Lệ? Hồng Lệ lại đây!”
Từ bụi cỏ lau chạy ra một cái bóng đen, một con chó to dẫm nước bùn đi tới, kêu hai tiếng với Hề Trác Ngọc, không có địch ý, như là chào hỏi.
“Mày ngậm bọn chó con đến nơi đây làm gì? đi, mang ta đi tìm bọn nnó.”
Chó mẹ không động, kêu ô ô. Hề Trác Ngọc ngồi xổm xuống xoa xoa đầu, như an ủi trẻ con, “không có việc gì, Hồng Lệ không phải lần đầu tiên làm mẹ sao? Đừng sợ, bọn nó đều sẽ từ từ lớn lên.”
Chó mẹ vẫn ô ô, Hề Trác Ngọc trực tiếp kéo nó đi về bụi cỏ lau, nhóm người hầu muốn cầm dù đuổi theo, chó mẹ lại hung ác sủa về phía bọn họ. Nhóm người hầu sợ dừng lại, Hề Trác Ngọc nói: “Các ngươi ở chỗ này chờ là được.”
“Nhưng mà, chủ tử, đang mưa.”
“Mưa không lớn, không có việc gì.”
Khương Vũ Triều lấy một cái dù đuổi theo, che cho Hề Trác Ngọc.
Chó mẹ sủa về phía nàng, Hề Trác Ngọc lại xoa lỗ tai nó, “Thôi nào, không sủa, là thê tử của ta, để nàng cùng nhau đến đi.”
Chó mẹ: “Gâu gâu gâu!”
Hề Trác Ngọc động tay khép miệng chó lại, không cho nó hung dữ. Nghe con chó ủy khuất ục ục, Khương Vũ Triều thậm chí có ảo giác mình tranh sủng thắng lợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.