Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ

Chương 107: Bảo bối thiên tài, mummy mang bầu chạy




Quách Nhung cảm giác bụng đau vô cùng, đau giống như bị cắt rách. Nàng nghĩ thầm, quy tôn kia rõ ràng đánh vào đầu lão nương, sao bụng lại đau như vậy? Xong rồi, không phải đánh đến xảy ra chuyện gì! Nàng dùng sức mở to mắt, thấy trước mắt xuất hiện một hộ sĩ thiên sứ áo trắng tươi cười hiền lành.
Hộ sĩ nói với nàng: “Chúc mừng cô Quách, cô sinh được một bé trai, vừa vặn ba cân, là đứa bé vô cùng đáng yêu!”
Quách Nhung: Cái thứ quỷ gì?
Quách Nhung: “cô nói tôi sinh cái gì?”
Hộ sĩ: “…… Ách, đứa bé a, cô Quách, cô làm sao vậy?”
Quách Nhung đại kinh thất sắc: “Tôi sinh với ai, tôi mang thai khi nào?”
Hộ sĩ cũng đại kinh thất sắc, chạy ra khỏi phòng bệnh hô: “Bác sĩ, không tốt, cô Quách Quỳnh hình như xuất hiện vấn đề!”
Quách Nhung: “…… Chờ đã!” Cái gì mà Quách Quỳnh, nàng là Quách Nhung a!
Trong một ngày này, ác nữ Quách Nhung phát hiện mình trở thành một người phụ nữ không quen biết, người này tên là Quách Quỳnh, mới vừa sinh đứa bé bặng ba cân, cha đứa bé không biết là ai, thật là đau trứng!
[ bảy năm sau ]
Đồng hồ báo thức hình chim cánh cụt trên tủ đầu giường vang lên tích tích tích, trên giường hai người một lớn, một nhỏ đồng thời giật giật, nhưng phản ứng tiếp theo của ngươi lớn là cuốn chăn chùm lên đầu mình, còn đứa bé xốc chăn lên bò dậy, đập một cái lên đồng hồ báo thức chim cánh cụt đang nhảy không ngừng.
“Mẹ, dậy thôi.” Bé trai bảy tuổi xoa đôi mắt rung lắc vật to bên cạnh còn đang thản nhiên nằm mơ, bị hắn kiên trì không ngừng quấy rầy, Quách Nhung không tình nguyện kéo chăn ra, mở một con mắt nhìn hắn.
Bé trai lôi tay nàng từ trong chăn ra, miệng nói: “Kéo búa giấy……”
hắn và Quách Nhung đồng thời vươn tay, Quách Nhung là ‘ kéo ’, hắn là ‘ giấy ’.
Quách Nhung: “Con thua, con đi mua.” Nàng nhắm mắt lại vẫy vẫy tay với con trai, tiếp tục cuốn chăn ngủ. Bé trai đã đánh cuộc thì đành phải chịu thua, mặc áo khoác vào, lại ngồi ở mép giường mang tất đi giày. Tất đã đi hai ngày, có chút hôi, nhưng trong ngăn kéo không có tất sạch, đều chất ở máy giặt còn chưa giạt, bởi vì mẹ nó quá lười.
hắn thở dài giống người lớn, đi giày, thuần thục mở một cái ngăn kéo của tủ quần áo, từ trong túi lấy ra mấy tờ tiền lẻ, lại mang theo chìa khóa, cộp cộp cộp đi xuống lầu.
Bọn họ ở trong một khu chung cư cũ, gần đó có trường tiểu học, cho nên bên này người còn rất đông, đặc biệt là cửa hàng ăn sáng càng đặc biệt đông. Thời gian này cửa hàng ăn sáng đã qua giờ cao điểm, những học sinh đi học sớm đã ăn xong đi vào trường học, hiện giờ đang ngồi trên ghế ăn bữa sáng đều là cư dân lân cận, vừa ăn vừa lớn giọng nói chuyện phiếm.
Lão bản nương bán bữa sáng đeo tạp dề có chút dầu mỡ, đang lấy cháo cho một khách hàng, nhìn thấy bé trai chạy tới, bà lộ ra cái cười to: “Tiền Tiền, hôm nay lại là con đến mua bữa sáng a, mẹ còn đang ngủ à?”
Bé trai gật gật đầu, “Đúng vậy, mẹ con quá lười, không có cách nào.”
Lão bản nương cười ha ha, xoa xoa tay trên tạp dề, lấy một cái hộp đựng thức ăn nhanh mới, miệng hỏi: “Vẫn giống như trước đây?”
“Vâng, vẫn giống, hai lồng bánh bao nhỏ, hai phần cháo, hai quả trứng, một trứng luộc, một trứng luộc trong nước trà!”
“Được rồi!” Lão bản nương quen cửa quen nẻo, đặt bánh bao nhỏ và cháo đã lấy ra vào một chỗ trống trên bàn, bé trai liền đi đến cầm những đồ ăn đó bắt đầu thêm gia vị. một phần bánh bao nhỏ cần sốt cà chua, một phần bánh bao nhỏ lại thêm dấm, một phần cháo thêm củ cải chua khai vị ăn sáng, một phần cháo khác thêm đậu phộng.
Chờ nó thêm xong đồ ăn phụ, lão bản nương lưu loát gói lại cho nó, lấy đũa và thìa nhựa, để nó cầm đi.
Bé trai lại mang theo bữa sáng trở lên lầu, đặt bữa sáng nóng hầm hập lên bàn cơm. Phòng ngủ vẫn không có tiếng động, nó buông bữa sáng chạy vào phòng, lay Quách Nhung vẫn đang ngủ.
“Mẹ, dậy, ăn bữa sáng!”
Gọi ba phút, Quách Nhung giống u linh bò dậy. Nàng nhiều năm rời giường đều khó khăn, mỗi ngày buổi sáng dậy đều giống như sắp quy thiên. Hai mắt vô thần dẫm lên dép lê đi vào buồng vệ sinh, bé trai cầm cái bàn chải màu lam lấy kem đánh răng đưa cho nàng, Quách Nhung thuận tay tiếp nhận rồi cho vào trong miệng, mặt vô biểu tình nhìn gương đánh răng. Bé trai lại cầm bàn chải nhỏ màu lam của mình, lấy kem đánh răng, đứng ở bên cạnh nàng đánh răng.
Hai người động tác nhất trí đánh răng, uống nước, phun ra, súc miệng, lại cùng nhau rửa mặt, cùng nhau ngồi ở trên bàn cơm bắt đầu ăn bữa sáng.
Quách Nhung lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại, “Ai da đói chết rồi.” Tay hấp tập lấy trứng luộc trong nước trà, một ngụm nuốt vào một nửa, kết quả bị nghẹn, chỉ có thể vỗ mạnh vào ngực.
Bé trai mở cháo ra, đặt phần cháo có thêm mấy viên đậu phộng ở trước mặt nàng, Quách Nhung bưng lên uống hai ngụm, nuốt miếng lòng đỏ trứng xuống.
Hai người vô cùng quen thấy lấy mỗi người một phần bữa sáng, Quách Nhung ăn bánh bao nhỏ thêm sốt cà chua, bé trai ăn bánh bao nhỏ thêm dấm. Hai người khẩu vị trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, lúc ăn cái gì thường xuyên như vậy, hoàn toàn tách biệt. Tuy rằng khẩu vị hoàn toàn tương phản, nhưng tật xấu để ý từng tí này lại giống nhau như đúc.
Quách Nhung biến thành như vậy đã bảy năm, bảy năm này cũng đủ để nàng suy nghĩ cẩn thận mình đây là xuyên qua, xuyên đến một thế giới tương tự thế giới nguyên bản của mình, biến thành một người khác. Cũng đủ để nàng quen thân thể này đã sinh ra một đứa bé nhặt được, cũng chính là bé trai bên cạnh đang uống cháo giống heo con, uống đến rối tinh rối mù.
Nhớ trước đây nàng mới đến, thiếu chút nữa phát điên, rốt cuộc thân thể này cũng không phải của mình, sử dụng siêu cấp kì quặc, hơn nữa quan trọng nhất là người phụ nữ này nghèo đến căn bản không có tiền tiết kiệm, chính nàng cũng không biết làm thế nào sống được còn phải nuôi dưỡng một đứa bé, đây con mẹ nó như là giết nàng. Nhưng sau đó, nàng cầm dao gọt hoa quả không thể nào xuống tay với da thịt non mịn của mình, vì thế tự mình thương lượng, chết tử tế không bằng tồn tại tiếp, tốt xấu gì tiếp tục giãy giụa đi.
Sau đó nàng thành quen, không chỉ sống tốt đến bây giờ, còn nuôi đứa bé đến đầy mặt hồng quang, chỉ số thông minh rất khả quan.
Đúng, con nàng, nàng đặt tên là Quách Tiền, cái chỉ số thông minh này không biết là di truyền từ ai, thiên địa kinh, quỷ thần khiếp, mới nhỏ như vậy đã thông minh đến không được, quả thực là yêu nghiệt, người thường không ai dám sinh ra thế.
Quách Nhung người này tự mình cũng không kiện toàn lại gia đình, nhìn nàng đây có một loạt khuyên tai cùng cánh tay xăm trổ rực rỡ, cùng với tóc ngắn nhuộm thành màu vàng rơm, cũng không phải thể loại em gái hiền thê lương mẫu, nuôi được Quách Tiền thành dạng này, chỉ có thể nói là trời cao chiếu cố cộng thêm Quách Tiền tự mình nỗ lực, không có nửa xu tiền quan hệ với nàng là mẹ nó.
“Ăn xong rồi sao, mẹ ăn nhanh lên, hôm nay con và người ta ước chiến.” Quách Tiền ăn xong bắt đầu thúc giục nàng.
Quách Nhung vừa nghe, cảm thấy hứng thú hỏi: “Hắc, con lại ước chiến? Thế nào, lần này có đánh cuộc không?”
Quách Tiền gật đầu: “Đánh cuộc năm trăm đồng.”
Quách Nhung: “Oắc, có tiền đồ a, vạn nhất thua thì mẹ cũng không có tiền trả cho con.”
Quách Tiền ôm ngực, bễ nghễ nói: “Con từng thua sao, đừng xem thường con, chờ hôm nay thắng, bửa trưa cho mẹ thêm hai cái đùi gà.”
Quách Nhung lập tức kêu hắn: “Ba ba! Con chờ mẹ, mẹ lập tức ăn xong.” Hai ngụm uống xong cháo, dọn dẹp một chút túi đựng ném vào cái sọt đã chồng chất rác rưởi.
“đi đi đi!”
Hai mẹ con đi như gió, tiêu sái mà đến cửa hàng internet phụ cận, quản lý cửa hàng mới buổi sáng ngáp mấy cái liền, thấy hai mẹ con, hàm hồ nói câu tiếp đón, nhìn cũng không nhìn, lấy ra hai cái thẻ ném cho họ.
Quách Nhung: “Tối hôm qua làm ca đêm a, mệt thành cái dạng cẩu này?”
Quản lý oán giận với nàng: “Tiểu Ngải ca đêm xin nghỉ, chỉ có thể tự mình làm.”
Quách Nhung thuận miệng cùng hắn nói hai câu, cầm thẻ đi tới một cái máy ở trong cùng. Đó là chỗ phong thuỷ bảo địa, vị trí kín đáo, mùa hè điều hòa thổi, mùa đông máy sưởi ở bên cạnh, cách xa khu hút thuốc, lại không cần lo lắng khói —— Quách Nhung trước kia hút thuốc, nhưng bởi vì Quách Tiền đồ ranh con này mới cai.
Hai mẹ con ở chỗ này ba năm, trong cửa hàng này, hai cái máy trong góc là hai người nhận thầu, mỗi ngày hai người ăn cơm sáng là tới nơi này ‘ đi làm ’, mãi đến buổi tối mới trở về ngủ.
Quách Nhung công việc tương đối lộn xộn, trước kia nàng cũng không biết việc gì khác, chỉ biết chơi trò chơi mà thôi, cho nên ở chỗ này, nàng ở trong trò chơi luyện tài khoản, bán tài khoản, còn giúp người ta luyện cấp, dẫn người ta thăng cấp, có thù lao dẫn người qua phó bản, bán chút trang bị tài liệu hi hữu gì đó. Nàng là tính tình ham ăn biếng làm, có thể kiếm đủ phí sinh hoạt liền sống như vậy, kiếm nhiều thì tiêu nhiều, kiếm ít thì dùng ít. Ngẫu nhiên có tiền, hai mẹ con đi ăn bữa tiệc lớn hải sản cho no căng, tiền không đủ dùng thì ăn mấy bữa mì gói.
Gần đây bởi vì một trò chơi trực tuyến bắn nhau quy mô lớn, người chơi rất nhiều, server chật ních, cũng xuất hiện rất nhiều chức nghiệp phát sinh, như là bồi chơi. Phần lớn là những chị gái nhỏ có tiền có thời gian hoặc là nam nhân không có tiền không bạn gái, muốn hưởng thụ khoái cảm dẫn dắt em gái ở trong trò chơi, vì thế dùng APP bồi chơi của trò chơi tìm kiếm những người có thể lên mạng cùng nhau chơi, phần lớn là một giờ bao nhiêu tiền. Quách Nhung làm cái này cũng không tệ lắm, rốt cuộc chỉ cần kỹ xảo chơi không trở ngại, giọng nói dễ nghe, có thể ở trong trò chơi bồi người ta nói chuyện phiếm, biết nũng nịu mà gọi khách hàng là lão bản, tiền này tương đối dễ kiếm.
Còn Quách Tiền, hắn còn tuổi nhỏ đã ham lên mạng, mới bảy tuổi là có thể thuần thục chơi rất nhiều trò chơi, có đôi khi Quách Nhung là mẹ, ở trong trò chơi cũng đánh không lại hắn, chỉ có thể ôm người run bần bật, kêu to hắn là yêu nghiệt. Quách Tiền mỗi lần đều vẻ mặt rắm thối khoe khoang, hắn và người ta thách đấu, ngẫu nhiên có thể kiếm khoản thu nhập thêm.
Hai người, ngày thường Quách Tiền gọi Quách Nhung là mẹ, ngẫu nhiên Quách Nhung nói giỡn cũng sẽ gọi đồ nhãi con này là ba ba, hai người chơi vui vẻ, nhưng bên cạnh ngẫu nhiên có người nghe thấy sẽ cho ánh mắt khác thường, đại khái trước nay chưa từng thấy ai làm mẹ như vậy.
Quách Nhung hôm nay không vội vã tìm ‘ lão bản ’, liền treo máy, chính mình nhìn con và bạn trên mạng ước chiến.
Quách Tiền chơi là trò chơi tiên hiệp cổ phong hoành tráng, nhân vật của nó hình tượng là kiếm khách lạnh như băng, chiêu thức hiệu quả phi thường khốc huyễn, được công nhận là soái bức, lại cùng với kỹ xảo yêu nghiệt, trong trò chơi nó đã có chút danh tiếng.
Quách Nhung đã từng thấy có nữ nhân vật tới nói chuyện phiếm với nó, truy vấn xem nó bao lớn, còn muốn bái làm sư phụ, lời trong lời ngoài liêu tao. Nếu là nam nhân thành niên, đối mặt với em gái làm nũng có thể động tâm hay không, thật đúng là khó mà nói, đáng tiếc kiếm khách dưới da là bé trai bảy tuổi, thậm chí còn có không ít chữ chưa biết, cho nên lười cùng người ta đánh chữ nói chuyện phiếm. Đối với những em gái tới liêu nó, mỗi lần đều phiền chán mà oán giận với mẹ, “Các chị này không yên ổn chơi trò chơi, luôn tìm con nói liên thiên cái gì.”
Quách Nhung mỗi lần nhìn thấy trường hợp khôi hài này, đều phải cười đến tắt thở.
Bởi vì không biết gõ nhiều chữ, cho nên bạn nhỏ Quách Tiền ở trong trò chơi dị thường trầm mặc, chỉ biết huyễn khốc đánh đấm, loại hình này phi thường hấp dẫn con gái, bạn nhỏ Quách Tiền ngẫu nhiên bị hỏi đến phiền, nói cho đối phương mình mới bảy tuổi, bên kia sẽ ha ha ha cười, hoàn toàn không tin.
Đúng vậy, ai có thể tin được, cách internet, đối diện là con chó cũng không biết a.
Quách Nhung mỗi ngày đều có lạc thú xem nhi tử ứng phó khôi hài với bạn trên mạng.
Hôm nay Quách Tiền cùng người ta ước chiến, trong trò chơi còn có không ít người quan chiến, Quách Nhung hứng thú bừng bừng ngồi xem, còn cổ vũ con trai cố lên. Quách Tiền một người nho nhỏ ngồi ở đó, ngón tay đều còn là thịt, nhưng thao tác sắc bén, ba phút thành công giết đối phương, lấy được thắng lợi.
trên màn hình phóng đại hai chữ thắng lợi cùng với pháo hoa nổ tung, đối phương thua mặt xám mày tro, quả nhiên đúng hẹn trả tiền.
Tiền là chuyển tới chỗ Quách Nhung, nàng nhìn khoản mục, đếm năm trăm đồng tiền giấy cho Quách Tiền. Quách Tiền rút một tờ đi mua hai bình sữa về, hai người mỗi người một lọ uống hết, bắt đầu hành trình trò chơi hôm nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.