Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ

Chương 130: Công chúa, nàng có muốn đi xem sói không?




Ân Như Hứa cứ như vậy ngủ ở trên ngựa, tộc trưởng Ốc Đột lúc này trong ngực ôm tức phụ, thật ra cũng không vội lên đường, chậm rì rì cho ngựa đi về phía trước. Chung quanh là phong cảnh hắn nhìn đã quen, đã không có cảm giác gì mới mẻ, nhưng công chúa tức phụ trong lòng ngực, có thể cho hắn nhìn đủ.
Càng nhìn hắn càng cảm thấy cái cảm giác cổ quái trong lòng kia, chua chát lại bồi hồi, chỉ muốn đưa nàng đi xem thứ đẹp nhất, làm nàng vui vẻ lên, tốt nhất có thể giống những thiếu nữ trong bộ tộc, cười thật tươi đẹp.
Vừa rồi thấy nàng đoan chính ngồi trong xe ngựa, hắn liền có cảm giác nữ nhân này như là cá chậu chim lồng, cả người tinh xảo yếu ớt. Khi đó ý niệm thứ nhất của hắn, thế nhưng là muốn nâng nàng, để nàng bay lên, tự mình phục hồi tinh thần rồi cũng cảm thấy buồn cười.
trên thảo nguyên vừa vào đêm là lạnh, nhưng Ân Như Hứa chôn ở trong lòng Ốc Đột ngủ ngon lành, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, Ốc Đột nghĩ nàng thật khác những hán tử trên thảo nguyên thượng những cái đồ không sợ đánh nhau đó, dù dê con mới sinh ra nhìn qua còn khỏe mạnh hơn nàng, lo lắng nàng bị lạnh sinh bệnh, vì thế vẫy tay để những cung nữ thập thò ở phía sau cầm quần áo tới bọc cho nàng.
Các cung nữ vội vàng cầm áo choàng lụa chạy tới, Ốc Đột vừa thấy, ghét bỏ đến không được. Hoa văn đẹp như vậy có ích lợi gì, vừa thấy là biết không thể giữ ấm, bọc cái này còn không bằng không bọc đâu.
“Có da cừu không? đi lấy da cừu tới.”
Các cung nữ lại đi lên xe ngựa mở rương, lấy da cừu ra. Ốc Đột một tay ôm người, một tay rũ da cừu, bao lấy người lại ôm vào trong ngực. Na Nhật Tùng ở bên cạnh, chứng kiến một loạt động tác của hắn, nhịn không được líu lưỡi.
Tộc trưởng này của bọn họ, chưa bao giờ biết chiếu cố người, Chính hắn còn không biết chiếu cố bản thân, sống tùy tiện như dã lang trên Tuyết sơn, trong đầu căn bản là không có sợi gân kia. Na Nhật Tùng cảm thấy hẳn là do trời sinh, rốt cuộc ưu tú ở những chỗ nào đó thì một vài chỗ khác khó tránh khỏi không biết gì. Kết quả hôm nay lại biết thêm một mặt, không phải tộc trưởng không có tâm tư tinh tế, mà là không gặp được người có thể làm hắn nguyện ý tốn tâm tư.
Nhìn thật là có bao nhiêu săn sóc, hắn cũng chưa nghĩ được đến thế.
Ốc Đột ý tưởng thì tốt, đáng tiếc hắn thô tay thô chân, bọc Ân Như Hứa lại đã làm cho nàng bị đánh thức, Ân Như Hứa nghẹn ở trong da cừu dày, mới vừa mở mắt, còn chưa rõ ràng mình đang ở phương nào, theo bản năng trái tim căng chặt, trong mắt đều kinh hoàng. Nàng ngẩng đầu nhìn, thấy cằm Ốc Đột không cạo râu, còn có đỉnh đầu là mặt trời lặn trên thảo nguyên.
Cam hồng rực rỡ còn có mây tía, oanh oanh liệt liệt đốt cháy hơn nửa không trung, bên kia vẫn là bầu trời lam lục, trên đường chân trời xa xôi, một vòng mặt trời còn chưa biến mất, giống ngọn lửa trung tâm thế giới.
Nàng ngơ ngẩn nhìn, trong lòng nháy mắt an tâm xuống.
Ốc Đột chú ý thấy nàng tỉnh, cũng thấy nàng có biểu tình biến ảo, giật mình, mặt lại cọ xuống. hắn thầm nghĩ, đây là tức phụ mình, thân thiết một chút cũng không phải chơi lưu manh. Đáng tiếc râu của hắn quá cứng, đâm vào người ta, mới vừa xông lên đã bị Ân Như Hứa theo bản năng đẩy đẩy. Tay nàng không có sức lực gì, Ốc Đột bị nàng đẩy một chút, bình tĩnh hơn, cũng không có mặt mũi lại chiếm tiện nghi nữa.
“Râu của ta, mấy ngày gần đây tương đối bận nên không cạo, trở về sẽ cạo, bảo đảm không đâm vào nàng.” hắn còn giải thích. Dùng tay sờ sờ râu mình, tuy rằng hắn cảm thấy không quá cứng, nhưng tức phụ mềm non không chịu nổi, có lẽ vẫn ghét bỏ râu hắn.
Vài người Na Nhật Tùng ở một bên cười trộm, cái gì gần đây tương đối bận, hắn ta cũng chẳng có chuyện gì, mỗi ngày không phải một mình chạy trên thảo nguyên đuổi ngựa hoang, chính là đi bắn ưng, không cạo râu thuần túy là vì lười.
“không phải……” Ân Như Hứa nói. Nàng không phải ghét bỏ râu của Ốc Đột, chính là đột nhiên như vậy, nàng có chút chịu không nổi.
“Nơi này rất đẹp.” Nàng dời đề tài, nhìn không trung phương xa.
“Còn có càng đẹp hơn, thảo nguyên bốn mùa đều đẹp, nàng mới nhìn một chút như vậy, về sau có rất nhiều cơ hội, ta dẫn nàng đi xem càng đẹp hơn.” Ốc Đột thật cao hứng, bởi vì hắn nghe ra được nàng thích nơi này.
Vừa rồi hắn còn lo lắng, sợ nữ tử ôn hương cẩm tú này tới đây rồi sẽ không quen. hắn biết, người Trung Nguyên đều cảm thấy bộ tộc thảo nguyên bọn họ là dã nhân ăn tươi nuốt sống, tuy rằng khinh thường bọn họ, nhưng lại sợ hãi bọn họ. Lúc trước hắn kháng cự công chúa Ân quốc cũng là vì chuyện này, hắn không muốn lấy một nữ nhân không thích quê nhà mình làm vợ. Nơi này tuy rằng phồn hoa không so được với Trung Nguyên, nhưng cũng có những thứ Trung Nguyên không có, không kém bất kì địa phương nào.
“Nàng nhìn nơi đó, đó là Tuyết sơn của Lang thần, chính là đoạn núi vắt ngang mà các người nói, trên đó quanh năm tuyết đọng, trong núi lại có hồ nước nóng, cho dù mùa đông cũng không lạnh, chỗ khác chất đầy tuyết trắng, chung quanh hồ lại bốc hơi nóng, mọc cỏ xanh, còn nở hoa, nàng muốn nhìn không, chờ đến mùa đông năm nay ta dẫn nàng đi xem.” Ốc Đột chỉ vào Tuyết sơn liên miên nơi xa nói với Ân Như Hứa.
Ân Như Hứa an tĩnh nghe, trong lòng chờ mong, hai mắt ảm đạm theo thanh âm của Ốc Đột trở nên càng ngày càng sáng ngời.
“thật tốt.” Ân Như Hứa vươn tay, đặt ở trên cánh tay Ốc Đột, nói: “Cảm ơn chàng.” Nàng thật sự không làm được chuyện chủ động hơn, như vậy đã là nàng khó được lộ cảm xúc ra ngoài.
Ốc Đột trong một sợi quang huy cuối cùng của trời đất, cười ra với nàng, một hàm răng trắng bóng, nhìn còn cao hứng hơn nàng.
Đoàn người bọn họ buổi tối cũng không nghỉ, tiếp tục lên đường, Na Nhật Tùng cho mọi người giơ đuốc, để xua tan bầy sói. trên thảo nguyên nhiều nhất chính là sói hoang, bọn chúng ngửi được mùi người, sẽ tụ tập tới, đi theo phái sau đám người tùy thời mà động. Nếu súc sinh đói thảm, người ở trong mắt chúng nó cũng không có gì khác động vật khác, chúng nó đều dám nhào lên túm người cắn xé.
Ốc Đột không buông Ân Như Hứa khỏi lưng ngựa, cứ như vậy một đường ngồi ôm nàng, Ân Như Hứa cũng không yêu cầu đi xuống, an tâm cùng hắn ở bên nhau.
Nhưng cưỡi ngựa lâu rồi cũng phải nghỉ ngơi, sau nửa đêm bọn họ dừng lại, Ốc Đột trực tiếp ôm Ân Như Hứa nhảy xuống ngựa, để nàng đi ăn một chút gì.
Ân Như Hứa trở lại xe ngựa thay quần áo, các cung nữ đưa lên thức ăn cho nàng, một cung nữ nói: “Công chúa, thoạt nhìn khí sắc tốt hơn trước.”
“Công chúa thời gian này cũng không nghỉ ngơi tốt, buổi tối đều không ngủ được, còn thường có ác mộng, hôm nay lại thật ra ngủ được lâu.” một cung nữ khác có chút vui mừng.
Ân Như Hứa mới vừa ăn vài thứ, uống một chén trà nhỏ, bỗng nhiên nghe thấy mấy tiếng sói tru bên ngoài. Các nàng những người này đều là nữ tử yếu ớt sinh hoạt ở trong thâm cung, nhìn thấy sói đều là da sói đã bị chế thành đồ vật, có bao giờ gặp sói sống sờ sờ, bị thanh âm này dọa, mấy cung nữ lập tức ngậm miệng, chen đến bên Ân Như Hứa, run giọng nói: “Công, công chúa, có, thật sự có sói a!”
Thanh âm Ốc Đột vang lên ở bên ngoài xe ngựa, hắn gõ gõ khung cửa sổ xe ngựa, ngữ khí thoải mái mà lớn tiếng hỏi: “Công chúa, nàng muốn đi xem sói hay không?”
Lúc này hắn mới phát giác mình ôm nàng cả ngày cũng không biết nàng tên là gì, đành phải gọi là công chúa.
Ân Như Hứa vén rèm lên đi ra, đứng ở trên càng xe, bởi vì xe ngựa cao, nàng lập tức phát hiện một đám đông ở ngoài trong bóng tối, có vài đạo ánh sáng xanh lấp loáng, đó là mắt sói. Mà Ốc Đột đứng ở trước người nàng, đôi mắt cũng màu xanh lục, dưới cây đuốc chiếu rọi, so với ban ngày, nhìn qua thế nhưng còn có vẻ càng sáng quắc hơn. Như vậy càng giống sói, khó trách nói hắn là con của Lang thần.
“Tới.” Ốc Đột duỗi tay với nàng. Ân Như Hứa theo bản năng đặt tay lên, chỉ cảm thấy thân mình nhẹ bỗng, lập tức bị hắn mang theo rồi.
Vệ binh người hầu tới đưa gả đều có chút sợ hãi, nghe nói trên thảo nguyên này sói càng hung ác hơn so với sói bình thường trên núi, nhiều người giơ đuốc tụ lại đây, những con sói đó thế nhưng còn bồi hồi không đi, lá gan thật là lớn.
Những hán tử Ốc Đột mang đến lại không sợ, đối với bọn họ mà nói, trên thảo nguyên này sói hoanng nhìn quen rồi, cũng giống như chó, không có gì sợ.
Ốc Đột lại càng không sợ, hắn mang theo Ân Như Hứa đi ra khỏi đội ngũ. Ân Như Hứa nghe sói hú, tay có chút khẩn trương túm lấy vạt áo Ốc Đột. Ốc Đột phát giác nàng sợ hãi, không đi tới gần, trực tiếp gỡ cung tiễn xuống, dương cung cài tên nhắm ngay điểm xanh nơi xa.
“không muốn đi xem, ta đánh một con cho người kéo về để nàng xem.” Miệng hắn nói, dây cung buông ra, phát ra một tiếng vang, sói tru thê lương đột nhiên cất cao, có mấy điểm xanh tựa hồ sợ hãi, lui ra sau, đều phát ra thanh âm ô ô.
Trời quá tối, chỉ có thể thấy rõ trong phạm vi cây đuốc, Ân Như Hứa không thấy rõ, không biết Ốc Đột có bắn trúng hay không, trên thực tế nàng cũng chưa phản ứng lại chuyện Ốc Đột bắn tên, bởi vì động tác của hắn thật sự quá nhanh, giống như tia chớp. Miệng còn đang nói, tay cũng đã làm xong.
“Chàng…… nhìn được sao? Tối như vậy, lại xa như vậy, thế nhưng cũng bắn trúng?” Ân Như Hứa kinh ngạc nói.
Nàng biết Ốc Đột rất lợi hại, nhưng bao nhiêu đời trước như vậy, kỳ thật bọn họ ở chung không nhiều lắm, hắn đã cứu nàng, đều dùng đao bình thường và chủy thủ, mà không phải cung tiễn.
“Công chúa, tộc trưởng chúng ta là đệ nhất dũng sĩ bộ tộc, đôi mắt của hắn khác với chúng ta, dù ban đêm cũng có thể thấy rõ ràng đồ vật nơi xa, cái khoảng cách này đối với người thường thì thực khó khăn, nhưng hắn không thế, cái cung đó là đặc chế, thực nặng, chỉ hắn mới kéo nổi, ngay cả ưng trên trời còn có thể bắn trúng, thứ khác càng không thành vấn đề.” Na Nhật Tùng ở trước mặt Ân Như Hứa thổi tộc trưởng một đợt, tự giác mình ca ngợi đến không sai biệt lắm, giục ngựa đi sang bên đó kéo con sói chết về.
Na Nhật Tùng ném con sói ở dưới cây đuốc, Ân Như Hứa phát hiện sói bị bắn thủng một con mắt. Vậy thì phải sức lực lớn cỡ nào và thị lực tốt cỡ nào a, nàng từng thấy một thống lĩnh bắn tên trong cung thành Triệu Quốc, tất cả mọi người khen hắn ghê gớm, Triệu Tư cũng thực thưởng thức hắn, nhưng so sánh với Ốc Đột, hình như kém rất nhiều.
Ốc Đột, hắn lợi hại như vậy, nhưng dưới gót sắt Triệu Quốc, hắn vẫn mất đi bộ tộc mình, tựa như nàng mất đi cố quốc.
“Đáng tiếc là chỉ là con sói lông tạp, màu lông khó coi, chờ thời tiết lạnh, ta đi đánh mấy con sói da lông đẹp về cho nàng.” Ốc Đột không nhìn trúng, liền ném con sói sang một bên, tùy ý để những người khác trong đội ngũ xem, mấy cung nữ tránh ở trên xe ngựa cũng trộm nhìn xuống, vừa sợ hãi lại tò mò mà nửa che đôi mắt.
Đại khái là bị hắn kinh sợ, đám người càng náo nhiệt lên, vô hình khí thế bên trong càng tăng lên, những con sói hoang không dám bồi hồi chung quanh nữa, kẹp chặt đuôi chạy mất. Mọi người náo nhiệt xong, một lần nữa lên đường.
Ân Như Hứa bị Ốc Đột ôm vào trong ngực ngủ một đêm, Ốc Đột tuổi trẻ, thân thể cường tráng vẫn luôn tản ra nhiệt khí, hun nàng một khuôn mặt hơi tái nhợt đã nhiễm hồng, không cảm thấy lạnh chút nào. Nàng còn thấy được mặt trời mọc trên thảo nguyên, là Ốc Đột riêng đánh thức nàng dậy để cho nàng xem. một vòng hồng nhật mới mọc, huy hoàng mênh mông cuồn cuộn, khắp thảo nguyên cũng tỉnh lại theo.
Cứ như vậy đi đi dừng dừng, rốt cuộc buổi sáng ngày thứ hai bọn họ tới nơi bộ tộc Ô Đồ dựng trại mùa này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.