Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ

Chương 182: Đồ Vật càng xinh đẹp thì càng có độc




Tốc độ La gia suy tàn so với Chung Ly Thanh Bích nghĩ còn nhanh hơn. hắn cũng không đoán trước được sự tình thế nhưng phát triển đến thuận lợi như thế. hắn đánh giá La Khuê cái ô dù này của La gia hẳn còn có thể kéo dài hơi tàn một thời gian. Nhưng mà trời cao đã bắt ông ta chết, không biết từ chỗ nào toát ra tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ có đại thù sinh tử với La gia.
Nếu La Khuê không trúng độc, tu sĩ Hóa Thần kỳ tất nhiên không có cách nào với ông ta, nhưng hôm nay La Khuê chỉ còn một hơi như vậy, tu sĩ Hóa Thần kỳ kia liền thành lưỡi dao sắc bén cắt đứt cọng rơm cuối cùng. Xâm nhập vào La gia đại khai sát giới, cuối cùng không chỉ làm cho La Khuê chết trước, tu sĩ kia còn lấy sinh mệnh làm đại giới, giết chết con của La Khuê, hai tu sĩ Hóa Thần kỳ không hề cố kỵ mà động thủ ở La gia, cơ hồ phá huỷ hơn nửa La gia.
Lúc này chênh lệch giữa La gia cùng những môn phái nội tình thâm hậu đã hiện ra, La gia liền như lầu các trôi nổi trong không trung, ngày xưa nhìn hoa mỹ, nhưng một sớm tao ngộ mưa rền gió dữ, đó là cây đổ bầy khỉ tan.
Thế gian này có rất nhiều tiểu nhân nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, La gia hiển lộ ra xu hướng suy tàn, tường đổ mọi người đẩy, cũng chỉ là mấy tháng. Đệ tử La gia chết chết trốn trốn, lập tức đi hơn phân nửa. Gia chủ La gia hiện giờ, phụ thân La Tử Chu đau khổ chống đỡ, cũng không thắng nổi càng ngày càng nhiều người muốn chia một ly canh.
Chung Ly Thanh Bích không vội vã giết La Tử Chu, hắn rất có hứng thú mà vây xem thảm kịch La gia từ một tay hắn gây ra, lại âm thầm quan sát La Tử Chu đang thời khắc hoảng loạn. hắn muốn biết, đồ vật mình dung nhập vào thần thạch chi tủy kia, đối với ngọc giác bàn tay vàng của La Tử Chu, rốt cuộc có tác dụng hay không.
Nếu muốn hỏi hắn rốt cuộc là cho cái gì vào thần thạch chi tủy, vậy đó chính là đồ vật cực trân quý, đến Quảng Trạch phái loại đại phái này cũng chỉ có ba phần mà thôi, nếu không phải thân phận Chung Ly Thanh Bích, sợ là một giọt cũng không lấy ra được. Thứ đồ kia gọi là Tiêu Linh Khí, tác dụng khác không có, nhưng đối với bảo vật có linh tính thì thương tổn cực đại, bảo vật linh tính càng lớn, dính lên đồ vật kia rồi linh tính lại biến mất càng nhanh, nghe nói từng có Thần Khí xuất thế, vì Tiêu Linh Khí mà linh tính tiêu hết, biến thành phàm binh.
Bởi vậy Chung Ly Thanh Bích tỉ mỉ chọn lựa ra Tiêu Linh Khí này, chỉ vì nhìn xem bàn tay vàng của La Tử Chu đến tột cùng còn bao nhiêu đại năng nữa.
Làm hắn thất vọng chính là, bàn tay vàng của La Tử Chu cũng không biết thật vô dụng hay là bởi vì sớm có tổn thương không thể khôi phục mà chịu không nổi Tiêu Linh Khí. Tóm lại lần này, bàn tay vàng ngọc giác của La Tử Chu tựa hồ là phế đi.
Mất đi bàn tay vàng để dựa vào, La Tử Chu không dám có chủ ý rời khỏi La gia đi tị nạn. Vốn dĩ hắn hẳn là đi bước một thuận lợi vô cùng có được các loại bảo vật thăng cấp, nhưng mà hiện tại bởi vì Chung Ly Thanh Bích, đừng nói thăng cấp, nghiễm nhiên hắn đã săp đi đến tử lộ.
Xác thật cũng nên chết.
Chung Ly Thanh Bích giống như quỷ mị, ban đêm nào đó xuất hiện ở trước mặt La Tử Chu.
“Ta tới, ngươi chuẩn bị tốt để chết sao.” Chung Ly Thanh Bích như cũ thuần trắng không tì vết, cao cao tại thượng, ở trong mắt La Tử Chu, chính là ác quỷ lấy mạng đáng sợ nhất.
Bất quá, hắn so với trong tưởng tượng của Chung Ly Thanh Bích càng thêm trấn định, tuy rằng trán đổ mồ hôi, ánh mắt mơ hồ, miệng lại còn cậy mạnh mà hỏi lại: “Chung Ly Thanh Bích, trước khi giết ta, ngươi nói cho ta, tổ phụ ta chết có phải có quan hệ với ngươi hay không?”
Chung Ly Thanh Bích không nói chuyện, hắn không nghĩ tới La Tử Chu còn có đầu óc này. Nhưng đoán được thì thế nào đây, hắn khinh thân xông lên, tay trắng nõn như đao, đâm về cổ La Tử Chu. Dùng hành động biểu lộ ý tứ không muốn nói chuyện, chỉ muốn hắn ta chết.
La Tử Chu giả vờ trấn định không nổi nữa, dưới tử vong uy hiếp nhịn không được hô to: “Phụ thân, cứu con!”
Trong nháy mắt, căn phòng nhìn như bình thường này dâng lên một mảnh hạo quang màu vàng, sợi tơ như võng nháy mắt siết chặt, gắt gao trói buộc Chung Ly Thanh Bích đột nhiên không kịp phòng ngừa ở trong đó.
La Tử Chu hoảng sợ ra một thân mồ hôi lạnh, nhìn về trong một góc nhà đang hiện ra thân hình hai người, “Phụ thân, chính là nàng, nàng muốn giết con, hơn nữa con cảm thấy tổ phụ xảy ra chuyện cũng thoát không được can hệ với nàng!”
Phụ thân La Tử Chu hai mắt phun lửa, vọt tới Chung Ly Thanh Bích, “Phải hay không, ta sẽ cẩn thận làm rõ ràng minh bạch!” Ông ta nói, tay mang theo ngọn lửa như ưng trảo nặng nề bóp cổ Chung Ly Thanh Bích. La Tử Chu vừa mới lộ ra biểu tình thư thái giải hận, liền thấy Chung Ly Thanh Bích đang bị lưới trói buộc bỗng nhiên hơi hơi mỉm cười.
“không tốt.” người đứng ở bên cạnh La gia chủ vẫn luôn không ra tiếng, toàn thân khóa lại trong áo choàng màu tím chợt ra tay, một cỗ khói tím nhằm về phía Chung Ly Thanh Bích. Đáng tiếc vẫn quá muộn, cả người Chung Ly Thanh Bích bẹp xuống, biến thành một mảnh lá cây màu xanh, khói tím chậm một bước vòng trên lá cây, làm phiến lá xanh tươi biến thành khô vàng.
Lá khô rụng trên mặt đất, bị một cái giày thêu độc trùng hung hăng dẫm nát, “Là thần thông hóa diệp phân thần, tới đây cũng không phải bản nhân của nàng ta, mà là một hóa thân. Nha đầu đó không đơn giản, có thể làm chúng ta cũng không thể nhìn ra, phỏng chừng là có linh bảo lợi hại tương trợ.” Dưới áo choàng truyền ra thanh âm thuộc về một lão bà.
“Nàng ta đã chạy, vậy phải làm sao, nàng ta nhất định sẽ lại đến! Lần này không bắt được, lần sau có chuẩn bị thì càng không bắt được.” La Tử Chu bắt đầu từ lúc nhìn thấy Chung Ly Thanh Bích cười, tâm vừa nhắc lên lại không buông xuống. hắn có dự cảm phi thường bất hảo.
Phụ thân La Tử Chu cũng ảo não phẫn nộ, ông ta không nghĩ tới một thiếu nữ sẽ khó chơi như vậy, nhìn thấy nhi tử bộ dáng tiều tụy, trong lòng làm ra quyết định, nhìn về phía lão bà áo choàng bên cạnh, “Độc cô, La gia sợ là khó thoát kiếp nạn này, ta làm gia chủ La gia cần phải tử thủ tại đây, nhưng Tử Chu không giống, hắn là toàn bộ hy vọng của La gia chúng ta, hy vọng ngài có thể xem ở mặt mũi phụ thân ta, mang Tử Chu rời khỏi nơi thị phi này.”
Lão bà hỏi: “Ngươi muốn ta mang hắn đi Nam Cương?”
“Đúng vậy, Nam Cương ngăn cách với thế nhân, khí độc trải rộng, dù người tu tiên cũng không dễ dàng tiến vào được, tin tưởng đệ tử Quảng Trạch phái cũng không dám ở nơi đó làm bậy, Tử Chu đi bên đó, an toàn tất nhiên không lo.”
Lão bà trầm mặc thật lâu sau, thở dài, “Thôi, xem ở phân thượng Khuê ca, ta sẽ giúp các ngươi một lần.”
một động phủ cách La gia ngàn dặm, Chung Ly Thanh Bích bỗng nhiên mở mắt, phun ra một búng máu.
“Tê…… Quả nhiên còn để lại chuẩn bị ở phía sau.” Chung Ly Thanh Bích xoa xoa vết máu bên môi, cười lạnh một tiếng, lấy ra một đan hoàn ăn vào, nhắm mắt điều tức. Ở bên người hắn còn đặt một mảnh lá xanh, lúc này lá cây chậm rãi biến vàng, thành lá khô. Kỳ lạ nhất chính là bên cạnh lá cây còn có một đóa hoa, hoa hình như cái loa, thanh âm trong phòng La Tử Chu chính thông qua hoa này truyền ra.
Nam Cương…… Bắt giữ cái từ này, lông mày Chung Ly Thanh Bích hơi hơi động. hắn biết vừa rồi lão bà áo choàng kia là ai, cốt truyện nguyên bản từng xuất hiện, Độc cô, cũng chính là thê muội La Khuê La gia gia chủ lúc trước. Nữ nhân này và tỷ tỷ nàng đều là Độc tộc Nam Cương, hai tỷ muội yêu cùng một nam nhân, cuối cùng Độc cô rời đi, ẩn nấp ở Nam Cương nhiều năm không ra, lần này xuất hiện là vì con của La Khuê.
Ở cốt truyện nguyên bản, La Châu cùng Độc cô này cũng có liên quan, bất quá giao thoa không phải La Khuê, mà là tiểu chủ nhân của Độc cô, công chúa Độc tộc Độc cô Hồng Chu. Độc cô Hồng Chu là một chính thê khác của La Châu ngoài Chung Ly Thanh Bích, hai người phân biệt khởi động nửa bầu trời hậu cung La Châu, là điển hình nhất của nhân thiết hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ, một người cao quý lạnh băng, một người kiêu ngạo lửa nóng.
Quán tính ‘cốt truyện’ a…… đã bị cải biến thành như vậy, người nên có liên quan thế nhưng vẫn có liên quan.
Bất quá Chung Ly Thanh Bích cũng không lo lắng. Nguyên bản lúc La Châu gặp được Độc cô Hồng Chu, cấp bậc đã rất cao, hơn nữa còn có được tị độc bảo châu thay đổi thể chất, biến thành vạn độc bất xâm, lúc này mới có thể nơi chốn khắc chế Độc cô Hồng Chu, tiến tới làm nàng nhìn bằng con mắt khác, ủy thân cho hắn ta. Nhưng hiện tại, La Tử Chu căn bản vẫn là phế sài, không thể thăng cấp, không có bàn tay vàng, thể chất vạn độc bất xâm càng không có, hắn ta như vậy đi đến thì có thể có ích lợi gì.
Nhưng thật ra chính hắn, muốn đuổi giết tới Nam Cương, không bằng cầm tị độc bảo châu kia, như thế mới vạn vô nhất thất.
Hạ quyết tâm, Chung Ly Thanh Bích điều tức xong, dưỡng tốt thương, đi thẳng đến chỗ tị độc bảo châu. Những cơ duyên đó nguyên bản thuộc về La Châu có rất nhiều đều là ngọc giác chỉ dẫn, thậm chí cần một ít lực lượng bên trong ngọc giác, cũng may tị độc bảo châu không phải như thế, trải qua một ít nguy hiểm, hắn vẫn thành công bắt được vào tay.
Chung Ly Thanh Bích bởi vì phải chuẩn bị, đi sau La Tử Chu và Độc cô một đoạn đường, lúc hắn bắt đầu xuất phát đi Nam Cương, La Tử Chu và Độc cô đã tới Nam Cương rồi.
“Nam Cương không thể so với chỗ các ngươi nơi đó, nơi này mưa gió và bão cát, thậm chí trong không khí đều có khí độc, ta cho ngươi độc đan ba ngày dùng một viên, miễn cho ngươi bị khí độc xâm hại, nhớ dùng đúng hạn, nếu không ngươi sẽ chết rất khó xem.” Độc cô đối với La Tử Chu vẫn không tồi, đưa hắn tới trong bổn tộc Độc tộc, “Ngươi tạm thời ở lại chỗ này, chờ La gia thế cục vững vàng, lại trở về.”
La Tử Chu một đường đi tới, bị những độc trùng các màu to như cái nhà dọa sợ tới không nhẹ, xanh cả mặt rất giống trúng độc, nghe lời Độc cô, hắn chỉ có thể gật đầu. hắn cũng không muốn tới loại địa phương đáng sợ này, nhưng vì mạng sống, chỉ có thể ngoan ngoãn tới đây.
“Độc cô, người từ bên ngoài đã trở lại? Di, cái này là ai, mang về cho Độc nhân thử độc sao?”
Nghe thanh âm này, La Tử Chu quay đầu nhìn, không khỏi ngây người một chút, đó là một nữ nhân cưỡi trên con nhện thật lớn, dáng người lả lướt hấp dẫn, một mái tóc quăn ửng đỏ rối tung ở phía sau, mặc váy lụa đỏ như ráng chiều. Đôi mắt nàng màu như ngọn lửa, khóe mắt điểm hồng, sắc môi như máu, thế nhưng là đại mỹ nhân, dung mạo có thể so với Chung Ly Thanh Bích.
La Tử Chu còn chưa bao giờ gặp nữ nhân về dung mạo có thể cân sức ngang tài cùng Chung Ly Thanh Bích, chỉ là, nếu luận khí chất, đại mỹ nhân trước mắt này tựa hồ so ra còn kém Chung Ly Thanh Bích. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng năm lần bảy lượt bị Chung Ly Thanh Bích tra tấn kinh hách, trong lòng La Tử Chu ngược lại đối với nàng càng khó quên.
“Tiểu chủ nhân, đây là cháu một vị cố nhân của Độc cô, tới đây tị nạn.” Thân phận Độc cô có chút đặc thù, là bà ta nuôi lớn Độc cô Hồng Chu, bởi vậy dù Độc cô Hồng Chu ương ngạnh tự mình đã quen, cũng nhiều ít cho bà chút mặt mũi.
Nhưng nàng phát hiện La Tử Chu thấy mình tuyệt sắc mỹ nhân bực này còn bình tĩnh như thế, thậm chí có chút nghĩ ngợi mông lung, trong lòng không ngăn nổi bực mình không vui, nâng chân dài tuyết trắng chỉ chỉ La Tử Chu: “Được, nếu hắn muốn ở nơi này, ta đây cũng không động đến hắn, bất quá hắn phải chơi với ta!”
Độc cô một ngụm đáp ứng xuống, nói với La Tử Chu: “Đây là thiếu tộc trưởng Độc cô Hồng Chu của Độc tộc chúng ta, nếu nàng muốn ngươi bồi nàng chơi, ngươi cứ đi thôi, đây là vinh hạnh của ngươi.”
La Tử Chu: “……” Cứ cảm giác trải qua Chung Ly Thanh Bích rồi, nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp liền có chút tâm thần chấn kinh, run sợ theo bản năng.
Ở ngoài Độc tộc là mảng lớn biển cát hoang vu, cát nơi này không giống cát vàng bình thường ở ngoài, mà là màu ngũ thải tân phân, mỗi chỗ cát đều có màu sắc bất đồng, hơn nữa theo thời gian một ngày mà biến ảo, La Tử Chu đi ở trên, nhìn thấy dưới cát hoa mỹ nhiều màu ngẫu nhiên bò ra các loại độc trùng, nơi này hết thảy đều là huyết lệ.
“Nhìn thấy sao, chúng ta nơi này, đồ vật càng xinh đẹp thì càng có độc, những vật nhỏ trong biển cát này, ngươi nhìn không lớn, nhưng một khi bị bọn chúng cắn phải, chính các ngươi là người tu tiên cũng không chịu nổi.” Độc cô Hồng Chu giọng mang đắc ý, nhìn thấy La Tử Chu kia vẻ mặt kinh sợ, bị chọc đến khanh khách cười không ngừng.
“Này, ngươi là người bên ngoài, hẳn là biết bên ngoài thế nào, ngươi nói một chút cho ta.”
La Tử Chu trong lòng bĩu môi, bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến này còn tưởng rằng lão tử là nô lệ nhà ngươi đâu. Nhưng cho dù trong lòng hắn không vui cũng không dám biểu lộ ra, thành thành thật thật miêu tả thế giới bên ngoài.
Độc cô Hồng Chu tựa hồ là tràn ngập tò mò đối với La Tử Chu người ngoại lai này, mỗi ngày đều dẫn hắn đi khắn nơi ở trong biển cát màu sắc rực rỡ. Đáng thương La Tử Chu tuy rằng ăn độc đan của Độc cô, nhưng mỗi ngày đi ở trong biển cát độc khí rất nặng, tích lũy quá nhiều độc khí, lúc trở về đều phải lấy máu thanh độc.
một ngày này, Độc cô Hồng Chu lại nhàn rỗi không có việc gì, đưa La Tử Chu sống nhờ ở Độc tộc ra ngoài lắc lư. Nàng cũng không phải là thích La Tử Chu giống như tộc nhân suy đoán, nam nhân yếu như vậy nàng còn chướng mắt, chỉ là thật sự nhàm chán, khó được có việc vui, tự nhiên muốn chơi chơi. Xem ở mặt mũi Độc cô, không đùa chết người là tốt rồi.
Hai người một nhện khổng lồ đi vào một mảnh núi đá phong hoá, con nhện đỏ sặc sỡ thật lớn dưới tòa Độc cô Hồng Chu kia đột nhiên giật giật râu, một con bò cạp hồng từ bờ cát chui ra, theo thân thể nhện khổng lồ màu đỏ bò đến trên vai Độc cô Hồng Chu. Độc cô Hồng Chu nghiêng tai lắng nghe, giống như thật sự nghe được cái gì, bật cười ha ha ha.
“không thể ngờ được, còn có người ngoài dám tùy tiện vào độc hải Nam Cương chúng ta, nếu tới, thì không cần trốn trốn tránh tránh, đi ra cho ta!”
Theo một tiếng hét to của nàng, một bóng người nhanh nhẹn xuất hiện trong không trung. Người nọ dưới chân phảng phất có một thanh kiếm vô hình, vạt áo quanh thân tung bay, váy trắng như mây, dung nhan như băng, vừa xuất hiện phảng phất làm biển cát khốc nhiệt cũng lạnh vài phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.