Nữ Chính, Đừng Tưởng Tôi Sợ Cô!!!

Chương 38:




Loay hoay suốt nửa ngày trời, cuối cùng Âu Tử Tuyết cũng đã lên xong thật chi tiết kế hoạch huấn luyện của mình. Việc còn lại chỉ còn bắt tay vào luyện tập mà thôi. Nhưng lại nghĩ tới, anh hai và ba tuyệt đối sẽ không cho phép cô làm việc này. Bất đắc dĩ, Âu Tử Tuyết đành cầm bản kế hoạch chuồn sang nhà Diệp Thần.
Trụ sở chính tập đoàn Diệp thị
Hiện tại Diệp Thần tâm trạng rất không tốt, không, phải nói là cực kì không tốt. Rõ ràng là đang trong giờ làm việc, nhưng mặt mày lại vô cùng u ám, khiến cho nhân viên trong công ti nơm nớp lo sợ. Dù có ngu đến đâu thì họ cũng nhận ra tổng giám đốc của họ đang bực mình, nếu lúc này mà đụng tới thì chắc chắn là hậu quả khó lường. Ôm tâm tư như vậy, tất cả đều cắm đầu vào làm việc, chỉ sợ bị đem ra làm cái thớt để trút giận.
Reeng!!!
Chuông điện thoại đột nhiên reo lên. Cô thư kí vội vàng nhấc máy, nói:
-Xin chào, tôi là thư kí của tổng giám đốc Diệp, có chuyện gì vậy? À, tôi biết rồi, xin chờ tôi một lát...
Cô thư kí đặt điện thoại xuống, dè dặt nhìn Diệp Thần, sau đó thu hết can đảm, nói:
-Tổng giám đốc, dưới đại sảnh có một cô gái tìm ngài, ngài có muốn gặp không ạ?
Diệp Thần trầm mặt xuống, lạnh lùng đáp:
-Không gặp, bảo cô ta mau đi đi.
Cô thư kí nuốt nước bọt, vội dạ dạ mấy tiếng rồi quay đến bên điện thoại:
-Xin lỗi, tổng giám đốc không muốn gặp cô ấy. Cô mời cô ấy về đi.
Diệp Thần cúi đầu nhìn bản báo cáo trên tay, tưởng chừng như đang chăm chú, nhưng thực chất đầu óc đã bay tới tận nơi nào rồi. Gần đây hắn bắt đầu phát hiện ra tâm tư của mình đối với Âu Tử Tuyết dường như không đơn giản như mình vẫn nghĩ. Suy nghĩ này vẫn quấn quít trong đầu hắn suốt mấy ngày nay, và hắn nhận ra, hắn thích cô rồi.
Đúng lúc này, di động của Diệp Thần chợt kêu lên, nhìn vào thấy hiện lên mấy chữ “Tử Tuyết” liền vui đến phát điên, lập tức nhấc máy:
-Alo, Tiểu Tuyết, có chuyện gì à?
-Diệp Thần, xem ra anh uy phong thật nhỉ? Lại dám đuổi tôi sao? Hạn cho anh ba phút, nếu chưa xuất hiện trước mặt tôi thì sau này cút đi càng xa càng tốt. - Giọng Âu Tử Tuyết từ điện thoại vọng ra, nghe chừng đang rất tức giận. Nói xong liền lập tức dập máy.
Diệp Thần nghe xong sực nhớ tới lúc nãy thư kí nói có cô gái tìm mình, chẳng lẽ là... Xong, lần này hắn thật sự là đã gây ra họa lớn rồi. Nếu không giải thích rõ với cô thì...hậu quả thực sự khó mà lường được. Nghĩ tới đây, Diệp Thần sắc mặt trở nên tái mét, ba chân bốn cẳng phóng xuống đại sảnh.
Phí mất một hồi nước bọt, Diệp Thần rốt cuộc biện giải thành công, làm hạ bớt không ít lửa giận của Âu Tử Tuyết, sau đó vỗ ngực cam đoan giúp cô luyện tập, Âu Tử Tuyết mới chịu bỏ qua. Tiễn Âu Tử Tuyết ra khỏi công ty, Diệp Thần trong lòng vui sướng như điên, hạnh phúc không gì tả nổi. Nơi huấn luyện là biệt thự của hắn, vậy chẳng phải hắn sẽ có thêm nhiều thời gian ở bên cạnh cô sao? Sau đó trannh thủ thời gian bồi dưỡng tình cảm, vậy cơ hội của hắn sẽ cao hơn rồi!!! Trong tình yêu, Diệp Thần quan niệm: nhất cự li, nhì tốc độ. Cả hai yếu tố này, hắn đều có đủ, hắn không tin sẽ không bắt được tâm của cô.
Cũng trong thời gian đó, Hàn Thiên Dật và Lưu Ngọc cũng có một cuộc hẹn ở một quán cà phê lớn, xa hoa nhất thành phố. Nơi này có phòng riêng dành cho khách vip, cực kì yên tĩnh, rất thích hợp cho cuộc nói chuyện lần này. Không khí trong phòng có chút vi diệu. Lưu Ngọc yên tĩnh lật xem tài liệu về Âu Tử Tuyết mà Hàn Thiên Dật vừa giao cho, thỉnh thoảng lại nâng cốc nhấp một chút cà phê cho tỉnh táo. Còn Hàn Thiên Dật lại có vẻ hơi bối rối, xen chút khần trương và lo lắng. Hắn vẫn chưa xác định được Lưu Ngọc có thể giúp được hắn hay không.
Gần một tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng Lưu Ngọc cũng đặt tập tài liệu trên tay xuống, nhìn Hàn Thiên Dật, khẽ gật đầu:
-Tôi đã hiểu đại khái mọi việc, nếu cô gái đó thực sự như những gì đã viết trong này thì việc cô ấy tha thứ cho anh cũng không phải là không thể.
Hàn Thiên Dật nghe xong lập tức trở nên kích động, không kiềm chế được mà nắm lấy vai Lưu Ngọc, lắc mạnh:
-Thật sao? Cô thật sự có thể giúp tôi sao? Nếu cô có thể giúp tôi, tôi sẽ cố gắng đáp ứng yêu cầu của cô, xây dựng cô nhi viện càng tốt hơn.
Lưu Ngoc không chút dấu vết thoát khỏi hai bàn tay kia, khuôn mặt vẫn cứ thể, bình tĩnh mà thản nhiên, đáp:
-Tôi sẽ cố gắng làm hết sức có thể. Giờ tôi còn có việc, phải đi trước. Kế hoạch thế nào, tôi sẽ nhắn tin cho anh sau. Còn thời gian thì tùy anh quyết định đi.
Nói xong liền xoay người đi thẳng, một chút do dự cũng không có. Hàn Thiên Dật nhìn theo vóc dáng nhỏ bé kia, trong lòng không nhịn được có chút hụt hẫng. Trừ Âu Tử Tuyết ra, cô là người duy nhất dùng thái dộ như vậy để đối đãi với hắn.
Âu Tử Tuyết xưa nay quen nhìn mỹ nam, hơn nữa là hắn làm cô tổn thương nên cô chán ghét hắn như vậy cũng là chuyện bình thường. Nhưng Lưu Ngọc lại khác, cả hai chưa từng gặp nhau, xem cô chắc cũng không phải người quen thấy mỹ nam gì, vậy mà cô lại không bị dao động trước sức quyến rũ của hắn. Thái độ của cô lúc nào lạnh nhạt, bộ dạng thì trước sau như một: bình thĩnh, thản nhiên, lãnh tĩnh đến mức đáng sợ. Trừ một lần trông thấy ở cô nhi viện ra, hắn dường như chưa từng thấy cô cười. Không hiểu sao trong lòng hắn chợt sinh ra hứng thú nồng đậm với cô gái này rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.