Nữ Chính, Là Do Ngươi Ép Ta

Chương 24: Giá trị của dư luận




Một lát yên lặng sau, hoàng thượng Mộ Dung Thái Tông hồi thần, vỗ tay cười ha hả, "Ha ha, Lạc thừa tướng có con gái tốt , thật phấn khích, kỹ thuật đánh đàn này cực kỳ xuất sắc , trẫm hôm nay có thể tính là mở rộng tầm mắt rồi !"
Hoàng thượng lời này vừa ra, mọi người cũng từ trong màn đánh đàn này hoàn hồn lại , trong mắt đều có không tha. Hôm nay có thể chứng kiến hai màn biểu diễn vô cùng đặc sắc.
Lạc Thanh Linh hướng lên cao liền hơi nghiêng thân mình, đang lui về chỗ ngồi của mình chợt thấy Mộ Dung Thấu đang chống má, ngồi nghiêng người thưởng thức rược ngon, rõ ràng là hắn đang rất hưởng thụ nhưng không hiểu sao trực giác thứ sáu mách bảo sắp có chuyện không hay!
" Hừ! Mộ Khuynh Tuyết kia quả nhiên là khiến cho người ta gai mắt,đệ nhất mỹ nhân ai hiếm lạ gì. Nếu đã không muốn còn biểu diễn tốt như thế làm chi? Hoàng thượng lại về phe nàng ta, tức ơi là tức!" Lúc công bố kết quả cuối cùng Triều Nhan thật sự nổi nóng, rõ ràng ngang tài, cùng lắm thì thi thêm một trận quyết định thắng thua, dù nàng ta có khéo mồm cỡ nào bây giờ ai chẳng biết thiên kim phủ thừa tướng trở thành đệ nhất mỹ nhân của Ngạo Thiên Quốc là do bao cỏ nổi tiếng Mộ Khuynh Tuyết nhường cho, tỷ tỷ cũng đâu có đắc tội gì nàng ta thế mà bị đối xử như thế.
Lạc Thanh Linh nhìn muội muội nhà mình không khỏi ấm lòng, cười cười an ủi. Dỗ mãi thì Triều Nhan mới nguôi giận.
Chờ con bé ngủ đi, Lạc Thanh Linh thở phào nhẹ nhõng nhìn Xảo Nhi và Phiến Đình bằng ánh mắt đắc bất dĩ.
Còn một đoạn đường nữa mới về phủ thừa tướng, Lạc Thanh Linh buồn phiền vén mành lên nhìn phía ngoài cửa sổmãi cho đến khi về đến nhà mới thôi.
Trước khi về viện Bích Trì, Hạ Tâm Lan cùng tẩu tẩu an ủi nàng một phen rồi mới chịu thả nàng.
Mộ Dung Thấu ngồi xe ngựa trở về Duệ vương phủ, vừa mới đặt chân vào thì gặp Vương quản gia đã chờ sẵn ở đó. Nhìn thấy hắn Vương quản gia vội bước lên bẩm báo: Trúc Cơ công tử đã chuyển nốt số còn lại hắn đã vào khố phòng...
Mộ Dung Thấu luôn suy nghĩ đến Lạc Thanh Linh, nghe vậy tùy tiện hướng hắn vẫy vẫy tay, "Bổn vương biết rồi , lui ra đi."
Vương lão quản gia vội vàng lui đi ra ngoài, ai đoán được một chân mới bước ra cửa, Mộ Dung Thấu liền hồi thần, hét lớn một tiếng, " Đứng lại cho bổn vương!"
" Toàn bộ đều đã bàn giao xong?"Ánh mắt Mộ Dung Thấulạnh lùng theo dõi hắn.
Vương quản gia cảm thấy lạ là, toàn bộ tiền trở về trong túi đáng lẽ phải vui mừng chứ: "Bẩm vương gia, đã chuyển giao toàn bộ!"
Lão vừa dứt lời thì nghe tiếng vỗ bàn cực mạnh, trong nháy chiếc bàn đã bị Mộ Dung Thấu đập cho nát thành mảnh vụn rơi đầy trên sàn nhà, Vương lão quản gia không khỏi rùng mình một cái.
" Muốn cắt đứt mọi quan hệ với ta, nằm mơ!" Mộ Dung Thấu gằn từng tiếng cắn răng nói, rồi sau đó vội vàng phất áo rời đi, để lại phía sau Vương quản gia không ngừng lau mồ hôi trên trán.
Mộ Dung Thấu dựa vào kinh công xuất quỷ nhập thần mà ung dung tiến vào phòng của Lạc Thanh Linh, thế nhưng chẳng thấy người hắn cần tìm đâu.
Trong phòng chỉ có Xảo Nhi, Mộ Dung Thấu đột nhiên quay đầu, nhìn về phía cửa sổ mở tung, sắc mặt chậm rãi trở nên âm trầm .
" Chủ nhân của ngươi đâu?" Mộ Dung Thấu khó hiểu, đã khuya như thế mà Lạc Thanh Linh lại không có ở trong phòng.
Tuy không phải là lần đầu nhìn thấy Mộ Dung Thấu, Xảo Nhi vẫn cảm thán dung mạo của Duệ Vương, đối mặt với ánh mắt chấp vấn của hắn Xảo Nhi vẫn bình thản:" Ngài cũng biết rõ thân phận của tiểu thư, đương nhiên là ra ngoài giải quyết việc cần làm rồi!"
Mộ Dung Thấu nhìn bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng của Xảo Nhi, hừ lạnh một tiếng: " Lần sau ta lại đến!"
Dứt lời, hắn liền bay ra khỏi Bích Trì viện, Xảo Nhi nhìn xem kinh ngạc không thôi: Cái này gọi là hờn dỗ sao? Duệ vương tướng mạo tuấn mỹ , cùng tiểu thư thập phần xứng đôi, nhưng tính cách có chút thất thường.
Ánh trăng biến mất ngày mới bắt đầu, một luồng sáng vàng rực chói mắt chậm rãi ló ra sau tầng mây, thản nhiên phả ra hơi ấm. Vạn vật nhiễm ánh mặt trời, giống như bức họa cuộn tròn làm nhân gian thêm mỹ lệ, một ngày mới đã bắt đầu.
Cửa phòng ngủ từ từ mở ra, Lạc Thanh Linh từ trong nhà đi ra. Lười biếng giang hai cánh tay, Lạc Thanh Linh ngửa đầu hít sâu một hơi không khí tươi mới, dù sao cũng hiếm khi nàng chịu dậy sớm.
"Tiểu thư chào buổi sáng!"Thanh âm ân cần thăm hỏi chỉnh tề vang lên, đã quấy rầy Lạc Thanh Linh hưởng thụ buổi sáng tốt đẹp.
"Chào buổi sáng!" Lạc Thanh Linh khởi động cả người, lười biếngđáp lại. Sáu gã thị vệ cung kính đối Lạc Thanh Linh gập thắt lưng, hai mắt ẩn ẩn vui sướng ngắm nhìn hướng nàng.
Hôm nay tiểu thư mặc một cái váy dài thủy lam thêu hình con bướm trắng, bên hông dùng một cái thắt lưng bằng gấm màu trắng nhẹ nhàng buộc lại , tóc đen tùy ý búi lên, phía trên đơn giản cắm một cây trâm hình hoa lan màu xanh lục. Gió mát êm ái thổi qua bên người nàng, dung nhan vẫn xinh đẹp là như trước.
" Tỷ tỷ, buổi sáng tốt lành!" Triều Nhan mang theo nha hoàn tiến vào Bích Trì các định như thường lệ gọi tỷ tỷ dậy, ai ngờ thấy Lạc Thanh Linh đã dậy liền vui vẻ phóng tới ôm chầm lấy nàng cười duyên, liền vội lôi nàng đi ăn sáng: " Mau mau, phụ mẫu cùng đại ca, đại tẩu cả Hạo Nhi nữa đang chờ chúng ta đến đó!"
" Biết rồi, muội chạy chậm một chút đi Triều Nhan!"
" Hôm nay có món háo cảo!" Triều Nhan nắm lấy tay Lạc Thanh Linh chóp mắt nói.
" Thật sao! Vậy chúng ta nhanh chân thôi, nguội thì âm mắt ngon!"
Trên bầu trời, ánh vàng lộng lẫy chiếu rọi khắp nơi, làm những đám mây nhiễm màu sắc rực rỡ.
Cả vùng đất, hai bên đường phố ở kinh đô, dân chúng đông đúc, đủ loại tiếng rao hàng của những người bán hàng rong dọc phố. Quán trà, khách điếm, tiền trang, hiệu cầm đồ xanh vàng rực rỡ như bức họa được người vẽ ra, miêu tả vô cùng tinh tế hoàng triều Mộ Dung thị phồn vinh thịnh vượng.
Không biết là ai, lại đem chuyện buổi tối ở tiệc thiên kim truyền ra ngoài, hiện tại ở toàn bộ kinh thành, vô luận đi đến bất cứ nơi nào đều nghe được có người đang bàn tán về hai nữ tử đã khuynh đảo tối qua, đối với một khúc 'phong hoa tuyết nguyệt' làm khuynh tâm người nghe của Lạc Thanh Linh không ít người bắt đầu dâng tặng danh hiệu đệ ' thiên hạ đệ nhất cầm ca' cho nàng.
Mặc dù đạt được danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của Ngạo Thiên quốc thế nhưng người đạt được sự nổi tiếng nhất chính là Mộ Khuynh Tuyết, bằng điệu múa của bản thân đã khiến cho toàn bộ mọi người mở rộng tầm mắt.
Thử nghĩ xem một khúc nhảy tuyệt mỹ lại do phế vật của Trấn Nam tướng phủ Mộ Khuynh Tuyết, cộng thêm lời đồn mấy ngày nay về vị này cho nên tất cả mọi người cho rằng vị tiểu thư nàng giấu tài.
Có một số người có điểm đầu óc lại khó hiểu Mộ Khuynh Tuyết hà tất gì phải giấu tài, chịu đựng mọi người cười nhạo bản thân bao nhiêu năm, có đáng sao?
Thì rất nhanh mọi người liền nghe được tin tức nóng hổi về chuyến du hồ ngày hôm nay, lập tức mọi người cảm thấy bọn họ nhìn ra chân tướng bị ẩn giấu.
Hóa ra, kẻ ác độc nhất chính là đại tiểu thư của Trấn Nam tướng phủ cùng Dục vương Mộ Dung Tuyên! Hai người này vốn đã có tư tình ám muội, đã ngoại tình, lại còn muốn người ta tôn thờ, nguyên lai, người ủy khuất nhất chính là Mộ Khuynh Tuyết tiểu thư a!
Có người thông minh còn suy một ra ba, nghĩ đến những xảy ra trước kia, động não một chút, liền đoán ra Mộ Khung Tuyết ẩn tài có lẽ do đại tỷ thư chèn ép dù sao ai mà chẳng biết Trấn Nam tướng quân yêu thích đứa con gái nào chán ghét đứa con gái nào, mỗi khi Mộ nhị tiểu thư có lời đồn không hay luôn có bóng dáng của đại tiểu thưđi bên cạnh cho nên rất có thể chính nàng ta cố ý phá hỏng thanh danh của nhị tiểu thư! Nhất thời, toàn bộ dân chúng trong kinh thành đều vì đạo nghĩa không cho phép chùn bước mà đứng về phía Mộ Khuynh Tuyết.
" Thế chân tướng là gì?" Lạc Thanh Linh đem hộp thức ăn cho cá đưa cho Phiến Đình đứng bên cạnh, lại nhận khăn lông ướt lau tay từ Xảo Nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.