Nữ Chính Lãnh Diễm Cao Quý

Chương 27:




Lạc Nhất Phàm chưa bao giờ nghĩ đến đêm nay sẽ gặp Đường Ninh ở đây, cũng như anh không đoán trước được rằng anh suýt chút nữa bị Đường Ninh cầm dui điện chích vào người. Cách đây khoảng mấy giờ trước, ở trong câu lạc bộ đêm Đường Bác đã gọi điện cho anh. Anh ta đang đi công tác ở Thượng Hải nhưng vẫn lo lắng cho cô em họ đang một mình trải qua đêm giáng sinh lạnh lẽo không có người thân bên cạnh nên muốn nhờ anh giúp đỡ theo cô đi dạo phố một chút. Lạc Nhất Phàm bị anh ta làm phiền không thể nói gì chỉ đành rời khỏi câu lạc bộ, bóp điều khiển từ xa trong tay, lái xe rời đi, "Tớ nhớ cô ấy còn ba hay bốn ông anh họ khác nữa mà." Hơn nữa mặc kệ là ai cũng đều có thể giúp cô dạo phố, sao phải nhất định phải là anh đích thân ra tay.
Đường Bác năn nỉ: "Nhưng tất cả họ đều có bạn gái hết rồi." Họ đều dẫn bạn gái đi chơi vào đêm giáng sinh này chớ sao có thể đi cùng Ninh Ninh được! Lạc Nhất Phàm là người thích hợp nhất, anh ta ở nước ngoài chắc chắn đã từng cùng bạn bè đi chơi rất nhiều vào dịp lễ này nên chắc hẳn rất có kinh nghiệm có thể dắt cô đi chơi khắp nơi mà không làm cô cảm thấy tẻ nhạt. Hơn nữa bạn tốt của anh lại chưa có bạn gái nên về tình về lý đều có thời gian cùng cô em họ của anh đi dạo phố đêm nay.
Lạc Nhất Phàm ngữ khí có chút lạnh lùng trả lời: "Coi như tớ còn độc thân nhưng cũng không có nghĩa tối nay tớ rất rảnh." Anh không ghét Đường Ninh nhưng anh ghét bị ai đó sai khiến bắt ép anh đi làm việc gì đó, khi đó anh sẽ không thể thoải mái nổi.
Đầu bên kia Đường Bác đáp trả: "Tớ biết tối nay cậu có hẹn với bạn ở câu lạc bộ đêm, tiện đường cậu dắt nó dạo phố một chút không được sao?"
Lạc Nhất Phàm khẽ nhếch mi, "Ồ vậy là tớ phải tình cờ đi ngang qua nhà em họ cậu à?" Lần trước Đường Bác có nhờ anh ta đưa Đường Ninh về nên Đường Bác nghĩ chắc chắn anh có thể hoàn thành nhiệm vụ này.
"Đúng rồi, sẵn tiện nhìn xem Ninh Ninh có ở nhà không? Nếu nó ở nhà một mình, cậu dẫn nó dạo phố chút đi!" Đường Bác nói.
Lạc Nhất Phàm bật cười, "Tớ biết ba mẹ cô ấy đều đang đi nghỉ ở Châu Âu nhưng cô ấy trẻ đẹp như thế cậu không hề lo lắng gì về tớ à?"
Đường Bác cảm thấy bạn tốt của anh đang suy nghĩ quá nhiều, "Tớ biết em họ tớ rất đẹp, rất tài giỏi xuất chúng, lại đặc biệt yêu kiều rất ngoan ngoãn....Nhưng nếu là cậu tớ hoàn toàn yên tâm!"
"..." Lạc Nhất Phàm không còn gì để nói nữa.
Đường Bác thấy Lạc Nhất Phàm không nói gì nữa, thở dài một tiếng, giọng nói mang theo nhiều phiền muộn: "Tớ biết cậu là người rất lãnh đạm đối với con gái, lại là con một nên chắc chắn sẽ không hiểu sự yêu thương sủng ái hết mực của tớ đối với Ninh Ninh. Nếu như tớ biết ba mẹ nó đi Châu Âu nghỉ phép, chắc chắn tớ sẽ không bao giờ đồng ý đi Thượng Hải công tác vào lúc này. Thực sự chỉ có kẻ bị thần kinh mới đi công tác vào đêm nay!"
Nếu bạn tốt của anh đã đem chính mình ra chửi rủa thì anh còn gì để phản bác nữa sao? Ngay lúc anh chạy đến trước khu nhà cô ở thì thấy cô đang bước xuống xe taxi, biểu tình trên mặt có chút hốt hoảng. Cô vừa đi vào liền thấy hai người đàn ông trẻ bước xuống một chiếc taxi phía sau, cả hai đều khẩn trương đuổi theo cô.
Lạc Nhất Phàm nhíu mày, giẫm phanh lại, nếu như anh không nhìn nhầm thì hai người đàn ông trẻ kia đang lén lút theo dõi Đường Ninh. Và cô có thể đang gặp nguy hiểm?
Đôi mắt hẹp dài chớp chớp sau đó anh cúp máy vội vội vàng vàng nói với Đường Bác: "Tớ đã nhìn thấy em họ cậu cúp máy đây."
"Này! Nhất Phàm!" Đầu dây bên kia Đường Bác tiếp tục khuyên nhủ thế nhưng người bạn tốt của anh đã cúp máy rất nhanh gọn.
Lạc Nhất Phàm xuống xe, đôi chân thon dài nhanh chóng đuổi theo ba người kia.
Hai người đàn ông trẻ tuổi kia hình như đã nhận ra phía sau có người đang đuổi tới. Lạc Nhất Phàm không nghĩ nhiều, chỉ chăm chú nhìn Đường Ninh đang chạy phía trước, cô đang cố gắng hết sức chạy thật nhanh hình như rất sợ hãi. Anh suy nghĩ một chút, cố gắng bắt kịp cô, nếu như hai người kia muốn tìm đến cô gây phiền phức thì nhất định không nên để cho hai người đó biết nhà của cô ở đâu. Bất đắc dĩ, anh phải giữ chặt cô lại không cho cô chạy về nhà ai ngờ cô lại không biết tốt xấu quay người lại, trong tay còn cầm dui điện muốn chích anh.
Lạc Nhất Phàm nhìn cô đang ngoác mồm ngạc nhiên trước mặt, mỉm cười: "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại cầm dui điện muốn chích anh?"
Đường Ninh lúc này mới nhận ra cổ tay cô vẫn đang bị anh nắm chặt, ánh mắt nhìn vào vật đang nắm trong tay, sang sảng cười: "Em em...Cái này...."
Lạc Nhất Phàm thả tay cô ra, híp mắt lại nói: "Em muốn dùng cái này chích anh?"
Đường Ninh có chút phản ứng không kịp, lông mi dài phẩy phẩy, bỏ dui điện vào trong túi, biểu tình vô tội nói: "Em không biết anh là người đi theo sau em." Cô rõ ràng thấy có hai người đàn ông theo dõi cô, ai ngờ anh ta lại tự nhiên chạy ra, sau lưng cô lại không có mắt đương nhiên không biết là anh.
Lạc Nhất Phàm nhìn cử động của cô sau đó nhìn ra sau lưng cô, hai người kia biết cô không đi một mình nữa nên đã nhanh chóng đi chỗ khác. Anh tiếp tục hỏi: "Em bình thường đều mang cái này theo bên người hay sao?"
"Ừm." Đường Ninh đáp một tiếng sau đó cười giải thích: "Em là con gái, tất nhiên phải luôn mang theo thứ để phòng thân." Hơn nữa dùi điện này rất hữu dụng, nếu không phải vừa rồi anh ta nhanh tay nắm chặt cổ tay cô thì chắc chắn nó sẽ khiến anh ta chật vật nãy giờ rồi. Càng nghĩ Đường Ninh lại càng không nhịn được, nếu như mái tóc chỉnh tề kia của anh bị dui điện chích vào liệu nó có nổ tung cả đầu không? Trời ơi nếu đỉnh đỉnh đại danh mặt lạnh Lạc Nhất Phàm bị nổ tung đầu không biết cái dáng vẻ phong hoa tuyệt đại của anh sẽ ra sao đây...Trái tim nhỏ bé của Đường Ninh không nhịn được thoáng run rẩy, Đường Ninh tự cảm thấy cô quá sức tà ác rồi!
Lạc Nhất Phàm thấy thân hình cô hơi run run liền cởi áo khoác của anh ra choàng qua vai cô, "Cô nghĩ tôi là người theo dõi cô nãy giờ ư?"
Sự ấm áp đến đột ngột khiến cô không kịp phản ứng, đáy lòng cảm thấy không được thích hợp cho lắm muốn đem áo khoác trả lại cho anh nhưng anh lại hỏi cô chuyện này khiến cô nhất thời không biết làm sao, cô nghiêng đầu nhìn về phía anh dáng vẻ tràn đầy kinh ngạc hỏi anh: "Anh cũng phát hiện có người đi theo sau tôi sao?" Nếu như Lạc Nhất Phàm cũng nhìn thấy thì chắc chắn đây không phải là ảo giác của cô rồi.
"Cô đi rất vội vàng nhưng hai người kia vẫn bám theo sát cô, thấy tôi tới bọn họ liền nhanh chóng rời khỏi." Vì thế hai người kia chắc chắn muốn thừa dịp Đường Ninh đang ở một mình mà làm ra chuyện xấu. Chỉ là anh thật sự không hiểu Đường Ninh đã làm chuyện gì phật ý ai mà khiến những tên lưu manh này dai dẳng bám theo cô cả tối hôm nay? Lạc Nhất Phàm hỏi tiếp: "Cô có chuyện gì với họ à?"
Cô làm sao lại dính vào bọn họ? Đây thật sự là điều khiến cô lo lắng!
"Tôi không hề quen biết hai người họ, vừa nãy lang thang dạo phố đã phát hiện hai người họ luôn bám theo tôi vì thế tôi nhanh chóng bắt taxi về nhà ngay." Đôi lông mày thanh tú của cô khẽ nhíu lại, "Hôm nay tôi cũng không đi chỗ nào đặc biệt cả, tôi chỉ cùng Lâm Hạ đi đáng golf một lát thôi."
Lạc Nhất Phàm trầm ngâm trong giây lát sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Đường Ninh, giọng nói êm tai truyền đến: "Đi thôi." Nói xong đôi chân dài ngược hướng với biệt thự nhà cô thẳng tiến.
Đường Ninh vẫn đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng kia, có chút nghi ngờ hỏi: "Đi đâu?"
Ánh đèn mờ chiếu thẳng xuống đường, bóng của Lạc Nhất Phàm ngày càng kéo dài ra, anh không ngoảnh mặt lại, âm thanh lạnh lẽo truyền ra phía sau: "Tôi nhớ ra toàn bộ con đường trong khu này đều có gắn camera giám sát, chúng ta hãy đến phòng bảo vệ xem qua đi!"
Đường Ninh ngẩn ra sau đó chạy lên phía trước, "Chờ một chút! A -------"
Giọng nữ phía sau hoảng hốt hét lên, Lạc Nhất Phàm quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp thân hình đang lảo đảo của Đường Ninh nhào về phía anh ta, liền phản xạ nhanh mở rộng hai tay mạnh mẽ bắt lấy thân thể mềm mại kia, rên khẽ một tiếng, anh nhíu lông mày ôm cô lùi ra phía sau hai bước.
Đường Ninh trợn to hai mắt nhìn khuôn mặt xám xịt phía trước, hai tay chống đỡ lên người anh, có chút sợ hãi. Lông mi dài của cô phẩy phẩy, chậm rãi ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách kia. Cặp mắt ấy rất đẹp nhìn cô chăm chú, cô có thấy bóng dáng mình trong đôi mắt ấy, điều này khiến cô thất thần trong giây lát.
Lúc nãy cô định mang áo khoác trả lại cho anh nhưng không ngờ bây giờ cô lại đang nằm trong vòng ngực rộng lớn của anh, nhịp tim của cô đập càng ngày càng nhanh không thể khống chế nổi.
Một mùi hương thanh khiết tràn ngập khứu giác anh, Lạc Nhất Phàm cũng thoáng sững sờ, cúi đầu nhìn thấy ánh nhìn mang vài phần kinh hãi, đáy lòng thoáng mỉm cười không biết tại sao anh lại thấy trái tim mình như mềm đi. Chậm rãi thả hai tay ra, trầm giọng căn dặn: "Cẩn thận!" Cô lúc nào cũng lỗ mãng như thế à? Anh nhớ lần trước trước cửa khách sạn, cô cũng suýt ngã sấp xuống bậc thang.
Lạc Nhất Phàm ngắm nhìn cô vẫn đang chống đỡ lên vai anh. Cô đột nhiên thu tay lại, vẻ mặt có chút bối rối nhưng cố gắng lùi sau hai bước giữ khoảng cách nhất định với anh sau đó lên tiếng: "Xin lỗi, vừa nãy tôi vô ý vấp phải hòn đá nhỏ." Nhiệt độ trên mặt cô ngày càng cao, cô không nhịn được đưa tay lên vuốt ve một chút, cũng không biết nó có hay không đang đỏ bừng lên?
Lạc Nhất Phàm vẫn chăm chú nhìn cô không nói gì.
Trong lòng bạn nếu đang suy nghĩ hỗn loạn chắc chắn sẽ không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương. Đường Ninh lúc này cũng vậy, cô phát giác hình như chính cô...Tựa hồ có một chút tình cảm khác lạ với Lạc Nhất Phàm. Mang tầm mắt lảng tránh nhìn xung quanh, phiêu đãng lên xuống nhưng tuyệt đối không nhìn thẳng vào mắt anh. Nhận thấy nãy giờ người đối diện vẫn không nói gì, cô rốt cuộc nhớ đến chuyện trước khi vấp phải hòn đá kia, "Anh vừa nói đến phòng bảo an xem mấy cái video à?" Xem làm gì cơ chứ, cũng không thể đem chúng đi báo cảnh sát mà!
"Tạm thời không có tác dụng gì mấy nhưng chẳng lẽ cô không muốn qua nhìn một chút ai đang theo dõi cô sao?" Hơn nữa có thể quan sát xem hai người kia có thật sự bám theo cô nãy giờ không?
Đường Ninh trừng mắt nhìn anh, cô cũng không muốn xem lắm. Nhưng nếu anh đã nói thế cô cũng nên qua xem một chút...
"Lạc Nhất Phàm, anh muốn tôi đi cùng anh ư?" Nếu như là cùng đi với anh thì dù cô không muốn cũng nên thử đi một lát...
Lạc Nhất Phàm nghiêng đầu, có chút muốn cười, "Tôi không đi cùng cô chả lẽ phải đợi Đường Bác công tác từ Thượng Hải về rồi đi à?"
Nghe anh nói thế Đường Ninh không nhịn được vui mừng thế nhưng cô cẩn thận che giấu biểu tình trên mặt vẫn vân đạm phong kinh nói: "Anh không cần phải đi với tôi, đêm nay lại là giáng sinh chẳng lẽ anh không bận sao?"
"Nếu như bận bịu chuyện gì thì sao bây giờ tôi lại đứng chỗ này cùng cô. Xem xong video, tôi sẽ đưa cô về." Lạc Nhất Phàm xoay người, cùng Đường Ninh đến phòng bảo vệ. Chỉ là bước chân đã ngắn lại, chậm rãi cùng cô sánh đôi đi bên nhau, không vội vội vàng vàng như lúc trước nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.