Nữ Chính Lãnh Diễm Cao Quý

Chương 4:




Ngạn Tĩnh đưa Đường Ninh trở về nhưng Ngạn Tĩnh không ngốc đến nỗi đưa Đường Ninh về thẳng Đường gia.
Đường Ninh nhìn qua cửa kính xe thấy cảnh sắc bên đường xa lạ, cau mày hỏi:"Chúng ta rốt cuộc đang đi đâu?"
Ngạn Tĩnh thản nhiên đối đáp:"Ngày hôm nay anh hẹn Tu Văn cùng nhau dùng bữa mà hôm qua vừa vặn Tu Văn có nhắc đến em nên anh nhân cơ hội này mang em đi cùng."
Tu Văn tên đầy đủ là Diệp Tu Văn, là bạn tốt của Ngạn Tĩnh. Thành phố J này ngoài Đường gia là tập đoàn tài chính lớn còn có bốn tập đoàn khác: Ngạn, Diệp, Mạc là ba đại gia tộc còn lại. Trong đó, Ngạn gia có tài lực lớn nhất kế đó là Diệp gia. Đường Ninh sớm biết thế giới này có F4, họ là những công tử bột, triệt để là hạng người bất lương dùng tờ giấy đỏ để phán chết cho một người, ỷ thế hiếp đáp kẻ yếu....hiện tại F4, ạch....Ỷ thế hiếp người lâu lâu sẽ có dù sao cá lớn nuốt cá bé là chuyện thường bình của xã hội. Đường Ninh nhận thấy, bọn họ thật sự là những công tử bột nhưng không phải là hạng thiếu niên bất lương. Hơn nữa, mấy tên này, kỳ thực so với F4 trong vườn sao băng cũng có tiến bộ rất nhiều, ít nhất họ là những người có ăn học đàng hoàng, chưa hề đem trường học biến thành một nơi xấu xa bẩn thỉu.
Bốn người này cũng không phải học cùng một trường. Ngạn Tĩnh và Đường Ninh học cùng trường đại học, Z là trường đại học tài chính nổi tiếng, ba người kia cũng ở thành phố J nhưng lại học những trường tài chính nổi tiếng khác. F4 là mấy người cùng nhau học cấp 3 được nữ sinh trong trường tự chọn bởi vì tướng mạo của bốn người này đều thuộc nhân trung long phượng. Ngạn Tĩnh như ánh thái dương, Diệp Tu Văn hào hoa, Mạc Cách Tuấn phong lưu còn Từ Thịnh Nhã người cũng như tên thanh tú khuôn mặt đầy yêu mị. Mấy người này là bạn thân của nhau, lúc nào cũng đi với nhau như hình với bóng, cũng vì thế họ chính là F4 trong lòng tất cả nữ sinh. Lên đại học, danh hiệu F4 này lại càng vang xa ai ai cũng biết.
Đường Ninh cảm thấy thế giới này, mỹ nam ở khắp nơi. Không giống thế giới cô từng sống, lật tung cả trường học cũng không thể nhìn ra được một người đàn ông vừa mắt. Ôi tính ra cô đến thế giới này cũng có cái gọi là may mắn. Ai chẳng có lòng yêu thích cái đẹp. Cô cũng không đến nỗi thấy trai đẹp là chảy nước miếng nhưng nhìn vui mắt lại khiến cô cảm thấy hài lòng, sau đó sẽ cảm thấy đầy thoả mãn.
Trở lại chuyện chính, tuy rằng Đường Ninh đồng ý để Ngạn Tĩnh đưa mình về nhà nhưng cô không muốn dùng bữa với bọn họ.
"Anh không nói với em là sẽ dùng bữa với họ."
"Cách Tuấn nói hiện tại tâm tình đang không tốt, cần sự quan tâm của bạn bè, bảo anh nhất định phải mang em theo ăn cơm."'
Đường Ninh không nói gì, mấy người này ai cũng có bản lãnh, hơn nữa lại được ông trời ưu ái, nếu Mạc Cách Tuấn vì tình mà tâm trạng không tốt cô sẽ không tin. Mấy năm nay xung quanh anh ta toàn là người mẫu, diễn viên, đối với chuyện tình cảm anh ta chỉ chơi qua đường lại ăn chơi đàn đúm không biết tiết chế.
"Em đang nghĩ đến Tuấn?"
Đường Ninh mỉm cười, sau đó nhìn ra ngoài cửa xe, thản nhiên nói:"Là do anh nhắc đến trước."
Ngạn Tĩnh không phủ nhận, ôi đây là huynh đệ của anh mà! Làm sao có khả năng buồn chán được!
"Thế nhưng em không biết, Tuấn lần đầu gặp Nhan liền yêu, sau đó tốn công theo đuổi, không hề khiêm tốn chút nào, Thịnh và Tu Văn nói công phu tán gái của cậu ta ngày càng lợi hại, lải nhải đến độ còn nhiều hơn mẹ cậu ta."
Đường Ninh cả người dựa vào ghế, tay đặt lên trán ngăn ánh nắng lọt qua từ khe cửa,"Cái tên này có phải ở giới người mẫu nhiều quá muốn quên mình luôn rồi không?" Cho nên mới cả ngày nhàn rỗi bày ra tùm lum chuyện.
Ngạn Tĩnh liếc mắt nhìn Đường Ninh, đầu cô ngẩng cao, cằm và gáy kết hợp tạo ra đường cong hoàn hảo, hơn nữa nước da trắng nõn, làm cho anh ta thất thần. Nhưng ngay sau đó, anh ta lập tức tỉnh táo, nhìn con đường phía trước có chút buồn bực nói:"Ai mà biết, Tuấn luôn luôn làm theo ý mình, em quản cậu ấy nhiều làm gì?"
Đường Ninh cười cợt có chút hờ hững tiếp lời:"Chúng ta đều là thanh mai trúc mã của nhau, tình cảm so với người bình thường là không thể so sánh. Em quan tâm anh ấy là điều rất bình thường."
Ngạn Tĩnh nghe thấy vậy im lặng không nói.
Đường Ninh quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt anh ta lạnh tanh, trừng mắt nhìn. Sau đó ánh mắt cô rơi trên cánh tay của anh ta:"Em phát hiện cánh tay anh bắp thịt thật cân xứng, Tĩnh gần đây anh thường tập luyện à?"
Ngạn Tĩnh nghe thấy những lời này suýt chút nữa trượt chân ga, đem chân đạp phanh quay đầu gào lên:"Ninh Ninh, em..."
"Em làm sao?"Đường Ninh vẫn ung dung nhìn anh ta, sau đó lại có chút bực bội nói:"Nếu anh lái xe không được thì đừng lái nữa."
Nếu như không phải đang lái xe, Ngạn Tĩnh cảm giác có lẽ mình sẽ nháy dựng lên,"Anh, anh, anh...kỹ thuật lái xe của anh em có thể tuyệt đối tin tưởng!"
Đường Ninh nhìn dáng vẻ của anh ta lúc này, ánh mắt loé lên tia trêu cợt. Ngạn Tĩnh tính cách nóng nảy không hề biết che giấu tâm tư, kỳ thật rất khó tưởng tượng sau này anh ta chính là người gánh vác một công ty, thống trị thương trường. Nhưng cô mơ hồ nhớ tới, Ngạn Tĩnh tiếp quản công ty là do anh trai của anh ta - Ngạn Phong chết vì tai nạn xe cộ. Bởi vậy, có thể thấy được, nỗi đau mất đi người thân khiến một người đàn ông trưởng thành hơn, đủ thận trọng và thành thục để tiến tới thành công một cách nhanh nhất.
Đường Ninh tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn cảnh sắc ngoài cửa thay đổi cực nhanh, nói tiếp:"Tĩnh, sau này những chuyện như thế này hãy hỏi ý kiến của em trước."
Ngạn Tĩnh sừng người.
"Chuyện anh muốn làm không phải lúc nào em cũng thích, dù em có thích đi chăng nữa, có lúc cũng sẽ không phối hợp. Lần này coi như bỏ qua, thế nhưng nếu có lần sau em nhất định sẽ tức giận."
Ngạn Tĩnh nghe được những lời này, vẫn không nói gì, quẹo phải rồi chuyển hướng vào bãi đỗ xe. Anh đem xe dừng lại, cau mày nhìn Đường Ninh:"Em không muốn cùng bọn anh dùng bữa sao?"
Đường Ninh nhịn xuống xúc động, đại thiếu gia này cũng thật là thẳng thắng, anh ta tựa hồ rất dễ đem trọng điểm vẫn đề gạt sang bên. Hơn nữa cô phát hiện ra một thứ rất thú vị, nói chuyện với Ngạn Tĩnh càng thuận theo anh ta, anh ta càng không phản đối, cô tức giận với anh ta, anh ta sẽ dại ra ngây người làm cho cô nhận ra anh ta cũng rất đáng yêu.
"Không phải em không muốn cùng dùng bữa với mọi người, ý em là ít nhất anh cũng nên thông báo với em một tiếng."Em cũng không phải là bảo mẫu của anh."
"Em tất nhiên không phải bảo mẫu của anh."Ngạn Tĩnh trừng cô.
Đường Ninh trên mặt lộ ra nụ cười đầy thoả mãn, tiếp theo lại là khuôn mặt lãnh diễm cao quý,"Vậy anh cũng nên nhớ kĩ, lần sau có bất cứ chuyện gì cũng phải hỏi ý em không được tuỳ tiện quyết định dùm em."
Ngạn Tĩnh cảm giác hình như có cái gì vừa đâm xuyên qua trái tim anh rồi! Tiếp đó nhảy lên một cái, anh có chút kinh ngạc nhìn Đường Ninh.
Đường Ninh thấy anh ta lại bày ra một khuôn mặt khiếp sợ, trong lòng không khỏi buồn cười, lại gần anh ta, tay vỗ nhẹ lên mặt anh ta,"Ngoan, nghe lời."
"...!" Ngạn Tĩnh trố mắt ngoác mồm, đại não nhanh chóng vận hành sau đó lại sững sờ tại chỗ.
Này, này chuyện gì thế?! Ninh Ninh tại sao lại như vậy? Cô ấy, cô ấy vừa rồi chạm vào mặt anh! Lại còn ra dáng đại tỷ, nói phải, "Ngoan, nghe lời", gặp quỷ rồi, đã nhiều năm chưa ai dám nói chuyện với anh như vậy. Ngay cả mẹ, hiện tại cũng sẽ không làm như thế với anh. Ai dám vỗ mặt anh, anh sẽ khiến kẻ đó trả giá gấp trăm lần!
Thế nhưng... Đây là Ninh Ninh, bên cạnh anh ngoại trừ mẹ và mấy chị họ, cũng chỉ có Ninh Ninh là con gái. Tính cách anh hay nóng nảy nhưng xưa nay chưa bao giờ nổi nóng với cô, nhìn cái thân thể nhỏ bé này anh lúc nào cũng lo lắng, sợ mình hét một cái cũng sẽ làm cô chấn động đến mức lảo đảo rồi té xỉu.
Ngạn Tĩnh chìm trong suy nghĩ rồi quyết định sẽ không cùng Ninh Ninh tranh chấp. Anh ta cau mày, anh ta tự cho là sự nóng giận của mình đã được che giấu rất tốt, nhưng kì thật vẫn rất nổi nóng:"Em không biết không thể tuỳ tiện chạm vào mặt đàn ông hay sao?"
Đường Ninh quay đầu, thản nhiên tiếp lời:"Nhưng chúng ta là thanh mai trúc mã mà!"
Thanh mai trúc mã. Được rồi, đúng là thanh mai trúc mã, thế nhưng anh lại nghĩ đến một chuyện khác:"Đúng rồi, lần trước ở trong phòng học, tại sao nhìn thấy anh và La Tinh Tinh ở cùng nhau, em lại bỏ chạy? Tại sao anh gọi em cũng không quay đầu lại?"
Lúc đó La Tinh Tinh bị vấp ghế té xuống, anh cũng sợ hết hồn, phản xạ có điều kiện lập tức vươn tay kéo lại. Thế nhưng Đường Ninh lại chạy đi? Anh lúc đó thấy rất kì quái, nghĩ phải đuổi theo hỏi cho rõ ràng tại sao cô bỏ chạy, ai ngờ La Tinh Tinh giống như keo dán, bám lấy anh, anh đành phải mang La Tinh Tinh đến phòng y tế. Buổi tối ngày hôm ấy, anh gọi điện cho Đường Ninh, cô không bắt máy, anh lại gọi cho cô Đường. Cô Đường nói cho anh biết, Đường Ninh không cẩn thận mắc mưa bị bệnh, anh muốn chạy ngay tới thăm cô. Cô Đường lại nói Đường Ninh hiện giờ không muốn gặp ai. Lúc ấy anh cảm thấy con gái khi bị bệnh thật phiền phức, tính khí thật khó chịu thích làm nũng, vì lẽ đó Ngạn Tĩnh thấy khó chịu khi Đường Ninh bị bệnh. Sau đó khi cô khỏi bệnh, tuy rằng có gặp nhau vài lần nhưng anh thấy cô rất kì quái, đều trùng hợp cùng người khác tập trung lại một chỗ. Anh cảm thấy rất khó hiểu nhưng lại không tìm hiểu kĩ. Nếu như đi hỏi Cách Tuấn, có thể Cách Tuấn sẽ nói cho anh nghe nhưng tên này mồm miệng không kín, hơn nữa lại nói nhảm nhiều quá, anh lại không muốn nghe Cách Tuấn lải nhải.
Đường Ninh sững sờ, nhìn anh ta, "Anh còn nhớ chuyện này?" Đã qua ba tháng, hiện tại mới hỏi không phải là quá muộn rồi sao?
"Tại sao lại không nhớ?" Chỉ cần là chuyện liên quan đến Đường Ninh, Ngạn Tĩnh đều nhớ rất rõ. Đừng hỏi tại sao anh ta nhớ, chỉ đơn giản là anh ta nhớ mà thôi.
Đường Ninh làm ra vẻ vô tội: "Nhưng em đã quên."
Ngạn Tĩnh trừng cô, "Như thế nào lại có thể quên?"
"Em ngày ấy sốt cao nên bây giờ không nhớ rõ lắm."Đường Ninh thuận miệng bịa chuyện, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay lập tức nhìn thấy một mỹ thiếu niên không nhịn được cô nở nụ cười, lập tức kéo cửa sổ xe xuống gọi to:"Cách Tuấn!"
Người thanh niên kia ăn mặc hết sức tao nhã, nghe thấy tiếng gọi mình liền nhìn sang, ai ya, dung mạo anh ta thật sự xuất chúng so với Ngạn Tĩnh hoàn toàn mang phong cách khác nhau, cặp mắt kia hẹp dài đầy phong tình, phong thái tuấn dật đến yêu mị....Tuyệt đối đánh cắp vô số trái tim hoài xuân của các thiếu nữ.
Đường Ninh thật sự cảm khái những lợi thế này, Mạc Cách Tuấn chọn bước chân vào giới showbiz thật là đúng.
Mạc Cách Tuấn nhìn thấy Đường Ninh, huýt một tiếng sáo dài, "Ồ, mỹ nhân."
Ngạn Tĩnh bất mãn trừng mắt lại, hừ dám phá rối bọn họ nói chuyện.
Mạc Cách Tuấn vươn tay nắm vai Đường Ninh,"Tĩnh, sao mặt lại đen sì thế, có chuyện gì xảy ra sao? Rõ ràng còn chưa tới thời kì mãn kinh mà!"
Đường Ninh không nhịn được "Xì" một tiếng cười vang lên.
Ngạn Tĩnh nghiến răng nghiến lợi,"Mạc Cách Tuấn, cậu có phải rất hoài niệm thời kì chúng ta còn cùng nhau luyện quyền pháp không?" Không nói móc tớ cậu không sống nổi à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.