9.
Ngủ một giấc dậy, trời đất đảo điên.
Bạch Nhược Hoan bị hoàng đế tứ hôn cho Lương Thanh Từ.
Nghe nói là bởi vì thái tử hôn mê bất tỉnh, nên hoàng đế đã chọn một tiểu thư con nhà quan có mệnh cách phù hợp đi xung hỉ.
Nói đến cũng khéo, bên này ý chỉ này vừa hạ xuống, bên kia Lương Thanh Từ liền tỉnh.
Mọi việc đã định.
Ta tức giận, hoa mắt chóng mặt đến mức muốn ngất xỉu, quyết định lo cho bản thân trước.
Bạch Nhược Hoan trong khoảng thời gian này không biết đang suy nghĩ cái gì, không hề lên tiếng gọi ta. Ta rất vui vẻ, tự do tự tại, quyết định sẽ chờ một thời cơ thích hợp trực tiếp mang người đi là xong.
Ta không mong muốn tiếp xúc với nàng ta quá nhiều.
Nàng tạo cho ta một cảm giác rất kỳ quái. Nàng ấy dành cho ta một thứ tình cảm rất khó hiểu, không thể giải thích được.
Sau khi quen biết ta, nàng ấy vậy mà đuổi hết thị nữ gác đêm đi, chỉ ở một chỗ quấn quýt lấy ta không hề ra khỏi cửa.
Ta hơi khó chịu, nàng liền lập tức hoảng sợ, hai mắt rưng rưng dỗ dành ta: “Yến Yến, là ta không tốt, ngươi đừng nóng giận.”
Quá kỳ quái.
Dù sao ta cũng đã quan sát nàng suốt ba kiếp.
Bạch Nhược Hoan tuy rằng yêu Lương Thanh Từ đến mức không quan tâm đến sống chết của bản thân, nhưng từ sâu trong xương cốt của nàng vẫn có sự thanh cao của tiểu thư dòng dõi thư hương thế gia, khinh thường việc cúi đầu cụp mắt, ra vẻ ngoan ngoãn dễ bảo, đi dỗ dành người khác để tranh thủ tình cảm. Nhưng sao đến lượt ta thì nàng ấy lại dịu dàng, thùy mị như vậy?
Ta không nghĩ ra, cũng không muốn cùng nàng ta đi quấy vũng nước đục này.
Ta đối với nàng ta chỉ có tình cảm trìu mến vì cùng là nữ tử với nhau, nếu có thể giúp được thì sẽ giúp nàng ấy một tay. Ta cũng muốn từ chỗ của nàng ấy phá vỡ cái cục diện bế tắc luân hồi vô hạn này.
Không nghĩ đến chưa được mấy tháng, ta đã bị Bạch Nhược Hoan gọi như gọi hồn tới trước mặt nàng.
“Có việc gì?”
Bạch Nhược Hoan ngồi ở trên giường tân hôn, không dám nhìn ta. Nàng áy náy cụp mắt xuống: “Điện hạ tìm ngươi.”
“Điện hạ, mời vào đi.”.
||||| Truyện đề cử: Đế Vương Sủng Ái |||||
Lương Thanh Từ đẩy cửa bước vào. Một thân đỏ rực khiến khuôn mặt tái nhợt của hắn có chút sinh khí.
Ta không thể tưởng tượng nổi hỏi: “Đêm tân hôn các ngươi gọi ta làm cái gì?”
Đây là cái sở thích đặc biệt gì, đêm tân hôn gọi người ngoài tới tham quan?
Lương Thanh Từ liếc xéo Bạch Nhược Hoan một cái: “Ngươi lui ra ngoài trước đi.”
Đêm đại hôn bảo Thái Tử Phi cút đi, thực sự chỉ có mình hắn.
Bạch Nhược Hoan sắc mặt trắng bệch, oán hận nhìn hắn một cái, thất hồn lạc phách lui xuống.
“Chuyện gì?” Ta cảnh giác hỏi.
Lương Thanh Từ nói thẳng: “Có phải ngươi cũng biết thế giới này lặp đi lặp lại?”
Con ngươi ta run lên: “Chẳng lẽ ngươi cũng biết?”
“Ngươi vẫn luôn ngăn cản ta và Bạch Nhược Hoan gặp mặt.” Lương Thanh Từ giải thích nói: “Mà ngươi cũng không hề xa lạ gì với ta. Đời này chắc không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt?”
Dựa vào cái này mà có thể phỏng đoán tới việc ta biết thế giới này lặp đi lặp lại?
Ta do dự nhìn hắn.
Lương Thanh Từ rũ mắt nhìn tay của ta, thẳng thắn thành khẩn nói: “Ta có ký ức của vài lần luân hồi trước.”
“Ngươi cũng muốn phá vỡ cục diện này, đúng không?” Hắn bình tĩnh hỏi.
10.
Thật ra mà nói, ta có chút không thể lý giải nổi tại sao mọi việc lại phát triển trở thành như vậy.
Ta hiện tại đang mặt đối mặt với Lương Thanh Từ trao đổi tin tức.
Thật kỳ diệu. Marquez mà sống dậy cũng phải than như vậy thôi.
Lương Thanh Từ hỏi trước: “Đây là lần thứ mấy ngươi luân hồi?”
“Lần thứ tư.”
Hắn tiếp tục hỏi tiếp: “Ngươi cho rằng Bạch Nhược Hoan là chìa khóa phá cục?”
“Chắc là vậy.” Ta bổ sung thêm: “Ba lần đầu tiên, không đúng, phải là hai lần đầu tiên, sau khi nàng chết, thế giới liền quay ngược lại.”
“Có khả năng ngươi tìm nhầm người. Nguồn gốc lặp lại không phải nàng.”
“Vậy sao?” Ta bất mãn trừng hắn: “Ngươi có chứng cứ gì không?”
Lương Thanh Từ nói từng câu từng chữ một: “Bởi vì đây là lần thứ bảy ta sống lại trong thế giới này.”
“Bạch Nhược Hoan không phải là nhân vật xuất hiện từ đầu đến cuối. Ba lần đầu tiên sau khi ta chết, mở mắt ra đều trở về Chiêu Minh năm thứ mười. Ba lần này không có nữ nhân nào tên là Bạch Nhược Hoan cả. Mãi cho đến lần thứ tư nàng ta mới xuất hiện.”
Hắn nhìn vẻ mặt mê mang của ta, ngừng một lát để ta tiêu hóa đống tin tức này.
Đại não của ta chậm chạp: “Ồ, cho nên, à, ý ta là sau đó thế nào?”
Hắn tiếp tục: “Từ lần thứ tư đến lần thứ sáu, ba lần* này, sau khi Bạch Nhược Hoan chết, luân hồi lại bắt đầu một lần nữa.”
(* Ở đây tác giả ghi là ba lần, nhưng theo đoạn giải thích phía dưới, mình hiểu là hai lần. Nên cũng không rõ ba lần này là tác giả viết nhầm hay dụng ý gì)
Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, dứt khoát tìm một tờ giấy đến.
“Ba lần luân hồi đầu tiên, không có Bạch Nhược Hoan.” Hắn lần lượt viết xuống.
“Lần thứ tư luân hồi, Bạch Nhược Hoan xuất hiện. Mà ở lần thứ tư, lần thứ năm sau khi Bạch Nhược Hoan tử vong, luân hồi liền bắt đầu.”