*Vi tiễu: bao vây.
"Uyển Ngọc tỷ, ngươi ngọc bội lại gần một chút, ta đem toàn bộ linh thạch vừa nãy chia cho ngươi." Trước đây đánh cướp với đội Liệt Diễm, mặc dù linh thạch không nhiều như đội Thị Huyết, bất quá cũng không ít.
Đông Phương Uyển Ngọc không từ chối, đinh một tiếng, số lượng ngọc bội tăng lên năm trăm.
Thấy nàng tiếp nhận, Mộc Sinh an tâm hơn hẳn.
Hai người tiếp tục hướng về phía Nam, trên đường gặp rất nhiều người bị tiền bối cướp hết linh thạch mà ủ rũ cúi đầu.
"Bọn họ làm sao có thể trông như trộm cướp, xông lên liền đánh chúng ta, sau đó cướp hết sạch tất cả linh thạch." Trong đó có một thiếu niên tức mà không thể làm gì, đành ngồi bệt dưới đất, không chịu đi nữa.
"Bọn hắn là sư huynh, ở học viện cũng đã hơn một năm rồi, chúng ta chỉ có mấy người, làm sao mà đánh lại?" Một người khác cũng đau khổ, nhưng vẫn ngồi xuống an ủi tiểu hoả bàn.
Người khác là thở dài thườn thượt, mặt mày như đưa tang.
Mọi người đều phẫn nộ bất bình, nhưng lại không thể làm gì với đám tiền bối kia, bị đè áp đến chỉ có thể chấp nhận.
"Uyển Ngọc tỷ, ngươi đang nhìn cái gì?"
Mộc Sinh phát hiện Đông Phương Uyển Ngọc dừng lại cước bộ, cũng tò mò đến xem, thấy có bốn năm thiếu niên đang ngồi dưới đất, thấy bọn họ cúi mặt rầu rĩ, khả năng cao là vừa bị cướp.
"Nhất định là vừa bị cướp." Mộc Sinh lẩm bẩm, "Ô, Uyển Ngọc tỷ, tân binh chúng ta hình như đã có mười lăm đội bị loại rồi."
Mộc Sinh tính toán kĩ, cảm thấy người ít đến đáng thương, hai trăm người trong chớp mắt chỉ còn hơn một trăm người. Hắn vỗ đầu, lập tức hô lớn, "Uyển Ngọc tỷ, ta hình như phát hiện ra có gì không đúng."
Đông Phương Uyển Ngọc liếc hắn một cái, mới phát hiện, chứng tỏ đầu óc của hắn chuyển nhanh nhạy.
Tốc độ đánh cướp của tiền bối rất nhanh, bọn hắn cướp xong, những học viên không muốn bị loại phải đi cướp của học viên khác, một canh giờ, khiến cho mọi người chó mèo cắn nhau, nắm đấm của ai lớn, vận khí của ai tốt thì sẽ được ở lại.
Nhưng một khi đụng phải tiền bối, thì hoàn toàn không có cơ hội giằng co.
Đây đại khái là cạn bẫy do khảo hạch quan bày ra.
Đông Phương Uyển Ngọc dừng cước chân lại, là bởi vì điểm bất thường, mỗi bất thường dẫn đến bọn hắn toàn bộ bị loại. Nếu như toàn bộ tân binh bị loại rồi, nàng và Mộc Sinh dựa cái gì mà đối phó với nhiều tiền bối đến thế?
"Chúng ta cần thay đổi phương án tác chiến."
Mộc Sinh chớp mắt, "Uyển Ngọc tỷ, ngươi cũng phát hiện ra rồi đúng không."
Đông Phương Uyển Ngọc gật đầu, "Đây không phải cuộc chiến cá nhân, mà là cùng chiến."
Tân binh pk với lão sinh.
Bốn người còn đang suy nghĩ xem có nên đánh cướp của tân binh khác, thì phát hiện Đông Phương Uyển Ngọc và Mộc Sinh đột nhiên đứng trước mặt bọn họ.
"Muốn lấy linh thạch của các ngươi bị tiền bối lấy đi mất không?"
Đông Phương Uyển Ngọc nhàn nhạt nhìn bọn bọ.
Bốn người nghe lời của nàng mà trố mắt nhìn nhau, trong đó có một người đứng lên nói, "Ngươi là ai?"
Mộc Sinh trợn mắt với hắn, "Ý của Uyển Ngọc tỷ là có thể giúp các ngươi có thể cướp linh thạch từ các tiền bối, các ngươi có muốn hay không?"
"Chúng ta đương nhiên muốn."
Vài người lục đục đứng dậy, "Nhưng mà, chúng ta đánh không lại những người kia."
"Cho dù thêm hai người các ngươi, chúng ta sáu người cũng không phải đối thủ của bọn họ."
Phì, đám người tự huỷ hoại uy phong chí khí của chính mình.
Mộc Sinh không nhịn được nói, "Trước đây đã nghe qua có tân binh đánh bại tiền bối? Chính là chúng ta, chúng ta đã đánh cướp cả hai đội."
Bốn người cả kinh, bọn họ cứ cho rằng đó chỉ là lời đồn bậy bạ.
"Làm sao, các ngươi không tin?"
Bốn người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, biểu cảm đều là kinh ngạc, trong đó có một người nói, "Tiền bối trước đây cướp của chúng ta nói, hình như là có hai người, nhưng lại không nghĩ là các ngươi, các ngươi làm sao làm được?"
Đông Phương Uyển Ngọc thấy bọn hắn nghi hoặc, liền nói, "Các ngươi còn muốn cướp về không?"
Bốn người vội vàng gật đầu, không quản nữa, cho dù lời đồn là thật hay giả, nếu như đối phương đã nói sẽ giúp cướp linh thạch về, bọn họ nhất định sẽ tin, dù sao cũng chỉ còn một canh giờ.
Hợp thành một đội, sáu người tiếp tục lên đường.
"Mọi người mau nhìn xem, là tiền bối." Sáu người tai nghe bốn hướng, mắt nhìn tám phía, rất nhanh một đội tân binh đang bị đánh cướp.
"Lão tam, mau lên, còn cùng các nàng lảm nhảm làm gì." Lôi Đình Triều hướng hắn hống một tiếng.
Một người trong số đó nói, "Đội tiền bối này không phải là đội cướp của chúng ta."
Đông Phương Uyển Ngọc trấn tĩnh bọn bọ, "Hiện tại chúng ta không nên đánh cướp người của chính mình, nhất định phải đoàn kết đối ngoại, nếu không sẽ rơi vào con số bị loại."
Sáu người cúi thấp đầu, nghe nàng căn dặn, Đông Phương Uyển Ngọc để bốn người bọn họ ra ngoài, nhằm thu hút sự chú ý, kéo dài một chút, để Tiểu Bạch có thể thuận lợi phun mê hương.
"Này, các ngươi đang làm gì." Đông Phương Uyển Ngọc cùng bọn họ đi ra ngoài, giống như một tiểu đội năm người.
Đội Lôi Đình nghe nói năm nay đám tân binh có xuất hiện hai người ngốc nghếch, hai người một đội đánh cướp tiền bối bọn hắn hai đội, đem linh thạch cướp sạch sẽ.
Lúc đội Thị Huyết bị bọn họ đánh, bọn hắn còn giễu cợt với bọn họ, nhưng lại không ngờ ngay sau đó đội Liệt Diễm cũng bị đánh cướp thê thảm, trong chớp mắt loại cả hai đội.
Sự tình cứ như thế lặp lại, hiển nhiên không phải trùng hợp.
"Mau chạy, bọn hắn muốn cướp linh thạch." Tân binh bị đánh cướp nhìn thấy bọn họ, lập tức hét lớn.
Người được Lôi Đình gọi là lão tam không nhịn được cười lạnh, "Các ngươi vẫn là có nghĩa khí, quan trọng là bọn họ đi được hay không phải có sự cho phép của chúng ta."
Đông Phương Uyển Ngọc hừ lạnh một tiếng, đưa bốn người đến lại gần, mỉa mai cười nói, "Các ngươi là đội nào, mau báo danh."
Nàng biết, mười đội đều có tên gọi.
Lôi Đình lần đầu nhìn thấy tân binh không sợ hãi bọn hắn, lập tức đối với Đông Phương Uyển Ngọc nổi lên hứng thú, hắn cười nói, "Lôi Đình."
Đông Phương Uyển Ngọc từ trong không gian rút ra một thanh kiếm, khiêu chiến với Lôi Đình, "Ta muốn đấu với ngươi."
Bốn người đồng loạt bồn chồn, nuốt một ngụm nước bọt, ưỡn ngực nói, "Chúng ta muốn thử thách với các ngươi."
Năm người với năm người.
Trận đấu rất công bằng.
Năm người bị bao vây trợn mắt há miệng, hiển nhiên không ngờ đến bọn họ sẽ làm đến bước này, thực tế bọn họ căn bản không biết đây là kế hoạch của Đông Phương Uyển Ngọc.
Những người Lôi Đình không ngừng cười cợt, bọn hắn không ngờ đến tân binh có những người nhiệt huyết thế này, lần lượt lấy ra vũ khí.
"Đến!"
Đánh các ngươi đến tâm phục khẩu phục.
Đội bên khác, Diệp Phong và Cơ Dạ hai người đồng thời cảm giác được dụng tâm ác ý của khảo hạch quan, hai người đem theo năm người một đội, đi tìm đối phương.
"Ta nghe nói đã có một đội đánh cướp hai đội tiền bối, hay là chúng ta trước tạm thời gác thù hận xuống, hợp tác. Ngươi thấy thế nào?" Diệp Phong cười đề nghị.
Cơ Dạ cười lạnh một tiếng, "Ngươi thật tốt bụng."
Diệp Phong gật đầu, "Chúng ta trước loại những tiền bối ra, sau đó lại tranh đấu."
Cơ Dạ cân nhắc thấy cũng đúng, không thể để đám tiền bối được lời, "Thành giao."
Hai đội đi khắp nơi mồi chài, ngược lại lôi kéo được đến năm đội tan tác rời rạch, con số cũng lên tới năm sáu mươi người, thuận tiện đánh cướp hai đội tiền bối.
Tân binh đánh tiền bối, đã không còn là chuyện mới mẻ nữa, mười đội đã có năm đội bị loại, những người còn lại toàn bộ đều ẩn nấp.
"Lão đại, chúng ta không được để ma mới bắt nạt ma cũ, dựa cuồng đao mà nói, đánh cướp bọn họ là những tân binh tụ tập kết hợp lại, dẫn đầu là Diệp Phong và Cơ Dạ, hai người võ công rất tốt, thực lực không phân cao thấp với bọn họ, đánh năm năm tan. Bất quá đối phương người đông chiếm thế, vì thế bọn hắn —"
"Đội Thị Huyết và Lôi Đình nói đánh cướp bọn họ là một tiểu cô nương, gọi là gì thì không rõ, bất quá bên cạnh cũng tập hợp được chừng chục người."
Có thể thấy, tân binh đã phát giác ra dụng ý thật sự của cuộc tỉ thí này rồi.
Tân binh rải rác dưới sự dẫn dắt của ba người bọn họ, toàn bộ đều tập hợp lại.
"Đại ca, chúng ta cũng phải nghĩ cách, nếu không đợi bọn họ ba người tập hợp lại, chúng ta chính là từng đội bị một trăm người bao vây."
Kình Thiên ngón tay gõ nhẹ, "Bao vây, đích thực là bao vây. Các ngươi đi đem Phong Bạo, Huyết Nhẫn, Băng Sương, Ám Ảnh tìm về đây."
Rất nhanh năm người tập hợp lại.
"Kình Thiên, ngươi tìm chúng ta là có chuyện gì?" Băng Sương chủ động lên tiếng, cô chế giễu mỉa mai nói, "Là bị đám tân binh doạ đến vỡ mật rồi sao."
"Lần này gọi các ngươi đến, là muốn tập hợp năm đội chúng ta hợp lực bao vây một đội."
Kình Thiên ra hiệu cho người ở dưới giải thích hoàn cảnh trước mắt, "Là thế này, trong đám tân binh xuất hiện ba người, một người là Cơ Dạ, một người là Diệp Phong, còn có một tiểu cô nương, bọn họ đem toàn bộ lực lượng tân binh tập trung lại. Ý tứ của lão đại là, nhân lúc đội của tiểu cô nương này chưa bằng Diệp Phong bên kia đông, chúng ta trước loại bỏ bọn họ."
Băng Sương là đội nữ duy nhất trong mười đội.
Cô cười mỉa nói, "Một tiểu cô nương, các ngươi cư nhiên lại muốn lực lượng của năm đội chúng ta đi bao vây, Kình Thiên ngươi đúng là càng sống càng hồ đồ, nếu như ngươi đã sợ, hay là để ta đích thân đem đội đi dạy dỗ nàng."
Phong Bạo không tán thành, "Thực lực tổng hợp của Thị Huyết xếp hạng thứ ba trong chúng ta, Băng Sương, ngươi cảm thấy vì sao Thị Huyết lại bị loại đầu tiên, là bởi vì khi bọn hắn đánh cướp tân binh gặp phải tiểu cô nương này, lúc đó bên cạnh nàng còn có một người. Chỉ dựa vào hai người đã loại bỏ Thị Huyết, Lôi Đình, Liệt Diễm ba đội, ta cảm thấy Kình Thiên như này thận trọng suy tính không phải là không có nguyên nhân."
Ám Ảnh gật đầu, "Lôi Đình lúc bị loại có nói cô nương này rất mưu mô, tâm kế công nhân, còn đặc biệt biết dụng nhân, ta xem nàng đem theo là một đám ô hợp, nhưng ngươi xem, nàng đem bọn họ dùng rất tốt."
Huyết Nhẫn nhìn bọn họ một cái, "Nếu đã nguy hiểm như thế, chúng ta đi tìm nàng, xem nàng ấy rốt cuộc có ba đầu sáu tay không."
Năm đội xuất phát, rất nhanh đã phát hiện ra tông tích của đoàn người Đông Phương Uyển Ngọc.
Mọi người ngồi nghỉ ngơi, Diệp Phong và Cơ Dạ hợp tác nàng đã biết, Đông Phương Uyển Ngọc bên cạnh có một đám tân binh, mọi người ồn ào bán tán, trông dị thường vui vẻ.
Mộc Sinh thấy nàng tâm trạng nặng nề, không nhịn được ngồi gần một chút, nói, "Uyển Ngọc tỷ, từ khi ngươi nói sẽ giúp tân binh thu thập linh thạch, người ở bên chúng ta chưa từng bị loại qua. Bất quá tiền bối bên kia hình như đã bị loại mất năm đội."
Mộc Sinh cũng rất vui, dựa theo trí nhớ của hắn, chưa từng làm những chuyện kịch liệt như thế này; nếu không phải Uyển Ngọc tỷ, hắn ở trong vòng này kiên trì không quá hai canh giờ, chứ đừng nói đem đám tiền bối huênh hoang dẫm đạp dưới chân.
Đông Phương Uyển Ngọc lại không như bọn họ lạc quan, nàng dằn vặt nghĩ, các nàng động tĩnh ầm ĩ thế này, tiền bối cũng nên có hành động rồi. Không biết lần hành động này là nhắm đến Diệp Phong và Cơ Dạ, hay là với nàng.
"Bảo mọi người mau dậy, chúng ta tiếp tục lên đường." Đông Phương Uyển Ngọc tính toán, lập tức cùng Diệp Phong, Cơ Dạ tập hợp, thu thập toàn bộ lực lượng tân binh.
Mộc Sinh ngạc nhiên, "Uyển Ngọc tỷ, bọn họ mới nghỉ ngơi được một lúc."
"Tìm thấy Diệp Phong và Cơ Dạ càng sớm, tỷ lệ bọn bọ bị loại càng thấp." Đông Phương Uyển Ngọc không có cách nào đem bất an trong đáy lòng của nàng nói ra.
Mọi người lục đục ngồi dậy, đối với Đông Phương Uyển Ngọc còn có mấy phần tin tưởng.
"Một người cũng đừng nghĩ đi." Băng Sương đột nhiên từ trên trời nhảy xuống, lạnh nhạt quét tầm mắt đám tân binh, sau đó dừng ở trên mặt lạnh lùng của Đông Phương Uyển Ngọc, "Ngươi chính là tiểu cô nương loại ba đội Thị Huyết, Lôi Đình và Liệt Diễm."
Đông Phương Uyển Ngọc đứng dậy, đi đến trước mặt mọi người, nói, "Đúng."
"Ta là Lãnh Băng Sương, đội Băng Sương do ta dẫn đầu, ngươi gọi là gì?"
Cô vừa dứt lời, bốn người khác trong đội cũng từ trên trời nhảy xuống, tiếp theo là Kình Thiên, Phong Bạo, Huyết Nhẫn và Ám Ảnh, hai mươi lăm tiền bối đứng trước mặt bọn họ.
Cảnh tượng này, đem đến áp lực không ít cho tân binh, mang đến cảm giác uy hiếp. Thậm chí có tân binh tuyệt vọng, nếu như là một đội tiền bối, bọn họ còn có thể miễn cưỡng một chút.
Nhưng mà, cả năm đội tiền bối toàn bộ đều tập hợp lại, xem tư thế chuẩn bị bao vây bọn họ.
Đông Phương Uyển Ngọc nhấc mi, cười lạnh, vì để đối phó nàng, tiền bối đã phải đưa ra một khoản lớn, "Ta là Thiên Uyển Ngọc."
"Kinh Kình Thiên."
"Mạch Phong Bạo."
"Thiên Ám Ảnh."
"Bạch Huyết Nhẫn."
Tân binh nuốt nước bọt, "Toàn là những nhân vật trên bảng Phong Vân, nên làm thế nào?"
Mộc Sinh trong lòng cũng như gõ trống, hắn biết Uyển Ngọc tỷ năng lực không tầm thường, bảo mệnh bảo vật cũng nhiều, nhưng một người đối phó với năm Đại Linh Sư, e là trận đấu quyết này bọn họ sẽ thua rất thảm. Bất quá vẫn cổ vũ cho chính mình, ưỡn ngực thẳng, lại gần bên cạnh Đông Phương Uyển Ngọc nói, "Uyển Ngọc tỷ, tiếp theo cần phải làm gì?"
Đông Phương Uyển Ngọc từ trong không gian lấy ra thanh kiếm. "Làm như trước đây ta dạy ngươi, giữ vững nhân tâm, kéo dài thời gian, đợi Diệp Phong, Cơ Dạ cùng chúng ta tụ tập."
Mộc Sinh mơ hồ, "Nhưng mà, bọn họ làm sao biết chúng ta sẽ ở đây?"
"Đi đi, ta sẽ để bọn họ biết chúng ta ở nơi này."
"Các ngươi từng người lên, hay là đồng thời lên."
Đông Phương Uyển Ngọc bước lên một bước, hầm hực ý chiến, linh khí toả ra khắp người.
Cái miệng ngông cuồng.
"Để ta." Lãnh Băng Sương cũng bước lên một bước, cô sớm đã muốn thách chiến với tiểu cô nương có trong truyền thuyết của bọn họ truyền đồn.
"Đối phương là Đại Linh Sư Thuỷ hệ Băng hệ cấp Ba, ngươi nên cẩn thận." Thanh Mặc ở trong Hồn Hải nhắc nhở.
Còn bốn người khác ở một bên xem kịch, căn bản không gấp gáp thu thập tân binh. Đại khái trong lòng bọn họ, đội này ngoại trừ Thiên Uyển Ngọc, nhưng người khác không cần lo sợ.
Mộc Sinh nhân lúc toàn bộ sự chú ý của mọi người đổ dồn lên trận chiến đấu của Uyển Ngọc tỷ và Lãnh Băng Sương, thảo luận với đám tân binh một tiếng.
Tân binh từ do dự không quyết dần dần chuyển sang kiên định khó bì, đội hình cũng bất giác phát sinh biến hoá.
"Ngươi là Linh Sư, ta đẳng cấp trên người, ta nhường ngươi mười chiêu." Lãnh Băng Sương nói.
Đông Phương Uyển Ngọc ngạc nhiên cười, "Đa tạ sư tỷ thủ hạ lưu tình."
"Lôi Thiên Ấn."
Trường kiếm bị nàng tung lên trên trời, ánh mắt của Lãnh Băng Sương bị thanh kiếm thu hút, cô không hiểu bì sao đối phương ném kiếm đi.
"Không tốt." Kinh Kình Thiên hét lớn, nhưng lại không nhanh bằng tốc độ của Đông Phương Uyển Ngọc, trường tiên cũng theo đó vung ra ngoài, còn quấn lấy cổ tay Lãnh Băng Sương, trói chặt lấy.
"Thiên lôi ấn đầu tiên, thiên lôi phiên cổn."
Đông Phương Uyển Ngọc bay lên trời, năm ấn như tia sét trên trời, chiếu sáng nửa bầu trời, lôi điện dính lên roi thuỷ lôi, thông qua trường tiên mà đánh tới tay của Lãnh Băng Sương.
"Băng lăng tuyết hoa." Lúc Lãnh Băng Sương cảm giác bất thường, bản năng phóng ra linh lực hệ Băng, cổ tay bị roi thuỷ lôi lập tức biến thành khối băng, nhất thời đóng băng.
Nhưng cuối cùng vẫn chậm mất một bước, lôi điện đem băng lăng nổ thành một khối, trên trời xuất hiện từng vòng lại từng vòng lôi điện coi cô là trung tâm mà nổ.
Lãnh Băng Sương đầu óc tê dại, cô đã coi thường nàng rồi.
"Đội trưởng."
"Thủ đoạn thật tàn nhẫn."
"Phong thần phục lệnh, nghe ta triệu hồi."
Gió lớn nổi lên, Phong Bạo nói liền đến, cùng lôi điện của Đông Phương Uyển Ngọc va chạm, một trận lốc xoáy cuồng nộ, một đạo sấm sét ầm ĩ, hai linh lực va vào nhau, trời đều bị bọn họ khiến cho sáng như ban ngày.
"Thiên Lôi ấn thứ hai, trời sập đất lở."
Đông Phương Uyển Ngọc cười lạnh một tiếng.
Cuồng phong tuỳ hứng, lôi điện nhấp nháy, đem cả bầu trời kéo một tầng mây đen, giống như giây tiếp theo thiên địa sẽ bị đám mây này, bị tia sét này nuốt chửng.
"A, trời, đất giống như đang rung lắc." Đám tân binh bị cảnh tượng này doạ sợ, chưa từng nhìn thấy trận thế đáng sợ như thế này.
Trời sập đất lở, đất động núi lắc.
Kinh Kình Thiên đem thương Kình Thiên lai đến hướng của Đông Phương Uyển Ngọc, muốn ngăn chặn nàng lại đưa ra kết ấn. Nàng lập tức tránh né, thương Kình Thiên thu về, lướt qua cánh tay nàng, vết máy từ cổ tay đã chảy ra, Đông Phương Uyển Ngọc không thấy đau, khinh thường nhìn bọn họ, điên cuồng cười nói, "Đến, các ngươi đều đến."
Diệp Phong cách đây trăm mét đột nhiên cau mày, hắn xem thiên sắc biến đổi, có một đạo thiên lôi kéo xuống, tiếp theo đất động núi lắc.
"Có người đang quyết đấu."
Tân binh có thể gây nên động tĩnh lớn thế này hình như chỉ còn một người.
Cơ Dạ và Diệp Phong đối mắt, đều đoán ra đối phương gặp chuyện rồi, "Mau, mọi người mai cùng Thiên Uyển Ngọc bọn họ hội tụ."
Đoán ra đám tiền bối muốn phân hoá lực lượng của bọn hắn trước, giải quyết Thiên Uyển Ngọc, tiếp theo đó chính là bọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ không để đám tiền bối đắc ý.
Lúc bọn họ đuổi đến, cảnh tượng kịch liệt so với bọn họ tưởng tượng thảm khốc, một đám tân binh bị tiền bối đánh đến gục ở dưới đất, ai oán khắp nơi, mọi người lưng dựa lưng, xem bọn họ đến, hiển nhiên dị thường kinh hỉ, trong tuyệt vọng cuối cùng đã có hy vọng.
"Phong thần phục lệnh, nghe ta hào lệnh, toàn phong triết."
Gió nổi, tựa như những đại đao tàn nhẫn hướng về phía Đông Phương Uyển Ngọc.
Diệp Phong và Cơ Dạ thấy Đông Phương Uyển Ngọc vì đám tân binh này mà chống đỡ, bị đại đao áp chế đến không thể động đậy.
"Huyết Nhẫn kiếm."
Một thanh kiếm đỏ như máu hướng về phía Đông Phương Uyển Ngọc, Đông Phương Uyển Ngọc cười mỉa, cho rằng chỉ thế này có thể khiến nàng thoả hiệp, nằm mơ.
"Thiên Lôi ấn thứ ba."
"Uyển Ngọc, ngươi đừng kích động, linh lực của ngươi không thể chống đỡ nổi ấn thứ ba, quá dồn sức ngược lại sẽ bị phản đòn, thương tổn vô kể." Thanh Mặc đột nhiên xuất hiện, ngăn cản nói.
"Bốn nam nhân bắt nạt một nữ nhân, ta đều thay các ngươi xấu hổ."
Diệp Phong không nhiều lời, rút ra thanh đao Loa Toàn, thay Đông Phương Uyển Ngọc gánh vác Huyết Nhẫn kiếm, "Đi."
"Kinh Kình Thiên, ta đánh cùng ngươi." Cơ Dạ bay từ không trung xuống, đem thương Kình Thiên của hắn đánh trở về, hắn cười lạnh nói, "Kình Thiên thương hiển hách hữu danh trên Phong Vân bảng, lại như thế bắt nạt một tiểu sư muội? Nếu như không phải là bởi vì tỉ thí, ta thật không muốn thử thách với ngươi loại đối thủ này."
Kinh Kình Thiên thấy tất cả mọi người đều đã tập hợp, biết kế hoạch kéo giờ của đối phương đã thành công, liền nói, "Đến, trận hôm nay quyết định thắng thua."
Diệp Phong không nhịn được chế giễu nói, "Huyết Nhẫn, để ta biết Huyết Nhẫn của ngươi không nhanh bằng đao nhẫn Loa Toàn của ta."
Lãnh Băng Sương bị Đông Phương Uyển Ngọc đánh đến nằm dưới đất, khắp người đều là vết thương, tàn dư lôi điện còn ở trong người cô, cô một khi dùng đến linh lực sẽ chạm phải lôi điện ẩn nấp ở góc tối, trong chớp mắt bị điện kích, cảm giác tê tái, thật sự quá đủ rồi.
"Thiên Uyển Ngọc."
Đông Phương Uyển Ngọc vết thương đầy mình, từ trên đất bò dậy.
"Mạch Phong Bạo, đến."
Mạch Phong Bạo thấy nàng bán mạng, lắc đầu nói, "Không cần đánh, ta thua rồi."
Thiên Ám Ảnh lập tức xuất hiện ở trước mặt nàng, hiếu kỳ nói, "Ngươi làm sao mỗi lần đều tránh né được ta đánh lén."
Đông Phương Uyển Ngọc mặt vô cảm, đem ngọc bội ở trong tay ra, "Nếu các ngươi đã nhận thua, đem linh thạch ra đây."
Hai người: "..."
Từ đó về sau, Đông Phương Uyển Ngọc ngoài biệt danh tam nương bán mạng, còn có biệt danh mê tài.
Diệp Phong và Cơ Dạ quyết chiến, từ trời sáng đến trời tối, đánh đến một đêm một sáng, mới đánh đến hoà, bất quá tiểu hoả bàn của hắn đều bị Đông Phương Uyển Ngọc khắc chế.
Lãnh Băng Sương tức giận nói, "Thiên Uyển Ngọc, đợi ta lành lại, chúng ta lại đánh, lần tới ta sẽ không nhường ngươi."
"Tuỳ ngươi."
Khinh địch, vốn là cấm kị của chiến đấu.
Tân binh pk tiền bối, lại trải qua ba ngày liền kết thúc.
Khảo hạch quan đột nhiên xuất hiện, lợi dụng truyền tin trận đem bọn họ từ mật cảnh ra ngoài, "Đầu tiên, chúc mừng các ngươi đã thông qua ải hai."
Mắt đám tân binh liền sáng, không dám tin, bọn họ thông qua rồi.
Âu Dương giáo quan thấy bọn họ từng người vui đến nhảy cẫng lên, nhịn không được cười nói, "Trước đây quên không nói cho các ngươi, lần này hạng ba trở lên, đều có thể đến tàng thư các lựa chọn một kĩ năng, hạng nhất có thể chọn hai. Hiện tại ta đến công bố, hạng nhất là Thiên Uyển Ngọc thuộc Lôi điện đường, hạng hai và hạng ba lần lượt là Diệp Phong thuộc Phong điện đường và Cơ Dạ thuộc Băng điện đường, chúc mừng các ngươi."
Âu Dương giáo quan giữ ba người bọn họ lại nói, "Các ngươi trước trở về nghỉ ngơi ba ngày, ba ngày sau sẽ có người phụ trách đưa các ngươi đến tàng thư các lựa chọn."
Ba người đánh đến trời đất xoay chuyển, trời sập đất lở, ở trong trận đấu nhận được không ít cảm ngộ, từng người lần lượt trở về, bắt đầu bế quan minh tưởng.
Đông Phương Uyển Ngọc được lợi nhất, nàng trở bề tiểu viện, thấy Đông Phương Minh Huệ vẫn chưa trở về, nàng viết một tờ giấy dán lên cửa phòng cô, sau đó bế quan, rơi vào trong minh tưởng.
Ở trong kính huyền quang, nàng trở nên nổi tiếng, là hình mẫu lý tưởng của tất cả tân binh, mọi người đều xì xầm chuyện của nàng.
Đông Phương Minh Huệ lẫn ở trong đám đông, nghe bọn họ ca ngợi Thất tỷ, cái mặt nhỏ trưng ra nụ cười như đoá hoa, cảm giác so với khen cô còn vui hơn. Còn có người muốn đến nơi nữ chủ đại nhân, xin nàng thu nhập tiểu đệ.
Cô âm thầm nghĩ, xem đi, vẫn là cô thông minh, trước đem nữ chủ đại nhân đến ở tiểu viện của cô, nếu không a, Thất tỷ sẽ bị quấy phiền.
Ước tính Thất tỷ đã trở lại tiểu viện, Đông Phương Minh Huệ gấp gáp trở về.
Kết quả phát hiện bên ngoài dán một tờ giấy, trên đó ghi nàng đi bế quan minh tưởng, đừng làm phiền. Đông Phương Minh Huệ lập tức thấp vọng, Thất tỷ này thật là tu luyện cuồng, bất quá cũng tốt, đợi nữ chủ đại nhân ngày càng lợi hại, an toàn của cô cũng được bảo đảm.
Cứ thế này, Đông Phương Minh Huệ tiếp tục cuộc sống thường nhật, một là đi nơi làm việc của viện trưởng, hai là ra sau núi hái thuốc, ba là trở về tiểu viện.
"Lam Tinh Mộng, chủ nhân của ngươi không cần ngươi rồi." Đông Phương Minh Huệ tru môi, không vui nói, Tư Đồ Hạo không biết đang làm cái gì, thường ngày cứ cách ba đến năm ngày sẽ đến thăm Lam Tinh Mộng, hiện tại tốt rồi, cả tháng đều không thấy người.
Lam Tinh Mộng vẫy cành cây, lá đều cúi xuống, biểu thị nó cũng không vui.
Đông Phương Minh Huệ thở dài, từ khi Tiểu Sắc hút linh khí ở trên người Lam Tinh Mộng, sau đó đã bế quan tu luyện hơn nửa tháng, cô cảm giác bản thân là người nhàn rỗi nhất.
"Tiểu Sắc nói ta phải tìm được kĩ năng phù hợp mới có thể thăng cấp, Lam Tinh Mộng, ngươi xem ta rất nhanh đã áp chế không nổi linh khí ngu ngốc rồi." Đông Phương Minh Huệ cảm thấy đau khổ, người khác muốn thăng cấp lại không được, nàng lại ngược đời, nhất quyết phải áp chế xuống.
Lam Tinh Mộng dùng cành cây quấn lấy ngón tay cô, cọ cọ, an ủi một phen.
Đông Phương Minh Huệ lập tức cảm nhận được chỗ lồi lõm trên cành cây nó, cô nhớ ra những chỗ này sau này sẽ biến thành gai nhọn, cô kiểm tra một phen, không nhịn được cười nói, "Oa, Lam Tinh Mộng, ngươi đã lớn hơn một chút."
Lam Tinh Mộng rung lắc, rất vui vẻ.
Đông Phương Minh Huệ quyết định đợi Tiểu Sắc tỉnh lại, hỏi xem có biện pháp gì có thể khiến Lam Tinh Mộng hồi phục lại trạng thái có thể cùng cô nói chuyện.
"Cửu muội."
Cô quay đầu, liền nhìn thấy Đông Phương Uyển Ngọc đang dựa lên cửa, khoanh tay trước ngực nhìn cô, hiển nhiên là mới từ bế quan thoát ra.
"Thất tỷ, ngươi xuất quan rồi? Vết thương trên người thế nào?" Cô nhớ rõ nữ chủ đại nhân bị người bao vây, sống chết đối phó với bốn, chịu đựng tất cả công kích.
Đông Phương Uyển Ngọc không để tâm xua tay nói, "Không sao, ta lát nữa phải ra ngoài."
"Thất tỷ, ngươi ngồi xuống đây." Đông Phương Minh Huệ kéo nàng ngồi trên ghế đá, vội vàng lấy ra bình lọ từ trong phòng.
Đông Phương Minh Huệ vén tay áo của nàng, nhìn thấy một vết thương đáng sợ, không kìm được trách móc, "Kinh Kình Thiên thật là, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có, làm sao có thể ra tay nặng với ngươi thế này. Trù hắn cả đời không tìm thấy người mình thích."
Đông Phương Uyển Ngọc dở khóc dở cười, sau đó lại ngạc nhiên, "Cửu muội, ngươi làm sao biết đây là do Kinh Kình Thiên làm?"
Cô không nhịn được nở ra một nụ cười, "Thất tỷ, ngươi anh dũng táo bạo tất cả mọi người trong trường đều biết cả rồi, cuộc thi các ngươi, gương huyền quang đều chiếu những cảnh quan trọng, ngươi không biết khi ngươi một đối bốn có bao nhiêu soái khí, ta nói cho ngươi, hiện tại toàn bộ tân binh đều đem ngươi làm nữ thần, bọn họ đều sùng bái ngươi rồi."
Đông Phương Uyển Ngọc thấy cô vẽ phượng uốn rồng cảnh tưởng những tân binh mê mẩn nàng đến hết cách, không nhịn được cười nhạt, "Cửu muội, ngươi quá khoa trương rồi."
"Ta đâu có." Đông Phương Minh Huệ bôi thuốc vào những vết thương ở hai cánh tay nàng, sau đó kéo người vào trong phòng, trực tiếp cởi y phục.
"Cửu muội, ngươi làm gì?"
Đông Phương Minh Huệ mờ mịt nói, "Cởi y phục của ngươi a, trên người ngươi nhất định có rất nhiều vết thương."
Đông Phương Uyển Ngọc có chút không quen nàng lại gần, hơn nữa chưa từng đứng trước mặt người khác cởi y phục, cảm giác thân mật đột nhiên này nàng không quen, lập tức ngăn lại nói, "Ngươi quay lưng đi, ta tự cởi."
"Được, Thất tỷ cũng biết ngại a." Đông Phương Minh Huệ trộm cười, thì ra nữ chủ đại nhân cũng biết ngại ngùng, hi hi.
Đông Phương Uyển Ngọc có chút ngại ngùng, nàng lấy chăn bọc trước ngực lại, quay lưng với Đông Phương Minh Huệ, "Xong rồi."
Sau lưng có vô số vết thương kinh tân, có vết chém của kiếm, ám khí, còn có phong nhẫn tạo thành, Đông Phương Minh Huệ xem đều nhẫn tâm bôi thuốc.
"Thất tỷ, thuốc của ta có chút đau, ngươi trước nhẫn nhịn." Đông Phương Minh Huệ lại gần, cúi thấp đầu, nghiêm túc đổ cồn tẩy vết thương của nàng ấy, sau đó mời cẩn thận bôi thuốc lên miệng vết thương của nàng.
Bởi vì không thấy người, cảm quan càng trở nên nhạy cảm. Đông Phương Uyển Ngọc có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm thổi đến vết thương của mình, ngứa ngáy.
"Cửu muội, đã xong chưa?"
Đông Phương Minh Huệ ngón tay chạm nhẹ vào những vết thương.
Độ ấm của ngón tay nàng có thể cảm nhận rất rõ.
Đông Phương Uyển Ngọc trực tiếp xoay người, nắm lấy tay cô, "Còn lại để ta tự xử lý, phòng trước cho ta mượn."
Biết đối phương đang ngại, Đông Phương Minh Huệ gật đầu, "Thất tỷ ngươi bôi cẩn thận."
Đông Phương Uyển Ngọc sắp hết cách với cô rồi, Cửu muội từ sau khi trở thành dược tề sư, trở thành một cái bảo mẫu, bất quá, cảm giác có người quan tâm lo lắng cũng không tệ.
Đông Phương Uyển Ngọc nhanh chóng bôi thuốc, mặc y phục mới đi ra bên ngoài.
"Thất tỷ, ngươi muốn đi tàng thư các sao? Đợi ngươi trở về lại bôi thêm một lần nữa." Đông Phương Minh Huệ căn dặn.
"Được."
Đông Phương Uyển Ngọc vừa ra khỏi đại môn của viện dược tề, đã có người đang chờ đợi.
"Là Thiên Uyển Ngọc cô nương sao?"
"Phải."
"Đi theo ta."
Trước khi nàng đến tàng thư các, Diệp Phong và Cơ Dạ đã đứng ở bên ngoài đợi, hiển nhiên còn đến sớm hơn nàng. Hai người thấy nàng, lập tức nở nụ cười chào hỏi.
"Ba vị, trước khi các ngươi vào tàng thư các, thì phải nghe quy tắc ở bên trong, dựa theo đẳng cấp khác nhau của các ngươi, tầng của các ngươi cũng không giống. Còn có, nghe ta khuyên một câu, đừng nhận hạt vừng mà vứt dưa hấu, các ngươi có một canh giờ, nếu như chọn không ra quyển trục* kĩ năng khiến bản thân vừa ý, các ngươi cũng sẽ bị đưa ra ngoài, cũng chính là nói cơ hội nằm ở trong tay các ngươi."
*Quyển trục: sách được cuộn lại của thời xưa.
Đông Phương Uyển Ngọc gật đầu, ba người không hẹn đồng thanh nói, "Đa tạ."
Một đạo bạch quang hiện lên trước mắt, nàng lần nữa mở mắt, phát hiện bản thân đang ở trong lâu các như trong mộng, cả phòng đều là quyển trục.
"Uyển Ngọc, vừa nãy ý tứ của người ta chính là nghe theo con tim, chọn trúng cũng đừng từ bỏ. Ngươi chỉ có một canh giờ, mau."
Đông Phương Uyển Ngọc lập tức đến bên giá sách tìm, nàng bỏ qua những quyển trục ở trước mặt, một mực đi theo cảm giác, tìm thấy một ngõ hẻm, vị trí của thư quyển cực kỳ hẻo lánh, trên đều có bụi.
Nàng tò mò, nơi này rốt cuộc có thứ gì thu hút sự chú ý của nàng? Nàng lật trên dưới tìm, phát hiện một quyển trục tối đen, Luân Hồi Quyết, kĩ năng địa giới.
Nàng có một loại dự cảm, chính là cái này.
Đông Phương Uyển Ngọc muốn chạm vào nó, ai ngờ quyển trục bỗng nhiên bay lên, tránh né nàng động vào, nhanh chóng chạy đi mất.
"Đừng để nó chạy mất."
Thanh Mặc nói là như thế, Luân Hồi Quyết này không phải thứ phàm, Đông Phương Uyển Ngọc nghĩ cũng không nghĩ vung roi thuỷ lôi ra, quyển trục xảo quyệt như tia chớp, chạy thoát từ lỗ hổng của trường tiên.
Nàng thử qua mấy lần, đối phương đều có thể từ trong tay mình chạy mất. Đông Phương Uyển Ngọc lần này hạ quyết tâm, càng là không cho nàng đụng đến, nàng lại càng muốn được.
"Túi cửu chuyển càn khôn."
Đông Phương Uyển Ngọc lập tức ném ra một cái túi vào không trung, cái túi tách ra làm chín cái, chia ra lao đến chỗ quyển trục.
Lần này, nó không thể chạy thoát, bị túi càn khôn trói lại.
"Ngoan ngoãn đi."
Đông Phương Uyển Ngọc nắm chặt quyển trục ở trong tay, sau đó quay trở lại giá sách, nàng đột nhiên nghĩ tới lúc nãy, Đông Phương Minh Huệ cùng Lam Tinh Mộng lẩm bẩm nói chuyện.
Không lấy được kĩ năng, sẽ không thể thăng cấp, chẳng trách cô lần trước chỉ thăng lên một cấp nhỏ, có lẽ giữa đường còn có uẩn khúc.
"Thanh Mặc, nếu như cho Cửu muội một kĩ năng thì cái gì mới tốt?"
Thanh Mặc im lặng không nói, Đông Phương Uyển Ngọc nói cái gì, hắn có thể đoán nàng tiếp theo muốn làm gì. Thật không dễ dàng có một cơ hội, nhưng lại cho không Đông Phương Minh Huệ, hắn thật không hiểu Uyển Ngọc đang nghĩ cái gì.
Đông Phương Uyển Ngọc thấy hắn không trả lời, cũng không quan tâm, nhìn trên giá sách một chút, thấy một quyển có tên rất dễ nghe —— thiên nữ tán hoa.
Nàng cẩn thận xem, là một quyển trục huyền giới, nàng nghĩ Đông Phương Minh Huệ là lần đầu tiếp xúc với quyển trục, huyền giới cũng không thấp.
"Quyển này đi." Đông Phương Uyển Ngọc nghĩ cũng không nghĩ lấy đi.
Quyển trục này ngược lại rất ngoan, yên lặng nằm ở trên tay nàng.
Hai quyển đều chọn xong, Đông Phương Uyển Ngọc lựa chọn tự động rời đi, những cái khác cũng không liếc đến.
Tàng thư các có một lão nhân ngồi ở trước cổng, thấy nàng đi ra đặc biệt ngạc nhiên, "Tiểu nữ oa, tốc độ rất nhanh đấy, ngươi là người đầu tiên đi ra, đã chọn xong rồi sao? Nếu như chọn xong rồi thì đến đây kí sổ."
"Đa tạ lão sư phụ."
Đông Phương Uyển Ngọc điền xong, liền rời đi.
Lão nhân gia cười nhìn bóng lưng của nàng, sau đó tiếp tục nhắm mắt rung người.
Đông Phương Minh Huệ không ra ngoài, cô dạo gần đây trốn việc, bị viện trưởng đại nhân trách mắng một trận, viện trưởng trực tiếp ném một đơn thuốc cho cô, là Tẩy tuỷ dược đan, viện trưởng ra lệnh cô trong mười ngày phải luyện chế xong.
Cô bắt đầu còn có chút vui vẻ, cảm thấy viện trưởng đại nhân thủ hạ lưu tình. Không ngờ đến, cầm lấy đơn thuốc lúc bắt đầu điều chế linh dược mới ngơ ngác.
Hai mươi loại linh dược.
Còn chưa nói đến những lần thất bại, vì thế, chỉ làm thí nghiệm, cô làm rất nhiều rồi, làm đến phát điên.
Đông Phương Uyển Ngọc bước vào thấy cô bứt tóc bứt tai, cau chặt mày, mà trên mặt đều là dịch thuốc, màu xanh, màu tím, đem bản thân trông như con mèo mướp.
"Có gì từ từ làm, gấp gáp sẽ không tốt." Đông Phương Uyển Ngọc ngồi ở một bên, đem quyển trục đặt lên bàn.
"Thất tỷ nói đúng."
Đông Phương Minh Huệ rửa tay, đem những bình sứ đã sớm chuẩn bị cho nàng, "Đây là thuốc ta bôi cho ngươi, khi tắm xong nhớ bôi lại một lần."
"Được, ta cũng có thứ cho ngươi."
"Hừ." Thanh Mặc ở trong Hồn Hải hừ lạnh, biểu thị hắn đối với quyết định của nàng không vừa ý.
Đông Phương Uyển Ngọc có chút bất nại, cười nói với Đông Phương Minh Huệ, "Ta xem ngươi dạo gần đây không tìm thấy kĩ năng phù hợp, đúng lúc hôm nay đi tàng thư các nhìn thấy các này, cảm giác rất phù hợp với ngươi."
Đông Phương Minh Huệ cắm chặt ngón tay, ai da, nữ chủ đại nhân đối tốt với cô, cô cư nhiên cảm giác không chân thật, vì thế, cô còn cố ý véo má của của mình, "Đau đau."
Thì ra là thật.
Đông Phương Uyển Ngọc mím môi cười, Cửu muội này làm sao có chút ngốc.
"Được rồi, ngươi trước xem kĩ năng này, có vấn đề gì đến cách vách tìm ta." Đông Phương Uyển Ngọc lấy thuốc liền đi.
"Lúc mở ra dùng hồn lực xem." Tiểu Sắc đột nhiên thức tỉnh, đối với Đông Phương Minh Huệ chỉ đạo.
Thiên nữ tán hoa, huyền giới kĩ năng, lấy làm kĩ năng cơ bản đầu tiên của Đông Phương Minh Huệ, thực sự đã rất tốt rồi, Tiểu Sắc đột nhiên cảm thấy Thất tỷ nàng đối xử với cô tốt quá mức, đương nhiên, nó cũng chưa kịp nghĩ, bởi vì đối phương đã mở quyển trục ra.
Đông Phương Minh Huệ mở ra xem, chữ của kĩ năng đều khắc vào Hồn Hải của cô. Cô khoanh chân lại, đen thiên nữ tán hoa xem qua.
"Ngươi Thất tỷ vì ngươi mà tìm kĩ năng không tệ." Tiểu Sắc lẩm bẩm ca ngợi, "Trước khi chưa luyện được kĩ năng thì không được thăng cấp."
Đông Phương Minh Huệ không nhịn được mà kháng nghị, "Còn áp chế nữa người ta sắp nổ rồi."
"Nổ thì nổ, có ta ở đây, ngươi không chết đâu."
Xem xem, đây là lời nên nói của tiểu hoả bàn sao? Đông Phương Minh Huệ không muốn cùng Tiểu Sắc lý luận, đối phương lại chìm vào tu luyện.
Mọi người đều đang tu luyện, Đông Phương Minh Huệ cũng không thể tiếp tục chậm trễ người khác, hơn nữa nữ chủ đại nhân tặng là huyền giới kĩ năng.
Đông Phương Minh Huệ tu luyện cả một buổi tối, kết quả phát hiện ra chuyện hoan hỉ.