Đông Phương Minh Huệ sau một ngày tỉnh lại, lúc rửa mặt phát hiện bản thân trắng ra, da trở nên trơn mượt, "Chẳng lẽ luyện kĩ năng còn khiến ta trở nên xinh đẹp hơn?"
Phát hiện ra điều này, cô ngày dụng tâm tập luyện.
"Thiên sư muội."
Ngay lúc cô còn hoan hỉ đắc ý khoe khoang với Lam Tinh Mộng, Ung Tinh đột nhiên chạy lại.
"Tiểu sư muội, có người tìm ngươi."
Đông Phương Minh Huệ chỉ vào mũi mình, nghi hoặc nói, "Có người tìm ta?"
Ung Tinh gật đầu, "Là một vị cô nương, ta thấy nàng ấy mặc y phục của luyện đan học đồ, khả năng là muốn tìm dược từ ngươi."
Những người mà cô quen biết, người của viện luyện đan chỉ duy nhất có Nam Nam đi.
"Đi thôi."
Cô từ xa đã thấy cô nương bồn chồn đi đi lại lại, nhìn kĩ chút thì đúng như cô dự đoán, "Nam Nam, ngươi tìm ta có việc gì?"
Nam Nam bắt lấy tay của Đông Phương Minh Huệ, "Minh Huệ, ngươi là dược tề sư, ngươi có thể xem bệnh cho ta ca ca không?"
Má ơi, hình như kịch bản có gì đó không đúng.
Đây không phải là lúc nữ chủ đại nhân nên ra mặt sao?
Đông Phương Minh Huệ do dự không quyết, đối phương cho rằng nàng không tình nguyện, liền nói, "Minh Huệ, ta ca chính là mạng của ta, ta cầu xin ngươi, được không, sau này ta tình nguyện làm trâu làm ngựa cho ngươi."
Cái gì mà làm trâu làm ngựa, cô mới không cần.
"Nam Nam, ta không phải không tình nguyện cứu ca ngươi, ta là dược tề sư sơ cấp, ta thấy ít nhất cũng phải mời một dược tề sư cao cấp đến xem bệnh cho ca ngươi, mới có thể trị được chân của hắn."
Nếu như là trước đây cô còn phải xem qua CT, X quang để kiểm tra chân của Nam Phi. Hiện tại, cô chỉ là một y sư vớ vẩn, chạy đi cứu người hay là hại người?
"Ngươi đợi ta một chút." Đông Phương Minh Huệ gấp gáp trở về, sau đó xông thẳng vào phòng làm việc của viện trưởng, kéo viện trưởng đại nhân đi.
"Ngươi tiểu nha đầu này, gấp gáp thế này, là chế luyện xong Tẩy tuỷ đan rồi?" Viện trưởng đại nhân cười hi hi hỏi.
Đông Phương Minh Huệ kéo không nổi hắn, một chút cũng không thể làm lung lay, nếu như không phải đối phương đồng ý đi với cô, cô tốn cả một ngày ở trong phòng làm việc cũng không thể hắn nhấc chân đi một bước.
"Làm sao nhanh thế được, viện trưởng đại nhân, ngươi vì sao không giảm béo a." Mập thế này, rất dễ có vấn đề về tam cao*.
*Tam cao: cao huyết áp, mỡ máu, đường huyết cao.
Viện trưởng vuốt râu nói, "Gan của ngươi thực không nhỏ, còn chưa từng có ai dám đứng trước mặt ta nói ta béo, có phải chê ta phạt ngươi quá nhẹ rồi, nên mới nói năng lung tung không."
Đông Phương Minh Huệ lè lưỡi, "Bọn họ không dám nói là bởi vì muốn vuốt mông ngựa của ngươi, nếu không lúc xin linh dược ngươi không cho thì làm thế nào? Ta nói là bởi vì mong ngươi tốt. Ngươi bản thân là y sư, chẳng lẽ không biết béo phì quá mức là một loại bệnh?"
Viện trưởng đại nhân bị cô một bộ nói lý đến buồn cười, "Được rồi, nói không lại cái miệng nhỏ này của ngươi, thể hình của ta a, chính là do năm đó thường xuyên thử dược mới thành, ngươi đừng thấy ta như thế này, trước đây ta nhưng là một tuấn tú công tử, cô nương theo đuổi ta đều xếp hàng từ cổng thành đến Học viện Hoàng gia chúng ta đấy."
"Giống như Tư Đồ Hạo?" Đông Phương Minh Huệ thăm dò nói.
Viện trưởng đại nhân cười hi hi, híp mắt cười chỉ vào cô, "Biết ngay ngươi có chủ ý quái quỷ này, không sai, Hạo nhi tiểu gia hoả này chính là tằng tôn của ta."
Đông Phương Minh Huệ loạng choạng, suýt nữa thì ngã.
"Ai dô, ngươi tiểu cô nương đi còn không ổn định bằng ta người già đi."
Đông Phương Minh Huệ bĩu môi, biểu cảm không thể tin tưởng, cô cho rằng viện trưởng là ông của Tư Đồ Hạo, kết quả người ta nói với nàng, hắn đã sống được bốn đời rồi.
Viện trưởng đại nhân rốt cuộc đã có bao nhiên đại niên kỷ rồi?
"Tiểu nha đầu, ngươi vẫn còn chưa nói muốn đưa ta đi đâu?"
Đông Phương Minh Huệ thẳng thắn nói, "Viện trưởng đại nhân, bằng hữu ta có một người ca ca, chân của hắn năm đó tu luyện không cẩn thận tẩu hoả nhập ma, dẫn đến hai chân tàn tật, ta là mong ngươi có thể đến xem xem chân của hắn còn có cơ hội chữa trị không."
Viện trưởng vuốt râu, "Còn ngây ra làm gì, dẫn đường."
Đông Phương Minh Huệ lập tức đưa viện trưởng đến viện Bạch Chỉ, dược đồng ở viện Bạch Chỉ nhìn thấy viện trưởng đại nhân, đồng loạt hành lễ, cô nói với Nam Nam, "Nam Nam, đây là viện trưởng của chúng ta."
Nam Nam thụ sủng nhược kinh, "Việt trưởng đại nhân, ta, ta, ta ca ca."
Viện trưởng thấy nàng nói không nên lời, lập tức xua tay nói, "Trực tiếp dẫn đường, ngươi ca ca ở nơi nào?"
Nam Nam nói, "Ta ca ở viện luyện đan." Ban đầu lúc nàng mới nhập viện, cầu xin sống chết, cầu xin sự đồng ý của luyện đan sư đan dược phòng, đưa ca ca vào trong học viện.
Vừa nghe thấy viện luyện đan, chân của viện trưởng đại nhân liền như mọc rễ, không chịu nhúc nhích, "Đem ngươi ca ca vào viện dược tề."
Đông Phương Minh Huệ tức giận, vừa nãy còn rất tốt, viện trưởng đại nhân từ lúc nào lại dở tính trẻ con, nói xong lại lập tức rút lại.
"Được, ta lập tức đưa ca ca đến đây." Thấy viện trưởng đại nhân thái độ kiên quyết, Nam Nam không suy nghĩ nhiều, lập tức đưa ra quyết định. Như lời nàng nói, chỉ cần có thể cứu hai chân của đại ca, bảo nàng chết nàng cũng sẽ không do dự.
Đông Phương Minh Huệ thấy viện trưởng đại nhân làm kiêu, ở một bên bĩu môi, không thèm để tâm đến hắn.
Bất quá đợi đến lúc Nam Nam đưa Nam Phi đến, Đông Phương Minh Huệ vẫn là nhúng tay giúp đỡ, "Viện trưởng, đưa hắn đến nơi làm việc thì thế nào?"
Viện trưởng nói thẳng, "Trước đưa đến ngươi tiểu viện, ta nhớ nơi đó còn có mấy phòng trống, sắp xếp một chút, để hắn tạm thời ở lại."
Đông Phương Minh Huệ đấu tranh nội tâm, làm bằng hữu, cô không thể biểu hiện quá hưng phấn, nhưng cũng không thể thể hiện không vui. Nam Nam mẫn cảm, cảm xúc nho nhỏ của cô, có lẽ đối phương có thể cảm nhận được, nhưng cô không hy vọng sẽ có nam nhân ở trong tiểu viện của cô.
"Được, để ta đưa ngươi đi."
Rất nhanh, Đông Phương Minh Huệ đã đưa bọn họ đến tiểu viện, tiểu viện so với trước đây tốt hơn rất nhiều, không chỉ bởi vì trong viện còn có hai người.
Lúc Đông Phương Uyển Ngọc đi tiến hành khảo hạch của nội viện, cô mỗi ngày đều chọn một thứ để trồng, trước đây ở trong Tử Ma sơn mạch lấy được hạt giống của hồng thược dược, đến nay đã nảy mầm, còn có cây mỹ nhân trúc, cũng có thể chống đỡ được, mỗi ngày thêm một ít, gieo một ít giống, rất nhanh, trong viện tử còn có một vùng nhỏ bị cô quy hoạch, bên trong đều đầy hơn mười loại linh dược.
Viện trưởng đại nhân sau khi thấy, híp mắt cười nhìn cô nói, "Vườn linh dược này không tệ, thì ra hai tay của tiểu nha đầu ngươi còn khéo léo, hay là ngày nào đó cử ngươi đi đến sau núi thay ta trông chừng linh dược."
"Mới không thèm."
Ông béo này cho rằng cô không biết sao, những dược đồng ở sau núi đến cuối năm đều chưa từng rời khỏi nửa bước, bỏ đi, có khác gì bị cấm cung?
Nam Nam và Nam Phi ở một bên, cũng không dám quấy rầy bọn họ, im lặng chờ đợi, thần sắc lo lắng bồn chồn đều viết cả ra.
"Viện trưởng, ngươi giúp Nam Phi xem tình hình của hắn." Đông Phương Minh Huệ nhịn không được nhắc nhở.
Viện trưởng xốc cái chăn che đùi của hắn lên, tay đụng đến khớp chân của hắn, cô thậm chí còn nhìn thấy lục quang từ hai tay của viện trưởng lướt qua.
"A—" Nam Phi kêu lên một tiếng, sau đó lập tức cắn chặt môi lại, mồ hôi trên trán đều không tự chủ mà toát ra, xem ra là nhẫn nhịn đau đớn đến cực điểm.
Nam Nam ở bên cạnh sốt ruột, muốn nói lại thôi, mấy lần đều muốn giúp ca ca, nhưng lại không biết nên làm thế nào.
Cô bị bầu không khí này làm cho căng thẳng, sợ hãi hắn sẽ chẩn đoán sai.
"Còn có thể cứu."
Lời này của hắn khiến cho cả ba người thở phào một hơi, bất quá câu này khiến cho tim mọi người đều đập mạnh lên.
"Nếu như muộn một hai năm, ngay cả Thượng Đế giá lâm, cũng chưa chắc có thể cứu hắn."
Nam Nam cảm kích nhìn Đông Phương Minh Huệ, trong lòng âm thầm đưa ra quyết định.
Đông Phương Minh Huệ chớp mắt, "Viện trưởng, tiếp theo nên làm thế nào để trị?"
Viện trưởng híp mắt cười nhìn cô, "Các ngươi trước đây nói hắn là do thăng cấp lại bị tẩu hỏa nhập ma dẫn đến hai chân tàn phế, không thể đi lại?"
Nam Nam và Nam Phi gật đầu, đúng là như thế.
"Nhưng kết quả chẩn đoán của ta là, ngươi không hề tẩu hỏa nhập ma, mà bởi vì có người hạ độc, dẫn đến kinh mạch tắc nghẽn, bất quá ngươi điểm này có lẽ nhìn không ra." Viện trưởng nhẹ nhàng ném một quả mìn lớn, không phải là hắn coi thường Nam Phi, mà là hắn cảm thấy độc này hạ rất xảo quyệt, đối phương không để hắn chết, mà muốn hắn sống không bằng chết.
Hai người biểu cảm không thể tin được.
"Cứu ngươi không phải là không thể, nhưng cần một loại dược chủng đặc thù, loại dược này, ở trong viện dược tề không có, cần các ngươi tự mình đi kiếm, các ngươi trước nghỉ ngơi một lúc." Viện trưởng đại nhân nói xong, đem Đông Phương Minh Huệ đi.
Ung Tinh nhanh chóng dọn dẹp xong một gian phòng, chuẩn bị đệm chăn xong, nói với Nam Nam, "Nam Nam cô nương, viện trưởng bảo ta nói với ngươi, trừ tiểu viện này, ngươi không thể tuỳ tiện đu nói khác. Nếu như còn có yêu cầu nào, có thể đến viện Bạch Chỉ tìm ta."
"Được, quản sự yên tâm, ta cùng đại ca sẽ không chạy loạn." Nam Nam thề hẹn nói.
Viện trưởng đưa Đông Phương Minh Huệ đến nơi làm việc, thẳng thắn nói, "Tiểu nha đầu, ngươi có bao nhiêu nghĩ muốn cứu bằng hữu của ngươi?"
Đông Phương Minh Huệ con ngươi hơi động, bất luận cô trả lời thế nào, chân của Nam Phi đều sẽ khỏi, hắn có thể đứng lên lần nữa.
"Viện trưởng, ta đương nhiên rất muốn cứu hắn, ngươi bảo ta làm gì đều được." Đông Phương Minh Huệ cắn răng, trong lòng lại không ngừng chửi thề, kịch bản chết tiệt, rõ ràng là nữ chủ đại nhân đến tiếp nhận cái thứ này, làm sao hiện tại lại rơi vào trong tay cô?
"Bảo ngươi làm gì cũng được?" Viện trưởng đại nhân híp mắt cười nhìn cô.
"Đúng vậy."
Cô không thể không dối lòng nói.
Viện trưởng hài lòng gật đầu, "Loại dược chủng này người mới có thể đi lấy, cũng chỉ có duy mình người, mới có thể đem trở về."
Chết tiệt.
Kịch bản rõ ràng không viết như thế.
Đông Phương Minh Huệ giả vờ bày ra vẻ hiếu kỳ, thấp giọng nói, "Rốt cuộc là dược chủng gì?"
Viện trưởng đại nhân lấy ra một quyển sách, ném cho cô, "giống Tình Hoa."
Đông Phương Minh Huệ ngơ ngác, Tình Hoa là cái thứ quỷ gì, cô lật ra xem, trong sách ghi hình dạng của Tình Hoa, trông còn rất đẹp, lúc nở ra có chút giống hoa cà độc dược, ngay cả màu sắc cũng đặc biệt giống, chẳng lẽ là cà độc dược? Chỉ là thay đổi địa điểm, nên tên gọi khác nhau?"
Đông Phương Minh Huệ hoài nghi, cô chưa từng nhìn thấy quả của cà độc dược.
"Vì sao chỉ có mình ta, người khác không được?" Đông Phương Minh Huệ không tin lời đồn bậy, viện trưởng đại nhân nhất định bịa lý do để lén lút cho cô đi làm chuyện gì đó.
"Theo như ta biết, phàm là Tình Hoa đã đươm hoa kết trái đều sẽ có trí tuệ, người bình thường đi lấy, nhất định sẽ bị nó làm lơ. Linh Sư đi, khí tức trên người sẽ doạ sợ nó, chỉ có ngươi, ngươi đối với thực vật thân thiết sẽ khiến nó tiếp nhận ngươi. Quan trọng hơn là, Tình Hoa vốn là thực vật có độc, ngươi nếu không đi, vị bằng hữu kia chỉ đợi chết thôi."
Lời nói như thế này nghiêm trọng, nghĩa là không phải cô thì sẽ không được?
"Được, ta sẽ đem Tình Hoa về đây." Đông Phương Minh Huệ đáp ứng.
Tốc độ đáp ứng của Đông Phương Minh Huệ rất nhanh, nhưng trên đường đu không kìm được hối hận, cô bưng cái mặt than khóc trở về, bất quá vừa đặt chân vào tiểu viện lại bưng ra nụ cười, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
"Minh Huệ, viện trưởng nói thế nào?" Nam Nam đưa Nam Phi vào trong phòng, một mực ở trong viện chờ đợi.
"Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi đem dược chủng trở về." Cô cười nói.
Nam Nam do dự, "Hay là ngươi nói cho ta, để ta đi, vừa nãy nghe ý tứ của viện trưởng, loại dược chủng nhất định sẽ nguy hiểm, ngươi đã giúp đỡ ta rất nhiều, ta làm sao sẽ để ngươi tiếp tục vì chúng ta mạo hiểm."
"Nam Nam, ngươi nghe ta nói, ta đã hỏi qua viện trưởng, loại dược chủng này chỉ có mình ta đi lấy, các ngươi không được." Đông Phương Minh Huệ giải thích.
Nam Nam nghe nàng như thế, đã hiểu ra ngay tức khắc, "Nếu đã như thế, Minh Huệ ngươi ít nhất phải để ta đi bồi ngươi."
Đông Phương Minh Huệ đánh giá nàng một phen, "Ngươi đi cùng ta, ai chăm sóc ngươi đại ca?"
Nam Nam trầm mặc.
Ngay lúc này, phòng của Đông Phương Uyển Ngọc đột nhiên mở cửa, "Ta đi cùng ngươi."
Nữ chủ đại nhân đi cùng cô, sẽ chiếm được lợi thế, Đông Phương Minh Huệ lòng tươi như hoa, trên mặt lại giả vờ do dự nói, "Thất tỷ, sẽ không ảnh hưởng đến ngươi tu luyện?"
Đông Phương Uyển Ngọc liếc cô một cái, "Tu luyện ở nơi nào lúc nào cũng được."
"Vậy được, ta tối nay chế luyện một ít đan dược, ngày mai chúng ta khởi hành." Cô nói xong, liền trở về phòng đi làm loạn những đơn thuốc cùng linh được.
"Yên tâm, chúng ta sẽ đem linh dược trở về cho ngươi."
Đông Phương Uyển Ngọc ném một câu này xong cũng không nhìn nàng một cái.
"Tình Hoa ở Vong Linh Cốc."
Đông Phương Minh Huệ thẫn thờ, vì sao đi tìm hạt của dược chủng này cần phải đi tận đến Vong Linh Cốc, Vong Linh Cốc còn gọi là Tử Vong Cốc, năm xưa xảy ra đại chiến, có hơn nghìn vạn Linh Sư bị chôn vùi ở đây, tên từ đó mà ra. Bên trong Vong Linh Cốc hiểm trở vạn phần, độ nguy hiểm tuy không bằng Tử Ma sơn mạch, thậm chí còn không bằng một nửa, nhưng phàm là người đi vào, rất ít có thể bình an đi ra.
"Tư liệu cho ngươi ngươi cũng không xem?" Viện trưởng đại nhân tiếp tục ném thêm một quyển sách.
Tư liệu ghi, Tình Hoa nở rất yêu diễm, bởi vì hoa của nó bị máu tanh tưới mà thành, tử thi ở Vong Linh Cốc quá nhiều, cũng dẫn đến quá trình phát triển của Tình Hoa mọc thêm độc.
Nhưng còn có một truyền thuyết, Vong Linh Cốc thực chất là nơi trú điểm của quân đoàn Vong Linh, quanh năm bị khí tức của Vong Linh ám lấy, dần dà cũng không ai dám đặt chân đến.
Đông Phương Minh Huệ thầm nhắc nhở bản thân không được hối hận.
"Ta để Hạo nhi đi cùng ngươi." Viện trưởng một lời đã quyết.
"Cũng được."
Thêm một người, thêm một phần sức mạnh.
Đông Phương Minh Huệ đem những thứ chuẩn bị toàn bộ để vào trong không gian, các nàng đứng ở cổng viện dược tề chờ đợi, rất nhanh đã nhìn thấy Tư Đồ Hạo.
"Minh Huệ, Uyển Ngọc cô nương, chúng ta lại gặp rồi."
Đông Phương Minh Huệ liếc hắn một cái, "Ngươi có muốn đi gặp Lam Tinh Mộng?"
Tư Đồ Hạo lắc đầu, "Đợi lần này bình an từ Vong Linh Cốc trở về lại nói tiếp."
Hai người đi cùng hắn đến một nơi thoáng đãng, Tư Đồ Hạo hướng lên trời huýt sáo, một ánh sáng vàng nhấp nháy từ chim ba chân từ trên trời bay xuống, gào rít hướng về phía các nàng, lông vũ đẹp đẽ ở dưới ánh nắng mà lấp lánh chói lọi, còn có mấy phần chói mắt.
"Tam túc kim ô." Đông Phương Uyển Ngọc nhìn qua đã nhận ra.
Tam túc kim ô là chim hệ Quang, còn được gọi là kim ô, dương ô, hoặc là tam túc.
Kim ô nhìn thấy Tư Đồ Hạo liền dừng lại, thấp người nằm xuống đất, thân thiết dùng đầu cọ vào hắn.
"Lên đi, Tiểu Kim sẽ đưa chúng ta đến Tử Vong Cốc." Tư Đồ Hạo nhảy lên lưng chim, Đông Phương Uyển Ngọc kéo Đông Phương Minh Huệ cùng lên.
Kim ô kêu lên một tiếng, sau đó vỗ cánh bay thẳng lên tầng mây.
Đông Phương Minh Huệ kinh ngạc, cô còn cho rằng bọn họ cần dùng hai chân đi đến Tử Vong Cốc, không ngờ đột nhiên lại xuất hiện một phương tiện giao thông chói mắt thế này.
"Tiểu Kim trong một ngày có thể đi được nghìn mét, nếu không có gì xảy ra, năm ngày chúng ta đã có thể đến thị trấn xung quanh Tử Vong Cốc."
Đông Phương Minh Huệ không bận tâm, đây so với hành trình dự liệu đã rút ngắn mấy chục lần rồi, cô thấy nữ chủ đại nhân khoanh chân ngồi, nhắm mắt có lẽ dự định ở trên người kim ô tu luyện, không kìm được tròn mắt.
Bất quá rất nhanh cô liền hiểu ra, kim ô có thể bay suốt mười hai canh giờ, tốc độ bay cực kỳ đều, lại rất ổn định, ngồi sau lưng nó có thể cảm giác an toàn như ngồi trên mặt đất bằng phẳng, nhìn Tư Đồ Hạo và Đông Phương Uyển Ngọc đều đang tu luyện, Đông Phương Minh Huệ cảm thấy buồn chán, tin lời trước đây của nữ chủ đại nhân, mọi lúc mọi nơi đều có thể tu luyện.
Vừa mới ban đầu cô đối với phong cảnh còn rất hiếu kỳ, kết quả một canh giờ sau mắt cô có chút mỏi, sau hai canh giờ, cô đã cảm thấy buồn chán hết mức, ba canh giờ sau, Đông Phương Minh Huệ cũng nhắm mắt, bước vào trong tu luyện.
Ba người ở trên lưng chim trải qua hết một ngày, đến buổi tối, ba người hạ cánh ở trong rừng, kim ô biến thành một con kim ô bé nhỏ, đậu ở trên vai Tư Đồ Hạo, thân thiết cọ vào hắn, Tư Đồ Hạo cũng đã sớm chuẩn bị thịt bón cho nó ăn, một người một sủng quan hệ hoà thuận.
Đông Phương Minh Huệ có chút đỏ mắt, vì sao tiểu hoả bàn khế ước của người khác đáng yêu đến thế, chu đáo đến thế, tiểu hoả bàn của cô lại suốt ngày đủ loại châm chọc chế giễu, một khắc cũng không thể hoà bình chung sống. Hơn nữa, Thất tỷ cùng cô là một người nghiện tu luyện, động tý là bế quan.
Ài, thực ra cô có chút nhớ tiểu hoả bàn rồi.
Đông Phương Uyển Ngọc thấy cô thở dài, còn cho rằng cô không quen với bên ngoài hoang dã, hiếm khi giải thích nói, "Đợi lát nữa đến phụ cận với Tử Vong Cốc, sẽ có một thị trấn, đợi lúc đó chúng ta tìm một khách trọ nghỉ ngơi."
"Thất tỷ." Đông Phương Minh Huệ muốn hỏi toạ kỵ trước đây của nàng thế nào rồi, từ khi rời khỏi Tử Ma sơn mạch, cô đều không thấy nữ chủ đại nhân đem tiểu phi dực tượng ra. Nhưng mà, Tư Đồ Hạo ở bên cạnh cô cũng không muốn hỏi nữa.
"Đêm nay ta canh gác, hai người nghỉ ngơi."
Tư Đồ Hạo là nam tử duy nhất ở đây, tự khắc sẽ tranh giành lấy chuyện này.
Đông Phương Minh Huệ có chút không vui liếc hắn, "Ta nơi này có đan dược, còn sợ thứ gì lại gần?"
Hoa Lạc, cô từ trong không gian lấy ra một bình sứ, đem đan dược ở bên trong nghiền nát, mùi hương nhàn nhạt của hoa nhài rất nhanh toả ra.
Tư Đồ Hạo hiếu kỳ nói, "Đây là cái gì?"
Đông Phương Minh Huệ mỉm cười, "Đây là bách hoa lộ đuổi bọ của ta chế ra, mùi hương có phải ngửi rất thoải mái?"
Ở trong quá trình chế luyện, cô cố tình hỏi linh dược hoa nhài có thể lấy một ít cánh hoa của nó, vì thế khi ngửi sẽ có mùi thanh ngọt.
"Ngươi xác định sẽ không lôi kéo theo thứ gì kì lạ?" Tư Đồ Hạo càng ngửi càng thấy mùi hương này đặc biệt, nếu như không biết đây là để đuổi bọ, hắn còn sợ là cái gì linh dược quý hiếm.
Một đêm bình an vô sự, Tư Đồ Hạo và Đông Phương Uyển Ngọc đều cảnh giác cho đến khi trời sáng, chỉ có một người ở trên cây ngủ say.
Ngày thứ hai, thứ ba, thứ tư, thậm chí đến ngày thứ năm, ba người đều ở trên lưng kim ô trải qua ngày, cũng nhờ những ngày này, Đông Phương Minh Huệ mới có thể tập trung không quản ngày đêm tu luyện, rất nhanh, cô phát hiện bản thân có thể ở trong Hồn Hải tập luyện kĩ năng.
"Ngươi phải tìm một nơi, thực hành kĩ năng của ngươi, mới có thể cải thiện tốt hơn." Tiểu Sắc đột nhiên bừng tỉnh, nó cảm giác linh lực ở Hồn Hải có biến động, thậm chí còn cảm thấy Hồn Hải của Đông Phương Minh Huệ có biến hoá, nhưng nhìn kĩ hơn chút, lại chẳng có gì xảy ra.
"Tiểu Sắc, ngươi xuất quan rồi?" Đông Phương Minh Huệ cao hứng, công phu không phí.
"Tàn dư linh lực của Lam Tinh Mộng, vẫn còn một ít. Đợi các ngươi tìm được nơi yên ổn, ngươi trước thử dùng kĩ năng mới." Tiểu Sắc nói xong, lại chìm vào trong tu luyện.
Đông Phương Minh Huệ đều sắp quen với nó đột nhiên xuất hiện, sau đó lại đột nhiên mất tích, mặc dù có chút thất vọng, nhưng mà rất nhanh đã coi như không có chuyện gì.
"Minh Huệ, ta cảm thấy ngươi đã thay đổi." Tư Đồ Hạo xoắn lông mày, nhìn chằm chằm vào Đông Phương Minh Huệ.
Dạo gần đây, mọi người đều ở ngoài phơi nắng gió, cũng không tìm được khách trọ thích hợp để nghỉ ngơi, căn bản không có thời gian thu thập bản thân, Tư Đồ Hạo không nhìn cũng biết bản thân đầu xám mặt bẩn, ánh mắt của hắn chuyển ở giữa mặt của Đông Phương Minh Huệ và Đông Phương Uyển Ngọc.
Đông Phương Minh Huệ trừng hắn một cái, cô không có quên lần đầu nhận thức hắn, hắn bộ dạng không đúng đắn. nhất định lại mắc bệnh cũ, "Còn nhìn, còn nhìn ta sẽ không khách sáo với ngươi."
Tư Đồ Hạo cười lạnh, hắn cảm thấy Đông Phương Minh Huệ lúc xù lông nổi giận quá đáng yêu rồi, nhịn không được trêu đùa một phen, nhưng nhìn thấy Đông Phương Uyển Ngọc ngồi ở đằng sau cô, lập tức quét đi ý định.
"Ta là nói thật, không tin ngươi hỏi ngươi Thấy tỷ xem xem."
Đông Phương Minh Huệ bĩu môi, không tin hắn, nhưng vẫn xoay người, để nữ chủ đại nhân xem.
Đông Phương Uyển Ngọc cau mày, "Đúng là có chút biến hoá."
Thôi đi, cô bị lời của nữ chủ đại nhân doạ muốn chết, gấp gáp tìm xem có thứ gì để soi mặt.
"Nhưng là ngày càng xinh đẹp." Đông Phương Uyển Ngọc tiếp tục nói, nói xong còn cố ý lấy tay véo má cô, "Da căng mịn, lúc nhéo cũng dễ chịu. Cửu muội, ngươi dạo gần đây làm cái gì?"
Đông Phương Minh Huệ bị nhéo đến ửng hồng cũng không biết, nhớ lại, "Cũng không làm gì, các ngươi làm gì ta cũng như thế."
Nhưng mà, cô có lẽ biết bản thân rốt cuộc là có chuyện gì.
"Tu luyện?"
Đông Phương Uyển Ngọc và Tư Đồ Hạo bốn mắt nhìn nhau, làm sao lúc bọn họ tu luyện cũng không tu luyện đến hiệu quả bản thân có thể đẹp lên, Tư Đồ Hạo không nhịn được hiếu kỳ nói, "Ngươi là tu luyện cái gì?"
Đông Phương Minh Huệ nhìn nữ chủ đại nhân, chớp mắt, cô là tu luyện kĩ năng mà nữ chủ đại nhân đưa cho a, hình như từ ngày đầu tiên đã cảm thấy bản thân khác thường, không ngờ không phải là bản thân ảo giác, hoá ra là thật.
Nhưng mà dựa theo tốc độ tu luyện, một tháng sau, cô liệu sẽ trở thành người khác không?
Kinh hỉ cực đại đã bị nỗi sợ nhấn chìm.
Đông Phương Minh Huệ cau cái mặt nhỏ, thấy nữ chủ đại nhân biểu tình kinh ngạc không rõ nguyên nhân, muốn hỏi Tiểu Sắc, nhưng nó cũng không ở.
"Không sao, ta đoán mấy ngày nữa sẽ không việc gì rồi."
"Thanh Mặc, ngươi có biết về vấn đề kĩ năng mà Minh Huệ tu luyện không?" Đông Phương Uyển Ngọc không nhịn được hỏi Thanh Mặc trong Hồn Hải.
"Hừ." Thanh Mặc vẫn thế, chỉ để lại một từ.
Hình như là vẫn còn giận bản thân mình, từ ngày hôm đó, Thanh Mặc liền không nói không năng, cho dù nói cũng chỉ để lại từ này.
Đông Phương Uyển Ngọc nghĩ, nhớ lại lúc đi tàng thư các của học viện tìm xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lúc ba người đến một tiểu trấn nhỏ gần Tử Vong Cốc, từ trên kim ô bước xuống. Kim ô thân mật cọ hắn, sau đó vỗ cánh, bay vút lên trời, rất nhanh đã không thấy đâu.
Đông Phương Minh Huệ trơ mắt, "Nó cứ thế này mà đi a?"
Tư Đồ Hạo cười, "Kim ô mặc dù là toạ kỵ của ta, nhưng ta không hạn chế tự do của nó, ta gọi nó sẽ đến, sẽ không chạy loạn."
"Chẳng trách."
"Hôm nay chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tiếp tục lên đường." Ba người bộ dạng phong trần, xem ra là khách ở xứ xa đến.
Bọn họ vừa vào thành, cảm giác có người dính chặt mắt lên người.
"Ba phòng."
Ba người lên lầu, rất nhanh lại tụ tập lại một chỗ.
"Khách trọ này có chút cổ quái, mọi người hết sức đừng động vào thứ mà bọn họ đưa cho." Tư Đồ Hạo đè nén giọng nói, dùng âm thanh chỉ có ba người mới có thể nghe thấy.
Đông Phương Minh Huệ không nhịn được mà xuýt xoa, vừa đến đã gặp phải tiệm hắc, không biết cô còn có thể nghỉ ngơi tử tế một đêm không.
Đông Phương Uyển Ngọc thấy cô co cái mặt nhỏ lại, biểu tình nghiêm túc nói, "Hôm nay để Thất tỷ thay ngươi canh đêm, ngươi cứ ngủ đi."
Lời vừa dứt, cô lập tức nở nụ cười.
"Thất tỷ, thế này ngươi không thấy vất vả sao?"
Đông Phương Uyển Ngọc thích nhìn cô bộ dạng bụng đầy quỷ chủ ý, còn thích giả vờ dối lòng, "Hay là hôm nay ta nghỉ ngơi, ngươi thay ta gác."
Ai ma, lời vừa nãy của nữ chủ đại nhân là thăm dò cô, may mà cô phản ứng linh hoạt.
Đông Phương Minh Huệ biểu cảm giằng co, "Đương nhiên là được, vậy Thất tỷ mau nghỉ ngơi, ta ngồi ở đây là được."
Đông Phương Uyển Ngọc mím môi, ánh mắt mang theo ý cười, "Ta đi thật đấy."
Cô bộ dạng không có gì lưu luyến, làm tiểu đệ của người ta thật không dễ dàng, cho dù buồn ngủ muốn chết, lời của nữ chủ đại nhân cô không phải là muốn lên núi đao xuống biển lửa.
"Thất tỷ, ngươi mau đi."
Đông Phương Uyển Ngọc thấy mí mắt của cô sắp mở không nổi nữa, nhéo mặt cô một cái, "Nói đùa thôi, ngươi mau đi ngủ đi."
"A?"
Đông Phương Minh Huệ đầu óc rối bời, tư duy hỗn loạn, đoán không ra ý tứ của nữ chủ đại nhân.
"Tu luyện lâu như thế, làm sao không thay đổi thói quen thích ngủ nướng." Đông Phương Uyển Ngọc ấn cô ngồi lên giường, nhẹ nhàng đẩy cô xuống, cởi giày ra, giúp cô đắp chăn.
Động tác này cũng không thể khiến cô cảm nhận được ôn nhu.
"Mau ngủ đi, đợi đến nửa đêm sợ là không thể bình yên như thế này."
Đông Phương Minh Huệ chỉ nghe được nửa câu trên, câu dưới cô đã xoay người ngủ rồi, dù sao có nữ chủ đại nhân ở, vạn sự vô lo.
"Một chút cũng không giống." Đông Phương Uyển Ngọc ngồi ở đầu giường nhìn cô một lúc, nhớ đến bộ dạng cô lần đầu tiếp cận bản thân cùng Cửu tiểu thư trước đây tung hoành huyên trương một chút cũng không giống.
Nghĩ kĩ hơn, đừng nói tính cách, ngay cả biểu tình cũng không giống, thái độ của hai người đối với cô chính là hai chân trời khác biệt.
Đông Phương Uyển Ngọc ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt cô, thấy Đông Phương Minh Huệ trốn tránh, giống như con đà điểu đem cả đầu chui vào trong chăn.
"Ha." Đông Phương Uyển Ngọc cười, tiểu gia hoả này thật đáng yêu, thôi, tạm thời không vạch trần.
Đợi đến nửa đêm, Đông Phương Uyển Ngọc hiển nhiên cảm thấy không khí xung quanh hạ xuống, hàn lạnh thấu xương, người đến có lẽ là một Linh Sư hệ Băng.
Nàng lập tức gọi tỉnh Đông Phương Minh Huệ, "Mau tỉnh, có động tĩnh."
Đông Phương Minh Huệ dụi mắt, khuôn mặt mộng mị, cô không vui bĩu môi, "Thất tỷ, trời còn chưa sáng."
Đông Phương Uyển Ngọc bị cô làm cho tức cười, nhéo cái mặt nhỏ, nói, "Có người đến."
Đông Phương Minh Huệ kích động, triệt để bừng tỉnh, nhưng trong phòng không có nổi một chút đèn, cô tạm thời không thể thích ứng, ở trên giường mò mẫm, mò đến một bàn tay mềm mại, doạ cô giật nảy mình, lúc nhớ dời đi, lại bị nữ chủ đại nhân nắm lấy.
Đông Phương Uyển Ngọc thấp giọng nói, "Lát nữa, ngươi đi tìm một nơi ẩn nấp."
Lời vừa dứt, Đông Phương Uyển Ngọc đã thấy then cửa gỗ bị đánh vỡ, đối phương dùng linh lực bọc lấy then chốt, nhẹ nhàng đánh vỡ, một chút tiếng động cũng không có.
Nàng đẩy Đông Phương Minh Huệ vào trong giường, bản thân nằm ở bên mép giường.
Đông Phương Minh Huệ có thể nhìn thấy rõ bóng người vặn vẹo đang từng bước đi về hướng các nàng, cô nuốt một ngụm nước, có chút căng thẳng.
Đợi lúc hắn đi đến bên giường, Đông Phương Minh Huệ liền thấy một tia sáng chiếu sáng phòng cô.
Đông Phương Uyển Ngọc trực tiếp dùng lôi quang đánh trúng đối phương, đồng thời nhìn rõ bộ dạng của đối phương.
"A ——"
Đông Phương Minh Huệ hét lớn, có thể tưởng tượng ở giữa đêm, ở đầu giường đột nhiên xuất hiện một bộ xương không? Hơn nữa bộ xương này còn biết động đậy.
Tư Đồ Hạo nghe tiếng hét ở cách vách, lập tức xông đến, liền nhìn thấy một bộ xương toát ra sức mạnh hắc ám.
Tư Đồ Hạo ra tay, lập tức tẩy hoá khí tức hắc ám của đối phương, hai người hợp sức mới có thể khắc chế đầu lầu cốt binh.
"Vong linh quân đoàn."
Đông Phương Minh Huệ vỗ ngực, quá doạ người rồi, buổi tối như thế này, tiểu gia hoả chạy vào đây là muốn làm gì?
"Các ngươi tại sao lại nhìn ta?" Tư Đồ Hạo và Đông Phương Uyển Ngọc hai người đều nhìn chằm chằm vào cô, khiến da đầu của cô đều tê dại.
Tư Đồ Hạo chỉ vào đầu lâu cốt binh, "Ngươi làm sao biết đây là Vong linh quân đoàn?"
Đông Phương Minh Huệ trợn mắt, "Nơi đây là Vong Linh Cốc, truyền thuyết không phải có nói ——"
Cô còn chưa dứt lời, đã bị Đông Phương Uyển Ngọc che miệng lại.
"Hơn nữa nó vì sao phòng của ai cũng không xông vào, chỉ vào vào của ngươi? Nói không chừng, ngươi đã bị chúng nó nhắm trúng rồi." Tư Đồ Hạo phán đoán, hắn ngồi ở trong phòng cả một đêm, kết quả đầu lâu cốt binh chạy đến phòng của Đông Phương Minh Huệ, thực sự là rất kì quặc.
"Ngươi nói bậy." Đông Phương Minh Huệ vội vàng phản đối, cô mới không muốn đám người không ra người quỷ không ra quỷ nhắm đến.
"Tư Đồ Hạo nói có lý, từ hôm nay ta chung phòng với ngươi, phòng trừ có chuyện bất trắc."
Nữ chủ đại nhân như thế quyết định.
Đông Phương Minh Huệ còn muốn cãi, sau đó đột nhiên nhớ ra, trên người nữ chủ đại nhân có năng lượng hệ Ám a, lẽ nào đầu lâu cốt binh không phải xông đến chỗ mình, mà là nhắm vào nữ chủ đại nhân mà đến?
"Cửu muội, ngươi nhìn ta làm gì?"
Đông Phương Uyển Ngọc bị cô nhìn đến lông tơ dựng lên, cảm giác bản thân có nơi nào bị nhìn thấu.
Đông Phương Minh Huệ chống trán nói, "Thất tỷ, ta là nghĩ, đầu lâu cốt binh còn có thể di chuyển sao? Hay là chúng ta thả nó đi, âm thầm đi theo nó, xem nó đi nơi nào."
Tư Đồ Hạo lắc đầu, "Đầu lâu cốt binh đã bị người khống chế, nó căn bản sẽ không đưa chúng ta đến nơi chủ nhân của nó. Hơn nữa, nếu như chúng ta đi theo, nhỡ như đi vào huyệt sào của nó, chỉ dựa vào ba người chúng ta, đừng nghĩ đến sống."
"Tư Đồ Hạo nói đúng, chúng ta tạm thời ngồi yên đợi biến."
"Vậy phải làm thế nào với nó?" Cô nhìn đầu lâu cốt binh đến cả người đều sởn gai ốc, thứ này với xương người chết có gì khác, nhưng so với xương người chết lợi hại hơn một chút, biết đi biết giết người.
Đông Phương Minh Huệ cảm giác nếu như bản thân nhìn nó cả một tối, đại khái sẽ mơ thấy ác mộng.
"Giao cho ta đi." Tư Đồ Hạo liếc nó, trực tiếp nhấc nó đi.
Hôm sau, ba người đến tiểu trấn lắng nghe tin tức, vừa nhắc đến Vong Linh Cốc ba từ này, thái độ người bị hỏi liền tức hung tợn, gấp gáp xua tay biểu thị bản thân không biết.
Cả một ngày, bọn họ một chút tin tức cũng không có.
Đợi đến buổi tối, vẫn là nhà khách trọ đó, Đông Phương Minh Huệ tinh thần căng thẳng, không thể ngủ được.
"Thất tỷ, ngươi nói xem đầu lâu cốt binh sẽ đột nhiên xuất hiện không?"
Đông Phương Uyển Ngọc chỉ nói, "Có ta ở, ngươi không cần lo sẽ có người hại ngươi."
Đông Phương Minh Huệ trực tiếp lao vào trong ổ, vừa nãy một chút muốn ngủ cũng không có, nay con bọ mê ngủ đột nhiên đến, cô lẩm bẩm nói, "Nữ chủ đại nhân hình như nói còn có đạo lý."
Nghiêng đầu, ngủ say mất.
Đông Phương Uyển Ngọc ôm cô lật lại, vuốt mái tóc của cô, đắp chăn tử tế, ôn nhu nói, "Yên tâm ngủ đi, sẽ không có chuyện gì."
"Tư Đồ Hạo là Linh Sư hệ Quang, linh cảm cực kỳ mạnh, hắn hôm qua đã ngửi thấy thứ kỳ lạ, muốn lấp liếm qua tai hắn, ngươi phải cẩn thận." Thanh Mặc ở trong Hồn Hải nghiêm túc nói.
Đông Phương Uyển Ngọc nhìn thấy chim kim ô đã dự cảm chuyến đi Vong Linh Cốc này sẽ có rất nhiều cản trở, không ngờ cản trở này lại ở ngay cạnh nàng.
"Ta muốn đi xem nơi của đầu lâu cốt binh." Đông Phương Uyển Ngọc trong tay có một đám lửa xanh lơ lửng ở không trung, nếu như Đông Phương Minh Huệ ở đây, nhất định sẽ nhận ra lục quang này là gì.
Hôm qua lúc đầu lâu cốt binh xông vào, lôi điện vừa trúng, hốc mắt của cốt binh có hai tia lục quang, vô cùng quỷ dị.
Bất quá lục quang này đã bị Đông Phương Uyển Ngọc hấp thụ, giống như có quỷ hoả ở trước mặt trôi lềnh phềnh.
"Đi, đi theo ta."
Đông Phương Uyển Ngọc đi theo quỷ hoả hướng về phía Bắc, rất nhanh đã đi ra thôn trấn, càng đi càng hẻo lánh, Đông Phương Uyển Ngọc linh lực trên người toàn bộ đều nhấc lên, đề phòng bất trắc.
Nửa đêm, Đông Phương Minh Huệ đột nhiên bừng tỉnh, cô phát hiện động tĩnh trong phòng, yên lặng đến người sởn da gà. Trong phòng tối vươn tay không thấy năm ngón tay, cô nhắm chặt mắt, rất lâu mới có thể thích ứng bóng tối quỷ dị.
"Kì quái, Thất tỷ đi đâu rồi?"
Cô thắp đèn lên, phát hiện trong phòng không một bóng người, cư nhiên không có ai, đã nói là sẽ bảo vệ cô đâu? Nữ chủ đại nhân chạy đi đâu mất rồi?
"Đi ra ngoài xem xem." Tiểu Sắc đột nhiên nhắc nhở.
Đông Phương Minh Huệ kinh hỉ vạn phần, "Tiểu Sắc ngươi lại đột nhiên tỉnh rồi."
Tiểu Sắc bực mình, vươn hai cành dây leo ở trong Hồn Hải đánh cô một trận, "Đồ ngốc, ngươi bị ngươi Thất tỷ đào hố rồi, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy rất kì quái, giây trước ngươi hưng phấn như thế, linh lực Hồn Hải còn chạy lung tung. Vì sao đột nhiên giây sau liền ngủ quên, nếu không phải ta gọi ngươi tỉnh, ngươi đồ đần sẽ ngủ đến khi trời sáng."
May mà hắn cảm ứng được Hồn Hải đối phương có biến động, nếu không sẽ không biết sẽ bị Thất tỷ lừa gạt như thế này.
Đông Phương Minh Huệ bó tay chịu trận, nữ chủ đại nhân hạ thủ, cô làm sao dám phản kháng, cũng là tiểu hoả bàn dở hơi, đối đầu với nữ chủ đại nhân chưa từng có kết cục tốt.
"Ta cảm giác ngươi Thất tỷ có gì đó kì lạ, nhất định có vấn đề, đi ra xem xem, ta có thể cảm nhận được nàng đang ở đâu." Tiểu Sắc nghiêm túc nói.
Đông Phương Minh Huệ vuốt trán, cô không biết nên giải thích với tiểu hoả bàn như thế nào.
"Còn không mau đi."
"Được, được, ta đi ta đi."
Cô không hiểu, đang ngủ ngon thì không ngủ, tự nhiên chạy ra ngoại ô hoang dã làm gì?
Đi theo đường Tiểu Sắc chỉ, Đông Phương Minh Huệ cảm thấy bản thân càng đi càng hoang vu, ở bên ngoài một người cũng không có, ngược lại toàn là âm thanh cổ quái, nghe muốn doạ người.
"Tiểu Sắc, chúng ta trở về đi?"
Bên ngoài quá nguy hiểm, ở lại khách trọ còn có cảm giác an toàn.
"Có ta bảo kê, ngươi lo cái gì, mau, nàng hình như sắp vào trong Tử Vong Cốc rồi."
Đông Phương Minh Huệ ngốc lăng, đây là Tử Vong Cốc, hu hu hu, cô một mình bị tiểu hoả bàn ép đến Tử Vong Cốc, nơi tụ tập vong linh.
"Tiểu Sắc, đồ đáng ghét, biết đây là Tử Vong Cốc ngươi vẫn bảo ta đến, ngươi biết nơi này có bao nhiêu vong linh không?"
Cô vừa trách móc vừa tiếp tục đi.
Trong cốc yên lặng không tiếng động, thỉnh thoảng còn có tiếng quạ kêu, doạ Đông Phương Minh Huệ đến sắp bĩnh ra.
Cô không dám tưởng tượng, nếu như nữ chủ đại nhân biết cô phát hiện ra bí mật của đối phương, liệu sẽ giết người diệt khẩu?