*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đông Phương Minh Huệ nuốt một ngụm nước bọt, "Tiểu Sắc, ta hình như nhìn thấy bên kia có người đang di chuyển, ngươi nói xem liệu có phải là Thấy tỷ a?"
Cô cẩn thận thận trọng dịch về hướng đó, rất sợ bị nữ chủ đại nhân phát hiện.
"Tử vong khí nồng nặc, người đừng lại quá gần." Tiểu Sắc cảnh giác nói, thực vật dính một chút tử vong khí, cũng chỉ có đường chết. Hơn nữa, thực vật thu nạp năng lượng so với nhân loại mạng gấp đôi.
Đông Phương Minh Huệ không phát giác thấy, nhưng nó đã phát hiện ra cả bên trong sơn động đều là tử vong khí.
Cô nghe Tiểu Sắc nói thế, càng trở nên chậm chạp, cô du dự nói, "Tiểu Sắc, chúng ta trở về đi, Thất tỷ không thể đang ở nơi này."
Tiểu Sắc suy nghĩ, đồng ý.
Đông Phương Minh Huệ vừa lùi, vừa quan sát cái bóng động đậy từng bước đi đến chỗ này, doạ cô đến muốn ngất, dựa vào tường nhanh chóng rời đi.
"A —"
Sau vách cư nhiên lại chẳng có thứ gì, cô hụt chân vào khoảng trống, cả người đều đổ về phía sau, vách tường quá trơn, cô lại không có thứ gì để tóm lấy, cả người theo bản năng ngã về sau.
"Tiểu Sắc, cứu mạng —"
Đông Phương Uyển Ngọc dừng cước chân lại, xoay người về phía sau, nàng hình như nghe thấy tiếng của Cửu muội.
"Thứ ta cảm ứng được ở ngay đó, ngươi dừng lại làm gì, mau đi." Thanh Mặc không nhịn được hỏi.
Cửu muội hiện tại có lẽ đang ở khách trọ, sẽ không xuất hiện ở nơi này. Đông Phương Uyển Ngọc an ủi bản thân, dựa theo chỉ dẫn đi sâu vào trong.
Dây leo của Tiểu Sắc loạt xoạt cắm vào vách đá đối diện, kinh hãi nói, "Không tốt, nơi này ngay cả vách tường cũng dính tử khí, ta không thể kiên trì được bao lâu, ngươi có thể trèo lên không?"
Ai ngờ đến nơi dưới chân là vực hẻm không đáy, sâu đến không thể nhìn rõ đáy, một mảnh tối tăm, Đông Phương Minh Huệ nhìn ra đằng sau, thấy khắp nơi đều là lục quang lấp lánh, trông có chút doạ người.
"Tiểu Sắc, ngươi nhất định phải chống đỡ, bên dưới có rất nhiều thứ đáng sợ, ta còn chưa muốn chết." Đông Phương Minh Huệ sắp khóc rồi, cô cứ có ảo giác là có thứ gì đó đang cắn vào mông mình.
Cô dùng sức trèo lên, nhưng lúc chân mượn lực để trèo lên vách, không biết như thế nào, cô vừa dẫm chân lên, liền có thứ gì nhớp nháp thuận theo chân cô bò lên bắp chân, có cảm giác bất lực hất không ra.
"Rắc — rắc — rắc."
Ở trong bóng tối, khi thị giác của một người bị hạn chế, thì thính giác lại trở nên nhạy cảm, Đông Phương Minh Huệ chính là như thế này, cô nuốt một ngụm nước bọt, "Tiểu Sắc, làm thế nào đây, chân của ta hình như có thứ gì đó nhớp nháp dính lấy rồi, còn có, ngươi có nghe thấy tiếng gì không."
Tiểu Sắc đã vô âm tín.
Ngay ở cửa động không biết đầu lâu cốt binh như thế nào, lại chỉ có cái đầu, không có phần cơ thể, loạt âm thanh vừa nãy là do nó lăn ra, phần hàm trên và hàm dưới va vào nhau phát ra tiếng, ở buổi đêm nghe thấy, cực kỳ đáng sợ.
Tiểu Sắc nhìn nó, hốc mắt của đầu lâu cốt binh có hai hoả quang có màu sắc nhấp nháy cũng hướng về nó, ba dây leo ngang trên vách trông như sợi dây chặn đường nó đi.
Đầu lâu cốt binh đột nhiên hướng ba nhành dây leo phun ra một đám khói xám, khói tựa như có sinh mệnh, đám khói vặn vẹo bám lên trên dây leo, lúc ban đầu chỉ là một đám nhỏ, nhưng đám khói xám bắt đầu kéo dài ra, bắt đầu từ phần cuối kéo dài đến tận cửa động, mắt thấy sắp kéo dài đến tận phần rễ.
"Đau." Tiểu Sắc truyền cho Đông Phương Minh Huệ cảm giác trực quan nhất.
Dây leo không thể thu hồi lại, nếu không Đông Phương Minh Huệ sẽ rơi xuống dưới, Tiểu Sắc chỉ có thể dùng linh lực của mình ngăn chặn sự ăn mòn của đám khói xám kia.
Tiểu Sắc phát hiện phần dây leo của mình đã bị mục nát đến tận phần rễ, tốc độ cực kỳ nhanh, nó cuối cùng cũng được nếm thử sự lợi hại của sức mạnh nuốt chửng.
Ngay lúc này, bên dưới Đông Phương Minh Huệ đang cùng với thứ kì lạ dính nhơm nhớp đánh nhau, chân cô vừa giẫm lên đã không thể rút ra được.
"A —"
Đông Phương Minh Huệ đột nhiên cảm giác dây leo vừa buông lỏng, cả người cô liền rơi xuống dưới, doạ cô muốn chết, có điều hai chân cuối cùng cũng rút ra khỏi vách tường.
Ba nhành dây leo của Tiểu Sắc, trong đó có một nhánh đã bị ăn mòn triệt để, Tiểu Sắc thẳng tay chặt đứt nó.
"Mau, ta sắp không kiên trì nổi nữa." Âm thanh yếu ớt của Tiểu Sắc ở trong Hồn Hải truyền đến.
Cô cũng rất gấp gáp, nơi này thực sự quá kinh khủng. Chân không thể mượn sức, Đông Phương Minh Huệ chỉ có thể đem toàn bộ hy vọng đặt ở trên tay, cô nắm chặt dùng sức trèo lên trên, trèo bò một hồi lâu mới có thể nhìn thấy cửa động.
Một đôi hoả quang màu xanh lấp lánh đang nhìn đối diện với cô.
"Ta đã cố hết sức rồi, Minh Huệ." Tiểu Sắc đột nhiên nói.
Ngay sau đó, ba nhành dây leo đứt thành từng đoạn.
"A —"
Đông Phương Minh Huệ hét lớn, đây không phải thứ đáng sợ nhất, đánh sợ hơn là cô phát hiện có một đám sương màu xán ở trong Hồn Hải của mình đang bọc lấy Tiểu Sắc, Tiểu Sắc cả người bị nhấn chìm vào trong đó, không thể nhìn thấy tung tích nào nữa, đám khói xám như muốn lan rộng ra, chiếm lấy Hồn Hải của cô.
Còn như thế này nữa hả?
Tiếng gió gào thét bên tai, cô cũng không cảm giác được nữa, đem toàn bộ linh lực mà cô áp chế đều giải phóng ra ngoài, từng cỗ linh lực ở trong Hồn Hải bọc lấy sương mù xám.
Đồng thời cũng khiến cho kinh mạch của cô nổ tung, tiếng nổ bùm, cũng không bằng tiếng gió bên tai.
Ngay sau đó, "oành" một tiếng nổ lớn vang lên, cô mất đi tri giác.
Hết lần này đến lần khác nghe thấy thanh âm của Cửu muội, Đông Phương Uyển Ngọc vuốt ấn đường của mình, tâm hoảng loạn, "Thanh Mặc, đã lấy được đồ vật."
Đông Phương Uyển Ngọc lấy được một cái nhẫn không gian cùng bản ghi chép, bản ghi chép trông cực kỳ cũ nát, những chữ ở trên đó bị khuyết thiếu rất nhiều, nàng dự định khi trở về sẽ nghiên cứu một phen.
"Trở về thôi."
Đông Phương Uyển Ngọc tốc trở trở về cực kỳ nhanh, nàng sửa sang lại chính mình mới lần nữa đẩy cửa phòng ra, thấy bên trong phòng yên tĩnh đến tiếng hít thở đều không nghe thấy.
"Ngươi Cửu muội không ở trong phòng." Thanh Mặc không nhịn được nói.
"Không thể nào, nếu không có chuyện gì xảy ra, cô ấy nhất định sẽ ngủ thẳng đến sáng mai." Đông Phương Uyển Ngọc hạ thủ cực kỳ chuẩn xác, độ khống chế chịu đựng cũng rất tốt.
Khả năng duy nhất là đã xảy ra chuyện gì đó.
Đông Phương Uyển Ngọc kiểm tra chăn đệm một phen, chạm lên thấy lành lạnh, một chút nhiệt độ cũng không có, từ những dấu tích ở trong phòng có thể thấy, đối phương là tự mình đi ra ngoài.
"Lẽ nào Cửu muội đột nhiên tự tỉnh lại?"
Không hiểu vì sao, nàng đột nhiên nhớ đến những tiếng hét chói tai ở trong hang động.
Đông Phương Uyển Ngọc nghĩ đến đây, lập tức đi gõ cửa phòng Tư Đồ Hạo, sau đó nghĩ đến là do chính mình không để cho hắn cản trở, nên đã để hắn ngủ thiếp đi.
"Tỉnh lại, Tư Đồ Hạo mau tỉnh." Đông Phương Uyển Ngọc tạt một cốc nước lạnh lên mặt hắn.
Tư Đồ Hạo giật nảy mình, từ trên nhảy cẫng lên.
"Ngươi muốn gì?"
Đông Phương Uyển Ngọc thấy hắn chỉ mặc nội y, không nhịn được mà quay đầu đi, "Mau mặc y phục, cùng ta đi tìm Cửu muội, cô ấy mất tích rồi."
Hai người tìm kiếm ở bên ngoài một vòng, cũng không có thu hoạch nào, ai cũng nói họ không nhìn thấy cô nương nào đi ra ngoài khách trọ, huống chi, nửa đêm canh ba, ai sẽ ở bên ngoài nhàm chán đi dạo.
Đông Phương Uyển Ngọc trong đầu thỉnh thoảng có tiếng hét chói tai vang lên ở trong hang núi, "Liệu cô ấy có hay không một mình đi tới Tử Vong Cốc."
Tư Đồ Hạo thở dài, trước đây hắn còn đáp ứng ông già kia phải bảo vệ Thiên Minh Huệ, nhưng mới trải qua một lúc, hắn đã đánh mất người rồi.
Đông Phương Uyển Ngọc mặc kệ hắn, trực tiếp đi hướng về Tử Vong Cốc. Tư Đồ Hạo cũng đi theo, "Ngươi làm sao biết nàng sẽ đi tới Tử Vong Cốc?"
Nàng cũng không thể nói là do nàng ảo thính nghe thấy tiếng thét của đối phương.
"Toàn bộ tiểu trấn đều đã lục soát, nếu không phải là đi tới Tử Vong Cốc, thì sẽ là đi chỗ nào?" Đông Phương Uyển Ngọc cũng rất sốt ruột, nàng lo lắng âm thanh nàng nghe thấy là của Cửu muội, lúc đó nhất định đã gặp phải chuyện gì nguy hiểm.
Thế là, nàng bất tri bất giác tăng nhanh cước bộ.
Tư Đồ Hạo đi theo sát nàng, không nhịn được an ủi nói, "Ngươi cũng đừng quá lo lắng, nói không chừng cô ấy ở nơi nào đó tìm được Tình Hoa, mới có thể trong thời gian dài như thế không tập trung lại với chúng ta."
"Hy vọng là như thế."
Đông Phương Minh Huệ lúc mở mắt ra phát hiện mình rơi vào đám cỏ tro đen, xung quanh một mảnh yên tĩnh, cái gì cũng không có, cô toàn thân đau nhức, lại không thể cử động. Đại khái là lúc từ chỗ cao ngã xuống rất mạnh.
Cô làm sao biết, lúc cô đem toàn bộ linh lực vào trong Hồn Hải, cùng đối kháng lại đám sương mù xám kia, cũng là lúc linh lực cạn kiệt, cùng với lần thứ nhất linh lực bị tiêu tổn giống mấy phần nhưng lại không giống hoàn toàn.
Bất quá, điều càng doạ ngươi hơn là, cô đến cử động một ngón tay cũng gian nan, vừa động một chút, đau đến xé tim rách phổi.
"Ai đó cứu ta với." Đông Phương Minh Huệ mấp máy môi, cô kinh hoàng nhận ra đến phát ra âm thanh cũng không thể, lần này thực sự là cửu tử nhấp sinh rồi.
"Tiểu Sắc."
Đông Phương Minh Huệ nhìn vào bên trong Hồn Hải, Tiểu Sắc hình như còn lẫn lộn ở bên trong đám khói xám, có lẽ tự mình khó giữ, cũng không thể quản nổi chuyện của cô nữa.
Rơi vào tình cảnh thế này, Đông Phương Minh Huệ không nhịn được mà phỉ nhổ, cô liền biết cùng nữ chủ đại nhân đối nghịch sẽ không có kết cục tốt, lần này, mới chỉ bám theo nữ chủ một lúc mà thôi, đã khiến cô rơi từ trên cao xuống, mẹ ơi, đau chết đi được.
Lần sau, cô tuyệt đối sẽ không nghe theo Tiểu Sắc.
Bằng không hậu quả so với thịt nát xương tan còn nghiêm trọng hơn một chút.
Đông Phương Minh Huệ không thể cử động, một bên mất đi hứng thú với cuộc đời, không có gì lưu luyến nhìn về phía trước, lại hy vọng sẽ có ai đó đột nhiên nhảy xuống, dùng nước dập hoả cứu cô.
Hai người ở trong Tử Vong Cốc tìm hết một vòng, ngươi không tìm thấy, ngược lại lại gặp một đám quạ ăn thịt người, đen thui lui, cực kỳ đáng sợ. Bọn họ bất lực trốn vào bên trong sơn động.
Đông Phương Uyển Ngọc tìm kiếm kĩ càng ở trong hang động, sau đó nàng tìm thấy ở dưới đất có đầu lâu của cốt binh, còn có một đoạn dây leo nhỏ bị ăn mòn.
"Không cần nhìn, đây là dây leo của ma thực kí kết khế ước với cô ấy, cô ấy đích thực là ở đây." Thanh Mặc không nhịn được cắt ngang nàng, "Ngươi Cửu muội bản lĩnh tìm người giỏi thật, ngươi quên cô ấy ở Tử Ma sơn mạch luôn có thể tìm thấy ngươi không? Cô ấy hôm qua tỉnh lại, nhất định là đi theo tung tích của ngươi mà đến đây, bất quá không biết là gặp phải chuyện gì."
Đông Phương Uyển Ngọc thấy dây leo đã bị ăn mòn đến khô héo, không nhịn được cau mày, nếu như ngay cả ma thực của cô ấy cũng thành thế này, cô ấy nhất định đang gặp nguy hiểm.
"Thanh Mặc, có cách nào tìm thấy cô ấy?"
Đông Phương Uyển Ngọc căn bản sẽ không để tâm đến nỗi lo lắng của Thanh Mặc, nàng đưa dây leo bị đứt đoạn cho Tư Đồ Hạo, "Cửu muội gặp nạn rồi, đây là dâu leo của ma thực kí kết khế ước, cô ấy hôm qua nhất định sẽ ở chỗ này, nhưng mà không biết làm thế nào mất tích rồi."
Tư Đồ Hạo nhìn qua, "Đây là tử vong khí."
Tử Vong Cốc vốn là sự tồn tại đáng sợ, tử vong khí càng là ác mộng của tất cả mọi người ở trong Thất Sắc đại lục, Tư Đồ Hạo không dám tưởng tượng Đông Phương Minh Huệ nếu như bị lây nhiễm, sẽ là cái khung cảnh gì.
"Đúng, tử vong khí có thể nuốt chửng năng lực của vạn vật, nếu có vật gì bị nhiễm phải, thì chỉ có một kết cục. Chúng ta phải tận lực tìm cô ấy." Đông Phương Uyển Ngọc căn bản sẽ không để ý tới Thanh Mặc, có lẽ, Cửu muội cũng chưa hề phát hiện ra chuyện gì.
Hai người tìm kiếm ở trong động rất lâu, thậm chí chạy vào sâu trong sơn động tìm, nhưng cái gì cũng không thấy.
Đông Phương Uyển Ngọc nhớ rõ ràng, nàng hôm qua ở ba nơi khác nhau nghe thấy tiếng hét của Đông Phương Minh Huệ, âm thanh ngày càng yếu ớt đi.
Nàng lần nữa dựa theo con đường trước đây để đi, đi tới một nơi thì dừng một lúc, cuối cùng vẫn là trở về nơi nhặt được dây leo của Tiểu Sắc.
"Nơi này."
Đông Phương Uyển Ngọc theo nơi này tìm từng tấc một, cuối cùng phát hiện ở trên vách tường có vết bị dây leo đâm thủng.
"Đây là cành cây xuyên thấu? Ma thực của Minh Huệ hình như rất lợi hại." Tư Đồ Hạo không thể tin nổi, bất quá nghĩ đến điều sau đó liền ngậm miệng lại, nếu ma thực lợi hại đến thế mà còn mất tích, chứng tỏ đây không phải tin tốt.
Nàng nhắm mắt lại, thử suy nghĩ xem đối phương sẽ ở trong tình huống gì, ma thực khế ước mới đâm thủng vách tường đối diện.
Mượn lực?
Trên đất còn có dấu vết từng đoạn lại từng đoạn nuốt chửng ma thực, vết tích đến bên vách khác liền biến mất.
"Có phát hiện gì không?" Tư Đồ Hạo thấy nàng dịch về từng tấc một, không nhịn được hỏi.
Đông Phương Uyển Ngọc nhìn vách tường một chút, "Đến nơi này thì bị đứt đoạn. Cửu muội có lẽ là đứng ở vị trí này, sau đó công kích vào bức tường ở đối diện."
Tư Đồ Hạo nghi hoặc liếc nhìn, "Vách núi, cái này có gì đáng để xem?"
Đông Phương Uyển Ngọc không để đến hắn, đưa tay vuốt nhẹ mặt tường, ai ngờ mặt tường đột nhiên lõm vào, nàng liền đưa tay rụt về.
"Oái, ngươi không sao chứ?"
Tư Đồ Hạo tận mắt chứng kiến tay của đối phương suýt nữa bị vách tường ăn mất, sợ đến mất hồn.
"Bí mật ở ngay nơi này, chúng ta phải tự mình đi vào một chuyến, có lẽ sẽ tìm thấy cô ấy." Đông Phương Uyển Ngọc hình như nhận ra rồi, bức tường này giả, có lẽ đằng sau còn có thứ gì đó không cần xem cũng biết.
"Được, đi thôi."
Hai người một trước một sau, đúng như Đông Phương Uyển Ngọc đã lường, mới đặt chân vào, cả người liền bước vào hư không.
"Phía dưới là vực sâu."
Nàng trực tiếp nhảy xuống, có lẽ là đã có tâm lý chuẩn bị, nàng rút kiếm từ trong không gian ra, cắm vào trong tường, giảm tốc độ đáp xuống.
"Thiên Uyển Ngọc, ngươi thế nào rồi?" Tư Đồ Hạo thấy nàng rơi xuống, cũng không kịp kéo lại, sau đó tự động rút bước chân về.
"Ngươi đừng xuống đây, ta trước xem xem nơi này có bao nhiêu sâu."
Đông Phương Uyển Ngọc ước tính, sau đó nàng phát hiện có gì không đúng, thanh kiếm đâm vào vách tường đột nhiên biến thành một đám khói đen kịt, mắt thấy sắp lấn tới cán kiếm rồi.
"Nơi trời nhỏ này hàn chứa năng lực nuốt chửng rất lớn, vừa vặn phù hợp với ám hệ linh lực của ngươi, đây là tạo hoá mà Thượng Đế tặng ngươi." Thanh Mặc không kìm được hoan hỉ.
Đông Phương Uyển Ngọc một chút cũng không vui mừng, thấy trường kiếm sau khi bóng đen nuốt chửng, nàng lại rút roi thuỷ lôi của mình ra, trường tiên móc lên gai móc, có thể treo ở trên tường, nàng dùng đến roi thuỷ lôi, năng lượng nuốt chửng trên tường gặp phải lôi điện, hình như còn muốn hoà lẫn.
Nàng trên đường gấp gáp mà xuống, đi hơn nửa vẫn chưa nhìn thấy tận cuối đâu.
Liền thu hồi trường tiên, trực tiếp nhảy thẳng xuống.
"Cứu mạng a —" Đông Phương Minh Huệ nằm ở dưới đất, mặt hướng xuống dưới, chỉ thấy trước mắt là cảnh đen thui lui, cô cảm thụ một chút, xung quanh hình như không có chút linh lực nào, đừng nói linh lực, ngay cả ngọn cỏ cũng không thấy.
Bụng kêu òng ọc, Đông Phương Minh Huệ không có tâm trạng để ý. Cô sắp tuyệt vọng rồi, từ khi rơi xuống đến nay có lẽ khoảng chừng tám canh giờ, cô trước mắt vẫn chưa nhìn thấy một thân ảnh nào.
Tử Vong Cốc vốn là không dễ dàng gặp thấy người, hơn nữa cô rơi từ nơi cao như thế. Có lẽ cũng không có người thứ hai ngốc nghếch từ trên nhảy xuống đi.
"Tiểu Sắc, ta cảm giác lần này chúng ta chết chắc ở đây rồi."
Một cách chết, chết đói. Cô mất đi linh lực thì cũng chẳng khác gì người phàm, hơn nữa cả người trọng thương, không chết thì cũng sống dở dang. Cách chết thứ hai, là bị tử vong khí nuốt chửng, đến lúc đó có lẽ sẽ trở thành bộ xương khô.
Nghĩ đi nghĩ lại, đều là chết.
"Ai đó lần này cứu ta, ta sẽ gả cho hắn."
Đông Phương Minh Huệ hét lớn, nhưng cổ họng hụt hơi, thều thào hai tiếng, cô liền dập tắt triệt để ý định hô cứu.
Thấy Tiểu Sắc ở trong Hồn Hải kiên định cùng đám khói xám tranh đấu, Đông Phương Minh Huệ cảm thấy lúc này không nên cản trở Tiểu Sắc, cô không phải hãng còn không gian sao?
"Xuất."
Một đống bình lọ lần lượt xuất hiện ở trước mặt cô, Đông Phương Minh Huệ muốn lấy, nhưng lại phát hiện cánh tay mình đứt đoạn, đừng nói động, di chuyển một chút cũng đã thấy đau.
Cô liếm liếm môi, há miệng, cố gắng vươn cổ, cắn một cái bình trong số đó đem về, nhổ nắp ra, cô ngửi thử, là linh dược phổ thông bổ khí, cô không quản cũng không quản đem toàn bộ mười viên ừng ực uống hết.
Một cỗ linh khí từ động mạch của cô lượn lờ, sau đó dừng ở đan điền của cô. Đông Phương Minh Huệ trực tiếp tha mấy bình lọ toàn bộ tha về, thấy có thể uống, thì toàn bộ đều đem nuốt vào trong bụng. Thấy linh khí đi lại trong động mạch của mình, cô lập tức vận chuyển linh khí, đem toàn bộ chuyển đến vào trong Hồn Hải.
Phạm vi của đám khói xám lập tức thu nhỏ lại, Đông Phương Minh Huệ nhìn qua, có kịch.
Lúc Đông Phương Uyển Ngọc tìm cô, thấy cô cả người đều là huyết, hai cánh tay gãy đến không thể động đậy, mặt đen thui bẩn thỉu, đến không thể nhìn rõ gương mặt trắng nõn nhỏ, chỉ có đôi mắt linh động có thần, cô đang ra sức cắn một cái bình sứ, da môi đều là máu, nhưng vẫn là muốn cho bản thân nuốt đan dược.
Bộ dạng đáng thương này, đã đánh động mạnh vào trái tim của nàng.
Đột nhiên có một đôi chân đứng ở trước mặt mình, Đông Phương Minh Huệ còn cho rằng mình hoa mắt rồi, cô gắng sức ngẩng đầu, sau đó nhìn thấy một gương mặt lạnh như băng.
Bình sứ trên miệng lạch cạch rơi xuống đất, cô ngơ ngác há miệng, cố gắng phát ra âm thanh, "Thất tỷ."
Đông Phương Uyển Ngọc thấy môi cô khô khốc đến rách ra mấp máy hai lần, không cần nói, nàng cũng biết hai từ này là Thất tỷ, sau đó nhìn thấy đối phương uỷ khuất đến không xong, nước mắt từng hàng chảy xuống.
"Đều là do Thất tỷ không tốt, đừng khóc."
Đông Phương Uyển Ngọc còn muốn ôm cô dậy, nào ngờ mới đụng tới, Đông Phương Minh Huệ đã kêu khóc đến càng thê lương, "Đau quá."
Thanh Mặc thở dài, "Cô ấy rơi từ nơi cao đến thế, ngã gãy chân, ngã gãy tay, đem ngũ tạng lục phủ đều lẫn lộn hết, còn có thể sống đã là phúc rồi."
Đông Phương Uyển Ngọc lần đầu tiên tay chân luống cuống, nàng không biết nên làm gì, "Làm thế nào bây giờ?"
"Tư Đồ Hạo là một Quang hệ Linh Sư, Quang hệ Linh Sư có lẽ nên có kỹ năng trị thương, ngươi để hắn đến chữa trị." Đông Phương Uyển Ngọc lần đầu tiên hối hận vì vừa nãy đã không để Tư Đồ Hạo đi cùng.
Nàng đổ một ít nước, nhẹ nhàng giúp Đông Phương Minh Huệ lau mặt, sau khi lau sạch những bụi bẩn trên mặt, liền nhìn thấy một gương mặt đau đến trắng bệch, nàng tự mình nâng cằm cô lên để đút cho cô một ít linh dịch.
Đông Phương Minh Huệ xấu hổ khịt mũi, sau khi cô khóc xong, vừa nãy nhìn thấy nữ chủ đại nhân liền cảm thấy đặc biệt uỷ khuất, nước mắt không chịu khống chế mà rơi xuống.
"Đừng nói chuyện, để ta đưa Tư Đồ Hạo đến, hắn nhất định có thể chữa trị cho ngươi." Đông Phương Uyển Ngọc xoa đầu cô.
Một canh giờ sau, Tư Đồ Hạo cùng Đông Phương Uyển Ngọc đồng thời xuất hiện.
"Minh Huệ, ngươi làm sao khiến bản thân thảm thê thế này." Đến Tư Đồ Hạo cũng không dám tin.
Đông Phương Minh Huệ chớp mắt, lời đều không thể nói ra, ánh mắt có chút mê man, cô cảm thấy cỗ sức mạnh chống đỡ cho cô sắp biến mất rồi, liền hôn mê bất tỉnh.
"Ngươi phí lời nhiều như vậy, mau nhìn xem làm sao chữa trị cho cô ấy."
Lúc Đông Phương Minh Huệ mở mắt lại lần nữa, tinh thần có chút ngây dại, trên đỉnh đầu cô hình như là màn của khách trọ, cô chớp mắt, lại chớp mắt, đột nhiên thanh tỉnh.
"Ta cư nhiên còn sống."
"Cửu muội, đừng nghĩ nhiều, là Thất tỷ không tốt, sau này Thất tỷ sẽ không để ngươi tự mình đi mạo hiểm nữa." Đông Phương Uyển Ngọc trịnh trọng thề hẹn.
Đông Phương Minh Huệ há miệng, cô cảm giác bản thân mình không thể phát âm.
"Tư Đồ Hạo nói ngươi trong đoạn thời gian này phải cẩn thận nghỉ ngơi, chuyện Tình Hoa chúng ta sẽ thay ngươi truy tìm tin tức."
Đông Phương Minh Huệ cứ như thế phế tật nằm trên giường, cô dùng nội thị xem Hồn Hải của bản thân, đột nhiên phát hiện đám khói xám ở bên trong Hồn Hải đã không thấy rồi.
"Tiểu Sắc?"
Trong Hồn Hải xuất hiện một mầm cây, cây non vươn hai cái cành non, vẫy với cô vài cái.
Đông Phương Minh Huệ dở khóc dở cười, xong rồi, Tiểu Sắc đã từ hình người lùi lại trở về bản thể, hơn nữa bản thể đã lùi trở về thời ấu nhi.
"Tiểu Sắc, ngươi vẫn khoẻ đi."
Cây non rũ cành non xuống, phờ phạc không có tinh thần, hiển nhiên là bị sự kiện lần này hình thành trọng thương.
Đông Phương Minh Huệ không biết nên làm thế nào để an ủi nó, cô thở dài, đây là kết cục khi đối nghịch với nữ chủ đại nhân a, bảo nó đừng đi, lại muốn đi tìm kiếm sự thật.
Lần này đã được chưa, một hướng trở về trước khi giải phóng.
"Tiểu Sắc, chúng ta vẫn là thành thực tu luyện đi, đừng nghĩ đến những cái có cái không nữa." Đông Phương Minh Huệ kìm không được cảm khái, "Đúng rồi, đám khói xám kia bị ngươi đánh bại rồi sao?"
Tiểu Sắc triệt để bơ phờ, ở trong Hồn Hải động cũng không động, giả chết.
Tử vong khí làm sao sẽ dễ dàng triệt tiêu, nếu như không phải là Tư Đồ Hạo, thì chính là nữ chủ đại nhân.
Đông Phương Minh Huệ biểu thị bản thân cần giả ngốc, coi như cái gì cũng không biết, cô nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.
Đông Phương Uyển Ngọc thấy cô lúc ngủ còn mang theo nụ cười, mới yên tâm trở xuống, nàng ngồi ở bên cạnh, nhìn gương mặt say ngủ kia đến phát ngốc, trong đầu không ngừng nghĩ đến gương mặt đáng thương của cô lúc ở trong vực, trong lòng liền nổi lên cảm giác khó chịu không tên.
Lúc Tư Đồ Hạo trị thương cho cô, nàng ngồi ở ngay bên cạnh, xem hắn đem tứ chi của cô trở lại ban đầu, âm thanh đó nàng một chút cũng không muốn nhớ lại.
"Ngươi không thấy ngươi quá quan tâm cô ấy quá sao?" Thanh Mặc đột nhiên nhắc nhở.
Đông Phương Uyển Ngọc mím chặt môi, "Thanh Mặc, hiện tại ta không có tâm trạng cùng ngươi nói về cái này."
Ngay lúc hai người dứt lời, Tư Đồ Hạo đẩy cửa bước vào, trong tay còn cầm hai bình linh dịch, "Không đúng, vì sao Minh Huệ vẫn chưa tỉnh lại?"
"Vừa tỉnh lại, bất quá lại ngủ tiếp rồi." Đông Phương Uyển Ngọc giải thích.
"Cuối cùng cũng tỉnh, cô thảm thê thế này nhưng lại doạ ta muốn chết." Tư Đồ Hạo còn cho rằng trình độ của mình có vấn đề, nghe Đông Phương Uyển Ngọc đã nói như thế, trái tim nhấc lên cũng hạ xuống, "Đây là hai bình linh dịch, ta thấy cô ấy linh lực hư tổn, ngươi tạm thời cho cô ấy bổ sung thứ này."
Đông Phương Uyển Ngọc tiếp nhận, nhìn qua, nói, "Đa tạ."
Tư Đồ Hạo có chút ngại, "Đừng khách khí như thế, thực ra Minh Huệ xảy ra chuyện cũng là trách nhiệm của ta, vì thế mọi người đừng nhắc nữa."
"Vậy ta trước đi cách vách, nếu có chuyện gì ngươi có thể gọi ta."
Đông Phương Uyển Ngọc gật đầu.
Ngay tối hôm đó, Đông Phương Minh Huệ tỉnh lại ba lần, ba lần ánh mắt đều ngờ nghệch không có ý thức, Đông Phương Uyển Ngọc cho cô uống một ít linh dịch, uống xong lại để cô tiếp tục ngủ.
Hôm sau mới đem tình huống nói cho Tư Đồ Hạo.
"Phản ứng của cô có lẽ là biểu hiện di chứng của sau khi trọng thương, chịu khó chăm sóc một hai ngày, liền sẽ khỏi. Nhắc trước là phải để cô ấy có đủ cảm giác an toàn, không được để cô ấy lo sợ."
Đông Phương Uyển Ngọc lia lịa gật đầu, đem những lời của Tư Đồ Hạo khắc ghi vào đầu.
Đông Phương Minh Huệ thậm chí còn không nhớ chuyện của tối qua, nghỉ ngơi một ngày, tinh thần của cô đã tốt hơn nhiều.
"Thất tỷ, ta đã hơn nhiều rồi, có thể đi ra ngoài không?"
Yêu cầu của cô, Đông Phương Uyển Ngọc tự nhiên sẽ không từ chối.
Vì thế, hai người đi dạo trên phố của tiểu trấn, phố lớn lời mọi gọi mua bán của mọi người không quá nhiều, tiểu này vốn dĩ không có nhiều người, những người đi đi lại lại đều hiếu kỳ nhìn về các nàng.
"Cửu muội gương mặt này ngày càng xinh đẹp, ngươi xem bọn họ đều đang nhìn ngươi."
Ở dưới ánh nắng, sắc mặt của Đông Phương Minh Huệ càng thêm trắng nhợt, môi chẳng có chút khí sắc nào. Mất đi sự linh động hoạt bát, lại thiếu mất tinh thần phấn khởi, Đông Phương Uyển Ngọc không kìm được nghĩ lần này đi Tử Vong Cốc, rốt cuộc là đúng hay sai.
Nàng thấy tiểu trấn có bán phấn trang, nàng tuỳ tiện chỉ vào một hai cái, "Ta muốn cái này."
Đông Phương Minh Huệ đứng ở đằng xa, thấy nữ chủ đại nhân đang chọn mua đồ, khoé miệng cô hơi cong lên, nữ chủ đại nhân cũng bắt đầu muốn làm đẹp rồi.
"Cửu muội, thoa thứ này thử xem." Đông Phương Uyển Ngọc đem hai hộp son môi nhỏ bỏ vào tay cô, híp mắt cười thúc giục nói, "Mau thử đi."
Đông Phương Minh Huệ ngơ ngác, hoá ra những thứ này là mua cho cô.
Dưới yêu cầu lặp đi lặp lại của nữ chủ đại nhân, Đông Phương Minh Huệ ở ngay trên phố đơn giản thoa một ít, thoa xong còn cười nói, "Thất tỷ, ngươi thấy ta thế này có đẹp không?"
Khoé môi cô còn có chút chưa đều.
Đông Phương Uyển Ngọc không tự chủ nhấc tay lên, nhẹ nhàng xoa góc môi cô một chút.
Cả hai người đều ngơ ngác.
Đôi mắt của Đông Phương Minh Huệ tròn xoe nhìn nàng, Đông Phương Uyển Ngọc lau những phần thừa ở góc môi cô đi, vừa nãy mới nhẹ nhàng chạm vào đã giống như điện giật, chạm vào tay cô đã khiến trong lòng tê dại.
"Đẹp." Đông Phương Uyển Ngọc nắm chặt quyền, xoay người đi, "Cửu muội, chúng ta nên trở về, ngươi còn phải nghỉ ngơi."
Đông Phương Minh Huệ đem hai hộp son thả vào trong nhẫn không gian, cùng nữ chủ đại nhân chậm rãi trở về khách trọ, thời gian còn lại đều là nằm trên giường nghỉ ngơi.
"Tiểu Sắc."
Lúc một người nằm ở trên giường, cô liền sẽ xem Hồn Hải của mình, mấy ngày uống linh dịch, cô phát hiện linh lực của mình không những hồi phục rất tốt, ngay cả mầm cây ở trong Hồn Hải cũng lớn rất nhanh.
"Xem ra vẫn là tìm giúp ngươi linh dịch hoặc linh dược."
Mầm cây vui vẻ rung lắc, hiển nhiên là cực kỳ tán thành với lời của cô.
Đông Phương Minh Huệ quyết định ngày sau sẽ đi hỏi Tư Đồ Hạo.
Tư Đồ Hạo cố ý kéo Đông Phương Uyển Ngọc ra bên ngoài, "Ta hôm nay đi một chuyến Tử Vong Cốc, tìm tung tích của Tình Hoa, ngươi cũng biết, chúng ta lần này là muốn tìm giống Tình Hoa, ngươi xem ngày mai có thể đưa Minh Huệ đi không."
"Không được." Đông Phương Uyển Ngọc nghĩ cũng không nghĩ từ chối, "Tình huống của cô ngươi hiểu rõ nhất, ít nhất phải để cô ấy nghỉ ngơi năm ngày rồi nói tiếp."
Tư Đồ Hạo xua tay, "Không phải bảo cô ấy đi hái, là đưa cô ấy đi xem."
"Cũng không được." Đông Phương Uyển Ngọc ngữ khí không thể thương lượng lại, ngược lại khiến Tư Đồ Hạo cảm thấy khó xử:
Đông Phương Minh Huệ hoàn toàn không biết hai người bởi vì Tình Hoa mà xoay mòng mòng, cô tiếp tục ưu nhã tĩnh dưỡng, bất quá ngày hôm sau vẫn là đi tìm cơ hội giữ Tư Đồ Hạo ở lại.
"Tư Đồ Hạo, linh dịch mỗi ngày ngươi cho ta uống còn còn không?"
Tư Đồ Hạo thấy sắc mặt cô hồng hào, môi cũng trở nên hồng nhuận, "Có thì có, bất quá ngươi muốn làm gì?"
"Hi hi, đương nhiên là có thứ cần."
Tư Đồ Hạo để lại năm bình cho cô, "Tiết kiệm một chút a."
Đông Phương Minh Huệ tự biết Tiểu Sắc ma thực khế ước này, căn bản là không biết cái gì gọi là tiết kiệm, có thứ gì có linh khí đều bị Tiểu Sắc tàn nhẫn nuốt chửng mất.
"Ta để ở trong không gian, ngươi tự mình lấy, nhưng trong một ngày không được uống hết."
Nói là một ngày, kết quả ngày thứ hai cô phát hiện, năm bình linh dịch đã trống trơn.
Cây non ở trong Hồn Hải đã trở thành một đại thụ.
"Có phải tiếp theo ngươi có thể biến thành người rồi?" Hoá thành đứa bé không biết nói chuyện cũng rất tốt a.
Cây non không biết nói, bất quá Đông Phương Minh Huệ vẫn nhìn ra đối phương hình như đang rất đau khổ.
"Nuôi dưỡng một mình ngươi đã khiến táng gia bại sản rồi, Tiểu Sắc." Cô đột nhiên cảm thấy tiểu hoả bàn ăn quá giỏi rồi.
Cây non lay động một chút, có chút chột dạ.
Năm ngày sau, Tư Đồ Hạo nhân lúc Đông Phương Uyển Ngọc xuống lầu, tự ý vào trong phòng của Đông Phương Minh Huệ, "Minh Huệ, ta có chuyện cần nói với ngươi."
Đông Phương Minh Huệ ngạc nhiên, thấy hắn thần sắc gấp gáp, hiển nhiên là có chuyện quan trọng, "Ngươi nói đi."
"Là thế này, gần đây ngươi đang tu dưỡng, ta sẽ không cùng ngươi đề cấp đến chuyện Tình Hoa. Ta nhân lúc ngươi nghỉ ngơi những ngày này, ở Tử Vong Cốc đi một vòng, phát hiện có một nơi đặc biệt, ta nghĩ mời ngươi đến xem xem."
"Không được." Đông Phương Uyển Ngọc đá cửa vào, phản đối nói, tay nàng còn có bữa tối của Đông Phương Minh Huệ.
Tư Đồ Hạo cũng có chút không kiên nhẫn, "Thiên Uyển Ngọc ngươi vì sao lại phản đối, Minh Huệ thân thể cô ấy đến nay cũng đã khỏi rồi."
Đông Phương Uyển Ngọc bỏ đồ trên tay xuống, kéo Tư Đồ Hạo nói, "Chúng ta ra ngoài, rồi bàn tiếp."
Đông Phương Minh Huệ rụt đầu lại, nữ chủ đại nhân nổi giận là chuyện đáng sợ, cô một chút cũng không muốn bản thân gánh chịu thịnh nộ của đối phương, thế là lúc hai người ở bên ngoài thảo luận, cô đã đem cơm tối ăn sạch sẽ.
"Thất tỷ."
"Ăn no chưa?"
Đông Phương Minh Huệ gật đầu, "Thất tỷ, thực ra ta cảm thấy Tư Đồ Hạo nói rất đúng, chỉ là đi xem mà thôi, ngươi xem ta đã hồi phục rất tốt rồi, hơn nữa, có ngươi ở cạnh, ta liền không sợ nữa."
Lời ngoài ý muốn, có vầng quang của nữ chủ đại nhân, hi hi, cô tuyệt đối sẽ gặp hung hoá cát, mà không phải giống lần trước suýt nữa gãy cổ.
Nhưng người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Đông Phương Uyển Ngọc nhìn chằm chằm vào đôi mắt linh động của cô, thấp giọng nói, "Ngươi đơn thuần nghĩ như thế này?"
"Đương nhiên." Cô không do dự gật đầu.
"Nếu đã như thế, ta sẽ nói cho Tư Đồ Hạo, ngày mai chúng ta đi xem."
Đông Phương Uyển Ngọc đột nhiên đứng dậy nói.
Trời còn tờ mờ sáng, ba người đã rời khỏi khách trọ.
Đông Phương Minh Huệ thấy bọn họ hướng về phía Tử Vong Cốc, hướng đi là hướng hôm đó cô lén lút đi. Bất quá lần này, Tư Đồ Hạo và Đông Phương Uyển Ngọc không đi đến cái động kia.
Cô không tự chủ mà thở phào, cô hiện tại nhìn thấy đầu lâu cốt binh đều ám ảnh rồi.
Đông Phương Uyển Ngọc thấy cô thần sắc kì lạ, liền dừng cước bộ lại, nói, "Hình như có chút mệt rồi?"
Cô lắc đầu, "Thất tỷ, ta chưa mệt. Chính là sợ nhìn thấy đám đầu lâu cốt binh, ngươi nói trong Tử Vong Cốc sẽ có ai ra lệnh chúng quan sát chúng ta? Hay là chúng ta ngay ngày đầu tiên mới đến khách trọ, đã có đầu lâu cốt binh lén lút theo dõi."
Đông Phương Uyển Ngọc lúc ở trong sơn động lấy được mấy thứ vớ vẩn có nhìn thấy, cốt binh đích thực là do Vong Linh Sư điều khiển, cốt binh cũng chia ra đẳng cấp. Bọn họ trước đây ở khách trọ gặp phải cốt binh đại khái là cốt binh trung cấp, bởi vì nó có thể điều khiển vong linh của bọn nó.
Bất quá hơn nữa đã bị Tư Đồ Hạo xoá bỏ.
Đông Phương Uyển Ngọc cảm thấy đáng tiếc, thực ra chỉ cần xoá ấn vong hồn của bọn chúng, là có thể khiến bọn nó nghe lệnh, sau này tác chiến cũng sẽ không mất đi một trợ lý.
"Có lẽ, bất quá bọn chúng ở tối, chúng ta ở sáng, vẫn là yên lặng đợi biến." Đông Phương Uyển Ngọc cười nói, "Yên tâm, Thất tỷ sẽ không rời khỏi nửa bước bảo vệ ngươi."
Đôi mắt Đông Phương Minh Huệ hơi chuyển, nét cười ở trên mặt làm sao cũng không thể che giấu, cô cười giống như một tiểu hồ ly, thầm nghĩ nữ chủ đại nhân từ lúc nào đã biết nói chuyện rồi.
Khăng khăng nói những thứ dễ nghe.
"Ài, ta nói tỷ muội các ngươi đang ở đằng sau lén lút nói cái gì thế? Cho ta nghe với." Tư Đồ Hạo kì quái, làm sao càng đi thấy tốc độ chậm lại.
Đông Phương Minh Huệ trừng hắn, "Nói ngươi trêu đùa cô nương thủ đoạn còn rất cao minh."
Tư Đồ Hạo vừa nghe, lập tức không vòng vo, "Này này, Tiểu Minh Huệ, cơm có thể ăn tạm, lời không thể nói bừa, nhỡ như sau này gặp phải cô nương ta thích, ngươi nói thế này, nàng ấy liệu có phải sẽ bỏ chạy không?"
"Hahaha, chạy cũng là đáng đời, ai bảo ngươi tạo nghiệp."
Tư Đồ Hạo thấy thế, lập tức cầu xin, "Ta tiểu cô nãi nãi, ta sai rồi, tội lỗi trước đây, xin bao dung tha thứ."
"Được rồi, các ngươi đừng ồn ào nữa." Đông Phương Uyển Ngọc thấy hai người cười đùa có mấy phần không vui, nàng nhắc nhở, "Tư Đồ Hạo, ngươi trước đây đi qua một lần, nơi kia còn cách bao xa."
Tư Đồ Hạo lập tức nghiêm túc, "Vòng qua ngọn núi này, sẽ phát hiện trong núi có một hang động có thể chứa một người đi vào, ta cảm giác linh khí không ngừng ở bên trong truyền ta."
Đông Phương Minh Huệ vừa nghe, lập tức xen ngang nói, "Sẽ không chứ, trước đây ta nghe viện trưởng nói, Tình Hoa nở ra vô cùng diễm lệ, là bởi vì tưới máu mà thành, nếu như nó sinh trưởng ở trên núi...... cứ cảm thấy có gì không đúng."
Tư Đồ Hạo cười nói, "Ngươi hình như đã quên Tình Hoa sau khi nở hoa sẽ có trí thông minh, ta xem nó là trốn đi mất."
"Tạm thời không bàn ai sai ai đúng, chúng ta trước lên xem xem."
Ba người đi qua một ngọn núi, hướng về nơi Tư Đồ Hạo chỉ.
Động ở giữa trung tâm núi, muốn trèo cũng không dễ dàng, Đông Phương Uyển Ngọc trực tiếp ôm eo của Đông Phương Minh Huệ, bay về phía hang động kia.
Bay được một nửa, nàng vung trường tiên của mình ta, trường tiên móc ở đỉnh sơn động, nàng thả Đông Phương Minh Huệ xuống, "Ngươi trước trèo vào một chút, ở tại đó đợi ta."
Nói xong lại nhấc Tư Đồ Hạo, động có thể chứa một cô nương, giống như Tư Đồ Hạo, thì phải cong lưng xuống, co thành một nắm chen vào.
Sau đó, Đông Phương Uyển Ngọc mới thu trường tiên lại, cũng cong eo đi vào.
"Tư Đồ Hạo, nơi này nhỏ thế này, nếu phía trước có ma thú nguy hiểm, chúng ta đến chạy cũng không kịp." Đông Phương Minh Huệ lại bắt đầu miệng quạ.
Tư Đồ Hạo bị cô nói đến á khẩu, thầm nghĩ, nào sẽ có chuyện trùng hợp đến thế.
Bất quá cái động này thực rất chật hẹp, đối với bọn họ bất lợi.
Đông Phương Uyển Ngọc cũng cảm thấy bản thân mắc phải một sai lầm chí mạng, "Hay là chúng ta trước rút lui ra."
"A —"