6.
Sau khi ngồi ở phòng tiếp dân của đồn cảnh sát nửa tiếng thì Cung Ngạn mới đến tìm tôi.
“Ông chú kia tên là Cổ Đại Hải, bà thím tên là Trương Thiến, còn người thanh niên tên là Hồ Khải. Chúng tôi đang điều tra ra vài vụ án phụ nữ và trẻ em mất tích đều có liên quan đến bọn họ. Hôm nay lại phải cảm ơn cô rồi.”
“Ừ.”
Tôi gật gật đầu.
“Ngày mai xin chút tiền thưởng cho cô.”
Tôi giương mắt cười nói:
“Đừng khách sáo~”
Cung Ngạn cười một tiếng, ngồi đối diện với tôi rồi hỏi.
“Sao cô phát hiện ra được? Lại là dựa vào xem tướng sao?”
Lúc vào cục cảnh sát tôi đã tắt phòng phát sóng trực tiếp, màn hình tràn ngập bình luận dồn dập, tôi không kịp xem.
Sau khi tắt phát sóng trực tiếp, bọn họ ở khu bình luận hỏi đủ loại về vấn đề này.
Ta dứt khoát trả lời cùng một lúc.
“Bởi vì trên người bọn họ...... có oán khí của anh linh.”
Cung Ngạn khẽ gật đầu, ý bảo đã biết.
Tôi cũng không biết anh ta có tin hay không, bỏ qua đề tài này tôi hỏi:
"Cái người Cổ Đại Hải kia, tôi có thể gặp ông ta một lần được không? Tôi có chút vấn đề muốn hỏi ông ta.”
Cung Ngạn do dự nói:
"Tôi chỉ có thể cho cô năm phút. Bình thường chúng tôi không cho người khác tiếp xúc với tội phạm.”
“Năm phút thế là đủ rồi.”
Cung Ngạn đứng dậy, dẫn tôi đến phòng giam tạm giữ ba người Cổ Đại Hải.
Khi tôi bước vào, cả ba trong nháy mắt liền run rẩy.
Nhìn thấy tôi, Cổ Đại Hải nói:
"Cô...cô tới nơi này làm gì?"
Cung Ngạn đóng cửa lại đi ra ngoài, tôi chìa ba ngón tay ra.
“Có ba vấn đề.”
"Một, ông đã đưa những đứa trẻ mà ông hại c.h.ế.t đi đâu?"
“Hai, đối phương là ai?”
"Ba, Trấn Liên Trì, người tên Điền Kiến Minh, mấy người quen biết nhau sao?"
Sau khi hỏi xong ba vấn đề, vẻ mặt của Trương Thiến và Hồ Khải tràn đầy sự khó hiểu, nhưng đồng tử của Cổ Đại Hải lại rút lại rồi lui về phía sau hai bước.
“Cô là ai!”
Tôi không chút e dè nói:
“Lý tương Liễu phái mao Sơn một người đi khắp thiên hạ.”
“Hôm nay, nếu ông không trả lời được ba vấn đề này thì tôi sẽ đem âm hồn của ông đưa đến Liễu gia ở Tương Tây để nuôi thi.”
Sắc mặt Cổ Đại Hải chợt tái nhợt.
“Tôi chỉ có thời gian năm phút, cho ông bốn phút suy nghĩ, trong vòng một phút nói cho tôi biết. Buổi sáng nay tôi chưa ngủ đủ giấc cho nên không đủ kiên nhẫn đâu đó.”
Cổ Đại Hải chán nản ngã ngồi xuống đất.
“Tôi...... Tôi nói cho cô biết......”
Từ cục cảnh sát đi ra, cuối cùng tôi cũng cảm thấy chuyện này có hơi khó giải quyết.
Cháu gái lớn của nhà họ Điền này oán khí rất nặng, tôi cũng sớm ý thức được cô bé này cũng không phải anh linh oán bình thường. Kết hợp với những gì Cổ Đại Hải đã nói cho tôi, lúc này thì tôi đã có câu trả lời.
Đây là một vị bán quỷ vương.
Mà vị Bán Quỷ Vương này hoá ra là do có người tạo ra để làm tai mắt.
Người đứng sau lưng, tất cả mọi người gọi hắn là Thái tiên sinh.
Điền Kiến Minh, Cổ Đại Hải cũng biết hắn.
Theo như Đại Hải nói người nhà họ Điền biến thái đến đáng sợ, bọn họ rất tin vào lời của Thái tiên sinh. Bọn họ vì muốn có một đứa con trai mà đã dìm chết con gái lớn là Điền Viện vừa mới đầy tháng ở trong chậu nước.
Thái tiên sinh nói, đóng ba cây đinh phong hồn vào đỉnh đầu của Điền Viện đã chết để có thể nhốt linh hồn của cô bé lại, và làm cho cô bé phải chịu nhiều đau đớn.
Làm như vậy thì những nữ quỷ khác cũng không dám lại đến nhà họ Điền để đầu thai nữa, thế thì tự nhiên sẽ sinh được con trai thôi.
Người nhà họ Điền đã làm theo, và không ai hiểu bọn họ sao có thể xuống tay được.
Điền Viện bị đóng vào đỉnh đầu 3 cây đinh phong hồn và giữ ở từ đường Điền gia bảy bảy bốn mươi chín ngày thì bị Thái tiên sinh mang đi.
Khi một lần nữa xuất hiện trở lại, chính là lúc tôi nhìn thấy bộ dáng bán quỷ vương.
Trong lúc này Cổ Đại Hải luôn cung cấp hàng cho Thái tiên sinh đó, liên tục không ngừng trẻ con được đưa đến nhà của hắn và bọn trẻ cũng không đi ra bao giờ.
Đến đây tôi cũng mới hiểu được, Thái tiên sinh kia đang mượn oán niệm thuần túy của những anh linh khác để thụ thai Điền Viện, muốn tu luyện cô bé thành một vị Quỷ Vương.
Chỉ tiếc, không thể sớm phát hiện trong này có dấu vết con người, đến lúc này khả năng đã có chút không còn kịp rồi.
Tôi đứng trước cửa cục cảnh sát suy nghĩ nửa ngày, trận chiến này phải làm sao bây giờ.
Sau đó tôi lấy điện thoại di động ra, mở phòng phát sóng trực tiếp.
Trong nháy mắt số người xem livetream trực tiếp đã vượt qua ba nghìn, và chẳng bao lâu sau số người xem phát sóng trực tiếp tăng vọt lên năm vạn.
Tôi âm thầm líu lưỡi.
[Chưởng môn! Cô chính là thần trong lòng tôi, tôi rất sùng bái cô!]
[Lúc vừa rồi lúc trên xe buýt tôi nhìn thấy cả người đều tê dại. Tôi nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới ba người kia là đồng bọn!]
[Người chủ trì có thể nói thêm một chút là cô đã phát hiện việc này như thế nào không? Thật sự là một loại oán hận sao? Thật tuyệt vời!]
Tôi nhìn qua các bình luận, trực tiếp kéo đến vấn đề chính:
"Có ai ở Lăng Hải không?”
[Tôi...tôi....tôi ở!]
[Muốn fan Tiên Hiệp Kiếm sao? Tôi ở đây tôi ở đây!]
[Bạn có muốn nói về việc bạn sẽ gặp gỡ người hâm mộ trực tiếp không? Tôi cũng muốn đi, tôi chỉ cách đó có ba nghìn km, tôi sẽ đến ngay!]
Tôi mỉm cười, rồi nghiêm mặt nói:
"Bổn chưởng môn hiện tại chuẩn bị trừ Ma Vệ đạo. Hiện tại cần phải thu thập một vài thứ như máu chó đen, nước tiểu đồng tử, vấn đề này rất cấp bách mọi người có thể lấy được cho tôi hay không?"
[Có thể có thể có thể! Tôi uống ngụm nước là được!]
[Tôi cũng có thể, hơn nữa tôi nhìn con chó của xưởng trưởng không vừa mắt đã lâu!]
[Tôi bán thịt chó, tôi sẽ lấy ngay bây giờ!]
[Tôi là hiệu trưởng trường tiểu học, tôi lập tức tổ chức một cuộc vận động!]
Trong lúc nhất thời mọi người đều rất nhiệt tình, làm cho tôi trợn tròn mắt.
"Được... được rồi, lát nữa tôi gửi địa chỉ cho các anh, có ai gần hơn thì lát nữa đưa qua cho tôi một chút là được."
"Mặt khác còn có một vấn đề, tôi cần một người có dương khí cường thịnh thay tôi chia sẻ áp lực, cái này...”
[Chủ nhà!]
[Chủ nhà!]
[Chủ nhà!]
[Chủ nhà!]
[Chủ nhà!]
Tôi hài lòng nở nụ cười:
"Được rồi, là mọi người đã chọn đấy nha cũng không phải là tôi muốn tìm anh ấy~"
Tôi bắt xe về nhà.
Sắc trời đang dần tối lại.
Trở lại tiểu khu, tôi chú ý thấy dưới lầu có mảng lớn lớp bụi đen, bà lão nhà họ Điền đã đốt không biết bao nhiêu giấy nền gạch dưới đất bị hun đen thui.
Mà đến cửa Cố Diệp, tôi đã nghe thấy bà ấy đang gõ cửa nhà tôi.
“Cô gái, cô có thể đến nhà tôi xem một chút hay không. Nhà tôi có gì đó không thích hợp, cô mở cửa ra đi, tất cả mọi người đều là hàng xóm có chuyện gì từ từ nói với nhau.”
Giọng bà ấy có chút run rẩy, đã không thấy thái độ kiêu ngạo như lúc sáng nữa.
[Tôi nhớ rõ ràng là buổi sáng bà ta còn bảo người chủ trì dọn đi mà nhưng bây giờ lại đổi giọng gọi hàng xóm.]
[Cái bà lão này quá ác độc, tôi thật sự muốn nhìn thấy bà ấy bị quỷ giết chết!]
Tôi lười đánh giá, gõ cửa nhà Cố Diệp.
Sau khi Cố Diệp mở cửa rồi chào hỏi, tôi bước vào nhà anh ấy nghiêm túc nói:
"Có chuyện này tôi muốn nói với anh một chút, mấy năm nay giá phòng không ổn định, tôi thấy giá nhà sẽ giảm. Anh có nhiều nhà như vậy, nhất định là tài sản sẽ giảm. Trước mắt tòa nhà này của anh lại có ma. Nếu không xử lý đi thì tôi có cảm giác anh sẽ mất nhiều tiền. Như vậy đi, tôi cho anh một cơ hội đi bắt ma với tôi được không?"
Cố Diệp khoanh tay, ánh mắt không hài lòng:
"Tôi nghe thấy hết rồi, cô nói muốn coi tôi như xe tăng.”
Lần này thật xấu hổ.
"Kỳ thật cũng không phải... anh có tiền, còn có chống chấn thương, anh hẳn là cái biên lộ bạch khởi! Tôi thề.”
Cố Diệp:...
Sau một hồi nói chuyện căng thẳng, cuối cùng tôi cũng thuyết phục được anh ấy đồng ý đi săn ma với tôi.
“Đi thôi!”
Tôi ôm anh ấy và vội vã đi ra ngoài.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, tôi đã đụng phải bà lão và con trai bà ta.
Hai người thấy tôi thì rất kinh hỉ nói:
"Quả nhiên cô ở chỗ này, lời cô nói là thật sao? Cô thực sự có cách để g.i.ế.t thứ đó!"
"Không! Hơn nữa cái gì gọi là thứ đó?"
Bà ta ngẩn ra, đột nhiên cười nịnh nọt nói: "Đừng lạnh lùng như vậy mà, chúng ta đều là hàng xóm. Hơn nữa cô vốn là đạo sĩ, bắt quỷ ấy hẳn là nên làm!"
Bà ta đưa tay ra muốn túm lấy cánh tay của tôi, tôi hất tay bà ta ra.
Con trai bà thấy vậy thì không vui.
“Cô không phải là muốn tiền sao? Nói đi muốn bao nhiêu? Ông đây cho là được!”
Anh ta thò tay vào trong túi áo móc ra một xấp tiền lẻ ra.
Đưa lên trước mặt tôi một cách phong khoáng cứ như thể anh ta là lấy ra một trăm triệu.
“Ôi Ôi Ôi, con đứa trẻ này!”
Bà lão lại càng không vui, đè tay Điền Kiến Minh lại, rồi lấy lại tiền.
"Người ta chuyên bắt quỷ cần tiền của con làm gì. Đạo trưởng nói có phải không?"
Tôi rất không kiên nhẫn, lần đầu tiên trong đời tôi thiếu kiên nhẫn đến như vậy.
Tuy nhiên Cố Diệp lại người nhanh hơn tôi.
Một xấp tiền đỏ đập thẳng vào mặt Điền Kiến Minh ngay trước mắt tôi!
"Lấy một ít tiền cho ăn mày à! Ở đây ghê tởm ai thế!"
Cố Diệp kéo cổ áo Điền Kiến Minh, rút xấp tiền kia vung ra!
Điền Kiến Minh sửng sốt muốn giãy dụa thoát khỏi, nhưng nơi nào là đối thủ của Tiểu Thái Dương ở trần gian?
Dương khí cường thịnh của Cố Diệp, ở cổ đại thấp nhất cũng phải là võ trạng nguyên!
Lúc này anh ấy gần như xách đầu Điền Kiến Minh lên tát vào mặt anh ta!
Xấp tiền màu đỏ thẫm quất ở trên mặt, mặc cho là ai nhìn thấy cũng phải chua xót chua xót.
Bà lão Điền gia thét chói tai lên!
“Có ai không! Có ai không! Có người đánh người! Hắn dùng...”
Câu sau không thể nói ra, kỳ thật chính tôi cũng không biết nói như thế nào.
Cố Diệp cũng đánh đủ rồi, ném Điền Kiến Minh xuống đất, tiếp theo đó thì một xấp tiền đỏ lộp bộp ném vào mặt Điền Kiến Minh!
“Phí đi chữa bệnh cho hắn. Đừng quên báo cảnh sát. Nói với cảnh sát, tôi dùng tiền tát vào mặt anh.”
Cố Diệp Kéo tôi ra một chút, lại đẩy bà lão ra, hai chúng tôi đi thẳng xuống lầu.
Bà lão sốt ruột:
"Các người đi đâu vậy, mau đến nhà tôi xem đi. Cháu trai tôi không biết nói chuyện với ai đó! Hai người mặc kệ sao?"
Điền Kiến Minh vui sướng phấn khỏi nói:
"Mẹ, mặc kệ cô ta đi. Con đi tìm người kia, con hiện tại có tiền rồi! Cô gái nhỏ này, con vẫn không tin cô ta!”
“Sao con lại hấp tấp như vậy? Cái tên họ Thái chết tiệt kia lại đòi tiền. Con nhóc này có thể cũng có chút bản lĩnh..."
Giọng nói nhỏ dần tôi không nghe thấy nữa, tôi lắc đầu:
"Tự gây nghiệt không thể sống.”
Cố Diệp hỏi:
"Không phải chúng ta muốn đi bắt quỷ sao? Còn về nhà bà ta nữa không?”
“Không đi, chúng ta đi vùng ngoại ô.”
“Để làm gì?”
“Đi mở cửa xả nước.”
Cố Diệp lái xe, chúng tôi mất hai giờ mới chạy tới một hồ nước ở vùng ngoại ô thành phố Lăng Hải.
Một tòa nhà hai tầng nằm bên cạnh hồ nước, căn nhà đó chính là mục tiêu.
Tôi đưa cho Cố Diệp vài miếng lá liễu, bảo anh ấy lau mắt.
“Anh chờ ở đây, lát nữa có lẽ sẽ có người đến đưa máu Chó đen, nước tiểu trẻ con (nước tiểu tiểu đồng tử). Anh phải cất kỹ sau đó chờ tin tức của tôi.”
Cố Diệp nhíu mày:
"Nếu không cùng nhau đi, tốt xấu gì tôi cũng có thể đánh nhau.”
“Đánh nhau cái gì?”
Tôi hừ một tiếng.
"Tôi phải đi trước nhìn xem nếu tình huống là thật, chúng ta liền đốt nhà hắn đi! Đốt c.h.ế.t hắn!"
Cố Diệp:
"Chị gái à cô mà phóng hỏa là bị phạt tiền...”
“Sợ cái gì? Với lại không có ai biết chúng ta làm.”
“À, cô vẫn đang phát sóng trực tiếp đấy...”
Cố Diệp lấy tay day tâm mi.
Cả người tôi run lên, vội lấy di động ra, phòng phát sóng trực tiếp:
[66666!] ( biểu tượng trâu bò bên trung quốc)
[Mặc dù trời tối đen như mực và tôi cái gì cũng không nhìn thấy nhưng tôi vẫn thán phục!]
[Xin hỏi đây là hiện trường phạm tội sao? Không phải nói muốn tới bắt quỷ sao?]
[Mọi người thay người chủ trì giữ bí mật, suỵt, chúng ta đều không nói~]
[Tôi rất mong chờ nó đấy! Đây là lần đầu tiên tôi thấy chuyện thú vị đến vậy! Vừa rồi là lấy tiền đập người, giờ lại đi đốt nhà người ta, ba năm này là cất bước(đi tù đó)!]
Thế nhưng mức độ nổi tiếng đã vượt qua ba mươi vạn......
Tôi lập tức tắt phòng livetream.
Nhưng mà lúc này tôi lại nhận được tin nhắn: [Xin lỗi, phòng phát sóng trực tiếp của bạn đã tạm thời bị cấm do vi phạm nghiêm trọng quy định của nền tảng. Bạn sẽ bị phạt tiền một trăm nghìn nhân dân tệ vào phần quà tặng nhận được trong tháng này. Để biết chi tiết, vui lòng liên hệ 100...]
Tôi thật ngu ngốc.
Cố Diệp vỗ vỗ vai tôi:
"Rồi sẽ qua thôi, tất cả chỉ là mây bay.”
Tôi: "Con nhà ai mỗi ngày lại muốn mây bay, mỗi ngày mây bay!”
"Không được, căn nhà này nhất định phải đốt, không thì tôi thua thiệt quá!"
Tôi bảo Cố Diệp chú ý xem có ai đến không, tôi thì lần sờ đi về phía căn nhà.
Khi đi tới sau một thân cây gần đó, tôi ngồi xổm xuống, từ trong túi ngực lấy ra một cây cờ nhỏ.
“Thái thượng sắc lệnh, gọi tất cả cô hồn dã Quỷ, tứ sinh dính ân. Mau tới, nghe lệnh ta, cấp cấp như luật lệnh!”
Lá cờ nhỏ vung lên, bốn phía dần dần có động tĩnh.
Mặt nước trong hồ dập dờn, mấy con quỷ nhỏ cả người ướt sũng từ trong bùn bò ra.
Trong rừng, mấy linh hồn lang thang với bộ mặt ngơ ngác run rẩy đi về phía tôi.
Tiếp theo là bầu trời, đủ loại quỷ quái trôi nổi, nhất thời khiến nơi này cảm giác như xứ sở ma quỷ.
Nhưng mà, phản ứng lớn nhất vẫn thuộc về phía tòa nhà kia.
Ánh đèn bắt đầu lấp lóe liên tục, gió lạnh tự nổi lên, tôi còn nghe được tiếng khóc của trẻ con, có linh hồn trẻ con ở chung quanh va chạm muốn từ trong nhà lao ra.
Nhưng lại bị một tầng cấm chế ngăn cản, bọn họ đụng vào tầng cấm chế đến mức đầu rơi máu chảy, nhưng vẫn không thể trốn thoát ra ngoài được.
Mà số lượng linh hồn trẻ con ở đó......cũng phải gần một trăm!
Tôi rút bật lửa ra.
"Nhóc, nhóc, nhóc, còn cả nhóc này nữa, đi tìm một ít củi lửa chất ở dưới căn nhà kia."
“Mấy nhóc sợ hắn sao? Hiện tại quỷ khí trong nhà đang rung chuyển, hắn ta sẽ không phát hiện được mấy nhóc đâu. Mau đi đi, đừng ép chị phải nóng tính!"
Những hồn ma quỷ lang thang xung quanh trong nháy mắt đã tản ra đi nhặt củi ở bốn phía.
Tôi lẳng lặng chờ đợi và quan sát hiện tượng trong tòa nhà.
Bên trong có người xuất hiện động tác người đó rất nhanh, không đến mười năm phút đã có thể chèn ép các anh linh đang cuồng loạn trong nhà.
Cách xa như vậy mà tiếng khóc của Anh Linh vẫn chói tai vang vọng như trước.
Củi cũng chất đống xong, tôi bắt đầu bật lửa.
“Thái thượng sắc lệnh, gọi tất cả cô hồn dã Quỷ, tứ sinh dính ân. Mau tới nhanh, nghe theo lệnh ta, cấp cấp như luật lệnh!”
Trong căn nhà Anh Linh lại bắt đầu bạo động trở lại.
“Gogogo,fire the hole!” ( nếu tui nhớ ko nhầm câu này trong game bắn súng thì phải)
Một đám quỷ nhanh chóng tản ra, mỗi người cầm một cái bật lửa run rẩy chạy về phía trước.
Sau đó mấy đám lửa từ từ sáng lên trước mắt tôi, lửa lan cũng rất nhanh không thể chống đỡ được!
“Người nào đang âm thầm tác quái!”
Lúc lửa bùng lên rất mạnh, cửa sổ tầng hai bị một cước đá văng ra.
Một người đàn ông trung niên khoảng hơn ba mươi tuổi, mái tóc được chải một cách cẩn thận tỉ mỉ, tay ôm một cái bình nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống đất.
Sau lưng hắn, cấm chế trong nhà đã bị thiêu hủy, rất nhiều Anh Linh nhanh chóng lao ra, chạy trốn bốn phía!
“Ahahahah! Ai đang phá hỏng chuyện tốt của tao!”
Tôi nhìn chằm chằm vào hắn ta, người này hẳn cũng là một quỷ tu.
Ở cái địa phương không lớn như Lăng Hải này, liên tiếp xuất hiện hai cái quỷ tu, khiến cho tôi thấy có chút ngoài ý muốn.
“Cũng không biết cái tên này tôi có đánh thắng hắn được hay không.”
Tôi nhặt một tảng đá lên, xoay tròn sau đó nén tới!
Bùm!
Hắn bắt được bằng tay!
“Vậy là không đánh lại được!”
Tôi quay đầu bỏ chạy!
Nhưng hắn cũng đã phát hiện tôi, hắn tức giận nói:
“Đồ kẻ trộm láo toét chỉ dám ở trong bóng tối quấy phá tao. Mày có dám đi ra ngoài sáng đánh nhau với tao 1 trận không!"
Từng bước một hắn đuổi theo tôi, tốc độ cực nhanh.
Tôi mắng chửi người:
"Ah! Ông cưỡi ngựa à! Ông còn chạy nhanh hơn tôi!”
“Vậy ăn chưởng tâm lôi của tôi này!”
Tia sét nổ tung trước mắt hắn, nhưng lại bị một tầng âm khí cực kỳ nồng đậm ngăn cản.
Tôi ngay lập tức nhận ra âm khí này với âm khí của cô cháu gái lớn ở nhà họ Điền, Điền Viện là giống nhau!
“Bọn chuột nhắt, dám đánh lén tao hả?”
Khi lôi quang tản đi, một viên đá to bằng nắm tay đập thẳng vào trán hắn.
Bùm một tiếng, đầu hắn ngửa ra sau và ngã thẳng xuống đất.
Cố Diệp chạy tới, có chút giật mình, trong tay kia anh ấy vẫn còn cầm một tảng đá.
Tôi: "Anh cũng thích chơi đá à?"
“Đừng nói chuyện với tôi! cái gì trong tay hắn vậy?”
“Đó gọi là quỷ bình, quỷ tu dùng để nuôi quỷ. Hắn dựa vào con quỷ trong quỷ bình cung cấp sức mạnh cho hắn.”
“Vậy à tôi hiểu rồi.”
Cố Diệp vung hòn đá trong tay lên, ném một cái bạo lực, cái bình vỡ tan.
Ta sửng sốt một chút: "Không được đập bình!”
“Bùm!”
Cái bình trực tiếp bị đánh nát, một cô gái nhỏ cả người trắng bệch từ trong bình rơi xuống, chân chạm xuống đất, hai mắt cô bé bỗng nhiên mở ra!
Quỷ khí trong nháy mắt đã ngập trời nhuộm đẫm nơi đây giống như Tu La địa phủ!
Lá cây xào xạc vang lên, một mảnh mây đen đột nhiên xuất hiện che khuất toàn bộ ánh trăng sáng!
Bốn phương tám hướng vô số linh hồn dị quỷ mị lao về phía bên này, Quỷ Vương đã xuất hiện, bốn phương cúi đầu!
Cố Diệp run lên, dựa sát vào tôi.
“A Liễu, nhiều mà quỷ như vậy tôi có thể chịu không nổi.”
Tôi liếc trắng mắt:
"Đương nhiên chịu không nổi rồi nếu không tôi đã sớm đập cái bình. May mà quỷ tu bị anh đập đã hôn mê rồi nếu không sẽ rất nguy hiểm.”
“Cô còn có biện pháp?”
“Có, đừng quên, tôi chính là chưởng môn phái Mao Sơn.”
Tôi bước lên một bước, chân vẽ thành hình âm dương bát quái.
"Thái thượng tam thanh, ứng biến bất nghi, các loại tà ma, chân rón rén khôi cương, tả phù lục giáp, hữu vệ lục đinh, tiền hữu hoàng thần, hậu hữu việt chương, trừ ma trừ ác!”
Khi chân giẫm xuống phía dưới điểm cuối cùng, bốn phía kim quang dâng lên, sáu đinh sáu giáp, hoàng thần Việt Chương, hiện hóa thần hình, khu ma tứ tán!
Những bóng ma tụ tập xung quanh lập tức bị phân tán!
Quỷ Vương Điền Viện lại không hề có động tĩnh, tôi biết bây giờ rất nguy hiểm, giờ phút này cũng không giữ lại chút sức lực nữa.
Tay tôi vung lên, cờ tứ diện ngũ sắc từ trong tay tôi ném ra, trong chốc lát phong bế phương vị bốn hướng của quỷ vương!
“Thiên viên địa phương, luật lệnh cửu chương, ngô lệnh hạ bút, vạn quỷ phục tàng. — Ngũ Lôi Phá Tiêu!”
Trong tay ta ngũ sắc kỳ trung kỳ Mậu Kỷ Hạnh Hoàng kỳ, trong chớp mắt ném ra, giết thẳng Quỷ Vương!
“Phá Tiêu!”
Sấm sét vang dội, mây sấm sét chồng chất, một đạo lôi điện bị cờ hạnh hoàng dẫn động, bổ về phía thi thể Quỷ Vương!
Sấm sét chợt lóe lên, một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Sau khi sấm sét tan đi, tại chỗ chỉ còn lại một mảnh đất khô cằn.
Cố Diệp kinh hãi nói: "Bị chém Chết rồi!”
Tôi lắc đầu: "Trốn rồi.”
Đồng dạng biến mất còn có Quỷ Tu Thái tiên sinh