Nữ Đế Nữ Hậu

Chương 14: Cấm túc




Buổi tối, Hạ Tử Mặc cảm thấy trong người tốt hơn, kêu Ngọc Nhi đỡ nàng ra ngoài đi dạo một chút, Đức phi cũng đứng dậy. Hạ Đế đang ở trong viện nhàn thoại cùng Hoàng Hậu, nhìn thấy hai người liền kêu cả hai cùng ngồi xuống. Nói chuyện vài câu, nhắc tới sự tình hôm nay.
Hạ Tử Mặc mở lời, "Vừa rồi thần thiếp cũng đã suy nghĩ rất nhiều, đồ ăn đồ uống hôm nay thần thiếp dùng đều là ở Hàm Hương Điện, không có khả năng trúng độc cùng Đức phi tỷ tỷ."
Trong mắt Đức phi hiện lên một tia tàn nhẫn, lạnh lùng nói, "Hoàng Thượng, nương nương, đồ vật thần thiếp và Hạ Tài tử sử dụng, chỉ giống nhau ở chỗ thần thiếp cùng muội muội có uống qua mấy chén rượu gạo tại tẩm cung của thần thiếp."
"Các ngươi khi tới đây còn chưa tới giờ ngọ thiện, vì sao buổi sáng lại uống rượu?" Hoàng Hậu hỏi.
"Nương nương có điều không biết, hôm nay Viên Tài tử đến chỗ thần thiếp, dâng tới một bộ chén rượu bằng ngọc. Hạ Tài tử muội muội cảm thấy ly ngọc kia thật tinh xảo, liền rót mấy chén rượu gạo cùng thần thiếp đối ẩm." Đức phi đã lưu hận Viên Tinh Dã từ lần trước, lúc này tự nhiên sẽ không nương tay, tuy nàng biết chỉ dựa vào một bộ ly ngọc kia Hạ Đế đang sủng ái Viên Tinh Dã cũng khó có khả năng sẽ định tội nàng, nhưng Đức phi lúc này lửa giận ngút ngàn, không rảnh lo nghĩ nhiều đến thế.
"Thần thiếp cũng đã nghĩ đến điều này, chính là ---" Hạ Tử Mặc do dự.
"Hoàng Thượng, tuy rằng thần thiếp cùng Viên Tài tử ngày thường quan hệ không thân, nhưng bản thân cũng không có tâm tư gây hại cho nàng, hiện giờ --- Hoàng Thượng, người phải làm chủ cho thần thiếp a!" Đức phi nói xong bắt đầu rơi lệ.
Hạ Đế cúi đầu không đáp, Hoàng Hậu thấy thế lên tiếng, "Chi bằng như thế này, trước tiên để thái y đến xem xét ly ngọc cùng rượu gạo đã uống, nếu thực sự tra ra có vấn đề thì sẽ xử lý tiếp sau." Tuy rằng ngoài mặt Hoàng Hậu có ý kéo dài thời gian điều tra, nhưng rõ ràng là đang giúp Đức phi. Hạ Đế trầm mặc một lát mới nói, "Vậy theo ý Hoàng Hậu mà làm."
Ngay tại đêm đó, thái y lập tức tới tẩm cung Đức phi xem xét. Thái y đem toàn bộ chén rượu lên nhìn ngắm cẩn thận, cả ly chưa dùng lẫn ly đã dùng, đưa tay tới bên miệng ly khẽ miết một chút, cuối cùng mới nói, "Khởi bẩm Hoàng Thượng, ly ngọc này xác thật là có độc."
Một câu này, biểu tình trên mặt mấy người biến hóa khác nhau, Hạ Đế nhíu mày, "Nói rõ một chút."
"Độc được hạ bên trong thành ly, tên gọi là "Nhất Nhật Độc", rất phổ biến bên ngoài hoàng cung. Độc vào trong người gây đau bụng khó chịu, tuy rằng phương pháp cứu chữa rất đơn giản, nhưng chỉ sơ sẩy để độc phát tác trong nửa canh giờ mà không kịp thời chữa trị, chắc chắn phải bỏ mình. Từ khi trúng độc đến khi độc phát tác là hai canh giờ, không giống độc dược khác uống vào lập tức mất mạng, nên mới mang tên "Nhất Nhật Độc"."
Hạ Đế trầm tư, phất tay ra hiệu thái y lui xuống, "Hạ lệnh Viên Tài tử từ mai cấm túc trong Trường Xuân Cung, còn việc này để điều tra rõ hơn rồi hẵng định đoạt."
Hoàng Hậu gật đầu, "Hoàng Thượng làm thế thực rất thỏa đáng, bổn cung cũng cảm thấy với phẩm hạnh của Viên Tài tử hẳn sẽ không làm ra loại chuyện này, có khi lại là bị người khác mưu hại."
Đức phi tuy rằng trong lòng bất bình, nhưng cũng không dám phát tác, đành phải rầu rĩ một bên không lên tiếng. Mọi người đều biết, cấm túc này nọ cũng chỉ là làm cho có thôi, chờ vài ngày nữa sự tình lắng xuống, chuyện này hẳn cứ thế mà cho qua. Hạ Tử Mặc tuy rằng nghe đồn Hạ Đế sẽ không phế truất phi tần, nhưng tận tai nghe được lời hắn nói như vậy, vẫn lén thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cảm thấy thân thể đã ổn hơn, Hạ Tử Mặc liền cáo lui trở về Hàm Hương Điện. Bởi vì ban ngày ngủ quá nhiều, buổi đêm tinh thần thanh tỉnh, không thể ngủ được, nàng ngồi bên mép giường suy nghĩ các bước hành động tiếp theo. Ngọc Nhi đã bị nàng sớm đuổi xuống nghỉ ngơi, lúc này chỉ để lại một ngọn đèn le lói bên mép giường, tuy rằng có chút tối tăm nhưng lại thực ấm áp.
Nghe được tiếng cửa mở ra, nàng tưởng Ngọc Nhi hay Hạch Đào lại tới, cũng lười để ý, chỉ nhàn nhạt nói, "Không phải ta đã kêu các ngươi về đi ngủ sao? Như thế nào lại chạy tới?"
"Nhìn đến Hạ Tài tử mạnh khỏe, ta mới có thể an tâm đi ngủ."
Hạ Tử Mặc kinh ngạc ngẩng đầu, Viên Tinh Dã ngồi bên mép giường, giúp nàng đắp chăn. "Trời đêm lạnh như vậy, sao lại không đắp chăn dày một chút."
"Không sao," Hạ Tử Mặc lắc đầu. "Sao ngươi lại tới đây?"
"Biết ngươi đã trở lại, ta tới xem ngươi." Viên Tinh Dã cười nói.
Khẳng định là lén lút chạy tới đây, Hạ Tử Mặc bất đắc dĩ, "Hoàng cung cũng có nhiều người võ công cao cường, chẳng may ngươi bị phát hiện --- vạn nhất đêm nay Hoàng Thượng tới Trường Xuân Cung thì phải làm sao?"
"Yên tâm, một đường này ta thập phần cẩn thận. Hoàng Thượng ở trong Cung Hoàng Hậu, còn có Đức phi lưu lại, hẳn sẽ không tới chỗ ta." Viên Tinh Dã nói, "Nhưng thật ra là ngươi, như thế nào lại tùy tiện uống chén rượu kia." Trong giọng nói của nàng mang một chút chỉ trích cùng thương tiếc, "Còn may là không có việc gì, nếu xảy ra chuyện ngươi bảo ta phải làm sao đây."
Hạ Tử Mặc cũng biết việc hôm nay là nàng có chút sơ sài qua loa, "Còn không phải là sợ Đức phi không dùng tới cái ly kia sao, khổ tâm của ngươi đến lúc đó cũng thành uổng phí. Hơn nữa nếu như không phải hôm nay, vạn nhất lúc sau nàng ta dùng trong cung của mình, không liên lụy tới chỗ Hoàng Hậu, cũng sẽ không nháo ra được sự tình như hôm nay."
Viên Tinh Dã tự nhiên là biết dụng ý của nàng, nhưng biết là một chuyện, tuy rằng hiểu được Hạ Tử Mặc tình nguyện làm hết thảy là vì nàng, nhưng nàng vẫn nhớ rõ cảm giác hôm nay khi nghe được Hạ Tử Mặc trúng độc.
Đó là một loại hàn ý toát ra từ tận trong xương, đông lạnh đến mức khiến nàng cơ hồ cho rằng chính mình đang ở giữa tam cửu hàn thiên*, ngay cả hơi thở cũng thực lãnh. Nàng nắm tay Hạ Tử Mặc, đột nhiên cũng không biết tiếp lời như thế nào. Hạ Tử Mặc cũng không nói chuyện, hai người cứ im lặng nhìn đối phương như vậy. Cuối cùng vẫn là Hạ Tử Mặc thỏa hiệp trước, nàng kéo tay áo Viên Tinh Dã, có chút đáng thương nhỏ giọng nói, "Lần sau ta tuyệt đối sẽ không như vậy nữa, người đừng sinh khí mà."
(* tam cửu hàn thiên: ở Trung Quốc, bắt đầu từ Đông chí, cứ chín ngày thì gọi là một cửu, tổng cộng có chín cửu, trong đó tam cửu là lạnh nhất.)
Viên Tinh Dã thở dài, nàng lấy tư cách gì mà sinh khí đây. Là nàng ích kỷ, làm Hạ Tử Mặc giúp nàng diễn ra một vở kịch như vậy, hiện giờ Hạ Tử Mặc trải qua cửu tử nhất sinh, chính mình lúc này còn nổi giận, không phải là quá đáng sao?
Trong lúc nhất thời, Viên Tinh Dã không tìm được lời nào để nói. Nàng nắm tay Hạ Tử Mặc, chỉ cảm thấy người này không xảy ra việc gì, thật là tốt quá.
Một lát sau, Viên Tinh Dã cởi giầy, trên người vẫn mặc y phục chỉnh tề nằm xuống bên cạnh Hạ Tử Mặc, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy nàng. Tuy rằng nàng không biết vì sao lại muốn làm như vậy, nhưng lúc này phảng phất chỉ có làm như thế, mới khiến cho bản thân cảm thấy an tâm hơn một chút, rằng người trước mặt này thật sự không xảy ra chuyện gì.
Hạ Tử Mặc cũng không có kháng cự, tùy ý thuận theo Viên Tinh Dã ôm lấy nàng.
"Ngủ đi, nghỉ ngơi thật tốt."
"Vậy còn ngươi?"
"Ta chờ ngươi ngủ rồi mới đi."
Tuy rằng hai người cùng ở trong cung, tuy rằng bất quá chỉ cách xa mấy trăm bước, nhưng cả hai đều biết mỗi lần gặp mặt đều là phi thường gian nan, huống chi thời gian ở trong cung này, từng ngày trôi qua đều thiếu khuyết hơi ấm.
Hạ Tử Mặc lôi kéo Viên Tinh Dã nói chuyện một hồi, lúc sau nhỏ giọng một chút liền ngủ mất. Viên Tinh Dã tính toán thời gian, đoán chắc giờ này người truyền chỉ hẳn là đang đi tới Trường Xuân Cung, nhẹ chân khẽ khàng rời đi.
Trở lại trong cung, không kinh động đến bất kỳ kẻ nào, đơn giản rửa mặt chải đầu một phen. Viên Tinh Dã theo lệ thường dùng bữa xong rồi luyện kiếm, chưa đến một khắc, người truyền chỉ đã tới Trường Xuân Cung. Người truyền chỉ chính là một tiểu thái giám thủ hạ của Trương Bình, thoạt nhìn lanh lợi, tươi cười truyền khẩu dụ của Hạ Đế, "Sư phó kêu Tài tử không cần lo lắng, Hoàng Thượng nhất định sẽ không ủy khuất Tài tử."
Viên Tinh Dã gật đầu, cũng không nói thêm gì. Lạc Nhan đặt vào trong tay tiểu thái giám một thỏi bạc, hắn sắc mặt không đổi nhận lấy, sau đó liền cáo lui.
Mấy ngày sau, mỗi ngày Viên Tinh Dã luyện kiếm đọc sách như cũ, không khác gì thường lệ. Chi phí trong cung của nàng cũng không bởi vì lệnh cấm túc mà bị hà khắc, nghĩ đến hẳn là do Hạ Đế mật chỉ.
Ngày qua ngày cứ trôi đi như vậy, mấy hôm sau Hạ Đế hủy bỏ lệnh cấm túc Trường Xuân Cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.