Nữ Đế Trọng Sinh

Chương 51: Cổ động




Không chỉ hồi âm, lâm triều ngày thứ hai, Dạ An Thần hạ một thánh chỉ, khiến cho dân chúng chấn động.
Ra quyết định này, Dạ An Thần cũng suy nghĩ rất nhiều.
Từ khi tin tức liên tục truyền đến, nàng biết chiến tranh với Tây Sa lần này Linh Quốc nhất định thắng.
Nàng làm sao không hiểu nếu tiếp tục chiến tranh sẽ hao phí nhân lực vật lực, sẽ chết bao nhiêu binh lính, nhưng so sánh thiệt hơn, Dạ An Thần ra quyết định này.
Tây Sa chính là một đầu bạch nhãn lang, cho dù hôm nay nguyện ý thần phục Linh Quốc, nhưng chỉ cần Tây Sa khôi phục khí lực, giấy xin hàng kia căn bản là tờ giấy bỏ đi, chiến tranh sẽ tái khởi – Cứ như vậy, người chết sẽ càng nhiều hơn.
Cho nên, thay vì sau này cùng Tây Sa khai chiến, lại lãng phí nhân lực vật lực, Dạ An Thần tình nguyện thừa dịp này, sĩ khí đang dâng cao, đem Tây Sa biến thành một phần trong bản đồ của Linh Quốc.
Ý tưởng này, cùng ý tưởng của Dương Thiên Nhu không mưu mà hợp.
Nàng vốn lo lắng Dạ An Thần vì thể diện sẽ thu tay, hoàn toàn không ngờ Dạ An Thần quyết liệt như vậy.
Nàng thu lại hồi âm của Dạ An Thần, đem sứ giả trước mặt mọi người giết, hơn nữa còn nõi rõ không phá Tây Sa, đại quân vĩnh viễn không về nước.
Hành động của Dạ An Thần tạo nên khủng hoảng lớn, dù sao mọi người đều không thích chiến tranh, trên chiến trường chém giết, đều là thê tử nữ nhi, mỗi lần chiến tranh, rất nhiều người đi đều không về được.
Dân chúng mong hòa bình trở lại, hy vọng thê tử nữ nhi bình an trở về.
Nhưng một đạo thánh chỉ của Dạ An Thần, đánh nát hy vọng của họ.
Bọn họ thất vọng, phẫn nộ, thỉnh cầu ngưng chiến.
Sự việc nháo càng lớn, từ kinh thành lan đến ngoại thành, thậm chí ảnh hướng đến binh sĩ biên cương.
Dạ An Thần cũng nhân được tin tức này.
Ra quyết định như vậy, nàng đã nghĩ đến hậu quả như thế.
Dạ An Thần mang theo Tuyết Sương Linh, từng bước xuyên qua đám người, đứng ở cửa kinh thành, nhìn xuống dân chúng xung quanh.
Thành lâu rất ồn ào, ngày càng nhiều dân chúng tụ tập xung quanh, vẻ mặt phẫn nộ, yêu cầu ngưng chiến nghị hòa.
Cấm quân mặc giáp đem dân chúng ngăn bên ngoài, không cho bọn họ tiếp cận, ngừa những kẻ có lòng dạ khó lường tiếp cận nữ đế.
Dạ An Thần chỉ nhìn bọn họ, không nói gì.
Dân chúng dần an tĩnh lại, ngửa đầu nhìn Dạ An Thần, không biết nàng muốn nói gì.
Mồ hôi theo hai má không ngừng chảy xuống.
"Trẫm biết các ngươi không muốn thấy chiến tranh, trẫm cũng không muốn thấy." Dạ An Thần nhìn dân chúng im lặng, thế mới mở miệng nói "Chiến tranh chỉ mang đến thương tổn, nếu có thể, trẫm cũng không muốn, nhưng trẫm không thể làm vậy. Thực xin lỗi!"
Dân chúng ngây ngẩn cả người.
Nữ đế bệ hạ, giải thích?
Dạ An Thần dừng một chút, mới tiếp tục nói, "Linh Quốc năm thứ ba mươi sáu, Tây Sa chiến bại, đầu hàng Linh Quốc; Linh Quốc năm thứ bốn mươi sáu, Tây Sa xé bỏ hứa hẹn, phát động chiến tranh, binh lính biên cương tử vong bảy vạn, chín ngàn ba trăm hai mươi hai người; Linh Quốc năm thứ bảy mươi tám, Tây Sa bại, trình hàng thư; Linh Quốc năm thứ một trăm linh hai năm, Tây Sa lại xé bỏ lời hứa, phát động chiến tranh, tử vong năm vạn, bảy ngàn bốn trăm ba mươi lăm người; Linh Quốc năm thứ một trăm hai mươi bảy..."
Dạ An Thần nhắm mắt lại, gằng từng tiếng nói "Tây Sa lần lượt xé bỏ hàng thư, phát động chiến tranh, làm dân chúng biên cương lầm than, bao nhiêu người cửa nát nhà tan? Các ngươi nói, Tây Sa đáng giá sao? Nếu các ngươi thấy đáng giá, trẫm lập tức cho ngưng chiến! Các ngươi nguyện ý sao? Cho hơn mười năm an ổn, đổi lại Tây Sa xâm lược, đối lại chiến tranh sao? Cho con cháu các ngươi, hơn mười năm sau lại chết trên chiến trường Tây Sa sao? Nếu các ngươi vẫn cảm thấy nên ngưng chiến, trẫm tuyệt không cảm trở! Trẫm là thiên tử, nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối không nuốt lời!"
"Không nên, không nên ngưng chiến!"
Trong dân chúng đang im lặng, bỗng có thanh âm của một người truyền ra.
Những lời này như rơi trong chảo nước sôi, bỗng dưng phát ra tiếng vang thật lớn, lập tức cho phần đông dân chúng phụ họa, những dân chúng này, cũng có người có thê nhi chết trong chiến tranh, đối với Tây Sa, thật là hận không thể uống mau ăn thịt bọn họ.
"Đám cẩu Tây Sa, không nên ngưng chiến, đánh, đánh!"
"Không nên dừng, chúng ta ủng hộ tiếp tục đánh!"
"Tiếp tục đánh, đám kia súc sinh, tuyệt đối không thể buông tha!"
"Đúng, không thể buông tha."
"Chúng ta ủng tiếp tục đánh tiếp, tiếp tục đánh."
......
Dạ An Thần nâng tay lên, phía dưới lại im lặng, nàng hứa hẹn "Trẫm hứa, Tây Sa không diệt, binh lính không về. Những gia đình có binh lính tham gia trận chiến này, đều có thể đến cấm quân đăng ký, được miễn thuế ba năm, hằng năm triều đình bồi thường ba lượng bạc. Nếu có chết trận, về sau thu nhập hoàn toàn miễn thuế, hàng năm nhận được mười lượng bạc bồi thường" Lúc trước Dạ An Thần kiếm được không ít hoàng kim, cũng đủ trợ cấp.
"Bệ hạ thánh minh."
"Bệ hạ thánh minh."
......
Dân chúng đều quỳ xuống, lệ nóng doanh tròng, dập đầu nói.
"Mọi người đều đứng lên đi." Dạ An Thần nâng tay, "Mọi người đều trở về nghỉ ngơi đi."
Trở lại Long Miên điện, An Tử Thuần đã cho người chuẩn bị nước ấm, bệ hạ đứng dưới nắng lâu như vậy, quần áo trên người sớm nhiễm mồ hôi, dính vào người rất khó chịu.
Tuyết Sương Linh hầu hạ Dạ An Thần xuống bể, bản thân cũng đi xuống theo, cầm lấy chư linh giúp nàng tẩy tóc, nhẹ giọng nói: "Lần này bệ hạ thật lỗ mãng, vạn nhất dân chúng không ủng hộ chiến tranh thì sao bây giờ?"
Dạ An Thần nhắm mắt, rất thích ý tựa vào người Tuyết Sương Linh, "Sẽ không. Từ lúc chiến tranh bắt đầu, ta đã biết dân chúng rất dễ bị cổ động. Ta nói nhiều như vậy, là muốn cho các nàng biết, chúng ta cùng Tây Sa không có khả năng hòa giải".
Tuyết Sương Linh dùng nước xả bọt, lấy khăn vải lau mặt Dạ An Thần, "Bệ hạ cho ám vệ trà trộn vào dân chúng?"
Dạ An Thần đem Tuyết Sương Linh ôm vào trong ngực, da thịt dán vào nhau, nàng thoải mái thở dài một tiếng "Chỉ cần có người lên tiếng trước tiên, dân chúng sẽ dễ dàng đi theo. Kỳ thật các nàng cũng không rõ mình nói gì." Nàng an bày ám vệ trà trộn vào dân chúng, đương nhiên vì cổ động các nàng.
"Bệ hạ anh minh." Tuyết Sương Linh đạm cười nói.
Dạ An Thần kéo khóe môi, cúi người ngậm cánh hoa của nàng.
Lời nói của Dạ An Thần rất nhanh được truyền từ kinh thành đi khắp giang hồ, trong đó có sự hỗ trợ của bí mật thế lực.
Lí lẽ của Dạ An Thần không những kích thích sự phẫn nộ của dân chúng, mà còn cho các nàng hiểu được, chỉ có hoàn toàn đả bại Tây Sa, biên cương mới có thể hòa bình.
Tây Sa đương nhiên cũng nhận được tin tức.
Các nàng vô cùng tức giận, tổ chức quân đội tấn công, các nàng quen thuộc địa hình thảo nguyên, cũng cho quân đội Linh Quốc nhiều phiền phức.
Cuối cùng, chiến tranh lâm vào tình trạng dằng co, quân đội Tây Sa không tập trung một chỗ, mà tản vào sâu trong thảo nguyên, Dương Thiên Nhu cũng không cho quân đội đuổi theo, dù sao các nàng không quen thuộc thảo nguyên, hơn nữa lương thảo theo không kịp, không thích hợp tác chiến trong thời gian dài.
Bất quá, Dương Thiên Nhu cũng không cho Tây Sa sống tốt.
Nàng cho binh lính tới các thành trì biên cương, toàn bộ thiêu hủy, lộ ra một khoảng không, sau đó sử dụng tù binh Tây Sa, cho các nàng đào một con sông bảo vệ thành, thật ra nàng không ngược đãi tù bình, chỉ cần không làm gì, tù bình cũng có thể ăn ngon mặc tốt.
Chiến tranh Tây Sa chấm dứt vào đầu thu.
Trong trận chiến này, Linh Quốc bị thương ba vạn, sáu ngàn năm trăm mười hai binh sĩ; chết chín ngàn bảy trăm hai mươi sáu người; Tây Sa thương vong năm vạn, bảy ngàn ba trăm sáu mươi lăm người; không có trọng thương; bắt được một vạn, ba ngàn hai trăm năm mươi bảy tù binh.
Những tù binh này, Dương Thiên Nhu cũng không biết xử lý thế nào, dù sao bọn họ là người Tây Sa, hiện tại Tây Sa bị đánh trốn đông trốn tây, mẫu thân nữ nhi đều trong tay Linh Quốc, nghĩ đến cũng là hận ý tận trời.
Dương thiên nhu đem vấn đề trình cho Dạ An Thần.
Dạ An Thần tự hỏi một phen, cũng không biết nên xử lý hơn một vạn tù binh này như thế nào.
Trực tiếp giết, sẽ bị dân chúng nói lãnh huyết tàn nhẫn; những an bài tốt, lại sợ Tây Sa cấp phiền toái, dù sao chưa hoàn toàn giải quyết Tây Sa, nếu họ ngóc đầu trở lại, nội ứng ngoại hợp, như vậy thật không xong.
Suy nghĩ hai ngày, Dạ An Thần phân phó Dương Thiên Nhu đem tù binh biến thành nô lệ, trực tiếp đem đi quân doanh, hỏi binh lính có ai cần không, nếu cần liền được – dù sao phần lớn binh lính không có người phối ngẫu, như vậy, liền bớt một cái phiền phức.
Nếu không ai cần, trực tiếp đưa Vân Nam khai hoang trồng trọt, đó là vùng khỉ ho cò gáy, cũng không sợ gây nhiễu loạn.
Chờ mọi việc xử lý tốt, Dạ An Thần ban một đạo thánh chỉ, đem quan viên biên cương tăng chức một lần, mà những người có biểu hiện xuất sắc trong lần này trực tiếp thăng thành nhị phẩm phó tướng, khi Dương Thiên Nhu hồi kinh phục mệnh, các nàng sẽ xủ lý chuyện trong quân doanh.
Giống như khi đưa Dương Thiên Nhu, lần này tiếp nàng trở về, Dạ An Thần cũng ở cửa thành nghênh đón.
"Tham kiến bệ hạ." Dương Thiên Nhu quỳ một gối, trầm giọng nói.
Dạ An Thần phù nàng đứng lên, "Thiên Nhu, ngươi làm tốt lắm, không cô phụ trẫm kỳ vọng."
"Đây là thần phải làm." Dương Thiên Nhu đứng lên, nói.
Dạ An Thần ha ha cười, "Tối mai trẫm thiết yến trong cung, mở tiệc chiêu đãi tướng sĩ. Những binh lính bình thường có thể đi hai đại doanh của cấm quân dự yến hội, khao thưởng tam quân."
"Tạ bệ hạ." Binh lính đồng loạt quỳ xuống.
"Trẫm cho phép Hậu quân cùng Việt nhi đi Thành Hằng công phủ nghĩ một vài ngày, hiện tại bọn họ đã đến. Các ngươi lâu ngày không gặp, Hậu quân rất lo lắng ngươi." Cuối cùng, Dạ An Thần nhỏ giọng nói.
"Tạ bệ hạ." Dương Thiên Nhu có chút kích động tạ ơn.
Khen thêm một vài câu, Dạ An Thần ngự giá về cung.
"A Linh, ta thcujw vui." Trở lại Long Miên điện, Dạ An Thần khẩn cấp ôm Tuyết Sương Linh, hôn trán nàng, vui vẻ nói.
Tuyết Sương Linh ôm nàng "chúc mừng bệ hạ giải quyết mối đe dọa lớn Tây Sa."
Dạ An Thần cười híp mắt "Thật đáng chúc mừng. A Linh, đêm nay chúng ta uống chút rượu chút mừng."
"Bệ hạ. Tửu lượng của ta không tốt." Tuyết Sương Linh lắc đầu cự tuyệt.
Tửu lượng không tốt? Dạ An Thần càng phát ra vui vẻ, "Đây là ngày đáng giá chúc mừng, A Linh, hai người chúng ta uống, sẽ không bị người khác thấy."
"Được rồi." Tuyết Sương Linh xem nàng vẻ mặt chờ mong bộ dáng, cuối cùng vẫn là đáp ứng.
Thật ra, trong lòng Dạ An Thần đang bàn tính, nàng chưa từng thấy Tuyết Sương Linh say rượu, tưởng tượng đến nàng say rượu phong tình, trong lòng Dạ An Thần lại kích động vài phần.
- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.