Nữ Hắc Đạo Xuyên Không: Nữ Phụ, Nam Chính Cút, Bảo Bảo Cực Phẩm!!

Chương 47: Yếu...quá yếu




"được rồi coi như anh đã biết rồi đấy, hiện tại tôi có việc phải đi rồi"
Cô nhìn thời gian có vẻ như không còn nhiều thời gian, nên chấm dứt ở đây, cô nhìn hắn nói nhàn nhạt, sau đó chuẩn bị xuống xe không chờ hắn nói gì, giọng hắn vang lên đằng sau.
"em đi đâu"
(khi nào anh thay đổi xưng hô rồi ==|||)
"tôi đi đâu có liên quan đến anh sao"
"có liên quan,sao không liên quan"
"hả"
"không phải em vừa nói tôi có quan hệ đến một thứ mà em cần tìm sao"
Hắn cười tà, ánh mắt chứa ý cười, còn đâu bộ dạng lạnh lùng, tàn khốc, quyết đoán đâu, chỉ còn lại sự ôn nhu, trêu đùa, nụ cười chân thành,
lời nói tràn đầy cảm xúc đúng tuổi của hắn,cô lạnh lùng nhìn hắn, không thèm nhìn tiếp,trực tiếp xuống xe, bỏ lại khuôn mặt buồn bực, thở dài đúng là vô tâm, bỗng cô quay lại nhìn hắn nói
"Này, tôi suýt quên đúng là có việc cần nhờ anh đấy"
Hứa Lâm Tu trợn mắt, rõ ràng vô tâm bỏ anh không thèm quan tâm, giờ mới quan tâm sao, nha thế này không được rồi,
dung túng cô như vậy không phải để cô càng thêm kiêu ngạo, muốn cưỡi lên đầu hắn sao.
"hửm... đây là cách em muốn nhờ sao, không thể chân thành hơn à"
"..."
hắn đây muốn gì hả, giở trò ăn vạ hả, còn bảo cô phải chân thành muốn nhờ rõ ràng ư, có lầm không vậy, cô nói
" nếu anh không muốn giúp, vậy thì tôi không cần, tôi có cách của tôi, làm phiền rồi anh có thể đi được rồi, xin lỗi đã làm trễ thời gian của anh"
Nói xong cô đứng thẳng xoay người trở lại xe của cô, hắn bất đắc dĩ, gì chứ một chút chân thành không có, thật đúng là...
mà thôi, còn như vậy chắc vật nhỏ này càng tức giận và tránh xa anh hơn thôi, dù sao anh còn nhiều thời gian để thu phục vật nhỏ,nghĩ vậy anh lên tiếng không cao cũng đủ để cô dừng bước.
"được rồi,cô gái em thắng, vậy em nói đi,em muốn nhờ tôi cái gì,tôi giúp em"
"nói sớm có phải tốt hơn không"
Hứa Lâm Tu hết nói, vừa cười vừa bất đắc dĩ, chờ cô nói việc muốn nhờ, cô hiểu ý anh lập tức nói.
"tôi muốn anh theo tôi, anh có tiện lên xe tôi không"
"hả"
"tôi hỏi anh có tiện không, lên xe tôi,tôi sẽ nói rõ cho anh"
nói xong nhìn tài xế riêng đằng trước, cũng làm hắn hiểu ý của cô, cô không muốn ai xen vào,
ngay cả tài xế riêng của anh cũng không chứng tỏ việc này là nghiêm túc, riêng tư rồi, nghĩ thế, mắt hắn lóe lên liền vụt tắt không thấy, hắn nói với ông.
"ông về trước đi, còn việc của công ty thì tôi sẽ sắp xếp sau, còn không ông hãy đến chỗ công ty gặp thư kí Tần kia truyền lời những việc cần giải quyết hãy mang đến nhà tôi, việc còn lại nhờ hắn giải quyết thay cho tôi"
"vâng"
Mặc dù ông nghi hoặc nhưng không dám làm trái phân sự của ông, không nhiều lời tuân lệnh đi làm những gì ông chủ giao,
Hứa Lâm Tu xuống xe theo sau cô đi lên xe màu đỏ farrari kia, vừa lên xe thấy bóng một vật nhảy lên đùi hắn hưng phấn nhảy nhót,
làm hắn giật mình, cảnh giác nhìn vật không xác định kia, sau khi nhìn rõ mới biết là một chú chó..à không,
giống thỏ,ý cũng không phải, thần sắc cổ quái đây là con gì, đoàn mao nhung màu trắng tròn tròn béo mũm mỉn này chưa nhìn thấy qua bao giờ, càng nhìn càng đáng yêu, hắn xoa đầu vật nhỏ kia, hỏi cô.
"đây là con gì, nhìn giống chó mà cũng không nhìn giống chó vậy"
"..."
nãy giờ cô kinh ngạc thấy tiểu bạch hưng phấn nhảy nhót vào người đàn ông kia, nói vậy đúng là có quan hệ sao, nghe anh nói cô thu hồi ánh mắt kinh ngạc,lạnh nhạt vừa liếc nhìn anh vừa nói vừa khởi động xe đi.
"anh cứ coi đó là con chó đi, tôi cũng đâu biết là con gì, nó tên là Tiểu Bạch tôi mới nhặt được"
"À"
tỏ vẻ đã hiểu, cúi xuống thấy nó vẫn nhìn chằm chằm hắn, làm hắn cảm nhận được nó muốn nói gì đó với hắn, không thể nàochắc nhìn lầm đi như thế nào hắn thấy con này có linh tính vậy.
"sao nó cứ nhìn tôi mãi vậy, mặt tôi dính gì sao"
"sao tôi biết"
đầu cô hắc tuyến, trợn mắt.
"chi chi" (chủ nhân, hắn tên gì)
"nó nói gì vậy"
hắn tò mò, nhướng mày hỏi cô, hắn biết đây không phải con chó bình thường, nhìn linh tính vậy sao không rõ chứ.
"nó nói anh tên gì"
"thú vị...Hứa Lâm Tu"
Hắn cười hứng thú, không biết vì sao nó cứ nhảy nhót mãi giống như rất vui vẻ khi gặp hắn nhỉ, chính hắn cũng bất ngờ khi nói ra, bật cười nhìn vật nhỏ trong lòng, xoa lông mao nhung mềm mại.
"tôi đã biết, quả nhiên là ngài, cuối cùng tôi đã tìm được rồi"
Tiểu Bạch vô cùng hưng phấn, vang lên giọng nói non nớt, hắn kinh ngạc nhìn cô.
"Băng nhi, nó biết nói"
"ừm"
"..." cô ừm có ý gì, chẳng lẽ cô đã biết trước rồi sao, anh cúi đầu nhướng mày, híp lại nguy hiểm nhìn nó.
"nhóc vừa nói chuyện sao"
"tất nhiên nha, nếu không phải vì thân phận của ngài tôi đã không nói rồi"
"Ồ, vậy nhóc nói vừa rồi có ý gì"
"ngài không biết sao" nó nghi ngờ nhìn Hứa Lâm Tu, nó xoay đầu nhìn chủ nhân của nó hỏi thắc mắc.
"chủ nhân,ngài không nói chuyện đó với ngài ấy sao"
Tiểu Bạch và Hứa Lâm Tu nghi hoặc nhìn cô, chờ cô trả lời.
"quên"
"..."
"..."
Quên, chủ nhân à, người không khỏi quá thiếu trách nghiệm đi, nhưng nó thông minh không dám nói, Hứa Lâm Tu không có gì để nói, Tiểu Bạch xoay đầu nhỏ nhìn đối phương giải thích.
"thật ra thì ngài chính là một trong Lục Giả Thần, là người sánh vai chiến đấu, bảo vệ chủ nhân hay nói đúng hơn ngài còn có một thân phận quan trọng đối với chủ nhân,
đến lúc đó tôi sẽ giải thích cho ngài, vì hiện tại thời cơ chưa đến lúc nói ra. Ngài chỉ cần biết mình là ai là được, sức mạnh của ngài còn quá yếu, vẫn cần giải khai sức mạnh đó"
"một trong Lục Giả Thần, sức mạnh, giải khai,thân phận quan trọng với chủ nhân, có ý gì?"
Hứa Lâm Tu mờ mịt, khó hiểu, nghe sao huyền huyễn quá đi, chuyện này là sao, hắn đang mơ à, sau khi thu những lời Tiểu Bạch nói,
đầu hắn bỗng lóe lên một số hình ảnh rời rạc, mơ hồ không rõ liền tắt không nắm bắt được, cúi đầu nhìn Tiểu Bạch ánh mắt chân thật không giải dối, lừa gạt, xem ra mọi chuyện vượt khỏi tầm hiểu biết của hắn rồi.
"vậy chủ nhân người là ai"
" là Cố Hàn Băng, ngài ấy là chủ nhân của tôi, là người mà tôi luôn tìm kiếm hơn ngàn năm rồi"
"Ồ" hắn ngày càng hứng thú rồi, chuyện này vượt khỏi tầm hiểu biết của hắn a.
"vậy Lục Giả Thần là gì, người đừng nói là hiện tại chưa đến lúc"
Hắn nheo mắt nguy hiểm nhìn nó, chỉ cần nó không trả lời thì đừng trách hắn vô tình, xoa xoa nhẹ lông mao nhung của tiểu Bạch, Tiểu Bạch thì hưởng thụ,
bật thốt lên mà không để ý sắc mặt nguy hiểm của Hứa Lâm Tu, suýt bị Hứa Lâm Tu quăng đi ra.
"Lục Giả Thần là người thống trị từng phương, chịu trách nhiệm bảo hộ và cân bằng thiên hạ, sở hữu sức mạnh khác biệt, đặc trưng của từng người cũng như chứng minh thân phận của từng người,
ngài đứng hàng thứ tư thì ngài chính là Tứ Giả Thần, sức mạnh của ngài chính là Lôi, ngài am hiểu nhất thích lợi dụng đối phương,
khiến đối phương làm việc thay ngài, vì ngài rất ghét ra tay hay nói cách khác ngài làm biếng ra tay thì đúng hơn, hiện tại ngài vẫn chưa giải phóng sức mạnh đó, ngài quá yếu"
"..."
Hứa Lâm Tu mới đầu nghiêm túc nghe nhưng về sau thì kinh ngạc, càng câu cuối làm mặt hắn đen lại, yếu...quá yếu....lần đầu tiên trong đời bị ai đó nói hắn như vậy, nếu không phải nó là thú cưng của Băng nhi hắn cho đem đi giết rồi.
"ừm, ta đã biết, nói vậy thì làm cách nào giải phóng sức mạnh"
"cái đó thì.. tôi nghĩ ngài nên tìm trong gia tộc của ngài, bởi vì mỗi Giả Thần đều được cất giấu chính gia tộc chính mình rồi, hơn nữa sau khi giải phóng sức mạnh thì ngài vẫn phải tu luyện nâng cao sức mạnh, nếu không ngài sẽ chết, chủ nhân đã lên cấp 7 rồi"
"vậy sao...Băng nhi nó nói là thật sao"
"anh cho rằng đâu"
Cô lạnh lùng đáp lại, không nhìn hắn vẫn chăm chú lái xe, nói tiếp.
"được rồi bây giờ không nói đến chuyện này, anh chỉ đường đi tôi chở anh đến nhà"
"??"
"không phải em nói có việc sao, sao bảo chỉ đường đến nhà anh...không lẽ em muốn anh gấp vậy sao"
Hứa Lâm Tu nghi hoặc hỏi vừa trêu đùa nhìn cô muốn nhìn cô thay đổi sắc mặt, không hiểu sao hắn thích nhìn cô thay đổi sắc mặt nhỉ.
"Anh đừng có ảo tưởng, tôi cần anh chỉ đường đến nhà anh quả thật có việc, nói đi"
"A.. đúng rồi chủ nhân cần tìm nó kia mà, nói vậy nằm nơi đó sao"
Hứa Lâm Tu không hiểu hai chủ tớ nói cái gì hết, hắn vừa đọc địa chỉ vừa hỏi cô, cô nghe xong liền tăng tốc chạy đến nơi anh chỉ.
"Rốt cuộc là gì vậy"
"Cổ mộ"
"hả"
Cô không nói nhiều chỉ trả lời hai từ, sau khi đến nơi liền xuống xe, Tiểu Bạch hưng phấn nhảy xuống xe theo cô, cả hai chuẩn bị bước vào nhà thì bị chặn lại bợi cảnh vệ.
"Cô là ai, nơi này không cho phép vào, mời cô đi cho"
Cảnh vệ nói xong nhìn cách ăn mặc của cô tuy không rẻ nhưng vẫn nhìn ra được giá trị của nó, hắn không thể không chặn lại, ánh mắt hơi khinh thường nhìn cô, cũng kinh diễm trước vẻ đẹp của cô, hồi phục lại mà muốn đuổi đi.
"cho cô ấy vào"
Giọng nói êm ấm, lạnh lùng vang lên sau lưng chủ nhân của giọng đó là Hứa Lâm Tu, sau khi cô đi trước, hắn bất đắc dĩ bị bỏ lại trong xe, nên ra trễ sau cô,
đến nơi hắn nhìn thấy cảnh này cũng nhìn thấy thái độ của cảnh vệ đối với cô, sắc mặt hơi trầm xuống, từ khi nào người mà hắn để ý bị người khác khinh thường rồi, lại dám dùng ánh mắt bị mê hoặc vẻ đẹp của cô.
Cảnh vệ giật mình nhìn người đàn ông sau lưng Cố Hàn Băng, cung kính " chào gia chủ"
Hứa Lâm Tu tuy hơi tức nhưng không nói, chỉ nhàn nhạt âm trầm nói một câu với cảnh vệ.
"Lui xuống"
"dạ"
Cảnh vệ rùng mình, gia chủ tức giận rồi sao, hắn làm gì sao à, cúi chào lui xuống rối rít mời họ vào, âm thầm đổ mồ lạnh, may mắn không thì xỉu từ lâu rồi.
Cô không quan tâm lời nói của cảnh vệ cùng thái độ coi thường của hắn, hiện tại cô chú ý đến cổ mộ, so đo làm gì, sau khi được cho phép cô không thể mặc dày tự tiện vào nhà người ta, vẫn đứng như vậy chờ Hứa Lâm Tu vào trước rồi cô mới vào sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.