Nụ Hôn Của Casanova

Chương 120:




Vẫn còn hai bí ẩn cần được giải đáp, hoặc ít nhất cần được xử lý theo chiều hướng đúng đắn hơn. Một là bí ẩn của Casanova, và việc hắn là ai. Điều còn lại là vướng mắc giữa Kate và tôi.
Kate và tôi đến thăm thú Outer Bank, Bắc Carolina trong sáu ngày cuối tháng Tám. Chúng tôi ở gần một thị trấn nghỉ mát đẹp như tranh tên là Nags Head.
Khung tập đi bằng kim loại vướng víu của Kate giờ không dùng đến nữa, mặc dù đôi khi cô có mang theo một cây batoong cũ có mấu làm bằng gỗ mại châu. Cô chủ yếu dùng cây gậy gỗ cứng để luyện tập karate. Cây gậy được phục vụ cho việc tập karate trên bãi biển, cô múa tít gậy quanh mình và đầu với sự khéo léo, và kỹ năng tuyệt vời.
Ngắm nhìn Kate, tôi thấy cô gần như tỏa sáng. Thân hình cân xứng trở lại. Khuôn mặt lành lặn gần như trước đây, chỉ trừ vết lõm. “Chỉ là cái tính cứng đầu của em,” cô nói với tôi, “đến chết cũng không bỏ.”
Xét về nhiều góc độ, đây là thời gian nghỉ ngơi. Mọi thứ dường như đều phù hợp với chúng tôi. Kate và tôi đều cảm thấy cả hai xứng đáng có một kỳ nghỉ, và nhiều hơn thế nữa.
Mỗi buổi sáng, chúng tôi đều dùng bữa cùng nhau trên hiên nhà lợp ván dài màu xám, nhìn qua Đại tây Dương lung linh. (Tôi nấu bữa sáng, đến phiên Kate thì cô đến khu chợ Nags Hag xách về nào bánh quế, nào bánh rán kem Bavarian.) Chúng tôi cùng nhau tản bộ rất lâu dọc theo bờ biển. Chúng tôi lướt sóng trên mặt biển xanh, và nướng cá ngay trên bãi biển. Hay cũng có khi tôi chỉ ngắm những chiếc tàu tuần tra bóng loáng vù vù lao qua dòng nước. Chúng tôi đi bộ cả ngày dài để xem những chiếc tàu lượn hàng khủng rời khỏi cồn cát cao ở công viên tiểu bang Jockey’s Ridge.
Chúng tôi đang chờ đợi Casanova. Chúng tôi thách thức hắn hteo dõi mình. Đến giờ thì hắn không quan tâm chuyện đó, ít nhất cũng không có vẻ như vậy.
Tôi nghĩ về cuốn sách và bộ phim The Prince Of Tides. Kate và tôi hơi giống Tom Wingo và Susan Lowenstein, hòa hợp với nhau theo cách khác biệt, dù vậy cũng phức tạp không kém. Theo những gì tôi nhớ thì Lowenstein đã mang lại cho Tom Wingo những gì anh ta cần để cảm nhận tình yêu và trao gửi yêu thương. Kate và tôi hiểu hết về nhau - những thứ quan trọng - và chúng tôi đều là những người học hỏi rất nhanh.
Sáng sớm một ngày tháng Tám, chúng tôi lội qua làn nước biển trong xanh, sâu thẳm trước nhà. Hầu hết mọi người quanh đây đều chưa thức giấc. Một chú bồ nông màu nâu đơn độc lướt qua dòng nước.
Chúng tôi nắm tay nhau bước qua những con sóng nhẹ. Mọi thứ hoàn hảo như trong tranh bưu thiếp. Ấy vậy mà sao tôi vẫn cảm thấy trái tim mình chỉ là một cái lỗ trống hoác? Tại sao tôi vẫn bị Casanova ám ảnh?
“Anh đang nghĩ linh tinh phải không?” Kate huých mạnh vào hông tôi. “Anh đang nghỉ ngơi mà. Phải suy nghĩ thư thái chứ.”
“Thực ra anh đang nghĩ tới những điều tốt đẹp đấy chứ, nhưng lại cảm thấy rất tệ,” tôi tâm sự.
“Em biết bài hát dở hơi đó,” cô nói. Cô vòng tay ôm tôi, để trấn an tôi rằng dù có gặp vấn đề gì đi chăng nữa thì chúng tôi cũng trải qua cùng nhau.
“Chúng ta chạy thi đi. Chúng ta sẽ đua xem ai đến bãi biển Coquina trước,” cô hớn hở nói. “Sẵn sàng, chú ý, chuẩn bị thua đi.”
Chúng tôi bắt đầu chạy. Kate không còn khập khiễng nữa. Tốc độ tăng dần. Cô rất mạnh - xét theo mọi nhẽ. Cả hai chúng tôi đều mạnh. Cuối cùng, chạy gần hết quãng đường, chúng tôi ngã nhào vào con sóng màu xanh bạc. Lúc chạy tôi cứ nghĩ rằng mình không muốn mất Kate. Tôi không muốn những ngày này kết thúc. Tôi không biết phải làm gì để níu giữ.
Vào một đêm thứ Bảy ấm áp, gió nhẹ, Kate và tôi nằm trên một tấm mền Ấn Độ lâu đời trên bãi biển. Chúng tôi đã nói chuyện về hàng trăm chủ đề khác nhau một lúc. Chúng tôi chén món vịt quay Carolina với sốt việt quất mà cả hai cùng nấu. Kate mặc một chiếc áo có dòng chữ: Hãy tin tôi, tôi là bác sĩ.
“Em cũng không muốn chuyện này kết thúc,” Kate thở dài thườn thượt. Rồi cô nói, “Alex à, ta thử đưa ra vài lý do mà cả hai đều tin rằng chuyện này phải kết thúc đi.”
Tôi lắc đầu mỉm cười trước sự thẳng thắn của cô. “Ồ, sẽ thế này mãi, Kate à. Chúng ta sẽ luôn nhớ quãng thời gian này. Đó là một trong những món quà đặc biệt mà em chỉ có đôi lần trong đời.”
Kate nắm lấy tay tôi, giữ bằng cả hai tay. Đôi mắt nâu sâu thẳm nhìn tôi chăm chú. “Vậy tại sao chuyện phải kết thúc tại đây?”
Chúng tôi đều biết một vài lý do, dù không phải tất cả.
“Chúng ta có quá nhiều điểm giống nhau. Chúng ta đều yêu thích phân tích. Cả hai đều logic đến nỗi thấy rằng có cả năm, sáu lý do chứng minh mọi chuyện sẽ không đi đến đâu. Chúng ta cứng đầu, kiên quyết. Cuối cùng thì cũng chia tay thôi,” tôi nói với một giọng điệu nửa đùa nửa thật.
“Nghe cứ như lời tiên tri tự thành ấy nhỉ,” Kate nói.
Dù vậy, chúng tôi đều biết tôi đang nói sự thật, Sự thật buồn bã ư? Có thứ như vậy chăng? Tôi đoán rằng có.
“Chúng ta sẽ chia tay,” Kate nói, mỉm cười ngọt ngào. “Rồi đến làm bạn cũng không được nữa. Em thật không thể chịu được ý nghĩ mất một người bạn như anh. Chia tay là sẽ mất nhau. Em không thể nào mạo hiểm cho sự mất mát lớn đến vậy.”
“Chúng ta đều tràn đầy năng lượng. Cuối cùng sẽ làm hại nhau mất thôi, võ sĩ à,” tôi nói với cô. Tôi đang cố gắng làm mọi việc sáng sủa hơn.
Cô ôm tôi chặt hơn. “Đừng lấy chuyện đó ra đùa. Đừng có làm em cười, cái nhà anh này, Alex. Em muốn ít nhất thì đây cũng là lúc chúng ta tỏ ra buồn bã. Buồn phát khóc. Nhìn em xem. Thấy chưa?”
“Thật là buồn,” tôi nói với Kate. “Đó là điều buồn bã nhất.”
Chúng tôi nằm trên chiếc chăn len sờn nơi bãi biển ôm nhau cho tới sáng. Chúng tôi ngủ dưới những vì sao và lắng nghe nhịp sóng vỗ đều đều của Đại Tây Dương. Đêm đó ở Outer Bank, vạn vật dường như đều cận kề với sự vĩnh hằng. Được rồi, gần như tất cả mọi thứ.
Kate quay lại nhìn tôi giữa những giấc ngủ ngắn ngủi, giữa những cơn mơ. “Alex, có phải hắn lại theo dõi chúng ta không? Có phải không?”
Tôi không chắc chắn, nhưng đó là kế hoạch của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.