Nụ Hôn Của Casanova

Chương 3:




Cạch! Casanova bật chốt cốp xe, và nhìn xoáy vào đôi mắt to nhoà lệ đang giương giương nhìn hắn. Thật đáng thương. Thật đáng tiếc, hắn nghĩ khi nhìn xuống cô gái.
“Ú oà,” hắn nói. “Bắt được rồi nhé.” Hắn đã hết tình cảm với cô sinh viên đại học hai mươi hai tuổi đang bị trói trong cốp xe. Hắn căm giận cô. Cô đã phá bỏ luật lệ. Cô đã làm tan giấc mộng hiện tại của hắn.
“Trông cô đúng là đồ quỷ cái chết tiệt,” hắn nói. “Tất nhiên, đó là cách nói tương đối thôi.”
Bị nhét giẻ ướt vào miệng, cô gái không thể đáp lời, chỉ trừng trừng nhìn hắn. Đôi mắt nâu đen của cô hiện rõ vẻ sợ sệt và đau đớn, nhưng hắn vẫn nhận ra nét bướng bỉnh, ngoan cố trong cái nhìn đó.
Đầu tiên hắn lấy chiếc túi xách màu đen ra, rồi thô bạo nhấc cô gái nặng năm mươi cân ra khỏi xe. Đến lúc này hắn cũng chẳng cần tỏ vẻ tử tế làm gì nữa.
“Chào mừng cô,” hắn nói sau khi để cô xuống. “Quên cách chúng ta đối xử với nhau rồi phải không?” Chân cô run rẩy và gần như ngã quỵ nhưng Casanova đã dễ dàng nâng cô dậy chỉ với một tay.
Cô mặc một chiếc quần soóc chạy bộ màu xanh sẫm của đại học Wake Forest, áo ba lỗ trắng, và một đôi giày thể thao mới hiệu Nike. Hắn thừa biết cô thuộc loại sinh viên hư hỏng điển hình nhưng có sắc đẹp tuyệt trần. Một sợi dây da dài khoảng nửa mét buộc quanh đôi mắt cá chân thanh mảnh. Hai bàn tay bị trói quặt ra sau cũng bằng một sợi dây da.
“Việc của cô là đi đằng trước tôi. Tôi không bảo gì thì cứ đi thẳng. Nào, đi đi,” hắn ra lệnh. “Nhấc cặp chân dài yêu kiều của cô đi. Bước, bước, bước.”
Họ bắt đầu di chuyển qua khu rừng rậm, rừng còn trở nên rậm rạp hơn khi họ từ từ tiến về phía trước. Càng lúc càng um tùm, tăm tối. Càng lúc càng rùng rợn. Hắn vung vẩy cái túi đen như đứa trẻ tung tăng cầm hộp cơm trưa. Hắn yêu những rừng cây tối. Luôn luôn là vậy.
Casanova có vóc dáng cao to lực lưỡng, và khuôn mặt ưa nhìn. Hắn biết hắn có thể câu không ít đàn bà, nhưng không theo cách mà hắn muốn. Không phải như thế này.
“Chẳng phải tôi đã nói với cô rồi sao? Nhưng cô có nghe đâu.” Hắn nhẹ nhàng nói, vẻ hờ hững. “Tôi đã nói với cô về các quy tắc trong gia đình. Nhưng cô lại muốn tỏ ra khôn ngoan. Vậy thì cứ khôn ngoan đi. Và đây là phần thưởng cho cô đấy.”
Cô gái bước về phía trước với nỗi sợ hãi tăng dần, gần như khiếp sợ. Rừng cây giờ trở nên rậm rạp hơn, đám cành thấp cứa vào cánh tay trần của cô, để lại những vết xước dài. Cô biết tên kẻ bắt cóc mình: Casanova. Hắn tự nhận mình là người tình vĩ đại nhất, và thực sự hắn có khả năng cương cứng lâu hơn bất cứ gã đàn ông nào cô biết. Hắn luôn tỏ ra tỉnh táo và tự chủ nhưng cô biết hắn chắc chắn bị điên. Mặc dù đôi khi hắn cũng có những biểu hiện khá bình thường. Một khi ta chấp nhận lý lẽ của riêng hắn, điều mà hắn từng nói vời cô vài lần: “Đàn ông sinh ra là để săn… đàn bà.”
Hắn đưa ra luật lệ trong ngôi nhà của hắn. Hắn cảnh báo rõ với cô là phải tuân theo. Cô đã không làm vậy. Cô bướng bỉnh, ngu ngốc và đã mắc phải một sai lầm chiến thuật vô cùng lớn.
Cô cố gạt đi ý nghĩ về những gì hắn định làm với cô ngoài đây trong khu rừng kiểu tranh tối tranh sáng rùng rợn này. Chắc chắn nó sẽ khiến cô vỡ tim. Cô sẽ không để cho hắn mãn nguyện khi nhìn thấy cô sợ hãi và khóc lóc.
Giá như hắn cởi cái khăn bịt miệng cho cô. Miệng cô khô khốc, cô khát không chịu nổi. Có lẽ cô phải tự mình thoát khỏi tình cảnh này - khỏi những gì mà hắn định làm với cô.
Cô dừng bước, và quay lại đối diện với hắn. Đây là thời khắc mang-tính-quyết-định.
“Cô muốn dừng ở đây sao? Tốt thôi. Mặc dù thế tôi cũng không cho cô nói đâu. Không một lời trăng trối nào đâu em yêu. Không có lệnh ân xá nào của chính quyền cả. Cô mắc sai lầm quá lớn rồi. Nếu ta dừng lại ở đây thì chưa chắc cô đã khoái đâu. Còn nếu cô muốn đi tiếp thì cũng tốt thôi. Chỉ là tôi thích những cánh rừng này, cô hiểu chứ?”
Cô phải nói với hắn, phải giao tiếp với hắn bằng cách nào đó. Hãy hỏi hắn tại sao. Biết đâu lại làm hắn sao lãng. Cô cố gọi tên hắn, nhưng chỉ phát ra những tiếng nghèn nghẹt qua chiếc khăn bịt miệng ẩm ướt.
Hắn có vẻ tự tin, và thậm chí còn bình thản hơn thường lệ. Hắn đi với điệu bộ vênh váo. “Tôi chẳng hiểu cô nói gì. Mà dù tôi có hiểu đi chăng nữa thì cũng chẳng thay đổi được gì đâu.”
Hắn đeo một trong những chiếc mặt nạ kỳ quái mà hắn thường trưng ra. Hắn nói với cô đây là mặt nạ xác chết, thường được dùng để tái tạo khuôn mặt trong bệnh viện hoặc nhà xác.
Màu da của chiếc mặt nạ xác chết rất thực, và từng chi tiết trên đó giống thật đến đáng sợ. Khuôn mặt hắn chọn trông trẻ đẹp, hoàn toàn thuần Mỹ. Cô thắc mắc thực sự thì hắn trông ra sao. Hắn là gã quái nào? Tại sao hắn lại đeo mặt nạ?
Dù thế nào mình cũng phải trốn đi, cô tự nhủ. Rồi cô sẽ làm cho hắn phải ngồi tù rục xương. Không có án tử hình - phải để hắn chịu đựng.
“Nếu đây là lựa chọn của cô thì được thôi,” hắn nói, rồi đột ngột đá khuỵu chân cô. Cô ngã đập mạnh lưng xuống đất. “Cô sẽ chết ở chính chỗ này.”
Từ chiếc túi y tế màu đen sờn rách vẫn mang theo bên mình, hắn rút một cây kim ra. Hắn khua kim như thể nó là một thanh kiếm tí hon. Hãy cho cô ta thấy.
“Cây kim này gọi là Tubex,” hắn giải thích. “Nó đã bơm sẵn thiopental sodium, một loại thuốc an thần. Có tác dụng xoa dịu.” Hắn phụt ra một ít chất lỏng màu nâu nhìn giống như trà đá và đó là thứ cô không đời nào muốn tiêm vào tĩnh mạch của mình.
“Nó để làm gì? Anh định làm gì tôi?” Cô hét lên sau chiếc giẻ bịt chặt. “Làm ơn bỏ cái giẻ ra khỏi miệng tôi.”
Người cô đẫm mồ hôi, hơi thở khò khè. Toàn bộ cơ thể cứng đờ, tê dại, mê man. Tại sao hắn lại tiêm thuốc an thần cho cô?
“Nếu tôi có sai sót nào, cô sẽ chết ngay lập tức,” hắn nói. “Cho nên đừng có động đậy.”
Cô lắc đầu quầy quậy. Cô đang ra sức cho hắn biết rằng cô sẽ ngoan ngoãn nằm yên, thậm chí rất ngoan. Làm ơn đừng có giết tôi, cô thầm cầu nguyện. Đừng làm thế.
Hắn chích vào tĩnh mạch ở phần gập khuỷu tay, và cô cảm thấy đau nhói ở chỗ đó.
“Tôi thật chẳng muốn để lại vết bầm tím khó coi,” hắn thầm thì. “Sẽ không lâu đâu. Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, em, thật, xinh, đẹp, hết. Tất cả đã kết thúc.”
Cô gái giờ đang khóc. Cô không thể kìm nén được nữa. Nước mắt lăn dài từng vệt trên má. Hắn bị điên. Cô nhắm nghiền mắt, không muốn nhìn hắn chút nào nữa. Xin Chúa, đừng để con phải chết như thế này, cô cầu nguyện. Không phải ở một nơi cô độc như vậy.
Thuốc nhanh chóng có tác dụng, gần như ngay lập tức. Cô cảm thấy toàn thân ấm dần, ấm dần và cô muốn ngủ. Cô trở nên tê liệt.
Hắn cởi phẳng chiếc áo ba lỗ của cô và mơn trớn bầu vú như một nghệ sĩ xiếc tung hứng với những trái bóng. Cô không thể ngăn cản được hắn nữa.
Hắn xếp đôi chân của cô gái như thể cô là một tác phẩm nghệ thuật, một tác phẩm điêu khắc bằng con người, kéo căng chiếc dây da hết cỡ. Hắn vuốt ve giữa hai chân cô gái. Cú thọc đột ngột khiến cô mở choàng mắt, nhìn trừng trừng vào cái mặt nạ khủng khiếp. Hắn trợn mắt lại với cô. Đôi mắt hắn vô cảm, trống rỗng, nhưng sắc lạnh kỳ lạ.
Hắn vào trong cô, cô choáng váng như bị một dòng điện cực mạnh chạy dọc toàn thân. Hắn rất khoẻ, lúc này bị kích thích cao độ. Hắn thoả sức khám phá cơ thể cô khi cô đang chết dần vì thuốc an thần. Hắn đang nhìn cô chết. Đó là tất cả những gì hắn muốn.
Cơ thể cô quằn quại, vật vã, và rung lên từng đợt. Dù đã quá yếu, cô vẫn cố gắng hét lên. Không, xin anh, xin anh, xin anh. Đừng làm vậy với tôi.
Nhẫn tâm thay, chỉ có bóng đen bao trùm lấy cô.
Cô không biết mình đã bất tỉnh trong bao lâu. Không quan tâm. Cô tỉnh dậy và vẫn còn sống.
Cô bắt đầu khóc, những âm thanh bị bóp nghẹt trong chiếc khăn bịt miệng nghe thật đau khổ. Nước mắt chảy dài trên má. Cô nhận ra mình muốn sống biết bao.
Cô nhận ra mình đã bị di chuyển. Hai tay cô bị trói ra phía sau, buộc vào một cái cây. Chân cô vắt chéo, buộc vào nhau, và miệng vẫn đang bị bịt chặt. Hắn đã lột trần cô. Cô chẳng thấy quần áo của mình đâu cả.
Hắn vẫn ở đó!
“Cô hét tôi cũng chả quan tâm,” hắn thản niên nói. “Ở đây chả có ma nào nghe thấy đâu.” Ánh mắt hắn loé lên qua lớp mặt nạ giống y như thật. “Tôi không muốn xua đuổi lũ chim và thú rừng háu đói kia.” Hắn thoáng liếc nhìn cơ thể tuyệt mỹ của cô gái. “Thật đáng buồn vì cô đã không nghe lời tôi, phá bỏ luật lệ,” hắn nói.
Hắn cởi bỏ mặt nạ, và lần đầu tiên hắn cho cô gái nhìn khuôn mặt mình. Hắn khắc lại hình ảnh cô trong trí nhớ. Rồi hắn cúi xuống, hôn lên môi cô gái.
Hôn người con gái.
Cuối cùng, hắn bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.