Nụ Hôn Của Phù Châu

Chương 4: Hoàn




13.
Sau chuyện này, Tạ Phù Châu lại bắt đầu âm thầm giận dỗi.
Ta chỉ cần dùng móng chân cũng biết được hắn là đang dỗi chuyện tiểu sư muội nói trước kia ta từng đối tốt với Trầm Tiêu.
Vì thế liền câu lấy ngón tay đem người dỗ tới bên cạnh, nâng cằm hắn lên.
"Giờ chàng mới là đạo lữ của ta nha, ta đã sớm không còn quan hệ gì với gã nữa, phải không nào?"
Hắn đỏ mặt không nói lời nào, lại hung hăng gật đầu ở trong lòng.
[Ừ ừ, ta là của nàng, nàng cũng là của ta.]
[Nhưng mà ta đau lòng lắm đỏ, phải xin nàng song tu bồi thường ta mới được.]
[Nếu lúc này nàng chịu hôn ta thì tốt rồi, ta nhất định sẽ tha thứ cho nàng ngay.]
Vì thế, ta liền đè hắn ra hung hăng hôn.
"Chàng đều đã nói vậy rồi, ta hôn, chàng phải tha thứ cho ta."
Tạ Phù Châu hoàn toàn ngớ người.
Vì thế ta cũng thẳng thắn với hắn, ta có thể nghe thấy tiếng lòng của hắn.
Sau đó còn xin lỗi hắn, đây là chuyện ta không thể khống chế.
Mặt mũi Tạ Phù Châu đỏ bừng, hắn xấu hổ tới mức môi cũng run rẩy.
"Bắt... bắt đầu từ lúc nào?"
Ta nhìn gương mặt ngây ngốc của hắn, cười nhẹ, "Từ lần đầu tiên hôn chàng."
Đỉnh đầu hắn đã sắp nóng tới bốc khói, xoay người đi xấu hổ không dám nhìn ta, không rên tiếng nào.
Nội tâm lại đang điên cuồng sợ hãi:
[Mất mặt quá, mất mặt quá rồi!]
[Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, nàng nhất định biết được ngay từ ban đầu ta đã bắt đầu mơ ước nàng.]
Vừa nghĩ được hai câu, lại ý thức được ta có thể nghe thấy, hắn xấu hổ lại giận dữ che tai ta lại.
"Nàng không được nghe nữa!"
Sao hắn có thể đáng yêu như vậy chứ.
Ta lập tức ôm hắn cọ cọ mặt vào mặt hắn, sau đó lại hôn hôn.
"Đừng nghĩ nhiều, chàng thích ta bao nhiêu, ta đều biết hết."
Hắn khẩn trương nhìn ta chằm chằm, lông bi dài rậm như cánh bướm dập dờn.
"Vậy còn nàng, nàng cũng thích ta sao?"
Nội tâm hắn lại không nhịn được mà nghĩ:
[Ta hối hận rồi, nhỡ đâu nàng lập khế ước với ta chỉ là vì muốn song tu với ta thì làm sao.]
[Cho dù là như vậy, ta cũng muốn mãi mãi ở bên nàng.]
[Nàng chỉ có thể yêu một mình ta.]
Ta nhìn chằm chằm đáy mắt hắn, nghiêm túc nói.
"Ta thích chàng."
"Lập khế ước với chàng cũng là vì thích chàng."
"Ta chỉ yêu một mình chàng thôi."
Hốc mắt Tạ Phù Châu đỏ lên, nhìn ta chằm chằm, thế mà lại cảm động muốn khóc.
Giọng hắn mang theo chút giọng mũi, hôn lên môi ta, rầu rì nói:
"Nàng nói thật chứ? Vậy chứng minh cho ta xem đi."
14.
Không lâu sau đó lại có một chuyện lớn chấn động sơn môn.
Tạ Phù Châu lúc trước đã đào tẩu nay tu vi đã tiến tới hậu kỳ Hóa Thần, hắn gửi tới một phong thư khiêu chiến.
Ở trước mắt mọi người, hắn tố giác tất cả những chuyện năm đó, sư tôn vì muốn lấy đi kiếm cốt và linh kiếm của hắn mà đã làm ra những chuyện súc sinh gì.
Ở trong thư, Tạ Phù Châu nói hắn đã thông báo tin này ra khắp tu chân giới, yêu cầu muốn quyết đấu với sư tôn.
Sau lần của Trầm Tiêu, dù mọi người không nói, nhưng rốt cuộc trong lòng cũng đã gieo một hạt giống hoài nghi.
Hiện tại chính chủ đã tự mình tìm tới cửa, không khỏi càng thêm xác định tính chân thật của việc này.
Dù họ không thể hiện ra, nhưng có rất nhiều tiên hữu chính trực đã bắt đầu tỏ thái độ với sư tôn.
Cũng có người khinh thường nói.
"Một ma đầu hèn hạ nói mà cũng tin được sao?"
Tiểu sư muội tự xưng là linh thông rất nhiều tin tức lập tức nhảy ra.
"Ma đầu? Ngươi không biết sao? Ma khí trên người Tạ Phù Châu không biết vì sao đã tiêu tán hết rồi, hiện tại hắn là nhân tài mà giới kiếm tu xem trọng nhất đó."
"Hơn nữa, trước hay sau khi đọa ma, hình như hắn còn chưa nhuốm mạng người nào đâu..."
Đám người vây xem dần tan, sôi nổi thảo luận sư tôn với Tạ Phù Châu, ai có thể thắng.
Ta cũng có hơi lo, so về tu vi thì họ hơn, có điều sư tôn lại có nhiều kinh nghiệm hơn hắn.
Lời đồn đãi vớ vẩn mấy ngày nay làm khí sắc của sư tôn trở nên tiều tụy đi, rất khó nhìn.
Cũng quấy nhiễu đạo tâm vốn không hề kiên cố của ông ta.
Ngày quyết chiến, quả nhiên vừa khai chiến, sư tôn đã bị đánh cho liên tiếp bại lui.
Chiêu thức bị Tạ Phù Châu áp tới gắt gao.
Trận chiến cuống cùng, ông ta một thân hỗn độn, ngã trên mặt đất, phun ra một búng máu, biểu tình cũng không hề đạm nhiên nữa.
"Miệng đời khó lường, hủy đi đạo tâm của ta, Tạ Phù Châu, ngươi thắng cũng không vẻ vang gì."
Tạ Phù Châu rút kiếm cười lạnh.
"Lúc ông làm những chuyện dơ bẩn đó, sao không nghĩ tới có một ngày sẽ chết dưới kiếm của ta?"
Ở dưới ánh mắt ý tứ sâu xa của mọi người, sư tôn nôn ra càng nhiều máu hơn.
Thanh âm ông ta khàn đi, nhìn chuỗi linh kiếm trong tay Tạ Phù Châu mà ông ta vẫn luôn muốn.
"Ta sẽ không chết dưới kiếm của ngươi."
Lão cắn độc trong miệng, máu đen tràn ra bên môi.
Uống thuốc độc tự sát trước mắt mọi người.
Ngày hôm đó, mối thù của Tạ Phù Châu rốt cuộc cũng báo được rồi.
15.
Ngày ta và Tạ Phù Châu chính thức kết thành đạo lữ, sơn môn giăng đèn kết hoa.
Tiểu sư muội cảm khái, vui sướng nói với ta.
"Sư tỷ, sư tỷ, tỷ rốt cuộc cũng thoát khỏi tra nam rồi, khổ tận cam lai nha!"
"Mong cho hai người mãi mãi đồng tâm, đầu bạc răng long."
Ta lại sợ Tạ Phù Châu nghe được cái gì rồi lại ghen bậy ghen bạ, nhanh chóng cảm ơn nàng rồi tiễn người đi.
Vừa quay người, Tạ Phù Châu đang ung dung nhìn chằm chằm ta.
Hắn cười như không cười, chậm rãi hỏi ta.
"Trước kia nàng còn ăn khổ gì? Sao ta không biết."
Ta nhanh chóng chạy tới, vô cùng hiểu chuyện dỗ người.
"Không có mà, sau khi gặp được chàng, mỗi ngày đều ngọt ngào muốn chết, nào có khổ gì chứ."
Chân dài hắn đi tới, trực tiếp bế ngang ta lên.
Ta nghe thấy tiếng lòng điềm nhiên không biết xấu hổ của hắn.
[Đúng là có khô, có điều phải chọn chỗ.]
Ta nháy mắt đã hiểu, trợn to mắt đấm vào lưng hắn.
"Chàng cố ý đúng không! Chàng cố ý để ta nghe thấy có đúng không!"
Hắn kiêu ngạo hừ một tiếng, ném ta lên giường, xoay người đè tới.
Ánh trăng hôm nay có màu xanh lơ, ánh trăng chiếu sáng lên hàng mi thanh lãnh của hắn.
Cuối cùng, ta mệt mỏi không chịu nổi, hôn mê trầm trầm ngủ mất.
Lúc tỉnh lại, eo đau, thận đau, nơi nào cũng đau.
Phía sau có một cánh tay duỗi tới gác lên eo ta.
Tạ Phù Châu ngủ ở bên cạnh ta, gắt gao ôm chặt eo ta, cho dù trong lúc ngủ, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Bộ dáng ngoan ngoãn này, thật sự là cùng một người với cái người điên cuồng đêm qua sao?
Ta từ từ rút tay ra, tức giận thầm mắng to hắn cầm thú, nơi nào đó quả thực là biến dị, khoai lang to.
Hắn hơi hơi mở mắt, khóe miệng ngừng cười, nghiêm túc hỏi ta.
"Khoai lang to biến dị là cái gì?"
Ta cả kinh ngây người, muốn nghe tiếng lòng hắn, lại phát hiện ra làm cách nào cũng không nghe được.
Hắn cười cười, ghé tới gặm lỗ tai ta.
"Ban nãy nàng mắng ta có đúng không, hửm?"
Hỏng rồi!
Hiện tại đổi thành hắn có thể nghe được tiếng lòng của ta rồi!
Ông trời ơi, sao ông phải chơi con như vậy chứ!
(END)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.