*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nụ Hôn Của Tù Nhân
Tác giả: Địch Túy Sơn
Thể loại: Hiện đại, (nửa đầu) bối cảnh tù giam, lạnh lùng kiệm lời công X Nhút nhát thụ, niên thượng, ngọt sủng, HE.
Biên tập: ♪ Đậu ♪
.:. 1.:.
Nơi đây là một nhà tù nằm lẻ loi trên hòn đảo ngoài biển, không để lọt một khả năng bỏ trốn nào.
Gió biển hòa với mùi tanh phả vào mặt, tôi mịt mờ đi theo hàng người, cổ tay bị còng, tên quản giáo canh gác bên cạnh thỉnh thoảng hung ác chọc chúng tôi bằng dùi cui điện, lớn giọng hối chúng tôi nhanh chân lên.
Bãi cát nhám ráp đau chân, tôi loạng choạng, ngay lập tức bị dùi cui điện quất mạnh.
Tôi miễn cưỡng hiểu tiếng Anh sứt sẹo của tên quản giáo, kinh hoảng giải thích.
"I'm innocent... please let me go out... please... I'm set up... plea... (Tôi vô tội... Xin hãy thả tôi ra... Xin anh... Tôi bị hãm hại... Van xin anh...)"
Những cú đấm đá dày đặc nện xuống người tôi, nhóm quản giáo mất kiên nhẫn hung ác vây xung quanh.
Tôi co ro như con tôm luộc, cắn chặt răng không nói tiếng nào, làn nước mắt tuyệt vọng ứa ra quanh vành mắt.
Tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một giây trước còn tham gia tiệc ở đại học Anh quốc mà bỗng nhiên bị bắt, bị nhốt giam với một đống tội danh vu khống rồi bị vứt lên hòn đảo này.
Mặt biển kéo dài mênh mông đến tận đường chân trời, tôi ngơ ngẩn chảy nước mắt, không biết làm sao mới có thể rời khỏi nơi này, quay về quê hương mình.
Sau cùng không chịu nổi bạo lực từ quản giáo, tôi cố nén cơn đau loạng choạng nối đuôi tù nhân vào trong ngục giam.
Đập vào mắt là vách tường cao chót vót và lưới điện phòng ngừa bỏ trốn, trên thao trường trong lưới điện, các tù nhân mặc đồng phục màu cam trừng mắt nhìn nhóm tù nhân mới sắp nhập bọn, có người la ó cười to, có kẻ huýt sáo đê tiện.
Màu da khác nhau, chủng tộc khác nhau, thứ duy nhất giống là sự phấn khích gần như phát rồ trên những gương mặt đó.
Nhìn bầy con mồi bước từng bước run lẩy bẩy vào hang thú tàn ác, chúng reo ca hò hét cho bữa tiệc long trọng ngon lành sắp diễn ra.
Trước đó tôi còn là một thiếu gia nhận hết mọi sự cưng chiều, gia thế giàu có, hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc vô lo cơm áo. Đón sinh nhật 18 tuổi ở nước Anh không bao lâu, tôi dự buổi tiệc bạn bè dẫn đến, thỏa thích xập xình, tận sức vui chơi.
Sau đấy mọi chuyện xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Là Starling cho tôi nhìn thấu rốt cuộc bản chất con người xấu xí đến nhường nào, đáng sợ đến nhường nào khi đối mặt với những dục vọng vô bờ bến.
Tôi tìm đến Adam vào buổi chiều đi hóng gió.
Anh ta ngồi một mình trên bậc thang cao cao ở phía tây, yên tĩnh đọc một cuốn sách.
Hoàng hôn bao phủ, ánh chiều tà rắc xuống người anh ta khiến anh ta trông như thiên thần, một thiên thần trong ngục giam.
Nhưng những kẻ xung quanh tránh né ra mặt nhắc nhở tôi rằng anh ta tuyệt đối là nhân vật nguy hiểm không thể trêu chọc.
Nhưng tôi thật sự không dằn lòng được, tôi cần sống, tôi cần được che chở.
Tôi đứng bần thần trước bậc thang rất lâu, vẫn không có can đảm lên tiếng, không thể dừng được nỗi khiếp sợ bẩm sinh trước tự nhiên hùng mạnh.
Tôi sợ anh ta, sợ gã đàn ông bị phán tù chung thân ấy.
Sợ cả đám tù nhân bỉ ổi trông cực kỳ bất thiện và hung ác đứng phía sau.
Nếu thật sự phải trả giá tất cả, chí ít tôi phải tìm ai nhìn hợp mắt.
Tôi nản chí, tự mỉa mai mình.
Anh ta bỗng khép sách lại, có vẻ muốn rời đi.
Tôi giật mình, vội chắn trước anh ta, bật thốt.
"Khoan đã!"
Anh ta nhìn tôi.
Tôi từng đánh giá anh ta từ xa rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu nhìn rõ anh ta từ khoảng cách gần.
Tóc anh ta màu bạc rất đẹp, màu con ngươi cũng nhạt, vì chiều cao hơn một mét chín nên lúc nhìn người ta thường có thói quen cụp mắt, toát ra sự sắc lạnh như dao gọt.
Đường nét khắc sâu, là một người phương Tây điển trai nhưng nét mặt lạnh lẽo tựa người máy không có tình cảm.
Tôi sợ muốn chết, lắp ba lắp bắp không nói nên lời.
Anh ta im lặng nhìn tôi mấy giây xong chìa cuốn sách trong tay đến trước mặt tôi, nói.
"Read (Đọc)."
Giọng nói trầm thấp như trời sinh thuộc về lưỡi dao sắc, kết hợp với dáng vẻ của anh ta càng khiến người ta thấy rét lạnh vô tình.
Tôi ngẩn người một lúc lâu mới nhìn rõ đó là một tập thơ tiếng Anh, tuy không hiểu ý anh ta nhưng sợ không dám hỏi nhiều, bèn run run đọc trong thấp thỏm.
"I... I listen to the... the stillness of you
... My dear, among it all...
I fe... feel your silence touch my... my words as I... I talk
And... and take them in th... thrall"
Đọc xong không nhìn ra anh ta hài lòng hay tức giận mà chỉ lặp lại.
"Read (Đọc)."
Tôi khó hiểu nhìn anh ta mà bị gương mặt vô cảm của anh ta dọa sợ, cúi đầu lần thứ hai đọc lắp bắp.
Thật ra tiếng Anh của tôi khá tốt nhưng ngay thời khắc liên quan đến an toàn sinh mệnh, tôi làm gì còn tâm tư đọc truyền cảm một bài thơ tiếng Anh chứ?
Đọc đi đọc lại, dần trôi chảy hơn, cuối cùng anh ta mới dừng hành động khó hiểu này lại.
Tôi ngước mỏi cổ, người anh ta như sắp hòa vào tia nắng chiều cuối cùng, mặt không biểu cảm nhưng dường như lần đầu tiên ánh mắt có tiêu cự.
Sau một hồi nhìn tôi chằm chặp, anh ta nhảy xuống từ bậc thang, bước chậm rãi về phía căn tin.
Huyết dịch toàn thân thoáng đông lại, mặt tái mét, tôi thậm chí tưởng tượng được những lời cười giễu buồn nôn và bạo lực cùng quấy rối trắng trợn hơn nữa mà tôi sẽ phải đối mặt khi quay trở lại.
Hoàng hôn tắt nắng, bầu trời màu tối nhạt làm người ta hoa mắt.
Tôi không biết mình quay trở lại như thế nào, khi một lần nữa bị từng đôi tay bẩn thỉu với sang thì gai nhọn toàn thân như thể bị nhổ sạch, chỉ còn lại mỗi sự đớn hèn bủn rủn.
Lúc đang cam chịu bị đè xuống đất mặc người xâu xé thì tứ phía bỗng tĩnh lặng như tờ.
Trán tôi bị đập rách trong lúc hỗn loạn, máu sền sệt mơ hồ tầm mắt, tôi chỉ cảm nhận được một luồng khí thế bức người đang dần lại gần, cằm bị ai đó nâng lên.
Giọng nói lạnh lẽo không khác nào thuộc về lưỡi dao sắc.
"Don't lose this time (Lần này đừng mất dấu nữa)."
Hết 01.