*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nụ Hôn Của Tù Nhân
Tác giả: Địch Túy Sơn
Thể loại: Hiện đại, (nửa đầu) bối cảnh tù giam, độc chiếm dục kiệm lời công X Nhút nhát thụ, niên thượng, ngọt sủng, HE.
Biên tập: ♪ Đậu ♪
.:. 13.:.
Tôi bối rối nhìn anh ta, ngơ ra chưa kịp phản ứng.
Anh ta bế tôi từ dưới đất lên trên giường, cầm khăn lau bên đầu gối mới quỳ của tôi xong quay người lấy chiếc hộp thuốc nhỏ thường được cất trong ngăn kéo, khử trùng thoa thuốc vết thương trên người tôi.
Tựa như gặp phải đại nạn mà được đặc xá dễ dàng, nỗi khiếp đảm trước đó tan thành mây khói, nhưng trái lại lòng tôi trống vắng khó tả.
Trận giày vò này kéo dài đến gần hửng sáng, tôi nghe tiếng còi quản ngục hối thúc đám tù nhân dậy, mọi chuyện đêm trước chẳng khác nào một cơn ác mộng rã rời.
Adam vẫn im lặng, thoa thuốc xong thì đứng dậy nhìn tôi, tôi cũng ngước mắt ngây như phỗng nhìn đối phương.
Anh ta nhìn bộ dạng của tôi có vẻ muốn nói gì đó nhưng quản ngục đi tới gõ song sắt phòng giam, nói liến thoắng, Adam bước ra nói chuyện với gã, vừa nói vừa thỉnh thoảng không yên lòng ngoái đầu đưa mắt về phía tôi.
Họ trò chuyện rất lâu, mí mắt tôi dần nặng trĩu, mệt mỏi héo rũ.
Sau khi nhìn bóng lưng cao to của Adam, tôi không thể cầm cự nữa nằm xuống giường, co người nhắm mắt, không đợi được Adam quay lại đã ngủ thiếp đi.
Chuyện vượt ngục hệ trọng cứ như chưa từng xảy ra, nhóm quản ngục không thông báo công khai, đám tù nhân thì không hay biết về chuyện xảy ra trong đêm, còn Chiêm Nhận bỏ trốn thành công dường như cũng bị lãng quên.
Adam không còn nhắc tới chuyện vượt ngục, vẫn ôm tôi yên lặng đọc thơ như thường ngày, ngày nào cũng thoa thuốc đúng giờ, tối lúc ôm tôi ngủ cũng cẩn thận tránh vết thương.
Mấy vết thương nhỏ không đáng kể lành rất nhanh, chỉ trong mấy ngày kết vảy rồi bị bong ra, trở về với làn da non nớt, ngay khi tôi khờ dại thầm nghĩ chuyện vượt ngục đã bị đá về quá khứ vĩnh viễn thì mới phát hiện Adam chưa từng quên nó.
Anh ta kiểm tra tỉ mỉ từng vết thương một trên người tôi, sau khi khỏi hẳn thì đi cất thuốc.
Tôi cầm quần áo tù nhân để bên cạnh mặc vào, dụi mắt lầm bầm.
"Tôi muốn ngủ."
Phòng giam cũng đã tắt đèn, tiếng ầm ĩ thân quen xếp đầy trong bóng tối ngoài hành lang, tôi mặc quần áo rồi nằm xuống giường, ngáp khẽ.
Adam cất đồ xong quay về giường, lúc nằm xuống kế bên thì ôm eo tôi, lần này không đơn giản là gác tay mà men theo sống lưng chui xuống dưới quần, ngón tay thuôn dài chen vào kẽ mông.
Tôi tỉnh táo, vô thức căng cứng người, trong tăm tối hoảng sợ nhìn đối phương.
Anh ta im lặng, con ngươi nhạt màu nhìn tôi như nguồn sáng đã bị che phủ, nhưng tay không ngừng lại.
Từ đêm vượt ngục Adam không chạm vào tôi, tôi gần như quên béng chuyện này, bây giờ đối phương muốn, tôi nào dám không cho.
Quần rộng và quần lót bị cởi xuống, tôi cắn môi im thin thít, hơi giạng chân tiện cho anh ta sờ soạng, nơi đã mấy ngày không đút vào trở nên khô khốc, khi anh ta đút ngón tay thì đau nhói.
Adam nhanh chóng rút ra, trong bóng rối vang lên tiếng gel bôi trơn bị vặn mở và đổ xuống, tôi không biết tối nay anh ta muốn dùng tư thế nào nên giạng chân theo tư thế ban nãy, mở to mắt nhìn bóng người đối phương trong đêm.
Bóng đen phủ kín ập xuống, ngón tay ướt át cũng chen vào, tôi cố thả lỏng người hết mức để chứa anh ta, ngoan ngoãn chịu đựng nụ hôn nóng hầm hập của Adam.
Nụ hôn mang tính xâm lược chiếm lấy hơi thở tôi, chày thịt to dài cũng chen vào từng tí một, tôi hít một hơi rất nhẹ, run rẩy bám vai đối phương, quấn hai chân lên eo anh ta.
Động tác chậm rãi dần tăng nhanh sau khi thích ứng được, tôi bị nện mà xương hông bủn rủn, mất kiểm soát thở gấp, bị Adam hôn chóng mặt, chỉ chốc sau xuất hiện khoái cảm tột độ đến từ chuyện giường chiếu quen thuộc, cậu nhỏ không được chạm vào cũng sắp bắn.
Bất ngờ có một đôi tay cầm nó, Adam nói mà không dừng động tác.
"Không được bắn."
Tôi mông lung nhìn đối phương, khoái cảm bị cắt ngang thật sự rất khó chịu, khó nhịn với tay gạt tay đối phương ra, cầu xin.
"Adam... Tôi khó chịu... Khó chịu lắm..."
Nước nhòe tầm mắt làm tôi không nhìn thấy rõ biểu cảm của đối phương, chỉ nghe đối phương hạ giọng điềm tĩnh lặp lại.
"Không được bắn."
Dứt lời anh ta buông tay, luồng khoái cảm mới bị chặn ngang lại dâng lên, nhấn chìm mệnh lệnh ngắn gọn của anh ta.
Tôi nhỏ giọng hét bắn ra, khiến phần éo dính sát nhau của cả hai dính nhớp, khoái cảm qua đi người vừa bải hoải vừa nhạy cảm, mỗi lần đâm rút cũng khiến tôi co giật không ngừng.
Mơ mơ màng màng nghênh đón làn sóng khoái cảm mới, tôi căng cứng ngón chân, đầu óc trống rỗng bắn xong mới trì trệ nhớ ra câu Adam vừa nói.
Nhưng Adam không có ý định gì khi tôi không nghe lời, làm như anh ta chỉ thuận miệng nói, một chút bất an trong lòng lại bị nỗi kích thích run rẩy bao phủ, chìm đắm cả thân lẫn tâm trong cuộc mây mưa.
Mọi lần anh ta sẽ chăm sóc chỗ nhạy cảm cho tôi, nhưng xưa không giống nay, mỗi một lần va chạm đều nghiền ép đến nơi nhô ra kia, từng đợt sóng khoái cảm liên tiếp khiến tôi nhấp nhô không dứt, không tỉnh táo chỉ biết gào khóc bắn tinh.
Người chúng tôi toàn là tinh dịch tôi bắn, khô cạn rồi bị thấm ướt, mùi tanh nồng ngấm vào tận xương.
Bắn rồi lại không bắn nổi nữa nhưng Adam vẫn im lặng chơi tôi, tôi bị kích thích run người, cậu nhỏ mềm oặt, chỉ có thể cố gắng rỉ ra chút dịch ướt, chạm khẽ vào nó sẽ trướng đau khó chịu.
Tôi thật sự không thể chịu đựng tiếp, đầu gối đang quỳ trên giường rụt về sau trốn tránh, đẩy cánh tay đối phương chống bên người mình, nói hoảng loạn.
"Đừng, đừng làm nữa... Tôi bắn không ra... Đau..."
Cánh tay Adam như thể sắt thép ngang tàng bất động, bị tôi đẩy mấy lần mới nhấc lên, nhưng nó lại trượt trên lồng ngực tôi xuống dưới cậu nhỏ, vừa xoa bóp vừa kề sát tai tôi từ phía sau, giọng nói trầm khàn bình thản mà cũng lạnh lùng.
"Tôi đã nói không được bắn, em không nghe lời thì để em bắn cho đã."
Bấy giờ tôi mới thấy sợ, vội nhận sai.
"Tôi sai rồi, lần sau tôi sẽ nghe lời, đừng làm nữa được không?"
Adam làm ngơ tiếp tục đâm chọc mạnh bạo, cậu nhỏ bị bàn tay to của đối phương xoa bóp chỉ thấy đau rát, tôi khóc lóc gạt tay anh ta ra mà không gạt được, cậu nhỏ run run trong vuốt ve cuối cùng cũng cương hơn một chút, nhưng quả thật không bắn ra được thứ gì, một hồi lâu sau mới rỉ ra chất dịch nóng cùng với mùi tanh thoang thoảng.
Cuối cùng động tác xoa bóp cũng dừng lại, đầu óc tôi rỗng tuếch, nằm sấp trên giường thở hổn hển rất lâu mới dần lấy lại phản ứng, tôi bị chơi đến nỗi văng nước tiểu.
Tôi xấu hổ muốn chết không thể ngẩng đầu lên, không thể bình ổn nỗi lòng, vùng vằng không cho Adam ôm mình, không nói tiếng nào, khóc thở không ra hơi.
Anh ta đè tay ngăn sự chống cự của tôi, dịu dàng hôn, trầm giọng hỏi.
"Lần sau em nghe lời chứ?"
Tôi vội vàng gật đầu lia lịa, thật lòng rất sợ cảm giác thế này, toàn thân như bị đào sạch, cậu nhỏ hơi chạm vào thôi cũng đau không chịu thấu.
"Nghe, nghe, lần sau tôi sẽ nghe mà."
Ấm ức lẫn sợ hãi xộc lên đầu, tôi nghẹn ngào, cũng khá tức tối không thèm nhìn đối phương.
Anh ta đứng lên mò mẫm gì đó, một cánh tay sạch sẽ khác nhét một thứ vào miệng tôi, ngọt lịm.
Không biết từ bao giờ, có lẽ là thấy Chiêm Nhận cho tôi sô cô la cũng như nhận ra tôi thích chúng nên từ một ngày nào đấy, căn phòng giam này chất đầy sô cô la trắng.
Tôi ngậm sô cô la, vị ngọt tan ra xua đi chút ấm ức, nhưng tôi vẫn còn giận, quay lưng hướng mặt vào vách tường không thèm để ý Adam.
Adam ngồi phía sau, hình như đang im lặng nghe tiếng tôi ngậm liếm sô cô la, ngay sau đó nhét một mẩu mới vào.
Được đút mấy mẩu tôi mới chậm chạp quay người lại, cầm lấy mẩu sô cô la trắng còn lại ở trong tay đối phương, thở phì phò trừng mắt.
"Tôi không thèm anh đút! Tôi tự ăn!"
Adam xoa đầu tôi, bế tôi lên đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, đến khi ra ngoài thay ga giường mới xong mới cùng nằm lên giường.
Cu cậu bị sử dụng quá độ vẫn trong tình trạng chạm là đau, ban nãy tắm rửa tôi đau rớt nước mắt, trách móc anh ta, anh ta nhìn tôi, vạch trần.
"Là do em không nghe lời."
Tôi cắn môi, tức xám người cắn sô cô la.
Tức thì tức, nhưng ngày hôm sau khi đối phương một lần nữa ra lệnh "Không được bắn" thì tôi vẫn ngoan ngoãn nghe theo.
Trước đó không cần kìm chế dục vọng nên giờ tôi rất khổ sở khi phải dốc hết sức ra nhẫn nhịn không bắn, người căng cứng, dồn toàn bộ sự chú ý vào cậu nhỏ của mình.
Nhưng dẫu cố nhịn cách mấy thì đôi lúc vẫn không khống chế được, thế là tủi thân giải thích.
"Tôi cố lắm rồi, nhưng tôi không nhịn được."
Adam hôn lên gáy tôi, hơi thở nóng rực làm tôi tê rần da đầu, giọng nói dịu dàng nhưng khiến tôi sợ.
"Không làm được thì phải bị phạt."
Anh ta lại chơi tôi đến bắn nước tiểu.
Tôi xấu hổ khôn cùng, hận vì sao đối phương lại đưa ra yêu cầu vô lý như thế, nhưng anh ta chỉ im lặng nhìn tôi khóc nháo, phẫn nộ trách mắng, đá rồi đạp như phát điên mà anh ta không hề bị lay động.
Lần sau anh ta vẫn lạnh lùng tàn nhẫn y vậy, vô tình đưa ra yêu cầu y vậy.
Tôi thật sự chịu đủ lắm rồi thậm chí mặc quần lót mà vẫn thấy xấu hổ khó chịu, ầm ĩ cầu xin nhìn Adam nhưng Adam vẫn trưng bộ dạng hờ hững không động lòng, tôi chỉ đành thỏa hiệp.
Lần đầu tiên nhịn đến khi Adam nói bên tai cho phép bắn mới bắn, từ trên xuống dưới người tôi vẫn còn run rẩy không ngừng, đầu óc trống rỗng.
Hình như đối phương cười, dịu giọng khen.
"Bé ngoan."
Trong mơ màng tôi thỏa mãn, xúc động rơi nước mắt vì lời khen của anh ta, loại cảm giác thỏa mãn này thậm chí còn vượt khỏi cảm nhận sinh lý.
Trong mười mấy năm cuộc đời, tôi không ngờ còn có kiểu khống chế vô hình có thể dần dần điều khiển phản ứng sinh lý và cảm thụ tâm lý của một người.
Adam hôn tôi, nói bao dung.
"Bắn đi."
Cơ thể căng cứng mới hơi thả lỏng, bắn ra như trút được gánh nặng.
Anh ta hôn khóe mắt ẩm ướt của tôi, dịu dàng như thể đây là một lời khen thưởng.
Một ngày nào đó tôi bóp thằng bé cương cứng của mình, rõ ràng đã chảy nước thành sông mà làm cách nào cũng không bắn được, Adam bước ra từ trong nhà vệ sinh, thấy bộ dạng hoang mang của tôi thì đi tới ngồi xuống mép giường.
Anh ta nhìn tôi, nói như ban ân.
"Ngoan, bắn đi."
Dường như gông xiềng vô hình được tháo gỡ, tinh dịch phun ra tung tóe eo và đùi, thủy triều khoái cảm nhấn chìm tôi, nhưng tôi lạnh toát trong lòng, sợ hãi mà cũng bất lực nhìn đối phương.
Hồi lâu sau, tôi run cầm cập òa khóc.
"...Sao lại... lại như thế này... Tôi... tôi bị hư rồi sao..."
Hết 13.