Nụ Hôn Của Tù Nhân Tác giả: Địch Túy Sơn Thể loại: Hiện đại, (nửa đầu) bối cảnh tù giam, độc chiếm dục kiệm lời công X Nhút nhát thụ, niên thượng, ngọt sủng, HE. Biên tập: ♪ Đậu ♪ .:. 15.:. 27 ngày trôi đi vừa ngắn ngủn như chỉ trong cái chớp mắt, mà cũng vừa dài dằng dặc mãi không đến, tôi hận không thể nhảy thẳng đến quãng thời gian tự do sau 27 ngày, có niềm hi vọng gần trong gang tấc thì những thứ đang dần thành thói quen khiến tôi sắp không còn chịu đựng nổi. Nhưng tôi chỉ biết ép mình đợi chờ, phải kìm nén nôn nóng và mong đợi, ngoan ngoãn sống qua 27 ngày này. Tuy Adam đồng ý nhưng tôi vẫn còn khá canh cánh, ngày nào cũng đi lót tót cạnh anh ta không rời một tấc, căng thẳng lẫn tập trung dốc sức làm anh ta vui lòng, còn khẩn thiết còn nghe lời hơn cả trước. Chắc anh ta cũng nhận ra nhưng không nói gì, vẫn đối xử với tôi y như cũ, chưa từng có suy nghĩ xấu xa thừa nước đục thả câu, tôi gần như cảm động rơi nước mắt với chuyện này. "Gia, kể chuyện của em đi." Có lẽ do sắp rời khỏi hải đảo trở về cuộc sống hiện thực, gần đây anh ta thường thích nghe tôi kể chuyện của mình, tôi vắt óc kể mọi chuyện trong mười mấy năm qua cho đối phương. Đơn giản là lớn lên trong tình thương cưng chiều của cha mẹ, một năm trước cha mẹ qua đời vì tai nạn giao thông, thân thích trong gia tộc Hứa muốn cướp đoạt gia sản cha mẹ để lại nên vu oan giá họa tống tôi vào tù, tưởng đâu tôi sẽ không sống sót trở ra. Mỗi lần nhớ lại chuyện trước kia đều như thể rất xa xôi, chẳng khác nào ánh trăng đọng lại trên mặt biển rồi chìm mất không thấy tăm hơi. Mấy hôm nay tôi kể sạch chuyện xấu hổ lúc nhỏ mà Adam vẫn cực kỳ hứng thú, trong phút chốc tôi không nghĩ ra chuyện nào nên nói liều. "Tôi đã kể hết chuyện của mình với anh, đến lượt anh kể đi chứ." Từ lúc ngồi tù đến nay tôi không biết tí gì về Adam, chỉ biết anh ta là người Đức, Chiêm Nhận từng nói gốc gác anh ta rất chắc, gia thế cũng phức tạp. Nhưng bọn họ không ai nói rõ Adam vào đây vì tội gì, tôi cũng tò mò anh ta làm chuyện gì mà bị phán tù chung thân, làm cách nào nói rời khỏi đây là có thể rời ngay. Adam có quá nhiều bí ẩn, trước giờ tôi không dám tiếp xúc với người và sự việc không dính dáng đến mình, vì thần bí luôn đi kèm với hiểm nguy. Nhưng giờ đây tôi cảm nhận được Adam quan tâm mình, hoặc nói là lập dị, thậm chí quyền khống chế cơ thể cũng thuộc về anh ta, dù tôi không muốn cỡ nào chăng nữa thì chúng tôi vẫn hòa quyện không thể chia lìa. Bây giờ đang là buổi tối sau giờ ăn, sắc trời nhá nhem, Adam kéo tay tôi đi dạo ở sân bãi, gió biển ẩm ướt tanh tanh phả vào mặt. Adam nghe tôi nói thì không lên tiếng đến mấy giây, ngay lúc tôi tưởng anh ta không thích, luống cuống định cứu cánh thì đối phương mở miệng. "Cha tôi có rất nhiều tình nhân nên tôi có rất đông anh chị em, nhưng tôi không thân thiết với họ." Đợi mãi vẫn không nghe đối phương nói tiếp, tôi không cầm lòng được hỏi. "Bác đã đi xa?" Ánh chiều tà nhuộm chân trời thành màu cam ấm, ánh sáng nhá nhem, Adam cao hơn tôi quá nhiều, khi nghiêng đầu khuôn mặt khuất trong bóng tối, mái tóc trắng được dát lên vầng sáng nhàn nhạt. Tôi ngồi gần bên, ngây ra nhìn anh ta một hồi, nhìn rõ đôi mắt đối phương. Con ngươi nhạt màu giống hạt pha lê long lanh tĩnh lặng nhìn tôi chăm chú. Hình như anh ta đang suy ngẫm, xong nói. "Nghe nói cha đã bệnh chết." Nói xong lại rơi vào im lặng, đằng xa có mấy phạm nhân đứng vây xung quanh đùa cợt, tiết mục phổ biến hàng ngày, song mảnh đất trống rộng lớn xung quanh tôi và Adam vắng tanh, không ai dám lại gần. Tôi biết hôm qua vừa có nhóm tù nhân mới vào đây, vô thức liếc mắt sang bên cạnh, mơ hồ thấy bóng đen bao vây lớp lớp, tiếng cười đùa cợt nhả và tiếng chân đá truyền văng vẳng tới, tôi thất thần nhớ lại bản thân lúc mới vào. Cằm nong nóng, bàn tay ấm áp quay mặt tôi lại, Adam hơi cúi người, áp sát cứ như muốn thu hút sự chú ý của tôi, rốt cuộc lên tiếng. "Người mẹ nuôi nấng tôi cũng là người phương Đông, nếu bà thấy em chắc chắn sẽ thích em." Tôi ngạc nhiên nhìn đối phương, hỏi. "Anh có huyết thống phương Đông? Nhưng nhìn anh..." Mặt mũi Adam hoàn toàn là thuộc về phương Tây, nếu mẹ người phương Đông thì sao có khả năng không di truyền một tí đường nét nào? Tôi còn đang ngẫm lại lời Adam nói thì anh ta bổ sung. "Người mẹ nuôi nấng tôi không phải mẹ ruột." Trong lòng Adam mẹ ruột không thể sánh bằng mẹ nuôi, thậm chí vừa rồi anh ta còn không hề nhắc đến. Tôi bỗng có cảm giác mơ hồ gia đình anh ta rất phức tạp, sợ mạo phạm đối phương mà cũng sợ bản thân vô thức nhảy xuống đầm lầy, tôi mất tự nhiên lầm bầm. "Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, anh có thể không trả lời." Nhưng bây giờ người chủ động tiếp tục đề tài này lại là anh ta. Anh ta cọ mu bàn tay vào má tôi cứ như đang cẩn thận chạm vào châu báu, kế đến xoa mặt tôi rồi kể tiếp bằng ngữ điệu bình thản. "Mẹ ruột sinh tôi xong ly hôn với cha, người nuôi nấng tôi là một tình nhân của cha, bà là người phương Đông, dịu dàng lương thiện, nhưng sức khỏe không tốt, qua đời từ rất lâu." Sau khi lắng nghe hết thân thế của Adam, dường như tôi đã vượt qua bức tường mỏng manh của anh ta, tiến vào nơi gần anh ta hơn. Sự thân mật ập đến bất ngờ khiến tôi hơi khó xử, thầm hối hận ban nãy mình hỏi ngược đối phương làm gì, nghe chuyện xưa có phần tội nghiệp của anh ta xong không an ủi được câu nào. Anh ta nhìn ra vẻ lúng túng của tôi, giọng dịu dàng hơn nhiều. "Ý tôi là sau khi rời khỏi đây em không cần bận tâm ai cả, tin tưởng mình tôi là đủ." Tôi theo bản năng ừ một tiếng, do dự mãi vẫn ấm đầu hỏi tiếp. "Vậy, vậy lúc trước anh không từ chối tôi là do tôi cũng là người phương Đông?" Hình như Adam cười, làm như tôi đã hỏi một câu rất ngốc. Mặt nóng bừng, đầu choáng váng, vừa mất mặt vừa ngượng chín, lắp bắp muốn ngừng đề tài. "Đến lúc về rồi, chúng ta..." "Không phải." Adam hiếm khi ngắt lời, tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, trùng hợp bị làn hơi ấm bao phủ, anh ta ngậm môi tôi. Lúc ở ngoài chúng tôi ít khi thân mật, cùng lắm là ôm, vả lại tôi nhớ cách đây không xa còn cả đống tội phạm, tuy đã chập tối nhưng da mặt tôi mỏng, vô thức lùi ra sau. Adam vòng qua eo tôi, một tay khác thì xoa gáy, nhẹ nhàng nâng mặt tôi lên, tôi đành vùi vào ngực đối phương, thẹn mà cũng sợ bị đối phương hôn thật lâu. Lát sau anh ta buông tôi ra, hơi thở còn quấn trong hô hấp, như dán vào ngực tôi trầm giọng nói. "Vì em là người đầu tiên chủ động đi đến chỗ tôi." Tôi vẫn còn chìm trong dư vị của nụ hôn chưa hoàn hồn, mịt mờ ngẩng đầu nhìn đối phương. Anh ta xoa đầu tôi, nắm tay tôi nói. "Về thôi." Đi mấy bước tôi mới dần hiểu câu anh ta nói, sửng sốt, có phần không tin, thật sự chưa từng có ai có ý định tiếp cận anh ta ư? Vì sao lại vậy? Nhưng nhớ lại tâm lý của bản thân khi ấy thì phần nào hiểu được. Hiện giờ trong ánh mắt tôi anh ta thần bí mà không kém phần mạnh mẽ, khí chất lạnh lùng vô tình, nếu không phải ôm suy nghĩ được ăn cả ngã về không thì tôi tuyệt đối cũng không dám lại gần. Cách càng xa thì trông càng hờ hững âm u, nỗi sợ cũng sẽ càng dày đặc. Nhưng cũng may, giờ tôi không còn sợ anh ta đến mức ấy. Khi đi ngang qua đám tù nhân, tiếng tụ tập nhốn nháo lọt vào trong tai, không khí cũng xen lẫn mùi máu tanh không thể phớt lờ. Tôi không cầm lòng được khẽ liếc, từ kẽ hở nhìn thấy tù nhân mới run lẩy bẩy bị vây ở giữa, tuyệt vọng lẫn bất lực. Bước chân thả chậm tốc độ, Adam nghiêng đầu nhìn tôi đang kinh hoàng, không nhìn theo tầm mắt của tôi mà chỉ nhìn thẳng vào tôi, hỏi. "Sao thế?" Tôi lưỡng lự nhìn đối phương rồi nhìn những tù nhân mới bị bắt nạt bị sỉ nhục, giọng nói to rõ ở trong đầu khuyên tôi đừng lo chuyện bao đồng nhưng brn thân là đứa được vớt lên từ đáy vực sâu, không thể chịu nổi khi nhìn thấy người giống mình bị ném xuống. Adam chạm ngón tay vào mí mắt cụp xuống của tôi, kiên nhẫn hỏi "Hửm?" bằng giọng mũi. Tôi cắn môi, lấy can đảm nhìn anh ta, nhỏ giọng cầu xin. "Anh... Anh có thể cứu họ không..." Anh ta khựng lại, thoáng liếc sang đó xong hờ hững thu hồi tầm mắt. Con ngươi nhạt màu nhìn chằm chằm tôi khiến tâm tôi như bị vật gì đó nặng trĩu đè lên. Adam nói. "Gia, tôi chỉ cần một." Tất nhiên tôi không hiểu ý Adam, yên lặng nhìn đối phương rồi lập tức cúi đầu không nói nữa, cắn môi trắng nhợt. Đôi tay vẫn nắm nhau, tiếng tim đập như là một thể, ngón tay ấy chống lên môi tôi, tôi đành buông môi ra. Anh ta vuốt khẽ dấu răng ở môi dưới, véo mặt tôi ra chiều không vui xong buông tay ra. Chúng tôi rời khỏi một buổi chiều tối náo nhiệt. Sau khi về phòng giam tôi đọc thơ cho Adam, đọc một đoạn tay anh ta mò vào trong quần tôi, bài thơ thì chưa đọc xong mà cuốn sách đang mở rớt xuống giường, lăn chầm chậm tới chân giường. Tôi sợ sách rớt sẽ bị bẩn bị hư nên cố với tay, đầu ngón tay mới chạm trang sách thì bàn tay to của Adam phủ lên, áp vào mu bàn tay. Tôi giật mình rụt lại như bị bỏng, cắn chặt môi khốn đốn ngượng ngùng. Giọng nói trầm ấm vang bên tai, tiếng thở khêu gợi của Adam tựa chiếc lưỡi nóng ướt chui vào tai, tôi tê dại, mỏi eo sụp người xuống nhưng bị cánh tay cường tráng nhấc lên. Anh ta liếm hôn dái tai, tay kéo sách về, chỉ vào trang chưa đọc xong, nói. "Em đọc tiếp đi, đọc xong tôi sẽ dừng." Giọng nói bình thản cứ như không dính dáng gì đến tình huống dâm tà này, tôi nghe xong đỏ bừng mặt. Chỉ bị húc tôi đã bật thốt ra tiếng phải cố kìm chế nó thì sao có thể đọc thơ trong tình huống thế này? Tôi tính lên tiếng phản bác thì đối phương húc mạnh khiến tôi bất ngờ thốt ra tiếng, gậy th*t đâm vào nơi sâu xa của cơ thể vừa nhanh vừa mạnh, nghiền ép thịt non đã quen thuộc, xoắn thít không biết xấu hổ, rỉ nước ngọt ngào. Tôi thẹn thùng không dám ngẩng đầu, anh ta cũng không hối thúc, chỉ im lặng chơi đùa tôi, đợi tôi thật sự không thể nhịn được nữa mới lặp lại. Trong giọng nói trầm khàn có thêm sự dỗ dành cưng chiều nhưng ngữ điệu vững vàng như đinh đóng cột. Sự kiên nhẫn của tôi bại trận trong giây lát, cố gắng nhìn cho rõ ngôn từ trên sách qua màn nước mắt, còn phải kìm chế tiếng rên và nấc nghẹn, đọc từng chữ lắp bắp, nức nở. Adam chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn cắn nhẹ dái tai tôi, dịu dàng sửa lỗi. "Em đọc sai rồi, đọc lại." Tôi không còn bận tâm bảo vệ sách của anh ta, bị làm vừa thẹn vừa ức, sau đó thần trí không còn minh mẫn không biết rốt cuộc bản thân có đọc hết không, người ướt nhẹp, kẽ mông hở gió, chất dịch rót vào chảy ra lớp lớp như đã mất khống chế. Adam bế tôi đi tắm, lúc trở ra tôi héo rũ dựa vào lồng ngực anh ta, lúc tới giường nằm xuống không biết chân đá phải thứ gì mà rơi xuống đất. Nhưng mà thú thật tôi buồn ngủ lắm rồi, không thèm nghĩ vật cứng đó là gì mà rúc vào chăn mơ màng khép mắt. Hình như Adam nhặt nó lên rồi nhích lại xoa đầu tôi, hôn lên môi dịu giọng nhắc. "Ngủ đi." Ngủ đi. Từ ngày mai là có thể về nhà. Hết 15.