*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nụ Hôn Của Tù Nhân
Tác giả: Địch Túy Sơn
Thể loại: Hiện đại, (nửa đầu) bối cảnh tù giam, độc chiếm dục kiệm lời công X Nhút nhát thụ, niên thượng, ngọt sủng, niên HE.
Biên tập: ♪ Đậu ♪
.:. 17.:.
Tôi hớt hải chạy xuống xe, lao về phía biệt thự hai tầng nhưng bị cổng sắt chắn, trên đó hai mảnh giấy trắng dán chéo niêm phong, cổng khóa chặt.
Tôi bối rối bị chặn ngoài cửa.
Hơi thở của Adam kề sát phía sau, anh ta khoác tay lên vai tôi, chống ô chắn nước mưa rơi xuống.
Tài xế bước tới mở cửa, tôi ngây ra nhìn người đó cung kính mở cổng sắt xong đi vào mở khóa phòng khách, im lặng lui sang một bên.
Rõ ràng đây là nhà tôi, tuy một năm trước cha mẹ qua đời nhưng người hầu vẫn còn, bọn họ đã làm ở đây suốt bao năm, là sự tồn tại giống cha mẹ người thân, vào lúc tôi đang ở giai đoạn suy sụp họ tốn biết bao tâm tư dỗ dành mỗi ngày, vẫn tận tâm tận lực đối xử với tôi như một thiếu gia.
Nhưng họ đi đâu rồi?
Còn Cu Ngoan, Cu Ngoan là con Golden nhỏ cha mẹ mua tặng dịp sinh nhật nào đó, nó trung thành và bám tôi lắm, chúng tôi thường chạy lung tung trong nhà, nó hay chạy theo sát tôi.
Nhưng cũng không thấy nó đâu.
Nhà tôi trở nên trống hoác, tĩnh lặng hiu quạnh, tôi nhìn phòng khách âm u mở rộng mà không dám nhấc chân bước vào.
Hình như Adam nhìn tôi, đối phương lên tiếng.
"Vào thôi."
Tôi mịt mờ bước đi, lưỡng lự mấy bước mới trở nên sốt sắng, rời khỏi tán ô của Adam vọt vào phòng khách.
Lòng vẫn le lói niềm hi vọng, hi vọng biến cố mấy tháng qua không mang đến ảnh hưởng nào, chỉ cần tôi về thì những vết rách, vài tháng biến mất sẽ tự động khâu lành, khôi phục ban đầu.
Đèn cả căn biệt thự được bật, tôi tìm từng phòng một nhưng không thấy bóng ai, Cu Ngoan cũng không hăng hái lao ra ngay giây đầu tiên tôi về.
Thật sự không thấy bóng dáng họ.
Tôi rơi xuống hầm băng, rơi xuống biển sâu, nước biển lạnh ngắt nhấn chìm tứ phía, lồng ngực trướng đau nghẹt thở, lúc này tôi không muốn khóc, chỉ mịt mờ.
Tôi rã rời đi lại gần sofa, quỳ xuống đất thẫn thờ cúi đầu nhìn họa tiết quen thuộc dưới sàn.
Adam vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng bước đến trước mặt, nửa quỳ nói chuyện, giọng ôn hòa như đang tự thuật.
"Sau khi em bị bắt rất nhiều người muốn tranh đoạt nơi này, cách đây không lâu đã bị bán đấu giá."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, mông lung nhỏ giọng hỏi.
"Chú Đinh, dì Lưu và Cu Ngoan đi đâu hết rồi?"
Đáng lẽ Adam không biết gì những chuyện này bởi đây là gia đình tôi, bọn họ là người thân của tôi, song hiện tại tôi lại bất lực hỏi đối phương, thế mà anh ta trả lời được.
"Bọn họ bị đuổi về Trung Quốc, Cu Ngoan cũng vậy."
Tôi khô khốc ừ một tiếng, cúi đầu không biết nên nói gì, không thể chịu thấu bó gối co ro người, tựa cằm lên gối.
Adam áp tay lên mặt tôi, rất ấm, khiến người ta lưu luyến ở nơi to lớn trống trải này.
Tôi dụi nhẹ tay anh ta, buồn bã lẩm bẩm.
"Vậy là chỉ còn một mình tôi thôi ư?"
Chắc hẳn âm thanh cực nhỏ, nhỏ đến độ tôi còn không nghe thấy mình nói gì, cứ như chỉ đang trộm nghĩ trong đầu.
Vậy mà Adam chuyển tay ra sau gáy ấn khẽ đầu tôi vào lòng anh ta, tôi không thể cầm cự ngả vào lòng đối phương, nắm áo đối phương, chôn ở gáy cảm nhận hơi thở quen thuộc bao vây mình.
Chúng tôi tựa sát nhau, anh ta bao bọc tôi bằng tư thế giúp tôi an lòng, nói thủ thỉ ở trên đầu.
"Không phải một mình em, anh sẽ luôn ở bên em."
Trong khoảnh khắc tôi chua xót mũi, làn sóng thủy triều trút xuống từ con tim mình, tựa như nơi mềm mại nhất được một bàn tay xoa nhẹ, cũng tựa như thân thể đông cứng ở nơi băng tuyết đột nhiên được ngâm trong nước nóng, đau đớn nhưng run rẩy thỏa mãn.
Tôi mở miệng, không biết nên nói gì.
Vì tôi không dám cả tin lời anh ta nói.
Vốn dĩ chúng tôi là quan hệ đôi bên có lợi ở trong tù, tôi dâng cơ thể và sự phục tùng nhằm có được sự che chở từ anh ta, giờ rời khỏi hải đảo chật chội ấy, chừng như giữa chúng tôi cũng bị nước biển vô tận tách ra.
Những suy nghĩ lộn xộn vướng víu trong tâm trí hình thành sợi dây mờ mịt nhưng thật sự tôi không còn sức ngẫm nghĩ, cũng chẳng muốn đoái hoài những nỗi lo âu đấy, hiện tại tôi bỗng nhận thức rất rõ cuộc sống của mình phát sinh biến hóa trời long đất lở, không thể quay trở về ban đầu.
Adam ôm tôi thật lâu, đến tận khi người tài xế trước đó xách đồ ăn thơm phức vào, anh ta mới dẫn tôi đến bàn ăn.
Tôi uể oải ngồi xuống, nuốt không trôi một miếng cơm, Adam giữ mặt tôi đưa muỗng đến bên môi, dịu giọng khuyên.
"Em ăn không nổi thì húp chút cháo đi."
Mùi nếp xộc vào mũi khiến bụng đói cồn cào, đau nhói như bị bỏng khiến tôi bừng tỉnh.
Tôi nghiêng đầu chôn ở gáy đối phương nói buồn rầu.
"Khômg muốn ăn."
Adam khuyên mấy lần rồi không nói nữa, yên lặng ăn cơm, tôi tựa sấp trong ngực anh ta như đang tìm bến đỗ ấm áp, cảm xúc lên voi xuống chó từ từ bình tâm, dần buồn ngủ díu mắt, thế là ngủ thiếp đi.
Chuyện bị vu oan vào tù trước đó cũng là một cơn ác mộng kinh khủng, tôi giật mình tỉnh giấc giữa đêm, trước mắt đen kịt, bên cạnh lạnh lẽo, khung cảnh quen thuộc nhưng lại khiến tôi cô độc và sợ tột độ.
Tôi vén chăn nhảy xuống giường chạy loạng choạng ra ngoài, tiếng hét bật thốt ra giữa kẽ môi, không biết nên gọi tên ai.
Phòng khách biệt thự có cửa sổ, ánh trăng bàng bạc soi rọi bên ngoài, nhưng phần lớn vật dụng và nơi nơi trong biệt thự đều bao phủ bóng tối, tựa như ẩn náu một con dã thú ăn thịt người.
Tôi vội vàng lướt mắt tìm kiếm một lượt thì bắt được cọng cỏ cứu mạng duy nhất, lao về phía Adam đang đứng cạnh cửa sổ gọi điện thoại.
Tiếng kêu cứu bị đè nén cuối cùng cũng tìm được lối thoát để nương tựa.
"Adam!"
Từ lúc tôi chạy ra Adam đã nhìn sang, anh ta vẫn mặc bộ quần áo buổi chiều, màu đen như hòa tan vào bóng tối ở sau lưng, nhưng khuôn mặt trắng và mái tóc trắng bạc thì lóe sáng.
Adam đang gọi cho ai đó không biết, anh ta ngừng nói chuyện khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt lộ ra chút ngạc nhiên.
Thấy tôi lao xuống cầu thang như phát điên mặt đối phương biến sắc, tắt điện thoại ném sang một bên, rảo bước đi tới đây.
"Gia!"
Vừa tỉnh giấc từ ác mộng đã phải đối mặt với căn phòng trống trải, tôi chưa từng thấy ngôi nhà xa lạ như bây giờ.
Người tôi thương và người thương tôi lần lượt rời khỏi đây, đây không còn là nhà tôi.
Nhận thức ấy khiến tôi rét lạnh toàn thân, khẩn thiết cần sự ấm áp, cần được sưởi ấm để cải tử hoàn sinh từ đêm giá lạnh cô độc này.
Lúc chạy xuống cầu thang do quá nôn nóng nên ngã lộn mèo, nhưng vẫn lồm cồm bò dậy chạy về phía Adam cho đến khi lao vào lồng ngực anh ta, được cánh tay rắn rỏi của đối phương ôm siết, cuối cùng tôi không thể nhịn đau nữa òa khóc lớn.
Sợ hãi, mông lung, cuống cuồng, đau lòng, bấy giờ đủ các cảm xúc cắt từng nhát tim tôi như con dao, đau tột cùng không chốn nương tựa.
Tôi lạnh giá van xin Adam.
"Đừng bỏ tôi lại, đừng bỏ tôi một mình, xin anh đấy..."
Quên đi anh ta là tù nhân mà mình tránh né như rắn rết, quên đi anh ta là kẻ xâm lược khiến mình xấu hổ bất ổn, quên đi anh ta làm khó dễ dây cứu sinh của mình, tôi chỉ muốn có người ở bên, ôm ấp từ tận đáy lòng mang đến cho tôi cảm giác an toàn, bất kể là ai.
Adam bóp vai ấn tôi vào lòng anh ta, giọng nói dịu dàng cứ như ảo giác.
"Anh sẽ không bỏ em lại. Gia, chúng ta về phòng ngủ nhé, em không mang dép, dễ bị cảm lạnh."
Tôi quấn trên người đối phương không chịu buông tay, anh ta nâng eo tôi bồng tôi lên.
Tôi ôm cổ Adam, tựa lên vai đối phương, làn hơi thở ấm của đối phương phả ở gáy ngưa ngứa tê tê, nhưng nó cũng giống bàn tay vô hình vuốt ve chầm chậm con tim run rẩy vì băng giá của tôi.
Quay lại phòng ngủ, anh ta muốn buông tôi ra, thấp giọng hỏi.
"Ban nãy té chỗ nào? Để anh xem."
Tôi vẫn không muốn buông Adam ra, nói ậm ờ.
"Không sao đâu, không đau, tôi không đau anh đừng buông tôi ra."
Tay đối phương khoác lên vai tôi, khẽ đẩy nhưng nhận ta tôi còn ôm chặt hơn thì thả lỏng, dời xuống chạm vào chân, cẩn thận sờ soạng, lúc sờ đến đầu gối tôi hơi rụt lại, lúc này mới cảm nhận được cơn đau.
Adam ngồi trên giường trong phòng ngủ, tôi ngồi trong lòng đối phương, đầu gối bị nhấc lên, tôi nghiêng đầu vẫn có thể nhìn thấy trên đầu gối mình có một chỗ bầm tím nhìn mà ghê người.
Anh ta kiểm tra chỗ khác, xác định chỉ có chỗ đó thì hỏi tôi nơi cất hòm thuốc xong đi lấy.
Tôi treo trên người đối phương tựa trẻ sinh đôi, dần bình tâm trở lại, bất giác xấu hổ đỏ mặt nhận ra đối phương không hề đẩy mình ra, mà cũng mê mẩn sự nuông chiều này.
Từ sau khi cha mẹ qua đời không còn một ai đối xử với tôi như vậy, mặc dù ban đầu pha trộn mục đích khác nhưng tôi không thể phủ nhận Adam đã từng bước từng bước ngấm vào thói quen của mình, vào cuộc sống của mình.
Hiện tại tương lai của tôi là một màu đen, không thể nhìn, còn anh ta là ánh sáng bất diệt trong lòng bàn tay tôi.
Adam thoa thuốc lên đầu gối, quấn băng, đau nhói làm tôi rụt người lại, anh ta nâng mặt tôi lên môi chạm môi như đang vỗ về.
Rời nhà tù, chúng tôi không còn làm tình, tôi mừng rỡ rồi lại bất an, biến hóa quá nhiều, bây giờ tôi nhạy cảm muốn nắm giữ khả năng kiểm soát duy nhất trong tay.
Trong khoảnh khắc Adam buông môi tôi ra thì tôi chủ động áp sát, vụng về vội vã hôn đối phương.
Do ngượng chín nên tôi nhắm chặt mắt, cảm nhận đối phương đang nhìn mình, để tôi hôn mấy giây rồi đổi khách thành chủ, lần thứ hai hôn sâu, cánh tay ôm tôi cũng siết lại, lướt trên sống lưng xuống quần tôi.
Không biết đã bao lâu ở đây không có người sống, căn nhà vẫn sạch sẽ như trước, tuy vậy không có thứ cả hai cần.
Nhưng ngón tay của Adam cắm rút một hồi ở lỗ sau, tôi có thể cảm nhận được từ trong cơ thể chảy ra chất dịch dính nhớp làm ướt ngón tay anh ta.
Không ngờ hôm nay cơ thể mình lại dâm đãng như vậy, tôi xấu hổ không dám nhìn vào mắt đối phương.
Adam xoa tóc tôi, động tác hết sức dịu dàng nhưng khi lột quần tôi thì lại rất nhanh tay, hạ thân trần trụi ngồi trên người anh ta, cảm nhận được vật cứng nóng ở dưới mông, ướt nhẹp không biết là từ thứ của anh ta hay là do mình chảy ra.
Bị nhấc hông lên, tôi biết Adam sắp cởi quần nên im lặng quỳ gối trên giường, đỏ mặt ôm cổ anh ta.
Anh ta cẩn thận đỡ chỗ đầu gối được quấn băng lên mới tiếp tục bôi trơn.
Tư thế hiện tại khiến tôi cao hơn anh ta, bỗng đầu v* bị ngậm vào miệng ướt át, tôi rên khẽ, cố gắng né ra sau tránh cơn đau nhói xen lẫn sung sướng lạ kỳ, nhưng ngón tay chơi đùa trong lỗ nhỏ lại làm eo mềm nhũn, chỉ biết bám vào đối phương.
Không bao lâu sau Adam đút vào, tôi cảm nhận rõ từng đường gân nổi lên khai thác từng tấc thịt non, hình dạng đó như ủi cơ thể tôi, nghiền mở nơi ướt nóng chật chội đâm đến nơi sâu hơn.
Tôi ngồi từ từ xuống chày thịt, khó chịu nổi ôm ghì cổ đối phương, bắp đùi run run, nức nở thút thít.
"Đừng vào nữa..."
Adam không hối thúc, bàn tay to nắn bóp mông tôi, đầu vùi ở ngực tôi tiếp tục chú tâm cắn hạt nhỏ kia, "cậu lớn" từ tốn rút cắm theo tư thế này.
Điểm nhạy cảm bất ngờ bị húc vào, tôi căng cứng người, mỏi eo sụp người xuống, phần còn lại của chày thịt lọt lút cán, lỗ nhỏ bị đút đầy, hình như bụng cũng bị chen ra hình dạng đáng sợ.
Tôi hốt hoảng khóc ra tiếng, ứa nước mắt.
Adam bất động, xoa gáy tôi, hôn gáy và dái tôi, kiếm vệt nước ở khóe mắt rồi trầm giọng hỏi.
"Gia, em tự chuyển động được không?"
Tôi trợn mắt, hoang mang nhìn anh ta xong cúi đầu, mặt bỏng rát, ngượng ngùng lẫn bối rối không nói gì.
Adam không nói tiếp mà chỉ thả những nụ hôn nhỏ liên tiếp, chúng dịu dàng bao bọc tôi, trong lúc bối rối tưởng chừng như tôi lại quay về chiếc giường ở phòng giam, chúng tôi làm tình trên chiếc giường chật chội tăm tối, anh ta chỉ cho phép tôi sống chung mà trong mắt tôi cũng chỉ có anh ta.
Không nói được là cảm giác thế nào, như thể sống nương tựa nhau mà cũng như thể phải quấn quýt mới có thể tồn tại tiếp.
Tôi đã quen với sự xâm lược của Adam từ lâu, nhanh chóng thích ứng độ to dài của dương v*t, anh ta thật sự ngồi yên một lúc lâu, trái lại tôi mới là người sốt ruột, khao khát tình dục kịch liệt và điên cuồng hơn để sưởi ấm linh hồn mình.
Nhưng tôi không dám nhìn vào mắt Adam, đôi mắt nhạt màu khi nhìn chăm chú sẽ khiến tôi lúng túng, giây phút này càng làm tôi có cảm giác mọi cảm xúc không chịu nổi của bản thân đã bị đối phương nhìn thấu.
Nhẫn nhịn một hồi, thật sự không thể nhịn nữa, chất dịch chảy ra từ cơ thể tựa như tôi khao khát anh ta, tôi đành phải hôn lung tung mấy cái, lẩm bẩm cầu xin.
"Anh nhắm mắt đi."
Anh ta nhìn tôi, có vẻ muốn nói gì đấy nhưng vẫn nhắm mắt, hàng mi dài cụp xuống.
Đây là khung cảnh khác hoàn toàn với lần đầu lấy lòng Adam, khi ấy tôi bị ép dùng cơ thể cám dỗ anh ta để sống sót trong nhà tù, vì thế mới ném liêm sỉ đi.
Nhưng hiện giờ tôi đã ra tù, còn nằm trên chiếc giường trong phòng đã ngủ hơn mười năm, thế mà lại khát khao cái ôm của anh ta do sợ cô độc.
Tôi theo dõi đối phương khép mắt lại như đối mặt với đại địch, vịn vai anh ta chuyển động chầm chậm, gậy th*t to nóng đút vào theo cách thân thuộc, từ tốn nhưng mạnh mẽ.
Quả thật Adam không cử động, chỉ là làn hơi hơi hỗn loạn, bàn tay kia cũng vuốt ve eo tôi, nhắm mắt hôn tôi.
Chốc sau tôi tựa lên vai đối phương thở dốc, bỗng sinh ra chút ấm ức bất lực khó nói, nức nở.
"Tôi không còn sức..."
Adam hôn lên tóc mai, nâng eo tôi lên lật người lại đè xuống giường, chân bị anh ta gác lên vai, anh ta cúi đầu nhìn chòng chọc hệt dã thú muốn cắn xé tôi, ánh sánh trong phòng ngủ khuất sau lưng anh ta.
Anh ta vẫn im lặng, nhưng tần suất đâm rút cơ thể tôi ngày một cao, nỗi sung sướng bị trì trệ bỗng vọt tới như hồng thủy, tôi co quắp ngón chân, tiếng thở hổn hển không bắt kịp động tác của đối phương, gần như sắp nghẹt thở.
Khoái cảm quen thuộc khiến tôi sa vào, kích động run lẩy bẩy người, không biết bao lâu sau anh ta kề sát bên tai dịu giọng ra lệnh.
"Bắn đi."
Trong khoảnh khắc dứt lời, tôi run rẩy bắn ra, chất lỏng nóng hổi cũng lấp kín thân tôi.
Lần này chúng tôi làm đến tận hừng đông, đến tận khi tôi buồn ngủ thiếp đi vẫn nhớ mình được anh ta ôm trong vòng tay làm từ phía sau, bị nâng một chân, góc độ như thế mang đến kích thích khác lạ, tinh dịch chảy xuống đùi thấm ướt ga giường.
Mệt mỏi rã rời nhưng tôi vẫn nắm ngón tay đối phương, nước mắt mông lung lầm bầm.
"Đừng... đừng bỏ tôi lại... Tôi không muốn một mình..."
Adam hôn lên đôi mắt khép lại của tôi, đan mười ngón tay, tiếng tim đập mạnh mẽ che lấp hô hấp bất an, nước mắt yếu ớt và nhịp tim cô độc của tôi.
Anh ta nói.
"Anh sẽ không rời xa em, em ngủ đi."
Hết 17.