Nụ Hôn Của Tù Nhân

Chương 19: . 19 (HẾT CHÍNH TRUYỆN).




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nụ Hôn Của Tù Nhân
Tác giả: Địch Túy Sơn
Thể loại: Hiện đại, (nửa đầu) bối cảnh tù giam, độc chiếm dục kiệm lời công X Nhút nhát thụ, niên thượng, ngọt sủng, HE.
Biên tập: ♪ Đậu ♪
.:. 19 (Hết chính truyện).:.
Tôi vội lắc đầu, cười nói trấn an Chiêm Nhận.
"Không sao đâu, vượt ngục đâu có dễ, em đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị tóm lại rồi, với lại anh nhìn xem giờ em đã ra khỏi đó rồi đấy thôi?"
Chiêm Nhận nhìn tôi, vẻ mặt hổ thẹn mà cũng thương xót, hạ thấp tông giọng hỏi.
"Có phải Adam đối xử với em không tốt không?"
Tôi ngẩn người, vô thức phản bác.
"Không hề, anh ta tốt với em lắm."
Nói nhanh tới độ dẫn đến ánh mắt ngạc nhiên của Chiêm Nhận thì tôi mới cuống cuồng nhận ra, tránh né ánh mắt đối phương, trùng hợp thấy Adam nhìn sang đây, hai tay để trên đầu gối, tư thế nghiêm túc nhưng vẫn hết sức tao nhã.
Tôi ngơ ra đối diện với anh ta mấy giây, mặt nong nóng, cúi đầu không biết bản thân đang nói gì.
"Nhưng anh ta, em không biết anh ta là ai, hình như rất lợi hại."
Chiêm Nhận cũng nhìn qua đó rồi im lặng nhìn tôi, xoa tóc tôi nói.
"Cha của Adam quyền thế to lớn, các con của ông ta ai nấy đều muốn tranh đoạt số gia sản, hiện giờ có vài người dính dáng chuyện làm ăn với Anthony, bọn họ dự định hợp tác, khó lắm mới thuyết phục được Adam đến đây."
Tôi mù tịt hỏi.
"Adam sẽ hợp tác với họ chứ?"
Chiêm Nhận cười lắc đầu.
"Cậu ta vẫn từ chối, cậu ta đến đây chỉ vì muốn dẫn em gặp anh."
Tôi ngạc nhiên trợn to mắt, mất tự nhiên lại nhìn sang phía Adam, dường như đối phương rất nhạy cảm với ánh mắt của tôi, đang ngồi cụp mắt uống trà mà bỗng ngẩng đầu lên, thấy tôi nhìn thì đứng dậy đi qua đây.
Chiêm Nhận còn có điều muốn nói nhưng thấy Adam đi tới thì giữ im lặng.
Adam ngồi xuống bên cạnh, cũng cầm dao nĩa ăn, tôi không thể kìm lòng quay sang nhìn anh ta nhưng không biết nên hỏi gì.
Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi, hỏi.
"Sao? Đồ ăn không hợp khẩu vị em?"
Chắc đã phân phó từ trước nên đầu bếp nấu đồ ăn Tây rất phong phú.
Tôi lắc đầu, ngập ngừng hỏi nhỏ.
"Ăn uống xong thì..."
"Ăn xong chúng ta về nhà."
Adam nắm tay tôi, giọng nói bình thản khác hoàn toàn với bầu không khí căng thẳng bên kia.
Tôi thả lỏng, trộm nghĩ đã đến rồi sao còn đi về, luyến tiếc buồn bã nhìn Chiêm Nhận, lẩm bẩm.
"Bao giờ em có thể gặp lại anh?"
Chiêm Nhận không trả lời, nhưng Adam ngồi sau tôi đáp thay.
"Có thể mời anh ấy đến nhà làm khách."
Mắt tôi sáng rỡ, nhìn Adam vội hỏi.
"Thật không? Nhưng Anthony..."
"Em không cần để ý Anthony, anh sẽ đến nhà em gặp em, ngày mai thì sao? Em rảnh không?"
Chiêm Nhận trả lời, nhìn tôi mừng rỡ ra mặt gật đầu lia lịa thì đứng dậy, ánh mắt dừng trên người Adam tầm một giây xong nhìn qua tôi, vẻ mặt mềm mỏng.
"Sài Gia, mai gặp nhé."
"Vâng! Ngày mai gặp lại!"
Chiêm Nhận bước qua kia, Anthony kéo y vào lòng mình, nói chuyện với đối phương một hồi mới đi về.
Trước khi đi hắn lại nói mấy câu với Adam, từ vẻ thiếu kiên nhẫn chuyển sang cười mỉm, ánh mắt nhìn tôi vẫn đầy ác ý như cũ, còn Chiêm Nhận ngồi nghiêm mặt trầm giọng nói gì đó hắn mới kìm lại.
Họ đi rồi, người bên kia vẫn trộm nhìn theo, tôi đứng ngồi không yên, buông dao nĩa.
Adam hỏi.
"Em ăn no chưa?"
Vừa đến đây tôi đã ngồi ăn ngay, thật sự no căng, vì vậy gật đầu.
Adam xoa bụng tôi rồi nói.
"Mình về thôi."
Lúc đi ra ngoài có người không cam lòng gọi Adam lại, tôi ngoái đầu thì thấy là người phụ nữ đó, nhưng Adam không dừng bước mà dắt tôi đi tiếp.
Ngày hôm sau Chiêm Nhận đến nhà thật, Anthony cũng đi theo, hắn và Adam ngồi trên sofa, tôi với Chiêm Nhận thì đi đến chiếc bàn ở cách không xa, tôi đang vắt hết óc ra làm bài tập Adam giao cho, sầu không buồn nói.
Chiêm Nhận không học cùng chuyên ngành nên không thể giúp, nhưng mà chỉ cần tám chuyện với tôi là tôi đã vui lắm rồi.
Trước khi về tôi cười tươi chào y, bịn rịn mong y lần sau lại ghé.
Chiêm Nhận liếc sang áp suất thấp bên cạnh tôi, y đồng ý.
Về sau quả thật gần như ngày nào Chiêm Nhận cũng ghé, có lúc Anthony đi theo có lúc hắn đưa Chiêm Nhận đến cửa xong rời đi, vội vàng cứ như có việc.
Adam vẫn luôn nhàn rỗi, khi tôi tán dóc với Chiêm Nhận thì yên lặng đọc sách ở gần đó, đôi khi tôi bất chợt hoàn hồn, vô thức kiếm tìm bóng dáng anh ta mà lần nào cũng có thể nhìn thấy ngay, chút bất an thoáng lóe lên bị dập tắt.
Nhìn Chiêm Nhận ngồi lên xe Anthony, Adam đứng ngoài cửa nhìn đuôi xe chạy xa xa theo tôi, anh ta hỏi.
"Em vui không?"
Tôi hơi ngửa đầu nhìn đối phương, gật đầu thật mạnh cười đáp.
"Vui lắm ạ!"
Vẻ mặt anh ta cũng rất dịu dàng, tiếp tục nhìn tôi hỏi.
"Em quay lại trường đi học được không?"
Tôi biết có lẽ anh ta không muốn tôi cứ quanh quẩn ở nhà, cũng biết vốn dĩ bản thân mình không phải vậy, nhưng từ sau khi rời khỏi nhà tù thì tôi hoàn toàn không có cảm giác an toàn, vì vậy mới kháng cự quay trở lại trường học.
Song những ngày qua Adam kiên nhẫn dạy nên những kiến thức đều đã quay lại trong đầu, ngoài ra mỗi ngày Chiêm Nhận đến tán gẫu cũng vô tình cố ý khuyên nhủ, bây giờ nghe Adam tiếp tục đưa ra đề nghị ấy thì tôi không còn nhiều mâu thuẫn.
Tôi nói không chắc chắn.
"Nhưng mà bây giờ... bây giờ tôi đã bỏ lỡ chương trình học suốt nửa năm, tôi sợ mình không theo kịp."
Adam xoa khẽ đầu tôi, động tác thân mật thế này đã làm bao nhiêu lần nhưng vẫn khiến tôi đỏ mặt, con tim nhảy nhót tung tăng ngay cả bản thân cũng không kìm chế được.
Giống như ngày xưa lúc cha mẹ còn sống, tôi được yêu thương cưng chiều, được khen ngợi, được cổ vũ, được trân trọng.
Tôi không an lòng cúi đầu, Adam kiên nhẫn giải thích.
"Em rất thông minh, trong những khóa học của chúng ta em nắm bài rất tốt, chắc chắn không có vấn đề gì."
Suy nghĩ một hồi, anh ta bổ sung.
"Nếu không thì em quay lại trường thử, không thích ứng được thì chúng ta về ngay, nhé?"
Anh ta đã thỏa hiệp đến mức này, dù thế nào tôi cũng không tiện từ chối nên nhắm mắt làm liều đồng ý.
Trường cách nhà khoảng một tiếng ngồi xe, bình thường tôi sẽ về nhà, thỉnh thoảng mới ở lại trường, không biết đồ đạc trong ký túc xá ở trường còn không.
Nhưng tất nhiên là Adam không muốn tôi ở lại trường, anh ta đích thân đưa tôi đến trường, dẫn tôi tìm giảng viên.
Tôi không biết chuyện mình bị bắt giam trước đó được giải quyết ra sao mà trông các giáo viên đều có vẻ tin tưởng tôi không phải loại người như thế, cũng tỏ vẻ thông cảm mấy tháng tôi biến mất, sau khi tôi thi sát hạch một mình xong thì đưa thời khóa biểu học, cũng không cần mất nửa năm học bù.
Với tôi đây đã là kết quả tốt nhất, mặc dù khi đi học gặp lại những người bạn cũ tôi hơi không quen nhưng đã kiếm sẵn cớ, nói là tôi bị vu oan xong quay về Trung Quốc thẩm tra, trì hoãn một ít thời gian mới trở lại được.
Đa số bạn học tin là thật, còn một số khác hình như thấy tôi kỳ quặc nên dần xa lánh, tôi cũng không để tâm.
Ngày nào cũng là Adam đưa đi học đón đi về, dần dà mọi người biết quan hệ của chúng tôi, họ hỏi dò tôi không biết nên trả lời sao, căng thẳng toát mồ hôi, cuối cùng ấp úng nói chỉ là bạn.
Rõ ràng chẳng ai tin cả, đến khi đám đông giải tán tôi nhìn thấy Adam đứng ở cổng lặng lẽ đợi mình.
Trong phút chốc tôi bỗng chột dạ như bị bắt tại trận, nhưng song song đó là hiên ngang tự nhận mình đã dát lên mối quan hệ của cả hai một lớp vỏ ngoài khá ổn.
Vì giữa chúng tôi chưa một ai xác định rõ rốt cuộc mối quan hệ hiện tại là gì.
Anh ta không nói sẽ rời đi, tôi có thể đớn hèn hưởng thụ sự dung túng anh ta dành cho mình.
Adam bước lại đây, chừng như không nhìn thấy biểu cảm hoảng loạn và căng thẳng của tôi, nắm tay tôi nói.
"Về nhà thôi."
Thái độ anh ta vẫn như bình thường nhưng cả đường đi tôi nơm nớp sợ, bất an nhìn sắc mặt đối phương.
Hai bàn tay dán nhau ẩm ướt, nhưng Adam không buông ra.
Tôi nhớ ra hình như có người đến tìm Adam, lời lẽ quyết liệt thậm chí dắt theo vệ sĩ muốn cưỡng chế đưa chúng tôi đi, sắc mặt Adam lạnh tanh, toát ra khí thế không nổi giận mà vẫn uy nghiêm, ngay cả tôi cũng không dám lại gần.
Nhưng chẳng bao lâu sau có một nhóm người được huấn luyện bài bản bao vây, nhìn không giống vệ sĩ thông thường mà tương tự với bộ độ đặc chủng, mặt toát ra sát khí tàn ác.
Đối phương chỉ đành không cam lòng rời đi.
Đợi mọi người bỏ đi hết, Adam nhìn sang tôi sợ đến nỗi run lẩy bẩy trắng bệch mặt, nói nhẹ nhàng pha lẫn áy náy.
"Anh xin lỗi đã dọa đến em, sau này sẽ không còn ai khác đến đây."
Tôi hoảng hốt nhìn ra cửa rồi nhìn sang anh ta, nuốt nước bọt run giọng hỏi.
"Họ là ai? Là người bảo vệ chúng ta ư?"
"Ừ."
Adam ôm tôi, khẽ vỗ vai tôi dỗ dành, dịu giọng giải thích.
"Họ là lính đánh thuê, về sau sẽ luôn bảo vệ em."
Tôi hoang mang gật đầu, hồi lâu mới bình tĩnh trở lại thì chợt xuất hiện câu hỏi mới, không thể nén được hỏi thành lời.
"Anh không cần đi làm một ngày nào à?"
Anh ta đang châm trà, nghe thế thì thoáng khựng lại, nghiêng đầu nhìn tôi trả lời.
"Trước khi vào tù anh làm ăn tích góp được một khoản tiền đủ để tiêu xài, em không cần lo."
Tôi khô khốc ừ một tiếng, thầm suy đoán bây giờ anh ta rút khỏi chuyện tranh đoạt tài sản, nếu xài hết khoản tiền đó thì biết làm thế nào?
Mất tập trung nghĩ vẩn vơ mà không hay biết Adam bước đến trước mặt mình từ lúc nào, anh ta cúi người nhìn tôi, hỏi trong khoảng cách rất gần.
"Không phải vì chuyện này đấy chứ?"
Tôi không hiểu, ngơ ngác nhìn con ngươi nhạt màu của đối phương.
"Hả?"
Anh ta suy nghĩ, ngồi xuống bên cạnh, hỏi thật lòng.
"Chẳng lẽ em lo anh không có tiền nên mới không muốn nói với người khác quan hệ của chúng ta?"
Tôi trợn tròn mắt, nhìn vẻ mặt khó hiểu còn hơi buồn lòng của anh ta, tim đập thịch thịch, cuồn họng gần như vọt lên cao, yết hầu khô khốc.
Một lúc sau tôi không gánh nổi gánh nặng cụp mắt xuống, lầm bầm.
"Không phải, tôi... tôi không biết quan hệ của chúng ta là sao."
Không khí như ngưng đọng, bị kéo trì trệ đau nhói, tôi không biết mình đang mong đợi điều gì từ Adam, nói là người yêu cũng được, là bạn giường cũng không sao, người lạ cũng không thành vấn đề.
Tôi chỉ biết là mình không muốn rời xa anh ta.
Thói quen ăn sâu vào xương tủy đã trở thành một loại bản năng dựa dẫm, tôi không tài nào tưởng tượng ra cảnh rời xa đối phương.
Adam im lặng rất lâu, lâu đến nỗi tôi hốt hoảng ngẩng đầu, không dằn lòng được kéo góc áo anh ta nhưng chẳng nói được câu gì.
Anh ta cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt rất nghiêm túc, nhưng vẻ mặt có đôi phần mất mát.
Là sự mất mác rõ mồn một tôi chưa từng thấy.
Adam không ôm tôi, chỉ đứng đó nhẹ giọng hỏi.
"Theo góc nhìn của em thì quan hệ của chúng ta là gì?"
Không hiểu sao tôi không dám nhìn vào mắt Adam, né tránh dời tầm mắt đi nhưng bị anh ta khăng khăng giữ cằm, buộc đối diện với mắt anh ta.
Trong nỗi mịt mờ xen lẫn chút tủi thân và luống cuống, tôi cắn môi, lấy dũng cảm nhìn anh ta nói.
"Tôi cũng không biết là gì, đây vốn dĩ là do anh làm chủ, anh nói gì thì là cái đó."
Adam đăm chiêu nhìn tôi, chốc sau thả lỏng tay trầm giọng nói.
"Là lỗi của anh, đáng lẽ anh nên nói sớm, tránh để em bất an như thế này."
Tôi không biết Adam muốn nói gì, cứ nơm nớp lo âu nhìn đối phương, anh ta quỳ một gối xuống, vươn tay ôm eo vùi vào ngực tôi như đứa trẻ, ngước mắt nói.
"Gia, anh muốn kết hôn với em, muốn ở bên em mãi mãi về sau, được không em?"
Lời nói thật lòng thật dạ, vẫn là sự dịu dàng ấy nhưng chẳng khác nào một viên đá quăng xuống mặt hồ, tôi đoán lờ mờ được ý anh ta nhưng không ngờ đối phương lại nói thẳng ra như vậy, khuấy đảo tim tôi mất bình tĩnh.
Rất hiếm khi anh ta nhìn tôi bằng góc độ nhìn từ dưới lên, như thể tôi mới là người nắm giữ mạch máu anh ta.
Tôi vừa sợ vừa thẹn, bối rối lùi lại một bước nhưng anh ta vẫn nắm siết cổ tay, kiên trì nhìn tôi.
Tim đập thịch thịch ầm ĩ, mặt nóng như lửa đốt mà lần lữa mãi không dám đồng ý.
Sao đồng ý được cơ chứ?
Adam thật sự muốn kết hôn với tôi ư? Hay chỉ đang lừa gạt?
Còn tôi, tôi thật sự sẽ dựa dẫm vào tù nhân mình quen trong tù, thậm chí còn là thứ tình cảm ngay cả bản thân còn không phân rõ?
Tôi nên làm gì đây?
Nếu không có Adam... Thật sự tôi có thể sống thiếu anh ta ư?
Xưa nay tôi chưa từng gặp phải vấn đề khó khăn thế này.
【Hết】
- - - - - - - - - - -
Ngoại truyện sẽ là quá trình ngọt ngào của đôi trẻ, đa số là ịch nhau tóe lửa, Sài Gia sẽ chủ động hơn rất nhiều, Adam cũng chịu khó ghen hơn =)))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.