Lúc tỉnh lại người như vẫn còn bị thứ gì đó nặng trịch đè lên, lồng ngực không kịp hô hấp không khí, bủn rủn vô lực, phía dưới vừa nhức vừa trướng, không thể khép được hai chân.
Chiêm Nhận ngồi bên giường trông coi tôi, thấy tôi cuối cùng cũng tỉnh thì hàng mày nhăn nhíu mới hơi giãn ra, y thở phào nói.
"Cuối cùng em cũng tỉnh, uống nước đi."
Tôi không ngồi dậy nổi, thế là nằm trong chăn giữ tay Chiêm Nhận uống từng ngụm nước, co ro trong chăn nhìn y.
Nhìn y trong bất lực, ê chề, gượng gạo.
Chiêm Nhận để ly sang một bên, xoa đầu tôi, đau lòng thủ thỉ.
"Em bị sốt, hôn mê sắp hai ngày rồi, anh đã bôi thuốc cho em, em còn thấy khó chịu chỗ nào không?"
Tôi nghe y hỏi thì không thể kìm lòng, chảy nước mắt vùi vào chăn, khóc lóc ủ ê.
"Đau, em đau quá."
Nơi yếu ớt nhất bị lấp kín, bị giã vào xâm chiếm, đau đớn khắc cốt ghi tâm đến nỗi bây giờ nghĩ lại thôi tôi cũng run người, sợ hãi trong lòng.
Tôi không dám suy nghĩ những ngày tháng tới đây, một lần đã chật vật như vậy, chẳng lẽ những lần sau đều sẽ thế này ư?
Chiêm Nhận dịch chăn xuống dưới, bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt tôi, vừa bất đắc sĩ vừa thương hại nói dịu giọng.
"Sau này em sẽ quen, quen là ổn."
Tôi cắn môi, không cầm lòng được nói nghẹn.
"Em muốn về nhà, em bị hãm hại, em không phạm tội vì sao phải vào đây..."
Vì sao phải là tôi chịu đựng hết những chuyện này? Rõ ràng tôi không làm gì sai.
Nỗi ấm ức và chua xót vô tận đè ép tôi trùng trùng điệp điệp, tôi nói không ngừng, Chiêm Nhận hơi đổi sắc mặt, trầm giọng ngắt lời.
"Sài Gia, em bình tĩnh lại đi, giờ em đã vào đây tức là bị phán có tội, đây là một tù giam trên hải đảo, không dễ ra ngoài đâu."
"Chứ anh muốn em làm sao bây giờ? Em muốn về nhà! Em muốn về nhà!"
Tôi suy sụp không muốn đối mặt với hiện thực, loạng choạng đẩy y đang ngồi bên giường ra nhảy xuống, ngay khi chân chạm đất thì run rẩy quỳ sụp xuống, nơi bí ẩn truyền đến cơn đau nhói khiến tôi xấu hổ chịu không thấu, gần như muốn chui vào khe nứt.
Chiêm Nhận thấy tôi ngã sấp mặt thì vội bước tới dìu tôi, tôi run run bật khóc, vừa mờ mịt vừa tuyệt vọng.
Y ôm tôi vào lòng vỗ về, vỗ vai tôi như người anh trai, lồng ngực rắn chắc làm tôi ôm ghì không khác gì đang ôm nhánh cỏ cứu mạng, bất lực trốn trong ngực y khóc bằng giọng mũi.
Có tiếng bước tới đây từ xa đến gần, là Anthony.
Tiếng cười im bặt sau khi đi vào, hắn nổi giận bước lại thô lỗ tách vai tôi, muốn đẩy tôi ra khỏi ngực Chiêm Nhận.
Chiêm Nhận cũng hung hăng nói gì đó với hắn, tránh khỏi động tác của hắn để che chở cho tôi, nhưng vẫn bị hắn níu cổ áo loạng choạng đứng lại.
"Sài Gia!"
Y chỉ kịp gọi tên tôi xong bị Anthony kéo đi.
Tôi chẳng khác nào bị vứt bỏ, bắt đầy run rẩy từ tận đáy lòng, hoảng sợ nhìn Adam đang đứng ở cửa, vô thức lùi ra sau.
Trước sự đàn áp mạnh mẽ tôi mất đi hết mọi sức lực chạy trốn, đứng còn đứng không nổi, người run cầm cập, xấu hổ ôm lấy cơ thể trần trụi của mình.
Anh ta rất cao, chỉ đứng thôi cũng chặn kín cửa phòng giam, phòng giam nhỏ hẹp bỗng chật chội khiến tôi nghẹt thở, mùi hương tanh nồng đã từng đè trên người tôi, tiến vào cơ thể tôi quện vào không khí xộc vào mỗi một lỗ chân lông của tôi.
Thinh lặng, anh ta bước về phía tôi, đi thẳng đến trước mặt tôi.
Tôi tái mét mặt nhìn anh ta, đầu ngón tay cào xuống mặt đất lạnh lẽo, không nói nổi một chữ.
Có lẽ nỗi sợ hãi trong mắt tôi quá mãnh liệt nên anh ta dừng lại, vươn tay bế tôi quay về giường.
Vừa đến gần giường tôi muốn lăn xuống chui vào trong chăn ngay nhưng bị anh ta nắm cổ tay.
Không cần mạnh tay đã khóa chặt tôi như gông xiềng, tôi sợ sệt quay sang nhìn đối phương, anh ta không biểu cảm nhìn tôi, nói.
"Don't cry (Đừng khóc)."
Tôi tưởng anh ta chê tôi làm ồn, hoảng hốt nín khóc, trợn mắt e dè nhìn đối phương.
Con ngươi nhạt màu chiếu tướng tôi, một tay khác đưa một cái túi cho tôi rồi buông tay tôi ra, quay về chiếc ghế anh ta thường ngồi, cầm sách yên lặng đọc, không chuyển tầm mắt qua đây nữa.
Tôi bối rối nhìn anh ta, nhớ lại trước đó mình chủ động đưa đẩy với anh ta tại chiếc ghế đó thì thoáng đau nhói phải dời tầm mắt, nhìn cái túi trong tay.
Trong túi trong suốt là một cái hộp, mở ra, thì ra là cơm nước nhưng rất thanh đạm.
Tôi nằm suốt hai ngày, nãy lúc tỉnh lại không để ý, giờ nhìn thấy cơm mới cảm giác bụng réo ầm ĩ.
Phòng giam tĩnh lặng cứ như Adam không tồn tại, tôi sợ sệt nhìn anh ta, mất một hồi mới ngừng được cơn run, lau nước mắt, ôm hộp ăn từng muỗng.
Ăn xong tôi bỏ cái túi ở cạnh giường, ngồi thẫn thờ một lúc, mông thật sự đau chết đi được, bèn nằm xuống, vừa hoảng vừa sợ mơ màng ngủ thiếp đi.
Không biết ngủ bao lâu, tôi bị luồng hơi thở áp sát đánh thức, trợn tròn mắt nhìn Adam nằm bên cạnh.
Anh ta nhắm mắt, vẻ mặt lạnh tanh, đường nét khuôn mặt điển trai, mái tóc màu trắng bạc lòa xòa vài cọng trước trán, mí mắt cụp xuống vừa dài vừa rậm, nhìn thế này quả đúng là một pho tượng phương Tây rung động lòng người.
Nhưng giường quá chật, gần như vai kề vai với anh ta, khoảng cách gần thế này suýt tê cả da đầu.
Tôi chợt nhận ra giường dưới là của anh ta, tôi đang làm tu hú chiếm tổ.
Thế là cuống quýt bò dậy, với tay đỡ thành giường, cố gắng không chạm vào anh ta trong không gian chật hẹp, nhưng vừa mới chống người dậy thì anh ta vươn tay đè xuống, nhắm mắt nói lạnh lùng.
"Don't move (Đừng nhúc nhích)."
Tôi bị ép nằm xuống, cứng đờ nhìn anh ta gần thật gần, tim muốn đình công.
Một chiếc chăn mỏng đắp trên người chúng tôi, nhiệt độ cơ thể anh ta vô hình cuốn tdới, tôi sắp bị thiêu cháy, hơi nóng xông lên từ xương tủy cùng với sự rét lạnh từ đáy lòng làm tôi không chống đỡ được, răng run cầm cập.
Có vẻ anh ta đã ngủ say, không mở mắt, tôi không dám cử động, nhìn chằm chằm anh ta rất lâu như gặp phải đại địch, sau cũng dần buồn ngủ díu mắt rồi thiếp đi.
Tôi không biết hậu quả của chuyện ấy sẽ xấu hổ đến mức này, mấy ngày liền chỉ có thể ăn uống thanh đạm, đi vệ sinh cũng khó xử bỏ xừ, lúc bước đi hai chân như nhũn ra, tù nhân khác nhìn sang cười cợt đê tiện hiểu vấn đề, tôi vừa thẹn vừa giận cúi đầu vờ không nghe thấy.
Nhưng chẳng mấy chốc âm thanh "tắt đài".
Chiêm Nhận đi đến cạnh tôi, xoa đầu tôi hỏi.
"Còn khó chịu ở đâu không?"
Đã nghỉ gần một tuần, tôi tự thấy mình không yếu ớt tới mức đó, lúng túng lắc đầu.
Y kéo tay tôi, chỉ vào vết cắn ở mu bàn tay, nói khẽ không đồng tình.
"Về sau đừng cắn mình như vậy, em đúng là nhẫn tâm với bản thân."
Vết thương ở trán và lòng bàn tay trước đó đã lành, nơi riêng tư cũng gần khỏi hẳn, nhưng vết cắn ở mu bàn tay vẫn rất sâu, da tôi thiên trắng, nhìn như bị ai ngược đãi.
Tôi vẫn hay có tật xấu đó, trước kia lúc đi học chạy bộ 1000 mét, nếu không thể kiên trì sẽ cắn nghiến mình mới kích thích được bản thân, miễn cưỡng tiếp tục chạy.
Chỉ khi nào thật sự khó khăn tôi mới làm vậy, mà trước khi vào đây, tôi hiếm khi gặp phải tình cảnh khó khăn.
Tôi rụt tay về, một tay khác che lên vết cắn, nhỏ giọng nói.
"Em biết rồi."
(kuroneko3026.wordpress.com)
Có rất nhiều tù nhân đang hóng gió ở sân bãi, Adam ngồi đọc sách ở chỗ cũ, Anthony trò chuyện với những tên tù nhân khác ở cách đó không xa, tôi không cách Adam quá xa cũng không dám bám sát anh ta, cầm cục đá vẽ linh tinh ở ngay cạnh đó.
Chiêm Nhận nói là sẽ ngồi với tôi mà lại đến chỗ Anthony.
Tôi cúi đầu nghịch một hồi thì y quay lại, ngồi xổm trước mặt tôi vươn tay cười nói.
"Em thích ăn sô cô la không?"
Thức ăn mỗi ngày trong tù không thay đổi mấy, chỉ để no bụng, khó có thêm một vài món khác, nên tôi nói vui vẻ sau khi nhìn thấy sô cô la trong tay y.
"Thích!"
Tôi cầm hai miếng từ tay đối phương, một miếng đen một miếng trắng, tôi hỏi mừng rỡ.
"Em có thể ăn cái trắng không?"
Y bỗng hỏi.
"Em không thích ăn đen à? Anh muốn cho em cả hai miếng mà."
"Ồ, vậy anh không ăn?"
Y lắc đầu.
"Anh không thích ăn đồ ngọt, ngấy lắm.".
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Tôi quý trọng nắm hai miếng sô cô la trong tay, nghiêm túc cảm ơn.
"Cảm ơn anh nha!"
Chiêm Nhận cười, nói.
"Cảm ơn gì, trong tù có một người mang biệt danh là 'Ông chủ', muốn gì cũng có thể đổi từ chỗ gã."
"Dùng cái gì để đổi ạ?"
"Ừ thì... Nói là lấy vật đổi vật nhưng người như Anthony và Adam thuộc diện không cần vật gì hết, vì họ có thể che chở ông chủ."
Tôi gật đầu như hiểu như không, cúi đầu xé bao bì sô cô la y đưa, bẻ một mẩu ngậm vào miệng.
Vị ngọt đắng lan ra trong miệng, hòa tan hết mọi đớn đau.
Chiêm Nhận nhìn tôi, lại thắc mắc hỏi.
"Không phải em thích ăn sô cô la trắng hả? Sao lại ăn cái đen trước?"
Tôi ậm ừ trả lời.
"Thứ muốn ăn nhất phải giữ lại để ăn lúc quan trọng."
Ngày tháng sống ở đây quá đày đọa, khi nào tôi không thể chịu đựng được nữa sẽ liếm một ít đồ ngọt mình thích nhất, có lẽ sẽ không còn thấy cùng cực nữa.
Chiêm Nhận trầm ngâm nhìn tôi như vỡ lẽ điều gì đó, không hỏi tiếp.
Tôi chỉ ăn một mẩu sô cô la đen xong không ăn nữa, vui vẻ túm chặt túi áo của mình sợ chúng biến mất, lúc ăn cũng hay sờ soạng.
Hình như ban nãy Anthony đổi được rất nhiều thứ từ chỗ ông chủ, vì hắn cắn một điếu thuốc trong miệng, còn cười híp mắt lấy ra một bình rượu đỏ chia sẻ cho chúng tôi uống.
Song Chiêm Nhận chặn động tác hắn đưa chén cho tôi, cau mày nói gì đó.
Mặt Anthony phút chốc rất khó chịu, hung dữ trừng tôi, huyên thiên gì đó.
Tôi sợ hắn sẽ cãi vã với Chiêm Nhận, vội nhận cái chén uống cạn một hơi, sặc ho khan mấy tiếng, còn chưa cảm nhận vị rượu vang đã vội nuốt xuống.
Lúc này Anthony mới hừ khẩy một, không ầm ĩ với Chiêm Nhận cũng không cho tôi thêm chén nào.
Chiêm Nhận chỉ uống một chén, trái lại người uống nhiều nhất là Adam, bây giờ tôi mới biết trừ đọc thơ ra anh ta còn có một sở thích khác là uống rượu.
Ngón tay nhô rõ khớp xương cầm cái chén giá rẻ mà như đang tham gia buổi tiệc, anh ta im lặng uống, thỉnh thoảng nói mấy câu ngắn gọn tán gẫu với Anthony.
So sánh với Anthony dễ đỏ mặt thì từ đầu tới cuối không thể nhìn ra rốt cuộc Adam đã uống bao lâu, mặt lạnh tanh, sắc mặt vẫn tỉnh táo.
Nhưng tối sau khi về phòng giam, trong căn phòng nhỏ hẹp tôi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh ta.
Anh ta vào trong tắm rửa, tiếng nước xối ào ào có thể nghe thấy mồn một, tôi bỏ chạy trốn lên giường như sắp tiêu đời, trốn trong chăn giả làm chim cút không dám lên tiếng.
Tiếng nước ngừng, tiếng bước chân đi ra không nhanh không chậm.
Tôi nín thở vờ ngủ, nghe anh ta lau tóc, sau đó nằm xuống giường dưới.
Phòng giam đen kịt tĩnh lặng, tôi có thể nghe tiếng vang của những phòng giam khác xuyên qua song sắt, la hét ầm ĩ, không biết ở góc tối âm u sẽ phát sinh bao nhiêu chuyện kinh tởm.
Giây khắc này tôi an toàn, không khỏi khấp khởi trong lòng.
Hồi lâu sau vẫn chưa ngủ mà lại hơi mắc tè, tôi tính nhịn đến sáng mai nhưng càng lúc càng khó nhịn, đành phải cố gắng bò khẽ khàng xuống giường, đi vào nhà vệ sinh.
Lúc bò xuống tôi thấy Adam nhắm mắt ngủ, tư thế nằm thẳng mãi không thay đổi.
Giải quyết trong nhà vệ sinh xong tôi rửa tay, thở hắt ra, rón rén bước về.
Trong bóng tôi mông lung không thấy rõ, tôi mò mầm về chỗ thành giường, vịn thành giường xong vô thức cúi đầu nhìn về phía Adam ngủ thì phát hiện chẳng biết từ bao giờ anh ta đã ngồi dậy, tựa vào tường mở mắt nhìn tôi.
Mái tóc trắng lóa ánh sáng chói mắt, con ngươi nhạt màu nhìn chằm chằm sang đây như thật sự có hồn.
Tim tôi đập thịch một cái, hoảng sợ giẫm hụt bậc thang, mắt cá chân đập vào thành giường cứng phát ra tiếng cốp, hết sức to trong tĩnh mịch.
Tiếng hét trào ra từ cổ họng nín bặt, tôi không ngã xuống mặt đất mà bị Adam ôm lấy.
Cánh tay anh ta vòng qua lưng tôi, tay chân luống cuống bị anh ta kéo lại ngồi lên người anh ta, cảm nhận dưới mông có vật to nóng cồm cộm.
– – – – – – – – – –
Mèn ơi toàn là thằng bé sợ bóng sợ vía chứ Adam có làm cái gì đâu, người ta leo lên giường nằm bên cho thân mật tí thôi mà sợ muốn tè ra quần =)))) Tất cả là tại cái mặt liệttt =)))))))
Hết 06.