Dịch giả: 링meosky
Biên: pastelxduck
Lúc “nó” xảy ra, tôi 15.
Quả bom làm sáng cả bầu trời đêm như những chùm pháo bông, nhưng thay cho những tiếng hét lên vì vui sướng, những tiếng gào thét của sự sợ hãi lại vang vọng khắp màn đêm tối tăm, những ngôi sao lấp lánh một cách lạnh lẽo, tách biệt khỏi phần còn lại của thế giới.
Tôi đứng trên ban công, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng hỗn loạn đang diễn ra phía dưới. Là con gái của Công tước, tôi không phải lo mình sẽ gặp nguy hiểm gì nhưng cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên khi chưa một ai tới kiểm tra xem tôi có an toàn hay không. Tôi chỉ là một cá thể đơn lẻ giữa sáu đứa trẻ còn lại của nhà Công tước, và khi bạn chính là nguyên nhân khiến mẹ ruột của mình vĩnh viễn rời khỏi trái đất này thì bạn chắc chắn không thể nào trở thành ‘cục cưng của cha’ được.
Cũng như không thể nào trở thành con cưng của mẹ kế. Tôi không trách bà ta. Cha tôi không hề muốn bà ta. Ông không yêu bà ta như cách mà ông đã yêu mẹ tôi. Suy nghĩ như thế phần nào khiến tôi thỏa thích, thở dài, tôi chống khuỷu tay lên thành lan can bằng đá cẩm thạch bao quanh ban công.
Tôi thờ ơ nhìn đống hoảng loạn từ nơi đang đứng, chỉ nhè nhẹ thấy thương cảm cho những linh hồn tội nghiệp dưới kia. Chống tay lên cằm, lại lần nữa thở dài. Cuộc sống quanh tôi vô cùng nhàm chán, tất cả những việc tôi làm là ngồi trong phòng cả ngày và chơi chiếc piano của mình. Đó là điều duy nhất mà cha thích ở tôi. Ông bảo tôi chơi piano hay như mẹ tôi vậy, bởi vì thế - mỗi lần tôi – tôi đều mở tung cửa sổ ra để tiếng đàn có thể từ căn phòng trên tháp nhỏ của mình mà vang vọng xuống khắp ngôi nhà. Và đó cũng chính là cách tôi nói với cha rằng tôi rất yêu ông và đã tha thứ cho ông mặc dù ông luôn phớt lờ tôi, tôi biết có thể hiểu được điều đó.
Một quả bom khác lại réo lên xuyên qua bầu trời đêm, và hạ cánh xuống một mái nhà tranh tồi tàn, nhanh chóng đốt cháy nó. Nhưng đó mới chỉ là một làn ánh sáng nhẹ sượt qua khoảng sân nhỏ trước khi năm luồng ánh sáng tương tự bùng lên và không lâu sau, khu vực phía dưới thị trấn sự bị ngập chìm trong ánh lửa. Tôi nhìn quanh sân, tìm kiếm bóng dáng của những lính canh.
Không hề có tia sáng nào phát ra từ lâu đài để chứng minh cho việc có ai đó trong nhà đã nghe thấy tiếng vang báo hiệu sự diệt vong sắp sửa xảy ra cho thị trấn nhỏ bé của chúng ta, nhưng chắc cha phải tỉnh dậy rồi chứ nhỉ? Hoặc bị đánh thức bởi một trong số những thuộc hạ của ông rồi chứ? Cha có thể không quan tâm đến gia đình mình nhưng thị trấn này là tất cả đối với ông, nơi ông đã coi quản với bàn tay công bằng và vững chắc của mình.
Suy nghĩ của tôi càng được khẳng định khi thấy một luồng sáng dập dờn qua cánh cửa sổ của trụ sở Bộ Chỉ Huy Quân Đội, và nếu căng tai lên thì tôi có thể loáng thoáng nghe thấy âm vọng những tiếng kêu réo. Nhưng tôi chẳng có tí hứng thú nào mà đứng lắng nghe những âm thanh xì xào đó, tầm mắt dời lại ra phía biển, chiếc đầm ngủ màu trắng cuồn cuộn bốc lên rồi quấn lấy quanh chân, cơn gió dịu dàng nhấc bổng mái tóc tôi lên hỏi lưng, làm nó bay bồng bềnh quanh mặt. Tiếng gào thét của sự chết vang vọng khắp màn đêm và tiếng ầm ầm của đại bác cứ vang lên một lúc một ít.
Đợi đã, đại bác ư?
Tim tôi đột nhiên nảy lên, ánh mắt quét về phía xa xăm, qua những mái nhà tranh tàn tạ thắp sáng đêm tối như những ngọn hải đăng chết chóc, xuống tới bến tàu trông như thể đã hoàn toàn bị nhấn chìm trong những làn sóng bởi sự vắng mặt của ánh trăng, rồi đến vách đá bao quanh thị trấn của chúng tôi. Trời quá tối, tôi không chắc chắn nhưng tôi nghĩ tôi có thể hình dung ra một thứ hình thù ghê gớm, đang rình rập ngay khúc ngoặt của vách đá.
Nhìn xuống trại quân đội lần nữa, lí do tại sao họ là trì trệ như thế đã rõ. Cha tôi xuất hiện từ lối cửa, theo sau là ba người đàn ông khác mà tôi nghĩ là vô cùng quan trọng bởi hai trong ba người họ nhanh chân chạy đến Nhà Quân Đội và người còn lại đi bước dài tới cổng, vừa ra lệnh vừa đi:
“Những cậu kia! Cảnh báo quân lính và bảo họ tập trung ngoài cổng trước trong vòng hai phút nữa! Bốn cậu còn lại giữ nguyên vị trí, phải đảm bảo không ai có thể đi qua đây đột nhập vào lâu đài. Tuyệt đối không được cho ai vào trừ khi có sự cho phép của tôi hoặc Công tước. ĐÃ HIỂU CHƯA?”
“VÂNG THƯA NGÀI!”, họ đồng thanh la lớn, đánh tay vào bên hông và dính chặt hai gót chân lại với nhau.
“Tốt!” Người đàn ông kia hét. “Tất cả đều phải cẩn thận! Chúng không phải là bọn rác rưởi bình thường chúng ta hay đối phó; chúng đều vô cùng xảo trá và tàn bạo và không bao giờ chần chừ mà cắt cổ các cậu! Không tù nhân; tất cả bọn hải tặc đều đáng chết, CÁC CẬU ĐÃ HIỂU CHƯA?”
Tôi nghe rõ câu trả lời của họ, đôi mắt dán chặt lên người cha, và bắt được ánh mắt của ông khi ông quay lại và nhìn thẳng vào tôi.
Tôi biết chắc hiện giờ trông tôi như một thảm họa, đứng trên ban công của đỉnh tháp cao nhất, xộc xệch trong chiếc váy ngủ phồng trắng với mái tóc vàng óng ả bay bồng bềnh đằng sau lưng. Như một thiên thần đang đưa mắt ngắm nhìn cuộc chiến tranh giữa Thiên Đàng và Địa Ngục, mà sắc đỏ là ánh màu duy nhất phát ra từ thị trấn lúc này.
Tôi nhìn chăm chăm về phía hải cảng rồi về phía cha. Ông gật đầu cứng nhắc, miệng đánh vần ba chữ:
“Vào trong đi.”
Tôi khẽ lắc đầu, vai ông hơi nâng lên, trước khi ông hoàn toàn quay đi sau khi nhìn tôi một chặp lâu, tay ông lau đi thứ gì đó trên mặt.
Mắt tìm kiếm hình thù màu đen của con tàu dựa vào vách đá ban nãy, tôi dường như cảm thấy cái gì đó khát khao đang rừng rực trong ngực. Trước giờ tôi luôn bị hấp dẫn bởi “hải tặc”. Khi tôi nhỏ, trước khi cha tái hôn, tôi thường theo ông đi tới các phiên xét xử để chứng kiến cảnh treo cổ của những tên nổi loạn kém may mắn. Đó là công việc mà cha tôi không thích nhất, tôi có thể nói rằng ông còn thấy thương hại cho họ, nhưng ông chưa bao giờ nói cho tôi biết lí do tại sao.
“Hải tặc,” tôi thì thầm, thốt ra những từ quen thuộc.
Đó là từ có rất nhiều ý nghĩa đối với tôi chứ không chỉ là một nỗi sợ hãi. Nó là cảm giác phấn khích khi làm điều gì đó mà bạn đáng lý ra không được phép làm, nó là ý niệm tự do – là cảm giác khi cơn gió mát lạnh của đại dương rộng lớn phả vào mặt bạn.
“Thưa quý cô xinh đẹp, tôi đây.”
Tôi hít vào một ngụm khí lạnh và giật mình xoay lại, tay nắm chặt lan can sau lưng, ngăn mình không ngã ngửa xuống vì sốc. Tôi đặt tay lên ngực ổn định lại trái tim đang không ngừng đập thình thịch khi đôi mắt lướt qua bóng dáng lạ hoắc đang tựa mình vào cửa ban công, trong một tư thế vô cùng thư thả mà nó ngay lập tức làm tôi thấy tức giận.
Cái mũ của hắn vắt chéo ngang mắt, hoàn toàn che khuất nửa trên khuôn mặt, nhưng nếu chỉ dựa vào phần nửa dưới khuôn mặt hắn thì cũng có thể chắc chắn hắn vô cùng đẹp trai. Mà điều đó cũng có nghĩa là sẽ có một sự kiêu ngạo không hề nhỏ đi kèm theo.
Không sai, tôi chắc chắn đã thấy khóe môi của hắn nhếch lên thành một nụ cười nhạt và những lời nói tiếp theo thoát ra từ khuôn miệng hắn mịn màng và mượt mà như thể đã được nói vô số lần trước đây.
“Như cô đã thấy, quý cô của tôi?” Tôi lườm mạnh hắn nhưng hắn lại cười mỉm, một tiếng nuốt mạnh vang lên từ tận trong xương tủy tôi.
“Nói đi, ngươi muốn gì,” tôi ra lệnh. “Nếu ngươi đến đây vì trang sức thì chúng ở trong ngăn kéo đầu tiên ta đấy. Ngươi có thể lấy chúng, ta cũng chả có hứng thú với chúng và ta tin cha thế nào sẽ lại mua lại cho ta nhiều hơn nữa.” Hắn lại cười, tôi cố gắng đứng thẳng người, bỏ tay ra khỏi lan can và giữ vững chúng.
“Vấn đề không phải là ‘thứ’ tôi muốn, mà là ‘người’ tôi muốn.” Hắn nở nụ cười về phía tôi, khoe hàm răng trắng đến hoàn hảo của mình.
Hơi thở trở nên dồn dập, tôi lần nữa liếc xéo hắn, cố tỏ ra rằng những lời nói đấy không hề ảnh hưởng đến mình; tôi đứng thẳng lưng và hất tóc tỏ vẻ không quan tâm. “Ngươi có phải là hải tặc thật không vậy?” tôi hỏi, vừa nghịch móng tay vừa lén liếc hắn, nhẹ nhõm khi thấy nụ cười giả dối kia đã biến mất.
“Vâng, thưa quý cô xinh đẹp của tôi ạ, tôi tin mình đúng là một cướp biển đích thật đấy,“ giọng nói của hắn mang đầy ý cười và nó khiến tôi phải vô cùng nhẫn nhịn mới không đấm một cái vào mặt hắn. “Nhưng sao cô lại hỏi thế?
“Vì ngươi trông chả giống một tên cướp biển chút nào,” tôi thờ ơ nói, cố tránh cái nhìn chằm chằm của hắn, “Ý ta là, ta luôn nghĩ hải tặc phải là những người đàn ông thực thụ, ngươi biết đấy, không sợ trời không sợ đất, không quan tâm đến thứ gì ngoại trừ vẻ ngoài hung tợn, tiếng tăm ghê rợn hay những thứ như thế, còn ngươi thì trông chỉ lớn hơn một thằng nhóc một tí, còn lâu mới có thể trở thành một hải tặc THẬT THỤ được.
Đương nhiên đấy chỉ toàn là lời nói dối, trông hắn ít nhất cũng phải lớn hơn tôi một tuổi, nhưng tôi biết sự hoài nghi trong lời nói mình chắc chắn sẽ đánh một cú tổn hại lớn vào lòng tự hào của hắn. Đúng như dự đoán, tôi thích thú nhìn hắn đẩy mình ra khỏi bức tường rồi bước dài, tới đứng ngay trước mặt tôi. Tôi đã không nhận ra hắn cao bao nhiêu cho đến khi hắn đến gần, ít nhất phải 1m8, lấn áp cả thân hình nhỏ con của tôi. Tôi nuốt nước bọt và nụ cười giả dối ấy lại xuất hiện.
“Giờ chắc chắn cô không còn có ý nghĩ đó đâu nhỉ,” hắn thì thầm bằng cái giọng từ tính của mình, vươn tay nắm lấy một lọn tóc của tôi, chơi đùa nó giữa hai ngón tay. Cái chạm của hắn làm tôi rùng mình, đột nhiên cảm thấy tức giận bởi chính mình. Đẩy hắn ra, tôi lùi ra sau hai bước.
“Ý của ta là gì không quan trọng nữa. Rốt cuộc thì ngươi muốn gì?” tôi bướng bỉnh nói. “Ngươi có thể cho ta biết hoặc cứ trực tiếp lấy thẳng nó đi, hoặc là ta sẽ gọi lính tới bắt ngươi.” Tôi nghĩ cả tôi và hắn đều chẳng lấy làm gì sợ hãi trước lời đe dọa của tôi thôi.
“À, cô thấy đấy, tôi có thể chỉ cần lấy những gì tôi muốn và đi, nhưng tôi lo là cô sẽ om sòm lên mất…”
“Tại sao ta lại làm thế cơ chứ?” tôi nói, cố gắng đứng thẳng lên hết cỡ để có thể trông cao hơn một chút. Hắn cười, bước lên một bước lại gần phía tôi, khiến cho tôi vô thức mà lùi lại một bước, làm lưng chạm hẳn vào lan can. Hắn nhanh chóng cắt ngắn khoảng cách giữa hai người, rồi có thứ gì bằng bạc lóe sáng trong tay hắn.
“Thì cô thấy rồi đấy,” Hắn thì thầm, đưa tay nâng cằm tôi lên, “Bởi vì thứ tôi muốn, thật ra, chính là CÔ.” Hắn ta cười tráo trở, tôi giật mình, hất tay hắn ra, làm hắn loạng choạng lùi lại vài bước, túm lấy cổ tay hắn, ngửa tay lên.
Vẫn cười nhăn nhở, vẫn che đôi mắt bởi chiếc mũ, nhưng giờ tôi đã thấy thứ rơi ra khỏi bàn tay phải hắn, thì ra đó là một con dao găm nhỏ mà nhọn. “Cô đã cho phép tôi mà, quý cô xinh đẹp của tôi.” hắn ta ngạo mạn thốt lên.
“Ta đương nhiên sẽ không bao giờ đi với ngươi, ta thậm chí còn không biết ngươi là ai!” Hắn cười lớn, ngửa đầu ra sau, tiếng cười đẹp như tiếng chuông vang kia ngay lập tức vang vọng khắp sân. Tôi nhìn hắn chằm chằm. Bộ hắn mất trí rồi ư? Hắn muốn bị bắt sao?
“À thì,” hắn nói, đột nhiên trở nên nghiêm túc rồi từ từ tiến về phía tôi. “Tôi không nghĩ là mình có thể cho cô một sự lựa chọn khác đâu.”
“Thằng ch* đ*,” tôi rít lên, tay cuộn tròn thành nắm đấm. “Ta thà chết chứ sẽ không đi theo một tên cướp biển.”
Hắn tiếp tục cười đểu tôi. “Chẳng phải cô đã bảo tôi không phải là một tên cướp biển thật đấy thôi?”
Tôi mở miệng chuẩn bị cãi lại thì hắn đã kịp ấn ngón tay lên môi tôi. “Shhhh, im lặng nào cô gái xinh đẹp, cuộc đời của tôi sẽ dễ chịu hơn nếu cô chịu ngậm đôi môi nhỏ nhắn xinh đẹp đó lại đấy.”
Tôi mỉm cười ngọt ngào, hắn nháy mắt với tôi rồi cười thỏa mãn. Nhưng ngay sau đó, tôi nhanh chóng nâng đầu gối đá vào bộ phận quý giá của hắn, cười ha hả khi hắn ngã rập xuống đất, rên rỉ trong đau đớn.
Tôi vội vã chạy lại về phía cửa chính, miệng nguyền rủa khi thấy tất cả cửa đều đã bị hắn khóa. Đập mạnh vào nó một cách tuyệt vọng, hy vọng rằng sẽ có phép thuật xảy ra giúp tôi có được sức mạnh của siêu nhân và đập nát cái cửa ra. Đợi đã, chắc chắn hắn có chìa khóa. Tôi nghĩ, quay lại với ý định lục lọi túi hắn cho đến khi tìm thấy chúng, và rồi sẽ cho hắn thêm vài phát như lúc nãy. Nhưng hắn đã biến mất.
“Khốn khiếp thật.”
Hắn đi đâu rồi chứ? Tôi điên cuồng tìm kiếm xung quanh trước khi quay lại đập mạnh cửa một lần nữa, mong chờ ai đó trong nhà có thể chú ý đến. Tôi thở dài, vô ích thôi, chỗ này quá tách biệt với các chỗ khác của lâu đài. Đúng rồi! Đám lính canh! Tôi liền chạy nhanh về phía ban công, tìm kiếm màu áo đỏ bình thường vẫn hay đứng ở cổng. Quái lạ, chẳng có ai ở đó cả!
Phải chăng hắn đã giết chết bọn họ, tôi nghĩ rồi sợ hãi đi vào bên trong. Tôi không thể tin, tôi đã từng nghĩ hải tặc không xấu xa như mọi người vẫn nói; mình ngu thật ngu, quá quá quá ngu mà. Tôi đang… –
“AHHHHHHHHHH”
Một cánh tay rắn chắc vòng qua thắt chặt eo tôi, một bàn tay khác bịt miệng tôi lại ngăn không cho tiếng hét thoát ra. “Cô nên ngoan ngoãn biết điều hơn là cố gắng đánh nhau với một tên cướp biển đấy, người đẹp. Cô chỉ đang phí thời gian thôi.”
Giọng hắn tràn ngập độc ác, tôi bây giờ đã thực sự khiếp sợ. Hắn quay người tôi lại, đẩy lùi tôi về phía sau cho đến khi tôi bị kẹp cứng giữa bức tường kính và ngực hắn. Một thứ gì đó lạnh và sắc dí sát vào cổ họng, tôi nuốt nước bọt, ngước lên nhìn mặt hắn.
Đôi mắt của Chúa như bừng sáng trên vùng khuất gương mặt hắn, tôi không biết làm thế nào mà mình lại không hề để ý thấy chúng nãy giờ, nhưng giờ thì tôi đã hiểu tại sao vì sao hắn lại luôn che chúng đi. Con mắt bên trái sáng màu xám trắng rực rỡ, gần như màu bạc trong khi con mắt bên phải lại như tỏa ra quầng sáng của Thiên Thần, một màu vàng sáng ngời… Chiếc mũi cao và thẳng, xương gò má góc cạnh, sắc nhọn đến nỗi tôi tưởng chừng như nó có thể cứa đứt tôi dễ dàng như con dao đang dí sát vào cổ. Hàng râu đen cạo ngắn bao quanh khung hàm dưới hoàn hảo còn lông mi của hắn thì dài một cách lố bịch, thật không công bằng.
Đã quá muộn khi tôi chợt nhận ra mình đang nhìn chằm chằm hắn và hắn cũng đang nhìn chằm chằm tôi – với ánh mắt mà tôi nghĩ cũng giống với biểu cảm ngạc nhiên trên mặt tôi khi nãy. Đôi mắt tôi tia xuống đôi môi hoàn hảo của hắn rồi lại quay trở về đôi mắt thôi miên kia. Tôi dần ngã người về phía trước, trượt nhẹ đôi môi theo xương hàm dưới của hắn, cảm thấy hắn rùng mình, rồi đưa môi lên vị trí tai, hôn nhẹ vành tai hắn. Hắn rên nhẹ, tôi cười thỏa mãn trước khi thốt ra ba chữ:
“Đi.chết.đi”
Hắn cứng đờ người trong một giây trước khi lại đẩy tôi vào cánh cửa. Con dao lần nữa dí sát vào cổ họng tôi. “Đáng lý ra tôi nên biết mọi việc sẽ không dễ dàng như thế.” Hắn gầm gừ, đôi mắt híp lại. “Nhưng không sao, bây giờ chúng ta đành phải chơi theo cách khó khăn thôi nhỉ?”
Cảm nhận thấy lưỡi dao lạnh lẽo đang gần hơn vào cổ khiến tôi bật khóc. “Làm ơn! Làm ơn đừng đưa tôi đi mà!” Tôi van xin, tròn mắt nhìn lên, nhanh chóng nói tiếp ngay khi thấy anh ta khựng lại. “Làm ơn đi, tôi không muốn phải rời khỏi nơi này đâu, tôi mới chỉ mười lăm tuổi thôi, có thể cho tôi thêm hai năm nữa có được không?”
Tôi hết sức tập trung nhớ lại bức tranh của mẹ mà cha đã đưa cho mình, cố rặn vài giọt nước mắt lăn xuống. Thể nào trong hai năm hắn cũng sẽ quên mất tôi và sẽ không bao giờ trở lại, rồi tôi sẽ mãi được an toàn. Hiệu quả rồi! Mắt hắn mở to ngạc nhiên rồi hơi lùi lại. Đến lúc xuất chiêu cuối rồi!
Tôi nhìn chằm chằm xuống dưới đất, cố run run hai vai, ép nước mắt chảy thêm vài giọt trước khi ngước lên nhìn hắn, đôi mắt tròn xoe, mím nhẹ môi.
“Chỉ hai năm thôi mà”, tôi nói hết sức nhẹ nhàng, tỏ vẻ ngây thơ nhất có thể. “Xin anh đấy…” Tôi kéo dài giọng, xem biểu hiện của hắn.
Hắn hình như hơi chần chừ, kéo mũ xuống, đưa tay hất dọc mái tóc đen lùm xùm, thở dài rồi lại nhìn tôi. Tôi nhìn theo từng hành động của hắn, hơi thở chậm lại mong chờ khi hắn đi ngang qua tôi, đẩy một chiếc chìa khoá nhỏ vào ổ, xoay cho đến khi cửa mở.
“Hai năm,” hắn nói dứt khoát, bắt tôi lại trước khi tôi kịp chạy vào trong, xoay người tôi đối hiện với hắn. “Đừng nghĩ rằng tôi sẽ quên em, tình yêu bé bỏng của tôi à,” và rồi hắn cười. “Nhưng phòng trường hợp em sẽ quên tôi thì đây sẽ là thứ sẽ khiến em phải nhớ về tôi..”
Trước khi tôi kịp quay đi, môi hắn đã phủ xuống môi tôi, mọi ý nghĩ cho việc đánh trả lại ngay lập tức tan biến khi môi cứ bất giác di chuyển theo sự phối hợp nhịp nhàng của hắn. Đôi môi ấy mềm mại tựa như nhung lụa, hắn nhè nhẹ căn lấy môi dưới của tôi khiến tôi rùng mình. Khi hắn dừng rồi lùi lại phía sau, tôi vẫn còn quá sốc để có thể cử động, hắn cười toe toét, hôn tôi thêm lần nữa, một nụ hôn nhẹ và ngọt ngào.
“Tôi sẽ lấy đi những thứ còn lại của em sau.” hắn thủ thỉ nhẹ nhàng vào tai tôi rồi biến mất trước khi tôi kịp bảo hắn chờ để giải thích chuyện vừa xảy ra với tôi.
Trong cơn ngây người, tôi chậm rãi bước ra ngoài, ngắm nhìn bình minh đang lên bao trùm khắp thị trấn, năm phút sau, tiếng reo mừng chiến thắng vang vọng từ phía quân đội của cha khi con tàu cướp biển bắt đầu di chuyển về lại đại dương khi con tàu con cuối cùng đã tới chỗ nó và được kéo lên an toàn.
Tôi không hề muốn phải gặp hắn lần nữa. Tôi không biết tại sao hắn lại tìm tôi. Nhưng cái cảm giác đôi môi ấy trên môi tôi vẫn mãi vương vấn ở đấy trong suốt hai năm cho đến ngày sinh nhật lần thứ 17 của tôi; một lần nữa, tôi nghe thấy tiếng đại bác nổ vang từ bến cảng.