Nữ Ngụ Trù Trọng Sinh

Chương 32: Phỏng vấn




Edit: iam_linh
Beta: Saki
Tiết Dụ giới thiệu cho Phó Vịnh Hạm hai người ứng tuyển, một nam một nữ, hai người bọn họ đều là bạn học, cùng học trong học viện, không phải trường học chính quy.
Phó Vịnh Hạm không ngờ Tiết Dụ lại tìm được người nhanh như vậy, cô xem thời gian thấy vẫn còn sớm, lập tức muốn cùng hai người xin việc gặp nhau phỏng vấn một chút, nên gọi điện thoại thông báo cho mẹ Hà một tiếng.
Mọi người đều là bạn học, với lại Phó Vịnh Hạm cũng vội quay về bày quán, cho nên mọi người đều hẹn gặp nhau ở đình đá bên cạnh trường học Bắc Đại.
Lúc Phó Vịnh Hạm đến, đã thấy Tiết Dụ dẫn hai người xin việc đang chờ ở trong đình.
Bên cạnh Tiết Dụ là một nam sinh cao gầy, trang phục thoạt nhìn có nét giống với Phó Vịnh Hạm thường ngày hay mặc. Cảm nhận được gia cảnh của nam sinh cũng không được tốt lắm, nhưng nhìn ra cậu ta là người ưa sạch sẽ, hơn nữa nhìn cũng rất thân thiện, vừa nhìn thấy liền sinh ra hảo cảm.
Mà nữ sinh bên cạnh lại có vóc dáng nhỏ xinh, ngoại hình có nét tương tự Phó Vịnh Hạm, nhưng so về khí chất thì kém xa Phó Vịnh Hạm, cô ấy lại có chút rụt rè.
Nữ sinh cột tóc đuôi ngựa, giữa mày lại lộ ra vài phần ngượng ngùng, tay chân có chút bối rối không biết để đâu. Quan trọng là Phó Vịnh Hạm từ xa đã có thể nhìn thấy nữ sinh này luôn lặng lẽ nhìn Tiết Dụ, rõ ràng là có ý với Tiết Dụ.
Phó Vịnh Hạm cong cong khóe môi. Ngoại hình như Tiết Dụ thật sự rất được các cô gái chú ý tới nha.
Tiết Dụ cũng đã nhìn thấy Phó Vịnh Hạm lập tức nở nụ cười, theo bản năng tiến lên phía trước một chút.
Cậu ta không nhận ra hành vi của mình, nhưng Phó Vịnh Hạm lại thấy rõ ràng.
Nữ sinh đứng phía sau Tiết Dụ nhận thấy khi Phó Vịnh Hạm đến, Tiết Dụ liền di chuyển lên trước thì mặt lộ chút không vui, chỉ là nữ sinh nhanh chóng thu liễm lại, khôi phục dáng vẻ thẹn thùng ban đầu.
Đừng nói là Tiết Dụ, ngay cả nam sinh đứng kế bên cũng chẳng phát hiện ra sự thay đổi của cô ấy.
Chỉ có Phó Vịnh Hạm luôn nhạy cảm với sự thay đổi của mọi người xung quanh, lại từng luyện qua Dưỡng Thân Quyết làm tăng cảm giác nhạy bén, mới có thể nhận thấy rõ sự biến đổi qua nét mặt của nữ sinh.
Nụ cười của cô ta còn chưa tan đã lập tức cứng lại.
Ai da, lại thêm một cái phiền phức.
Người như vậy, ở triều Đại Ung đúng là rất nhiều, không nghĩ đến xã hội hiện tại nơi nơi đều có thể gặp.
Phó Vịnh Hạm thở dài trong lòng.
Tiết Dụ nhiệt tình tiến lên chào hỏi, Phó Vịnh Hạm mỉm cười gật đầu chào lại, tầm mắt lại dừng ở hai người phía sau Tiết Dụ.
Tiết Dụ hiểu ý, bắt đầu giới thiệu hai người phía sau cho Phó Vịnh Hạm: "Đây là Khương Bạch và Du Văn Bình, bọn họ đều là bạn học cùng trường đại học, thường lên lớp cùng chúng ta."
Vì thường xuyên học cùng một gian phòng, hơn nữa Tiết Dụ lại là lớp trưởng hay cùng các bạn lớp khác giao tiếp, tính cách lại hướng ngoại, cho nên Tiết Dụ quen biết rất nhiều bạn học.
"Chào bạn học Khương, chào bạn học Du!" Phó Vịnh Hạm hướng hai người chào hỏi.
Nụ cười này của Phó Vịnh Hạm có phần khách sáo, làm người nhìn có cảm giác xa cách.
Điểm này Khương Bạch và Du Văn Bình đều dễ dàng nhận ra.
Bọn họ lúc đầu nghĩ xin làm công việc này chắc chắn sẽ được, nhưng khi thấy Phó Vịnh Hạm bọn họ có chút lo lắng.
Bây giờ nghĩ lại lời Tiết Dụ nói lúc trước, chỉ là giới thiệu bọn họ đến đây xem thử. Còn việc có nhận được công việc này hay không thì phải do Phó Vịnh Hạm quyết định.
Đến giờ khắc này, hai người bọn họ mới cảm nhận được áp lực phỏng vấn.
Lúc đầu đã nhìn qua hai người bọn họ, bây giờ Phó Vịnh Hạm không nhìn người nữa mà hướng Tiết Dụ cười nói: "Lớp trưởng, quán ăn của chúng tôi tuy là rất bận, nhưng năng lực có hạn, không thể cùng lúc tuyển hai người đâu!"
Lời nói này tất nhiên là giả.
Thực tế, quán ăn cần đến hai người phụ trách công việc, cho nên có thể tuyển được cả hai người.
Chỉ có đều, quán ăn cũng chỉ là quán vỉa hè, đã có ba người làm, bây giờ tuyển thêm hai người thấy cũng không đúng lắm, dễ bị mọi người dị nghị.
Nhận một người là được rồi, dù sao lúc bận rộn, đối với đơn hàng bên trong trung tâm thương mại, Tiêu Trùng và mẹ Hà cũng có thể giúp đỡ được.
Phó Vịnh Hạm nói xong, ba người Tiết Dụ liền hiểu rõ.
Tiết Dụ vội nói: "Việc này tớ biết mà. Vốn dĩ lúc đầu tớ là tìm Khương Bạch, sau đó Du Văn Bình cũng nói là lúc trước bạn ấy cũng từng làm qua công việc giống như này, cho nên tớ dẫn cậu ấy cùng đến đây. Cậu xem ai thích hợp hơn thì chọn người đó nha."
Phó Vịnh Hạm chỉ cười khổ.
Khương Bạch và Du Văn Bình cũng cảm thấy xấu hổ. Đặc biệt là Du Văn Bình.
Tiết Dụ nói lời này quả thực không nể mặt cô ta chút nào. Giống như cô ta muốn đoạt công việc này của Khương Bạch vậy.
Vốn dĩ tìm việc làm là cạnh tranh công bằng. Chẳng qua bọn họ chỉ mới là sinh viên năm nhất, da mặt còn mỏng. Có một số việc bọn họ thật sự không dám làm.
Phó Vịnh Hạm mỉm cười, nhìn thoáng qua hai người: "Tớ cũng chỉ muốn giúp mẹ tìm người phụ việc. Mẹ tớ muốn tìm một người giúp giao miến chua cay cho những đơn đặt hàng bên trong trung tâm thương mại, chỗ đó cũng không xa, không có gì phức tạp, có kinh nghiệm hay không cũng không sao cả, quan trọng có thể làm lâu dài, không ngại vất vả."
Ý tứ chính là cho dù Du Văn Bình có từng làm qua công việc này cũng không chiếm được lợi thế bao nhiêu.
Sắc mặt Du Văn Bình đanh lại.
Du Văn Bình nhìn chằm chằm Phó Vịnh Hạm, trong lòng càng thêm bất bình, tên Tiết Dụ này sao lại đi giúp đỡ Phó Vịnh Hạm chứ.
Nghỉ hè đã trôi qua một tháng, một tháng này Khương Bạch cũng ngây ngốc ở trong trường. Cho nên cậu ta thật sự cần công việc này, cho dù công việc này chỉ làm có một tháng, hơn nữa lại còn có thêm Du Văn Bình đến xin việc, cậu ta cũng nhất định phải được tuyển.
Cho nên Phó Vịnh Hạm vừa dứt lời, Khương Bạch liền bày tỏ: "Bạn học Phó yên tâm, lúc trước Tiết Dụ cũng đã nói qua về tình hình công việc, tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, hoàn toàn không vấn đề gì. Nếu bạn học Phó không yên tâm, có thể để tôi thử việc ba ngày cũng được."
Phó Vịnh Hạm thấy biểu hiện của Khương Bạch rất vừa lòng, như đang suy tư mà gật đầu.
Thấy vậy, sắc mặt Du Văn Bình ngày càng đen đến nỗi mọi người xung quanh đều cảm nhận được.
Tiết Dụ vốn dĩ không định dẫn Du Văn Bình đến phỏng vấn, nhưng do Du Văn Bình cứ ở bên cậu ta nói ngọt, khiến cậu ta không nỡ cự tuyệt Du Văn Bình.
Việc giúp Phó Vịnh Hạm tìm người, Tiết Dụ căn bản không nói với Du Văn Bình. Không biết Du Văn Bình này nghe được thông tin này ở đâu, trực tiếp điện thoại cho Tiết Dụ sau đó tự mình đến đây, khiến Tiết Dụ cũng không biết mở lời như thế nào.
Nghe Khương Bạch nói như vậy, Tiết Dụ cảm thấy Du Văn Bình làm như vậy quả thật là không đúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.