Nữ Ngụ Trù Trọng Sinh

Chương 7: Cái gọi là thiên phú




Hai cặp vợ chồng kia đều đẩy xe đi bán rồi thì cũng vừa đúng lúc nước sôi của Phó Vịnh Hâm nguội bớt. Cô đổ nước sôi đã nguội theo đúng tỷ lệ vào chậu bột mì rồi chuẩn bị nhào bột.
Cái từ "tỷ lệ" này là sau khi tiếp thu được trí nhớ của nguyên chủ, Phó Vịnh Hạm mới biết được cách nói chính xác này.
Cô với một bàn tay hơi thô ráp vào chậu bột mì khuấy theo một quy luật khó hiểu nhưng lại khiến bột mì và nước trộn lẫn vào nhau càng ngay càng nhanh đến khi không thể tách rời.
Tiêu Trùng ngồi trong phòng vừa xoa thuốc, đau cũng không dám kêu, vừa lặng lẽ quan sát tình hình ngoài sân.
Nhìn thấy động tác nhào bột của Phó Vịnh Hạm liền dụi mắt không dám tin nhìn.
Động tác thoạt nhìn bình thường nhưng ở trong mắt Tiêu Trùng chính là có cảm giác "thực lực của đối phương sâu không lường được", hệt như cảm giác lần đầu tiên ông ta gây sự ở một vũ trường mà nhìn thấy lão đại của vũ trường đó vậy.
Đúng là thấy quỷ rồi!
Một con nhóc con làm sao có thể so sánh được với một lão đại xã hội đen?!
Tuy nghĩ vậy trong lòng nhưng ánh mắt Tiêu Trùng vẫn nhìn Phó Vịnh Hạm không rời.
Phó Vịnh Hạm tất nhiên cảm nhận được ánh mắt của ông ta nhưng chỉ cần ông ta không gây chuyện, cô cũng lười động tay động chân.
Việc nhào bột này không chỉ làm việc mà còn có thể luyện công.
Môn Dưỡng Thân Quyết kia của Phó Vịnh Hạm không chỉ có thể tu luyện nội công mà còn có thể luyện trong lúc làm bếp. Trong lúc nhào bột, Phó Vịnh Hạm bắt đầu dẫn dắt nội kình mà mình khó khăn lắm mới luyện được trong lúc ở bệnh viện đi khắp cơ thể, vừa luyện công vừa làm việc, đúng là một công đôi việc.
Phó Vịnh Hạm nhào bột cũng tốn một tiếng đồng hồ, còn Tiêu Trùng đã sớm nhìn đến mệt mỏi, tự leo lên giường nằm. Lúc này Phó Vịnh Hạm mới kết thúc công việc, mang theo chậu bột đã nhào xong đi xuống phòng trọ dưới tầng hầm, leo lên trên giường ngồi thiền.
Cô nhớ Hà Ngọc đã dặn không được đụng vào đống nguyên liệu nấu ăn trong phòng.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Phó Vịnh Hạm nghe thấy tiếng động ngoài cửa truyền vào liền mở mắt, trèo xuống giường.
Ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa rồi cửa được mở ra, Hà Ngọc xách theo mấy túi đồ hăng hái đi vào.
Tầm mắt Phó Vịnh Hạm đảo qua mấy cái túi, khịt mũi ngửi rồi hỏi: "Mẹ mua thịt lợn với hành lá đấy à? Hình như còn có cả giá đỗ nữa?"
Mùi của mấy loại thức ăn này rất rõ ràng, tất nhiên không lừa được cái mũi của Phó Vịnh Hạm.
Hơn nữa, mầm của cây hành kia đã lòi ra ngoài túi ni-lon rồi.
Hà Ngọc nở nụ cười, nhớ tới chuyện chính, mở cái túi ra nói: "Mũi con cũng thính thật đấy. Mẹ mua chút nguyên liệu chuẩn bị cho sáng mai hấp bánh bao. Mẹ hỏi thăm rồi, bên chợ đầu mối kia mở cửa từ rất sớm, nhiều người chưa kịp ăn sáng đã phải mở cửa hàng buôn bán. Ngày mai chúng ta đến sớm một chút, bán bánh bao với màn thầu, chuẩn bị thêm sữa đậu nành, chắc chắn có thể kiếm được không ít!"
Đây là một chuyện tốt, tuy có thể sẽ vất vả nhưng nếu có thể kiếm tiền, chút vất vả này có gì đáng ngại?
Ai rồi cũng phải sống như vậy thôi.
Phó Vịnh Hạm gật đầu: "Đúng rồi, vừa lúc con cũng mới nhào bột xong rồi, mình làm bánh bao và màn thầu chứ? Khu đại học bên kia cầu có không ít người ở lại ký túc xá, buổi tối cũng có nhiều người ở lại tăng ca, xung quanh cũng có nhiều trung tâm đào tạo. Chúng ta đến đó bán, ít nhất sẽ không lo lỗ vốn."
Hà Ngọc ngạc nhiên: "Con biết nhào bột?"
Phó Vịnh Hạm nhún vai nói: "Con đã bảo mẹ rồi, chuyện nhỏ này không làm khó con được, nếu mẹ không tin thì cứ kiểm tra nhé?"
Hà Ngọc vừa nghe liền tùy tiện đặt mấy cái túi lên trên ghế rồi đi đến cái bàn trong phòng, cau mày nhìn cái chậu đựng cục bột, thật đúng là không phát hiện có gì sai cả.
Hà Ngọc vẫn còn chút lo lắng, thậm chí còn đưa tay nhón một miếng nhỏ nếm thử.
Phó Vịnh Hạm không đành lòng nhìn thẳng.
Cô rất muốn nhắc nhở Hà Ngọc một câu, mẹ còn chưa rửa tay đâu!
Nếu là ở Ngự Thiện Phòng, ai dám làm như vậy nhất định sẽ bị lôi ra ngoài đánh bằng roi!
"Rất được, xem ra con còn giỏi hơn mẹ đấy!" Hà Ngọc trừng lớn mắt, xoay người giơ ngón cái với con gái.
Hà Ngọc tuy chỉ là một người phụ nữ nông thôn, cũng chỉ biết làm một vài món nhưng kinh nghiệm làm bánh bao thì không thiếu, đương nhiên nhìn ra bột được nhào có tốt hay không.
Phó Vịnh Hạm nhìn mẹ cười cười, cũng không nói chuyện.
Hà Ngọc lôi kéo Phó Vịnh Hạm hỏi: "Mau nói cho mẹ, làm sao con nhào được bột như thế này? Mẹ đã làm nhiều năm rồi cũng không tốt được như con! Bảo sao trước giờ buôn bán không được đắt hàng, vấn đề khẳng định chính là nằm ở điểm này!"
Sắc mặt Phó Vịnh Hạm căng cứng.
Tay nghề nhào bột này tự nhiên không khó học, chỉ là muốn làm được giống như cô thì nào có dễ dàng?
Nhìn sức khỏe của Hà Ngọc hiện tại mà muốn làm được như cô, dù là luyện Dưỡng Thân Quyết thì cũng mất ít nhất mười năm mới được!
Kỳ thật, nếu không phải không tìm được cách giải thích lai lịch của Dưỡng Thân Quyết và quy củ của sư môn, Phó Vịnh Hạm cũng muốn dạy cho Hà Ngọc.
Nhưng dù không dạy Dưỡng Thân Quyết cho Hà Ngọc, chỉ cần sau này kiếm được tiền, từ từ cải thiện cuộc sống, Phó Vịnh Hạm cũng có cách cải thiện tình trạng thân thể của bà thông qua dược thiện.
"Chuyện này..." Phó Vịnh Hạm cân nhắc một chút rồi nói, "Con cũng chỉ làm theo các bước nhào bột bình thường thôi. Ngày trước làm công hỗ trợ cho đầu bếp ở căn tin trường cũng nói cái này là do thiên phú. Lúc đó nhiều người theo học như vậy nhưng chỉ có mình con giỏi nhất...."
Cái cớ này thật sự có chút miễn cưỡng, đến bản thân Phó Vịnh Hạm còn không tin, vậy mà Hà Ngọc lại tin thật, còn tức giận nói: "Lời này cũng đúng. Cái chuyện nấu nướng này, nhìn thì đơn giản nhưng cũng cần có thiên phú đó! Ngày trước ở trong thôn, mợ cả con lúc gả qua cũng không biết nấu ăn gì cả, theo bà ngoại con học nấu ăn vài năm cũng không khá hơn, đến thổi cơm thôi mà cũng suýt nữa đốt luôn cả cái phòng bếp! Sau đó bà ngoại con rốt cuộc cũng chết tâm không dạy nữa, cuộc sống không phải vẫn diễn ra như thường sao?"
Phó Vịnh Hạm nghe vậy chớp chớp mắt. Có một người mẹ có thể lấp hố thay mình, quả nhiên là một chuyện tuyệt vời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.