Nữ Nhân Hữu Độc

Chương 8:




Lần này cùng Trác Dực Đình nói chuyện, Lê Họa cảm thấy rất thoải mái, Tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, tâm tình đương nhiên tốt lên. Đây mới là cuộc sống của cô, tìm được, nhìn xem, sẽ không thường xuyên lo lắng nó sẽ tiêu tan bất cứ lúc nào. Có lẽ tâm tình tốt, cô ngủ thẳng đến sáng mới dậy. Ánh mặt trời tùy ý phóng tới, chiếu vào trên chăn đơn của cô.
Lấy điện thoại ra, may mắn, trên cái thế giới này, có một người có thể chia sẻ niềm vui của mình bất cứ lúc nào.
Điện thoại vang lên vài tiếng, đối phương mới nhận.
"Sáng sớm đã ồn ào gọi tớ." Thanh âm của Tô Nhứ mềm nhũn, có chút giống một cô bé đang bĩu môi.
Cô nằm ở trên giường, thay đổi một tư thế thoải mái, "Tớ tuyên bố, tớ muốn cùng Trác Dực Đình ở cùng một chỗ, từ hôm nay về sau, toàn tâm toàn ý, cùng chung hoạn nạn."
"Chậc chậc, cậu cho là kết hôn sao mà đọc diễn văn?" Tô Nhứ hừ nhẹ, "Cậu trước kia không phải cũng nói như vậy sao? Lần này là nghi thức chính thức?"
"Trước kia có lẽ chính là mình nói với chính mình, đối với một thứ gì đó, cũng chưa chết tâm đi."
Tô Nhứ trầm mặc nửa ngày, hiểu được lời này của Lê Họa là gặp được một người làm cho mình thật sự động lòng, có thể vì anh phấn đấu quên mình, có thể vì anh liều lĩnh, thế nhưng cho tới bây giờ cuộc sống đều cần thỏa hiệp. Không phải mười bảy, có thể không kiêng nể, e ngại gì, không phải hai mươi, sai lầm rồi còn có thể sửa chữa, nhưng bây giờ không thể.
"Tôi gần đây say mê tiểu thuyết." Tô Nhứ cười mở miệng, "Bất kể nữ chính như thế nào, đành phải toàn tâm toàn ý yêu nam chính, vô luận nam chính có hay không yêu bạn gái của mình, cuối cùng đều đã trở thành nữ chính của váy hạ chi thần, thực ra cậu cũng có thể thử xem."
Lê Họa đối với mấy thứ này đã không có cảm giác quá lớn, ánh mắt cô nhìn ngoài cửa sổ, ánh nắng làm cho mặt đất phủ thêm một tầng màu vàng óng ánh, "Nếu để cho tớ viết một bộ tiểu thuyết, tớ nhất định lấy thầm mến làm đề tài chính, làm cho cô gái kia rất yêu người con trai kia, vì người con trai đó làm rất nhiều việc. Sau đó ở cuối cùng, nam chính đối với nữ chính nói 'nếu là người có cá tính, có lẽ tôi sẽ chấp nhận, tôi muốn không phải là bảo mẫu, tôi nói gì nghe nấy'. Hoặc cũng có thể là 'Tôi thích nữ sinh xinh đẹp nhu thuận, ngượng ngùng, cô không phải kiểu tôi thích'. Thế giới này, làm sao có đơn giản như vậy, ngươi thích, anh nhất định sẽ thích? Hơn nữa, cho dù ngươi thích anh, rất thích, anh ngoại trừ cho ngươi một cái thanh danh, thực ra cũng không có được lợi ích gì. Anh suy nghĩ không bình tĩnh liền yêu thương ngươi? Tuy rằng tất cả mọi người đều thích thầm mến trở thành sự thật, nhưng tớ cảm thấy vẫn là cần phải nói cho rất nhiều người, thầm mến càng có nhiều thất bại, vẫn là không cần lãng phí thời gian. Cho nên, đề tài thầm mến này, càng cần thể hiện mặt trái của đề tài."
"Tôi thật không biết cậu đối với thầm mến có ác cảm như vậy." Tô Nhứ mở miệng xa xôi, "Lê Họa, cậu lúc trước, thầm mến Lộ Thiểu Hành sao?"
Hiện tại cuối cùng ngay cả trong lòng cũng muốn dập tắt ngọn lửa nhỏ ấy.
Tôi yêu anh, ở giữa thiếu chữ "Qua".
Hay là, tôi từng yêu anh.
Khóe miệng tràn ra một tia cười, cuối cùng cũng giải thoát rồi.
Mặc dù Trác Dực Đình không thích một phần công việc này của cô, nhưng ít nhất công việc này là cô dựa vào hai tay của mình, không cần đeo trên lưng tội danh dựa vào người khác. Nếu cô may mắn có thể cùng Trác Dực Đình đi đến cuối cùng, tự nhiên không có khả năng làm công việc này, cô dù sao cũng phải vì Trác Dực Đình suy nghĩ.
Cô bây giờ, sự việc không có chắc chắn, cũng có một phần ẩn nhẫn bất an.
Cho dù cô tin tưởng chính mình sẽ không dao động, cũng tin tưởng Trác Dực Đình, nhưng vẫn có chút bất an.
Buổi tối, đi vào "Mị lực", Lan Tả một bên giữ chặt Lê Họa. Lan Tả đối với Lê Họa có phần đặc biệt là bởi vì Lê Họa có trọng lượng, là một cô gái xinh đẹp, có thể tự mình biết mình, điểm này Lan Tả thật sự tán thưởng cô.
Lan Tả lấy phiếu đưa cho Lê Họa, "Mau đi tới, các cô ấy cũng đã sớm để ý phòng này, biết lại là cô đi, không biết trong lòng lại có cảm nhận gì nữa."
Lê Họa đem phiếu đặt vào trong lòng bàn tay, tự nhiên sẽ hiểu, những quý công tử này tùy tâm sở dục có thể nhìn chúng một nữ bồi bàn, khi đó cuộc sống sẽ không phải lo lắng, quan trọng là sau lưng những quý công tử này có gia thế, như vậy sẽ rất muốn đi, cho nên Lan Tả không thể không cân nhắc một phần.
Tuy rằng chuyện như vậy, phát sinh tỷ lệ thấp, nhưng dù sao vẫn nên đề phòng.
Lê Họa mang một vài đồ trang sức trang nhã, nhìn qua tinh thần tốt không ít, khi đẩy ra cánh cửa, nhìn thấy một đám con trai chưa vợ áo mũ chỉnh tề, thế giới này đương nhiên là có loại mặt người dạ thú, nhưng cũng không thể hoài nghi họ có gia giáo không tốt đẹp.
Cô đi qua, bọn họ đang đánh mạt trượt, phụ nữ bất quá là làm đẹp không khí, ngẫu nhiên cười, khen ngợi, không có dùng nhiều hơn.
Bất quá những người ăn chơi trác táng này có chút quen biết, cô đi đến bên người Bùi Chấn Vũ, "Bùi thiếu gia đã lâu không gặp."
Bùi Chấn Vũ cười, "Lời này hình như tôi nên nói mới phải, Lê tiểu thư."
Lê Họa im lặng ngồi ở bên người Bùi Chấn Vũ, nhìn ngón tay thon dài đang cầm bài của anh.
"Cô nói nên đánh ra lá gì?" Bùi Chấn Vũ đột nhiên mở miệng hỏi.
Lê Họa chỉ chỉ một lá bài, thế nhưng Bùi Chấn Vũ lại nghe theo cô, nhưng mà lần này thua rất thảm.
"Mỹ nữ một lời, thua hết cả túi tiền." người con trai ngồi đối diện Bùi Chấn Vũ đột nhiên mở miệng.
"Mỹ nữ cười ngàn vàng, có cái gì không đáng?" Bùi Chấn Vũ không chút lo lắng.
Mà người con trai đối diện, ý cuời trên môi, cười rất tà mị. Lê Họa cũng biết người này là tiểu thiếu gia Lộ Diệc Cảnh vô pháp vô thiên của nhà họ Lộ, cha chết sớm, chỉ còn lại mẹ, khiến cho tính cách của anh kiêu ngạo bất tuân, so sánh với những người anh kia của anh quả thực không đáng nhắc tới.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Lê Họa, Lộ Diệc Cảnh cũng đặt ánh mắt trên người của cô.
Bề ngoài của Lê Họa, cố gắng có thể lừa gạt người, dáng vẻ thanh thuần, đây là đánh giá của Tô Nhứ dành cho cô, có chút "Gỉa bộ".
Lộ Diệc Cảnh đối với cô cảm thấy hứng thú, đã nhìn cô mấy lần. Trên thực tế, Lộ Diệc Cảnh thích kiểu phụ nữ giống như cô vậy, nhìn qua vô cùng thanh thuần, về phần bộ dáng gì ở trên giường, đương nhiên là càng lay động càng tốt, diện mạo thanh thuần, hơn nữa biểu tình phóng túng nhiều rung động. Đàn ông không xấu phụ nữ không thương, nhưng phụ nữ cũng hư hỏng, không phải càng thú vị sao?
Người con trai bên cạnh tùy ý mở miệng, "Như thế nào luôn thua, tứ thiếu, không ngại đổi chỗ chút chứ?"
Bề ngoài Lộ Diệc Cảnh bất cần đời, cũng không phải là người ngu ngốc, cười đồng ý cùng đối phương, "Cũng tốt, tôi cũng muốn đi dạo một chút."
Lộ Diệc Cảnh lập tức cùng người con trai bên cạnh đổi chỗ ngồi, khoảng cách với Lê Họa không đủ mười centimeter, "Nghe nói tửu lượng của Lê tiểu thư không tồi?"
"Tứ thiếu quá khen." Cô trước sau như một lộ ra nụ cười, có chút giả dối.
Lộ Diệc Cảnh không có nhìn cô, tiếp tục mở miệng, "Hôm nào chúng ta cùng nhau bàn luận một chút là biết tôi có quá khen hay không."
Cô cười nhạt, đưa tay chỉ lá bài trên tay Lộ Diệc Cảnh, "Tôi lớn mật đề nghị, đánh lá này."
Tay cô đưa ra trước người Lộ Diệc Cảnh, lưu lại mùi thơm ngát nhàn nhạt, Lộ Diệc Cảnh chau mày, ma xui quỷ khiến đích thực đánh lá bài kia, kết quả, lại thua rồi.
"Lê tiểu thư thật là tài thần của chúng ta." Ba người con trai khác cười.
"Tôi thấy mọi người là một đi?" Lộ Diệc Cảnh cười.
Không khí cũng không tệ lắm, thẳng đến khi ván bài kết thúc. Ba người con trai khác đều đối với Lê Họa tỏ ra cảm kích, Lê Họa may mắn không làm nhục mệnh cùng Lộ Diệc Cảnh đi ra ngoài, Lộ Diệc Cảnh cũng cười việc không đáng lo.
Ra cửa Lộ Diệc Cảnh xoay người nhìn cô, "Từ đại học ra?"
Trong giọng nói mang theo một chút đáng tiếc. Cô gật đầu, cũng không sợ hãi
Lộ Diệc Cảnh giống như nở nụ cười, đưa cho cô một tờ chi phiếu, Lê Họa không có từ chối.
"Không cần đi theo tôi." Lộ Diệc Cảnh cũng không có quay đầu lại.
Có lẽ cô cùng người đời đều sai lầm rồi, nghĩ đến Lộ Diệc Cảnh liền cho là một công tử quần áo lụa là. Xoay người đi về phía toilet, dùng nuớc rửa mặt của mình, xóa bỏ lớp trang điểm, lúc này mới đi ra ngoài.
Mới đi ra ngoài, liền thấy Bùi Chấn Vũ đứng ở đó.
"Cách xa người nhà họ Lộ một chút." Bùi Chấn Vũ thản nhiên mở miệng, tiến vào toilet của nam.
Bọn họ từng có duyên vài lần, xem ra là thiện ý nhắc nhở. Cô vẽ ra ý cười, hình như cũng cảm thấy được cô là một người phụ nữ tự tiện bò lên trên giường của đàn ông.
Vận khí của anh lại không thế nào tốt hơn, mới đi vài bước, liền gặp Bùi Chấn Vũ nhắc nhở cô phải tránh xa người nhà họ Lộ một chút.
"Bao lâu chưa có trở về nhà?" Thanh âm của Lộ Thiểu Hành vĩnh viễn đều là một giọng điệu, không có nửa phần cảm xúc.
Lộ Diệc Cảnh trước sau như một mang theo nụ cười, "Quên."
"Trí nhớ của cậu toàn bộ dùng để uống rượu vui đùa?"
"Anh hai nếu đã biết, cũng không cần cần tới hỏi đi?" Lộ Diệc Cảnh đối với người anh này không thế nào có thiện cảm.
"Hôm nay Giang lão gia nhắc tới cậu, vì cái gì lại nhắc tới, cậu nên biết là vì cái gì đi?" Ánh mắt Lộ Thiểu Hành sáng rực.
Lộ Diệc Cảnh thu hồi nụ cười, mang theo một chút xấu hổ,"Em đã biết."
"Đã biết cái gì?" Lộ Thiểu Hành không có tính buông anh ra.
"Mang Giang Tri Ngữ trở về cho ông ấy, đóng vai vợ chồng hài hòa, con cháu đầy đàn, được rồi, anh hai thân mến." Lộ Diệc Cảnh khẽ cười nhạo.
Lộ Thiểu Hành liếc anh một cái, "Đừng làm cho tôi phải gặp cậu ở loại địa phương này."
"Các người đều chỉ biết quan phóng hỏa." Lộ Diệc Cảnh xoay người rời đi, mọi người đều chỉ chích anh không hiểu chuyện, mà tất cả đều bọn họ lúc còn nhỏ tất cả đều là đứa con tốt, chỉ có anh cái gì cũng không phải.
Lộ Thiểu Hành không có gọi Lộ Diệc Cảnh lại, đột nhiên xoay người, chống lại tầm mắt của Lê Họa vừa mới xem kịch vui.
Cô kéo kéo khóe miệng, nghĩ muốn duy trì một độ cong tốt nhất.
Nhưng nụ cười còn không có nở rộ, anh đã xoay người rời đi, nụ cười của cô nửa cứng ngắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.