Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Chương 14: Tình cảm dần dần nảy sinh




Tình cảm dần dần nảy sinh
"Ngược lại ta rất tò mò, Mị Huyết lâu chủ cùng hoàng thất của nước Thiên Mạc, Lâm Vị có quan hệ như thế nào? Thêm nữa là có quan hệ ra sao?" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày nhìn Mị Huyết, nàng không cho là một nam tử bễ nghễ thiên hạ có phong thái xuất sắc như vậy sẽ cam tâm bị hoàng thất sử dụng.
"Ngươi muốn biết sao?" Mị Huyết cố ý đùa cợt nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch, sau đó học theo vẻ trêu chọc mà Thẩm Thiển Mạch đã làm đối với hắn trên ngã tư đường, cười nói, "Vậy thì cứ từ từ mà đoán."
"Ngươi." Lần đầu tiên Thẩm Thiển Mạch bị người ta nói khích như thế, không khỏi mang theo chút tức giận nhìn về phía Mị Huyết.
Mị Huyết thấy được sự tức giận trong mắt của cô gái trước mắt ngược lại cười càng vui vẻ hơn. Không nghĩ tới nàng tức giận lại đáng yêu như vậy, cũng có cảm giác nữ tính mấy phần.
"Thôi! Ta cũng không thèm phải so đo cùng một người chỉ biết đi theo sau mông người  khác nói mà như vẹt!" Thẩm Thiển Mạch thấy nụ cười trên mặt của Mị Huyết, ánh mắt  khôi phục lại vẻ bình thản, không hơi đâu mà nói ra cho bị chọc tức.
"Mồm miệng Mạch nhi thật là lanh lợi." Mị Huyết chẳng những không tức giận, ngược lại thân mật nhích tới gần Thẩm Thiển Mạch, ánh mắt mang theo mấy phần cợt nhả cùng mấy phần càn rỡ mà quan sát Thẩm Thiển Mạch.
Thẩm Thiển Mạch bị ánh mắt càn rỡ của Mị Huyết quan sát, lại nghe được Mị Huyết đối với nàng xưng hô thân mật như vậy thì cảm thấy trên mặt nóng lên, nàng biết Mị Huyết cũng không phải tên háo sắc gì, nói như vậy nhưng mà cũng chỉ là nói giỡn mà thôi, nhưng mà tim mình vẫn cảm thấy đập dữ dội.
Thấy Thẩm Thiển Mạch lộ ra vẻ thẹn thùng làm cho trong nội tâm của Mị Huyết khẽ động, từ từ muốn tới gần môi của Thẩm Thiển Mạch.
"Tên háo sắc!" Thẩm Thiển Mạch đẩy Mị Huyết ra, không nghĩ tới hắn thế nhưng, thế nhưng muốn hôn nàng! Thật là quá đáng!
Mị Huyết bị Thẩm Thiển Mạch đẩy ra sau đó tim đập mạnh và loạn nhịp một chút, hiển nhiên chính hắn cũng không có ý thức được hành động mới vừa rồi của mình.
Bản thân hắn luôn luôn đối với nữ nhân không có hứng thú thế nhưng lại sinh ra kích động muốn hôn một cô gái, thậm chí ngay cả chính hắn cũng không có ý thức được hành động của mình. Nữ tử này lại có sức hút lớn như vậy. Dầu gì hắn luôn luôn tự phụ năng lực vượt trội hơn người, lại vì một cô gái mà mất hồn.
"Ai bảo Mạch nhi nhà ta hấp dẫn ta như vậy?" Mị Huyết nhíu mày, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm tà mị, một thân hồng y hơi rộng mở, lộ ra nước da cơ ngực như đá cẩm thạch tinh sảo, bắp thịt lộ rõ cõ múi khiêu khích thị giác Thẩm Thiển Mạch.
"Ai cho phép ngươi gọi ta như vậy!" Giờ phút này Thẩm Thiển Mạch bị Mị Huyết làm cho không có vẻ tỉnh táo cùng giảo hoạt thường ngày mà trở nên đỏ mặt kèm thẹn thùng nói.
"Ta làm việc, không cần người nào đó cho phép." Mị Huyết mở miệng giọng nói mang theo khí phách bễ nghễ thiên hạ, từ trong ra ngoài toát ra cảm giác như một vị đế vương cao cao tại thượng.
Thẩm Thiển Mạch nhìn nam tử trước mắt, chỉ cảm thấy hắn giống như là một vị thần cao cao tại thượng, bá đạo độc tài, có khí thế bẩm sinh.
"Ngươi đi đâu vậy?" Nhìn thấy Thẩm Thiển Mạch mang theo hành trang muốn đi, Mị Huyết đưa tay ngăn cản nàng lại, chính mình lại cảm thấy luyến tiếc.
"Ta đi làm việc, không cần thiết trả lời cho ai đó!" Thẩm Thiển Mạch học theo giọng điệu  mới vừa rồi của Mị Huyết không chút lưu tình trả lời, trong mắt còn mang theo ba phần giảo hoạt ba phần buồn bực.
"Thật là con hồ ly giảo hoạt! Bây giờ ta nên đối với ngươi sao đây!" Mị Huyết không nghĩ tới mình chỉ nói tùy ý một câu thôi mà Thẩm Thiển Mạch cư nhiên cũng sẽ tức giận, không khỏi vừa buồn cười vừa đau lòng, cười nói.
“Còn nắm ta làm gì?" Thẩm Thiển Mạch nhìn Mị Huyết nắm ống tay áo của nàng không có ý buông tay, không khỏi giương mắt nhìn về phía Mị Huyết, mặc dù nàng cũng không ghét nam tử trước mắt này, thậm chí còn có một chút thích, nhưng hắn vẫn nắm nàng như vậy, cũng không phải là chuyện hay ho gì.
"Nắm vui đùa một chút chứ sao." Mị Huyết bị Thẩm Thiển Mạch nói, mới phát hiện ra tay mình vẫn nắm ống tay áo của Thẩm Thiển Mạch chưa buông ra, không khỏi buông tay ra, vẻ mặt như là không có gì quan trọng mà nói.
Nhưng tim của hắn trong khoảnh khắc cánh tay buông cái kia ra thì đập lên một nhịp.
"Chơi đã rồi? Ta trở về Tướng phủ thôi!" Thẩm Thiển Mạch liếc Mị Huyết một cái, hắn cố ý làm bộ điềm nhiên như không có việc gì thật đúng là đáng yêu làm cho tâm tình tốt lên nên khóe miệng cong lên, Thẩm Thiển Mạch vui vẻ đi về phía tướng phủ.
Mị Huyết nhìn bóng lưng Thẩm Thiển Mạch lộ ra ánh mắt cưng chiều mà bá đạo, trong tay ném ra một quả đạn tín hiệu, thì bên người Mị Huyết xuất hiện người áo đen cầm đầu lần trước cản đường cướp kiệu xuất hiện.
"Chủ nhân." Nam tử kia cung kính đối với Mị Huyết nói.
"Thanh Tùng, bắt đầu từ hôm nay, ngươi phải chú ý đến hành tung của Thẩm Thiển Mạch, có chuyện gì thì tới báo cho ta biết. Nếu như nàng có sơ xuất gì, ta sẽ hỏi tội ngươi." Mị Huyết nhìn nam tử kia một cái, lạnh lùng phân phó nói.
Dưới ánh mặt trời cả người toát ra khí phách bá đạo lạnh lùng, khác xa so với vẻ tà mị khi ở trước mặt Thẩm Thiển Mạch.
Mị Huyết biết, dựa vào năng lực của Thẩm Thiển Mạch có lẽ không cần hắn bảo vệ, nhưng hắn vẫn lo lắng cho nàng, vì vậy phái Thanh Tùng đi trước bảo vệ nàng.
"Dạ vâng chủ nhân." Thanh Tùng có chút kinh ngạc ngước mắt nhìn lên, chủ nhân chưa bao giờ để ý đến người nào, sao bây giờ lại muốn  mình tự đi bảo vệ nữ nhi của tướng phủ?
"Thế nào? Còn có việc?" Mị Huyết nhìn bộ dáng Thanh Tùng như đang muốn nói lại thôi, nghiêng người nhìn Thanh Tùng một cái, hỏi.
"Thuộc hạ chỉ là không hiểu, chủ nhân vì sao phải bảo vệ cô gái kia." Thanh Tùng cúi đầu, hỏi.
"Chuyện của ta, khi nào đến phiên ngươi hỏi tới?" Mị Huyết có chút không vui nhìn về phía Thanh Tùng, "Ngươi chỉ cần nhớ, nếu nàng có sơ xuất gì, ngươi cũng không cần trở về gặp ta!"
"Vâng" Thanh Tùng nhìn thấu không vui trên mặt của Mị Huyết, không dám hỏi lại.
Tính khí Mị Huyết hắn biết rõ. Nếu như lúc Mị Huyết không vui, ngàn vạn lần không thể chọc tới hắn, nếu không mặc kệ là ai, hắn đều sẽ không niệm tình.
Mà Thẩm Thiển Mạch một đường trở lại tướng phủ, Thiên Thiên vừa nhìn thấy nàng liền nhào tới.
"Tiểu thư tiểu thư, làm sao người đi lâu như vậy? Trời cũng đã tối luôn rồi!" Thiên Thiên ôm cánh tay Thẩm Thiển Mạch làm nũng tựa như oán giận nói.
"Trên đường gặp được một chút tình huống. Lúc ăn trưa có người tới kiếm ta hay không?" Thẩm Thiển Mạch không muốn cùng Thiên Thiên nói đến chuyện Mị Huyết, liền hỏi.
"Không có, bọn họ đều là một đám không có lương tâm. Tiểu thư không đến ăn cơm, thì không có ai tới hỏi một câu!" Thiên Thiên nghe được lời của Thẩm Thiển Mạch, không khỏi tức giận nói.
"Hừ! Lương tâm? Bọn họ ngay cả trái tim không có thì sao có lương tâm?!" Thẩm Thiển Mạch nghe được lời nói của Thiên Thiên, chỉ là không thèm để ý chút nào hừ lạnh nói, trong mắt đã hiện lên một tia khinh thường.
Có phụ thân nào đem nữ nhi mình làm công cụ, ở vào lúc nữ nhi của mình chết đi còn oán giận công cụ này hiệu quả không tốt thì có thể có lương tâm sao?
Có  tỷ tỷ nào mà xem muội muội của mình làm kẻ thù, mỗi ngày nguyền rủa hận không được muội muội mình mau chóng chết đi, ở sau lưng không chừa chuyện xấu  hại muội muội của mình, ngoài mặt lại giả vờ ra dịu dàng thiện lương có thể có lương tâm sao?
Ngay từ lúc ở tang lễ, nàng đã thấy rõ tất cả. Cho nên nàng sẽ không đối với những người gọi là thân nhân mình mà ôm lấy ảo tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.