Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Chương 25: Tự cho mình là thông minh




Tự cho mình là thông minh
Ở trong phủ Thừa tướng nhàn nhã thoải mái đã ba ngày, Thẩm Thiển Mạch cả ngày không có việc gì làm, ngược lại giúp cho chất lượng giấc ngủ của nàng được đề cao
Một ngày mười hai canh giờ, một nửa thời gian nàng đều dành cho việc ngủ, chất lượng giấc ngủ muốn không đề cao cũng khó. Nàng cảm thấy lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng được ngủ thư thái, sung sướng như vậy.
“Tiểu thư, Tam phu nhân bị ngươi ta đâm bị thương rồi!” Thiên Thiên vội vội vàng vàng từ bên ngoài chạy vào, hướng tới Thẩm Thiển Mạch báo cáo
“Rốt cuộc đã bắt đầu hành động. Sự kiên nhẫn của nàng ta cũng không tệ”. Thẩm Thiển Mạch không một chút kinh ngạc, ngược lại có vẻ như nàng đã dự đoán được sẽ xảy ra một màn này, nở nụ cười, nàng nhẹ nhàng ngáp một cái, lười biếng nói.
“Tiểu thư, người đã biết trước Tam phu nhân sẽ bị người ta ám sát?” Thiên Thiên có chút không hiểu nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong lòng âm thầm suy nghĩ, làm sao tiểu thư biết trước được? Không lẽ tiểu thư phái người đi làm, nhưng nếu thật là tiểu thư làm sẽ không có khả năng lưu lại tính mạng cho nàng ta, vậy tại sao tiểu thư lại biết trước?
“Ta không phải đã nói cho em rằng phủ Thừa Tướng này sẽ tự biên tự diễn một vở kịch thú vị sao?” Thẩm Thiển Mạch từ trên giường đứng lên, duỗi cái lưng mệt mỏi, khuôn mặt hờ hững nói
“Ý của tiểu thư là…Tam phu nhân tự đâm mình bị thương?” Thiên Thiên cuối cùng cũng hiểu được, nhưng lại vẫn còn chút nghi vấn nói: “Nhưng tại sao Tam phu nhân muốn làm như vậy?”
“Doãn U Lan với Thẩm Thiển Ngữ mất tích, người bị hiềm nghi số một là ai?” Thẩm Thiển Mạch cười hỏi
“Tiểu thư đã nói là Tam phu nhân nha” Thiên Thiên cười híp mắt trả lời
“Nhưng nếu là Tam phu nhân cũng bị người ta ám sát?” Thẩm Thiển Mạch tiếp tục hỏi
“Vậy nói rõ là không phải Tam phu nhân làm. Vậy những hiềm nghi còn lại sẽ đổ lên đầu tiểu thư!” Thiên Thiên từ từ suy tư, sau đó kinh hô “Bà Tam phu nhân này thật là ngoan độc!”
“Chỉ tiếc, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sâu. Lần này chỉ sợ nàng ta gieo gió gặt bão rồi”. Thẩm Thiển Mạch đưa ra ánh mắt chẳng thèm để ý, muốn tính toán Thẩm Thiển Mạch nàng? Tô Lạc Nhạn ngươi không xứng
“Ý của tiểu thư là Thừa tướng đại nhân sao?” Thiên Thiên nghi ngờ hỏi
“Thiên Thiên ngày càng thông minh”. Thẩm Thiển Mạch sờ sờ đầu Thiên Thiên, cười nói: “Cái người phụ thân đó của ta khẳng định sớm hoài nghi người trong phủ động tay chân, Thiên Thiên chẳng lẽ không phát hiện xung quanh tiểu viện của chúng ta có người đang giám thị sao?”
“À. Khó trách tiểu thư bảo em làm bộ như không biết gì, còn dặn em mấy ngày nay an phận một chút, thì ra tiểu thư đã sớm biết có người của phủ Thừa Tướng phái tới giám thị chúng ta”. Thiên Thiên bừng tỉnh nói, ánh mắt nhìn về phái Thẩm Thiển Mạch càng thêm mấy phần sùng bái
“Đi thôi, chúng ta đi xem màn kịch hay đang trình diễn”. Thẩm Thiển Mạch nâng lên một nụ cười đạm mạt, một màn đầy màu sắc như vậy, làm sao nàng có thể bỏ lỡ
Thời điềm Thẩm Thiển Mạch cùng Thiên Thiên bước đến tiểu viện của Tô Lạc Nhạn, Thẩm Lăng Vân đã ngồi ở vị trí chủ tọa, Tô Lạc Nhạn trên cánh tay có vết thương do bị đâm, khóe miệng cũng có vết thương, gương mặt sưng thật to, hình như là bị đánh, mà Thẩm Thiển Tâm đứng bên Thiểnh, trong mắt chứa đầy nước mắt, nhu nhược, bất lực nhìn mẫu thân cùng phụ thân của mình.
“Phụ thân, chuyện này là thế nào?” Thẩm Thiển Mạch nhìn Tô Lạc Nhạn đang ngã trên mặt đất cùng cặp mắt sưng đỏ của Thẩm Thiển Tâm, giống như tiểu hài tử vô tri hỏi.
“Người đàn bà độc ác này hại đại tỷ cùng Nhị nương của ngươi, bây giờ còn muốn giá họa cho ngươi!” Thẩm Lăng Vân hướng về phía Tô Lạc Nhạn hung hãn nói, trong mắt không còn vẻ cưng chiều như ngày thường, có chăng chỉ là một mảnh băng hàn.
“Thiển Mạch không hiểu” Thẩm Thiển Mạch vẫn một bộ dáng không biết tại sao, tay chân có chút luống cuống đứng tại chỗ. Trong lòng nàng không khỏi cười lạnh, Tô Lạc Nhạn ơi Tô Lạc Nhạn, ngươi tự cho mình là thông minh bây giờ lại bị chính thông minh của mình hại.
“Lão gia, Lạc Nhạn thật sự oan uổng quá! Lạc Nhạn không có hại đại tỷ cùng Thiển Ngữ!” Tô Lạc Nhạn khóc đứt ruột đứt gan, nằm dài trên mặt đất, điềm đạm đáng yêu nhìn Thẩm Lăng Vân.
Nhưng giờ phút này Thẩm Lăng Vân không có hứng thú nhìn nàng, hành động tự đâm chính mình bị thương của Tô Lạc Nhạn đã để Thẩm Lăng Vân xác định người hại Doãn U Lan cùng Thẩm Thiển Ngữ chính là nàng ta.
Mặc dù Thẩm Lăng Vân đối với Doãn U Loan và Thẩm Thiển Ngữ không có bao nhiêu tình cảm, nhưng dù sao các nàng cũng là người của phủ Thừa Tướng, hai người hại nhau giống như bác bỏ mặt mũi của phủ Thừa Tướng
“Tiện nhân! Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi không chịu nói rõ tung tích của U Lan và Thiển Ngữ thì ngươi đừng trách ta không khách khí!” Thẩm Lăng Vân lạnh lẽo nhìn người trước giờ luôn nằm bên gối, hắn hoàn toàn quên đi những triền miền hứa hẹn ngày xưa.
“Lão gia! Lạc Nhạn thật sự không có, không có làm! Lão gia, người phải tin tưởng thiếp! Đúng, đúng là thiếp tự đâm mình bị thương, nhưng chỉ là vì thiếp không muốn bị lão gia hoài nghi!” Tô Lạc Nhạn bò đến bên chân của Thẩm Lăng Vân, cố gắng ghì chặt chân hắn
“Cút ngay! Nếu không phải ngươi làm, ngươi sợ gì ta hoài nghi!” Thẩm Lăng Vân một cước đá văng Tô Lạc Nhạn, lực đạo khá mạnh làm Tô Lạc Nhạn phun ra một ngụm máu.
“Là Thiển Mạch! Đều tại nó bảo thiếp làm như vậy! Lảo gia, người nhất định phải tin tưởng thiếp! Lạc Nhạn theo người bấy lâu, người vẫn không rõ tính tình Lạc Nhạn hay sao? Nhất định là Thiển Mạch làm! Là nó, là nó!” Trong mắt Tô Lạc Nhạn mang theo vẻ bi thương mà dịu dàng, ai oán, thê lương. Nàng ta không ngừng chỉ vào Thiển Mạch mà nói.
“Tam nương, sao người lại nói như vậy?” Thẩm Thiển Mạch khẽ nhíu mày, hỏi.
Tô Lạc Nhạn đến chết vẫn luôn muốn đổ tội cho nàng. Nhưng Tô Lạc Nhạn lại không biết việc Doãn U Lan và Thẩm Thiển Ngữ mất tích thật sự có liên quan đến nàng, nói như vậy, tất cả hoàn toàn là từ mục đích muốn hãm hại nàng.
“Đủ rồi! Thiển Mạch từ nhỏ lớn lên trên núi rừng, làm sao có thể có tâm tư như thế được! Lại nói, có thể âm thầm khiến cho Thẩm Thiển Ngữ và Doãn U Lan biến mất, bản lãnh này, chỉ sợ có ngươi mới có thể!” Thẩm Lăng Vân liếc mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch vô hại, hướng về phía Tô Lạc Nhạn quát.
“Lão gia!” Tô Lạc Nhạn nghe được lời của Thẩm Lăng Vân, âm thanh khàn khàn bất lực kêu lên.
“Mau nói cho ta biết tung tích của U Lan và Thiển Ngữ! Nếu không, ta giết chết ngươi!” Thẩm Lăng Vân hiển nhiên đã mất kiên nhẫn, trong mắt mang theo vài phần tàn bạo.
“Phụ thân bớt giận! Mẫu thân thật sự không có làm!” Thẩm Thiển Tâm trong mắt lệ quang càng nhiều, buồn bã mà nhu nhược nói.
“Nếu không phải vì mặt mũi của Thiển Tâm! Ta đã giết chết ngươi rồi!” Thẩm Lăng Vân liếc mắt nhìn Thẩm Thiển Tâm, trong mắt thoáng qua một tia tính toán, tiếp đó lại hướng về phía Tô Lạc Nhạn quát.
“Lão gia, thiếp thật sự không biết!” Tô Lạc Nhạn nằm trên mặt đất kêu gào.
“Người đâu! Đem Tô Lạc Nhạn giam lại cho ta! Không cho bất luận kẻ nào được đến gần.” Thẩm Lăng Vân không nhìn Tô Lạc Nhạn nữa, nổi giận đùng đùng rời đi.
Thẩm Thiển Mạch trong lòng không ngừng cười lạnh. Thẩm Lăng Vân lưu lại một mạng cho Tô Lạc Nhan, chỉ sợ là vì Thẩm Thiển Tâm. Dĩ nhiên, cũng không phải bởi vì tình cha con đối với Thẩm Thiển Tâm, mà là vì Thẩm Thiển Tâm có giá trị lợi dụng.
Về phần tung tích của Doãn U Lan và Thẩm Thiển Ngữ, hắn sẽ không hỏi nữa. Có thề hắn cũng hiểu, Doãn U Loan và Thẩm Thiển Ngữ không phải mất tích mà là chết rồi, hỏi nữa cũng không được gì. Không bằng lợi dụng cho tốt nữ nhi còn sót lại này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.