Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Chương 39: Sóng gió khắp nơi (Hai canh giờ xin viện trợ)




Nữ tử áo trắng kinh ngạc giương mắt nhìn về phía nam tử vô song mặc áo trắng kia, trong mắt thoáng qua vẻ bối rối, vội vàng nói, “Công tử, hôm nay ngươi cứu ta, chỉ sợ sẽ đắc tội với người của Đường Môn, nhân cơ hội người của Đường Môn không có ở đây, ngươi mau rời khỏi nơi này đi.”
Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, trái ngược với ý tốt của cô nương, khóe miệng nàng nâng lên một nụ cười tự tin, thản nhiên nói, “Đường Môn?! Chẳng lẽ ta sợ hắn sao.”
Nữ tử áo trắng kia nghe Thẩm Thiển Mạch nói, không khỏi quan sát Thẩm Thiển Mạch thêm mấy lần nữa, quả là, công tử có công phu cao cường đến thế, sao có thể là nhân vật tầm thường được? Nhưng Đường Môn danh tiếng lớn như vậy, đúng là hắn không sợ.
Bạch Lăng. Vị công tử này chính là Bạch Lăng! Chẳng lẽ, chẳng lẽ là......
Nữ tử áo trắng kinh ngạc ngước mắt, nhưng lại có chút không tin, “Có phải công tử là..... cung chủ Ma Cung?”
“Cô nương gọi ta Mặc Trì là được rồi.” Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười thanh nhã, lấy trong ống tay áo ra một bình nhỏ, đưa cho nàng một viên thuốc, cười nói, “Cô nương ăn giải dược trước đi.”
Giải dược của Ma Cung là vô song. Mặc dù Đường Môn có một chút độc dược Ma Cung không giải được, nhưng may mà Chu Sa Lệ không có độc dược gì hiếm thấy, vì vậy nàng vẫn có thể giải được.
Nữ tử áo trắng hai tay run run nhận lấy viên thuốc trong tay Thẩm Thiển Mạch, cực kì cảm kích nói, “Thanh Lam phái Tử Hà đa tạ Cung chủ.”
Thẩm Thiển Mạch hơi nhíu mày. Số mệnh nàng lại tốt như vậy, vừa ra tay liền cứu được nữ nhi của môn chủ phái Tử Hà?!
“Không biết tại sao Thanh Lam tiểu thư lại bị Đường Môn hạ độc?” Thẩm Thiển Mạch lại một lần nữa đưa ra sự nghi ngờ của mình, phái Tử Hà cũng có thể xem là môn phái có tiếng tăm trên giang hồ, làm sao lại bị Đường Môn hạ độc? Chẳng lẽ là vì tranh đoạt ngôi vị Minh Chủ Võ Lâm lại dùng thủ đoạn hạ độc hèn hạ như vậy sao? Đúng là tác phong của Đường Môn.
“Còn không phải vì tranh ngôi Minh Chủ Võ Lâm sao?! Ta trúng mưu kế của Đường Môn, liều chết trốn thoát, ai ngờ, lại đụng phải Giang Nam Thất Quỷ!” Trong mắt Thanh Lam thoáng qua vẻ tức giận, oán hận nói, “Không ngờ Đường Môn thật hèn hạ, còn ngông cuồng muốn phái Tử Hà ta ủng hộ hắn?”
Trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua một tia sáng tỏ. Quả nhiên là vì tranh đoạt ngôi vị Võ Lâm Minh Chủ. Tâm tư của Đường Vân, thật đúng là âm độc nham hiểm.
Ngôi vị Võ Lâm Minh Chủ trừ võ công hơn người ra, còn cần các đại môn phái khác ủng hộ, nếu không, không thể nào ngồi vững trên vị trí Võ Lâm Minh Chủ được.
Thật không ngờ, Đường Môn muốn vị trí Võ Lâm Minh Chủ sao?! Chỉ sợ thứ hắn muốn, không phải là những thứ này thôi. Lời Huyền Lâu nói lúc trước, nàng vẫn chưa quên.
Muốn vị trí Võ Lâm Minh Chủ. Muốn Huyền Thiết Lệnh. Chỉ sợ thế lực sau lưng Đường Môn không đơn giản. Võ lâm và triều đình nhìn có vẻ như không liên quan, nhưng thật ra có cả ngàn vạn liên hệ.
“Xem ra lệnh tôn hẳn là đang ở Phượng Linh thành rồi. Chi bằng để tại hạ đưa tiểu thư trở về.” Thẩm Thiển Mạch thu lại tâm tư, nở nụ cười ôn nhã với Thanh Lam, nhàn nhạt nói.
Thanh Lam lập tức đỏ bừng hai má, nhìn Thẩm Thiển Mạch bằng ánh mắt cực kì ngưỡng mộ, nói thật nhỏ, “Đa tạ công tử.”
Đưa Thanh Lam trở lại bên cạnh Thanh Viễn, Thẩm Thiển Mạch lại cùng Thanh Viễn hàn huyên một hồi, Thanh Viễn cảm ơn nàng bằng mọi cách, còn nói nhất định dốc toàn lực ủng hộ Thẩm Thiển Mạch.
“Công tử, uống chút trà đi.” Thanh Lam hạ mi mắt xuống, làm như ngượng ngùng, đưa một chén trà cho Thẩm Thiển Mạch.
Thẩm Thiển Mạch vốn muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt Thanh Lam mong đợi nhìn nàng, không nỡ cự tuyệt, liền đưa tay tiếp nhận ly trà, ngửi qua một chút, quả nhiên là trà ngon.
Cúi nhìn màu nước trà, Thẩm Thiển Mạch hơi nhíu mày, màu sắc của nước trà hơi kì lạ. Nhưng mà nàng đã ngửi qua, không có vấn đề gì, huống chi phái Tử Hà là chính đạo, nàng vừa cứu Thanh Lam, phái Tử Hà không có lý nào lại hại nàng.
Nghĩ lại mấy năm nay nàng cẩn thận như bước trên băng mỏng, cũng có chút giống như chim sợ ná rồi. Thẩm Thiển Mạch cười tự giễu, cúi đầu nhấp một ngụm trà, khen, “Quả là trà ngon, đa tạ Thanh Lam tiểu thư.”
“Công tử thích là tốt rồi.” Thanh Lam làm như xấu hổ cúi đầu, trong mắt lướt qua một tia ý cười toan tính.
Hàn huyên cùng Thanh Viễn và Thanh Lam thêm mấy câu, Thẩm Thiển Mạch mới đưa Thiên Thiên rời khỏi biệt viện phái Tử Hà.
“Cung chủ, ta thấy Thanh Lam tiểu thư nhắm trúng người rồi.” Vẻ mặt Thiên Thiên xấu xa cười, con ngươi tinh nghịch liếc liếc.
Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, gõ vào trán Thiên Thiên một cái, “Nha đầu ngốc, ngươi nghĩ lung tung cái gì vậy?! Ngươi cho rằng ai cũng cùng một dạng như Sênh Ca sao.”
“Ta không nói bậy! Cung chủ, người đừng quên, bây giờ người là nam nhân! Là nam nhân hào hoa phong độ!” Vẻ mặt Thiên Thiên không cam lòng nhắc nhở. Chẳng lẽ tiểu thư không biết dù nàng mặc nam trang hay nữ trang đều hấp dẫn người giống như yêu nghiệt sao!
Thẩm Thiển Mạch nhíu mày. Vừa rồi ánh mắt Thanh Lam nhìn mình hình như thật sự có chút ái mộ. Nghĩ tới đây, nàng không khỏi cảm thấy nổi da gà, yêu đồng tính ư, nàng tuyệt đối không thích hợp! Nàng không có hứng thú như Sênh ca.
Nghĩ đến Sênh ca, khóe miệng Thẩm Thiển Mạch cong lên. Mặc dù sênh ca giết thủ hạ của Tư Đồ Cảnh Dạ, báo thù cho cha, nhưng Tư Đồ Cảnh Hạo cũng không trách tội Sênh ca, ngược lại cảm thấy mắc nợ Sênh ca, quan hệ của hai càng thêm khăng khít.
Mặc dù Sênh ca không có ý định giống như Tư Đồ Cảnh Hạo, nhưng vẫn lấy thân phận tri kỉ ra giúp đỡ hắn, cũng rất vui vẻ.
Mấy ngày nay, mọi thứ ở Ma Cung có vẻ hơi lộn xộn, vì vậy Sênh ca trở về xử lý mọi việc ở Ma Cung, nàng chỉ mang theo Thiên Thiên đến thành Phượng Linh.
“Thiên Thiên?!” Một giọng nói vui mừng kinh ngạc như trẻ con lọt vào tai nàng.
Thẩm Thiển Mạch ngước mắt nhìn, hai bóng người một áo trắng một áo lam đang tiến lại.
Nam tử mặc áo trắng, khí chất xuất trần, ôn nhuận như ngọc. Nam tử mặc áo lam, hoạt bát đáng yêu như một đứa trẻ. Không phải là hai huynh đệ Huyền Lâu và Huyền Minh sao?! Thất tuyệt Sơn trang cũng tới. Đại hội võ lâm này sẽ rất thú vị đây.
“Huyền Minh.” Thiên Thiên nhìn thấy Huyền Minh cũng rất vui mừng, nhanh chân chạy tới, lắc lắc cánh tay Huyền Minh, tỏ ra rất vui vẻ.
“Cô nương cũng tới tham gia đại hội võ lâm?” Huyền Lâu giữ bộ dạng dịu dàng như cũ, nhìn đệ đệ của mình với Thiên Thiên vui vẻ nói chuyện, cười hỏi.
Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, không ngờ lại gặp Huyền Lâu ở nơi này, hy vọng là bạn không phải thù. Lập tức cười nhạt nói, “Tại hạ, Mặc Trì.”
Trong mắt Huyền Lâu thoáng một tia kinh ngạc, sau đó bình tĩnh cười cười.
Cung chủ Ma Cung Mặc Trì. Không ngờ nàng lại là cung chủ Ma Cung, chẳng trách nàng lại nữ giả nam trang xuất hiện ở nơi này, chẳng trách lại có kiến thức và trí tuệ vượt trội như vậy.
“Mặc Trì huynh.” Không thể gọi nàng là cô nương được, bởi vì hắn biết rõ, ở đây, chỉ có cung chủ Ma Cung, không có Thẩm Thiển Mạch.
“Huyền Lâu huynh.” Thẩm Thiển Mạch cảm nhận được trí thông minh và sự dịu dàng của Huyền Lâu, nhàn nhạt đáp.
“Hành động của Đường Môn hình như cũng không nhỏ.” Thẩm Thiển Mạch sóng vai đi cùng Huyền Lâu, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, giọng điệu nói ra hơi cứng ngắc.
Người trên phố đều chăm chú nhìn theo Thẩm Thiển Mạch và Huyền Lâu, hai nam tử hào hoa phong nhã như vậy, thật sự rất thu hút.
“Đúng vậy, hình như Đường Vân nhất định phải có được vị trí Võ Lâm Minh Chủ.” Huyền Lâu không mảy may để ý đến ánh mắt của dân chúng, vẫn ôn nhã đáp.
Thẩm Thiển Mạch và Huyền Lâu nói chuyện với nhau rất hòa hợp, còn Thiên Thiên và Huyền Minh đi sau lưng hai người họ lại cãi nhau ầm ĩ. Bốn người đi trên đường không mảy may chú ý ánh mắt của người ngoài.
Nhưng, ở một góc phố, có một bóng dáng màu đỏ sậm đang chăm chú nhìn bốn người bọn họ.
Đó là một nam tử hơi âm nhu. Ngũ quan như tranh vẽ kết hợp cùng một chỗ, vẻ âm nhu không nói nên lời, nhếch miệng cười, khiến người ta rợn cả tóc gáy, con ngươi sáng màu của hắn lộ ra mấy phần khát máu và ác độc.
“Thiếu chủ, muốn động thủ sao?” Cô nương đứng phía sau nam tử kia không phải ai khác, chính là Thanh Lam mà Thẩm Thiển Mạch vừa cứu mạng. Mà giờ khắc này Thanh Lam đã đổi y phục màu hồng đào, khóe mắt đuôi mày, không còn lạnh lùng mà là yêu mị và ác độc.
Con ngươi Đường Vân híp lại, thoáng qua tia nguy hiểm, giống như con rắn độc đang thè lưỡi, nụ cười nơi khóe miệng càng phát ra sự ác độc, “Tạm thời không cần. Cung chủ Ma Cung, thiếu trang chủ của Thất tuyệt Sơn trang, bổn thiếu chủ muốn đích thân gặp một lần!”
“Thiếu chủ, hai người bọn họ mà liên thủ, chỉ e.....” Trong mắt Thanh Lam thoáng qua một tia lo âu, lo lắng nhìn Đường Vân.
Phái Tử Hà đã sớm là thủ hạ của Đường Môn rồi. Mà Thanh Lam lại càng một lòng say mê Đường Vân, vừa rồi chỉ là một chút khổ nhục kế, chính là cố ý cho Thẩm Thiển Mạch nhìn, khiến Thẩm Thiển Mạch lơ là cảnh giác, để Đường Vân có cơ hội lợi dụng.
“Tâm tư của Huyền Lâu này thâm trầm kín đáo, làm việc cẩn thận, không thể xem thường.” Con ngươi âm ngoan của Đường Vân thoáng qua một tia nặng nề, nở nụ cười thâm độc, “Ngươi tiếp tục ở bên cạnh Mặc Trì, đến thời cơ, ta sẽ bảo ngươi xuống tay.”
“Vâng. Thanh Lam hiểu.” Thanh Lam cúi đầu lên tiếng, tuy nhiên không lui ra, vẫn đứng đó, hình như có lời muốn nói.
“Còn chuyện gì nữa sao?” Đường Vân liếc mắt nhìn Thanh Lam vẫn đứng yên như cũ không có ý định rời đi, lạnh lùng hỏi.
Thanh Lam cắn môi, mãi mới nói, “Thiếu chủ đã nói, sau khi ngồi lên vị trí Minh Chủ Võ Lâm.......”
“Yên tâm. Ta đã đồng ý thì sẽ làm được.” Thanh Lam vẫn chưa nói hết, Đường Vân liền ngắt lời, tươi cười nói.
Được Đường Vân đáp lại, Thanh Lam lập tức hớn hở rời đi.
Nhìn theo hướng Thanh Lam rời đi, khóe miệng Đường Vân từ từ nâng lên. Phu nhân Võ Lâm Minh Chủ, Thanh Lam, nếu như ngươi có số mạng đó, vậy ta cũng không ngại để ngươi được vui.
“Đường Vân. Chủ nhân đã nói, không nên đả thương tính mạng cung chủ Ma Cung.” Sau khi Thanh Lam rời đi, một bóng dáng màu hồng nhạt xuất hiện, gương mặt như đứa trẻ giống Ngôn Tu Linh, chính là muội muội của Ngôn Tu Linh, Thanh Liên.
Đường Vân liếc nhìn, khóe mắt xếch lên xẹt qua một tia không vui, hắn và Thanh Liên đều là thủ hạ của Ngôn Tu Linh, tại sao Thanh Liên lại vênh váo tự đắc với hắn? Khóe miệng mang theo nụ cười âm nhu, “Việc này không phiền đến Thanh Liên cô nương phải quan tâm.”
“Ta chỉ nhắc nhở ngươi thôi.” Giọng điệu Thanh Liên nhàn nhạt, hình như cũng không muốn tính toán với Đường Vân. Đường Vân là người âm trầm tàn nhẫn, nàng cũng không thích, nếu không phải vì Ngôn Tu Linh, nàng mới chẳng muốn tiếp xúc với Đường Vân.
Thân phận của cung chủ Ma Cung nàng biết rất rõ, chính là cô nương mà hoàng đế Thiên Mạc chung tình, còn quan hệ của Ngôn Tu Linh và hoàng đế Thiên Mạc Tư Đồ Cảnh Diễn nàng lại không rõ lắm. Nếu là cung chủ Ma Cung xảy ra chuyện gì không hay, chỉ sợ Tư Đồ Cảnh Diễn tức giận, nếu Tư Đồ Cảnh Diễn thật sự bị tổn thương lòng, nổi giận, Ngôn Tu Linh thân là kẻ địch nhất định cũng không vui vẻ gì, bởi vì bọn họ vừa là bạn vừa là thù.
“Đa tạ.” Tuy nói cảm ơn, nhưng trong đó hàm chứa sự khinh thường rõ ràng. Đường Vân hé mắt, trong lòng cười nhạt một tiếng.
Không lẽ chủ nhân cảm thấy không đối phó được cung chủ Ma Cung?! Nhưng mà, bây giờ hắn đã nắm giữ cung chủ Ma Cung trong lòng bàn tay rồi! Người trúng phải độc dược không mùi không vị, không thể chạy thoát được! Chỉ cần hắn phát tán độc dược không mùi không vị đó ra, cho dù là cung chủ Ma Cung cũng không thể sống nổi!
Thanh Liên nhìn ý cười bên khóe miệng Đường Vân, nhíu mày, lạnh lùng xoay người rời đi. Trừ ca ca ra, nàng không còn người thân nào trên thế giới này, không cần để ý đến bất kì người nào cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.