Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Chương 25:




Ngôn Tu Linh đang chém giết, nhưng hắn vô cùng mẫn cảm với sát khí. Hắn ngước mắt lên nhìn thấy Hạo Nguyệt đạp khí bay đến, không khỏi rùng mình, hắn sớm biết Hạo Nguyệt không đơn giản, thật không ngờ lại cất giấu công phu thâm hậu như vậy?!
Hừ! Có điều muốn động hắn, chỉ bằng công phu đó của Hạo Nguyệt chỉ sợ còn chưa có đủ tư cách. Chỉ là hắn không rõ tại sao Hạo Nguyệt lại đột nhiên kích thích như vậy, chẳng lẽ hắn không biết như vậy sẽ có cơ hội bị giết sao?! Hạo Nguyệt cũng không phải kẻ không có đầu óc như vậy, nhất định là có chuyện xảy ra.
Ngôn Tu Linh hơi nhíu mày, lạnh lùng nhìn Hạo Nguyệt, hắn thật sự muốn biết chuyện gì có thể làm cho cái tên Hạo Nguyệt dù thái sơn có sập trước mặt cũng không biến sắc lại có thể nổi giận.
“Ngôn Tu Linh. Ta vẫn luôn kính trọng ngươi. Thật không ngờ ngươi lại đê tiện như vậy!” Giọng nói của Hạo Nguyệt không hề ôn hòa như bình thường, mang theo một chút nóng giận.
Ngôn Tu Linh nghe thấy lời Hạo Nguyệt nói, đôi mắt thêm âm trầm, trong mắt hiện lên một chút tức giận, lạnh lùng nhìn Hạo Nguyệt, nói, “Ngôn Tu Linh ta không tính là quân tử. Nhưng từ đê tiện này, thật sự không đảm đương nổi!”
“Hừ! Chẳng lẽ không phải ngươi phái người bắt Lục Vương gia?! Dùng cách đê tiện như vậy tới uy hiếp Hoàng thượng, đây là tác phong của Hoàng đế Lâm Vị sao?!” Đôi mắt Hạo Nguyệt càng thêm tức giận, lời nói ra cũng mang theo vẻ khinh thường, không giống thái độ ôn hòa bình thường.
Ngôn Tu Linh nghe thấy hắn nói, trong mắt lộ ra chút kinh ngạc, Tư Đồ Cảnh Hạo bị bắt rồi ư?! Không có khả năng. Hắn không hề hạ lệnh bắt Tư Đồ Cảnh Hạo, mà lúc này, ngoại trừ hắn ra còn ai đi bắt giữ Tư Đồ Cảnh Hạo?! Trong mắt lướt qua chút ngưng trọng, Ngôn Tu Linh lạnh mặt nói, “Hừ! Nếu ta thật sự làm như vậy thì đã ra tay từ sớm, hà tất phải chờ tới bây giờ?1 Ngươi thật sự nghĩ ngươi có thể ngăn được ta?!”
Ngữ điệu lạnh lùng, khí phách và ngạo khí trong đó không hề thua Tư Đồ Cảnh Diễn.
Hạo Nguyệt hơi rùng mình. Đúng vậy, nếu Ngôn Tu Linh thật sự muốn ra tay cũng không cần cùng Tư Đồ Cảnh Diễn bắt Nam Cương, đã có thể động thủ từ lâu. Hơn nữa, nếu Ngôn Tu Linh thật sự là kẻ đê tiện, thì đã có thể cùng Nam Cương hợp lực.
Huống chi lấy quan hệ của Ngôn Tu Linh và Tư Đồ Cảnh DIễn, nếu hắn thực sự là kẻ đê tiện, hắn muốn giết Tư Đồ Cảnh Diễn, chỉ sợ đã ra tay, hà tất phải dùng Tư Đồ Cảnh Hạo để uy hiếp.
Con ngươi Hạo Nguyệt dần dần khôi phục bình tĩnh. Là hắn kích động. Không phải Ngôn Tu Linh! Nhưng mà ngoại trừ Ngôn Tu Linh còn ai ở phía sau bắt giữ Tư Đồ Cảnh Hạo nữa đây?! Hắn thật sự nghĩ không ra.
“Nếu trẫm thật sự muốn ra tay thì lúc này muốn lấy tính mạng của ngươi, sẽ là đả kích không nhỏ với sĩ khí của quân đội Thiên Mạc!” Ngôn Tu Linh lạnh lùng nhìn Hạo Nguyệt, ý cảnh cáo trong mắt nồng đậm. Nếu cái tên Hạo Nguyệt này không biết điều thì hắn cũng không ngại động thủ. Hắn và Tư Đồ Cảnh Diễn thật sự có giao tình, nhưng không có nghĩa hắn sẽ dễ dàng tha thứ kẻ dưới vô  lễ.
Hạo Nguyệt nghe lời của Ngôn Tu Linh nói, đột nhiên tỉnh ngộ hắn đã làm chuyện kích động thế nào, hắn làm sao vậy?! Là vì lo lắng Ngôn Tu Linh phái Thanh Liên ra tay sao?! Hóa ra là vì sợ hãi.
Hắn cực kì hiểu Tư Đồ Cảnh Diễn. Nếu như chuyện này thật sự do Ngôn Tu Linh phái người ra tay, nếu như  làm tổn thương Tư Đồ Cảnh Hạo, có lẽ Tư Đồ Cảnh Diễn sẽ bỏ qua cho Ngôn Tu Linh, nhưng nhất định sẽ không bỏ qua cho Thanh Liên. Đến lúc đó, Thanh Liên nhất định sẽ sống không bằng chết.
Hắn là vì lo lắng cho tình cảnh của Thanh Liên sao. Làm sao có thể chứ. Hắn một lòng muốn phụ tá Hoàng thượng trở thành minh quân có một không hai, như thế nào lại lo lắng cho an nguy của một nữ tử?!
Thu lại tâm tình, Hạo Nguyệt cười lễ độ, khôi phục bộ dáng vân đạm phong khinh, nói, “Là Hạo Nguyệt đã mạo phạm.”
Ngôn Tu Linh nhíu mày nhìn Hạo Nguyệt. Hạo Nguyệt là thủ hạ đắc lực của Tư Đồ Cảnh Diễn, hắn cũng hiểu biết về Hạo Nguyệt. Người này luôn luôn bình thản, giống như không có gì có khả năng dao động cảm xúc của hắn, nhưng mà, vừa rồi hắn thật sự tức giận.
Hắn không hề cho là do nguyên cớ kia. Bởi vì vừa rồi trong mắt Hạo Nguyệt rõ ràng có trách cứ và lo lắng. Trách cứ hắn có thể lý giải nhưng còn lo lắng, là vì lo lắng cho người nào!?
Nhìn bóng dáng Hạo Nguyệt lướt đi, Ngôn Tu Linh thâm trầm, nhíu mày, lại gia nhập đội quân chém giết.
Chiến trường. Chưa từng có nhân từ. Đao kiếm không có mắt. Bốn phía đều giống như Địa ngục.
Áo giáp sắt đen vùng máu tươi đỏ rực. Đen và đỏ đan xen. Thuần túy như vậy, nhưng cũng nặng nề. Nặng nề làm cho người ta không thở nổi. Nơi nơi đều tràn ngập mùi máu tươi. Máu này, có của kẻ địch, cũng có của người một nhà.
Càng giết, càng cảm thấy vô cảm. Chỉ còn ý niệm duy nhất là chém ngã tất cả kẻ địch, mới có thể sống sót.
Trận chiến đấu này. Không có mưu lợi, không có mưu kế. Là khảo nghiệm thuần túy. Máu tươi cơ hồ nhuộm đỏ cả đất đai. Mà cuối cùng dưới tay Lâm Vị hung ác, phòng tuyến cuối cùng của kinh thành Thiên Mạc đã bị phá vỡ.
Lâm Vị còn dư lại một trăm vạn đại quân tiếp viện. Kinh thành Thiên Mạc chỉ có mười vạn quân mà thôi.
Một trăm vạn đối với mười vạn. Có thể nói không thể địch nổi.
Tuy rằng quân đội Thiên Mạc có được vũ khí tối thượng, là quân đội tinh anh, nhưng một trăm vạn lính Lâm Vị cũng không phải ăn cơm nhão. Huống chi Ngôn Tu Linh cũng không phải nhân vật đơn giản. Ngay cả Vận Hân và Hạo Nguyệt cũng không còn cách nào.
Mà ngay lúc này, Tư Đồ Cảnh Hạo lại bị bắt giữ. Kinh thành Thiên Mạc dường như đã rơi vào hỗn loạn. Lòng dân đều hoảng sợ, không biết nên làm thế nào mới tốt.
“Xong rồi xong rồi! Lâm Vị đánh tới rồi! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ đây?!”
“Trời ơi! Nghe nói Hoàng thượng biến mất rồi! Chẳng lẽ là bị người của Lâm Vị giết?!”
_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.