Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1681:




Hoàng đế ho khan một tiếng, nở nụ cười với Tô Nhân Vũ và lão phu nhân, giọng nói có chút bi thương: "Các ngươi phải đi, ai... trẫm thật sự không nỡ."
Sắc mặt của Tô Nhân Vũ vẫn bình thản, không lộ ra cảm xúc gì, giống như những nhiệt huyết hay phẫn nộ đều đã hóa thành khói bay, không còn trong người nữa.
Ông đã từng vì được hoàng đế coi trọng mà cố gắng chiến đấu, rời xa tri kỷ của mình, cũng bởi vì hoàng đế nhẫn tâm giết chết Doanh Nhi của ông mà khiến nội tâm của ông nản lòng.
Nhưng mọi chuyện đều đã qua, ông không muốn nhắc đến nữa.
Tráng sĩ lấy cái chết đền cho tri kỷ.
Vì hoàng đế, ông đã chết một lần, ông không còn thiếu nợ gì hoàng đế nữa.
Vinh hoa phú quý, Tô gia cũng trả lại cho hoàng gia, về sau ông chỉ chuyên tâm nhớ đến Doanh Nhi của ông.
"Bệ hạ bảo trọng." Giọng nói của ông trầm ổn.
Trong ánh mắt của hoàng đế hiện lên một tia hiu quạnh, thậm chí còn có một chút âm trầm thoáng qua, khiến Tô Nhân Vũ không kịp phát hiện ra.
Hoàng đế nhìn về phía Tô lão phu nhân, "Nhiều năm qua, trẫm có thể được Tô gia nâng đỡ, trẫm vô cùng vui mừng. Hiện giờ các ngươi muốn đi, trẫm cũng đã lớn tuổi, Đại Chu nên dành lại cho người mới rồi."
Ông đưa ánh mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn, nhìn một lúc sau đó quay sang phía Hoàng Phủ Giác và Hoàng Phủ Giới, "Con nối dõi của trẫm tuy nhiều, nhưng lại ít người tài. Hiện giờ Tề vương đã muốn đi, chỉ còn lại Lạc vương và Ngụy vương."
Nói xong, ông thở dài, giống như có chút không cam lòng, lại có chút bất đắc dĩ, bàn tay nắm chặt dần thả ra, tự giễu cười, "Tuy địa vị của trẫm cao quý, nhưng cũng có chuyện không được như ý. Cho nên khi nghe những dân chúng bình thường luôn kêu than nhân sinh không được như ý, trẫm liền thấy buồn cười, ngay cả là trẫm, sao lại có những chuyện không thiếu ý muốn như vậy?"
Lời ông vừa nói ra, trong lòng mọi người đều chút bi ai, đâu có ai mọi chuyện đều được như ý?
Dù là ông trời, sợ cũng không thể được.
"Nếu sau này hai đứa nó có chuyện khó khăn, ái khanh...." Ánh mắt bi thương của hoàng đế nhìn Tô Nhân Vũ.
Tô Nhân Vũ lập tức nói: "Bệ hạ, xin người an tâm, nếu thật sự là triều đình có chuyện cấp bách, dù thần không còn năng lực gì cũng nhất định sẽ cố gắng hết sức. Dù thần không có ở đó, không phải là còn có Tề vương sao?"
Hoàng đế giương mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn, trong lòng lại dâng lên một trận uất ức, con của ông... Tốt, thật là rất tốt!
Ánh mắt của Hoàng Phủ Cẩn lạnh lùng, sắc mặt lạnh nhạt, từ trước đã là một thiếu niên cố chấp, còn hơn nhiều so với Tín vương, từ khi nào hắn lại trở nên lạnh nhạt như vậy?
Giống như không còn để ý đến bất kỳ điều gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.