Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1708:




Hai người đồng loạt chạy đến chỗ đó, nhưng không tìm được cách mở cơ quan, lúc này Lưu Ngọc xông vào hô lớn: "Điện hạ, Tô cô nương, nhanh rời khỏi đây, địa cung sắp sụp xuống rồi. Bệ hạ đã khởi động hắc hỏa động, địa cung sắp sụp rồi!"
Hắc hỏa thật ra là dầu mỏ.
Trong lúc đang nói, dưới chân vang lên tiếng ầm ầm, sàn nhà tẩm cung đang bắt đầu sụp xuống, khói đặc bốc lên cuồn cuộn.
Hoàng Phủ Cẩn ôm lấy Tô Mạt, nắm lấy bả vai Lưu Ngọc, ba người dùng khinh công nhảy ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, đại điện liền đổ ầm xuống, sau đó là hành lang, mặt đất,...
Ba người không dám dừng lại, vội vàng chạy ra bên ngoài, vừa lúc gặp Hoàng Phủ Giới đang xông tới.
Không chờ hắn nói gì, Hoàng Phủ Cẩn kéo tay hắn, mấy người chạy như bay ra ngoài, cuối cùng cũng dừng lại trên mặt đất kiên cố.
Mà những phần trên địa cung đều sập hết.
Lưu Ngọc nặng nề quỳ xuống, lệ quanh mi, "Bệ hạ, người đi vui vẻ."
Bệ hạ cuối cùng cũng hoàn thành giấc mộng của mình, chết chôn cùng một chỗ với tiên hoàng hậu.
Ông nhớ tới lời hoàng đế đã nói: "Lưu Ngọc, trẫm không chịu nổi nữa, dù sao cũng đã có người kế tục, trẫm nên đi rồi. Ngươi ở bên ngoài canh giữ, nghe thấy tiếng động hắc hỏa mở ra thì nhanh chóng rời đi, trẫm sẽ không để bất kỳ kẻ nào tới quấy rầy trẫm và hoàng hậu nữa."
Dừng lại một lát, hoàng đế cười nói: "Nhưng mà tên hỗn đản Diệp Tri Vân kia nhất định sẽ không dễ dàng mà tha cho trẫm, hắn nhất định muốn tới phá ngang, cũng được, lăng tẩm của trẫm và hoàng hậu, cũng cần có người táng cùng, để hắn thủ vệ cho chúng ta."
Hoàng Phủ Giới nghe Lưu Ngọc nói bệ hạ băng hà, hơn nữa không có di thể, lập tức quỳ xuống khóc đến đứt gan đứt ruột: "Phụ hoàng!"
Lưu Ngọc không để nước mắt rơi xuống, sắc mặt ông vẫn ôn hòa như cũ, chỉ là bị thương nên có chút xám lại, ông nói với Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt: "Điện hạ, Tô cô nương, dù trước đây có thù oán gì, bây giờ bệ hạ đã qua đời, những chuyện này cũng nên kết thúc."
Hoàng Phủ Giới khóc đến hôn thiên hắc địa, "Nhị ca, đã như thế này, huynh vẫn rời đi sao? Ngũ ca, ngũ ca...cũng không được rồi!"
Tô Mạt nhìn đống hoang tàn, bụi đất tung bay, không biết bao nhiêu người chôn cùng, thị vệ cách đó không xa kinh hô chạy tới.

Giọng nói của nàng giống như gió thổi qua: "Lưu công công, cha ta là do hoàng đế hại chết?"
Ban đầu hoàng đế không thừa nhận giết phụ thân, sau đó lại nói là cho phụ thân ăn dược, cùng với dược trong rượu, hai loại tương xung, phụ phân sẽ chết.
Quả thật là như vậy sao?
Người đàn ông đáng giận này, rốt cuộc thì đâu mới là sự thật?
Hơn nữa nguyên nhân trực tiếp dẫn tới cái chết của phụ thân là bị thích khách phục kích, không phải là bị độc chết.
Nhưng mà nàng không dám chắc chắn, nếu phụ thân không bị thích khách đánh trúng, Hồ tiên sinh chạy tới nơi, vậy có thể giải được độc hay không.
Cho nên trong tiềm thức nàng luôn cho rằng phụ thân chết là do trúng độc, nếu không trúng độc, sẽ không phải chết.
Lưu Ngọc nhìn Tô Mạt nói, "Tô cô nương, đúng ra, bệ hạ không nhất định phải giết Tô quốc công."
Hoàng đế cũng không hận Tô Nhân Vũ đến mức như vậy.
Tô Mạt nhìn ông, "Lưu công công, có phải trong cung có loại bí dược, tách ra làm hai phần khác nhau, dùng một phần sẽ không có hại gì, nếu hai phần gặp nhau, sẽ chết không cách cứu chữa đúng không?"
Lưu Ngọc suy nghĩ, "Tô cô nương, quả thật là có. Nhưng mà...loại dược này là do nô tài pha trộn, nếu bệ hạ muốn dùng, nô tài nhất định sẽ biết. Bệ hạ không dùng tới nó."
Tô Mạt quay đầu nhìn Hoàng Phủ Cẩn, Hoàng Phủ Cẩn hỏi Lưu Ngọc: "Lưu công công, hiện giờ Tô quốc công bị giết bằng độc dược, ngũ đệ cũng trúng độc, ông không thấy kỳ lạ sao?"
Lưu Ngọc thở dài, "Điện hạ, bệ hạ đã sớm bị suy tim, lão nhân gia người đã sớm chuẩn bị chết, cho nên mới liên tục tìm Tô quốc công cùng Tô lão phu nhân ôn chuyện cũ."
Ý của ông ta là, hoàng đế tìm Tô Nhân Vũ ôn chuyện, không phải là vì đề phòng bọn họ, mà thật sự là vì người sắp chết, có chút luyến tiếc mà thôi.
"Vậy chuyện chúng ta bị phục kích là sao?" Tô Mạt nhìn ông ta hỏi, chẳng lẽ không phải là do ám vệ trong cung sao?
Lưu Ngọc khẳng định nói: "Ám vệ trong cung đã sớm suy yếu, hơn nữa tính tình bệ hạ cẩn thận, sợ xuất hiện thế lực ám vệ khổng lồ, sẽ uy hiếp đến hoàng gia, triều đình. Mấy năm trước cùng Diệp Tri Vân sống chết với nhau, ám vệ hầu như đã không còn rồi. Chuyện phục kích lần này, Tô cô nương cần kiểm tra cẩn thận, chắc chắn không phải là ám vệ trong cung. Tất cả ám vệ đều có hình xăm ngọn lửa ở cổ tay."
Tô Mạt suy nghĩ, nhận ra trên người đám người kia thật sự không có.
Lưu Ngọc nhắc nhở, "Tô cô nương, lão nô có ý này, có thể những người đó là những bạch y nhân? Người quân gia?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.