Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1726:




Tô Mạt gật đầu, "Huynh ấy đi dạy dỗ Hoàng Phủ Cẩn, hắn luôn quấy rầy Cẩn ca ca."
Nhất là hiện giờ sắp phải đi, Hoàng Phủ Giới thật sự là vắt hết óc nghĩ cách giữ bọn họ ở lại, dù là khóc lóc om sòm hay giả chết đều lấy ra dùng hết rồi.
Tô Mạt đặt dược lên bàn, Hoàng Phủ Giác tự mình đón lấy, không gọi tiểu thái giám tới lấy, "Mạt Nhi đi Giang Nam, dù gặp phải chuyện gì cũng bảo cẩn thận, bất luận có chuyện gì đều phải cho người truyền tin về." Nói xong, hắn đặt một mật thư trước mặt nàng, "Đây là mật lệnh, nếu cần, hai người có thể tùy ý điều động quan địa phương và quân đội."
Tô Mạt cảm thấy không khí có chút căng thẳng, nói đùa: "Ngũ ca không sợ chúng ta sẽ có mưu đồ khác sao?"
Hoàng Phủ Giác bật cười, "Huynh lại mong sao muội và nhị ca có mưu đồ gì đó, như vậy huynh có thể làm một nhàn vương gia, không phải nhận trách nhiệm nặng như thế này."
Tô Mạt cười, nghịch khối ngọc tỳ hưu chặn giấy trên bàn, thấp giọng nói: "Ngũ ca, trước đây khi đối đầu với thái tử huynh không như thế này, ngược lại khi đó huynh mạnh mẽ hơn bây giờ."
Tuy rằng hắn không nói gì, nhưng nàng cảm nhận được, hắn muốn phân cao thấp với thái tử, cảm thấy chính mình hợp với ngôi vị hoàng đế hơn.
Hoàng Phủ Giác tự giễu cười, "Này đã bị muội nhìn ra rồi. Bây giờ không còn giống trước đây nữa, thời gian không giống, hoàn cảnh không giống, tâm tình cũng thay đổi. Thời điểm đó, thay vì nói là muốn làm hoàng đế, phải nói là không phục, hơn nữa còn bị chèn ép giám sát, vấn đề khi đó là sinh tồn, vì mạng sống và lời nói, có đôi khi thân bất do kỷ. Về sau công việc bề bộn, huynh nhận ra được rất nhiều điều. Thật ra quyền thế...không nhất định là điều quan trọng nhất."
Hắn thâm sâu nhìn nàng, ánh mắt trong suốt, nhưng lại cúi xuống ngay lập tức, "Giống như muội và nhị ca, đối với hai người, quyền thế thật ra không là cái gì, cũng không cần phải truy đuổi."
Tô Mạt gật đầu, "Đúng vậy, theo muội, có thể được tự do ở cùng Cẩn ca ca một chỗ, đây mới là quan trọng nhất. Nói đến tài phú, quyền thế, những thứ này... Thật ra đều không là gì cả. Ngũ ca, thật ra nhiều khi, mỗi người đều có một thứ quan trọng nhất ở trong lòng. Có người theo đuổi quyền thế, có người lại theo đuổi tài phú, dù sao thế gian trăm người, luôn có một thứ mà bản thân muốn, đúng không?"
Hoàng Phủ Giác gật đầu đồng ý, ấn chặt mấy gói thuốc, "Cảm ơn hai người đã cố gắng cứu huynh, xem ra sau này huynh phải cẩn trọng mới được, nếu để xảy ra sai lầm, vậy thật có lỗi với hai người."

Tô Mạt chưa kịp lên tiếng, bên ngoài truyền đến tiếng la hét ầm ĩ, giọng Vương Quý bén nhọn, "Kẻ nào dám xông vào đại nội, còn không đuổi ra cho ta! Đuổi ra, đuổi ra đi!"
Hoàng Phủ Giác nhíu mày, "Vương Quý này..."
Khiến cho người khác không thể nói được lời nào, một bộ dạng tiểu nhân đắc chí.
"Ngũ ca nên để ý đến chuyện này, tổng quản đại nội kiêu ngạo, Lưu công công trầm ổn hơn hắn nhiều. Dù Lưu công công là người của tiên hoàng, nhưng thật ra cũng không cần kiêng kỵ nhiều."
Nếu hoàng đế truyền ngôi cho Hoàng Phủ Giác, Lưu Ngọc tất nhiên sẽ tuân theo ý chỉ của tiên đế, hết lòng phụ tá tân đế, không cần lo lắng hắn sẽ giám thị chính mình, đã không còn tiên đế, ngược lại Lưu Ngọc sẽ càng thêm trung thành mới đúng.
Hoàng Phủ Giác thở dài: "Huynh cũng không phải là không muốn, có cơ hội muốn để cho Vương công công quay lại chỗ mẫu hậu, nhưng mẫu hậu không vừa ý."
Đối với mẫu thân Lương phi của mình, Hoàng Phủ Giác gần như đều nghe tất cả, hắn từ nhỏ đã biết, vì mình mà mẫu phi đã phải chịu không ít khổ, vì hậu cung phức tạp để dành được vị trí riêng, ở dưới mí mắt của hoàng quý phi để hắn có được sự ưu ái của phụ hoàng, có thể nói là đã dùng đến mọi cách.
Tô Mạt cũng biết một chút về chuyện này, Lương phi có thể xem là người hiền dịu, đối nhân xử thế rất tốt, nhưng trên thực tế vào những thời điểm quan trọng, một khi cần vị trí cao nhất, dã tâm cùng hung ác của bà cũng bộc lộ hết ra ngoài.
Bên ngoài vẫn la hét không ngừng, Hoàng Phủ Giác gọi người hỏi xem có chuyện gì xảy ra, tiểu thái giám hồi bẩm: "Dạ, là Tín vương..."
Không cần nói cũng biết, khẳng định là Tín vương biết chuyện hoàng đế truyền ngôi cho Hoàng Phủ Giác, trong lòng bất mãn, cố ý xông vào cung gây sự.
Tô Mạt nhíu mày, "Không phải Tín vương bị giam lỏng rồi sao?"
Tiên đế có lệnh, không cho hắn tùy tiện bước ra khỏi phủ, những thị vệ này chẳng lẽ dám không làm tròn trách nhiệm?
Vẻ mặt Hoàng Phủ Giác khó xử, "Là huynh không muốn để người khác làm hắn khó xử, hy vọng hắn có thể như các huynh đệ khác, giữ khuôn phép làm một vương gia cho tốt, ai biết..."
Lòng tốt bị người khi dễ.
"Ngũ ca cũng nên thể hiện uy nghiêm của bản thân, ngôi vị hoàng đế của huynh là được tiên đế truyền xuống, danh chính ngôn thuận." Tô Mạt thật lòng khuyên hắn.
Hoàng Phủ Giác gật đầu, "Huynh cũng biết điều đó, nhưng mà...dù sao cũng là huynh đệ."
Tô Mạt cũng biết, Hoàng Phủ Giác giống với lão hoàng đế, dù mình là chuyện gì, lại sợ người ngoài nói mình độc ác, không để ý đến huynh đệ.
Nàng thi lễ, "Ngũ ca, muội về trước, huynh nhớ rõ đúng hạn dùng dược để tắm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.